Ngày giỗ Nhậm Vũ Tinh, Diệp Khuynh Lăng cuối cùng cũng lộ ra mấy phần đau buồn, Diệp Quân thầm cảm thấy chút an ủi, Diệp Khuynh Mặc thì cảm thấy đệ đệ này của hắn ta càng ngày càng làm bộ làm tịch rồi, cảm xúc mà cứ như là xiếc vậy, nói thay đổi là thay đổi luôn.
Buổi đêm, Diệp Khuynh Lăng rời khỏi phủ Bạch Vân, hắn xách một bình rượu, lại một mình đến căn nhà đơn sơ đó, làn này người đi theo sau hắn không phải Thạch Nham, mà là Khương Việt. Khương Việt thấy Diệp Khuynh Lăng hơi bừng tỉnh khi nhìn thấy mình, không khỏi nghĩ sâu, lúc này, liệu tam thiếu có nhớ đến Thạch Nham? Nhưng mà đây đều không phải là chuyện mà mình có thể làm chủ.
Diệp Khuynh Lăng một mình vào căn nhà, không có đèn, hắn ngồi trên một chiếc ghế phủ đầy bụi, khóe miệng như cười như không, hắn nhấc bình rượu lên, đổ rượu thẳng vào miệng mình.
“Hôm nay là ngày giỗ của người phụ nữ đó, phụ thân tốt đó của con, liệu có nhớ ra hôm nay cũng là ngày giỗ của một người phụ nữ khác?” Hắn nói đầy chế giễu.
Nếu có thể, hắn thật sự hi vọng mẫu thân mình không lựa chọn sinh mình ra, cao chạy xa bay với người mà bà yêu, rời xa chốn hồng trần thế tục này, hắn cũng không muốn sống cuộc sống mà mình chán ghét này, tất cả về đúng quỹ đạo, mặc kệ nhà họ Diệp hay không phải nhà họ Diệp, mà hắn chẳng qua cũng chỉ là một sự tồn tại dư thừa.
Hắn không thể quên được, thái độ lạnh nhạt của Diệp Quân khi mình “chết”, khi hắn nhắc đến việc cái chết của nhị ca có vấn đề, ông ta thờ ơ, giống như “cái chết” của mình không chút quan trọng, điều này khiến hắn có một cảm giác rất sung sướng – Diệp Quân, nếu ông biết người chết không phải thằng con trai mà ông ghét, mà là thằng con trai ông yêu thương hết mực, ông sẽ có vẻ mặt thế nào?
Chỉ có thù hận, mới có thể đốc thúc hắn tiếp tục tiến bước, tiếp tục phấn đấu.
Nghĩ vậy cũng thật đáng buồn, cho dù tương lai hắn thành công thì sao, mẫu thân đã chết rồi, nghĩa phụ đã chết rồi, hai người họ không ai có được hạnh phúc, thứ hắn khổ sở truy tìm là gì đây?
Hắn không hiểu, cũng không muốn hiểu, chỉ có vào khoảnh khắc đặc biệt này, hắn mới cho phép mình yếu đuối, để rồi sang ngày hôm sau thì lại tiếp tục trở thành tam thiếu nhà họ Diệp sát phạt quyết đoán.
Sao có thể quên được chứ? Khi hắn cẩn thận tìm đến đây, muốn trò chuyện với mẫu thân, đó là ánh sao duy nhất, là hơi ấm duy nhất trong cuộc đời cô độc của hắn.
Hắn nhìn thấy gì? Hắn nhìn thấy mẫu thân nằm trên giường, mắt mở trừng trừng, nhìn về phía cửa, mà trên cổ bà, có vệt tím bầm, bà bị bóp chết, bị chính tay Diệp Quân bóp chết. Hơi ấm trong sinh mệnh hắn, cứ bị dập tắt như vậy, sự thực đáng thương đáng hận biết bao, phụ thân hắn chính tay bóp chết mẫu thân hắn.
Hắn là một người dư thừa.
