Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Những Kẻ Lạ Mặt Lúc Bình Minh (Strangers At Dawn)

Chương 1

Tác giả: Elizabeth Thornton

—NGƯỜI ĐƯA TIN—

Ngày 12 tháng 6 năm 1804

Từ cộng tác viên đặc biệt của chúng tôi.

Vùng Winchester ~ Toà án ~ ngày 11 tháng Sáu năm 1804

Phiên toà gây nhiều mối quan tâm, xét xử Sara Carstairs, 21 tuổi, vì tội sát hại em rể, William Neville đã được diễn ra vào hôm nay tại toà án vùng Winchester, Hampshire.

Cộng tác viên đặc biệt của tờ Người Đưa Tin báo cáo rằng chưa bao giờ, theo trí nhớ của chàng, một vụ xét xử tội giết người lại khuấy động nhiều sự chú ý đến thế. Thật ra, người nào lại không tò mò về câu chuyện kinh dị này cơ chứ? Bị cáo còn rất trẻ, xinh đẹp và sẽ thừa kế khối tài sản do cha nàng để lại khi nàng đủ 25 tuổi. Nguồn gốc của nàng đáng kính trọng mặc dù không quá cao quý. Nạn nhân, thi thể chưa được tìm thấy, là con của quý ngài Ivor Neville, thành viên xuất chúng của đảng Bảo Thủ, bạn thân thiết của ngài Thủ tướng

Thủ phủ của hạt Winchester đầy ắp khách thăm quan, những người nhất định sẽ tham dự phiên toà.

Dễ nhận thấy những chàng công tử bảnh bao, cũng như các quý cô thời trang đến từ London. Bên ngoài toà án, phía sau những cánh cửa được mở ra vào 8h sáng nay, chẳng bao lâu sau, mọi người phải bỏ đi vì tất cả những chỗ ngồi dành cho công chúng đã bị chiếm sạch. Phía bên trong, khán giả ngồi chen chúc. Hơi nóng ngột ngạt. Chỉ có bị cáo dường như không bị tác động của hơi nóng hay bởi nghi thức phiên toà. Cô Carstairs, được nữ cai ngục và viên chức toà án dẫn đến vành móng ngựa, vẫn bình tĩnh và như tách rời khỏi quá trình xét xử.

Trong bài diễn văn mở đầu, bài diễn văn đã làm mất cả một ngày trời, quý ngài Arthur Percy đại diện cho toà, phác thảo các điểm chống lại bị cáo, như là bằng chứng khởi tố sẽ được trình bày trong phiên toà. Tóm tắt lại gồm có: trong khi kết hôn với em gái bị cáo, ông Neville lao vào cuộc tình trái luân thường đạo lý với cô Carstairs; rằng cô Carstairs mong kết thúc việc ngoại tình này khi cuộc đính hôn với ông Francis Blamires chuẩn bị được công bố; rằng khi ông Neville đe doạ sẽ phơi bày chuyện đó, bị cáo đã giết ông vào đêm ngày 27 tháng Tư hoặc rạng sáng ngày 28 tháng Tư và giấu thi thể để tránh bị phát hiện.

Quý ngài Arthur nhấn mạnh vào sự suy đoán và lời đồn đại liên quan đến sự biến mất của ông Nerville. Ngài chắc rằng, ngài nói, ông Neville có mọi dự định để ở lại trong vùng. Người đàn ông ở vị trí của ông sẽ không biến mất tiêu trong không khí. Ngài nhắc bồi thẩm đoàn rằng ở Tây Hampshire, có rất nhiều ngôi nhà với những lối đi và căn phòng bí mật – kết quả của cuộc nội chiến – và với những vùng bỏ hoang phía xa thành phố ngay gần đó, sẽ không thiếu nơi để giấu xác. Hoàn toàn có khả năng thi thể ông Neville sẽ không bao giờ được tìm thấy.

Điều đó, ngài nói, sẽ là một thất bại nghiêm trọng của toà án, nếu như những kẻ giết người thoát được hậu quả mà tội ác của chúng mang lại bằng việc tiêu huỷ những gì sót lại của nạn nhân. Ngài tin chắc rằng những bằng chứng mà ngài trình bày sẽ dẫn bồi thẩm đoàn đưa ra kết luận không thể tránh khỏi rằng bị cáo có tội cũng như bị trừng phạt.

