Constance Streatham-Carstairs, như bà tự gọi mình hiện nay, giật chiếc rèm phòng khách sang bên và nhìn ra ngoài. Một đại lộ dài với hàng sồi già khốn khổ gục xuống dưới sức nặng của những tán lá sũng nước, giống như những kẻ khóc than bên mộ phần của người bạn quá cố. Khung cảnh u uất chẳng làm gì khiến cho tâm trạng sầu muộn của bà sáng sủa lên chút nào. Bà đã khóc lóc vì thất vọng. Đó là sự thật, Sara thực sự sẽ kết hôn. Đó là tất cả những gì mà bức thư bà nhận ngày hôm qua bằng chuyển phát nhanh nói đến. Sara sẽ về trong hôm nay với hôn phu của nàng. Và một khi lễ cưới diễn ra, một khi chồng Sara nằm quyền kiểm soát dây thắt hầu bao, Constance không nghi ngờ gì rằng người nhà Streamhams sẽ bị tống ra ngoài trời lạnh giá.
Rồi bà sẽ kẹt trong cái nhà tù ảm đạm suốt phần đời còn lại. Nước mắt thương thân ứa đầy mắt bà. Điều đó quá bất công. Bà mới ba mươi sáu tuổi. Bà kết hôn với một người đàn ông giàu có với mọi mong muốn rằng cuộc đời mình sẽ đẹp quyến rũ vượt xa tất cả những gì bà từng biết, bà sẽ kết thúc trong cái ao tù khốn nạn này, không bạn bè, không được quý trọng và tất cả niềm hi vọng của bà giờ đây đã bị huỷ hoại từ khi lá thư của Sara đến.
Có lẽ bà cũng sẽ bị giam trong Newgate.
(Newgate: nhà tù ở London)
Bà ghét ngôi nhà này. Longfield không được tân trang lại theo ý muốn của bà mà theo cái quan niệm của chồng bà về việc một điền chủ nên sống phần đời còn lại của ông ta như thế nào. Trong khi những người đàn ông giàu có khác thì xây dựng những ngôi nhà bằng đá cẩm thạch trang nghiêm theo phong cách tân cổ điển thì Samuel Carstairs lại mua cái thái ấp Elizabethan đổ nát này với hàng cây sồi già tăm tối, những lò sưởi ám khói, những cửa số bé tí đáng buồn chỉ cho có chút ánh sáng lọt qua. Những cái đầu và gạc hươu trang trí cho Great Hall, cũng như những bức chân dung u ám không biết được là tổ tiên của ai, được mua từ phiên đấu giá. Chỉ có căn phòng khách này và phòng ngủ riêng của bà được trang trí lại theo gu của bà. Những ván tường được làm sáng hơn bởi màu vàng nhạt và những cái dầm nhà to bự được thay thế bằng những khối thạch cao đắp nổi khó hiểu theo thiết kế cổ điển.
Bà cũng có thể tránh cho mình nỗi phiền muộn và tiết kiệm chi phí cho chồng bà. Chẳng ai có tiếng tăm từng đến Longfield. Vòng xoay bạn bè của họ chỉ kéo quanh cái xã hội hạn chế mà trong đó họ tự tìm thấy chính mình: bác sĩ trong vùng, mục sư, quân nhân về hưu, và những người khác trong tầng lớp đó. Nhưng đó là trước vụ xử Sara. Trong ba năm qua, bạn bè và người quen của họ đã thu nhỏ đến mức gần như không có ai. Giá mà Sara kết hôn với tử tước Hale thì có thể mọi thứ sẽ rất khác. Những cơ hội như thế không đến với một cô gái trẻ thường xuyên lắm. Bà, Constance Carstairs, là động lực thúc đẩy phía sau cuộc hôn nhân này. Tham vọng cháy bỏng của bà là leo lên nấc thang xã hội. Với một tước vị trong gia đình, với sự kết nối đúng đắn, họ sẽ chuyển đến một vòng xoay cao hơn nhiều những gì Stoneleigh có thể trao cho họ. Nhưng Sara không bị thuyết phục và Samuel Carstairs thì không kiên quyết. Sara luôn luôn khiến mọi thứ diễn ra theo cách của nàng.
Cay đắng là, Constance nghĩ, bà biết nguyên nhân chính xác. Chồng bà chưa bao giờ thực sự vượt qua hoàn toàn cái chết của người vợ cả. Ông sùng bái Maria Carstairs cũng đúng như ông làm với Sara. Họ không thiếu sự khôn ngoan, ông tự hào nói; họ biết giá trị của đồng tiền; không khao khát ánh sáng rực rỡ của chốn đô thành. Danh sách những ưu điểm của họ cứ tiếp tục, tiếp tục mãi. Và điều đó có thể được tha thứ nếu như Samuel đền đáp cho những năm tháng tận tuỵ của bà nhưng tất cả những gì bà nhận được là của hồi môn dành cho bà goá, và nó gần như không đủ để giúp bà và ba đứa con của mình bắt kịp mốt.
