Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Nghe nói anh yêu em

Chương 46: Hồi kết

Tác giả: Thuấn Gian Khuynh Thành
Chọn tập

“Nhà anh Trương ở tầng trên nói, gần đây có kẻ nào đó cứ lấm la lấm lét trước cửa nhà cô, cô phải cẩn thận một chút. Mặc dù mấy người chúng tôi ngồi buôn chuyện ở bên ngoài, nhưng cũng không đảm bảo là những kẻ bất lương vô sỉ không dám làm gì, cô phải chú ý đấy.” Bà Phương dặn dò từ ngoài cửa với vẻ rất nhiệt tình.

Lương Duyệt mỉm cười: “Cháu biết rồi. Bà nhìn xem, trông cháu thế này, những kẻ biến thái nhìn thấy còn phải co cẳng bỏ chạy ấy chứ, bởi vì đem so ra thì chắc chắn cháu còn biến thái hơn bọn chúng.”

“Đừng có cười nham nhở như thế! THÁng trước tô cũng nói rồi đấy, cơ quan ấy đang thiếu một chân kế toán, cô đã tới xem xem thế nào chưa?”

“Được ạ. Chờ cháu viết xong tập bản thào này, nhất định sẽ tới đó xem thử.” Lương Duyệt vừa nói vừa ngáp, mắt lim dim.

“Toàn nghe cô nói tới chuyện bản thảo thôi. Cô viết cái gì vậy?”. Mặc dù đã qua tuổi bảy mươi nhưng bà Phương vẫn hiếu kỳ chẳng khác gì những phụ nữ trẻ.

“Cháu ấy ạ? Cháu viết tiểu thuyết cho các thiếu nữ đọc, toàn chuyện yêu đương nhăng nhít ấy mà.” Lương Duyệt đáp mắt sáng lên.

“Giống như cái bà Quỳnh Dao gì đó hả? Toàn chuyện khóc lóc sướt mướt chứ gì?” Bà Phương chau mày, tỏ vẻ không mấy thích thú.

“À, vâng, nhưng cháu sẽ không làm cho người ta khóc đâu.” Lương Duyệt vội giải thích.

“Thế thì được, thời buổi này ai mà còn muốn đọc mấy cuốn tiểu thuyết sướt mướt ấy nữa. Phần kết nên viết hay hay một chút, đừng để người ta bỏ tiền ra mua sách thấy khó chịu.” Lời nói của bà Phương luôn chứa đựng những triết lý giản dị như vậy.

Lương Duyệt gật đầu liên tục. Thấy bà có ý muốn tiếp tục câu chuyện, cô bèn làm như vừa nghe thấy tiếng chuông điện thoại trong nhà, rồi vội mỉm cười xin lỗi. “Cháu có điện thoại, bà cứ làm việc của mình đi ạ, ngày mai cháu sẽ sang.”

“Thế cũng được. Nhưng phải nhớ đấy, đừng có viết những chuyện uỷ mị sướt mướt nhé.” Bà Phương lại dặn một lần nữa.

Lương Duyệt tiếc rằng mình không thể đập đầu vào cửa để đảm bảo với bà rằng, cô sẽ không viết những câu chuyện uỷ mị, sướt mướt. Bá Phương đi rồi, cô vội đóng chặt cửa lại, vừa ngáp vừa trèo lên giường.

Mới chỉ sáu giờ sáng là cùng, thế mà một nhóm các bà các cô đã đi mua thức ăn về. Những ngày gần đây, giờ giấc sinh hoạt của Lương Duyệt cứ đảo lộn hết cả, đêm, cô thức để sáng tác, ban ngày thì ngủ, vì thế cô mới bị bà Phương, người phụ trách thu tiền nước đánh thức dậy, rồi vừa đi vừa gà gật.

Lương Duyệt ngáp một tiếng rồi lấy gối trùm lên mặt và vùi đầu vào giấc ngủ.

Nhưng chua kịp mơ thấy gì thì đã lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Cô nhấc máy lên: “A lô. Có chuyện gì vậy, thưa biên tập viên đại nhân?”.