Tờ Người Đưa Tin sẽ phát hành một ấn bản đặc biệt vào ngày thứ năm để trình bày hết toàn bộ phiên toà. Báo cáo của phóng viên từ Nghị viên sẽ xuất hiện, như mọi khi, vào ấn bản ngày thứ sáu.

Người Đưa Tin mong chờ được thông báo rằng Ngài Ivor sẽ treo giải thưởng 1000 bảng cho ai cung cấp thông tin dẫn đến việc phát hiện ra thi thể con trai Ngài.

Max Worthe, người sở hữu và chủ tờ Người Đưa Tin, đã nghiên cứu người phụ nữ đứng sau vành móng ngựa suốt năm ngày qua, và vào thời điểm đó, chàng đã chuyển hướng từ tò mò sang điều gì đó gần như là mê hoặc. Nàng còn trẻ; nàng xinh đẹp; nàng mặc một bộ váy lụa xám dài tay cùng với một chiếc mũ trùm đầu có vành đồng bộ; đôi găng tay của nàng cũng màu xám; toàn bộ trang phục tạo nên một ấn tượng quý phái và đứng đắn. Và tất cả mọi người trong phòng xử án đều biết rằng Sara Carstairs là một kẻ sát nhân máu lạnh.

Cũng như vậy, không ai muốn nhìn thấy nàng phải trả giá cho tội ác của mình. Trong vòng năm ngày, xu thế quan điểm của công chúng đã quay sang thiên vị nàng. Nếu như nàng là một mụ phù thuỷ già nua xấu xí, chàng chẳng nghi ngờ gì việc không ai thèm quan tâm xem điều gì sẽ đến với nàng.

Nàng, Max công nhận, khi nghiên cứu nét mặt nhìn nghiêng của nàng, là kiểu phụ nữ hấp dẫn đàn ông, không chỉ bởi vẻ đẹp mà bởi điều gì đó tinh tế hơn, sự pha trộn giữa vẻ quyết rũ, vẻ vô tội và trần tục. Nước da sáng màu; những đường nét của nàng đẹp như điêu khắc. Môi dưới đầy đặn và gợi cảm. Chàng không biết màu mắt cũng như màu tóc của nàng. Nàng chưa bao giờ nhìn xuống phía khán giả, ánh mắt của nàng tránh đi nơi khác hoặc đóng khung vào luật sư biện hộ và các luật sư phụ tá, tất cả tóc nàng được khéo léo giấu trong chiếc mũ trùm đầu của nàng. Nhưng theo kinh nghiệm với làn da đó, chàng đoán rằng tóc nàng cũng có màu sáng, có lẽ là màu vàng hoe, và mắt nàng màu xanh nước biển. Thực tế, nàng là một đoá hoa hồng Anh đặc trưng, với tất cả vẻ bề ngoài như vậy. Và vẻ bề ngoài đó mới dối gạt làm sao.

Những miêu tả của chàng trong tờ Người Đưa Tin không thể truyền tải được lối cư xử lạ lùng của nàng. Phiên toà đã diễn ra năm ngày rồi, năm ngày mùa hè nóng nực, ngột ngạt và mệt mỏi trong phòng xử án chật hẹp và tù túng, nhưng cô Carstairs dường như không hề bị ảnh hưởng bởi sức nóng cũng như bởi bằng chứng có thể đưa nàng đến giá treo cổ. Cứ như thể nàng hờ hững với kết quả xét xử, cứ như thể những gì đang diễn ra chẳng dính gì đến nàng vậy.

Chỉ có một lần duy nhất chàng thấy nàng ngập ngừng, là khi em gái nàng, goá phụ của nạn nhân, đến làm chứng. Anne Neville chẳng phải là một nhân chứng tốt. Nàng cố gắng trình bày bằng chứng ngoại phạm cho chị gái mình nhưng nàng trở nên bồn chồn và bối rối. Nàng khó có thể nhớ được ngày tháng huống chi việc xảy ra từ hai tháng trước. Nàng rời phòng xử án, không bao giờ quay lại, dựa vào tay của một luật sư tập sự trong nhóm luật sư biện hộ, và cảm xúc loé lên trên gương mặt Sara Carstairs cũng biến mất cùng em nàng.