Và bây giờ Sara sẽ kết hôn.
Bà cần uống. Khủng khiếp.
Bà quay lưng lại cửa sổ và nhìn vào những người khác trong phòng. Con trai bà, Simon và Martin, đang kịch liệt tranh cãi về những phẩm chất của hai võ sĩ quyền anh sáng giá, những người họ đã gặp ở gần Romsey, và con gái bà, Lucy, đang cuộn mình trong ghế sofa, không cần phải nói cũng biết, nó đang chúi đầu vào quyển sách.
Họ sẽ không nhận ra nếu bà chuồn lên tầng trên và uống chút brandy trong cái chai bí mật dấu trong tủ quần áo của bà. Mặt khác, Sara và hôn phu có thể đến bất cứ lúc nào, và Sara sẽ biết. Sara luôn luôn biết.
Sara sẽ kết hôn.
Bà không tin Simon và Martin khi nọ nói với bà. Nhưng chẳng có gì có vẻ đánh lừa trong bức thư của Sara. Được rồi, bà phải tự mình nghĩ về điều đó ngay bây giờ. Bà sở hữu một đức tính vượt trội hơn tất cả những người nhà Carstairs: bà có nhiều tham vọng hơn tất cả bọn họ gộp lại. Sara và Anne đã để cho cơ hội của họ trượt qua kẽ tay. Bà sẽ không lặp lại cùng một sai lầm như vậy nữa. Và nếu không có cơ hội nào để họ tự thể hiện mình thì bà sẽ tự mình làm điều đó.
Bà bắt đầu những bước đầu tiên. Bà sẽ kiếm được đồng minh mạnh, người mở những cánh cửa đúng cho bà chỉ cần Sara chấp nhận bảo trợ cho Lucy tại Hội Mùa London. Và nếu Lucy đến London, mẹ nó, có lý do hoàn toàn chính đáng để đi cùng nó. Và tại sao lại không chứ? Bà còn quá trẻ để chôn vùi mình trong cái hầm mộ chán nản ở nơi này. Và khi họ đến London, bà sẽ bỏ cái tên Carstairs đi. Nó là cái cối đá treo quanh cổ bà, cũng giống y như ngôi nhà này, cái nhà tưởng niệm cho người chồng quá cố của bà. Không ai liên hệ Lucy Streatham và người mẹ trẻ trung của nó với những sự kiện tai tiếng ở Stoneleigh. Và nếu mọi thứ diễn ra theo cách bà muốn, bà sẽ không bao giờ quay trở lại.
Nhưng tất cả điều đó đều nằm trong tay Sara.
Sara, một mình nàng, thuyết phục không khó lắm bởi vì nàng luôn yếu đuối trong tình cảm với Lucy. Nhưng hôn phu của Sara thì lại là vấn đề khác. Cho đến khi bà đo lường được hắn ta, bà sẽ không biết phải chơi các quân bài của mình thế nào. Không. Tốt hơn bà không nên uống cho đến khi bà gặp gã phù thuỷ này.
Bà bất ngờ nói với các con trai mình. “Sara chắc hẳn có cho các con vài lời gợi ý về người nó có ý định kết hôn.”
“Chị ấy không,” Martin rầu rĩ nói. “Tất cả những gì chị ấy nói là khi chị ấy kết hôn, chồng chị ấy sẽ quản lý toàn bộ tài sản của chị ấy.”
Constance nâng vạt váy lên và ngồi xuống ghế Sofa bên cạnh Lucy. “Ngồi xuống, Lucy,” bà ra lệnh. “Con không còn là trẻ con nữa. Vào tuổi của con, ta đã kết hôn rồi.” Bà dừng lại khi Lucy ngoan ngoãn ngồi xuống và đặt quyển sách sang bên. Con bé quá thanh cao cho lợi ích của chính nó.
Simon ngáp và nhìn vào chiếc đồng hồ trên vệ lò sưởi. “Chúng ta sẽ biết anh ta giống cái gì sớm thôi,” chàng nói. “Họ không thể chậm chạp hơn nữa.”
Constance nhíu mày vào đứa con trai lớn. “Theo mẹ, Simon, con đón nhận việc này quá nhẹ nhàng đấy. Con có nhận ra điều này có thể nghĩa là gì với gia đình chúng ta không? Người đàn ông này có thể là kẻ đào mỏ. Ý mẹ là, loại đàn ông nào lại cưới người phụ nữ đã từng bị xử vì tội sát nhân cơ chứ?”
