London, 3 năm sau.
Đôi khi, trong lúc nhìn chằm chằm ra phía công viên Hyde Park từ khung cửa sổ phòng khách ở tầng trên của nàng, Sara có thể gần như tin rằng nàng đang ở vùng quê. Nàng không quan tâm đến London. Nó toàn là những con đường lát gạch và trải sỏi, những ngôi nhà bằng đá to lớn đứng kề nhau như thể những người dân kiên quyết không một chiếc lá cỏ hay ánh sáng mặt trời nào được phép xâm nhập vào pháo đài mà họ xây cho mình. Nhưng quang cảnh từ khung cửa sổ của nàng thật rực rỡ.
Giờ là buổi sáng tháng sáu, vào giờ này, chỉ có vài người quanh đây. Những cô bảo mẫu với những đứa bé con, những chiếc xe ngựa và người cưỡi ngựa lạc lõng, những cỗ xe ngựa thanh nhã, đám người dạo chơi và những con người sang trọng trong trên chiếc xe ngựa mui trần, sẽ không xuất hiện cho đến 5h.
Và đó là thời điểm nàng ở yên trong nhà. Có thể nàng sẽ không bao giờ quên được phiên toà ba năm trước, một số lượng lớn những cỗ xe ngựa thanh nhã đã đến Winchester. Họ ních chặt vào phòng xử án, chen chúc, cũng giống như những ngôi nhà của họ ở thành phố, và mắt họ siết chặt lấy nàng như thể nàng là quái vật ở hội chợ trong vùng.
Nàng không bao giờ muốn sống ở London vì nỗi sợ hãi bị nhận ra, nhưng hoàn cảnh đã thay đổi rồi, và nàng cảm thấy an toàn hơn khi ở đây hơn là ở bất cứ thị trấn nhỏ bé nào những nơi mà nàng đã sống kể từ sau phiên toà. Có những nhân viên bảo vệ tuần tra đường phố ban đêm, quan toà và cảnh sát cũng ở ngay đó. Pháo đài là chính xác những gì nàng muốn lúc này.
Cái nhìn của nàng tình cờ bắt gặp một bé trai nhỏ đang phóng ra từ dưới tán lá sum suê của cây tiêu huyền. Nó không hơn bốn hoặc năm tuổi, và tiếng hò reo vui sướng của nó khi nó chụp lấy quả bóng mà nó đang đuổi theo đến phía khung cửa sổ đang mở của nàng. Một quý ngài mà nàng đoán là cha đứa bé đi dạo theo sau con trai mình. Chẳng có dấu hiệu nào cho thấy bảo mẫu hay mẹ của đứa trẻ, và Sara nghĩ đứa bé thật tốt phước biết bao vì có một người cha dành thời gian chơi với nó.
Cha nàng chưa bao giờ dành nhiều thời gian cho đám con đẻ và con ghẻ của mình. Ông quá bận rộn tích luỹ của cải, rồi quá bận rộn leo lên nấc nang xã hội.
“Tước vị là dành cho con, Sara,” ông nói với nàng đầy vẻ tự hào khi nàng vừa học xong. “Và tại sao không? Tiền có thể mua mọi thứ. Và con được giáo dục để trở thành một quý cô. Đúng thế, một người con rể có tước vị sẽ rất hợp với ta.”
Ông tìm được một quý tộc nghèo cho nàng, nhưng anh ta không thể khiến nàng ưng thuận. Samuel Carstairs đã phát hiện ra đứa con cả cũng mình cũng cứng đầu như ông vậy.
Nếu cha nàng có thể thấy nàng lúc này, nếu như ông biết rằng nàng đã suy sụp thế nào, ông sẽ đội mồ sống dậy mất. Nàng rùng mình như thể ai đó vừa bước qua ngôi mộ của nàng và nàng tránh ra khỏi cửa sổ. Nàng bắt đầu đi vơ vẩn quanh phòng, một cô gái mảnh khảnh với chiều cao trung bình, với những bước di chuyển nhẹ nhàng, không vội vã không cho thấy sự náo động bên trong suy nghĩ nàng. Đôi mắt to màu đen và mái tóc dài màu hạt dẻ, được buộc túm đơn giản sau đầu, tăng thêm vẻ ấn tượng của những đường nét đẹp như tạc và làn da sáng màu đáng ngạc nhiên. Tuy nhiên, vẻ ấn tượng đó cố ý bị làm giảm bớt bởi kiểu váy của Sara. Trong bộ váy dài tay chiết eo cao gọn gàng, giản dị phủ kín đến tận cổ, với chiếc mũ viền đăng ten đứng đắn, nàng có thể qua được cuộc tuyển chọn nữ gia sư, kiểu ấn tượng mà Sara muốn tạo ra. Nàng bị mang tiếng là người phụ nữ truỵ lạc dù điều đó không đúng, đã quyết tâm rằng nàng sẽ không đời nào để người ta lầm lẫn nàng là người phụ nữ dễ dãi một lần nữa.