Sự lạnh nhạt của nàng như chọc tức chàng. Nó khiến chàng băn khoăn điều gì có thể làm nàng mất tự nhiên. Nó làm chàng muốn đặt tay lên người nàng và lắc nàng thật mạnh. Liệu nàng có nao núng không? Liệu nàng có giận dữ không? Liệu nàng có đánh trả chàng hay giữ nguyên vẻ thụ động đó? Và làm thế nào mà chàng, Max Worthe, con cháu của một dòng dõi quý tộc lớn mạnh, nơi phong cách hào hiệp đã ngấm vào tận xương tuỷ, lại có ý nghĩ tức giận đặt tay mình lên một thành viên của phái yếu?

Có lẽ nàng không thờ ơ. Có lẽ nàng tự tin vào lời phán quyết. Chắc chắn, lời khoác lác đầy tự kiêu của quý ngài Arthur trong diễn văn mở đầu đã chẳng còn là gì hết. Trưởng nhóm luật sư của nàng, ngài Cole, có lời giải thích hợp lý cho tất cả các điểm mà bên khởi tố cố tạo ra.

Nhưng nó không xoá sạch mọi điểm, không phải với chàng. Nàng có tội lỗi gì đó. Đó chẳng phải là quyết định có lý dựa trên những bằng chứng. Nhưng dựa vào bản năng, trực giác, dường như chẳng có chuyện gì ngoài một điều: nàng biết về số phận William Neville nhiều hơn những gì nàng viết trong lời khai trước toà. Những tiếng di chuyển chân khi khán giả dịch người để giãn những cơ bắp bị gò bò khi chánh án, ngài Justice Stoner, bắt đầu kết luận. Từng điểm một, ông sàng lọc các bằng chứng, tách các sự kiện đã được xác minh ra khỏi những nghi ngờ mơ hồ. Chẳng có điều gì làm Max ngạc nhiên. Bằng chứng khốn nạn nhất là những bức thư tình tự tay Sara Carstairs viết cho nạn nhân, những bức thư tình chứng minh nàng tằng tịu với William Nerville khi hắn đã kết hôn với em nàng. Nhưng ngài Justice Stoner lại không tính đến những bức thư đó. Sự thiếu trong sạch của người phụ nữ là một lẽ, ông nói, và việc giết người lại là lẽ hoàn toàn khác.

Max nghĩ một điều ngu ngốc có cỡ, rằng, theo luật Anh, bị cáo không được đứng ở khu dành cho nhân chứng. Chàng sẽ cực kỳ hài lòng được thẩm vấn chéo nàng, mặc dù những câu chàng muốn hỏi sẽ chẳng bao giờ được luật toà án cho phép. Lời đồn về nàng có phải là thật không? Nàng đã đưa bao nhiêu người tình lên giường trước William Neville? Đó có phải là lý do gia đình nàng bỏ rơi nàng không, bởi vì họ sợ nàng sẽ làm vấy bẩn phẩm hạnh các em gái nàng? Và làm sao một người quá đáng yêu có thể tự hiến mình cho người như Neville?

Max quen biết gia đình Neville ở một mức độ nào đó, và chàng chưa từng thích người thừa kế của quý ngài Ivor. William có thể tỏ ra quyến rũ khi anh ta không say rượu nhưng khi anh ta uống, một việc thường xuyên, anh ta trở thành con người khác. Anh ta trở nên cáu gắt, hung tợn, tục tĩu và thể hiện tính cách xấu xa. Ngoài mã nam tính ra, anh ta chẳng có gì để tiến cử với bất cứ phụ nữ nào. Những phụ nữ nhà Carstairs, theo quan điểm của Max, đã chứng tỏ khẩu vị yếu kém đến mức tệ hại.

Sắc màu nhợt nhạt bao phủ má của cô Carstairs, và Max chú ý vào những nhận xét cuối cùng của ngài chánh án với bồi thẩm đoàn, những nhận xét hiển nhiên đã làm bị cáo lo lắng. Vì thế cô Carstairs rốt cuộc cũng là con người.