“Tôi xi cô đấy, tôi gọi cô là đại nhân nhé? Tôi đang bị đọc giả dồn đến chết đây. Bao giờ thì cô mới ký hợp đồng? Cuốn sách của cô tạo nên cơn sốt rồi, tôi sẽ gửi cô toàn bộ số tiền tái bản. Đại nhân, xin cô xuất hiện một chút được không?”

Lương Duyệt cười hì hì, tỏ vẻ áy náy, đáp: “Thì tôi sai, được chưa, thưa biên tập viên đại nhân. Nhưng bộ dạng tôi thế này mà xuất hiện trong buổi ký tặng thì sợ độc giả mà nhìn thấy sẽ chết khiếp mất. Chưa biết chừng vì vậy mà cuốn sách đáng lẽ bán chạy lại thành ra ngược lại, thế thì buồn lắm. Thôi, ngoan đi nào, chúng ta đổi thành buổi ký hợp đồng cho cuốn sách sắp tới, được không? Chữ ký của tôi bay bướm lắm”.

“Có phải tôi chưa bao giờ gặp cô đâu, cô định lừa ai mới được chứ? Cô mà làm cho người ta bỏ chạy thì chắc tôi là người ngoài hành tinh. Thôi nào, dù sao tôi cũng đã sắp xếp đâu vào đấy cả rồi. Cô không tới là chúng ta sẽ chết chung đấy!” Ở đầu dây bên kia, biên tập viên xem ra đã bắt đầu tức giận, và tỏ vẻ rất không vừa lòng trước việc cô cứ từ chối chuyện gặp độc giả mãi.

Lương Duyệt chẳng biết làm gì nữa, hiện tại, phí sinh hoạt hằng ngày của cô đều trông chờ vào tiền nhuận bút, nếu làm cho biên tấp viên nổi giận thì chẳng khác nào tự đập nồi cơm của mình. Là người đã quen với việc bị thúc ép, cô đành chấp nhận làm theoy1 của biên tập viên. “Được rồi, tôi nhận lời, thế là được chứ gì?”

“Có thế chứ! Độc giả là ai nào? Là bố mẹ, là Thượng đế mang đến cái ăn cái mặc cho chúng ta. Cô nói xem, bố mẹ chúng ta muốn gặp mặt một chút, liệu chúng ta có dám không gặp không?”

Lương Duyệt cười đau khổ: “Vâng, được rồi. Tôi xin đầu hàng, nhất định tôi sẽ tới gặp bố, gặp mẹ”.

Mặc dù xa bắc Kinh chưa được bao lâu, nhưng dường như cô đã quên rất nhiều thứ. Trong đó có giọng nói phổ thông lưu loát và cách tranh điểm chuyên nghiệp.

Cô mặc một chiếc áo hung màu đen, một chiếc quần bò màu xanh thẫm, tóc buộc túm đuôi ngựa, không trang điểm, chân đi giày thể thao. cách ăn mặc ấy khiến cô nhanh chóng hào lẫn vào đám hành khách đi tàu.

Cô đã tới cuộc họp phát hành trước một ngày như đã hẹn. Phía nhà xuất bản đãđặt chỗ ở khách sạn nằm đối diện với Đệ Tam Cấp. Mặc dù biết rõ rằng mình còn kém xa những cây đa cây đề trong giới văn học, nhưng một chút hư vinh cũng đủ khiến cô mãn nguyện. Ngước mắt lên nhìn ánh đèn sáng chưng của Đệ Tam Cấp, cô thấy rất đắc ý, từ trước tới nay, cô đã mấy lần thay đổi công việc, nhưng có lẽ chỉ có công việc viết sách này là khiến cô vừa lòng.

Những suy nghĩ cứ nối tiếp nhau xuất hiện, trong khi đôi chân cô vẫn không dừng lại. Tư thế ngồi xổm gần đây được cô áp dụng để luyện tấp và chữa bệnh tim xuất hiện từ lần chạy trốn ấy.

Hôm đó, sau khi lên máy bay, có lẽ do sự mệt mỏi dồn lại từ mấy ngày trước, tim cô bỗng lên cơn đau bất ngờ, suốt cô suýt bỏ mạng trên chuyến bay đến New York.

