Trung Thiên rốt cuộc quan trọng đến mức nào đối với Trịnh Hy Tắc?
Lương Duyệt đi theo xe của Trung Thiên đến Giang Tô để bàn về chuyện hợp đồng. Nhìn Trịnh Hy Tắc ngồi bên đang trong trạng thái ngủ gật, cô không khỏi ngây người ra. Mấy ngày liền, họ đi liên tục, hôm trước vừa đáp máy bay tới Quang Mẫn Uyển, hai người thay quần áo trong vòng mười lăm phút, sau đó lại ra sân bay tới Quảng Châu, đàm phán các điều khoản xong lại lên tàu tới Hàng Châu. Suốt chặng đường xóc, mọi người cứ luôn miệng ca thán, chỉ riêng anh là không thể hiện gì, và cũng không hề thấy vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt anh.
Ngồi chung xe với họ còn có Vương Chí Đạt, cố vấn của một văn phòng luật khác. Không hiểu là vô tình hay cố ý, Trịnh Hy Tắc đã dùng người khác để vạch rõ mục đích của chuyến đi này. Lương Duyệt chỉ là một cố vấn luật của Trung Thiên đi cùng, ngoài ra không còn quan hệ gì khác với anh.
Vì đường xóc nên giấc ngủ của Lương Duyệt rất chập chờn. Cô vốn là người thần kinh yếu, từ xưa đến nay không có thói quen ngủ trưa, vì vậy chỉ còn biết nhìn những đầm nước loang loáng trôi vụt qua bên ngoài cửa xe.
Bỗng nhiên tay cô bị ai đó nắm chặt, cô quay đầu lại, Trịnh Hy Tắc vẫn nhắm nghiền mắt nghỉ ngơi, động tác vừa rồi dường như chỉ là vô tình. Vì vậy, cô đành để mặc cho anh nắm, còn mình thì dựa đầu vào cửa xe.
Đúng vậy, Trung Thiên là tất cả đối với Trịnh Hy Tắc.
Sự tôn trọng của những người trong nhà, sự ngưỡng mộ của các nhân viên, và cả cơ hội chứng minh năng lực thực sự của bản thân đều ở trong đó, nếu điều kiện cho phép, anh sẽ vĩnh viễn phấn đấu vì Trung Thiên, những thứ còn lại chẳng là gì.
Không ai có thể ngăn cản được bước chân bôn ba của anh vì Trung Thiên, không ai có thể làm được điều đó.
Khi xe tới Tô Châu thì trời đã chạng vạng tối. Ăn xong bữa tối ở khách sạn, mọi người đều về phòng mình, ai làm việc nấy, tất cả đều để chuẩn bị cho cuộc gặp mặt với đối tác vào ngày mai. cái giá mà Trịnh Hy Tắc đưa ra để mua lại doanh nghiệp kia quá thấp, hơn nữa phương án kinh doanh sau khi sáp nhập cũng lại có nhiều điều chỉnh quá lớn, chuyển từ lĩnh vực nhà đất sang sản xuất các mặt hàng dân dụng, khác nào đem đại bác bắn chim sẻ. Lương Duyệt còn nhớ vẻ mặt của các cổ đông khi họp trình dự án lần trước, họ đã luôn chép miệng kêu than.
Hôm qua, khi thay quần áo trong phòng, Lương Duyệt đã khẽ hỏi Trịnh Hy Tắc có nhớ tới những thành công đến mức trở thành huyền thoại của ngành kinh doanh bất động sản do thị trường cổ phiếu mang lại vào năm 2006, tuy năm 2007 thành tích có phần giảm sút, nhưng vẫn có thể coi nó là một chiếc bánh ga tô thơm ngon, thế mà nay lại đem chiếc bánh ấy thay bằng cái bánh bích quy, đúng là không có đất dụng võ.
Trịnh Hy Tắc rít thuốc, khẽ mỉm cười, nhưng anh tỏ ra không muốn nói nhiều về chủ đề đó.
Anh biết, cô đã động chạm tới vấn đề chính của nội bộ Trung Thiên, và thế là một lần nữa, Lương Duyệt lại phải từ bỏ. Vì thế, trong chuyến đi cùng này, cô mới cảm nhận sâu sắc rằng, có lẽ mình thực sự không hiểu Trịnh Hy Tắc, nhưng điều nực cười là cô đã bị tờ giấy đăng ký kết hôn che mắt, cứ tưởng rằng mình sẽ có thể chia sẻ mọi suy nghĩ, lo âu của anh.
