Trong cỗ xe ngựa kín đáo, bá tước ôm chặt tấm thân run rẩy cuả Kate. Nàng vẫn khóc nức lên từng cơn và bám riết lấy chàng. Nàng chỉ còn biết rằng đó là tất cả những gì nàng có thể bấu víu. Chính con người này, người đàn ông ngang tàng, phóng đãng này là chỗ dựa cuối cùng cuả nàng trên đời. Tay chàng vuốt ve tóc nàng, giọng chàng xua đi nỗi khiếp sợ. Nàng vùi mặt vào ngực chàng và tiếng nức nở lặng dần. Rồi nàng nhận thấy mình bước ra ngoài trời và được dẫn vào gian tiền sảnh nhà chàng.
Người qủan gia cuả Bá tước đi tới, lão không giấu nổi sự ngạc nhiên nhưng ông chủ không cho lão chút thời gian nào để mà thắc mắc.
− Tôi không có nhà với tất cả mọi người- Bá tước ra lệnh- Và tôi không muốn bị quấy rầy trong mọi trường hợp.
− Vâng, thưa ông chủ- Kirkly đáp và giương mắt nhìn Bá tước biến vào thư viện cùng cô gái trẻ. Chàng đưa nàng tới chiếc trường kỷ gần lò sưởi và đỡ nàng ngồi xuống. Nàng quay đi, úp khuôn mặt đẫm lệ vào hai bàn tay. Chàng lẳng lặng rót một ly brandi, đặt vào tay nàng và nói bằng một giọng nghiêm khắc:
− Uống đi!
− Em…em…không thể… -Kate lúng túng, mắt không dám nhìn chàng.
− Uống đi và đừng có cãi lại tôi, cô bé- chàng nói khẽ, nhưng đầy uy quyền- Nếu cô không tự làm được việc này thì tôi e rằng sẽ phải dùng cách ép buộc cô uống đấy. Như vậy cô sẽ chẳng thích thú gì đâu!
Giọng chàng đùa cợt, nhưng nàng còn thiết gì đến chuyện cười đuà! Nàng lập bập kề môi vào miệng ly và hớp một ngụm, nhưng chàng đã đẩy sát chiếc ly vào miệng nàng cho đến khi nó cạn sạch.
Thật kỳ lạ, nàng cảm thấy đỡ hơn. Đầu óc nàng nhẹ đi, nhưng nước mắt vẫn rưng rưng, chỉ trực trào ra. Chàng ngồi cạnh nàng trên trường kỷ, nhẹ nhàng cởi áo choàng cho nàng rồi cầm lấy tay nàng.
− Nào, cô em họ, bây giờ em có thể kẻ cho anh nghe chuyện gì làm em buồn khổ không?
− Không- nàng đáp lí nhí- Ôi, mà đằng nào thì anh, dì Sarah và cô Nell cũng đã biết chuyện rồi.
− Anh có thể biết…lúc nãy em chạy khỏi nhà ai vậy?- Bá tước hỏi gặng.
− Nhà Perry- Kate đáp, mặt cúi gầm.
− Anh hiểu rồi- nỗi ghen tuông bật chợt dội lên trong lòng chàng.
Nàng bật cười chua chát.
− Anh hiểu? Anh biết tuốt tuột rồi mà! Anh và bà dì cuả tôi, thậm chí cả cô Nell nữa. Các người vẫn thầm thì sau lưng tôi về chuyện ấy. Nhưng các người đã chứng kiến tận mắt bao giờ chưa? Đã bao giờ các người nhìn thấy một người đàn ông làm tình với một người đàn ông khác chưa?- nàng hét lên gần lạc cả giọng.
Bá tước giật mình, nhưng chàng cố lấy giọng điềm tĩnh.
− Có, anh đã từng chứng kiến, cô bé ạ, quả là sự lạ đời, nhưng nó cũng làm một mặt cuả cuộc sống thôi …
Nàng quay ngoắt lại đối mặt với chàng.
− Thế hả? Thế tại sao các người không bảo tôi? Anh có biết Perry nói gì về cha tôi không? Anh có biết anh ta nói gì không?- nàng gào lên, đấm tay vào bộ ngực vạm vỡ cuả chàng.
Chàng ôm ghì lấy nàng, để cho tiếng thổn thức cuả nàng dội vào ngực chàng, chàng dịu dàng gọi tên nàng và vuốt ve mái tóc đen dài.
− Cha em, ôi Branwell, cha em là con người bệnh hoạn!- nàng lắp bắp một cách khổ sở- Em là con gái một người đồng tính. Làm sao anh có thể không ghê sợ khi chạm vào người em?- Nàng co rúm lại trong vòng tay chàng.
