Trịnh Hy Tắc vừa đẩy cửa vào thì nhìn thấy Lương Duyệt đang ngồi khóc, anh hơi do dự một lát, sau đó lùi ra một cách lịch sự, lùa tay khép cửa lại và vào thư phòng đọc sách.
Căn phòng được cách âm rất tốt, nhưng thỉnh thoảng anh vẫn nghe thấy tiếng thút thít của Lương Duyệt. Một tay kẹp một điếu thuốc, một tay anh với lấy một cuốn sách trên giá, ngồi xuống, bật nắp, tay kia mở sách, nhưng cứ mở bật lửa ra rồi lại đậy lại mấy lần cũng không châm.
Mới đọc được mấy chữ, anh bỏ sách sang bên và nghĩ, anh và Lương Duyệt mới gặp nhau có hai lần, trong ấn tượng của anh thì người phụ nữ mạnh mẽ này không phải là một người hay khóc lóc và đa cảm. Anh gập sách lại, bật lửa châm thuốc, rồi ngả người vào ghế.
Cô ấy đã nói rằng, cô ấy không muốn rời xa à? Xem ra, người ở đầu dây bên kia là đàn ông.
Là bạn trai của cô ấy ư?
Anh đứng dậy mở cửa sổ, cơn gió lạnh buốt như kim châm bất chợt ùa vào. Xem ra, ánh nắng mùa đông cũng mang tới những ấn tượng không thật, ánh nắng rực rỡ ấm áp chỉ là vẻ bề ngoài, khi những người trong lòng đang có chuyện phiền muộn định đến gần nó thì lại bị cái lạnh giá bất chợt ùa vào khiến người ta phải lùi lại.
Trịnh Hy Tắc đã đứng như thế trong gió lạnh rất lâu, mãi cho tới khi tiếng chuông của chiếc đồng hồ gõ lên năm tiếng anh mới dụi tắt điếu thuốc trong tay. Anh bước qua sàn nhà đầy những mẩu thuốc trở lại phòng mình, khẽ gõ cửa, bên trong không có tiếng đáp. Anh khẽ vặn quả đấm cửa bước vào thì thấy Lương Duyệt dựa vào giường và đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Khóc lóc thảm thiết như vậy rồi mà vẫn có thể ngủ ngon lành như vậy, xem ra cô gái này đúng như anh đã nghĩ, là người vô tư, không quá cả nghĩ.
Hoặc, ít nhất cô ấy cũng là người có thể nén lại bất cứ chuyện gì.
Nhìn khuôn mặt có vẻ bình thản của cô trong giấc ngủ, Trịnh Hy Tắc bất giác thở phào một cái, rồi rón trén tới bên mép giường ngồi xuống, chân anh vô tình đá vào chiếc thoại trên chiếc thảm trải trên sàn, anh cúi xuống nhặt lên, trên đó có một mẩu tin nhăn chưa kịp gửi.
Trừ phi em chết, nếu không em sẽ không bao giờ để anh ra đi.
Anh cúi đâu nhìn lên màn hình của chiếc điện thoại, rồi lại ngẩng đầu nhìn lên cô gái đang ngủ say bên cạnh giường, sau đó đưa tay nhấn vào nút xoá, cho tới khi từng chữ, từng chữ một biến mất khỏi màn hình và trở lại trạng thái ban đầu. Anh lại quay người nhìn lên cô gái đang ngủ say, miệng mỉm cười như đang suy nghĩ một điều gì đó.
Lương Duyệt khóc một hồi lâu, sau đó lết đến bên giường rồi lại tiếp tục thút thít. Nói thực lòng, cô là người rất dễ rơi nước mắt, những người chỉ vì một con chó hoang mà cũng nhỏ nước mắt thường bị mọi người nói đó là những người bị ảnh hưởng của nhà văn Quỳnh Dao.
Nhưng rồi cô thấy người rũ xuống vì mệt mỏi. suốt một ngày qua cô không hề ăn thứ gì, thêm vào đó lại phải trải qua những giây phút căng thẳng, vừa ngả mình xuống gối là cô thấy mắt mình tối lại, là ngủ hay xỉu đi cô không còn biết nữa, cô chỉ thấy bên tai luôn như có tiếng của một bầy ong vo ve, giấc ngủ cũng rất mệt mỏi chập chờn.
