Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Chương 42

Tác giả: Hoàng Thị Thu Cương

Mệt thì mệt, bà vẫn đưa cặc anh Lâm vào ngậm cầm chừng. Báu vẫn ngâm cặc trong lồn bà. Lâm và Báu phải đối xử thật điệu nghệ để được bà thưởng cho số bạc 100 ngàn đồng. Hình như bà đang ngủ vì miệng bà ngưng bú. Tiếng ngáy ro re

nổi lên. Hai đàn ông vẫn không dám rời nửa bước.

Chợt chị Lâm đi chợ về ghé mắt nhìn phòng khách : thằng Báu đúl cặc vào mồm bà Viên, ăn bánh bao. Anh Lâm qùy, cho cặc vào lồn bà, uống coca. Còn bà Viên đang phì phèo ngủ… Qủa thật sức mạnh đồng tiền đã bắl con người làm nô lệ.

Con Lan tắm xong, phụ với chị Lâm làm bếp. Chị chuẩn bị nấu đử các món ngon : lươn um ăn với bún, ếch chiên bơ, gà nấu đậu, bò cuốn lá cách… Chị Lâm hỏi Lan:

– Sao? Hồi hôm hai người bận tới mấy giờ?

– Anh làm em ra tới 3 cái, mệt qúa, ôm ảnh ngủ tới sáng. Còn chị với Hoàng? Chấc cũng tới sáng?

– Không. Tới 1 giờ, chị phải để Hoàng ngủ, sáng nay đi khách sớm.

– Chị có định nối lại tình xưa nghĩa cũ với anh Lâm không?

– Chắc là không! Không phải tại ảnh mà là tại chị. Ảnh đã bất gặp tại trận chị ngoại tình với Hoàng, rồi sáng nay với Báu. Và còn biết chị với. Bảy Chà, với Bình… Chị còn gì xứng đáng nữa.Với lại nói thiệt nhen, đụ với tụi nhỏ rồi chị đâm chán người lớn tuổi. Có cái gì nó cứ bắt mình muốn làm tình với mấy cậu trẻ . Dù nó bú lồn hay đụ , mình cũng có cái sướng vô cùng đặc biệt. Không biết đặc biệt ở chỗ nào, nhưng rõ ràng với người lớn, mình không thể nào có được như thế! Em còn nhỏ qúa nên không có cái thích nghe như kỳ quặc. Nhưng đó là bệnh chung của những dàn bà. Bởi vậy mới có ngoại tình.

– Sao chị biết em không có? Em dã tâm sự với Lâm và Lâm hứa sẽ đích thân ớm cho em cậu bé 13 hoặc 14.

Nói tới đó, Lan ngừng lặt rau, mắt trông ra khoảnh nắng ngoài hiên mà trí óc theo hình ảnh một cậu bé con lên giường với Lan. Lan sẽ cởi quần cho nó, nhìn con chim mới mọc lông

– Em nghĩ gì mà dăm chiêu qúa vậy? Chị Lâm hỏi.

– Ưm, à, đạ, em đang tưởng tượng được ái ân với cậu nhó, thật nhó… gọi em bằng chị… cu chưa mọc lông…

– Ừ thử đi rồi em sẽ mê chết đi được. Già như chị mà đôi khi cũng nằm mơ thấy mlnh đụ một thằng nhổ khoảng 12 tuổi. Báo đăng có một dì phước bị lột áo dòng vì bà ta đã dan díu tình dục với 8 em bé tuểi từ 1 1 đến 13 suốt 7 năm trong cô nhi viện. Chuyện bại lộ vì bà ta đã mang thai với một trong số 8 cậu. Không biết em bé nào là tác giả ! ? ! Chị thích nghe những chuyệ n như thế. Như dưới quê chị, có bà Tám Trình vợ ông Hương Khoan. Bà 54 tuổi, bỏ ông Hương Khoan sống với một cậu nhỏ 14 tuổi. Bị thiên hạ chửi qúa, bả qua cất cái nhà thiệt đẹp bên cù lao Phụng ở với thằng nhổ suốt 3 năm nay rồi. Lần nào về quê chị cũng chèo ghe qua thăm bả tặng qùa, nhất là xem cách sống quái lạ của chị già đáng tuổi bà ngoại sống với thằng chồng 14 tuổi. Cả hai rất hạnh phúc.. Đặc biệt là thằng nhỏ ghen, không cho bả đi đâu hết, dù là di chợ hay ra xóm mua trầu cau.