Lương Duyệt biết trong cuộc đời nà, cô và Chung Lỗi không còn có duyên phận với nhau nữa, dù là do người hay do trời định, cô và anh đã không thể đi chung trên một con đường được nữa. Cô vốn định tới thăm anh lần cuối, để nói với anh một lời từ biệt, thế nhưng cũng không được toại nguyện.

Máy bay hạ cánh khẩn cấp, cô được đưa tới cấp cứu tại một bệnh viện và nằm lại đó mấy ngày, nhờ thế cô mới được cứu sống.

Bác sĩ nói cô hay âu sầu, tinh thần lại dễ bị kích động, nên mới bị lên cơn tim đột ngột như vậy. Lương Duyệt thì nghĩ, anh ta đúng là một bác sĩ tồi, rõ ràng là tinh thần của mình rất ổn định, làm gì có chuyện dễ bị kích động. Nhưng cô vẫn bằng lòng làm theo những gì bác sĩ dặn dò, tìm đến một nơi bình yên để điều trị.

Đại Liên là một thành phố xinh đẹp, đồng thời cũng là nơi thích hợp cho nhất cho việc nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng, ở đây cô bắt đầu công việc viết sách, và tác phẩm đầu tay của cô là một cuốn tự truyện.

Không ngờ cuố sách vốn chỉ viết cho riêng mình ấy lại được xuất bản. Và điều ngạc nhiên hơn nữa là nó đã lập được mấy kỷ lục phát hành liên tiếp. Cũng chính vì thế mà cô bị hối thúc và buộc phải lên tàu trở về Bắc Kinh.

Mục tiêu hôm nay là phải ngồi gập gối một trăm năm mươi lần. Cô đưa hai tay bám vào bậu cửa sổ, vừa tập vừa đếm, mỗi lần đứng lên được lại tự thưởng cho mình một lần ngắm nhìn cảnh đẹp bên ngoài cửa sổ.

Lần đứng lên cuối cùng, hình như cô đã nhìn thấy một bóng người vô cùng quen thuộc. Vì bị cận thị, cô lặng lẽ núp vào một góc và nhìn ra, bóng người ấy tuy chỉ thấp thoáng nhưng đúng là rất quen.

Sợ đó chính là người ấy, cô vội đóng cửa sổ lại và lui vào trong phòng.

Cô nằm xuống giường với lấy chiếc điều khiển ti vi và chọn kênh. Từ kênh một cho tới kênh bảy mươi, cô bấm hết một lượt nhưng ko6ng nghe thấy tiếng ai gõ cửa.

Cô lại ngồi dậy, cẩn thận bước tới bên cửa sổ, bóng người ở phía đối diện không thấy đâu nữa.

Cô vừa mừng vừa tự an ủi mình, may quá, có lẽ đó chỉ là do cô hoa mắt mà thôi.

May sao…

Cô vẫn tưởng rằng đó là anh.

Sáng sớm, Lương Duyệt gọi điện cho biện tập viên, hẹn gặp nhau trong khách sạn rồi cùng đi. Phòng họp của Đệ Tam Cấp luôn được dùng cho các hoạt động thương mại, các cuộc họp phát hành sách cũng thường xuyên diễ ra ở đây.

Vốn là người thiếu tư tin, Lương Duyệt rất lo buổi họp sẽ vắng người, vì thế cô nói trước với biên tập viên rằng nếu vắng quá, thì sau khi ký xong sẽ giải tán ngay, như thế cô cũng sẽ không cảm thấy mất mặt. Nhưng khi tới hội trường, cô mới phát hiện ra rằng, ở đây náo nhiệt nhộn nhịp hơn hẳn những gì cô đã tưởng tượng.

Trên bàn có đặt một tấm biển đề danh, cô vùi đầu vào việc ký tên lên các cuốn sách. Những cô gái bước lên, ai cũng nhanh nhẹn, hoạt bát và tràn đầy sức sống, Lương Duyệt cũng luôn miệng cười.

Có người nói: “Tôi rất thích phong cách viết văn của cô, chương nào cũng rất hay”.

Người khác thì nói: “Chị còn trẻ và đẹp hơn rất nhiều so với trong ảnh!”.