Hắn mới nhớ ra, thì ra hôm đó là ngày giỗ của Nhậm Vũ Tinh, vì thế phụ thân bóp chết mẫu thân, tuẫn tang bà cùng Nhậm Vũ Tinh, hắn không biết Diệp Quân nhất thời lỡ tay hay là hành vi trong cơn căm phẫn khi uống say, nhưng mẫu thân chết rồi, kẻ giết bà là Diệp Quân, thế là đã đủ, còn về lý do, hắn không cần biết.
Đó là một câu chuyện xưa cũ, đẹp đẽ mà trần tục.
Diệp Quân bị Nhậm Vũ Tinh trẻ trung xinh đẹp tính cách ngông nghênh thu hút, có lẽ là nhiễm căn bệnh chung của đàn ông thời đó, thích cô gái xinh đẹp biết làm nũng thoạt nhìn lại ngốc nghếch, hai người họ rơi vào bể tình, dáng vẻ tình yêu đích thực, còn về việc tình yêu của họ có làm tổn thương đến vợ cả và con trai của Diệp Quân hay không, ai mà quan tâm chứ?
Hôn lễ của Nhậm Vũ Tinh, tiếng tăm vang xa, bà ta khiến Diệp Quân dùng phương thức phô trương nhất cưới bà ta về như ý nguyện, đáng tiếc đó lại là bi kịch của Nhậm Vũ Tinh. Nhậm Vũ Tinh vô cùng vui mừng, một cô gái ở một gia đình bình thường, không chỉ trở thành người trong lòng Tư lệnh Diệp, còn có thể khiến ông ta say đắm, phần tự hào, tự tin, vui vẻ đó, bà ta hận không thể để cho toàn thiên hạ đều biết.
Em gái sinh đôi của Nhậm Vũ Tinh là Nhậm Tuyết Tinh, đương nhiên cũng phải tham dự hôn lễ của họ.
Sau đó thì sao? Diệp Quân uống say, coi Nhậm Tuyết Tinh thành Nhậm Vũ Tinh, làm trò bẩn thỉu, đường đường là Tư lệnh Diệp, sau khi làm ra chuyện như thế, vậy mà còn đổ trách nhiệm lên cô gái nhỏ nhà người ta, nói là Nhậm Tuyết Tinh quyến rũ anh rể, ông ta uống say, nhầm lẫn nên làm ra chuyện như thế.
Nhậm Vũ Tinh như nổi điên mà trách tội em gái, khắc trước bà ta còn đang sống trên thiên đường, khắc sau bà ta đã sống dưới địa ngục, tình yêu hoàn mỹ của bà ta, hôn lễ hoàn mỹ của bà ta đã có tì vết ghê tởm, kinh khủng hơn chính là bà ta không rời xa được không bỏ đi được, lại không thể nào không bận lòng về chuyện đó.
Nhậm Vũ Tinh cố chấp đột nhiên tìm được một thú vui, đó chính là giày vò Diệp Quân, giày vò Nhậm Tuyết Tinh, ai bảo hai người đó có lỗi với mình chứ? Trước mặt Diệp Quân bà ta vô lý gây sự, dù sao Diệp Quân cũng đuối lý, cái gì cũng thuận theo bà ta; còn về Nhậm Tuyết Tinh, bà ta tốt bụng cho Nhậm Tuyết Tinh một nơi để sống, ngoài mặt là chăm sóc cô em gái vô tội này, trên thực tế lại dùng cách này phá hoại em gái và vị hôn phu, tình yêu của bà ta bị phá hỏng, sao người khác có thể có được tình yêu hoàn mỹ?
Sau khi Nhậm Tuyết Tinh bị kiểm tra ra là đã mang thai, Nhậm Vũ Tinh càng thêm điên cuồng.
Cuối cùng Nhậm Vũ Tinh trở nên tinh thần thất thường, sức khỏe suy nhược, khi biết mạng mình không còn kéo dài được lâu nữa, bà ta còn tốt bụng bảo Diệp Quân phải chăm sóc cho em gái mình thật tốt, dù sao thì con của em gái cũng là con của Diệp Quân, phải nuôi nấng đứa con này bên cạnh ông ta.