Xem ra, vai trò của một người vợ và một cố vấn luật sư mãi mãi không thể kết hợp trong một con người, nếu không khéo thì có thể nhầm lẫn hai vai trò ấy.
Vì không có hoạt động chung, nên ai cũng đều đã chui vào cái tổ của mình trong khách sạn. Lương Duyệt cảm thấy hơi buồn nên quyết định bước tới bên cửa sổ, mở tấm rèm ra nhìn ngắm màn đêm bên ngoài.
Đây là cảnh đêm của Tô Châu.
Mặc dù những năm qua cô cũng đã tới nhiều nơi, nhưng chưa bao giờ tới Tô Châu. Thành phố nổi tiếng với những dòng sông này trong tưởng tượng của cô thì nơi nào cũng phải có những chiếc cầu bắc qua những con kênh nhỏ, nhưng bây giờ nhìn chỉ thầy nó thật phồn hoa, chẳng thấy đâu vẻ mơ màng đã làm nên bao áng thơ, vì thế cô không khỏi cảm thấy hụt hẫng.
Có ai đó áp sát vào người Lương Duyệt từ phía sau. Cô không quay đầu lại, vẫn chìm trong dòng suy nghĩ của mình. Anh khẽ nói: ” hãy chuẩn bị một chút đi, anh sẽ đưa em đến nơi này”.
Lương Duyệt thu ánh mắt về, cô không hỏi lại mà quay đi tìm quần áo. anh lại nói: “Mặc bộ nào giản dị một chút”.
Lương Duyệt nghe theo, cất những bộ váy áo đẹp đi, mặc một chiếc váy liền thân màu tím, buông tóc xoã xuống vai, rồi cùng anh ra khỏi phòng.
Tối hôm nay Trịnh Hy Tắc khác hẳn với ngày thường, không những cứ nhíu chặt mày, mà còn rất ít cười. Khi hai người ở trong thang máy, cô còn nghe thấy một tiếng thở dài, nhưng cô không hỏi, bởi vì cô vừ biết được rằng, có một ranh giới rất rõ giữa một người vợ và một luật sư cố vấn.
Những điều không nên hỏi thì đừng hỏi.
Hai người vẫy taxi, Trịnh Hy Tắc nói với tài xế: ” Tới nghĩa trang Tức Tư”.
Thì ra anh muốn đi thăm mộ.
“Không vì thời gian trôi qua mà quên đi ký ức”. Đó là một câu trong bài điếu văn của một phụ nữ, viết để tưởng nhớ người chồng đã khuất, nó chỉ dài khoảng mấy nghìn chữ nhưng đã thể hiện được tình yêu và sự ân ái của họ trong năm mươi năm, đồng thời nói lên nỗi cô đơn của người vợ khi không còn chồng bên mình, ai từng đọc bài điếu văn này đều không ngăn được những dòng nước mắt. Lương Duyệt cảm thấy, có thể cùng bên nhau suốt năm mươi năm trời cũng đã là một may mắn lớn mà ông trời ban tặng cho rồi, mà điều đáng quý nhất là họ đều không quên.
Những dòng ký ức luôn là những gì êm đềm ngọt ngào nhất. Chỉ có điều, trước khi nó trở thành ký ức thì chẳng ai nhận ra điều đó.
Lương Duyệt bỗng cảm thấy trong lòng dậy lên một nỗi chua chát.
Khi bước lên xe, Trịnh Hy Tắc vẫn lặng lẽ nắm lấy tay cô, chiếc nhẫn ở ngón tay anh toả ra ánh sáng lấp lánh màu bạc. Lương Duyệt im lặng, nghĩ, nếu chiếc nhẫn đó cũng trải qua năm mươi năm thì liệu có thay đổi không nhỉ?
Không ai có thể biết được điều đó.
Cô đoán, anh sẽ đưa cô tới gặp mẹ anh.
Người phụ nữ ấy có ảnh hưởng rất lớn tới tập đoàn Trung Thiên trong một thời gian dài, là nhân vật mà cho tới nay gia đình họ Trịnh vẫn rất kiêng nhắc đến, người đã sinh ra Trịnh Hy Tắc nhưng lại chưa bao giờ được hưởng dù chỉ một chút hạnh phúc.
Chiết cát sét trong xe đang phát những ca khúc hoài cổ của Bảo Lệ Kim. Lương Duyệt và Trịnh Hy Tắc mỗi người quay đầu về một phía, bên ngoài trời đang mưa, những giọt nước mưa quất xuống cửa sổ xe, khiến lớp kính bị mờ đi, xem ra lát nữa họ phải đội mưa rồi.