Lời khen ấy được tốt ra từ miệng một cô bé, khiến Lương Duyệt không nén được, suýt nữa thì mời mọi người ăn cơm. Biên tập viên vội nói khẽ vào tai cô: “Sao vậy, có phải là cảm thấy quá vừa lòng không? Điều này có tác dụng thúc đẩy rất lớn đối với việc sáng tác sau này của cô đấy”.

Lương Duyệt vừa cười vừa gật đầu và cũng khẽ trả lời: “Ừ, nhiều người đến như vậy, tôi rất hạnh phúc, cho dù có chết ngay bây giờ, tôi cũng cảm thấy rấy vui”.

Cô cứ ký hết cuốn sách này đến cuốn sách khác, nhìn thấy nét chữ của mình đã bắt đầu nghiêng ngả, cô khẽ hỏi biên tập viên: “Bao giờ mới xong đây?”.

“Sắp rồi, hết mười mấy cuốn này là chúng ta nghỉ thôi.” Biên tập viên an ủi.

“Được.” Tốc độ ký của Lương Duyệt nhanh hẳn lên, loáng một cái cô đã ký xong sáu, bảy cuốn.

Một cuốn sách lại được đặt ngay ngắn trước mặt cô, cô ký theo thói quen. Nhưng độc giả ấy bỗng nhiên lên tiếng: “Có thể ký tên thật vào cuốn sách của tôi được không?”.

Nghe giọng nói ấy, Lương Duyệt bỗng cảm thấy hơi thở của mình dường như bị dồn nén lại trong lồng ngực, để lấy lại trang thái bình thường và kết thúc buổi ký tặng, cô cố giũ vẻ bình thản, hỏi: “Ký gì cơ?”.

Tên sách: Nghe nói anh yêu em.

Tên thật: Lương Duyệt.

Lương Duyệt cầm bút lên, mắt nhìn kỹ vào ngón tay người ấy. Cô vội cầm lấy cuốn sách, nói:”Được, thế còn tên người được ký tặng thì sao?”.

“Hãy viết như thế này.” Anh đặt lên bàn một chiếc nhẫn, đó là nhẫn cưới của phụ nữ, sáng lấp lánh.

Lương Duyệt nghĩ thầm, không phải tại mình kém cỏi mà là vì đối phương quá cương quyết, nhất định không được để cho anh ấy được đằng chân lân đằng đầu.

Cô cười lạnh lùng, hỏi:” Vậy tên anh là Nhẫn à?”.

“Cô hãy nhìn kỹ lại đã.” Giọng anh vẫn bình thản, mấy người đứng đợi phía sau đã bắt đầu xì xào bàn tán. Vì danh dự của một nữ nhà văn, cô thấy mình cần phải kháng cự đến cùng. Cô cầm chiếc nhẫn lên, định đứng dậy, nhưng rồi lại đưa mắt nhìn, mặt bên trong của chiếc nhẫn có khắc hàng chữ.

Mãi mãi không xa rời, ngày 18 tháng 6 năm 2005

Những con số khắc trên đó chính là ngày họ kết hôn.

Cô do dự một lát rồi cầm chiếc nhẫn và ngẩng cao đầu nhìn lên. Anh đứng đó, với chiếc áo khoác màu đen, chiếc sơ mi bên trong được là thẳng thớm, nụ cười trên miệng ung dung, nhàn tản.

Cô ngừng lại trong giây lát, cảm thấy ngực mình như bị bóp nghẹt, tình huống bất ngờ này khiến cho trái tim khó khăn lắm mới hồi phục của cô lại một lần nữa phải chịu đựng áp lực.

Cô định tìm câu khác thay vào, nhưng rồi lại thôi, và sau cùng đành ngoan ngoãn ngối xuống viết lên cuốn sách.

Dưới một bức tranh hoa bách hợp, là những dòng chữ thanh thoát của cô.

Nghe nói anh yêu em

Lương Duyệt

Khoé miệng anh thoảng một nụ cười, anh xoay cuốn sách lại, đón chiếc bút từ bàn tay cô, một dòng chữ bay bướm hiện ngay bên dưới.

