Kate lững thững thả bộ theo con đường từ hãng may thời trang về nhà. Trời đã về chiều, gió thổi đến từng cơn mát rượi, pha lẫn chút hương vị mặn mà cuả biển. Nàng thở dài, tự hỏi không biết Branwell có kịp về trước bữa tối như đã hứa không. Bây giờ về nhà, thế nào nàng cũng bị dì Sarah rầy la vì cái tội không đem đứa hầu gái đi cùng, nhưng nàng thích được tự do, thích đi thong dong một mình thế này hơn.
Một cơn gió thổi thốc vào vành mũ rơm cuả nàng làm nó ụp xuống trán. Nàng khẽ cười, đưa tay sửa lại chiếc mũ và lúc này mới để ý thấy phía trước có hai người khoác tay nhau thong thả đi về phía nàng. Chúa ơi, nàng lại biết họ mới phiền!
Cô gái trẻ mà một lần dì Sarah đã chỉ cho nàng ở dạ tiệc là con gái thừa kế dòng họ Clifford, còn người đàn ông cạnh cô ta lại chính là Perry Banyon! Nàng đã quên hẳn anh ta từ nhiều tháng nay, và cũng xóa luôn tên anh ta trong tiềm thức cuả nàng. Vậy mà bây giờ anh ta lại hiện ra, lại đang tiến về phía nàng, miệng mỉm cười quyến rũ với cô gái trẻ kề bên đang đăm đắm nhìn anh ta mê muội. Vậy ra cũng là có chí đấy chứ, bởi rõ ràng lại anh ta đang dòm ngó một đám giàu sang khác! Giờ đây, anh ta không còn có thể khơi lên nỗi đau đớn cũ trong nàng, nhưng dù vậy, nàng cũng không muốn chạm mặt với con người này. Họ đã nhìn thấy nàng, Perry đã nhìn thấy nàng, nhưng mặc kệ, nàng rẽ ngoặt xuống một con đường nhỏ nằm ngay bên phải nàng, dẫn tới một biệt thự nhỏ duyên dáng. Nhìn cánh cửa trước, nàng mới nhận ra đây là nhà cuả Bá tước Mirabel. Suýt nữa thì nàng buột mồm tự rủa mình. Nàng không thể đứng đây, chẳng may anh em nhà kia bắt gặp lại mời nàng vào chơi, điều mà nàng tin chắc là chồng mình không thích. Nàng cũng không thể trở lên đường, vì nàng thấy Perry và cô gái nọ đang đi sáng ngang hàng rào thủy tùng. Nàng ngó quanh rồi nhảy phốc vào một bụi cây, nép mình tại đó chờ cho Perry đi khuất.
− Không sao đâu, Mora, em yêu …em không việc gì phải sợ. Mọi việc rồi sẽ tốt đẹp. Chẳng phải chúng ta đã tiến được rất xa rồi sao?- Bá tước Mirabel nói và ôm lấy người yêu, dỗ dành.
− Nhưng còn Napoleon? Anh vừa bảo bức thư ông ta gửi bọn mình có thể gây nguy hiểm nếu chúng ta ở lại, vậy mà chúng ta vẫn chưa đi được- Moravia kêu lên bực tức.
− Đúng vậy, ông ta dự định tấn công Ulm và Austerlitz, và liên minh thứ ba chẳng còn cơ may nào nữa, bởi vì thiếu nước Phổ, họ không thể tập hợp lực lượng trước tháng Chạp. Napoleon biết chắc điều đó, sớm muộn thì ông ta cũng khai chiến trong tháng Mười. Chúng ta còn thời gian, em ạ. Tuần sau, chúng ta sẽ ra đi, một cách thong thả, sẽ không ai nghi ngờ và cản trở chúng ta được.
− Ôi, Alban! chúng ta trở về Venice, về trang viên Mirabel cuả chúng ta thôi. Em nhớ nhà quá. Những người Anh này làm em sợ vì đôi mắt lạnh lùng cuả họ. Máu họ như có băng giá vậy!
− Được rồi, mình sẽ trở về Venice, nhưng trước tiên, chúng ta phải đi Paris lấy tiền thưởng đã chứ, em yêu- Y nói và hôn nàng thật lâu, êm ái. Y bao giờ cũng dịu dàng khi trong người vui vẻ, phấn chấn- Mora, chúng ta vào nhà đi.