Khi đổ gục xuống gường cô cũng biết, nhưng không sao mở mắt ra được. Cô định vươn tay ra để làm cho mình tỉnh, nhưng đôi tay cũng không còn nghe theo sự điều khiển của cô nữa. Cô cố gắng một lúc nhưng không có kết quả, vì thế chỉ còn biết nằm im lắng nghe hơi thở xa lạ ở bên cạnh mình.
Đó là một âm thanh không rõ ràng, nhưng nó khiến cô thấy rất yên tâm.
Ít nhất thì nó cũng cho cô thấy, khi cô đau khổ nhất, cô đã không phải cô đơn một mình.
Khi cô tỉnh lại lần nữa thì cả căn phòng đều chìm trong bóng đêm đen kịt, cô đang định trở mình thì phát hiện ra đã có một tấm chăn được đắp lên người cô. Khi cô mở mắt và đã quen với bóng tối thì thấy người ngủ đối diện với mình chính là Trịnh Hy Tắc, người đàn ông lúc nào cũng com lê, cà vạt chỉnh tề ấy co người đang nằm quay mặt cùng chung hơi thở với cô, khuôn mặt có đôi lông mày xếch và đôi mắt lạnh lùng ấy bây giờ không còn thấy đâu nữa.
Trông anh ta có vẻ giống với một đứa trẻ cuối cùng đã tìm được một nơi yên ấm để làm một giấc và đã ngủ rất ngon lành.
Họ nằm quay mặt vào nhau, lưng ai cũng cong về sau, vì thế mà tạo thành một khoảng trống hình chữ O giữa hai người, thậm chí Lương Duyệt còn cảm thấy hơi thở của anh ta phả vào mặt khiến đôi lông mi của cô phập phồng theo. Cô cảm thấy có gì đó hơi bất tiện, nên vội lùi người về sau để tránh. Ai ngờ chỉ một động tác nhỏ của cô đã làm anh choàng tỉnh dậy, mở mắt ra thì nhìn thấy cô đang co người đề phòng, vì thế anh hỏi : « Có muốn ăn thứ gì không ? »
Lương Duyệt nghĩ tới rất nhiều câu trả lời, nhưng anh đã hỏi một câu khiến cô hoàn toàn bất ngờ, nên cô đáp : « Tôi không muốn ăn. »
Dường như đoán trước được là cô sẽ trả lời như vậy, nên anh nói : « Cảm giác muốn ăn chỉ có khi nhìn thấy đồ ăn, còn với không khí chắc chắn sẽ không bao giờ có cảm giác đó đâu. »
Thế là anh đã lái xe trở cô đi ăn vào lúc giữa đêm khuya. Lương Duyệt vẫn mặc bộ đồ ngủ có in hình những bông hoa nhỏ, còn anh vẫn mặc bộ đồ com lê tề chỉnh, trông hai người rất không hợp và rất buồn cười. Giữa đêm giá lạnh, cô và anh ngồi đối diện với nhau uống rượu rồi ăn cơm.
Lương Duyệt không còn nhớ tên của món ăn nữa, nhưng hai người thì đã uống khá nhiều rượu. Trịnh Hy Tắc đã không ngăn cô uống rượu, thậm chí còn nhìn cô với ánh mắt cảm thông. Lương Duyệt không phải là không biết tửu lượng của mình được bao nhiêu, không phải mừng thầm vì nghĩ rằng người đàn ông này đã yêu mình, mà cô nghĩ, ánh mắt của anh nhiều lắm cũng chỉ là đang xem xét nghiên cứu về tửu lượng và cách uống rượu không lấy gì làm tao nhã của một cô gái kỳ quặc..