Đúng vậy, anh yêu em

Trịnh Hy Tắc

Lương Duyệt không sao kìm nén được cảm xúc của mình nữa, cô đứng bật dậy, bước nhanh ra ngoài, mặc cho biên tập viên gọi với theo.

Bước chân cô loạnh choạng, trái tim cô còn đập loạn hơn cả bước chân.

Sau khi ra khỏi cổng, cô khẽ rụt cổ lại rồi thở một làn hơi trắng, không khí lạnh tràn qua cổ họng, đau rát.

Anh vội vàng đuổi theo cô.

Cô quay đầu lại, thảng thốt nói: “Thưa Chủ tịch Trịnh, tôi không nghĩ rằng việc đùa cợt tôi lại là một chuyện thú vị”.

Anh vẫn đứng đó với vẻ bình thản, lấy một điếu thuốc lá từ trong túi ra, nhưng không châm mà đưa nó lên miệng.

Chờ cho cô lấy lại hơi thở bình thường, Trinh Hy Tắc nở nụ cười, khoé môi nhếch lên thành một đường cong mềm mại, nhìn chăm chú vào bàn tay cô, nói: “Anh luôn chờ em quay về”.

“Nếu biết trước thì tôi đã không tới”, cô nói.

Trịnh Hy Tắc không tỏ ra giận dữ, anh vẫn đứng yên, nụ cười rạng rỡ trên môi.

Còn Lương Duyệt thì lại tức giận, cô quay lưng về phía anh và bước đi thật nhanh.

Mười bước, mười hai bước, vẫn không thấy có động tĩnh gì phía sau.

Lương Duyệt cắn chặt môi. Cô không hiểu sao mình lại bỏ đi, và vì sao lại tức giận như vậy, thậm chí còn không biết phải lấy cớ gì để đứng lại.

Thế là cô lại càng cố gắng sải bước, mục tiêu là bến xe của tuyến 26, khoảng hơn năm chục bước nữa là cô có thể bỏ đi một cách dứt khoát.

Bỗng nhiên, cô bị chặn lại bởi một cô bé rất dễ thương, cô bé cất tiếng nói: “Cô ơi, đây có phải là cuốn sách cô đánh rơi không ạ?”.

Lương Duyệt cúi nhìn, mấy dòng chữ to tướng trên bìa sách nghiêng ngả trước mắt cô, cô bé sợ Lương Duyệt không nhớ, bèn mở cuốn sách ra, những nét chữ như rồng bay phượng múa của Trịnh Hy Tắc hiện ra trước mắt cô.

Đúng vậy, anh yêu em

Trịnh Hy Tắc

Cô cúi đầu không nói gì, trong lòng đầy mâu thuẫn. Cô bé bèn cười, nhe hàm răng sún ra, nói với cô: “Chú kia nhờ cháu đưa cuốn sách này cho cô”.

Lương Duyệt đón lấy cuốn sách, rồi quay đầu lại nhìn theo hướng tay cô bé chỉ, ở phía xa ấy, anh vẫn đang nhìn cô bằng ánh mắt rất tha thiết.

Cô đã đợi anh nói câu đó rất lâu rồi, và cuối cùng cũng đã đợi được.

Thực ra, cô đã luôn cố tìm cho mình một cái cớ để ở lại, bởi, nếu đã yêu rồi thì làm sao có thể ra đi?

Cho nên, cô không sao cất nổi bước chân để chạy trốn anh lần nữa.

Trong phần kết thúc của Nghe nói anh yêu em, cô đang chờ đợi anh lồng vào ngón tay mình chiếc nhẫn năm ấy một lần nữa.

Một lần nữa, anh lại đeo nhẫn cho cô, đó là chiếc nhẫn trong ngày kết hôn. Hôm ấy, ánh nắng rất rực rỡ, dưới những bông hoa màu tím, anh từ từ lấy chiếc nhẫn ra, còn cô thì dường như không dám cử động. Động tác của anh rất khẽ, rất thận trọng, đeo nó vào ngón tay cô. Dường như anh đang mang tới cho cô một lời hứa.

Chiếc nhẫn ấy là lời hứa sẽ chăm sóc, bảo vệ suốt đời, có lẽ lúc đó cô hoàn toàn không biết được điều đó.