“Chị ấy vô tội,” chàng nhẹ nhàng chỉ ra.
“Đó không phải điều quan trọng!”
Constance thở dài giận dữ. Có vẻ như bà bị bao quanh bởi lũ đần độn. Bà là người duy nhất nghiêm túc đón nhận mối đe doạ từ cuộc hôn nhân này.Bà phải trông chừng bước chân của mình thậm chí với cả Simon. Sau tất cả những sự hi sinh bà dành cho nó, bà có quyền đòi hỏi lòng trung thành lớn hơn thế này.
Bà tiếp tục, “Tất cả những gì mẹ đang nói là hắn có thể là một kẻ đào mỏ bất lương.”
“Ý mẹ là,” Simon khô khốc nói. “giống chúng ta?” Khi có vẻ như mẹ chàng sắp bùng nổ, chàng cười xoa dịu. “Mẹ,” chàng nói, “Sara có thể là bất cứ thứ gì nhưng chị ấy không ngu ngốc. Nếu hắn là kẻ đào mỏ bất lương, thì chị ấy sẽ tống hắn ra khỏi cửa.”
Constance trừng trừng nhìn con trai mình, đứa con đã từng là vật báu của bà. Bà lạnh lùng nói. “Đừng có để Oxford ngấm vào đầu con, Simon. Chúng ta chỉ là những con người thấp kém ở đây, và con phải nhớ cho rõ điều đó.”
“Làm sao con có thể quên được khi mẹ cứ nhắc hoài như thế?”
“Chỉ để chắc chắn rằng con không nói và làm điều gì khiến Sara khó chịu. Không cạnh khoé. Không cáu kỉnh. Và con cũng vậy, Martin.”
“Giờ thì đợi một phút,” Martin bắt đầu càu nhàu. “Con không-”
Giọng mẹ chàng lấn áp giọng chàng. “Lucy, tỏ ra có tinh thần một chút xem nào. Nhớ đấy, tương lai của chúng ta phụ thuộc vào con.”
“Ôi, vì Chúa,” Simon xen vào. “Nó chỉ là một đứa trẻ thôi mà.”
Mắt Constance nheo lại vì không hài lòng. “Con có cơ hội của con, Simon, cả con và Martin, và các con luôn bắt hụt nó. Giờ đến lượt Lucy, và mẹ sẽ không để các con làm hỏng mọi thứ của nó đâu.” Khi không ai cãi lại bà, bà tiếp tục. “Sẽ không được lén đến quán rượu, không đánh đấm, không đánh bạc, không quyền anh khi Sara ở đây. Hiểu chưa?”
“Chúng là luôn là một gia đình lớn hạnh phúc, luôn luôn vậy,” Simon lầm bầm.
Mẹ chàng chọn cách lờ đi những lời bình phẩm mỉa mai đó. Mắt bà lang thang đến chiếc đồng hồ và bà tự hỏi cả chục lần rằng không hiểu điều gì trên thế giới này đang giữ chân Sara.
* * *
Họ bị sa lầy, cách nhà một dặm, trong một những vết lún trên đường đã bị mưa biến thành cả một đầm lầy. Sara lấy cớ không giúp được gì và ấm áp ngồi trong cỗ xe khi Max bước xuống để giúp người đánh xe một tay. Đây là lần đầu tiên nàng cười lâu đến thế, lần đầu tiên nàng cảm thấy mọi thứ không hoàn toàn diễn ra như Max muốn. Và khi chàng ngã xuống bùn, chửi thề, nàng cười phá lên. Nàng không cảm thấy buồn cười đến thế khi họ gặp bà Beattie ở Salisbury. Bea hài lòng với cách mà mọi thứ đã xoay chuyển. Nhưng Bea không biết toàn bộ câu chuyện. Tất cả những gì họ nói với bà là Max đã thuyết phục Sara để chàng thế chỗ của ngài Townsend. Không khó để hiểu ánh sáng lấp lánh trong mắt Bea. Bà hi vọng cuộc hôn nhân vì lợi này sẽ thành thật.
Sara muốn nói cho Bea biết Max là ai nhưng chàng đã chặn cái ý tưởng đó lại. Điều đó là cần thiết, chàng nói, để mọi người tin rằng chàng chỉ có một mong muốn là biến nàng thành vợ mình. Đó là mồi để nhử William xuất hiện. Nếu việc chàng là người xuất bản tờ Người Đưa Tin bị lộ, thì sự đáng tin của chàng sẽ bị đặt câu hỏi. Đúng, chàng biết bà Beattie sẽ không chủ tâm nói điều gì hết nhưng lỡ lời dù chỉ một từ vào cái tai không đúng cũng sẽ phá hủy mọi thứ.