Trong bụi cây, Kate há hốc mồm và nàng phải vội ấn nắm tay vào miệng. Mirabel và em gái anh ta- không, họ không phải anh em! Anh em gì mà hôn nhau như vậy? Và… họ là gián điệp. Nàng sững sờ, bước giật lùi, định tìm đường tháo lui đúng lúc một bàn tay chộp lấy miệng nàng và hai tay nàng bị bẻ quặt ra sau trước khi nàng kịp thét lên. Sự việc xảy ra quá nhanh, đến mức nàng chưa kịp hiểu gì và cũng chưa kịp sợ hãi cho tới khi một giọng nói cất lên, cái giọng nói rùng rợn mà nàng không bao giờ quên.
− A ha, cô gái đồng trinh của ta đây rồi! Phu nhân Mannering lại là ả do thám!- Jack Walepole rít lên đắc thắng.
Hắn lôi nàng ra khỏi bụi cây, đẩy tới trước mặt Mirabel.
− Nhìn xem, tôi chõm được cô ả này đúng lúc ả đang nghe lén chuyện cuả ta. Chắc chồng ả đã phái ả đến?
− Thôi chết, Alban, cô ta biết hết chuyện chúng mình rồi!- Moravia kêu lên lo lắng.
Mắt Mirabel long lên giận dữ.
− Vậy là kế hoạch cuả mình tiêu mất rồi. Chúng ta phải rời đi Paris ngay lập tức, và Phu nhân Mannering sẽ cho chúng ta cái vinh hạnh đi cùng!
− Sao lại thế?- Moravia la lên.
− Bởi vì Mora ạ, cô ta đã biết nhiều hơn những cái mà chúng ta muốn cho chồng cô ta biết. Chúng ta sẽ không bao giờ sang được bờ bên kia nếu để cô ta đi thoát. Chúng ta chẳng còn cách nào khác- Mirabel nói, rồi quay sang Walepole- Đưa cô ta vào trong nhanh lên, kẻo có ai nhìn thấy bây giờ.
Sau khi đã lọt vào phòng khách, Mirabel khoá chặt cưa? rồi quay lại nhìn Kate trong tay gã lùn xấu xí. Y ghét cay ghét đắng Walepole và chẳng sung sướng gì khi thấy cảnh người đẹp thế kia bị đôi bàn tay thô bỉ nọ kìm giữ. Y tiến lại gần bàn, rút trong ngăn kéo ra một cái lọ nhỏ đựng thứ chất bột nhờ nhờ. Y dốc bột trong lọ vào ly rượu brandi, khuấy đều.
− Mora, lại đây giúp anh. Walepole, hãy vô hiệu hoá phu nhân!
Kate vùng vẫy kịch liệt. Nàng xô đổ chiếc bàn và thúc cho Mora một cú trời giáng. Nhưng cuối cùng nàng cũng thấy mình bị giữ nghiến, đầu bị giật ngửa ra sau, miệng bị gang ra, rồi ly rượu brandi trôi tuột vào họng nàng. Ôi lạy Chuá, nàng cảm thấy mọi vật xung quanh chao đảo, quay cuồng… Nàng cảm thấy mình bị nhấc bổng lên. Không, không phải Walepole, mà là khuôn mặt cuả Mirabel đang cúi nhìn nàng, mỉm cười, nó làm nàng sợ hãi hơn cả cái bộ mặt xấu xí cuả tên lùn kia.
− Cô ta đã gần lịm đi rồi, Mora, đóng gói đồ đạc mau. Chỉ mang theo thứ gì cần thiết nhất. Đến Paris sẽ mua sắm sau. Walepole, ông hãy đi Dymchurch và thu xếp cho chuyển vượt biển ngay- Mirabel ra lệnh và thấy Mora còn đứng tần ngần, y gắt.
− Nhanh lên, Mora, không còn nhiều thời gian đâu!
− Anh gọi em là con bồ câu cuả anh, nhưng mắt anh thì cứ xoắn vào cô ta thôi!- Moravia phụng phịu.