Dù sao thì cũng chẳng cần để lại ấn tượng tốt, tất cả những chuyện tồi tệ nhất từ nhảy lầu, ăn mặc lôi thôi, xộc xệch, cho đến gào khóc kêu than anh đều đã chứng kiến, vậy thì để cho anh ta chứng kiến thêm cảnh tượng cô uống say để trút những phiền muộn trong lòng cũng có sao đâu ? Lương Duyệt chẳng nghĩ ngợi nhiều về hình ảnh của mình, cô uống hết chén này đến chén khác, trên bàn chỉ một lát đã cò một hàng chai đựng rượu trống xếp đầy.
« Tửu lượng của cô có được là qua rèn luyện à ? » Trịnh Hy Tắc nhìn vào đống vỏ chai trước mặt Lương Duyệt, hỏi.
« Do tự nhiên mà có. Nhà tôi luôn coi bia là đồ giải khát mà. “ Cô đáp bằng giọng chếnh choáng.
“Cô đã từng say bao giờ chưa?” Trịnh Hy Tắc cười, hỏi tiếp.
Đã từng uống say, uống say vì người đàn ông mà mình yêu. Khi nghe những câu hỏi động chạm đến nỗi niềm trong lòng, Lương Duyệt thấy lòng thắt lại, sống mũi cô đỏ lên. Nhìn thấy phản ứng đó của cô, Trịnh Hy Tắc cười nói: “Chỉ cần không say trước phiên toà là được, nếu không tôi thực sự không thể nào yên tâm khi đem các đơn kiện giao vào tay văn phòng Nghiêm Quy của các cô.”
Lương Duyệt không nói gì, một hồi lâu sau mới đáp lại bằng một tiếng ậm ừ, Trịnh Hy Tắc không nghe rõ bèn hỏi lại, cô mới ho một tiếng và lấy hết can đảm nói: “Anh Trịnh tốt nhất là không nên đùa như vậy, một câu nói của anh có thể phủ nhận sự cố gắng và nỗi vất của người khác, và như thế xem ra có vẻ không được nhân đạo cho lắm đâu.”
Một hồi lâu sau, Trịnh Hy Tắc mới mỉm cười, “ Nếu cô thực sự coi trọng chuyện làm đại diện cho Trung Thiên như vậy, thì tốt nhất sau này đừng có mặt ủ mày chau nữa, với tâm trạng của cô như lúc này tôi thực sự không dám chắc rằng có nên giao nhiệm vụ làm đại diện cho cô hay không.”
Lương Duyệt đáp bằng giọng không tự ti cũng không kiêu ngạo: “ Chuyện riêng của tôi, tôi sẽ giải quýêt ổn thoả, tôi cam đoan sẽ không phụ sự tin cậy của anh và Trung Thiên, bởi vì hơn hết tôi phải có trách nhiệm đối với những mục tiêu cuả chính mình.”
Anh lắng nghe và gật đầu bày tỏ sự tán đồng: “Cũng phải, tôi nghĩ luật sư Lương sẽ không ngốc đến mức từ chối Trung Thiên.”
Không để ý đến sự thay đổi thất thường cuả anh, cô cầm chặt chai rượu lên rồi tu cạn một hơi.
Những lời của Trịnh Hy Tắc khiến cô bừng tỉnh, cho dù tình cảm có sâu sắc đến mức nào chăng nữa, thì điều quan trọng trước mắt phải là sự nghiệp. Nếu vì thất bại trong tình yêu mà bỏ lỡ cơ hội đến với Trung Thiên, cô sẽ trắng tay.
Ra khỏi quán rượu, Lương Duyệt chạy ra đường để vẫy tăc xi, nhưng có lẽ do trời lạnh nên mặc dù cô đứng giữa trời giá lạnh đợi một hồi lâu mà mãi vẫn chẳng thấy chiếc xe nào chạy qua. Trịnh Hy Tắc cũng không ngăn cô, anh đứng dựa vào xe, nhìn cảnh cô chạy đi chạy lại trên đường vẫy xe với một vẻ thích thú.
Có vẻ như cô ấy đã mệt, nên Lương Duyệt ngồi xổm xuống lề đường, nhìn những chiếc xe qua lại với vẻ tuyệt vọng cùng cực. Dưới ánh đèn màu vàng, trông cô thật yếu ớt và điều đó làm anh bỗng dậy lên một nỗi thương xót.