Thở dài, Sara rúc vào chiếc áo choàng ấm áp của mình khi những ý nghĩ lang thang trong đầu nàng. Max dã mời Beattie đi cùng họ nhưng bà từ chối. Bà nói riêng với Sara là bà cảm thấy chỉ tổ vướng chân và Sara cũng không cố gắng để thay đổi suy nghĩ của bà.
Và mọi chuyện là vậy.
Vì thế, nàng ở đây, sa lầy với Max Worthe, người đàn ông đã săn lùng nàng suốt ba năm qua. Nàng bị điên chăng? Điều gì trên đời lại khiến nàng nhận chàng làm kẻ tòng phạm với mình thế này? Chắc chắn không vì sự quyến rũ của chàng. William hoàn toàn quyến rũ khi nàng gặp hắn lần đầu tiên và nhìn xem điều đó đã đưa nàng đến đâu. Max cũng không thể hăm doạ nàng dù chàng đã khá cố gắng bởi vì bắt nạt nàng chỉ khiến nàng cáu tiết hơn mà thôi. Vậy thì tại sao nàng lại nhượng bộ?
Nàng không nhượng bộ. Sự thực là, nàng không có lựa chọn. Một vị hôn phu có lẽ không tốt bằng một người chồng nhưng có thì hơn không. Và có lẽ bất cứ kẻ nào đã gửi cho nàng những bức thư ngắn đó cũng sẽ thấy sợ hãi. Ít nhất là, nó sẽ cho nàng chút thời gian để nàng có thể làm những gì mà nàng quay về nhà để làm.
Ý nghĩ của nàng dạt về ngôi nhà bà goá và lần cuối cùng mà nàng nhìn thấy William.
Nàng run rẩy và nhìn lên khi chiếc xe ngựa bắt đầu chuyển động. Nó đi không xa và khi nó dừng lại, Max bước vào.
“Đừng có nói gì!” Chàng nói nghiêm khắc.
Nàng không nói nhưng tiếng cười nàng cố nén trở thành tiếng khúc khích.
Max mím môi lại rồi chàng cũng bắt đầu cười. “Trông ta chắc giống lợn lòi lắm.”
Nàng gật đầu, ánh mắt nàng nhảy múa.
“Quá nhiều cho ấn tượng tốt mà tôi hi vọng tạo ra cho gia đình mình.”
“Tại sao em lại phải quan tâm họ nghĩ gì?”
Max rũ chiếc áo choàng lấm bùn ra khỏi người, dùng nó lau sạch giầy và quần của chàng. “Ta cho là giống một chú rể hăm hở đúng không? Là lẽ tự nhiên thôi khi ta muốn tạo ấn tượng tốt với gia đình em.”
“Ý ngài là ngài muốn họ thích ngài để ngài có thể khiến họ sơ ý ư? Họ không thể giúp ngài và tôi không muốn ngài quấy rầy họ với những câu hỏi của mình. Họ đã chịu đựng điều đó đủ rồi.”
Chàng hiếu kỳ nhìn nàng. “Ta hiểu em là em không hoà hợp với gia đình mình.”
Nàng nhún vay. “Họ nghĩ tôi là một người bủn xỉn. Họ nghĩ tôi đang canh giữ một kho tiền lớn sẽ chẳng bao giờ cạn. Nhưng ngoài điều đó ra thì chúng tôi khá hoà hợp.”
“Vậy tại sao họ không có mặt ở phiên toà của em?”
“Cái gì?”
“Tại sao họ không đến phiên toà của em để hỗ trợ em?”
“Bởi vì tôi không muốn họ ở đó. Họ sẽ bị tấn công. Simon, đứa lớn nhất, mới chỉ 15. Nó có thể làm gì đây? Bất cứ ai trong số họ sẽ làm được gì đây? Tôi nói với Constance rằng cách tốt nhất để giúp tôi là ở nhà. Bên cạnh đó, tôi không muốn họ nhìn tôi giống như… trước vành móng ngựa. Tôi không muốn họ nghe thấy…” Giọng nàng rạn vỡ và nàng lắc đầu, rồi thở sâu và nói tiếp, “Anne cũng không nên ở đó. Tôi đã choáng váng khi nó đi đến bục nhân chứng. Đấy là do luật sư của tôi. Ông ấy nghĩ phiên toà sẽ tệ đi và lời khai của Anne sẽ giúp tôi trong sạch. Tôi biết nó sẽ không chịu đựng nổi sự thẩm vấn. Nó trở nên bối rối đến tuyệt vọng khi mọi người cố doạ dẫm nó. Tại sao ngài lại nhìn tôi như vậy? Ngài đang nghĩ gì thế?”