− Đừng có ngớ ngẩn nữa, mau lên!- Y nói cộc lốc- Walepole đã đi gọi xe trạm và nó sắp tới bây giờ đấy.
Willy và Danny đủng đỉnh cưỡi ngựa theo con đường từ Dymchurch về. Hai chàng trai vừa làm một trận tắm biển đã đời, lại thêm mấy chầu brandi làm cho đầu óc cứ bốc lên, say sưa, chuếch choáng. Nhưng khi một chiếc xe trạm vượt qua họ về hướng đối diện, cả hai vẫn còn đủ tỉnh táo để bật lên cùng một lúc.
− Đúng thằng cha chó chết kia rồi! Đúng hắn rồi!
− Chính hắn, người mà hôm nọ chúng ta đã bám theo tới tận đầm lầy đấy.
− Có cần theo hắn bây giờ không nhỉ?- Willy hỏi.
Nhưng Danny còn đang mải cau mày, trán nhăn lại.
− Anh biết không, Willy? Công nương Moravia và anh cô ta cũng ở trong xe ấy!
− Tôi biết rồi.
Nhưng Danny vẫn tiếp tục cau mày.
− Anh biết không, Willy? Trong xe còn một người nào nữa cơ, ngồi hơi thụp xuống. Mà hình như …là đàn bà, tóc đen…lạ thật- Danny lẩm bẩm rồi giục ngựa phóng nước kiệu- Thôi, chúng ta đi nhanh lên, Willy.
Y hẹn, Bá tước trở về Brighton trước bữa tối. Cuộc họp bàn diễn ra tốt đẹp hơn chàng nghĩ. Liên minh thứ ba quả là đang bấp bênh. Thiếu quân đội Phổ làm cho lực lượng ở mặt trận phía đông bị suy yếu. Cơ hội duy nhất bây giờ là nắm quyền kiểm soát đại dương, và ở đó đã có Nelson!
Phấn chấn vì tình hình không đến nổi bi quan như chàng tưởng, Branwell giục ngựa về gấp. Chàng mỉm cười chào Kirkly đứng giữa cửa và bước vào tiền sảnh. Nhưng chàng vừa đến chân cầu thang thì Sarah xổ ra ôm chặt lấy tay chàng.
− Ôi, Bran, Katẹ..Kate mất tích rồi!- bà bật khóc thúc thít.
Màu mắt xanh cuả Bá tước bợt đi, mặt chàng biến sắc.
− Cô nói gì vậy, Sarah!
− Nó đi đến hàng thời trang từ lúc chiều, bây giờ vẫn chưa thấy về. Nhưng điều làm cô lo nhất là…
Tiếng gõ cửa đột ngột dồn lên bên ngoài. Kirkly, Branwell và Sarah cùng chạy bổ ra, gần như tranh nhau để mở cưa?. Nhưng niềm hy vọng vừa loé lên đã tắt ngấm. Trước mặt họ là Willy và Danny nụ cười chực sẵn trên môi biến mất khi thấy ba người chạy ra đón mình lại bật chửi thề cùng lúc.
− Kate đâu rồi?- Danny hỏi ngay, một dự cảm chẳng lành ập đến trong đầu chàng. Chàng đã trải qua cảm giác này một lần hồi nhỏ, khi chàng và Kate rủ nhau thám hiểm một hang đá san hô. Khi ấy, đang bước dò dẫm, tự dưng chàng có cảm giác cô bạn biến mất. Hoá ra, Kate bị ngã xuống một cái hố sâu và nằm bất tỉnh ở đó, mà thủy triều lại đang lên và bắt đầu tràn vào hang. Danny đã chạy dọc đường về nhà báo cho cha, và cuối cùng họ cũng kéo được Kate lên, nhưng suốt trong lúc tìm cách cứu bạn, Danny cứ như người phát sốt rét. Giờ đây, chàng cũng cảm thấy y như vậy.
− Cô không biết, Danny- Sarah kêu lên khổ sở- Cháu có gặp nó ở đâu không?
− Không- Willy đáp- bọn cháu vừa đi Dymchurch về. Có chuyện gì vậy?
− Sarah, cô nói ngay đi, cô bảo cô lo nhất chuyện gỉ?- Branwell giục, từng thớ thịt trong người chàng đã căng ra hết cả.
