Khi Lương Duyệt vào Nghiêm Quy thì Hàn Ly đang chuẩn bị đi làm, nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của cô, anh vội đưa tay ra đỡ và hỏi : “ Sao thế ? Sao mà sắc mặt khó coi vậy ? Có cần tôi dìu cô vào trong cô không ?”
Lương Duyệt lắc đầu và hỏi: “ Không sao đâu, Chung Lỗi đang ở đâu ?”
Hàn Ly nhìn thần sắc của cô thì biết là cô đã biết được nguyên do của sự việc và điều đó càng khiến anh do dự trong việc lựa chọn cách thức kể lại toàn bộ sự việc. Cuối cùng anh đã quyết định nói đúng như sự thật vì anh tin vào sự kiên cường của cô, cũng như rất tin vảo khả năng giải quyết sự việc của cô, “ Anh ấy đã tới đây, nhưng chỉ để lại cho cô một tập tài liệu rồi đi ngay rồi.”
Lương Duyệt cố mỉm cười, và dùng nụ cười ấy để đè bẹp sự hiếu kỳ của những đôi tai đang dỏng lên ở phía sau Hàn Ly lắng nghe câu chuyện của họ, rồi nhìn họ với vẻ rất bình thản và cuối cùng thì hạ giọng khẽ hỏi : “ Tài liệu gì vậy?”
“ Báo cáo điều tra về việc xu hướng đầu tư của tập đoàn Trung Thiên, Trịnh Hy Tắc bị nghi là đã có những việc làm thu hút vốn vi phạm quy định, thiếu phê duyệt của Ủy ban Giám Sát. Chuyện này nếu bị đưa ra….” Hàn Ly nhìn vẻ mặt của Lương Duyệt một cách lo ngại, “ thấp nhất thì cũng là…”
“ Công ty sẽ bị đình chỉ giao dịch và tất cả các nghiệp vụ sẽ phải chấp nhận thẩm tra, nếu bị nghi là vi phạm quy định thì Chủ tịch Hội đồng Quản trị sẽ bị bắt tạm giam với tội danh là gây ra một vụ án kinh tế lớn, toàn bộ tài sản sẽ bị phong toả để chờ thanh tra, và tôi thì không thể tham gia việc thẩm tra với tư cách là cố vấn luật sư của họ, thậm chí ngay cả Nghiêm Quy cũng không thể được tham dự cuộc họp về vấn đề này với tư cách là đại diện cho Trung Thiên”.
Lương Duyệt đã rất hiểu về hậu quả của chuyện này, và chính vì rất rõ nên mới đáng sợ. Ngón tay cô lạnh toát, còn đôi chân thì run lên và mềm nhũn.
Không thể nào, Chung Lỗi không thể nào là loại người như vậy. Anh ấy không thể dùng những thủ đoạn hạ đẳng để uy hiếp cô, dù xảy ra bất cứ chuyện gì thì anh ấy cũng đều không muốn làm tổn thương tới cô dù chỉ là chút ít, huống chi lại là một chuyện lớn như thế này ! Khả năng tự kiềm chế luôn là đức tính tốt đẹp mà anh ấy tự hào, nó không thể nào bị đánh mất trong một chốc lát.
Đúng vậy, cô không tin điều đó.
Hàn Ly đi đến bên cạnh cô, khẽ vỗ vai cô và an ủi nói : “Đừng, trước hết đừng tự chuốc lấy lo lắng để rồi cuống quít cả lên, có thể ý của anh ấy không phải là như vậy, cô hãy cứ xem tập tài liệu ấy đi đã rồi tính sau !”