Trịnh Hy Tắc đột nhiên giơ cánh tay ra, nói: “Em hãy dựa vào đây một lát đi, nơi mẹ anh ngủ cách đây rất xa”.
Lương Duyệt chớp chớp mắt, không phản bác, gối đầu vào bờ vai rộng của chồng, trong lòng bỗng dậy lên một nỗi xót thương.
Mười lăm tuổi, cái tuổi không còn nhỏ nhưng cũng chưa phải đã lớn, vậy mà anh đã phải rời xa vòng tay của mẹ. Chữ “ngủ” mà anh nhắc tới khiến cô có thể hình dung ra nỗi cô đơn và lạnh lẽo mà anh cảm thấy hồi đó. Ngủ, đó là từ mà người lớn thường dùng để nói dối trẻ con, hồi ấy, dù đã sắp trở thành một chàng trai nhưng anh vẫn tin điều đó, và cho đến tận bây giờ, anh vẫn dùng cách nói ấy, đủ để thấy nỗi sợ hãi khi mẹ qua đời đã khắc sâu vào trong lòng anh như thế nào.
Quả nhiên đường đi rất xa, vì nghĩa trang nằm cạnh một ngôi làng ở ngoại ô Tô Châu, nên khi họ tới nơi thì đã hơn chín giờ tối. Người tài xế taxi thả họ xuống ở một nơi khá cách xa khu nghĩa trang, anh ta mở đồng hồ, bật đèn, rồi còn luôn miệng lẩm bẩm rằng lẽ ra không nên đi chuyến này. Trịnh Hy Tắc nhìn người đàn ông luôn miệng kêu ca kia, tức giận đấm mạnh vào kính xe.
Cánh cửa xe không bị vỡ, nhưng cả Lương Duyệt lẫn người lái xe đều giật thót người.
Người lái xe quay đầu lại định nói câu gì đó, Lương Duyệt vội móc ra tờ một trăm tệ ném cho anh ta, rồi nắm tay Trịnh Hy Tắc đi vòng ra sau xe. Động tác của cô rất mạnh mẽ, khiến cho một người cao to như Trinh Hy Tắc cũng phải loạng choạng bước theo.
Trong cơn mưa, răng anh cứ va vào nhau lập cập, Lương Duyệt giả bộ như không nghe thấy mà vẫn cứ mò mẫm lội đi trong bùn đất.
Khi hai người tới nghĩa trang, trước cánh cổng to đen kịt chỉ có một ngọn đèn, ông già gác cửa chậm chạp bước ra nói một câu gì đó, Lương Duyệt nghe không hiểu. Trịnh Hy Tắc vừa nguôi cơn tức giận ban nãy, giờ đây nét mặt lại trắng bệch, nói: “Ông ấy nói, hết giờ rồi, không được vào thăm mộ nữa”.
Lương Duyệt sợ anh lại gây ra chuyện, vội đưa tay ra vỗ nhẹ vào lưng anh nói: “Không sao, ngày mai chúng ta lại tới”.
Cánh tay cô bị anh tóm lấy, anh nhìn cô bằng đôi mắt vằn đỏ qua làn nước mưa: “Em có biết vì sao anh phải dốc hết sức lực giải quyết mọi công việc trong mấy ngày qua không?”.
Để có thể dành ra một buổi tối tới thăm mẹ. Lương Duyệt biết điều đó.
“Anh không thể tới vào ban ngày. Mẹ anh luôn là nỗi sĩ nhục đối với gia đình họ Trịnh. Anh không thể phớt lờ thành kiến của họ được, chỉ có thể tới thăm mộ bà vào buổi tối, xem bà ngủ có ngon không.” Càng nói, anh càng có vẻ xúc động, động tác cũng mỗi lúc thêm mạnh mẽ.
Lương Duyệt rất muốn rút tay về, nhưng bàn tay ấy đã bị anh giữ chặt. Vì thế, cô nói với anh bằng giọng chắc nịch và dứt khoát: “Anh yên tâm, chỉ cần anh muốn, hôm nay nhất định chúng ta sẽ gặp được”.
Lương Duyệt luôn là người nói được làm được, cô nắm lấy bàn của Trịnh Hy Tắc lúc đó vẫn còn lưỡng lự, rồi không chờ anh trả lời, cô lôi anh đi về phía bờ ruộng phía sau lưng. Đường càng đi càng tối, càng có nhiều rãnh nước và càng đáng sợ, nhưng chiếc váy tím của Lương Duyệt vẫn thấp thoáng ở phía trước, khiến cho Trịnh Hy Tắc không khỏi ngỡ ngàng.