− Phải, phải. Lúc này… cô có gặp cô gái thừa kế nhà Clifford…mà cô ta lại đi cùng Perry Banyon. Tất nhiên, thằng nhãi ấy thì mặc xác nó nhưng cô phải đứng lại chào hỏi cô Clifford, và Perry mách là vừa nhìn thấy Kate rẽ vào biệt thự cuả… Bá tước Mirabel. Về nhà không thấy Kate đâu, cô vội phái xà ích đến đón Kate, nhưng ở biệt thự tịnh không có bóng người…
− Mẹ kiếp!- Danny gầm lên- Thôi đúng rồi. Tôi đã nhìn thấy cô ấy trong xe cuả họ …và …chính cái gã cóc ghẻ Walepole ấy đánh xe …về hướng… hướng Dymchurch- Danny càngn nói càng lắp bắp tợn, mặt chàng dài thượt ra.
Bá tước nhảy vọt ra cửa và hét với lại.
− Tớ mượn ngưa. cuả cậu, Willy.
− Tớ sẽ lấy ngựa cuả Kate- Willy nói, nhưng Bá tước đã ra khuất. Đầu óc chàng căng thẳng như muốn nổ tung. Chàng chỉ còn nhìn thấy mỗi một điều, trước hết, phải đọat lại cho được Kate cuả chàng. Bây giờ chàng mới hiểu nàng chính là lý do sự tồn tại của chàng. Chàng đã sống hai mươi tám năm trên đời không có nàng, và giờ đây chàng có thể chắc chắn mình không sống nổi một ngày thiếu nàng! Chàng phải tìm được nàng bằng mọi giá, dù cho Chúa trời hay tất cả quỷ sứ dưới địa ngục ngăn cản. Và chàng sẽ bóp chết tươi Walepole bằng chính bàn tay cuả mình.
Kate tỉnh dậy trong một căn buồng xép tối lù mù, bẩn thỉu và nồng nặc mùi mốc, ẩm. Bên ngoài, mặt trời đã lặn. Đầu nàng quay cuồng, choáng váng, mọi vật nàng nhìn thấy trong phòng như bồng bềnh, trôi nổi, to ra rồi lại méo đi.
Nàng chỉ có một mình! Đó là ý nghĩ đầu tiên khi nàng tỉnh hẳn. Đội ơn Chúa! Chúng đã thả nàng rồi? Gía mà nàng có thể ngồi dậy! Nhưng hai tay nàng nặng trịch, chân cẳng tê cứng, toàn thân nàng giá lạnh. Trời ơi, chúng đã làm gì nàng thế này? Nàng kinh hoảng. Rồi nàng nhìn thấy Mirabel chập chờn trôi vào buồng, bộ mặt y nhìn nàng cứ to phồng ra.
Y đưa tay vuốt mái tóc đen mượt của nàng, trườn dần xuống bờ vai và đi xa hơn về dưới. Cửa buồng chợt mở bung ra, khuôn mặt tái xanh cuả Mora ló vào.
− Alban! Anh làm gì vậy?- Mora rít lên.
Y vội đứng bật dậy và lẩn khỏi cửa. Gần như ngay lúc đó, Walepole xuất hiện. Hắn nhìn khuôn mặt biến sắc vì giận cuả Morra và nhếch mép cười nham hiểm. Rồi hắn chậm rãi cất tiếng.
− Ở địa vị cô, tôi không mang con đĩ này đi theo.
− Chỉ cần chúng tôi lên được bờ bên kia, Alban sẽ trả cô ta về cho anh- Mora lầm bầm.
− Không đâu, công nương. Chắc chắn Mirabel sẽ giữa cô ta lại. Trông cô ta ngon lành thế kia!
− Câm mồm lại!
− Thôi đi, đừng có giương nanh lên thế! Tôi có cách giải thoát cho cô, nhưng phải xì tiền ra.
− Cách nào?
− Cứ để cô ta cho tôi, tôi sẽ giúp cô ta đi. Ngựa chờ sẵn dưới kia rồi.
− Nhưng ông sẽ trả cô ta về nhà chỉ khi nào chúng tôi đã đặt chân lên đất Pháp chứ?- Mora tần ngần hỏi.
− Tất nhiên.