Cô cười khan, sắc mặt xám ngoét. Những lời an ủi cô của Hàn Ly chẳng có sức mạnh chút nào, thực ra mọi người đều rất rõ, trong xã hội này thì có chuyện gì mà không thể ngăn cản được, cho dù cơ quan cô có mối quan hệ thân thiết với bên kiểm soát và toà án, nhưng khi đã liên quan tới các vụ án về kinh tế thường cũng rất bế tắc. Bởi vì những người liên quan đến nó ở phía sau có quá nhiều và cũng có quá nhiều sự việc liên quan khác, kết quả cuối cùng thường là thí tốt để giữ tướng, chỉ có điều con tốt trong con mắt của họ lại là một thủ lĩnh mà trước đây từng được tâng bốc lên cao tít mà thôi.
“ Cứ yên tâm đi, chưa đến giờ phút cuối cùng thì chẳng ai biết sẽ là chuyện gì.” Nói xong Lương Duyệt mặt lạnh như tiền bước nhanh về phía phòng làm việc của mình, cánh cửa gỗ đàn màu tím đỏ sầm một tiếng rồi đóng chặt lại.
Hàn Ly đứng nguyên tại chỗ đưa mắt nhìn theo cô, định nói điều gì đó nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, cuối cùng đành lặng lẽ rời xa.
Lương Duyệt của năm 2004 lại xuất hiện trở lại, đó là điều mà anh rất không muốn chứng kiến thấy. Tính cách của cô là như vậy, lúc thường thì rất mềm mại dịu dàng, nhưng hễ khi gặp chuyện là lập tức trở nên rất cứng rắn và không bao giờ chịu lùi bước khuất phục.
Dù người ấy là người yêu quý nhất, cô ấy cũng sẽ vẫn như vậy, không bao giờ nương tay.
Đúng vậy, Lương Duyệt đang dựa vào cửa để lấy lại sức lực rồi bước mấy bước nhấc điện thoại lên, những con số vô cùng quen thuộc lần lượt được quay bằng ngón tay thon dài của cô, đó là những con số tình yêu mà Chung Lỗi đã làm cho cả hai người khi chia tay, chỉ vì anh muốn một người hay quên như cô thuận tiện tìm gặp được anh, nhưng hôm nay, khi mà tiếng chuông từ những con số quen thuộc ấy vang lên thì trong lòng cô dậy lên một tình cảm rất khó tả.
Sao anh ấy lại có thể đi vào một ngõ hẹp như vậy? Nếu cứ thẳng mặt đối diện chắc chắn sẽ có một người bị tổn thương, người ấy không phải là cô, mà sẽ là chính anh.
Giọng nói của anh trong điện thoại vẫn như ngày nào, ngay cả đến hơi thở cũng dễ dàng nhận thấy, nỗi đau của vết thương ngày hôm qua dường như đã chấm dứt, chỉ có điều hôm nay giữa họ đã có thêm một thứ càng nặng hơn, vì thế cô lạnh lùng nói: “ Thưa anh Chung, xin hỏi tài liệu mà anh gửi tới là muốn nhờ chúng tôi giúp cho vụ kiện gì vậy?”
Giọng nói lại dừng lại một lần nữa, chính là Lương Duyệt đang như bị nghẹt thở, cô cố gắng làm ra vẻ trấn tĩnh. Một hồi rất lâu, rất lâu sau anh mới nói: “ Xin lỗi, luật sư Lương, thật ra tôi đã là người nhiều chuyện mất rồi, vì tôi tình cờ nhìn thấy tài liệu này ở trong cuộc họp của Uỷ ban Giám sát, tôi chỉ muốn luật sư xem trước để có đôi chút chuẩn bị, nhưng tôi lại quên mất là Nghiêm Quy rất dày dặn kinh nghiệm, còn Trung Thiên thì cũng là thành trì vững vàng, hai bên mà kết hợp với nhau thì làm sao mà có thể dễ dàng bị đánh đổ. Giọng nói của luật sư đã chứng minh rằng tất cả chỉ là do tôi đã quá lo xa và nhiều chuyện mà thôi.”