Nhậm Vũ Tinh đương nhiên biết Diệp Quân hối hận thế nào vì đã làm sai, bà ta để Diệp Khuynh Đình được nuôi nấng ngay bên cạnh Diệp Quân, thời thời khắc khắc nhắc nhở ông ta về lỗi sai mà ông ta đã phạm phải, như thế thì ông ta mới áy náy với Lăng Nhi, mới đổi xử khác với Lăng Nhi, còn Diệp Khuynh Đình được nuôi nấng thế nào, liên quan quái gì đến bà ta?
Đó là chuyện cuối cùng mà Nhậm Vũ Tinh làm vì con trai mình, bà ta biết rõ tình yêu của đàn ông chẳng là gì, rồi ông ta sẽ gặp được cô gái trẻ trung xinh đẹp hơn, nhưng mà bà ta rời đi khi còn trẻ trung xinh đẹp, đó chính là nốt ruồi son trong lòng Diệp Quân, Diệp Quân sẽ mãi mãi áy náy với bà ta, sau đó sẽ chuyển phần áy náy đó thành yêu, đặt vào người Lăng Nhi.
Ngày giỗ của Nhậm Vũ Tinh, Diệp Khuynh Lăng sẽ đau buồn vì bà ta sao?
Diệp Khuynh Lăng thật sự đương nhiên sẽ như vậy, nhưng mà hắn không phải Diệp Khuynh Lăng thật sự.
Sau ngày giỗ của Nhậm Vũ Tinh, Diệp Quân đưa riêng Diệp Khuynh Lăng đến chào hỏi một vài “bạn bè cũ” của ông ta, lấy ra mặt mũi bao năm, đích thân nhờ những người bạn cũ chiếu cố cậu con trai này của mình, mọi người đều là người thông minh, rất rõ Diệp Quân thế này là có ý gì, thái độ của Diệp Quân chưa từng thay đổi, lại còn thiên vị cậu con trai này thêm, sự thay đổi duy nhất là thể hiện rõ thái độ ngay bên ngoài.
Mọi người có thể tưởng tượng được, lần này về quân doanh, Diệp Quân nhất định sẽ ra tay, binh quyền trong tay Diệp Khuynh Mặc nhất định sẽ bị suy yếu, Diệp Khuynh Mặc cũng sẽ dần dần bị gạt sang một bên.
Diệp Quân cũng không ngốc, không phải là chỉ dẫn riêng Diệp Khuynh Lăng đến tận nhà hỏi thăm, mà là lựa chọn một nơi riêng tư để gặp mặt, mức độ bí mật có thể gọi là ở mức cấp cao nhất.
……
Nửa đêm, Lâm Văn Trúc ngồi trên giường đọc sách, phía trước là mấy chiếc bếp lò, trên người cô cũng ôm một bình nước nóng hầm hập, cảm nhận được sự ấm áp trong thời tiết lạnh giá này, tâm trạng cũng tốt hơn không ít, điều này khiến cô thầm khen ngợi và hài lòng về Minh Nguyệt hơn không ít.
Diệp Khuynh Lăng tiến vào, mang theo một cơn gió lạnh, Lâm Văn Trúc khẽ nhíu mày, nghiêng người nhìn hắn.
Dáng vẻ ghét bỏ này của cô, khiến Diệp Khuynh Lăng cười nhẹ, hắn như cố ý, dùng khuôn mặt tạt qua gió lạnh của mình dán vào mặt cô, cô càng trốn, hắn càng áp sát.
“Gan càng ngày càng lớn rồi đấy nhỉ, dám trốn luôn rồi.” Diệp Khuynh Lăng sửa lại vẻ mặt.