Phụ nữ chẳng phải là cần được sống một cách yên bình hay sao. Nhưng vì sao cô ấy lại để mình sống một cách khổ sở như thế nhỉ?
Anh bước tới bên cô và nói : “Lên xe đi.” Lương Duyệt vẫn ngồi im trên con đường quanh co hun hút, không hề nhúc nhích, như thể cô không hề nghe thấy tiếng anh. Thế nên anh nhắc lại một lần nữa: “Cô không còn nơi nào để về nữa thì hãy theo tôi về nhà.” Anh vừa cất lời thì cô quay ngoắt đầu lại, nét mặt vô cùng buồn bã, giống như người bị người khác đoán được những điều phiền muộn trong lòng, thậm chí Trịnh Hy Tắc còn cảm thấy như nước mắt cô rơi cả vào bàn tay anh, ướt đầm và nóng hổi.
Anh vội thay nét mặt chế nhạo bằng vẻ nghiêm túc với một sự áy náy, sau đó nói thêm một câu : “Đi nào, để tôi đưa cô về.”
Anh nhìn thấy rất rõ ràng từ phía xa có những giọt lệ long lanh đang rơi xuống.
Ngày hôm sau, Lương Duyệt trở lại làm việc ở Nghiêm Quy với một bộ quần áo được mang đến từ một cửa hàng nào đó. Bộ quần áo không rõ nguồn gốc ấy rất vừa người cô và chất liệu rất tốt, nhưng chúng không thể nào thay đổi được sắc mặt nhợt nhạt của cô. Cô và Hàn Ly đóng cửa vào ngồi ở bên trong rất lâu. Nhưng những tiếng thì thầm ở bên phía ngoài thì chẳng có lời nào lọt khỏi tai luật sư Nghiêm.
Hoàn cảnh hiện tại của Nghiêm Quy ai ai cũng đều thấy rõ. Sự khôi phục và vươn dậy cũng chỉ là chuyện của mấy ngày hôm nay, nhưng với một chuyện tày đình rõ ràng như vậy mà cô lại không hay biết gì, điều đó không khỏi khiến cho luật sư Nghiêm cảm thấy rất buồn.
Trong khi ấy, ở trong phòng làm việc, hai người vẫn ngồi đối diện trên ghế trong im lặng.
Hàn Ly biết chuyện Lương Duyệt chia tay Chung Lỗi, sau một hồi lâu anh mới lên tiếng hỏi: “Cô thực sự quyết định như vậy?”
Lương Duyệt đáp: “Vâng, giọng của tên kia rất nghiêm trọng, hơn nữa hắn còn hiểu rất rõ tình hình của chúng ta, tôi cũng đã nghe thấy rằng phía sau họ còn có những nhân vật và ô dù rất to, hình như…”
“Hình như nói được thì phải làm được.”
“Sản phẩm của công ty Tiểu Nhã cũng đã có vấn đề.” Hàn Ly thở dài nói.
“Vấn đề gì ?” Giọng Lương Duyệt bỗng cao hẳn.
Công ty của Phương Nhược Nhã là nơi sản xuất thuốc thành phẩm, tuy trụ sở ở Bắc Kinh, nhưng các cơ sở sản xuất thì đều đặt tại các huyện của tỉnh Hà Bắc. Nhưng gần đây có tin rằng, trong thành phấn thuốc có chất không rõ nguồn gốc, nếu có vấn đề về chất lượng thì…”
“Vấn đề rất nghiêm trọng, nếu sau khi giám định và quy kết trách nhiệm thì công ty sẽ đứng trước tình hình lành ít dữ nhiều.” Hàn Ly nói với vẻ mặt khổ sở.
Thế là họ đã ra tay. Đó cũng mới chỉ như là một lời cảnh báo, tiếp sau đây bọn họ còn định làm những gì nữa đây ? Nhắm mắt cho qua hay nghiến răng chấp nhận mọi hậu quả
Nếu vì tiền lương của mườì mấy con người là điều không đáng, vì cơn tức giận của hai con người trong chốc lát thì lại càng không đáng.