“Sự truỵ lạc của người phụ nữ,” ngài Justice Stoner nói, dõi mắt nhìn các thành viên bồi thẩm đoàn giống như con đại bàng giữa bầy bồ câu, “phải khiến cho tất cả những con người đoan trang chán ghét. Nhưng các ngài cũng phải đặt cảm giác chán ghét tự nhiên sang một bên khi các ngài xem xét phán quyết của mình. Vấn đề gây tranh cãi ở đây là án mạng ông William Neville. Bất kể điều gì mà các ngài nghi ngờ chống lại bị cáo, các ngài phải cho nó bằng không nếu các ngài không xác minh được điều nghi ngờ đó.” Cứ theo cái mạch này, Max cảm thấy tình trạng căng thẳng đang kẹp chặt lấy chàng dần dần nới lỏng. Ngài chánh án gần như đang nói với bồi thẩm đoàn rằng việc khởi tố chống lại Sara Carstairs không được chứng thực. Khi các thành viên bồi thẩm đoàn tạm nghỉ để xem xét phán quyết của họ và hội ý riêng, các khán giả nổ ra bàn luận với nhau.

“Theo cậu nghĩ phán quyết cuối cùng sẽ thế nào, Đức ngài Maxwell?”

Câu hỏi đến từ Peter Fallon, phóng viên sáng sủa và trẻ trung nhất tờ Người Đưa Tin và là nhân viên của Max. Fallon đã viết vô số những ghi chú khi phiên toà diễn ra, ghi chú rằng chàng và Max dùng để tranh luận cho những bài báo họ viết và hàng ngày chuyển phát nhanh đến văn phòng tờ Người Đưa Tin ở London bằng các kíp ngựa chạy không ngừng nghỉ (Cái Express Riders này em hiểu mà chẳng biết dịch sao nên đành dịch ý vậy). Ngay khi phán quyết cuối cùng được đưa ra, họ sẽ đặt những chi tiết cuối cùng vào mảnh ghép họ đã viết cho ấn bản ngày thứ hai.

Tờ Người Đưa Tin không phải là tờ báo duy nhất có phóng viên tham dự. Max đếm được 15 người. Thậm chí Jameson của tờ báo uy tín Times cũng ở đây. Vụ giết người, đặc biệt là một vụ giết người như vụ này, khi mà bị cáo trẻ, xinh đẹp, giàu có, và hơn tất thảy những điều đó, liên quan đến scandal tình ái, sẽ có thể tăng gấp đôi lượng ấn bản lưu hành của bất cứ tờ báo nào.

“Cậu đã nghe phát quyết rồi đó,” Max trả lời. “Tớ không nghi ngờ gì việc Sara Carstairs sẽ ra khỏi với tư cách là một phụ nữ tự do.”

Chàng vẫn đang tìm trong đám đông hình dáng cao, lưng thẳng của quý ngài Ivor. Khi chàng bắt gặp bóng ông phía dưới hành lang, chàng giơ tay lên chào. Quý ngài Ivor, chàng biết, sẽ không tự hạ mình nói chuyên với một thành viên tầm thường của các tờ báo. Nhưng Đức ngài Maxwell Worthe thuộc tầng lớp khác, theo đúng nghĩa đen, và điều đó làm nên tất cả sự khác biệt. Quý Ngài Ivor nhận thức rõ giá trị của chàng.

“Tớ không quá chắc chắn về điều đó.” Fallon nói.

“Về cái gì?” Max nhíu mày.

“Rằng cô Carstairs sẽ ra khỏi đây với tư cách một phụ nữ tự do. Những người trong bồi thẩm đoàn là người địa phương. Họ đã nghe tất cả những lời đồn đại xoay quanh cô ta và một trong những lời đồn đó thực sự có hại.”

“Chẳng hạn như?”

Fallon nhún vai. “Rằng cô ta có nhiều người tình hơn là bữa tối của chúng ta.”

“Thậm chí điều đó có là sự thật,” Max nói, giọng chàng bao phủ vẻ lạnh lẽo. “thì cũng chẳng là gì trong trường hợp này.”

“Tớ biết. Nhưng bồi thẩm đoàn cũng chỉ là con người.”

Max ôm suy nghĩ đó khi chàng đi đến phía quý ngài Ivor.

Peter Fallon mỉm cười một mình khi chàng nhìn Max nói chuyện với ngài Ivor. Quý ngài Frig (Hợm hĩnh), cái tên mà các phóng viên đặt cho quý ngài Ivor, cho phép môi trên cứng nhắc của mình mềm ra thành một cái gì đó như nụ cười. Ông đã khuấy động sự cảm thông sâu sắc từ ấn tượng ban đầu. Không chỉ con trai ông biến mất mà cả người con duy nhất con lại, người con gái nhỏ, cũng đã chết vì viêm phổi vài năm trước. Dường như ông là đại diện cho bi kịch nhưng ngài tỏ ra mạnh mẽ hơn, niềm kiêu hãnh và sự ngạo mạn của ông nhanh chóng xua tan ấn tượng đó. Ông giống một thiên thần báo thù hơn là một người cha đau khổ.