“ Anh Chung đã quá khách sáo, cứ cho là chúng tôi có nhiều kinh nghiệm, thì cũng không thể nào đề phòng được việc có người ở phía sau tìm cách gây chuyện.” Tiếng cười lạnh lùng của Lương Duyệt truyền qua đường dây điện thoại khiến cho Chung Lỗi sững sờ.
Thì ra, để bảo vệ Trịnh Hy Tắc, cô đã không ngần ngại làm tổn thương anh. Rút cuộc thì cô ấy đã thay đổi, khi bỗng nhận ra được sự thật này từ đáy lòng anh không khỏi cảm thấy đau buồn. Anh đáp bằng giọng rất chậm rãi: “ Lương Duyệt, em đã biết anh rất nhiều năm, em hãy nói đi, anh có phải là hạng người đó không? Anh hận Trịnh Hy Tắc đó là sự thật, anh hận anh ta vì đã cướp em từ tay anh. Anh có thể trả thù anh ta bằng bất cứ thủ đoạn nào, nhưng không bao giờ anh muốn lôi em vào cuộc, nếu anh ta mà bị giam trong tù, thì chắc chắn em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh. Lương Duyệt, anh rất hiểu em, khi em đã quyết thì sẽ bất chấp tất cả, cho dù có làm tổn thương nhầm bao nhiêu chăng nữa cũng không lùi bước, vì thế cho dù để em phải áy náy suốt đời, anh cũng không bao giờ muốn em hận anh!” Giọng nói của Chung Lỗi rất bình thản, nhưng Lương Duyệt nghe rất rõ trong đó vang lên sự đổ vỡ.
Đúng thế, nếu không có sự việc ngày hôm nay, thì cô thực sự sẽ cảm thấy áy náy suốt đời mỗi khi nghĩ về anh, và cô sẽ gói ghém câu chuyện giữa hai người họ cất giấu vào nơi sâu thắm trong lòng, giống như viên thuỷ tinh trên chiếc nhẫn kia, để rồi thỉnh thoảng mang nó ra ngắm nhìn và nhớ đến những ngày gian khổ trước kia và để dành trọn đời để yêu mãi con người trong ký ức ấy.
Người mà cô đã từng yêu….
Đáng tiếc, những lời làm tổn thương người khác đã nói ra rồi thì không thể nào mà lấy lại được, đến chính bản thân cô cũng không tài nào hiểu được vì sao nguyên tắc suy nghĩ kỹ càng rồi mới nói hàng ngày bỗng bị quên lãng sau một phút kích động, ngọn lửa của sự giận dữ không kìm nén nổi đã trào dâng lên mà chẳng vì một nguyên nhân nào, chỉ vì muốn dùng những lời lẽ cay độc nhất để chất vấn anh. Nhưng từ những lời và giọng nói của anh thì có thể thấy rõ rằng, cái người ấy không phải là anh…
“Lương Duyệt !” giọng nói trong điện thoại bỗng trở nên rất trầm, và khi nó vọng đến bên cô thậm chí đã khiến cô cảm thấy rất buồn, tiếng gọi đầy đủ họ tên ấy như thể được truyền đến từ nơi xa thẳm hàng ngàn vạn dặm, thì ra cảm giác thân thiết giữa hai người trong giây lát lại như những đốm tro tàn bùng lên.
“Chúng ta đừng cãi nhau nữa có được không? Chia xa đã năm năm, anh luôn muốn tìm cơ hội để được nghe em nói, muốn hỏi em rằng em thực sự có được sống hạnh phúc không, nhưng rồi anh lại không dám gọi điện. Anh biết em đã kết hôn và cuộc sống không có nhiều lo nghĩ, anh cũng biết rằng em đã thực hiện được ước mơ trở thành luật sư, nhưng không hiểu vì sao, anh không thể nào quên em được. Nói ra cũng thật buồn cười, cho đến bây giờ anh vẫn còn giữ chiếc chìa khoá ngôi nhà của năm ấy, bởi anh chỉ sợ một ngày nào đó em lại muốn quay về để thăm nó, còn anh thì chẳng thể nào đưa em đi được. Em còn nhớ cái lỗ hổng của điều hoà không? Cái tổ chim bé nhỏ ấy năm nào cũng bay về, con chim bố thì đi kiếm mồi, con chim mẹ thì ở trong tổ để ấp cho lũ chim non, gia đình chim ấy đã phối hợp rất hài hoà và lặng lẽ. Đáng tiếc là anh đã về thăm mấy lần nhưng không sao phân biệt được đó có phải là đôi chim mà khi chúng ta cùng sống ở đó không, cũng có thể đó là lũ con của chúng? Và cũng có thể là những đứa con của con chúng….”