Trong phòng làm việc không khí trầm lắng hẳn xuống,trái tim trong lồng ngực của Lương Duyệt lại càng đập dồn dập hơn, tiếng chuông điện thoại bất chợt vang lên, khiến cô giật mình xuýt nữa thì nhảy dựng lên, cô mở máy một cách thận trọng, ở đầu dây bên kia là giọng nói trầm trầm của Trịnh Hy Tắc : « Thế nào rồi ? »
Lương Duyệt vội trả lời : « Chào anh Trịnh. Vụ án của Trung Thiên đã được chúng tôi đưa vào trình tự thông thường rồi. Nếu có điều gì chưa yên tâm, xin anh liên hệ với luật sư Nghiêm, hiện nay chị ấy đang theo vụ này. »
« Được rồi, cảm ơn cô đã nhắc. » Chờ cho Trịnh Hy Tắc nói xong, Lương Duyệt tắt máy, ngẩng lên thì thấy Hàn Ly đang nhìn cô với một ánh mắt rất lạ, cô bèn hỏi : « Sao thế ? »
« Nếu tôi không nhớ nhầm thì cái nhân vật cỡ bự mà cô nói tới ấy có quan hệ khá thân thiết với nhà họ Trịnh. » Hàn Ly nói.
Lương Duyệt bỗng cảm thấy rất đau đầu, đôi chân của cô cũng mềm nhũn xuống. Dù có liên quan tới nhân vật cỡ lớn nào thì cô cũng rất không muốn đến nhờ vả cầu cạnh Trịnh Hy Tắc, tính chiếm hữu của con người này quá lớn, anh ta luôn khiến cho người ta cảm giác phải né tránh một cách vô thức.
Khi cô ở bên cạnh anh ta cô thường cảm thấy rất mất tự nhiên, chân tay cứ cảm thấy thưa thãi, điều đáng sọ hơn cả là khả năng nhìn thấu tâm can người khác của anh ta, tất cả những gì gọi là u uẩn của người khác trứoc con mắt của anh ta dường như chẳng còn gì là bí mật nữa.
« Ý của anh là chúng ta có thể tới nhờ anh ta làm trung gian hoà giải ? » Lương Duyệt hỏi với nụ cười miến cưỡng và sắc mặt nhợt nhạt.
« Nếu cô bằng lòng. » Hàn Ly đứng dậy, vẻ mặt nặng nề và đầy nghi ngại, « Tôi cũng cứ tưởng rằng sẽ bảo vệ được Tiểu Nhã, kết quả người đầu tiên phải chịu hậu qủa ấy lại chính là cô ấy…Bọn chúng tỏ ra rất hiểu cách uy hiếp. Ngoài ra hôm qua tôi được biết từ một người bạn cùng nghề của tôi ở miền Nam rằng, Lăng Tử đã bị bắt. »
Lương Duyệt giật mình hoảng hốt : « Thế, phải làm gì bây giờ ? »
« Vì thế, bọn chúng mới cuống quýt lên như thế. » Hàn Ly liếc nhìn Lương Duyệt một cái rồi nói tiếp, « Nhưng, hôm nay hắn lại bỏ trốn rồi. »
« Không thể như thế được ! » Lương Duyệt gầm lên và đứng phắt dậy.
« Phản ứng của tôi cũng không khác gì cô, tôi cũng không thể tin được. Chạy trốn khỏi một trạm giam có hàng hai chục người canh giữ như vậy quả là một rất quá khó khăn. » Đôi mày của Hàn Ly chau lại.
« Ý của anh là… »
« Ý của tôi là, tốt nhất cô nên tới gặp trịnh Hy Tắc, nếu có được biện pháp hoà giải khác là tốt nhất. Rút dây thì sẽ động rừng, nếu chúng ta muốn bảo vệ cho một số người thì chỉ còn cách bất chấp sự tôn nghiêm mà thôi. »
Lương Duyệt nhấc cốc cà phê đã nguội ngắt uống một ngụm to, viên đá nhỏ theo đà ấy chui tọt vào trong họng, khiến cô lạnh run người.
Câu cửa miệng của cô vốn là, chỉ cần có tiền việc gì cô cũng làm, nhưng đó chỉ là nói miệng mà thôi, còn bây giờ thì đã đến lúc kiểm nghiệm cho lời nói ấy rồi.
