Kate ngồi thả người trong chiếc xe ngựa cuả cha nàng, thở dài mãn nguyện.
− Ôi, cô Nell, tuần vừa qua thật là tuyệt!
− Đúng vậy- bà Premble tán đồng, mắt lấp lánh một tia sáng kỳ lạ mà trước đây Kate chưa từng thấy.
Kate quan sát bà một thoáng rồi tiếp tục câu chuyện.
− Dì Sarah hay ghê cơ. Dì có giống mẹ con không, cô Nell?
− Ừm, cô cũng không biết thế nào, nhưng mẹ con nhỏ nhắn lắm. Một con thú bé bỏng dịu dàng. Con có nhiều nét giống mẹ đấy.
− Cha con bảo dì Sarah đồng bóng và phù phiếm, nhưng con lại thích dì như thế.
− Hẳn rồi. Bà ấy làm cho cuộc đời vui tươi. Giá mà con được sống với bà ấy.
− Cô Nell- Kate tỏ vẻ ngạc nhiên- Cô nói gì mà lạ thế? Cứ như cô không muốn con ở với cha ấy. Dù sao, con sung sướng được trở về trang trại Lyndhurst.
− Thế ư?- Ellen đay lại- Vậy mà cô cứ Aghĩ con thích ở London bên anh chàng Bá tước nào ấy chứ.
− Ghét cô lắm, cô Nell! Bá tước Mannering là con người khó chịu nhất, và con có lý do hẳn hoi để không ưa anh ta. Cô đừng có mà trêu con như thế!
Kate phản đối dữ dội một cách hơi thái quá và ngoảnh mặt nhìn ra ngoài cửa xe. Nàng không thể kể với Nell được, cả cha nữa, cha nàng mà biết chuyện thì nàng sẽ bị cấm quan hệ với Bá tước, và vì một lý do nào đó, nàng không muốn vậy. Thôi nàng cứ giữ kín chuyện này trong lòng mình thôi!
Nàng đã qua một tuần lễ huy hoàng. Đó là điều nàng nên nghĩ tới. Những cơn lốc mua sắm. Những bộ váy xanh, đỏ, vàng, trắng. Những bộ đồ đi ngựa, trang phục buổi sáng, mũ, giầy, lông thú, đồ trang sức chất đầy trên mui xe. Nàng mỉm cười, chắc là ngay cả người cha hào phóng cuả nàng cũng phải rúm người lại khi nàng chìa ra cho xem tập hoá đơn.
Nàng đã dự hai bữa tiệc “tại gia” với một nhóm người thân thích cuả dì Sarah. Kate thấy họ đều dí dỏm và cực kỳ vui nhộn. Chỉ có một người trong số đó luôn luôn đánh đố tâm trí non nớt cuả nàng: Bá tước Mannering. Có một điều chắc chắn là chàng đã tỏ ra hết sức lịch thiệp và ân cần. Những cuộc viếng thăm buổi sáng cuả chàng, mặc dù bao giờ cũng ngắn ngủi, nhưng đều đặn. Chàng chuyện trò sôi nổi, nhưng đôi mắt lạnh lùng xa vắng. Có vẻ như chàng muốn ngầm thông báo với nàng rằng chàng cũng chẳng ưa gì nàng, như nàng ác cảm với chàng vậy thôi.
Điều này lẽ ra phải làm nàng hài lòng mới đúng. Vậy mà không! Ôi, trái tim đầy mâu thuẫn cuả đàn bà! Nàng lại rơi vào trạng thái bối rối ghê gớm. Nàng thấy Bá tước chẳng có cớ gì mà ghét nàng. Lẽ ra chàng phải nhận thấy những phẩm chất nơi nàng và cố chiếm lấy một chút lòng quý trọng cuả nàng chứ! Nhưng chàng có vẻ như chẳng thèm quan tâm tới điều đó. Thế rồi chiều hôm qua chàng lại khiến nàng ngạc nhiên.
Bá tước đánh chiếc xe ngựa mui trần rẽ sang phố Bond sang trọng với những dãy cửa hiệu bày đầy các mặt hàng hấp dẫn. Chàng gật đầu lơ đãng với những người quen dọc đường vì con đang mải trò chuyện với viên thuyền phó ngồi cạnh. Đó là một thủy thủ kỳ cựu, có cặp mắt đen điềm tĩnh, gấp đôi tuổi viên thuyền trưởng cuả mình!
− Tôi sẽ không nán lại nhà cô tôi lâu đâu, Hatch, và tôi muốn ông đi cùng với tôi tới yết kiến Đô đốc- Branwell tiếp tục nói- Tôi muốn ông được nghe đích thân ngài khen ngợi.
− Ấy, ông thuyền trưởng, tôi không dám tự phụ thế đâu- Hatch lẩm bẩm.