Báo chí tới phỏng vấn thằng nhổ, nó bình thản trả lời :

– Tôi yêu bả, vì ban ngày, bà ta săn sóc, yêu thương tôi như đứa cháu nội. Ban đêm thì như chồng vợ. Tôi nghĩ, tôi sẽ ở với bà ta cho tới chết, vì trên giường, bà ta là bà tiên! ! ! Có người bảo tôi là hóa thân của chồng bà vì chồng bà cũng qua đời đúng 14 năm. Tôi không tin. Tại sao một ông già có thể cưới một cô vợ 15 tuổi, mà bà Trình, vợ tôi, lại không thể có người chồng như tôi? Cũng xin nói rõ

để mấy ông biết : “Chính tôi là người đã “tấn công ” bà Trình suốt mấy tháng. Không phải vì bà ta giàu mà vì bà ta là người đàn bà đáng yêu. Bà ta xấu hổ khi sống chung với tôi, còn tôi thì không.

Lan lại nhln ra khoảnh nắng ngoài hiên, tư lự. Chị Lan hỏi :

– Em lại mơ có cậu bé như vậy để yêu phải không?

– Dạ không. Em nghĩ, sao cậu bé đó giống em qúa. Em đã tấn công anh Lâm, không phải suốt mấy tháng, mà suốt mấy năm, từ ngày em mới 7 tuổi! ! !

Chị Lâm buông mấy cái nấm rơm với con dao nhỏ xuống rồi há mồm nhìn con Lan :

– Em… Em nói cái gì? Em đã…

– Đã tấn công, dụ đỗ anh Lâm suốt 6 năm. Chị tin không?

– Thiệt vậy hả Lan.

– Bây giờ còn gì nữa phải dấu. Chị có buồn em không?

– Không? Nhưng chị không thể nào ngờ.

– Cũng như em, một buổi chiều đi học về, nhìn qua khe hở, không thể nào ngờ chị nằm cởi truồng trên giường thủ dâm bên Hoàng “đang ngủ “. Hôm dó là lần dầu, em bị ra ướt hết vạt quần…

– Nhưng chị là người lớn, còn em…

– Còn em thì không biết tình dục? Phải vậy không? ừ, kể ra trẻ con 7 tuổi mà đã biết thèm tình dục thì qúa sớm? Nhưng đâu phải em là trường hợp ngoại lệ. Bạn em trên trường dứa nào cũng vậy, kể cho nhau nghe thú vị lắm. Có đứa đã được đụ từ năm 10 tưổi. Nghĩa là sớm hơn em 4 năm? Em cũng thú thiệt, anh Lâm có lương tâm hay anh sợ tù tội (?) em không biết. Nếu là một người khác, có lẽ em cũng đã mất trinh năm lên 10. Biết bao nhiêu lần vào rạp ciné, em cầm tay Lâm để trên lồn em cho anh bóp anh xoa. Biết bao lần em tự động ngồi lên giữa hai dùi anh, cà lồn trên khúc gân cương cứng. Biết bao lần ban đêm anh chở em tới những khúc vắng ở Thủ Đức, Bình Chánh, đậu xe lại trong rẫy xa, ôm em, hôn môi em, sờ lồn em trong quần, cho em cầm cặc anh. Em bảo Lâm bú lồn cho em sướng trên bờ cỏ. Lâm đã nằm trên em, nút lưoli. Tay em cầm cặc chàng cà vào miệng lồn, đủ thứ… Chỉ còn cái nhấn mạnh vào, đụ nhau cho lên mây, Lâm không đám! Chàng lấy tay sục cặc cho bấn khí ra trên lồn em, trên bụng em, trên mặt em.

Em quệt hết chất khí đặc bắn vương vải đó đây cho vào mồm ăn sạch, thật ngon. Năm đó vú em mới chớm lồi lên một tí. Vậy mà Lâm đã mút đã bú. Trời ơi, đến như vậy rồi mà Lâm đành làm.. ngơ, chở em về “tay không”. Có tức không? Có lần đi Lái Thiêu chơi ăn trái cây. Anh gởi xe, đẫn em vào sâu các vườn. Thấy dòng lạch đẹp và nên thơ qúa, em xúi chàng mướn một chiếc xuồng chèo cho em đi chơi…

Xuồng trôi theo dòng nước, ra một cái đầm tranh vắng ngắt. Chàng cứ chèo khoan thai, còn em.. ngồi đối điện.