Chỉ có điều, trong muôn ngàn cách mà Hàn Ly nghĩ đến thiếu mất một điều, Trịnh Hy Tắc sẽ chịu giúp vì cái gì mới được ?
LÁ THƯ TỪ HẢI NGOẠI
Ngốc !
Đã ba ngày qua, lúc nào anh cũng nghĩ về em và ngôi nhà của chúng ta, nhớ đến mùi vị trên cơ thể em và nhớ đến tất cả những gì dù chỉ là một chi tiết nhỏ nhất của chúng ta trong những ngày đã qua.
Mãi cho đến ngày hôm nay, anh mới nhận ra rằng anh đã có thứ quý giá nhất trên thế giới này, thế nhưng anh lại không biết rằng mình đã đánh mất nó ở chỗ nào.
Có thể chỉ vào trong giây phút như thế này anh mới biết được rằng, anh yêu em đến thế, thậm chí đem toàn bộ cả đời mình cũng thấy vẫn chưa đủ, nhưng đáng tiếc là, trong những giờ phút em đau khổ nhất thì anh lại ở rất xa em và chỉ biết bất lực nhìn em từ nơi xa ấy mà chẳng thể làm gì cho em được. Cô bé ngốc nghếch ơi, em thích lặng lẽ một mình chịu đựng nỗi đau, thích che dấu sự yếu đuối của mình bằng vẻ mạnh mẽ bề ngoài, anh biết tất cả những điều đó, vì vậy anh rất muốn được ôm em thật chặt, thật chặt trong vòng tay của mình, không muốn để em buồn và đau khổ, thật đấy !
Lúc mới đầu quen em, anh đã tưởng rằng một cô gái có nhiều ưu điểm như em chỉ là đùa cợt với anh mà thôi. Thử nghĩ xem, một cô gái xinh đẹp, một cô gái mà hoàn cảnh gia đình cũng rất tốt, vì sao lại phải vượt qua cả ngàn vạn dặm xa xôi đến Bắc Kinh, chẳng lẽ lại chỉ vì một con người rất đỗi bình thường như anh ? Ngốc, lúc ấy anh thực sự không dám tin em, mặc dù em đã cười một cách rất vô tư, nhưng còn anh thì không dám tin. Nhưng em đã bất chấp tất cả và đi theo anh, tay ôm một túi hành lý cao ngang nửa người, loạng choạng đi theo sau lưng anh, điều đó đã khiến anh không thể nào giả bộ làm ngơ được nữa, thế là anh đã dừng bước, quay đầu lại nhìn em thật kỹ. Khuôn mặt em ướt đầm mồ hôi, đôi mắt sáng long lanh, chính là vì đôi mắt âý mà anh đã không bao giờ có thể rời xa được nữa.
Thật đấy, anh đã yêu như vậy. Khi thấy em không có tiền ăn bánh mỳ, anh đã rất xót xa. Khi em không có tiền để mua hồ sơ, anh cũng đã thấy rất xót xa. Anh tiếc rằng không thể lấy thân mình làm thành con đường bằng phẳng để cho em đi, để em có thể sống những ngày hạnh phúc và yên bình, đáng tiếc là anh không thể. Bởi vì hoàn cảnh gia đình anh cũng rất bình thường, bởi vì anh chẳng có gì cả. Một con người như vậy, thì chẳng thể làm gì được cho em, không một việc gì.
Vì thế anh chỉ có thể dùng một thứ để đổi lại, đó là đối xử với em thật tốt. Suy nghĩ này rất ngốc, rất buồn cười và ngốc nghếch phải không ? Nhưng đó là việc duy nhất mà anh có thể làm, nỗi mệt mỏi thực sự chẳng thấm tháp vào đâu, anh tình nguyện như vậy, anh chỉ muốn em được giống như những cô gái khác, không phải làm việc vất vả, không phải đi lại nhiều, nụ cười tươi hơn và nhiều hơn, chỉ như thế mà thôi.