Cô đứng bên cạnh bàn làm việc, hai bàn tay chống xuống cạnh bàn, nước mắt rơi lã chã xuống mu bàn tay nõn nà, rồi trôi dần xuống cổ tay.
Đó là một phát hiện trong một lần tình cờ của họ. Không biết từ khi nào trong lỗ hổng của điều hoà có một đôi vợ chồng chim đến ở, mỗi buổi sáng sớm hàng ngày chúng thường kêu ríu rít, rồi bay đi bay lại suốt ngày. Sau đó Chung Lỗi lấy một tờ báo bịt kín một chỗ lại, và quay sang cười bảo Lương Duyệt, làm như vậy để che cho chúng đỡ gió và chúng có thể yên tâm làm tổ đẻ con. Rồi một lần khác, nhân lúc chim bố chim mẹ đi vắng, hai người đã lấy trộm chiếc tổ của chúng xuống để xem.
Đó là một ngôi nhà xinh xắn làm bằng lông chim và que rác, tuy có hơi rối nhưng rất tinh tế, mỗi một sợi cỏ trên đó dài hơn hẳn mình của mỗi con chim ấy, nên khi vượt gió trở về, chúng đã phải rất cố gắng để tha nó về tổ. Mỗi lần nhìn thấy đôi chim ấy, Lương Duyệt đều bật lên nói với Chung Lỗi rằng: “Ngôi nhà luôn là niềm mơ ước của tất cả những ai khao khát có một mái nhà, để có được một ngôi nhà thì dù có vất vả gian khổ đến mấy cũng rất đáng.” Sau khi xuýt xoa xong, anh liến nâng đôi bàn tay của cô lên, cười và đáp: “Ngốc, yên tâm đi, em sẽ không phải lo lắng, vất vả cho ngôi nhà của chúng ta đâu. Một mình anh đã quyết định rồi. Lúc ấy, anh sẽ làm một ngôi nhà có chiếc cửa sổ có cửa kính thật to để em ngồi bên trong viết những tiểu thuyết tình yêu mùa thu của rmình là được. Em không cần phải lo lắng điều gì, tất cả đã có anh. Cứ chờ anh!”
Cô đã chờ đợi và chờ đợi, anh đi xa năm năm, và cô đã chờ cho tới khi người khác mua nhà cho cô; còn anh thì đã chờ cho tới khi người yêu đột ngột rời xa mình.
“Thực ra, tối hôm qua khi nhìn thấy bản báo cáo, anh thực sự đã hơi do dự. Bây giờ, khi anh đã có thể có đủ sức mang lại cho em một ngôi nhà, anh muốn em trở về bên anh. Nhưng rồi, anh lại sợ em hận anh vì điều đó. Chuyện làm em xấu hổ nhất anh không muốn làm, anh lại càng không muốn em rơi vào hoàn cảnh khốn cùng một lần nữa. Ngốc, anh yêu em, vì vậy anh không muốn làm cho em buồn, dù vì điều gì bất cứ, anh cũng không muốn.” Chung Lỗi than lên một lần nữa.
“Chung Lỗi…” cô cảm thấy vô cùng áy náy, nhưng lại chẳng tìm được lời nào an ủi anh.