Nhất định lần đó, em quyết bất Lâm phải “cho ” em. Chở cho xuồng trôi vào khúc vấng hơn, trên bờ có những cây diều cây bộng cây bìm bịp. Thình lình, em tuột quần ra ngồi chàng hảng ở khoang ghe, cách chàng 2 thước. Lâm nhìn sửng

không chớp mắt. Tay không chèo nữa, để xuồng trôi là đà tấp vào một bụi cây um tùm. Hình như tim Lâm dang khua trống. Ban đêm thì yên trí là không có ai nhìn được. Còn ban ngày, dù là nơi vắng vẻ quạnh hiu, nhưng ánh sáng trời rõ qúa. Lâm sợ đâu dó, có người giăng câu, đặt lờ hay cất tranh nhìn thấy. Chàng bèn cho xuồng chui vào giữa hai bụi dừa nước, dưới một cây sung, bóng mát rợp một khoảng bằng căn phòng. Gác chèo lên đùi, Lâm ngồi nóng mắt nhìn trân trối bàn tay em dang xoa nhẹ chiếc lồn mà chàng đã nhiều lần hôn và bú…

– Ban đêm, bố đâu có thấy rõ cúa em phải không? Cũng như em đâu có thấy rõ của bố dù là trời có trăng. Chàng đưa tay lên môi “suỵt”, bảo em nói nhỏ. Em bảo :

– Muốn em nói nhỏ thì anh cũng cởi ra như em cho em nhìn “nó ” chút coi! Em thèm qúa mà bố? Năn nỉ đó…

Lâm đứng dậy nhìn quanh quất cái đầm tranh. Ngoài những cây dừa nước um tùm, còn có cả triệu triệu cây tranh cao qúa đầu người. Rồi những tàng sung, điều, cây bộng. Im lặng đến tiếng gió xào xạc làm tranh khua đều đều ngoài kia cũng nghe rõ Có tiếng chim quốc, chim cu, chim chích chòe… Thỉnh thoảng, một con cá táp bóng, rất êm, dìu dặt..

Lâm tuột cái quần xuống. Cặc chàng đen, to, dài bung lên. Em tự. nghĩ, lồn em chắc chẳng thế nào “tiếp thu” nổi khúc chày đâm tiêu đó. Nhưng biết đâu, em sẽ cố hết mình. Lâm bước lại gần em, chìa cặc trước mặt em. Chiếc xuồng nằm c~i lên một đám tranh, nên chầng chòng chành. Hình như Lâm đã chuẩn bị như thế. Một lần nữa, hai tay em bợ của qúi lên ngắm. Lần đầu em thấy tận tường cặc Lâm rất gần. Đẹp dã man và quyến rũ. Những sợi gân xanh hần lên như những con trùng nằm quanh da cặc. Em hôn nó nghe trời đất yên lặng, im tĩnh. Tay em ấm theo vì cặc chàng đang tôa nhiệt nóng hổi. Dễ thương làm sao khi nó giật giật trong lòng tay em. Em le lưới liếm thật êm đềm. Nó giật mạnh hơn khi em liếm quanh cái vòng “nón sắt”. Lâm chờ, chàng nhấm híp mắt lại. Khi chàng nghe âm ấm ở đương vật, chính là lúc em há miệng thật lớn ngoạm vào nút êm ru, chỉ một nửa thôi, không thể nào lút hết vào trong.

Chắc đời Lâm chưa bao giờ được hường một cảnh sướng bứt trời như sáng hôm đó, một cảnh mà chẳng bao giờ Lâm dám mong đợi, hoặc có mà chẳng dám nói ra? ! ! Chàng bảo chàng sợ chiếc xe bít bùng, hụ còi chạy từ tòa án lên tới Hòa Hưng, quẹo trái vào khám Chí Hòa. Cánh cửa sắt mở ra, chàng vào ngồi một dién tích nhỏ xíu nào đó suốt 40 năm!

Bình luận