Đó là một bữa tối thật ngon miệng, gồm có bánh rán, thịt muối, bánh mì và xốt táo, chỉ có điều họ ngồi mỗi người một chỗ trong phòng khách chứ không phải quây quần quanh bàn ăn. Winnie trước giờ chưa từng dùng bữa kiểu như vậy nên lúc đầu cô bé cứ phải chăm chú quan sát mọi người xem có quy tắc nào mà mình chưa biết không. Thế nhưng có vẻ như chẳng có luật lệ gì cả. Jasse ngồi bệt trên sàn và lấy ghế làm bàn, còn những người khác thì đặt đĩa trên lòng. Không có cả khăn ăn nữa. Nhưng kể ra được nhấm nháp xirô thích trên mấy ngón tay cũng thích thật đấy chứ. Trước giờ ở nhà Winnie đâu có được phép làm như vậy, nhưng cô luôn nghĩ đó là cách dễ dàng nhất. Và chính nhờ vậy mà bỗng chốc cô cảm thấy bữa ăn mới hoành tráng làm sao.
Tuy vậy, vài phút sau Winnie cũng thấy rõ rằng ít nhất cũng có một quy tắc: chưa ăn hết đồ thì không được nói chuyện. Cả bốn người nhà Tuck đều dán mắt và tập trung mọi sự chú ý vào bữa ăn trước mặt. Giữa yên lặng và có nhiều thời gian để nghĩ ngợi hơn, Winnie chợt cảm thấy niềm phấn chấn và hào hứng vô tư của mình bây giờ bỗng chốc lung lay và sụp đổ. Khi họ còn ở bên ngoài thì khác, đó là nơi mà cả đất trời vạn vật đều là của chung và chẳng thuộc về một ai cả. Còn ở đây thì mọi thứ đều là của gia đình họ và vận hành theo cách của họ. Giờ đây cô nhận ra rằng ăn uống là việc rất riêng tư, không thể chia sẻ với người xa lạ ở nơi lạ lẫm này. Nhai cũng là việc riêng tư. Vậy mà cô lại đang ở đây, nhai đồ ăn bữa tối cùng những người xa lạ ở nơi lạ lẫm này. Cô chợt hơi rùng mình và cau mày nhìn mọi người xung quanh. Câu chyuện mà họ đã kể cho cô nghe ấy – trời ạ, họ điên thật rồi, cô khắt khe nghĩ, và là tội phạm nữa! Họ đã bắt cóc cô ngay giữa khu rừng nhà cô, và giờ đây cô sắp phải ngủ – cả đêm – tại ngôi nhà bẩn thỉu và kỳ dị này. Trong đời cô chưa từng ngủ trên chiếc giường nào khác ngoài giường của mình. Tất cả những suy nghĩ này cùng lúc tuôn ra từ một góc tối trong tâm trí cô. Thế là cô đặt nĩa của mình xuống và nói, hơi mất bình tĩnh, “Con muốn về nhà.”
Cả gia đình nhà Tuck ngừng ăn ngay tức thì và nhìn cô vẻ ngạc nhiên. Bà Mae dịu dàng dỗ dành, “Sao vậy con, dĩ nhiên là con muốn về nhà rồi. Chuyện đó tự nhiên thôi. Bác sẽ đưa con về nhà. Bác hứa mà, ngay sau khi nhà bác giải thích rõ sao con lại phải hứa là sẽ không bao giờ kể cho ai nghe về con suối đó hết. Vì có mỗi chuyện ấy mà bác mới mang con về đây đó chứ. Để làm cho con hiểu rõ thôi.”
Đến lượt Miles nói, vui vẻ và bất chợt thông cảm, “Có một chiếc thuyền cũ nhưng còn tốt lắm, Ăn xong anh chèo thuyền chở em đi chơi nhé.”
“Không, em đi,” Jesse nói. “Để em. Em tìm ra cô bé trước mà, phải không, Winnie
Foster? Nghe nè, anh sẽ chỉ cho em chỗ mấy con ếch và…”
“Suỵt,” ông Tuck ngắt ngang. “Mấy đứa im hết đi. Ba sẽ dẫn Winnie đi chèo thuyền trên hồ. Còn nhiều thứ phải nói lắm và ba nghĩ là mình phải nói ngay thôi. Ba có cảm giác là không còn nhiều thời gian nữa.”
Nghe vậy Jesse liền cười phá lên và đưa một bàn tay lên sục vào mớ tóc xoăn. “Mắc cười quá ba ơi. Con thấy hình như thời gian là thứ duy nhất mình có thừa mà.”
Nhưng bà Mae thì lại cau mày. “Ông lo lắng hả Tuck? Chuyện gì mà ông nghĩ tới lui vậy? Trên đường về đâu có ai thấy tụi tui đâu. À khoan đã, giờ nhắc mới nhớ ra, có người thấy. Một người đàn ông ở trên đường, lúc vừa ra khỏi Treegap. Nhưng mà không thấy ổng nói gì hết.”
“Nhưng mà ổng có biết con,” Winnie nói. Cô bé cũng đã quên bẵng đi gã đàn ông mặc đồ vàng ấy và giờ đây nghĩ đến lòng cô trào dâng niềm nhẹ nhõm. “Ông ấy chắc sẽ nói cho ba con biết là đã thấy con.”
“Ổng biết con hả?” bà Mae nói, vết nhíu mày càng sâu hơn. “Nhưng mà con đâu có kêu ổng đâu. Tại sao vậy?”
“Con sợ quá nên hết làm gì nổi luôn,” Winnie thật thà đáp.
Ông Tuck lắc đầu. “Bác chưa từng nghĩ nhà bác lại đến cái mức làm cho trẻ con sợ,” ông nói. “Bác nghĩ là không gì có thể bù đắp cho con được, Winnie à, nhưng bác chắc là hầu hết những chuyện kinh khùng đều xảy ra như thế. Cái ông mà con gặp đó là ai vậy?”
“Con không biết tên ông ấy,” Winnie nói. “Nhưng đoán chắc ổng cũng tốt.” Thực tế là người đàn ông ấy có vẻ hết sức dễ chịu với cô vào lúc này, giống như một vị cứu tinh vậy. Rồi cô thêm vào, “Tối qua ông ấy đến nhà con nhưng không vào nhà.”
“Vậy thì, nghe cũng không đến nỗi nghiêm trọng lắm ha ba,” Miles nói. “Chỉ là người lạ nào đó đi ngang qua nhà ấy mà.”
“Cũng thế cả, bác phải đưa con về nhà thôi Winnie,” ông Tuck nói rồi đứng dậy thật quả quyết. “Phải đưa con về nhà càng nhanh càng tốt. Bác có cảm giác cả chuyện này rồi sẽ bở rẹt ra như bánh mì ướt vậy. Nhưng trước tiên mình phải nói chuyện cái đã và cái hồ là chỗ tốt nhất. Cái hồ chứa đựng câu trả lời. Đến đây nào, con. Đi ra hồ thôi.”