Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Nhà Tuck bất tử

Chương 16

Tác giả: Natalie Babbit

Viên cảnh sát khu vực to béo đang ngái ngủ. Ông thở khò khè khi nói chuyện. Mà ông nói đến là nhiều chứ, tức là hai người bọn họ: ông và gã đàn ông mặc đồ vàng – lên đường đi đến giờ. “Đầu tiên là họ dựng đầu tôi dậy ngay lúc nửa đêm, sau khi tôi đã bôn ba từ sáng sớm đi tìm đứa nhỏ đó, rồi bây giờ lại đến lượt anh bạn bắt tôi đi theo cả quãng đường này” ông chua chát nói “Phải nói cho anh biết là con ngựa này của tôi không phải loại khỏe mạnh gì hết. Nói chung nó vẫn chưa làm sao vì thường thì tôi đâu phải hối nó làm chi. Nhưng dù gì đi nữa tôi nghĩ mình nên chờ đến lúc mặt trời mọc mới đi thì hơn.”

Người đàn ông mặc đồ vàng ấy vẫn lịch sự như thường lệ. “Cả nhà Foster đợi suốt từ sáng hôm qua đến giờ,” gã chỉ rõ “Chuyện họ buồn bực lo lắng là lẽ tự nhiên thôi. Chúng ta đến được đó sớm chừng nào thì đứa nhỏ được về với họ nhanh chừng đó.”

“Mà sao anh bạn lại quan tâm đến chuyện này thế?” viên cảnh sát nghi ngờ hỏi. “Rủi anh thông đồng với tụi bắt cóc đó thì sao, làm sao mà tôi biết được? Đáng lẽ anh phải đi trình báo ngay từ lúc thấy con nhỏ bị bắt chứ”

Người mặc đồ vàng thở dài. “Nhưng dĩ nhiên là tôi phải xem bọn chúng đem con bé đó đến đâu chứ,” gã kiên nhẫn giải thích. “Đến đó rồi là tôi quay về liền. Mà gia đình Foster là bạn của tôi, họ – ừm – đã bán cho tôi khu rừng của họ.”

Viên cảnh sát tròn xoe mắt. “Trời đất” ông nói. “Anh nói thật đó hả! Tôi không tin nổi là nhà đó lại làm một chuyện như vậy, với bạn hay không bạn cũng vậy. Anh biết rồi đấy, họ là gia đình đầu tiên ở đây. Tự cao tự đại, như một bầy công vậy, cả nhà đó. Tự hào về dòng dõi, về đất đai nữa. Thế nên họ bán đất cho anh đó hả? Chà chà.” Và ông huýt gió vì kinh ngạc.Họ cưỡi ngựa đi cạnh nhau trong yên lặng được một lúc, vòng qua khu rừng và băng ngang qua đồng cỏ tràn ánh sao. Viên cảnh sát ngáp thật sâu và nói, “Anh nói cho tôi biết mình còn phải đi bao lâu nữa được chưa vậy? Bao xa nữa mới tới đó?”

“Hai mươi dặm về hướng Bắc,” Người mặc đồ vàng đáp

Viên cảnh sát rên rỉ, “Những hai mươi dặm!” Ông chuyển chỗ khẩu súng săn đang nằm vắt ngang qua mình ngựa rồi lại rên lên, “Thẳng tới chỗ chân đồi kia hả? Đường cũng khá bằng phẳng, thôi được rồi.”

Nhưng người mặc đồ vàng chẳng thèm đáp lại. Viên cảnh sát miết mấy ngón tay dọc theo cái nòng bóng loáng của khẩu súng săn. Rồi ông nhún vai và thụp người xuống một chút trên yên ngựa. “Cũng có thể nghỉ một chút,” ông thở khò khè, rồi đột nhiên trở nên thật là thân thiện. “Chắc mình còn phải đi ba, bốn tiếng nữa.”

Vẫn không một tiếng ừ hữ.

“Này, quý anh,” viên cảnh sát nói gắng thêm lần nữa. “Trong vùng đây thì vụ này mới thật đó chứ, bắt cóc cơ đấy. Theo tôi biết thì trước giờ chưa từng có vụ nào giống như vầy, mà tôi đã phụ trách ở đây suốt mười lăm năm rồi.”