“Hoàng tử quyến rũ thành công với ông ta đúng không?”

Fallon nhận ra giọng nói dài giọng và nụ cười toe toét của một quý ông vừa gia nhập cùng chàng. Jameson của tờ Times, tứ tuần, béo tốt, nhiều mồ hồi và nhăn nheo, có sự dí dỏm chua cay mà Fallon khá thích.

“Hoàng tử quyến rũ?” Fallon hỏi lại.

“Đức ngài Maxwell. Quý ngài Frig hoàn toàn bị thuần phục trong bàn tay của anh ta.”

“Ừm, ông biết với tầng lớp quý tộc nó thế nào rồi đấy. Họ nói cùng một ngôn ngữ.”

“Ồ, đúng thế. Tôi biết nó thế nào. Máu xanh phải dính vào nhau thôi.”

Fallon cười. “Ông có vẻ ghen tị.”

“Cậu nói sai rồi, Fallon. Tôi không ghen tị. Tôi chỉ ước Hoàng tử quyến rũ không làm những gì mà chàng được cho là sẽ làm.”

“Cưới một nàng công chúa, đánh cắp nàng đến lâu đài của chàng và sống hạnh phúc mãi mãi. Còn chúng ta, lũ người trần mắt thịt kém cỏi hơn có thể được nhìn nhận như chúng ta xứng đáng.”

Fallon cười, nhưng chàng hoàn toàn nhận được những lời nói của Jameson mang ý xúc phạm. Dù Đức ngài Maxwell quá dễ thương, quá chân thật để có thể khuấy động sự ghen tị thực sự, dường như thật không công bằng khi một chàng trai trẻ mới ba mươi, một người có tất cả mọi thứ để bắt đầu, cũng lại chiếm quá nhiều phần may mắn so với người khác. Max Worthe là người thừa kế của cha chàng, Hầu tước Lyndhurst. Ngài có một toà lâu đài thực sự, chỉ cách Winchester 15 dặm. Một toà lâu đài, một ngôi nhà trong thành phố, một cuộc sống giàu sang và đầy đặc quyền – người đàn ông có thể mong muốn điều gì hơn nữa đây?

Những số phận cũng ban cho chàng một vẻ ngoài ưa nhìn. Mái tóc sáng màu của chàng được cắt ngắn; quai hàm vuông vắn khiến gương mặt có thể coi là quá đẹp trai của trang trở nên nam tính hơn. Chàng cao, gần 6 feet, thiếu khoảng 1 inch, toàn bộ cơ thể chàng rắn chắc như đá granite. Không có gì bí mật rằng một trong những thú vui giết thời gian của đức ngài Maxwell là đấm bốc và nó đã thể hiện tác dụng trên cơ thể chàng.

Sáu tháng trước, chàng mua tờ Người Đưa Tin khi nó đang trên bờ vực phá sản. Tất cả mọi người đều nghĩ đó là trò đùa, ý tưởng bất chợt của một viên quý tộc buồn chán không có gì để làm và người ta dự đoán việc giải tán tờ Người Đưa Tin sẽ diễn ra chỉ trong vài tháng. Fallon, chính chàng, 24 tuổi, phóng viên trẻ nhất của toà báo, chắc chắn rằng những ngày của chàng ở Người Đưa Tin chỉ còn là số đếm và chàng bắt đầu tìm kiếm vị trí khác. Chàng đã nghe người ta nói. Đức ngài Maxwell là người mới tập tành vào nghề, họ nói. Chàng không biết đến cả việc đầu tiên để phát hành một tờ báo. Đúng là chàng đã xuất bản tờ nguyệt san, London Review, nhưng nó chỉ phát hành một tháng một lần và được tạo thành bởi các tác phẩm văn chương và tiểu luận viết bởi những người hóm hỉnh được nhiều người biết đến. Nhưng một tờ báo là vấn đề hoàn toàn khác hẳn. Sự cạnh tranh hết sức khốc liệt. Tờ Times giữ vững vị trí dẫn đầu báo chí London, và hầu hết đối thủ của nó đều bị tiêu diệt.