Nàng bật ra một nụ nười héo hon. Nàng có nhiều việc đáng để lo lắng hơn là việc lầm mang tiếng là người truỵ lạc. Bị mang tiếng là kẻ sát nhân đã gây ra sự biến đổi lớn nhất trong cuộc đời nàng. Điều đó khiến nàng phải thay đổi họ tên, tách mình ra khỏi gia đình và di chuyển liên tục từ nơi này đến nơi khác bất cứ khi nào quá khứ của nàng có vẻ sắp đuổi kịp nàng.
Và điều đó chẳng là gì, chẳng là gì hết, nếu quá khứ của nàng có dốc sức đuổi kịp nàng.
Khi tiếng gõ cửa yếu ớt vang đến chỗ nàng, nàng quay ra nhìn cửa. Vài giây trôi qua, rồi quản gia của nàng, một phụ nữ nghiêm trang, gần 50 tuổi, bước vào.
“Mấy cậu bé đang ở đây.” Người phụ nữ chưa chồng nói.
Sara cười vì cách dùng từ của bà Bettie. Những đứa em trai nàng, thực tế là con riêng của mẹ kế nàng, đều là những sinh viên nhưng đối với bà, người đã ở cùng gia đình nàng từ khi nàng mới sinh, Simon và Martin Streatham luôn luôn là những “cậu bé” cũng như Sara và em gái Anne của nàng luôn là những “cô bé” và Lucy, đứa út họ Streatham luôn là “đứa bé con” của gia đình.
Nhiều năm trôi qua, bà Bettie đã chăm nom tất cả bọn trẻ ở Longfield, ngôi nhà nguy nga của Samuel Carstairs gần làng Stoneleigh, và khi những đứa trẻ không còn cần đến bà nữa, Bettie nghỉ hưu, sống trong một ngôi nhà nhỏ ở Salisbury. Sau phiên toà, khi Sara quyết định rằng sẽ tốt hơn cho gia đình nàng nếu nàng chuyển đi, bà Bettie đề nghị đi cùng nàng.
Nàng vui mừng biết bao vì Bea đã vượt qua tất cả sự phản đối của nàng. Sara cảm thấy những giọt nước nhức nhối trong mắt nàng. Đó là một cuộc sống thật cô đơn, cô đơn hơn những gì nàng đã tưởng tượng, nhưng bà Bettie không bao giờ nói ra rằng bà hối hận vì đã làm bạn đồng hành cùng nàng. Sara không biết mình đã làm gì mà lại xứng được hưởng sự trung thành đến thế.
“Vậy thì đưa chúng nó vào Bea.”
Hai chàng trai lịch thiệp trẻ trung xông vào phòng khách và túm lấy Sara. Nàng bị ôm hôn, đầu tiên là người này rồi đến người kia khi họ ầm ĩ lên là trông nàng khoẻ mạnh làm sao, ngôi nhà mới của nàng nhỏ bé thế nào, đã bao lâu rồi và họ mừng được gặp nàng biết bao nhiêu. Mặc dù biểu hiện của nàng tự chủ hơn nhưng nàng thật sự hài lòng. Mặc dù người Streaham trong gia đình nàng thường hay biểu lộ tình cảm hơn người Carstairs nhưng nàng và Anne đã quen với điều đó rồi. Cha nàng tái giá khi nàng lên 9, và người mẹ kế mới của nàng đã mang đến gia đình nàng hai đứa bé trai cứng đầu cứng cổ, nhưng vẫn phải ỷ lại vào người khác và đứa em gái nhỏ của chúng, từ một đứa trẻ hoàn hảo trở thành một cô gái mới lớn khó tính.
“Ngồi xuống đi, cả hai đứa.”
Cơn xúc động bạn đầu của nàng nhạt đi khi Sara nhớ ra tại sao nàng gọi lũ em trai mình đến. Tất cả bọn chúng đều biết, nàng chi trả cho một số lượng lớn các hoá đơn chúng chi tiêu trong vài tháng vừa qua, những hoá đơn mà chúng trông mong nàng sẽ thanh toán hộ và hôm nay là ngày phải trả. Nhưng thực tế, trong mắt Sara điều tồi tệ hơn rất nhiều là tư cách bừa bãi lêu lổng của chúng ở Oxford, chúng đã bị đuổi cho đến hết học kỳ.
“Tạm nghỉ” là từ mà người thụ uỷ của nàng ở Stoneleigh đã viết trong thư nhưng đó chỉ là cách nói lịch sự của từ “bị đuổi.”