“Em hãy hỏi anh ta xem, dù chuyện này là thật hay giả thì cũng vẫn nên có sự chuẩn bị trước là tốt hơn cả. Nếu chờ khi sự việc xảy ra thật sự rồi mới lo thì đã muộn.” Cuộc nói chuyện giữa hai người không có lời kết thúc, máy đã tắt đột ngột ở đầu dây bên kia. Tiếng tuýt tuýt của đường dây khiến cô cứ ngây người ra, trong lòng dậy lên một cảm giác rất khó tả.
Anh ấy lại bắt đầu che giấu những vết thương lòng của mình ư? Lương Duyệt có thể hình dung ra tâm trạng của anh lúc này. Tắt máy điện thoại có lẽ là sự lựa chọn tốt nhất, anh ấy đã không thể làm được gì khác. Xem ra, anh ấy đã tìm được biện pháp tự giải thoát rồi, và biện pháp đó rất có hiệu lực.
Vậy, ai là người có thể nói cho cô biết, bước tiếp theo nên như thế nào đây?
Sáu rưỡi, thư ký Đổng bước vào phòng hỏi Trịnh Hy Tắc: “Chủ tịch Hội đồng quản trị, cuộc họp đã sắp xếp xong rồi, chín giờ sáng mai sẽ họp đúng như kế hoạch. Bây giờ anh có cần tôi gọi lái xe cho không?”
Trịnh Hy Tắc đang đứng dựa vào cửa sổ nhìn về phía xa. Ánh nắng chiều dần nhạt đang nhích qua người anh, bộ trang phục màu đen trong ánh nắng chiều khiến anh càng trở nên trầm lặng, điếu thuốc ở đầu ngón tay lập loè, như đang chờ đợi sự phán quyết cuối cùng sau những do dự cân nhắc. Bên ngoài khung cửa kính góc độ rộng, những ngọn đèn đường lần lượt được bật sáng, toả ánh sáng màu vàng nhờ. Anh vẫn không quay đầu lại, dù đã nghe thấy tiếng của người thư ký.
Thư ký Đổng đứng ở cửa, vẫn tỏ ra rất bình thản trước thái độ ngạo mạn của Trịnh Hy Tắc. Trong năm năm Trịnh Hy Tắc đảm đương chức Chủ tịch hội đồng quản trị, thành tích trong kinh doanh đầu tư của tập đoàn Trung Thiên đã có sự phát triển rõ ràng và ai cũng đều nhận thấy, thế nhưng có một số điều là quy tắc trong những mánh lới làm ăn của giới thương nhân đã bị người ta phát hiện, và thế là hình ảnh tốt đẹp bỗng chốc tan thành mây khói, nếu như vẫn chưa bị thất nghiệp thì Trung Thiên vẫn mãi là người khổng lồ trong ngành thương nghiệp được mọi người ca tụng. Thật ra đối với những viên chức bình thường thì điều mà họ quan tâm nhất bây giờ vẫn là tiền lương của ngày hôm nay và tiền thưởng cuối năm như thế nào, còn chuyện các cấp lãnh đạo có vi phạm hoặc có gian lận trong làm ăn hay không họ đều cảm thấy không đáng chú tâm.
“Mọi người về cả đi, ngày mai chúng ta sẽ tập trung sớm hơn một chút. Tôi muốn ở đây một mình một lúc, đừng ai làm phiền đến tôi.” Làn khói mỏng đã che khuất nét mặt của anh, chỉ còn lại một đốm sáng, đó cũng chính là sự ấm áp duy nhất mà anh dành cho mình lúc này.
Thư ký Đổng vâng một tiếng rồi lùi ra, Trịnh Hy Tắc vẫn đứng nguyên chỗ cũ. Anh không muốn về nhà, thiếu đi một người nằm ngủ ở bên, chiếc giường rộng ấy chắc sẽ khiến cô cảm thấy lạnh lùng. Khi vừa mới chuyển đến Quang Mẫn Uyển, anh không chỉ một lần phàn nàn về các đồ vật, nào là sự ấm áp trong căn phòng mùa đông rất kém, trong phòng lúc nào cũng tối tăm tuy đã sửa chữa và lắp thêm lò sưởi, nhưng tình hình chẳng cải thiện được là bao, và lúc trở về, anh vẫn luôn cảm giác nó trống trải đến lạ lùng.