Ngốc ơi, em thích làm ngược lại với những điều mình muốn, những gì tốt đẹp đều dành cho người khác, dù có phải chịu khổ sở đến bao nhiêu cũng không một lời oán thán. Khi em đi tìm việc, em thích nói rằng, có những người đàn ông ở công ty nhìn em và thèm nhỏ dãi, anh thực sự không hề ghen tuông, bởi vì anh biết đó chỉ là những lời nói dối. Vì em không biết nói dối, chỉ cần một câu thôi là anh đã có thể đoán biết ra được, nhưng cũng đúng lúc ấy, anh bỗng nghĩ tới một điều, một điều rất buồn cười : nếu có người đối xử tốt với em, tốt hơn cả anh, thì liệu anh có nên để em được sống những ngày hạnh phúc không nhỉ ? Đêm ấy, em đã ngủ rất ngon. Sau mỗi một ngày, đạp xe đi hết cả nửa vòng Bắc Kinh để phỏng vấn mệt đến rũ người, anh đều nằm yên và ngắm nhìn em, nhìn thấy em chau mày trong giấc ngủ, nhìn thấy ngón chân em co quắp lại rồi trăn trở mà cảm thấy mình thật sự bất lực. Cảm giác bất lực ấy chính là thứ mà anh căm ghét nhất trong cuộc đời, vì thế anh đã nhủ mình rằng, nếu sau này không mang được tới cho em những điều tốt đẹp nhất thì nhất định anh sẽ để cho em ra đi.
Để em ra đi, nói ra điều ấy thì rất dễ dàng. Nhưng để làm được thì sao lại khó khăn đến thế. Huống chi anh lại không hề mong muốn. Vì thế anh đang nghĩ tới một cách tốt nhất đó là mang lại cho em cuộc sống tốt nhất với một thời gian ngắn nhất, đó cũng chính là lý do để anh lựa chọn đi theo con đường tắt và làm ngược lại với niềm tin của mình, làm mọi cách lấy lòng lãnh đạo, không ca thán, phàn nàn trước bất cứ công việc nào. Thậm chí là tham dự cả vào những việc mà phải sử dụng tới những mánh lới. Chắc em cũng biết, khi anh được điều về tổng công ty với một lượng công việc mà cần tới hơn ba người và điều đó đã khiến cho một vị chủ nhiệm mà cả năm không có nổi một nụ cười đã phải thốt lên rằng : cậu thực sự nghĩ rằng mình sẽ làm được ? Và anh đã quay đầu lại mỉm cười mà không trả lời ông ấy. Để cho người phụ nữ mình yêu có thể sống trong hạnh phúc, thì dù có phải bất chấp sự sống của mình cũng chẳng đáng gì.
Anh biết cơ hội thực tập ở Mỹ chính là con đuờng tắt để leo lên một cách nhanh chóng, chỉ cần có được kinh nghiệm ấy, chỉ cần có được lớp mạ ấy, thì sau khi anh về nước, chúng ta sẽ được sống no đủ. Lý do của chuỵện này cả anh và em đều rất rõ, vì vậy khi khuyên anh, em đã không phải tốn nhiều sức lực, còn anh thì cũng đã không phản bác, nhưng chỉ vì anh không muốn xa em nên đã rất do dự. Ngốc ơi, em có biết không, thời gian ở đây và Bắc Kinh lệch nhau 12 tiếng đồng hồ, khi anh ăn bữa trưa thì là lúc em đi ngủ, nhiều lúc anh đã nhớ em đến phát điên, muốn gọi điện thoại để được nghe giọng nói của em, nhưng rồi khi bấm đến con số cuối cùng thì lại dừng lại mà chẳng muốn chút nào. Anh sợ, sợ làm hỏng giấc mơ đẹp của em. Những khi không có anh, không biết em ngủ có ngon không, vì thế đã mấy lần anh đã phải nghiến răng ở lại công ty để làm thêm, để chờ đến nửa đêm mới gọi điện cho em. Cả một toà nhà chỉ có một mình anh, với một ngọn đèn, nhưng anh cảm thấy rất ấm áp. Ở đầu dây bên kia, vẫn là tiếng cười hồn nhiên của em, vẫn với vẻ mạnh mẽ, không bao giờ thay đổi.Trước đây, anh đã đùa em rằng, giọng của em rất khó nghe, nhưng đó chỉ là những lời ở ngoài cửa miệng mà thôi, bởi vì nghe thấy giọng nói của em, anh đã không nén nổi mong muốn trở về nhà, về bên em, để hôn em hết lần này đến lần khác và mãi mãi không rời xa.