“Những gì ta nghĩ,” chàng nói, “là gia đình em có ý nghĩa rất lớn với em. Chẳng có gì em không làm để bảo vệ họ đúng không Sara?”
“Đừng có bắt đầu thế. Các em trai tôi còn quá trẻ để làm bất cứ điều gì với sự biến mất của William. Lucy chỉ là đứa bé. Anne thì quá… không thể chê vào đâu được, đó là tất cả. Ngài sẽ thấy những gì tôi nói khi ngài gặp nó. Và Constance hoàn toàn không có động cơ để khử William. Vì thế, ngài xem, tôi chẳng phải cố gắng bảo vệ ai cả, Max ạ.”
Chàng nghiên cứu biểu hiện của nàng. “Ta chưa từng nghe em nhắc đến các em trai em với tư cách là em trai ghẻ.”
“Tại sao ngài lại ngạc nhiên? Chúng tôi lớn lên cùng nhau. Chúng tôi sống cùng nhà. Tôi không biết ngài đang có ý gì.”
“Nhưng em chưa từng nhắc đến Constance với tư cách là mẹ em.”
“Bà ấy là Constance. Tất cả điều này đang dẫn đến đâu thế?”
“Chẳng đến đâu cả. Ta chỉ cố gây ấn tượng với gia đình em thôi. Lần cuối em gặp họ là khi nào?”
“Tôi đã không gặp Constance, Lucy hay Anne ba năm qua nhưng chúng tôi giữ liên lạc bằng thư từ. Còn đối với lũ con trai, thỉnh thoảng chúng đến thăm tôi. Không phải là tôi muốn chúng làm thế. Tôi cảm thấy tốt hơn là cắt đứt hoàn toàn. Chúng nó có cuộc đời riêng để hướng đến và tôi cũng vậy. Nhưng khi chúng lớn hơn, và vướng vào những việc khó xử… những lá thư của tôi không tạo ra điều gì khác biệt cả nên tôi quyết định gặp trực tiếp chúng.”
“Để thuyết giảng họ, ý em là vậy đúng không?”
Môi nàng mỏng lại.
Max tiếp tục như thể nàng đã khẳng định. “Đừng có quá cứng rắn. Nó chẳng bao giờ mang lại điều gì tốt đâu, không phải với những cậu bé ở tuổi đó.”
“Và ngài có thể làm tốt hơn?”
“Ta hi vọng thế. Tóm lại, ta cũng từng là một cậu bé. Họ như thế nào?”
“Ai?”
“Em trai em. Gia đình em. Em không thực sự kể ta nghe nhiều lắm về họ.”
“Ngài chẳng kể cho tôi nghe gì về gia đình ngài hết!”
“Ta hỏi trước.”
“Chẳng còn nhiều thời gian. Chúng ta đã gần đến nơi rồi.”
“Hãy cho ta chút phác hoạ đi. Còn đủ thời gian để làm thế mà, đúng không?”
Nàng nhìn chàng như thể nàng chẳng thích chàng chút nào nhưng nàng cũng buộc phải tuân theo. “Tôi đã kể ngài nghe Simon và Martin là những gã Corinthian. Tôi gửi chúng đến Oxford để học, và cho đến lúc này, trở thành Corinthian là tất cả những gì chúng nó thu được. Nhưng chúng khá khác nhau theo những cách khác. Simon, đứa lớn, thực sự khá thạo đời, tôi cho rằng đó là từ ngài dùng. Và Martin… ừm… nó mới mười bảy. Tôi tin rằng đó là lứa tuổi khá khó khăn của các cậu bé.”
Nàng nói với vẻ quá đăm chiêu khiến Max không nhịn cười được. “Còn về Lucy?” chàng dịu dàng hỏi.
Sara thở dài. “Tôi không biết, tôi thực không biết. Khi tôi rời Longfield, nó là một đứa trẻ quyến rũ. Nhưng bây giờ tất cả những gì nó có thể nghĩ là có một Hội Mùa ở London. Constance chắc đã nhồi những tư tưởng này vào đầu nó. Nhưng sẽ không có chuyện đó đâu.” Nàng nhìn lên với nụ cười chế giễu. “Constance nghĩ rằng tôi sẽ không bảo trợ cho Lucy bởi vì chi phí. Nhưng không chỉ vậy. Không ai trong gia đình chúng tôi từng có Hội Mùa ở London. Chúng tôi không có các mối liên hệ như vậy. Ai sẽ gọi đến Lucy khi nó đi đến thành phố đây? Ai sẽ mời nó đến các bữa tiệc đây? Ai sẽ vinh dự mời nó nhảy đây? Tôi biết chẳng ai cả. Và thậm chí nếu như tất cả các cánh cửa đều thần diệu mở ra cho nó, điều gì sẽ xảy ra khi ai đó nhớ rằng chị của Lucy đã từng đứng trước toà vì tội danh giết người? Điều đó sẽ chôn vùi nó. Constance nói rằng nó sẵn sàng chấp nhận rủi ro. Nhưng tôi thì không.”
