Hai ngày nặng nhọc trôi qua kể từ khi Kate trở về trang trại Lyndhurst. Bệnh tình cuả cha nàng mỗi lúc một trầm trọng. Những phút tỉnh táo thưa đi và ngắn ngủi dần, và tinh thần cuả Kate cũng đã tiến sát đến mức suy sụp. Những cơn ác mộng cuả ông thật khủng khiếp. Mỗi khi ở phòng ông về nàng hầu như kiệt sức và tâm trí rối bời bởi những lời lảm nhảm cuả ông. Ngày hôm nay, mọi sự bắt đầu có vẻ yên ổn. Ông lặng lẽ ngắm nàng sưa? sang chậu hoa cảnh đặt trên bệ lò sưởi rồi vẫy nàng lại gần. Sung sướng được nghe cha gọi tên mình, nàng chạy tới.
− Kathleen, con làm cha nhớ mẹ con quá. Mẹ con cũng đi lại êm nhẹ, dịu dàng như thế, mang đến cho cha sắc đẹp cuả mình. Con cũng có vẻ yêu kiều như mẹ- Rồi đột nhiên mắt ông dại đi, giọng ông nức nở- Julia, cô dâu hiền dịu cuả anh…người đàn bà duy nhất cuả lòng anh. Chắc em sẽ tự hào về con gái chúng mình lắm. Julia, hãy tha thứ cho anh, cho con tim héo mòn cuả anh. Ôi lạy Chúa, anh có tội! Con tim bất hạnh, con tim khát thèm tội lỗi. Nó đã giết anh! Anh bị trừng phạt rồi đây.
Kate cũng thổn thức theo, nước mắt nàng hòa lẫn nước mắt cha.
− Cha ơi, con xin cha đừng nói nữa. Vì con …vì con mà.
Ellen bước vào, thấy cảnh ấy, liền chạy đi mời bác sĩ. Banyon cũng được gọi đến.
Ông Horace đột ngt nín bặt khi nhìn thấy vẻ mặt cuống cuồng cuả Perry.
− Perry- Ông nói nhẹ nhàng- chắc anh phải căm ghét tôi lắm!
− Ông đừng nói thế!- Banyon thốt lên, đôi mắt sáng cuả anh ngấn lệ- Ông đã rất tốt đối với tôi. Chỉ vì ông đang bị bệnh tật hành hạ, nó làm biến đổi ý nghĩ cuả ông.
− Bệnh tật?- Giọng ông Horace trở nên đau đớn- Bệnh tật? Chính là cuộc đời đấy. Cuộc đời chẳng qua là một cơn sốt bất tận. Tôi muốn cho nó cháy rụi đi- Rồi ông đưa tay che mắt.
Bác sĩ đến và yêu cầu tất cả ra khỏi phòng. Kate chờ đợi, nàng chờ để hy vọng cha sẽ ngủ yên trở lại sau khi được bác sĩ chăm sóc.
Kate được gọi vào rồi Nell, và cả Banyon. Họ đứng cách xa nhau, lặng lẽ. Perry Banyon mắt ướt đẫm, khuôn mặt bơ phờ, tựa lưng vào lò sưởi. Nell rầu rĩ đứng một góc. Kate đứng bên giường cha nghe ông lắp bắp những tiếng rời rạc. Nàng ngước nhìn bác sĩ và vẻ mặt ông khiến người nàng lạnh toát. Ông Horace chợt oằn người trên giường bởi một cơn ho dữ dội, rồi đột nhiên cứng đờ, tắt lặng. Đôi mắt Kate lại hướng về bác sĩ, và một câu hỏi bật ra từ cổ họng nàng.
− Cha tôi?
− Tôi rất tiếc, thưa cô Newburuy- Bác sĩ nói và làm một cử chỉ bất lực
Kate run rẩy, bước giật lại, ấn nắm tay nhỏ bé lên miệng. Nàng lùi dần vào tận một xó tối trong căn phòng.
− KHÔNG!- nàng khóc lặng đi đau đớn- KHÔNG!
− Con gái đáng thương cuả cô- Nell bước lại gần, tìm cách vỗ về Kate- Đó là ý muốn cuả Chúa, con ạ.
Kate đưa một bàn tay run run về phiá thân hình bất động cuả cha.
− Cha mới là Chuá! Cha là Chúa cuả con…thế mà giờ Chúa đã chết!
Rồi nàng chạy lao đi, tâm trí mịt mù, ngực trĩu nặng. Nàng cắm đầu xuống cầu thang, chạy đua với nỗi đau, mong vượt qua được nó. Đôi chân đưa nàng qua bậc thềm rồi khuỵu xuống nơi bãi cỏ trước nhà.
− Trời ơi!- nàng nức nở- Hãy nói cho con đi, tại sao? Tại sao? Một mình mẹ con còn chưa đủ ư?- Nàng nhìn lên trời, khóc mãi, mà nỗi đau chẳng hề vơi cạn.
Chợt có hai bàn tay ôm lấy vai nàng, và một giọng đàn ông rắn rỏi vang lên bên tai.
− Kate, thể xác ông bị hành hạ. Lẽ nào cô đành lòng muốn ông chịu đau đớn chỉ để cô thoa? mãn sự hài lòng được có cha bên cạnh? Tôi không nghĩ cô lại ích kỷ đến thế đâu.
− Ông Banyon, ông nói không đúng. Tôi yêu cha tôi. Thà rằng ông chịu khỗ cho đến khi tôi tìm ra thuốc chữa khỏi cho ông, còn hơn phải nằm dưới đất lạnh.
Nàng lại khóc oà lên, Perry ôm lấy nàng, vỗ về, xoa dịu, khóc cùng với nàng cho đến khi anh cảm thấy người nàng rũ ra. Nàng đã quá sức chịu đựng. Perry bế nàng lên và mang trở vào nhà.