Cũng chính niềm tin ấy đã nâng đỡ cho anh suốt một năm qua, thời tiết New York rất lạnh, anh nghĩ có lẽ nó cũng lạnh giống như miền Đông Bắc quê em, anh chưa bao giờ tới Đông Bắc nhưng anh cảm thấy nó rất thân thuộc, và cảm giác ấy dường như đã có rất lâu và rất sâu trong đầu anh. Mỗi một lần nhìn thấy những bông tuyết rơi, anh lại nhớ đến em, và lại cảm thấy gần em hơn một chút. Vì anh rất thích tuyết, rất thích được thấy tuyết rơi, tuy nơi anh ở không có thiết bị sưởi ấm, nhưng anh vẫn mong chờ những giờ phút ấy.
Ngốc ơi, ngày hôm em nói chia tay với anh, nhất định em đã khóc, anh biết điều đó. Lần nào em khóc, anh cũng đều cảm thấy, bởi vì lòng anh rất đau, sự tàn nhẫn của em anh chỉ thấy buồn cười, giống như chuyện một ông vua nọ đã dùng chiếc áo mới nhất để che đậy một thứ thực ra chẳng có gì trong sự bất lực và khó khăn. Em đừng lừa dối anh, Ngốc. Bởi anh đã biết tất cả.
Còn về người đàn ông đã lên tiếng trong điện thoại ngày hôm ấy, anh cũng sẽ không hỏi. Anh cũng sẽ không nghi ngờ, bởi vì chẳng có ai sẽ yêu anh nhiều hơn em. Hãy để cho anh nghĩ thế, nhé, haha, bởi vì những ngày tháng gian khổ nhất chúng ta đều đã cùng nhau vượt qua, chẳng đúng thế sao ? Vì thế, anh muốn viết bức thư này cho em, coi như đó là một lời xin lỗi được không ?
Anh xin lỗi, anh không thể ở bên em, nhưng anh xin thề, năm mươi năm tới đây anh sẽ chịu trách nhiệm đến cùng với người vợ yêu dấu của anh, anh sẽ mang tới cho cô ấy cái ăn, cái mặc, mang lại cho cô ấy những giờ phút để sáng tác tiểu thuyết mà không phải lo nghĩ gì, và để cho cô ấy thoả sức xem những bộ phim Hàn Quốc. Anh sẽ kiếm tiền ngày đêm để nuôi cô ấy thật khéo, béo đến mức chẳng có người đàn ông nào thèm nhìn cô ấy nữa, đến lúc ấy, cô ấy chỉ thuộc về một mình anh mà thôi, và cô ấy sẽ trở thành một bà vợ béo chỉ của riêng mình anh.
Vợ yêu của anh, anh cầu xin em hãy nhận lời của anh được không? Hãy chờ anh thêm một năm nữa, một năm sau, anh xin thề sẽ mang lại cho nàng công chúa của anh tất cả. Câu chuyện nàng công chúa Lọ Lem ấy anh rất nhớ, hãy để anh được đi đôi giày kim cương lên chân em, tuy chàng hoàng tử của em không đẹp trai, và cũng không giàu có, nhưng ít ra thì người ấy cũng đang rất cố gắng để cho cô gái Lọ Lem trở thành nàng công chúa Bạch Tuyết, cố gắng để cho cô gái Lọ Lem không còn phải vung chổi, cố gắng để cô gái Lọ Lem có một cung điện lộng lẫy thuộc về mình…
Hãy tin anh, được chứ ? Chỉ một lần thôi, anh sẽ không bao giờ hối hận, chúng ta ngéo tay nhé, được không em?
Người đàn ông yêu em và vô cùng nhớ em vào lúc đêm khuya.
New York, 3 giờ sáng, ngày mùng 6 tháng 2 năm 2005.