Khi Lương Duyệt chuyển đến đó, thì việc đầu tiên cô làm là đổi tấm rèm cửa dày nặng màu sáng bạc thành tấm rèm bằng sa mỏng có những cánh hoa nhỏ màu lông gà, cái màu sắc tươi sáng ấy không hợp với căn phòng gồm những đồ vật sang trọng. Nhưng trong khoảnh khắc Lương Duyệt kéo tay chỉ cho anh xem thì lập tức anh đã cảm thấy ngay sự ấm áp của ngôi nhà. Cô thích đôi dép lê có đồ chơi to nặng, cô thích những chiếc gối mềm to tướng, cô thích đặt những đồ chơi nhỏ hình đôi ở trong phòng ngủ, cô còn thích nuôi hai chú cá vàng thuộc loại rẻ tiền nhất ở đầu giường. Những thứ mà cô thích rất nhiều, và cũng dần làm thay đổi ấn tượng của anh về ngôi nhà. Trịnh Hy Tắc nhận ra rằng mình càng ngày càng thích được trở về nhà sau những bữa tiệc chiêu đãi đón tiếp.
Trước đây khi chưa có cô, sau mỗi tiệc nhậu muộn, anh thường ở lại khách sạn, vì đối với anh thì khách sạn và nhà là như nhau. Thế nhưng cô đã thay đổi thói quen bao nhiêu năm qua của anh một cách dễ dàng, thậm chí là vô cùng dễ dàng.
Cũng có những lúc thấy không hợp, hoặc mỗi khi muốn chống cự lại, thì cô thường nghiêm mặt lại và cảnh cáo anh rằng, “Nếu em cũng chỉ là một người đầu tư của cuộc làm ăn này, thì em cũng có quyền thay đổi cuộc sống của mình, nếu em không được sống vui vẻ thì anh cũng sẽ chẳng có gì cả.”
Người phụ nữ ngốc nghếch, thực ra cô vốn chẳng có gì cả, thế nhưng lại luôn tưởng tượng mình là nữ siêu nhân cứu rỗi cho thế giới và dốc toàn bộ tâm sức của mình để cứu vớt tất cả những người đang giãy giụa truớc cái chết trước mặt mình.
Anh đã nói với cô rằng, để giành lại quyền khống chế tập đoàn Trung Thiên, thì kết hôn chỉ là cái cớ, còn nguyên nhân thực tế của nó là anh đã yêu sự tự tin và kiên cường của cô từ lúc nào không rõ, trong đôi mắt đang gần mất đi nụ cười kia vẫn còn giữ lại những thứ mà anh thích nhất.
Những người qua lại phía ngoài toà nhà thưa thớt dần, bước chân của họ vội vã, tất cả đều chứng tỏ cho sự khát khao gia đình.
Người phụ nữ ngốc nghếch ấy sao lại không học nổi chuyện lái xe nhỉ?
Cái bóng hình cầm lấy chiếc ví và nhảy vội ra khỏi xe, sao mà nhỏ bé trong cái nhìn của Trịnh Hy Tắc từ tầng cao thứ mười, thậm chí anh còn nhớ cả đến đôi chân, và chiếc eo mềm mại của cô khi anh vuốt ve trong những lúc tình cảm dâng trào. Cô ấy tới đây làm gì nhỉ? Đến để thử thách sự kiên trì của anh chăng? Hay là đến để nói với anh lời chia tay?
Trịnh Hy Tắc vẫn đứng bất động, để chờ đợi người phụ nữ đang vội vàng đi lên, người ấy là vợ anh, và là người yêu của người đàn ông khác.