− Nhưng còn Alban, anh ấy sẽ nổi giận với tôi.
− Hãy nói là cô không thể ngăn tôi lại… cô đang ở trong phòng… hoặc bia. ra chuyện gì tương tự- Walepole gợi ý.
Moravia nghĩ nhanh rồi gật đầu.
− Mang cô ta ra ngưa. đi. Tôi sẽ đưa tiền cho ông.
Kate nghe thấy tất cả và toan hét lên, nhưng âm thanh thoát được khỏi họng nàng chỉ là những tiếng rên khản đặc. Ôi Chuá, nàng đau khắp mình mẩy khi hắn xốc nàng mang ra chỗ buộc ngựa. Nàng lờ mờ cảm thấy mình bị đặt lên yên rồi một dây da xiết quanh bụng nàng, cứa vào da thịt nàng đau điếng. Rồi Walepole nhảy phóc lên ngồi sau nàng và con ngựa lao vọt đi.
Moravia đứng nhìn theo hồi lâu rồi quay vào nhà trọ. Nàng đụng Alban ở chân cầu thang.
− Alban, Alban, em đã cố giữ hắn lại, Walepole. Hắn mang theo Phu nhân Mannering trốn đi rồi.
− Cái gì, mẹ kiếp! Chắc hắn bắt cô ta để đòi tiền chuộc đây! Cầu cho hắn bị đày xuống địa ngục!- Mirabel chửi vung lên- Chúng ta nguy mất, Mora. Phải chuồn khỏi xứ sở này mau thôi.
Moravia lẳng lặng theo sau y, mỉm cười mãn nguyện.
Jack Walepole rẽ vào một thung lũng hẹp, cách xa tuyến đường Dymchurch. Hắn muốn tìm một chốn khuất nẻo, phòng cảnh hữu tình để con nhâm nhi cái khoái cảm cuả mình mà không sợ bị ai làm gián đoạn.
Trời tối dần. Trên lưng ngựa, cái cảm giác râm ran như kiến bò chạy dọc cơ thể Kate mỗi lúc càng rõ rệt. Nàng thử nhúc nhắc bàn chân. Lạy Chuá, nó đã cử động được! Nàng lại thử co duỗi các ngóng tay, rồi cả cánh tay. Mừng rỡ, nàng lén lút xoay cổ tay và cổ chân, và chờ thời cơ. Nàng có cảm giác con đường phình ra ở bên dưới, và nàng biết họ đã bắt đầu lọt vào thung lũng, xung quanh là rừng cây rậm rạp. Walepole vừa khoái trá quan sát phong cảnh vừa ghìm cương cho ngựa đi bước một. Tức thì, Kate thúc cho hắn một cú và nhào xuống khỏi yên ngựa, nhưng nàng thất vọng thấy mình lại ngã bệt mông xuống đất. Cuống cuồng, nàng gượng nhỏm dậy và cắm đầu cắm cổ chạy vào rừng. Nàng nghe tiếng vó ngựa đằng sau lưng. Chỉ còn tích tắc nữa hắn sẽ tóm được nàng! Thây kệ, nàng cứ chạy, chạy mải miết, điên cuồng. Áo nàng rách toạc khi nàng băng qua một bụi gai, hai cánh tay trần rớm máu. Nhưng nàng vẫn chạy và chạy len lỏi trong rừng không một lần ngoái đầu nhìn lại!
Rồi nàng kinh hoàng nhận thấy mình không được rừng cây bao bọc nữa. Nàng đang ở chính giữa một khoảng đất trống trải. Từ đó ra tới đường cái còn đến cả vài trăm bước, mà lại phải xuyên qua một rừng cây nữa. Nàng có thể thoát được không? Ôi, lạy Chuá, hãy để cho con thoát, hãy cho con thêm thời gian. Thời gian để Branwell đến kịp, bởi vì chàng sẽ đến. Trái tim con gọi chàng và con biết chàng sẽ nghe thấy.
Nàng băng băng chạy qua khoảng trống, chân dẫm lên những đám cỏ cao, nhọn hoắt, toàn thân nàng đau đớn, phổi nàng nhức nhối, nóng ran, tai nàng đầy ắp tiếng cười man rợ cuả Walepole! Tiếng cười ồ ồ âm vang, buả vây nàng từ tứ phía. Nàng điên mất rồi? Hay đây chỉ là cơn ác mộng? Nàng như chú thỏ chạy trốn đường đạn của người thợ săn, càng chạy, càng thấy cơ hội sống sót tuột dần.