Đức ngài Maxwell, tuy nhiên, không lấy tờ Times làm hình mẫu. Điều đầu tiên chàng bỏ báo cáo nghị viện ra khỏi trang bìa và thay thế bằng những câu chuyện được công chúng ưa thích hơn. Giết người, bi kịch, thảm hoạ thiên nhiên, các vụ scandal – đó là những gì khiến tờ báo bán chạy. Những điều đó làm tờ Người Đưa Tin mất uy tín nhưng nó lại làm cho doanh số bán ra tăng đột biến.

Peter Fallon không phải là người ghen tị với thành công của Đức ngài Maxwell. Khi tài sản của tờ Người Đưa Tin tăng thì tài sản của chàng cũng vậy. Chàng ngưỡng mộ Đức ngài Maxwell; chàng học theo kiểu cách, thói quen, sở thích của Đức ngài và cố gắng hết sức mình, cạnh tranh với người thầy thông thái của mình.

Jameson dò xét suy nghĩ của chàng. “Cậu biết đấy, Fallon, nếu như tôi thực sự để tâm, tôi có thể thấy mối ác cảm cực kỳ của Hoàng tử quyến rũ nhà cậu. Nhưng chúng ta hãy thẳng thắn. Nói cho tôi biết cảm tưởng của cậu về cô Carstairs.”

Nửa giờ sau, chuông phòng xử án rung lên, và các khán giả xôn xao quay lại chỗ ngồi của mình. Max không thể cố tình không nhận ra chàng căng thẳng đến mức nào. Miệng chàng khô khốc, tim chàng đập thình thịch. Chàng mong bồi thẩm đoàn mất nhiều thời gian để đưa ra phán quyết cuối cùng hơn, và chàng không biết được việc quay trở lại sớm của họ là điềm tốt hay xấu nữa.

Khi phiên toà được ổn định lại, Max quay sang nhìn về phía vành móng ngựa. Một lúc sau, Sara Carstairs xuất hiện ở cửa sập và đến chỗ của nàng. Thái độ nàng không biểu lộ một chút bối rồi, dù là nhỏ nhất, chưa thôi, Max nghĩ, nàng phải biết rằng nếu như phán quyết cuối cùng chống lại nàng, nàng sẽ phải tiến đến giá treo cổ. Nếu nàng không cảm thấy hoàn cảnh nghiêm trọng của mình, thì chàng thấy.

Ánh nhìn của nàng, một lần nữa lại đóng đinh và những luật sư tập sự đang hỗ trợ cho luật sư trưởng của nàng. Cái nhìn quét qua bọn họ nhưng không hề nấn ná. Các thành viên bồi thẩm đoàn lần lượt xuất hiện.

Vài phút tiếp theo trôi qua như thể hàng giờ. Viên thư ký toà án chậm chạp đọc tên từng vị trong bồi thẩm đoàn. Khi chủ tịch bồi thẩm đoàn được hỏi phán quyết cuối cùng, sự im lặng chờ đợi bao trùm khán giả.

“Vô tội.”

Ngay lập tức, tiếng vỗ tay tán thưởng vỡ tung khắp phòng xử án. Sara Carstairs nhìn như thể bị đóng băng, như thể đây là điều cuối cùng mà nàng trông đợi. Người cai ngục cầm lấy một tay nàng và khóc trước mặt mọi người. Chuyện quái quỷ gì xảy đến với người phụ nữ này vậy? Max cáu kỉnh nghĩ. Người cai ngục vẫn khóc; khán giả phấn khởi; chàng run ẩy và Sara Carstairs đứng như thể một khối cẩm thạch lạnh lẽo không có cảm giác.