Ông chờ đợi.

“Thật vậy à,” sau cùng người bạn đồng hành cũng chịu lên tiếng.

“Ừa, thật đấy chứ,” viên cảnh sát nói, nhẹ nhõm thấy rõ. Có lẽ từ giờ sẽ có vài mẩu chuyện trò nữa! “Ừa, mười lăm năm rồi. Thấy cả đống chuyện rắc rối trong từng ấy năm, nhưng chẳng có vụ nào giống như vụ này hết. Mà dĩ nhiên là chuyện gì thì cũng phải có lần đầu cả, như người ta nói đó. Chúng tôi có cả nhà giam mơi toanh rồi, anh thấy chưa vậy? Nghe nè, nó bảnh lắm đấy! Cho mấy tên đó ngủ chỗ sạch sẽ.” Ông tặc lưỡi. “Dĩ nhiên là bọn chúng sẽ không ở đó lâu đâu. Tuần tới thẩm phán của hạt sẽ đến. Ổng sẽ cho chuyển chúng đến Charleyville, nhiều khả năng nhất là thế, tới nhà tù của hạt thôi. Trọng tội là phải bị như vậy. Dĩ nhiên là ở đây chúng tôi cũng có giá treo cổ riêng, cần dùng thì có. Nhưng để mà răn đe thôi, tôi thì tôi nghĩ vậy. Hồi nào đến giờ có phải xài đến nó đâu. Mà cũng vì mấy vụ trọng tội đã phải chuyển đến Charleyville hết rồi, như hồi nãy tôi đã nói đó.”

Viên cảnh sát ngứng lại một chút để châm điếu xì gà, rồi vui vẻ nói tiếp: “Anh bạn tính làm gì với miếng đất nhà Foster vậy? Tính đốn hết cây hả? Xây nhà hay là cửa hàng?”

“Không,” người mặc đồ vàng đáp.

Ông cảnh sát tiếp tục chờ gã nói thêm nhưng mãi chẳng thấy câu nào. Thế là quay lại trạng thái gắt gỏng ban đầu, ông nhíu mày rồi vẩy tàn khỏi điếu xì gà. “Ê, nói gì đi chớ,” ông nói. “Bộ anh bạn bị dán miệng rồi hả?”

Người mặc đồ vàng nheo mắt lại. Cái miệng trên bộ râu xám mỏng giật giật vì khó chịu. “Nghe tôi nói đây,” gã gằn giọng nói, “Phiền ông để tôi đi trước được không? Tôi lo cho đứa nhỏ đó lắm. Tôi sẽ chỉ đường cho ông rồi tôi đi trước canh chừng nha.”

“Ừm,” viên cảnh sát miễn cưỡng nói, “cũng được, nếu mà anh đang vội cuống cuồng đến vậy. Nhưng đừng có làm gì hết cho đến khi tôi đến. Bọn chúng có thể nguy hiểm đấy. Tôi sẽ cố bám theo, nhưng mà con ngựa này của tôi, nó yếu xìu à. Ngay cả khi ráng mấy tôi cũng chịu, không biết làm sao cho nó chịu phi nước đại nữa.”

“Đúng vậy,” người mặc đồ vàng nói. “Vậy tôi sẽ đi lên trước, rồi chờ bên ngoài ngôi nhà cho đến khi ông đến.”

Gã chỉ đường cặn kẽ cho viên cảnh sát, rồi thúc chân vào hai bẹ sườn con ngựa béo già, phóng nước kiệu vào màn đêm đen thẫm chỉ thấy một ánh bình minh le lói trên đỉnh dãy đồi xa xa trước mặt.

Ngài cảnh sát nhai nhai đầu điếu xì gà. “Hừm,” ông nói với con ngựa. “Mày có thấy bộ đồ đó không vậy? Ừm, đúng là phải có người này người nọ mới làm nên thế giới này.” Nói rồi ông chậm rãi theo sau, vừa đi vừa ngáp, khoảng cách giữa ông và người đi trước cứ mỗi lúc một dài thêm ra.

Bình luận