Chàng túm lấy vai nàng, lắc dữ dội.
− Kate! Kate, thôi đi! Ôi, bé yêu cuả anh, em còn nhớ lần đầu anh được ngắm nhìn khuôn mặt tuyệt vời cuả em không? Đó là trên boong tàu Bermudian. Từ giây phút ấy anh đã muốn được ôm ấp, vuốt ve em. Sao em có thể nói những điều ngớ ngẩn như vậy?
Giọng chàng nhỏ dần, vòng tay chàng khép chặt hơn và môi chàng chạm vào môi nàng trong một cái hôn dịu dàng, phớt nhẹ.
Đôi môi chàng như có phép thần, xua tan đau khổ. Nàng cảm thấy nỗi đau mờ dần, cảm thấy mình được mang đi tới một vùng đất khác. Nàng cần được giải thoát khỏi tội lỗi cuả cha. Nàng cần được giải thoát khỏi suy nghĩ cuả chính mình và Bá tước đã giải thoát cho nàng. Tay nàng quấn lấy cổ chàng và môi nàng ép mạnh hơn vào môi chàng.
Chàng ngạc nhiên trước sự đáp ứng cuả nàng và cảm thấy ngực mình bắt đầu rộn lên. Nhưng bây giờ không phải lúc! Chàng đẩy nàng ra. Chàng không thể lợi dụng cô bé đáng thương này. Một cú sốc trong một đêm đã là quá nhiều rồi. Và nàng, sau hết vẫn còn trinh trắng.
− Đi nào, anh sẽ đưa em về nhà- chàng nói và toan đứng dậy.
Nàng cảm thấy trái tim mình chìm trong nhục nhã. Chàng không muốn nàng. Nàng không đáng cho chàng thèm khát! Ôi trời ơi, chính anh chàng Branwell mà nàng từng căm ghét! Anh chàng ngựa đực, kẻ săn đuổi đàn bà, người đàn ông cường tráng với đôi mắt xanh lấp lánh có thể làm xiêu đổ bất cứ cô gái đẹp nào! Anh ta thèm gì con gái một người đồng tính! Nàng ngước nhìn chàng, cất giọng buồn rười rượi.
− Anh không muốn em?
Chàng ngồi sững lại, nhìn thẳng vào mặt nàng.
− Không muốn em ư? Em điên rồi ư, cô bé? Anh không nhớ nổi là anh đã khao khát em dai dẳng đến thế nào, nhưng…
− Nhưng em không đủ quyến rũ đối với anh- nàng nói, bỗng dưng cảm thấy tuyệt vọng.
− Chúa ơi! Em nghĩ anh chưa đủ si cuồng vì sự quyến rũ của em hay sao?
− Anh nói vậy chỉ vì anh là người quân tử hào hoa!
Chàng toét miệng cười.
− Có lần em đã bảo anh không xứng là người quân tử cơ mà.
Nàng làm thinh.
Chàng vòng tay ôm nàng.
− Đúng. Anh không phải là bậc quân tử đâu- chàng thì thầm và lại tìm đến môi nàng.
Nụ hôn cuả chàng cứ nhân lên mãi, bao phủ lấy mắt nàng, má nàng, tai nàng, rồi lại trở về đôi môi ngọt ngào cuả nàng. Nàng tự nguyện áp sát vào cơ thể rắn chắc cuả chàng. Chàng đã căn cứng khi đưa tay lần theo hàng khuy áo sau lưng nàng. Rồi chàng kéo nàng đứng dậy, chiếc váy dài tuột ra rơi xuống sàn.
Ánh mắt nóng bỏng cuả chàng lướt trên thân thể nàng, tay chàng vuốt ve làn da trơn mượt.
− Lạy Chuá, em đẹp quá, em ngọt ngào, em bé bỏng cuả anh- chàng thầm thì, tay chàng úp lên bầu vú tròn đầy khẽ vuốt ve, sung sướng cảm nhận nó cương cứng dần lên. Đôi bàn tay chàng rạo rực miết dọc sống lưng nàng, ôm lấy đôi mông nhỏ, nhưng đầy khêu gợi và kéo sát vào mình. Cử động đó làm nàng ép vào phần dưới đang căng nhức cuả chàng và chàng rên lên.
− Trời ơi, Kate, anh không thể kìm mình được nữa. Anh xin lỗi em, em yêu- chàng thì thầm hôn vào cổ, vào tai nàng và nằm đè lên nàng.
− Em bé dịu ngọt, em là cuả anh, em thuộc về anh mãi mãi- chàng cắn nhẹ vào môi nàng, thì thầm vào tai nàng những lời điên rồ.