Nàng cảm thấy mặt đất rung lên dưới móng ngựa, và tiếng cười cuả hắn đã kề sát bên tai. Phải, hắn đang ngửa mặt lên trời mà cười sằng sặc. Hắn khoái cuộc săn đuổi này. Nàng là con linh dương trắng, còn hắn là chúa sơn lâm. Hắn lôi ra một ngọn roi da dài, vung cao trên đầu, và sau một tiếng rít ghê rợn, nó tung lên rồi đập vút vào tấm lưng mảnh mai của Kate. Nàng ngã sấp xuống, lưng áo bị cào nát, và từ đó, máu túa ra. Walepole rú lên khoái trá, nhảy xuống ngựa và quất tới tấp lên người nàng. Nàng lồm ngồm bò dậy, rồi lại ngã lăn ra, rồi lại gượng dậy, máu hòa lẫn nước mắt ướt nhoè nhoẹt làm nàng tối sầm mặt mũi nhưng nàng chỉ còn biết một điều là nàng không được ngã gục hoàn toàn.
Walepole đã trở nên điên loạn. Hắn phải hành hạ, phải tra tấn, phải …giết! Nhưng trước khi giết nàng, hắn phải chiếm đoạt nàng đã. Hắn vươn tay tóm lấy chân nàng, nhưng không ngờ, bị nàng đạp một cái thật mạnh. Mất thăng bằng, hắn ngã lăn nghiêng, hai chân ngắn ngủi chổng lên trời. Hắn nhỏm dậy và hùng hục đuổi theo nàng, cơn điên lại bốc lên ngùn ngụt. Nàng đã chạy đến cánh rừng cận đường cái, điều khiến hắn chợt thấy lo ngại. Hắn thích lôi nàng ngược vào thung lũng hơn. Ở đó hắn có thể bỏ thi thể nàng lại khi đã xong xuôi. Phải hàng tháng sau may ra người ta mới có thể tìm được nàng, và lúc đó thì chẳng ai lần ra dấu vết cuả hắn nữa.
Nàng vẫn chạy đằng trước, mái tóc đen dài bay phất phới. Lần này thì hắn chộp được tóc nàng và xoắn liền mấy vòng vào cổ tay mình. Đầu nàng bị ngật ra sau một cách tàn nhẫn. Nàng gào thét, cào xé, cắn vào tay hắn. Điên tiết, Walepole tát nàng ngã dúi xuống đất và vẫn nắm tóc, lôi nàng xềnh xệch ngược vào thung lũng.
Kate gào lên tưởng đến vỡ giọng.
− Mannering…anh ấy sẽ tìm được mày …mày đừng hòng trốn đâu cho thoát. Anh ấy sẽ giết mày, Walepole. Nếu mày động vào tao, anh ấy sẽ giết mày.
− Tao đã sờ được mày rồi- Walepole rít lên the thé và miết móng tay dọc theo vết roi da tứa máu trên lưng nàng- Đây này, và chỗ này …chỗ này nữa.
Nàng thét lên vì đau đớn, và ngoài đường quốc lộ, cách đó không xa lắm, Bá tước Mannering đã nghe thấy tiếng nàng. Chàng thúc ngưa. xuyên vào rừng và chỉ vài tích tắc đã tới nơi. Điên loạn và say sưa, Walepole không hề biết tới Bá tước đã chồm đến sau lưng mình. Hắn chỉ còn kịp nghe tiếng gầm cuả chàng khi bị bắn vọt lên không trung rồi rơi bộp xuống nền đất cứng. Đầu hắn đập vào một tảng đá, hai con mắt ti hí trợn ngược, máu trào ra. Điều cuối cùng mà hắn nhìn thấy là cánh tay Bá tước lại vươn ra túm lấy hắn. Chàng tung hắn lên cao rồi lại đập xuống. Một lần, rồi một lần nữa!