“Và điều đó đã biến em thành con quỷ ăn thịt người xấu xa?”
“Có thể kết luận vậy.”
“Và Anne? Cô ấy thế nào?”
“Hoà nhã. Biết nghĩ. Tham vọng cháy bỏng của nó khi còn là nhỏ là thành nữ tu. Tôi không nghĩ nó từng từ bỏ điều đó.” Nàng không muốn nói về Anne, vì thế nàng nhanh chóng chuyển chủ đề. “Giờ đến lượt ngài. Bố mẹ ngài là ai, Max? Họ sống ở đâu?”
Chàng gập hai tay trước ngực. “Cha ta là Hầu tước Lyndhurst,” chàng nói, “cha và mẹ ta sống ở vùng bên kia Winchester.”
Lông mày nàng nheo lại. “Tôi từng nghe đến lâu đài Lyndhurst dù tôi chưa từng thấy.”
“Nó thuộc về cha ta. Đó là nơi ta sinh ra.”
“Chắc hẳn phải mất rất nhiều tiền để hồi phục lại toà lâu đài và duy trì hoạt động.”
“Em đang có ý gì thế Sara?”
Mắt nàng hẹp lại nhắm vào chàng. “Ừm. Ngài không tìm kiếm một nữ thừa kế để kết hôn, không một chút khả năng nào đấy chứ Max? Ngài biết đấy, đổi tước vị của ngài lấy gia sản của tôi?”
Chàng đứng bật dậy. “Chắc chắn không!”
“Tốt. Bởi vì nữ thừa kế này không để bán đâu. Ngoài ra, tôi không nghĩ phần của tôi trong khối tài sản cha tôi để lại đủ để duy trì một lâu đài.” Nàng cười tự mãn khi chàng nhìn trừng trừng. “À, chúng ta đến rồi đây.”
Chàng ngậm miệng ngăn câu đáp trả sắc bén và nhìn ra ngoài cửa sổ khi chiếc xe ngựa rẽ và đi qua hai chiếc cột đá với một căn nhà kiểm soát ở bên. “Điều gì đã xảy ra với làng Stoneleigh vậy?”
(Gatehouse:nhà ở bên hay trên một cái cổng vào, em biết cái này, nó giống như cái phòng bác bảo vệ trường học hay công viên hay ngồi ấy nhưng em chẳng biết tiếng việt nó là cái gì)
“Cách đây 1 dặm nữa. Sao ngài lại hỏi?”
“Không có lý do cụ thể. Ta chỉ thử xác định phương hướng thôi, chỉ có vậy.”
Những cây to và những bụi cây ở bên lề đường bên kia quá rậm rạp khiến không thể nào biết được vị trí của vùng đất. Chàng muốn hỏi căn nhà bà goá ở vị trí nào trong mối liên quan với ngôi nhà nhưng chàng quyết định lúc này điều đó không thích hợp. Chàng nhận ra rằng Sara đột nhiên trở nên căng như dây đàn.
“Bồn chồn à?” chàng nỏi.
Mắt nàng nhìn chàng vài giây, ánh mắt hoảng hốt, cái nhìn sợ sệt, rồi cái nhìn đó biến mất và nàng nói giọng tự nhiên. “Điều đó làm ngài ngạc nhiên à?”
Không. Sự bồn chồn không khiến chàng ngạc nhiên nhưng sự sợ sệt thì có.
“Ngài lại có cái nhìn kiểu đó lần nữa, Max. Lần này ngài đang nghĩ gì vậy?”
“Không. Không có gì hết.”
Những gì chàng đang nghĩ là đã đến lúc ai đó ghé vai san sẻ gánh nặng cho Sara; chàng đang ước rằng chàng quen nàng trước phiên toà, trước khi chàng có định kiến chống lại nàng; chàng đang ước chàng có thể tự đá mình. Nhưng ý nghĩ chiếm hữu đầu óc chàng là người con gái đáng yêu, ngoan cố và dễ bị tổn thương này đang cần người bảo vệ đến nhức nhối, dù nàng có biết điều đó hay không và chàng không thấy lý do nào chàng không lấp đầy vị trí đó.
Khi Max bắt gặp hình ảnh ngôi nhà, chàng huýt sáo khe khẽ. Đó là tuyệt phẩm Elizabethan đã thoát được những số phận đáng thương của rất nhiều ngôi nhà cổ xây dựng từ nhiều thế kỷ trước. Nó gần như còn nguyên vẹn, mặt tiền không bị tân trang lại theo phong cách tân cổ điển và những ngọn tháp khoẻ mạnh đứng ở mỗi góc nhà, tương tự như một cung điện Hampton thu nhỏ, một ngôi nhà nguy nga của Cardinal Wolsey, trước khi những thế hệ sau trang điểm loè loẹt cho vị phu nhân già đáng kính này và phá huỷ bà mãi mãi.