Cuối cùng, Trịnh Hy Tắc bước tới nắm tay cô một lần nữa. Anh vốn là người thông minh, quyết đoán, thế mà lúc này trông anh thật vụng về, ngón tay anh run run, đôi môi mím lại, nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn lên ngón tay cô.

Anh thở phào nhẹ nhõm, nụ cười có cẻ gượng gạo. “Anh cứ tưởng là em sẽ không cho anh đeo.”

“Em tưởng anh sẽ đuổi theo.” Lương Duyệt cũng thở phào một cái.

“Thực ra, anh không dám đuổi theo.” Anh do dự một lát, rồi nói ra những suy nghĩ thật trong lòng.

Nhìn vẻ mặt căng thẳng của anh, tự nhiên Lương Duyệt thấy lòng nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cô dẩu môi lên hỏi:” Vì sao?”.

“Anh sợ em… sợ em không còn yêu anh nữa.”

“Chủ tịch Hội đồng Quản trị Tập đoàn Trung Thiên mà cũng biết sợ hay sao?”

“Có chứ, sợ vợ.”

“Bằng chứng?”

“Như thế này chằng hạn.” Giọng của anh từ từ lắng xuống và chìm ngập trong làn môi của cô.

Ánh nắng ấm áp của mùa đông vẫn chiếu lên người họ, những người đi ngang qua đều cất tiếng cười vui vẻ, ánh mắt của họ như muốn gửi tới hai người lời chúc phúc lặng thầm.

Ai đó đã nói rằng, hôn nhân như một bức tường bao quanh, mà người ở trong thì muốn ra, còn người ở ngoài thì muốn vào.

Họ đã kết hôn năm năm, và vẫn rất trân trọng những khoảnh khắc được ôm nhau thắm thiết như vậy.

Tất cả những yêu, những hận, đối với họ dường như đã kết thúc. Cuộc sống vẫn đang tiếp diễn, có người sẽ mỉm cười và đối diện với những chua chát cay đắng bên trong bức tường ấy, nhưng cũng có người sẽ vẫn giữ mãi tình yêu của mình ở bên ngoài bức tường, mãi mãi không dứt bỏ được.

Với những người luôn hy vọng vào tình yêu, họ sẽ không từ bỏ. Cho dù là lúc nào, họ cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ.

Không bao giờ…

Sau cùng,anh thì thầm bên tai cô:” Em sẽ cùng anh bắt đầu lại chứ?”.

“Sao cơ?” Đôi mắt Lương Duyệt vẫn mơ màng, cô vẫn chưa thoát khỏi những xúc cảm mà nụ hôn ban nãy mang lại.

“Anh không tiếp nhận chức Chủ tịch Hội đồng Quản trị của Trung Thiên. Anh muốn mình tay trắng lấp nghiệp. Sản nghiệp nhà họ Trịnh đối với anh quá nặng nề”, anh nói một cách nhẹ nhõm.

“Nói như vậy nghĩa là chúng ta chẳng còn gì nữa?”, cô hỏi.

“Đúng vậy, thưa bà Trịnh. Bây giờ chồng bà đã là một kẻ nghèo kiết xác”, anh cười đáp.

“May mà em có nghề tay trái, nếu không chắc chúng ta chỉ còn nước chết đói.” Cuối cùng Lương Duyệt cũng mỉm cười.

“Này, cái nghề tay trái của em khiến anh trở nên đẹp đẽ quá rồi đấy, anh đâu có sâu sắc như những gì em viết”, anh ca cẩm.

“Em đâu có làm thế”, Lương Duyệt cự lại.

“Có, có mà. Em đã viết như vậy.”

“Em không như vậy.”

“Em đã làm như vậy.”

“Em không…” Những lời còn lại của cô bị đôi môi anh chặn lại.

Thực ra, hạnh phúc rất đơn giản, nó không liên quan tới tiền bạc và quyền lực.

Lương Duyệt cảm thấy mình luôn là người có số vượng phu.

Vì vậy cô không sợ bắt đầu lại.

Họ sẽ bắt đầu lại.

— Toàn văn hoàn —

Chọn tập
Bình luận