Lâm Văn Trúc bỏ sách xuống, như cố ý thở dài một hơi, “Hết cách rồi, người đã chết mấy lần thì sẽ không thấy chuyện sống chết quá quan trọng nữa, sống hay chết đều không bận tâm, gan đương nhiên cũng lớn
“Ta còn tưởng người đã trải qua sinh tử sẽ vô cùng trân trọng cái mạng nhỏ của mình nữa chứ.”
Lâm Văn Trúc liếc hắn, “Đó là vì tam thiếu chưa từng chết”.
Diệp Khuynh Lăng dùng bàn tay lạnh giá sờ mặt cô, lần này, cô nói sai rồi, hắn thật sự đã từng chết rồi, chết để rồi ngay cả mình là ai cũng đã thay đổi.
Cô luôn cảm thấy ánh mắt của hắn cứ là lạ, cô thầm quan sát một lát, “Tam thiếu, anh làm sao thế? Xảy ra chuyện gì à?”.
Tam thiếu xảy ra chuyện gì, tam thiếu đã sớm xảy ra chuyện rồi.
“Muộn thế này rồi, ngủ thôi!” Hắn thu tay về.
Lâm Văn Trúc gật đầu, đang chuẩn bị kéo chăn từ trên người mình xuống thì đã bị hắn bế cả chăn lẫn người lên, cô thầm hoảng hốt kêu một tiếng, hai tay vòng lên cổ hắn, vừa ngẩng đầu thì đã nhìn thấy ánh mắt cô tịch của hắn, nháy mắt lòng mềm nhũn, quên hết tất thảy.
Đàn ông và phụ nữ, nói trắng ra cũng là chuyện đó, trong đêm lạnh lẽo cô đơn, ngoài chăn mền có thể đem lại hơi ấm thì cơ thể cũng có thể, khi đôi bên tiến vào nhau, dường như có một chỗ dựa, tất cả đau khổ tất cả bi thương đều có một người khác san sẻ, dường như những đau khổ đó, thật sự giảm bớt đi một phần hai.
Ngày hôm sau, Lâm Văn Trúc đến Phượng Vũ Thiên từ sớm, lý do là có ca khúc mới cần luyện tập nên phải đến sớm, trên thực tế thì là giao tin tức cho Liễu Như Ngọc, còn về việc Liễu Như Ngọc thông qua phương thức nào truyền đạt cho Diệp Khuynh Mặc, đều là chuyện không liên quan đến cô.
Buổi tối, Lâm Văn Trúc biểu diễn xong, lúc nghỉ ngơi, Diệp Khuynh Mặc đã ngồi trong căn phòng thay đồ nhỏ của cô.
Trên mặt Lâm Văn Trúc lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng trong lòng lại thầm hiểu, hai tờ danh sách cô giao, đối với Diệp Khuynh Mặc mà nói chúng nhất định vô cùng quan trọng, nếu không thì hắn ta sẽ không đích thân đến, mà những người Diệp Quân đưa Diệp Khuynh Lăng đi gặp, cũng khiến Diệp Khuynh Mặc có mối nguy cực lớn.
Có lẽ ngay cả Diệp Khuynh Mặc cũng không ngờ rằng Diệp Quân sẽ làm việc quyết đoán như thế, một chút cơ hội cũng không chịu cho mình, rõ ràng những thứ đó đều là tự mình phấn đấu nên.
“Đại thiếu.” Lâm Văn Trúc tỏ ra rất cung kính
Sắc mặt Diệp Khuynh Mặc rất lạnh, những ai tố chất tâm lý không quá mạnh rất dễ dàng bị khí thế này của hắn ta áp đảo, người run rẩy mặt trắng bệch, nhưng Lâm Văn Trúc thì không.
“Người họ Lý người họ Trần, đây là ý gì?” Diệp Khuynh Lăng nhìn cô chằm chằm không tha.
Thực ra Diệp Khuynh Mặc cũng không dám tin, hai người mình tín nhiệm nhất vậy mà lại có tâm tư khác, hắn ta nhất định phải đích thân đi một chuyến, nếu không thì không thể nào quyết định dứt khoát được.