Tiếng vỗ tay tán thưởng chỉ dịu dần khi ngài chánh án giận dữ yêu cầu bắt giam hai thanh niên trẻ tuổi hăng hái điên cuồng. Họ đang đuổi theo tóm lấy cô Carstairs xuống, khẩn khoản yêu cầu cô đưa ra lời bình luận cho ấn bản tiếp theo của họ. Max không vội. Peter Fallon đã là một trong những người đầu tiên bên ngoài cửa, và nếu cô Carstairs sẵn sàng đưa ra lời tuyên bố, điều mà Max nghi ngờ nàng sẽ làm thế, Fallon sẽ lo việc đó. Phán quyết cuối cùng của toà án khiến chàng cảm thấy ít hơn là thoả mãn. Chàng muốn nàng được trắng án chỉ bởi vì một lý do: Chàng tin rằng sự trừng phạt cao nhất quá dã man và chàng không thể tha thứ cho điều đó dưới bất cứ hoàn cảnh nào. Giờ thì nàng đã được trắng án, tuy nhiên, có thể vụ sát hại William Neville sẽ không được xem lại, chàng dự định sử dụng tiềm lực đáng kể của mình để tìm ra sự thật, bất kể chàng phải phỏng vấn bao nhiêu nhân chứng và bất kể mất bao lâu.

Nhưng chỉ có Sara Carstairs mới có thể nói cho chàng biết nơi an nghỉ cuối cùng của William Neville. Tất nhiên, đó là điều chàng muốn. Chàng phải thành công hơn đối thủ. Chàng phải là người đầu tiên in ra toàn bộ câu chuyện này. Giờ đây, chàng đã là nhà báo và chàng không xin lỗi vì điều đó.

Nó làm chàng sửng sốt, sự mê hoặc với tờ Người Đưa Tin. Chàng mua nó vì chàng thích thử thách và mọi người nói rằng chàng không thể làm được điều đó. Để chứng minh họ sai, chàng nắm bắt được những điều thú vị trong các sự kiện. Những tờ nhật báo vô cùng xám xịt và gần như chỉ có thiểu số những người có giáo dục đọc nó. Mẹ chàng đã chỉ cho chàng thấy hướng đi đúng. Bà chưa bao giờ mua 1 tờ nhật báo, bà nói, vì nó chẳng có gì làm bà thấy quan tâm. Những gì bà muốn là những câu chuyện về con người thực, và điều đó chỉ có thể được tìm thấy trong những tờ giấy khổ rộng vô giá trị mà cha chàng chẳng bao giờ cho phép mang về nhà.

Vì thế, chẳng cần phải hi sinh sự toàn vẹn của mình, chàng thay đổi tờ Người Đưa Tin theo hướng mà mẹ chàng yêu cầu, và làm như vậy, chàng đã thay đổi hoàn toàn tờ Người Đưa Tin.

Giờ đây, mắt của chàng hướng đến thử thách tiếp theo, Bưu báo Manchester.

Khi chàng đi ra ngoài, chàng thấy đám đông những người đã nhẫn nại chờ nghe phán quyết cuối cùng trở nên điên cuồng vì kích động. Mọi người la hét, nhảy múa, ném mũ họ lên không trung. Chỉ mới một tuần trước, họ đã muốn thấy Sara Carstairs bị treo cổ. Tuổi trẻ và vẻ đẹp của nàng, Max bất nhẫn nghĩ, đã phụng sự nàng thật tốt.

Peter Fallon chen lấn đến chỗ Max. Chàng thở gấp. “Không ai biết cô ta ở đâu,” chàng nói. “Họ chặn xe của nàng lại nhưng người phụ nữ đó mặc quần áo cô ta chứ không phải cô ta. Cô ta có thể ở bất kỳ đâu.”

Max cười thầm. “Tôi cá là viên luật sư cấp dưới đã sắp đặt những thứ này cho cô ta. Đó là điều tôi sẽ làm nếu trong địa vị của anh ta. Không cần phải trông ủ rũ quá thế đâu, Peter. Cô ta sẽ xuất hiện thôi, và khi cô ta làm thế, tôi phải nghĩ cách làm quen với cô Sara Carstairs. Giờ thì quay lại khách sạn và hoàn thành bài báo đi. Chúng ta có thể không có lời dẫn của cô Carstairs nhưng quý ngài Ivor đã than thở với tôi rồi. Điều đó hẳn sẽ khiến người đọc vui sướng – ‘Người cha đau khổi’ – cậu biết tôi có ý gì rồi đấy.”

Trong ấn bản tiếp theo, Người Đưa Tin tăng gấp đôi giải thưởng của ngài Ivor, nhưng không ai dành được nó. Max cũng chẳng may mắn với Sara Carstairs. Nàng đã sống ẩn dật và khi chàng sớm phát hiện ra, tất cả những tiềm lực của chàng đều thất bại trong việc lần theo dấu vết của nàng.

Bình luận