Branwell cười và ghì cương trước cửa nhà bà cô. Chàng quay sang bảo Hatch.
− Ông cứ việc vào thăm bà Travis đi. Khi nào về tôi sẽ cho người tới gọi ông.
− Cám ơn thuyền trưởng- Hatch nói trong khi theo Bá tước bước vào tiền sảnh, rồi rẽ sang lối bếp.
Nghe tiếng gõ cửa, bà Premble đang ngồi bên chiếc bàn đặt giữa bếp đặt tách trà xuống, trong khi bà Travis, bỏ dở công việc bên bếp lò, nhanh nhẹn chạy ra mở toang cửa.
− Ôi! Trời đất quỷ thần ơi! Ông Hatch! Thật sung sướng cho con mắt già nua cuả tôi. Vào đây, vào đây, con hải cẩu già!- Bà Travis vừa nói giọng oang oang vừa kéo tay ông vào. Bà là người có tâm tính vui vẻ và một khuôn ngực đồ sộ.
Hatch ngoác miệng cười.
− Chào bà già. Tôi ghé thăm ông bà một tẹo thôi. A, mà tôi cá là ông già nhà bà đang đến đấy.
Đúng lúc đó, một người đàn ông cao lớn lừng lững đi vào bếp. Travis làm quản gia đã hai mươi năm, phong thái lúc nào cũng khoan thai, trịnh trọng.
Ông ta nồng nhiệt lắc lắc tay bạn.
− Hẵn ngồi xuống đã, con gà gô cuả tôi. Này mẹ nó, cho chúng tôi tách trà nóng nhé!- Travis bảo vợ rồi kéo Hatch tới bàn nơi bà Premble đang ngồi, không hiểu sao má cứ đỏ dậy lên. Bấy giờ, Hatch mới để ý đến người phụ nữ. Ông khẽ nhướn mày, thích thú. Bà già trông ngon lành quá, ông nghĩ bụng và hướng ánh mắt ngưỡng mộ vào Ellen khiến mặt bà càng nóng bừng. Bà bỗng cảm thấy e thẹn. Lạy Chuá, bà thầm giễu mình, đã xấp xỉ ngũ tuần, đâu còn là cô nữ sinh lần đầu tiên có người tán tỉnh!
Bá tước cởi bỏ áo choàng, mũ, găng tay đưa cho Travis. Mấy hôm nay, chàng rơi vào một tâm trạng kỳ lạ, không phân định nổi là sung sướng hay đau khổ. Chàng chỉ biết chắc một điều rằng chàng luôn bồn chồn không yên.
− Bà chủ đi vắng, thưa cậu- Travis lễ phép thông báo- nhưng có cô Newburuy ở nhà. Cô ấy vừa đi vào thư viện cách đây ít phút.
Bá tước nhoẻn miệng cười.
− Cám ơn Travis. Thông tin cuả lão thật giá trị …À này, Hatch đang ở trong bếp đấy- chàng nói và quay người bước lên cầu thang.
Bá tước bước vào, thấy Kate bò xoài trên bàn, bút cầm tay, mái tóc đen xõa tung quanh chiếc áo choàng lụa mỏng màu hồng, mà thoạt nhìn, con mắt đầy kinh nghiệm cuả chàng đã nhận ra ngay là nàng chẳng mặc thêm gì bên trong. Nàng đang ý hoáy viết, một cẳng chân trần hếch lên, đung đưa ra chiều vui thích. Mê mẩn, chàng đứng thừ ra mất một lúc. Nhưng rồi, một tiếng động cảnh tỉnh vang lên trong đầu chàng, và chàng quyết định cho nàng biết sự hiện diện Quả mình.
− Chào cô em họ. Trông cô có vẻ thoải mái quá nhỉ. Thật xấu hổ khi phải quấy rầy cô.
Kate giật mình đứng phắt dậy và vội đưa một tay ấp lên cổ áo choàng hở rộng.
− Ông không bao giờ chịu thông báo sự có mặt cuả mình sao, thưa ông?- Nàng gắt gỏng- Hay ông định nhìn lén tôi vậy?
− Cô bé ngớ ngẩn!- Chàng thốt lên cáu kỉnh trước thái độ thù nghịch cuả nàng- Nếu tôi muốn nhìn lén cô thì tôi đã nhìn rồi, từ cái hôm cô phơi ra trong tư thế ngon lành ở trên sàn kia!
− Ông thật quá quắt!- Nàng đáp trả và hằm hằm bỏ đi nhưng lại đâm sầm vào người chàng và rơi gọn vào vòng tay chàng. Nàng không cần phải đẩy chàng ra, vì chàng đã đỡ nàng đứng thẳng dậy rồi lập tức buông tay khỏi người nàng. Chẳng hiểu sao, điều đó lại càng khiến nàng nổi giận.