Bóng dáng thấp thoáng của tà váy đó giữa màn đêm, đã khuấy động vẻ tĩnh mịch của khu nghĩa trang.
Thì ra, yêu hồ xuất hiện trong đêm là chuyện có thật, yêu hồ khiến cho bao chàng trai thất điên bát đảo suốt đời suốt khiếp, không thể nào rút chân ra được.
Chỉ có điều, những chàng trai ấy lại không hề nhận ra điều đó.
Tới cuối đoạn ruộng bỏ hoang, quả nhiên Lương Duyệt tìm được một đoạn tường thấp, như thể có người cõi âm dẫn đường, vì vậy cô đã tin tưởng chắc chắn rằng, ở đây nhất định sẽ tìm được chỗ tốt nhất để có thể trèo vào bên trong. Trịnh Hy Tắc bám vào tường nhảy lên, ngồi trên bờ tường, chìa bàn tay xuống dưới cho cô, nhưng Lương Duyệt xua xua tay, ra hiệu cho anh mau nhảy vào bên trong, còn cô cũng bước một bước lên bờ tường trơn ướt.
Nhìn động tác của cô, Trịnh Hy Tắc có vẻ đang nghĩ ngợi điều gì đó, rồi nói với cô lúc đó đầu đã ướt đầy nước mưa: “Có lẽ, em chính là người mà mẹ đã chọn”.
Đã lâu không vận động nên chỉ với một động tác trèo tường đơn giản mà cô cũng phải thở phì phò, cố tránh để không bị trượt xuống, bởi bờ tường đầy rêu trơn, cũng vì thế cô đã không nghe được lời của anh, vội hỏi lại: ” Sao cơ?”.
Anh không nói gì mà nhảy xuống đi vào bên trong, sau đó quay đầu nhìn lại.
Đúng là trèo lên thì dễ nhưng trèo xuống lại rất khó. Chiếc váy dài của Lương Duyệt rất vướng víu, cô xấu hổ nhình Trịnh Hy Tắc một cái rồi túm vạt váy lên, cuộn vào trong cạp, trượt xuống bằng hai chân, anh đứng đón ở phía dưới, khiến chiếc váy bị cuộn lên tận thắt lưng trong giây lát.
Nhưng rồi nhận thấy, lúc này không phải lúc xấu hổ, Lương Duyệt nói khẽ bằng giọng rất đĩnh đạc: “Không sao. Chúng ta đi thôi”.
Một lần nữa, đôi mắt của Trịnh Hy Tắc nheo lại, tỏ vẻ nghĩ ngợi.
Ban đêm, nghĩa trang càng trở nên vắng lặng, những câu chuyện ma quỷ rùng rợn chỉ toàn là những điều người ta bịa ra để hù doạ người mà thôi. Nếu như ở nơi đó có một người thân yêu của mình nằm, người ta sẽ không còn cảm thấy đáng sợ nữa.
Anh mò mẫm thật lâu mới tới được mộ của mẹ. Lương Duyệt quỳ xuống trước ngôi mộ cùng anh và im lặng.
Tên bà là Tần Chi Lâm. Trên tấm bia chỉ có ba chữ ấy.
Ngôi mộ được xây rất cẩn thận, mang phong cách Giang Nam điển hình, làm bằng đá xanh, trang nghiêm và tôn kính. Cỏ xung quanh mộ cũng được dọn rất cẩn thận, chắc chắn có người thường xuyên tới chăm sóc.
Trịnh Hy Tắc cúi đầu nói: “Ở quê anh có phong tục tô vàng cho người chết, có nghĩa là dùng bút lông và bột vàng tô lên tên của họ trên tấm bia một lần từ đầu đến cuối, làm như vậy mới có thể chống chọi lại với gió mưa, chờ tới lần cúng giỗ, tảo mộ năm sau.”
Lương Duyệt lặng im nghe anh nói, bàn tay cô vùi trong đất từ lúc nào.
Nếu năm nào anh cũng tới viếng mộ mẹ vào buổi tối, thì có nghĩa là từ trước tới nay anh chưa bao giờ tô vàng cho mẹ. Nghĩ đến đây, Lương Duyệt bỗng nhiên hiểu được vì sao hồi nãy anh trở nên mất lý trí như thế khi không được vào cửa.