Kate trừng trừng nhìn chàng quăng lên quật xuống cái thi thể nát bấy cuả Jack Walepole, và nàng nức nở khóc. Nàng khóc không phải vì cơn đau đang giằng xé khắp cơ thể nàng. Nàng khóc vì có lúc đã nghi ngờ chàng không đến, khóc vì cơn thù hận cuả chàng, vì nàng biết chàng đang đau khổ quá sức chịu đựng. Nàng rên rỉ gọi tên chàng và lết tới gần. Chàng lao bổ đến và bế thốc nàng lên, nhìn thấy mình mẩy nàng nhoe nhoét máu, nước mắt chàng giàn dụa. Nàng ngập ngừng đưa ngón tay chạm vào dòng nước mắt lăn trên má chàng, thều thào một câu kỳ lạ.
− Em không biết rằng chúa trời cũng khóc- Rồi nàng lịm đi.
Chàng ôm riết lấy tấm thân mềm oặt cuả nàng, vừa đu đưa, vừa khóc oà lên dữ dội. Ơn Chúa đã cho chàng đến kịp, nếu không hẳn chàng sẽ vĩnh viễn mất nàng.
Khi nàng tỉnh lại, điều trước tiên là nàng nhìn thấy là đôi mắt xanh cuả chàng chiếu vào mình, và nàng nhoẻn miệng cười. Chàng đang dấp khăn tay vào một khe suối và đắp lên trán nàng. Từ họng chàng bật ra một tiếng kêu kỳ cục nghe như tiếng cười hoà lẫn tiếng thổn thức, rồi chàng hôn chi chít lên tay nàng.
− Bé ơi, em làm anh sợ quá- chàng khẽ thì thầm.
− Em muốn về nhà, Branwell.
− Ngay bây giờ, em yêu. Willy và Danny sẽ mang ngựa đến và anh sẽ đưa em về nhà.
Nàng nhìn chàng quấn chiếc áo khoác lên bộ váy rách bươm cuả mình và thở dài.
− Đây là bộ áo đẹp nhất cuả em đấy.
Chàng bật cười.
− Anh sẽ mua cho em bộ khác mà.
Nhưng nàng không cười. Nàng lắc đầu, mắt buồn rười rượi.
− Hắn căm thù em, Branwell, hắn thù em thật sự. Hắn muốn làm em đau …và giết em. Nhưng tại sao? Hẳn em phải xúc phạm hắn đến mức nào mới buộc hắn trả thù như vậy.
− Không, bé yêu, không. Em đâu có lỗi gì, mà là hắn. Sự dị dạng đã làm cho tâm hồn hắn méo mó. Hắn không căm thù em, mà hắn thù toàn nhân loại. Nhưng lòng thù hận cuả hắn đã qua rồi.
− Vâng, nhưng em không muốn giết người.
− Đó là điều cần thiết với những kẻ như hắn.
Lời chàng đã được chứng minh ngay sau đó, vì Willy và Danny vừa tới nơi, nhìn thấy tình trạng cuả Kate bèn sấn sổ xông vào Walepole. Nhưng tiết thay, Jack Walepole đã chết, và hai chàng phải kiềm chế lắm mới ta không bồi thêm mấy cú đá vào cái xác vẹo vọ kia.
Ba người đàn ông nhẹ nhàng đỡ Kate ngồi lên yên, Bá tước ngồi sau bế nàng và cho ngưa. đi bước một ra khỏi cánh rừng.
Danny và Willy còn đứng lại, im lặng hồi lâu, người nọ liếc nhìn người kia. Cuối cùng, Danny lên tiếng trước.
− Làm gì bây giờ, Willy?
− Làm gì ấy à? Rõ quá rồi. Trong tay chúng ta có một cái xác và chúng ta phải đi Dymchurch khai báo với quan toà- Willy thở dài sườn sượt.
− Không được đâu!
− Tại sao?
− Rõ ràng quá rồi. Anh đã đưa áo khoác cuả anh cho Kate. Bây giờ anh chỉ còn độc cái sơ mi. Không thể đến trình toà trong y phục tuềnh toàng như vậy!
Willy rọi sâu vào mắt Danny.
− Khá đấy, chú em, chú đã học được nhiều điều. Chú có triển vọng đấy. Thôi, vứt mẹ thằng vô lại này cho chim kền kền xử lý. Chúng ta về thôi.