“Nó được xây dựng từ khi nào?” Chàng hỏi giọng tôn kính.
“Những năm cuối thế kỷ mười sáu. Nó vốn thuộc sở hữu của một nhà buôn rượu giàu có, người cuối cùng cũng giữ một vị trí nhỏ trong triều đình vì thế ngài có thể thấy tại sao nó lại hấp dẫn cha tôi.”
“Nó thật đẹp.”
“Đúng, phải không? Nhưng trước khi ngài bị sự ngưỡng mộ cuốn đi, Max, thì hãy để tôi làm ngài ấm lòng rằng cha tôi cũng đã khôi phục nội thất như nguyên gốc.”
“Nghĩa là gì?”
“Một số người thấy Longfield quá mộc mạc và thô sơ.”
“Và em yêu nó?”
“Tôi đã hạnh phúc ở đây,” nàng giản dị trả lời.
Họ không nói gì thêm khi chiếc xe ngựa thuê vượt qua cổng vòm lớn vào sân trong. Trước khi chiếc xe ngựa dừng lại, những cánh cửa trước nhà mở ra và những người hầu túa xuống bậc thềm.
Khi họ với lấy hành lý, Sara mỉm cười, gọi tên chào từng người. Max đứng sang bên một chút và đón nhận mọi thứ. Sara không vội tránh mưa, và chàng không chắc là vì nàng thành thật quan tâm đến việc bắt kịp công việc của những người hầu một chút hay bởi vì nàng sợ phải bước vào nhà.
Rồi khi đã nói hết mọi điều, nàng so vai lại và quay ra đối mặt với toà nhà. Vì lý do nào đó, Max thấy trong hành động kỳ cục đó sự thương cảm. Đó là lúc chàng muốn chia sẻ cũng nàng.
“Khoác tay ta,” chàng nói.
“Tôi không sợ đối diện với gia đình mình nếu đó là điều ngài nghĩ.”
“Không nhưng ta thì có. Xin nàng đấy!”
Cái nhìn không nao núng của nàng trở nên nao núng rồi từ từ tan chảy. Nàng khoác cánh tay chàng giơ ra và đáp trả chàng bằng một nụ cười. “Nếu tôi hiểu đúng ngài, ngài sẽ khiến tất cả bọn họ quy phục ngài trong vòng một ngày.”
Họ đi qua khu tiền sảnh nhỏ và bước vào Phòng Lớn. Bốn người đang chờ họ, những hình dáng cứng nhắc và không có sự sống dường như bị đóng băng tại chỗ. Tất cả bọn họ đều tóc đen, đẹp nổi bật theo cách khác nhau. Khi Sara thả tay chàng ra và chạy vài bước đến phía họ, họ tập hợp lại hơi thở.
“Sara!”
Người phá vỡ im lặng là người trẻ nhất, Lucy, Max cho là vậy, xinh xắn với những đường nét thanh tú và cả người mặc vải muslin màu trắng.
Giọng Lucy rung rung. “Em đã nghĩ chị không bao giờ trở về nhà nữa.” Cô bé uốn éo bước về phía Sara như một quý cô, rồi đột nhiên, như một đứa trẻ, ném mạnh mình vào vòng tay của chị gái. “Ôi, em nhớ chị quá, Sara!”
Đây là tình cảm thực sự, Max nghĩ, khi chàng nhìn Sara ghì chặt em gái, rồi tất cả rối tung lên khi những người khác lấy lại sự sống, hỏi thăm lẫn nhau. Simon và Martin, những kẻ khao khát trở thành Corinthian, chỉ nhận được cái liếc mắt thoáng qua. Người phụ nữ mà Sara đã chỉ rõ là Constance là người nhận được toàn bộ sự chú ý của Max.
Mẹ kế! Max nghĩ và chết điếng.
Constance Carstairs trông quá trẻ để trở thành mẹ của ba đứa con trưởng thành bên cạnh bà. Thực tế trông bà không già hơn Sara. Da bà không hề có nếp nhăn; đường nét của bà cũng thanh tú như con gái mình và mái tóc đen bóng mượt của bà ôm lấy khuôn mặt hình trái tim.
Dáng vẻ của bà cũng trẻ như mặt bà. Áo choàng của bà màu hổ phách nhạt làm da bà trông hồng hào. Đây là người phụ nữ biết tận dụng thế mạnh bản thân hết mức.