Một năm chỉ có một lần, không thể làm được gì đã đủ khiến anh phiền muộn lắm rồi, nếu đến nhìn cũng không được nữa thì ai mà chẳng phát điên lên.
Trịnh Hy Tắc nhìn cô, cười buồn bã, rồi chỉ cho cô xem: “Em hãy tới phía sau tấm bia mà xem, ở đó có một hàng chữ”.
Nói rằng xem, nhưng thực ra là sờ. Lương Duyệt đã phải dùng ngón tay trỏ lần theo từng nét chữ một cách rất cung kính, nghiêm túc.
Không chia lìa, không từ bỏ.
Nước mắt Lương Duyệt bỗng chan chứa, khi cô quay lại thì Trịnh Hy Tắc ở phía đối diện nhìn thấy rất rõ những giọt lệ đang từ từ lăn xuống trên khuôn mặt cô.
“Đó là những lời mẹ để lại cho bố anh. Nhưng đáng tiếc là sau khi mẹ qua đời, bố anh đã không hề tới, vì thế ông đã không đọc được.”
“Có thể ông đã tới nhưng anh không biết.” Lương Duyệt cố kìm những giọt nước mắt, nói bằng giọng run run.
“Không đâu. Bố anh luôn cho rằng mẹ anh không xứng đáng để ông làm như vậy.” Giọng nói trầm trầm của Trịnh Hy Tắc đầy vẻ mỉa mai.
Cô đáp: “Có những người suốt đời không bao giờ bày tỏ tình yêu với người bạn đời. Khi họ yêu, họ không nói ra, khi bị phản bội, họ cũng không nổi giận, cho dù có phải mang tội danh trên mình, họ cũng không muốn giải thích cho mọi người. Không may là, em chính là kiểu người ấy”.
Anh cười. “Có một số người, giống như mẹ anh, thích cất giữ lời nói ấy ở trong lòng, dù biết rõ người kia không thấy được cũng vẫn giữ lại, để chứng minh rằng, mình đã từng yêu, mãi mãi không bao giờ hối hận. Đáng buồn là, anh không phải kiểu người ấy”.
Trong lòng Lương Duyệt thoắt lạnh như băng giá, cô mỉm cười ngượng ngùng. “Như thế cũng tốt, chúng ta sẽ bù trừ cho nhau.”
Anh quay đầu về phía bia mộ, nói: “Vì thế, mẹ anh chắc hẳn rất thích em.”
Cô mấp máy môi, đang định nói câu gì đó thì anh đứng dậy, chìa tay ra phía trước: “Vì thế em mới tới Trung Thiên”.
Những lời nói đó của anh khiến cô nghẹn lại, cô cúi đầu cất vội nụ cười đau khổ không mấy thích hợp vừa rồi. Hễ có cơ hội, anh đều không quên nhắc cô nhớ vai trò của mình.
Nhưng ngẫm nghĩ thì thấy, anh không nói sai. Vì vậy cô mỉm cười bình thản, cố trấn tĩnh, trở về với vai trò luật sư cố vấn của Trung Thiên.
Một tiếng đồng hồ đã trôi qua, mặc dù trời đang lất phất mưa, nhưng vẫn rất nóng. Cô dừng lại một hồi lâu rồi nói: “Đi thôi, nếu không chúng ta sẽ làm cho ông già trông coi nghĩa trang sợ hết hồn đấy”.
Anh vẫn cứ nhìn cô, vẻ buồn bã của cô không giấu nổi đôi mắt của anh. Cuối cùng anh cũng đã vạch trần cái đáp án khiến người ta cảm thấy khó chịu. Nhân lúc trời vẫn còn mưa, anh đưa bàn tay dinh dính, trơn trơn của mình ra, nắm lấy tay cô.
Một lần nữa lại phải trèo qua bức tường, không để cho cô trèo lên như lúc nãy, anh ôm ngang thắt lưng, nâng bổng cô lên.
Sức nóng hừng hực từ hai bàn tay anh khiến cô cảm thấy rất khó chịu, cô vội trượt nhanh xuống. anh liếc nhìn cô một cái, rồi cũng trèo qua tường. Khi anh xuống tới mặt đất, hai người lại sánh bước cùng nhau.
Bỗng cô kêu lên một tiếng ngạc nhiên: “Sao tre lại mọc trong nước nhỉ?”.
Trinh Hy Tắc quay nhìn về phía cô, cố mở to mắt nhìn kỹ một lúc, sau đó bật cười: “Đấy là lau, không phải tre”.