− Ông cho phép tôi đi chứ, thưa ông?- Nàng cao giọng.
− Cô sẽ ở lại đây tiếp tôi cho đến lúc cô Sarah về chứ?- chàng hỏi, bất ngờ nở một nụ cười quyến rũ.
Nàng không thể ngờ chàng lại ngang tàng đến thế.
− Ông có nghĩ tôi sẽ chấp nhận nán lại thêm một khắc nào bên cạnh ông không?
− Không. Cô đã tỏ rõ cho tôi thấy rằng cô ghê tởm tôi- chàng nói giọng trầm trầm.
Nàng thoáng ân hận, chàng có vẻ bị xúc phạm thật sự. Nàng dịu giọng:
− Ồ, không phải thế đâu, chỉ tại vì anh cứ có cái thói quen làm tôi phật lòng.
Chàng bỗng bước lại gần nàng, mắt sáng lên.
− Có phải bao giờ cô cũng nói những điều cô không muốn?
− Chỉ khi nào tôi tức giận thôi.
Chàng tiến sát hơn và cầm lấy cánh tay nàng. Nàng vội giằng ra làm bức thư nàng đang cầm trong tay văng đi và bay vào lò sưởi. Nàng kêu lên, lao bổ tới giật tờ giấy ra, khiến một đầu ngón tay bị bỏng. Nàng nhăn mặt vì đau, và Bá tước chạy ngay lại, vẻ lo lắng thật sự.
− Đưa anh xem nào, cô bé- chàng âu yếm nâng tay nàng lên.
Nàng lùi lại, chàng tiến tới, vô tình giẫm phải vạt áo choàng cuả nàng. Sợi dây lưng buộc hờ bung ra và tấm lụa che thân hình nàng tách hẳn làm đôi. Bá tước ngây người, nhìn dán vào khoảng da thịt nõn nà trước mặt. Đôi vú căng nẩy với hai núm hồng hồng đập vào con mắt thèm khát cuả chàng. Nàng thở hổn hển, bước giật lại làm đôi bầu tròn trịa nẩy lên, nhưng trước khi nàng kịp khép hai vạt áo, đôi bàn tay to lớn cuả chàng đã vươn ra túm lấy eo nàng và kéo lại mình. Sự động chạm vào đang thịt ở vòng eo thanh mảnh cuả nàng khiến chàng trở nên cuồng dại, và những nắm tay cuả nàng đấm vào ngực chàng lại càng kích thích chàng hơn. Môi chàng ép lên môi nàng, tách ra, thèm khát, hung dữ, đòi hỏi sự quy thuận. Chàng chẳng còn biết đâu là lý trí nữa. Chàng muốn nàng. Chàng đã muốn nàng ngay từ giây phút đầu tiên, từ cái hôn đầu tiên. Nàng cảm thấy bàn tay chàng lần lên ngực nàng. Môi chàng rời khỏi môi nàng, ấp vào đôi núm vú nhỏ hồng rồi lại trở về xoắn lấy môi nàng, ép nàng thuần phục theo ham muốn cuả chàng.
Cả người nàng bừng cháy. Cơ thể chàng như được làm bằng thép, những nắm đấm chỉ làm tay nàng đau thêm. Nàng bị ghì chặt trong vòng tay cuả chàng và cảm thấy phát sợ vì những nụ hôn mãnh liệt, bởi nàng biết mình cũng đang run lên vì kích động. Nàng cưỡng lại. Nàng phải cưỡng lại, bởi vì chàng đã thách thức nàng. Nàng liền giơ tay tát vào má chàng và rít lên:
− Đồ đê tiện! Đồ thú vật!
Nàng đã thắng, bởi vì chàng lập tức buông nàng , gần như đẩy nàng ra khỏi mình. Khi nàng ập vội hai vạt áo che bộ ngực trần, nàng biết rằng một phần khác trên cơ thể nàng đã thức tỉnh.
− Anh không đáng được mang danh quý tộc- nàng hét vào mặt chàng.
− Thế cô chờ đợi điều gì, hả cô gái? Trời ơi, cô đã biết sự xuất hiện cuả tôi ngay từ lúc tôi đặt chân vào phòng, sao cô không đứng dậy mà bỏ đi! Đã thế, cô lại còn nghếch cặp chân trần lên, hai núm vú chĩa ra qua lần luạ mỏng. Cô muốn cho điều đó xảy ra! Nhưng, hãy cẩn thận, cô gái, cứ phô ra kiểu đó thì lần sau sẽ phải chịu nhiều hơn những cái hôn đấy!