Lâm Văn Trúc khẽ nói, “Chuyện quan trọng thế này, sao tam thiếu có thể nói cho tôi biết được? Nhưng tâm tình hắn rất tốt, uống không ít rượu, vì thế lỡ mồm nói ra một câu, nói là người họ Trần người họ Lý lợi hại như thế, trực tiếp cự tuyệt Tư lệnh Diệp, vậy thì dứt khoát cự tuyệt đến cùng đi, vậy mà lại còn vụng trộm chủ động liên lạc riêng với hắn… Tam thiếu nói với vẻ rất xem thường và chế nhạo. Tôi muốn hỏi hắn rốt cuộc là chuyện gì, hắn nhìn tôi mấy cái, rồi không nhắc gì nữa, cho nên tôi cũng không biết tình hình cụ thể thế nào”.
Tay Diệp Khuynh Mặc nắm lại thành quyền.
Trong những người Diệp Quân đưa Diệp Khuynh Lăng đi gặp, đương nhiên cũng có người của Diệp Khuynh Mặc, nhưng mà họ đều nói rất rõ ràng, Tư lệnh Diệp mời thì không thể không nể mặt, nhưng cũng chỉ là đi dạo chơi thôi, Diệp Khuynh Mặc đương nhiên hiểu đạo lý đó.
Còn người họ Trần họ Lý đó, để tỏ lòng trung thành, vậy mà thật sự cự tuyệt lời mời của Diệp Quân, nhưng mà lúc này đường hoàng cự tuyệt, thật sự là để tỏ lòng trung thành sao? Cũng có lẽ là để che mắt thôi, nếu không thì kiểu tỏ lòng trung thành này đúng là quá ngu xuẩn rồi, ngoài mặt thì thế này, sau lưng thì lại có dự định khác.
Một khi hạt giống hoài nghi nảy mầm, đâu đâu cũng là chỗ khả nghi.
Nếu Lâm Văn Trúc thật sự nghe ngóng được từ chỗ Diệp Khuynh Lăng tiền căn hậu quả, có lẽ Diệp Khuynh Mặc sẽ nghi ngờ Diệp Khuynh Lăng cố ý, nhưng Diệp Khuynh Lăng chỉ nói một câu như vậy, đó chính là khoe khoang lúc đang đắc ý, bởi vì trên một mức độ nào đó thì Lâm Văn Trúc là người của Diệp Khuynh Mặc, Diệp Khuynh Lăng khoe khoang trước mặt Lâm Văn Trúc, đương nhiên có thể coi như đang khoe khoang trước mặt mình, có thể đạt được sự thỏa mãn về mặt tâm lý.
Lâm Văn Trúc thở dài một hơi, “Từ lúc tôi trở về phủ Thanh Sơn, tam thiếu không còn ăn cơm cùng tôi nữa, tôi cũng không tìm được cơ hội hạ thuốc… Tôi xin lỗi, đại thiếu… nếu tôi có thể…”.
“Ta biết đây không phải lỗi của cô, nếu cậu ta không phòng bị cô, đó mới là chuyện lạ.”
“Nhưng đại thiếu, tôi không hiểu lắm, nếu đã như thế, vì sao tam thiếu phải giữ tôi lại?”
Diệp Khuynh Mặc lắc đầu, nhưng trong lòng lại biết, Diệp Khuynh Lăng chẳng qua chỉ đang thị uy với mình thôi, có Lâm Văn Trúc thì sao, dù thế thì vẫn chẳng làm được gì.
Nhưng e rằng Diệp Khuynh Lăng cũng xem nhẹ Lâm Văn Trúc rồi, đây không phải có được tin tức hữu dụng rồi đấy ư.
Lâm Văn Trúc cúi đầu, hai người đó nhất định có vai trò quan trọng với Diệp Khuynh Mặc, người trung thành tận tâm mà lại bị hoài nghi như thế, không phải là làm lạnh lòng đối phương hay sao? Một người lạnh lòng, người nữa thì sao, người thứ ba thì sao… Người không thu được lòng người, có bao nhiêu người sẽ sẵn lòng một mực đi theo đây.