Rồi Sara thực hiện việc giới thiệu. “Và đây là người đàn ông đã khiến con trở thành người hạnh phúc nhất trên thế giới, Huân tước Maxwell Worthe, hôn phu của con.”
Cặp lông mày được tỉa khéo léo của Constance nhướng lên và đôi mắt xanh lục của bà lấp lánh vì thích thú. “Huân tước Worthe,” bà nói, tinh tế nhấn vào tước hiệu.
“Thực tế là Huân tước Maxwell,” Max trả lời. “Đó chỉ là tước hiệu danh dự thôi, bà biết đấy.”
“Tôi rất hạnh phúc cuối cùng cũng được gặp ngài,” Constance nói với giọng trầm du dương.
Max biết bà thực sự có ý đó. Chàng đã nhận được những cái nhìn như vậy từ những người phụ nữ trước đây, những người phụ nữ thấy chàng hấp dẫn và muốn chàng biết. Lòng tự cao của bất cứ người đàn ông nào cũng sẽ được vuốt ve và chàng không phải ngoại lệ. Bà ấy, chàng nghĩ, là kiểu phụ nữ đạt được hiệu quả cao nhất trong mối quan hệ với đàn ông nhưng là người, nếu chàng không sai, sẽ chỉ có vài người bạn là nữ.
“Rất hân hạnh,” chàng thì thầm, và nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên bàn tay bà đưa ra cho chàng.
Chàng cũng làm vậy với Lucy, người đỏ mặt vì thẹn và quay đi với tiếng cười khúc khích. Martin cúi chào và lầm bầm gì đó không nghe rõ; Simon quan sát chàng với cái nhìn hơi ác cảm.
“Cậu chắc phải là Simon,” Max nói. “Cậu thế nào?”
Simon trả lời bằng cách cúi chào ngắn chỉ vừa đủ lịch sự.
Sara, người hiển nhiên thấy sự trao đổi này, nói nhẹ nhàng, “Anne đâu rồi?”
Constance kéo cái nhìn khinh miệt từ phía người con trai lớn. “Còn ở đâu ngoài việc ra ngoài làm việc thiện? Nó đang ở cùng với ngài Thornley, mục sư mới. Ta đã bảo nó thời điểm con về theo kế hoạch nhưng con hiểu Anne rồi đấy. Đôi khi ta tự hỏi rằng con bé có từng được học cách đọc giờ hay không nữa.”
“Không nghi ngờ gì,” Sara nói với cùng tông giọng nhẹ như vậy, “nó sẽ ở đây vào bữa tối.”
“Ta chẳng biết. Nó dành nhiều thời gian ở toà linh mục hơn là ở Longfield. Có một buổi lễ cầu nguyên mà nó tham dự. Ừm, điều đó chẳng làm con ngạc nhiên. Đôi khi buổi lễ kéo dài muộn.” Constance nhún vai. “Nó đã hơn 21 tuổi rồi và chẳng trả lời ai từ khi con ruồng bỏ… ừm… từ khi con bỏ đi.”
(She is over twenty-one and has answered to no one since you abandoned … well … since you went away -> Từ Abandon có nghĩ là ruồng bỏ, bỏ rơi, cũng có nghĩa là phóng túng, truỵ lạc, Deco nghĩ đoạn đầu bà mẹ kế này định nói theo nghĩa xấu rồi mới vội nói trại đi theo nghĩa bỏ rơi)
Có một khoảng im lặng nối sau những lời này, Max nhìn Sara. Như thể toàn bộ sự sống bị rút ra khỏi nàng. Trông nàng đóng băng và cực kỳ dễ vỡ.
“Sara,” chàng nói nhẹ nhàng, “ta cử người hầu đi tìm cô ấy nhé?”
Giọng chàng mang nàng trở lại. “Người hầu?”
“Để tìm Anne.”
“Chúa ơi, không! Anh ta chỉ mất luôn ý niệm về thời gian thôi. Anne luôn gây tác động đó lên người khác. Đi theo em, Max, và em sẽ chỉ cho chàng phòng của mình.”
Họ bước lên cầu thang trong im lặng, nhưng dưới chân cầu thang nghe như nổ ra một cuộc cãi vã. Những từ ngữ nghe không rõ nhưng giọng nói của Constance rút cuộc cũng thay đổi. Nó không còn trầm lắng và du dương nữa.
Người đàn bà này không hoàn mĩ, cám ơn Chúa, Max nghĩ, vì sự hấp dẫn của bà ta thực sự khá kinh ngạc nhưng còn lâu mới bằng sự hấp dẫn của cái dáng vẻ mong manh với đôi vai co lại trên bậc thang phía trước chàng, người đang dẫn chàng đến nơi chỉ có Chúa mới biết ở đâu.