− Tôi căm thù anh!- Nàng gào lên rồi chạy nhào ra khỏi phòng. Bức thư viết cho Danny, đã cháy mất một nửa, nằm lăn lóc trên sàn, đập vào mắt chàng dòng chữ “Nhớ Danny lắm, Danny yêu quý ” Chàng nhặt nó lên và giận dữ quăng vào lửa.
Đó là chuyện ngày hôm qua, nàng muốn quên nó đi. Ngày hôm qua đã thuộc về quá khứ. Nàng sẽ không phải gặp lại Bá tước nữa. Lạy Chuá, nàng không thể giáp mặt với chàng được. Má nóng ran ran, nàng cứ nghĩ ngợi mông lung trong khi chiếc xe ngựa rong ruổi trên đường.
Bá tước Mannering đứng đợi bà cô trong im lặng chai lì. Ngu! Chàng thầm rủa mình, thằng ngu ngốc, điên rồi! Mày bị quỷ ám hay sao vậy? Mày đã tránh không bao giờ quyến rũ gái trinh cơ mà! Chàng tự cứ xỉ vả không ngớt, nhưng, trời ạ, đó là tất cả những gì mà chàng đã kìm nén tột bậc để không tiến xa hơn vào cái lúc nhìn thấy bộ ngực trần cuả nàng.
Sarah bước vào phòng, cắt ngang luồng suy nghĩ cuả chàng.
− A, Branwell, Travis bảo cô là anh đang ở đây. Ơ, mà có chuyện gì thế? Trông anh cứ như quỷ dạ xoa hiện hình ấy.
Branwell nhếch miệng cười thảm thương và đổ sụp người xuống chiếc trường kỷ.
− Hãy trừng phạt cháu đi, Sarah! Suýt nữa thì cháu đã cưỡng hiếp cô cháu gái cuả cô.
− Cái gì?- Bà cô chàng la lên thất thanh.
Chàng bật cười.
− Cháu nói là suýt nữa thôi, chứ chưa có gì cả .
Sarah dậm chận giận dữ.
− Thôi ngay kiểu đùa cợt ấy đi và khai ra xem anh đã làm cái trò quái gì vậy?
Bà cảm thấy phiền lòng, không hiểu tại sao mà những người bà yêu quý bao giờ cũng có chuyện rắc rối với nhau, mà bà đâu có muốn thế!
Bá tước đành tuôn ra đầu đuôi câu chuyện.
− Ôi, Branwell, sao anh lại có thể xử sự như một con bò đực thế, trí khôn cuả anh để đâu rồi mà lại đi cưỡng bức một cô gái ngây thơ như vậy.
− Thôi được, đồng ý là cháu đã phát rồ, nhưng mà cô Sarah, cô cứ lãng mạn hoá sự việc. Nàng là một trang nhan sắc, và có thể còn trinh, nhưng nàng không còn ngây thơ gì đâu.
− Anh nhầm rồi- Sarah khẽ nói.
− Nhầm ư? cháu không nghĩ thế đâu- chàng nói và nhớ lại tấm thân nóng rực cuả nàng trong vòng tay mình. – Dù sao đi nữa, cháu sẽ không tranh luận về sự ngây thơ cuả cháu gái cô ở đây. Tốt hơn là cô nên bảo nàng đừng có ăn mặc “nghèo nàn” như thế nữa mỗi khi xuống lầu!
− Thôi đi, Branwell! Anh làm cô phát ốm lên được- Sarah làm mặt dằn dỗi.
Chàng mỉm cười.
− Đừng cô, nhất là khi cháu đến để xin cô một ân huệ.
− Ân huệ? Trong khi anh cư xử như một kẻ đểu cáng vậy?
− Vâng- chàng đáp thản nhiên.
− Đồ xấc xược. Chuyện gì nào?
− Cháu muốn cô mời Bá tước Mirabael người Venice và em gái ông ta- công nương Moravia đến dự tiệc.
− Để làm gì?
− Cháu muốn xin một chút đặc ân từ đôi mắt cuả công nương. Nàng đẹp tuyệt, cô có nghĩ vậy không?
− Ừ, nhưng Branwell, anh định âm mưu gì vậy?
− Một cuộc tình nho nhỏ.
− Cái thằng xỏ lá… Ừm, nhưng phải sau bữa tiệc cuả hoàng tử vào thứ Năm tuần sau. Họ chưa được tiếp nhận chính thức, mặc dù cô nghe kể là Đức ngài đã ban cho tiểu thư vài cuộc tiếp kiến.
Bá tước hôn tay người cô, mỉm cười nháy mắt với bà rồi cáo lui
Chàng gặp Hatch đứng chờ ở gian tiền sảnh, liền giục:
− Chúng ta phải nhanh lên. Ngài Nelson đang đợi.