Thời gian ba ngày vội vã qua, mau chóng đến ngày hẹn của Đặng Thanh Vân và Lâm Văn Trúc.
Đặng Thanh Vân nói rằng sẽ nói tất cả cho mình biết, Lâm Văn Trúc rất nghi ngờ lời của Đặng Thanh Vân, nhưng chân tướng chuyện La Tú Vân tự sát, hình như cũng chỉ có Đặng Thanh Vân là biết nội tình.
Lâm Văn Trúc đến Tịnh Hồ, Đặng Thanh Vân đã đợi ở đó từ lâu.
Trong đình một mỹ nhân một rượu, hơi có chút tình thơ ý họa, Lâm Văn Trúc không có tâm trạng mà thưởng thức.
“Tôi đến rồi, cô có thể nói cho tôi biết hồi đó cô đã nói gì với tam thiếu phu nhân được rồi.” Lâm Văn Trúc không muốn nhiều lời với Đặng Thanh Vân, thứ cô muốn chỉ là chân tướng.
“Chao ôi, sao cô gấp vậy làm gì?”
Lâm Văn Trúc nhướng mày, phát giác ra Đặng Thanh Vân không có ý tốt, “Cô lại định làm gì?”.
“Xem ra cô không tin tôi rồi, nếu đã thế, việc gì phải đến chỗ hẹn? Cô có thể xoay người rời đi ngay bây giờ, nhưng tôi dám đảm bảo, ngoài tôi ra, cô không có được chân tướng mà cô muốn đâu.”
Lâm Văn Trúc mím chặt môi.
Đặng Thanh Vân cầm khăn tay cười, đứng dậy đi đến phía trước, “Đừng căng thẳng thế, tôi không làm hại cô đâu, lẽ nào cô sợ tôi như vậy?”.
Lâm Văn Trúc cười giễu một tiếng.
“Thực ra tình cảm giữa tôi và La Tú Vân cũng không tệ, chung đụng cũng rất tốt, không tranh cãi, cũng không vì tam thiếu mà đấu với nhau đến mức ngươi chết ta sống, cô ấy thật sự rất thích hợp làm tam thiếu phu nhân, sẽ không so đo chồng mình có quan tâm người phụ nữ khác không, cũng sẽ không so đo việc chồng mình yêu chiều con do người phụ nữ khác sinh… Có lẽ cô không biết đâu, La Tú Vân đối xử với Hằng Nhi rất tốt đấy, Hằng Nhi cũng rất thích cô ấy.”
Lâm Văn Trúc vẫn không đáp lại.
Đặng Thanh Vân thở dài sâu xa, “Ầy, khi tam thiếu phu nhân vẫn còn, tôi cũng không chán thế này, sau khi đổi người, ngay cả một người để nói chuyện cũng không có”.
“Đó không phải là như ước nguyện của cô hay sao?”
“Lâm Văn Trúc, chuyện đến nước này, cô vẫn cảm thấy tôi hại chết La Tú Vân phải không?”
Nét mặt Đặng Thanh Vân đầy châm chọc, sao cô ta lại hại chết tam thiếu phu nhân, Lâm Văn Trúc hoài nghi như vậy, đó là đang sợ hãi, không dám lấy cái chết của tam thiếu phu nhân để trách tội lên đầu tam thiếu.
“Tôi chỉ muốn chân tướng.”
Đặng Thanh Vân đi đến bên hồ, nhảy lên chiếc thuyền nhỏ, “Lên đi!”.
“Rốt cuộc cô muốn giở trò gì?”
“Không phải cô muốn chân tướng ư? Cô lên đây, tôi sẽ cho cô tận mắt thấy chân tướng.”
Lâm Văn Trúc ngờ vực mấy giây, bản thân cô biết bơi, cho nên không cần lo lắng Đặng Thanh Vân bày trò giữa hồ nước, cô do dự một lát, rồi vẫn lên thuyền.