Nàng dâng hiến hoàn toàn. Sự đau đớn ban đầu đã dịu đi, và nàng nhận thấy mình đang bị cuốn dần vào một vùng đất bí ẩn và đầy mới mẻ, nơi chỉ còn các cảm giác ngự trị. Chúng xô vào nhau, dồn dập, chạy rần rật suốt cơ thể nàng khiến nàng quằn quại đê mê.
Branwell cảm nhận được cơn khoái lạc cuả nàng và trào ra sung sướng. Ôi, Chúa! chưa bao giờ tuyệt diệu thế này, cực điểm và thuần khiết thế này.
Nàng nằm lả trong vòng tay chàng và hôn lên môi chàng với một sự đắm say và dịu dàng chưa từng có. Nàng thầm cảm ơn bóng tối đã tránh cho nàng khỏi bắt gặp ánh mắt chàng. Nhớ lại sự buông thả cuồng nhiệt cuả mình, má nàng bỏng cháy vì xấu hổ. Sao nàng có thể làm tất cả những điều ấy nhỉ? Nàng ngượng đến nỗi không dám nhìn vào mặt người đàn ông đang âu yếm vuốt ve nàng. Lại thêm nỗi đau âm ỉ ở vùng thắt lưng khiến nàng lo lắng. Cuối cùng, nàng cũng khó nhọc thốt lên.
− Branwell, em…em nghĩ em bị chảy máu.
Chàng nhỏm dậy và cúi xuống xem xét.
− Chỉ lần đầu thôi, không sao đâu, bé yêu. Đứng dậy nào!- Chàng nói và kéo tay nàng. Nàng ngượng ngùng trước con mắt ngưỡng mộ đang chiếu và da thịt trần truồng cuả mình. Chàng ngắm nàng đắm đuối. Lạy Chúa, nàng đã cho chàng khoái cảm trọn vẹn biết bao, nữ hoàng trinh trắng bé nhỏ cuả chàng! Chàng quấn nàng trong tấm áo choàng, bế nàng lên trên đôi cánh tay to rộng và bỏ lại xống áo cuả nàng rơi trên thảm, chàng bước ra ngoài.
− Bran!- Kate la lên phản đối- Anh…anh mang em đi đâu vậy?- Thấy chàng đã tới cửa, nàng hoảng hồn- Gia nhân…họ sẽ nhìn thấy chúng ta, kià anh.
Chàng bật cười vang.
− Cô bé đáng thương. Không một tên hầu nào dám liếc mắt nhìn đâu, nhưng nếu em thích, em có thể giấu mặt vào áo anh.
Nàng làm theo và tự hỏi làm sao nàng có thể giáp mặt ai được nữa. Nàng không còn là thiếu nữ, mà là tình nhân cuả người đàn ông này. Nàng đã trao gửi hoàn toàn cho chàng. Và chàng yêu nàng, rõ ràng là chàng yêu nàng! Nàng đã tự nguyện trao thân mà không hề do dự về tình yêu cuả chàng. Bây giờ, câu hỏi ấy cứ quanh quất trong tâm trí nàng. Làm sao chàng có thể làm tình với nàng một cách vừa mãnh liệt vừa dịu dàng đến thế!
Chàng mang nàng lên buồng ngủ cuả mình, nhẹ nhàng đặt nàng nằm lên chiếc giường bốn cọc đồ sộ và kéo chăn đắp cho nàng. Nàng nhìn chàng, thầm lo không biết chàng có định giữ mình lại đêm nay, bởi vì nàng không muốn rời xa chàng. Thật dơ dáng! lẽ ra nàng đã phải ra về, phải giữ thể diện chứ! Chàng đã cưới nàng đâu! Nàng tự mắng mình và thở dài hạnh phúc với ý nghĩ được làm vợ chàng.
Branwell nôn nóng trút bỏ quần áo. Chàng thèm được áp da thịt mình vào tấm thân tươi mát kia, để được cảm nhận nàng trọn vẹn. Chàng tiến lại giường trong khi nàng giương đôi mắt tròn xoe lên bởi vì chưa bao giờ nàng nhìn thấy một người đàn ông không mặc quần áo.
Chàng bật cười trước vẻ mặt nàng. Cái nét ngây thơ ấy đột nhiên kích thích chàng dữ dội. Nàng nhìn chàng trách móc.
− Kià, Bran, anh làm em đau đấy- Nhưng đôi môi chàng đã ngăn nàng nói tiếp.
− Branwell, anh không định…- nàng hổn hển hỏi khi vừa dứt ra khỏi môi chàng.
Nhưng bàn tay chàng đã lại bắt đầu vờn nghịch, đòi hỏi, vuốt ve.
− Thôi đi, Branwell, em không bao giờ bước đi được mất, Bran….- nàng van xin vờ vĩnh.