Lương Duyệt xấu hổ nhìn Trịnh Hy Tắc cười và cũng mỉm cười theo, khiến không khí gượng ép lúc trước giảm bớt đi phần nào. Anh nắm tay cô đi bên mép đầm nước, vòng qua các ngôi mộ và ra ngoài cổng nghĩa trang.
Trịnh Hy tắc đứng rất lâu trước nghĩa trang, nhìn về nơi tối om ấy, cho tới khi những hạt mưa trên đầu mỗi lúc một to, mới mỉm cười cùng cô rời khỏi đó.
Lương Duyệt không hiểu rốt cuộc anh cười là vì điều gì, và cô lẳng lặng đi theo sau.
Đây là lần đầu tiên cô gặp mẹ chồng, mặc dù chẳng nhìn thấy tấm ảnh nào của bà.
Nghĩa trang nằm ở nơi vắng vẻ, vì thế xe cộ qua lại cũng rất thưa thớt. Hai người đứng chờ ở bên đường rất lâu mà chẳng thấy một chiếc xe nào. Chẳng còn cách nào, họ đành phải thuê phòng ở khách sạn và qua một đêm mưa gió ẩm ướt ở đó.
Sau khi tắm rửa xong, anh phanh cổ áo sơ mi, ống quần xắn lên, nằm lười biếng trên giường, còn cô ý tứ khép tà váy lại, dựa vào thành giường trong lúc đầu vẫn còn ướt đầm.
Chiếc đồng hồ trên tường cứ kêu tíc tắc, tích tắc, anh bất ngờ kéo cô vào lòng, cằm khẽ cọ vào cổ cô.
Lương Duyệt cảm thấy không khí này thật quá ấm áp, cô hơi ngả ngưởi để vươn ra ngoài giường, nhưng không sao chống lại sức mạnh từ bàn tay anh. Cuối cùng cô đành nhắm nghiền mắt, mặc anh ôm vào lòng.
Mưa bên ngoài mỗi lúc một to, anh lắng nghe tiếng mưa rồi nói: “Lương Duyệt, hôm nay là ngày giỗ của mẹ anh, hằng năm cứ đến ngày này trời lại mưa”.
Lương Duyệt lùa bàn tay vào tóc anh rồi chầm chậm vuốt ve.
“Năm nào anh cũng bị ướt như chuột lột, không ngờ năm nay còn làm liên luỵ cả đến em.” Anh nói, vẫn với giọng trầm lắng, cô cảm thấy những dòng nước mắt đang chực trào ra, cô cố gắng kìm chúng lại.
Anh dựa vào vai cô, nói: “Lương Duyệt sau này em sẽ là người vợ rất tốt”.
Lương Duyệt đáp với vẻ bất lực: “Em hy vọng có thể trở thành một cố vấn tốt”.
Nghe cô nói câu này anh không nói gì, mà chỉ áp sát người vào ngực Lương Duyệt, hai mắt nhắm nghiền, không rõ anh đang suy nghĩ điều gì. Hơi thở của anh phà nóng cả ngực cô, khiến má cô ửng đỏ. Thấy anh như vậy, cô cũng không dám nói câu gì nữa.
Hình như anh đã ngủ, đến cả một câu trả lời cũng không có.
Có lẽ, chẳng nên đau lòng như thế vì chuyện của người khác, nếu là Trịnh Hy Tắc thì lại càng không nhất thiết phải như vậy. Bởi anh chỉ cần một cái phông để làm nền cho mình, một cái phông thật sự ổn định.
Nếu cô thông cảm với anh, ai sẽ thông cảm với cô?
Nếu sau này anh quyết định hy sinh cái phông làm nền là cô, thì cô sẽ phải khóc như thế nào đây?
Lương Duyệt không rõ là vì cái tư tế anh ngả người vào ngực cô, hay vì câu nói hồ đồ của cô mà cơn buồn ngủ vẫn chưa thấy đâu, cô đếm sao mãi, đếm mãi, cố gắng chìm vào giấc ngủ.
Nhưng đếm tới cả mấy chục nghìn, cô vẫn tỉnh như sáo.
Cuối cùng, cô chỉ còn biết thở dài, nói khẽ với người nằm bên cạnh: “Trịnh Hy Tắc, anh nói đi, rốt cuộc là anh cần một người vợ hay cần một luật sư cố vấn? Em chỉ có thể đảm nhiệm một trong hai vai trò ấy thôi”.