Đặng Thanh Vân cười đắc ý, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay cô ta.
Hai bóng dáng một lớn một nhỏ ở phía xa, càng lúc càng gần càng lúc càng rõ.
Vẻ mặt Đặng Thanh Vân không che giấu nữa, ngày chết của Lâm Văn Trúc đã đến rồi.
Đặng Thanh Vân đứng trước mặt Lâm Văn Trúc, “Tôi muốn nói cho cô biết một bí mật, thực ra tôi không hề biết bơi”.
Đặng Thanh Vân không biết bơi, cho nên đương nhiên không thể cứu tam thiếu cũng không biết bơi.
Đặng Thanh Vân cười phá ra, “Chân tướng mà cô muốn tôi sẽ cho cô”.
Tự tìm đường chết, không thể sống.
Khoảnh khắc Lâm Văn Trúc đang mơ hồ, Đặng Thanh Vân khẽ kéo cô, cô lùi về sau đẩy Đặng Thanh Vân ra theo bản năng, chút lực đó, căn bản không thể có ảnh hưởng gì đến Đặng Thanh Vân, nhưng Đặng Thanh Vân cứ vậy mà rơi xuống hồ nước.
Đặng Thanh Vân không biết bơi, cho nên thế này là cố ý hãm hại mình?
Khi Diệp Chí Hằng ở bên hồ khóc lóc gào thét, Diệp Khuynh Lăng nhảy xuống nước, nháy mắt, Lâm Văn Trúc đột nhiên hiểu ra.
Đặng Thanh Vân không biết bơi, cho nên không thể cứu tam thiếu, tam thiếu không biết bơi, cho nên lúc rơi xuống nước mới được La Tú Vân cứu.
Vậy thì Diệp Khuynh Lăng nhảy xuống nước cứu Đặng Thanh Vân là ai?
Tam thiếu nhà họ Diệp không biết bơi, hồi nhỏ từng sặc nước, có bóng ma với nước, cho nên vẫn mãi không biết bơi.
Vì sao La Tú Vân lại chết?
Bởi vì cô ấy tâm tâm niệm niệm muốn gả cho một người đàn ông, cuối cùng cô ấy được như ý nguyện, sau đó trong đêm tân hôn, cô ấy cố lấy dũng khí nói ra tâm tư của mình, điều cô ấy nhận được không phải là sự yêu thương và cảm động của chồng mình, mà là chồng cô ấy đến một căn phòng khác ngủ, mặc dù cô ấy buồn và thất vọng, nhưng vẫn chấp nhận hiện trạng, tự lừa mình dối người mà sống qua ngày.
Cho đến khi cô ấy và tam thiếu nói với nhau về những chuyện xảy ra ở nước ngoài, thầy đã nói rồi mà, trái đất hình cầu, đi đường thẳng từ một nơi, cuối cùng sẽ trở về điểm ban đầu, nhưng mà sao tam thiếu lại giống như không biết vậy?
Càng ngày càng có nhiều chuyện, tam thiếu đều không biết, là lúc lên lớp tam thiếu không chuyên tâm nghe giảng sao?
Cho đến khi cô ấy lấy bức tranh đó ra, dùng tâm thế hoài niệm để ngắm, để nhớ nhung, đột nhiên nhớ ra điều gì đó.
Khi yêu thầm một người, thời khắc toàn tâm toàn ý nhất, ta sẽ quan tâm đến việc bao lâu anh ấy thay quần áo một lần, bao lâu gội đầu một lần, thích ăn gì, thích uống gì, cẩn thận tỉ mỉ quan sát, vì thế ngay cả nốt ruồi phía sau tai người ấy cũng quan sát rõ ràng, vẽ nó ra trên bức tranh.
Tam thiếu này, sau vành tai có nốt ruồi sao?
Tam thiếu và nhị thiếu là anh em sinh đôi, họ giống nhau như đúc, mà nhị thiếu, chết rồi, bị bệnh chết rồi.
Người trong lòng La Tú Vân, đã chết từ lâu rồi.