Simon Steatham toe toét một nụ cười khiến người khác không thể giận được khi chàng nhảy vào trong ghế bành. Ở tuổi 18, lớn hơn em trai Martin của chàng 1 tuổi. “Nhìn mặt chị là em biết,” chàng nói, “rằng Primrose bẳn tính đã nói với chị trước khi bọn em có cơ hội tự giải thích. Bây giờ thì đừng có lộn ruột lên như thế chứ chị gái. Tất cả các chàng trai đều bị tạm nghỉ một lần không lúc này thì lúc khác. Điều đó chẳng có ý nghĩa gì đâu. Bọn em sẽ quay lại Oxford vào kỳ tới mà.”
ã có thời, sự quyến rũ của Simon sẽ làm dịu nàng nhưng điều đó xưa lắm rồi. Kinh nghiệm của nàng đối với những gã trai quyến rũ, những hạn chế của nó, đã dạy cho nàng một bài học cay đắng. Quỷ sứ, nàng chắc chắn, cũng hiện hữu trong con người Hoàng tử quyến rũ.
Sara ngồi xuống một chiếc ghế tựa. “Drew Primrose,” nàng nói lạnh nhạt, “là một luật sư tốt, Simon, và xứng đáng với lòng kính trọng của em.”
“Hắn là là một mụ già! Ồ, em biết hắn không già hơn chị nhưng thực sự là, Sara, hắn tỏ ra cao ngạo như một mụ bảo mẫu già nua. Em không thể tin được rằng hắn còn trẻ cơ đấy. Một số người giống như vậy. Họ không biết tự hưởng thu. Em nghĩ hắn sinh ra đã già nua rồi.”
Có gì đó trong biểu hiện của nàng làm Simon im bặt.
“Cả hai đứa bọn em đều phải học Drew nhiều,” nàng nói, “nếu các em chỉ cần dẹp tính kiêu ngạo của mình sang một bên. Anh ấy là người chân thành, có trách nhiệm và đã làm rất tốt với những thiếu thốn trong gia tài và mối quan hệ của anh ấy.” Nàng ngừng lại khi Simon che tay giấu cái ngáp. Hít vào để điều hoà nhịp thở, nàng tiếp tục, “Có phải em nghĩ Drew thích thu với việc làm người uỷ thác trông nom em đúng không? Anh ấy làm thế chỉ là vì gia ơn cho chị bởi vì người bảo hộ của em, người mà cha đẻ em chỉ định để giải quyết những cuộc tính lăng nhăng của em đã phủi tay. Drew không có nghĩ vụ gì với em hết và vệ mặt pháp lý chị cũng vậy. Những gì mà bọn chị làm, bọn chị làm vì lợi ích của bản thân em thôi.”
Nàng không thêm vào, như nàng bị cám dỗ, rằng mẹ đẻ của chúng cũng đã từ bỏ trách nhiệm như thế. Tất nhiên đó là thủ đoạn của Constance. Là vợ goá của Samuel Carstairs, bà có tiền để trả hết nợ nần cho những đứa con trai của mình. Nhưng Sara lại là người thừa kế và Constance có thể chơi trò bịp bợm tốt hơn Sara nhiều.
Martin lên tiếng và nói ra những ý nghĩ mà Sara thường nghĩ tới. “Thật chẳng công bằng khi cha để lại mọi thứ cho chị cai quản theo cách mà chị cho là hợp lý. Thực tế điều đó thật là mất thể diện. Cha nên thiết lập tài sản uỷ thác cho bọn em để bọn em phải khỏi đến chỗ chị, lạy lục xin từng xu một. Chúng em chỉ là con ghẻ, tất nhiên là thế, và chị luôn được sủng ái nhưng điều đó dường như thật quá đáng. Rốt cuộc, bọn em cũng chỉ biết duy nhất một người cha là cha.”
Martin làm nàng bối rối cũng nhiều như Simon. Giống anh trai mình, chàng cao, chân tay mềm mại và đẹp trai kiểu buồn bã nhưng chàng không có sự quyến rũ như anh mình. Khi Martin bị cản trở, chàng trở nên hờn dỗi như đứa trẻ.
Sẽ chẳng ích gì khi chỉ ra rằng cha nàng đã thiết lập một khoản tiền riêng cho chi phí học hành đắt đỏ của chúng và khi Constance chết, chúng sẽ thừa kế một lượng lớn tài sản. Chúng muốn được hưởng khoản tiền đó bây giờ để có thể sống như những ông hoàng.
Nhưng Martin đã chỉ ra một điểm: khối sự sản của cha nàng được uỷ thác cho nàng sẽ ngay lập tức thành của nàng khi nàng đủ 25 tuổi. Điểm mà Martin nói sai là nàng được sủng ái. Nàng được chọn bởi vì nàng là đứa con duy nhất mà cha nàng tin tưởng sẽ làm những điều đúng đắn. Đôi khi, nàng cảm thấy ghét vì bị cha đặt vào vị trí này. Nàng mới 20 tuổi khi ông mất vì cú đột quỵ mà ông đã chịu từ vài năm trước, chỉ mới 20 tuổi khi việc kiểm soát hầu bao của gia đình được chuyển sang cho nàng. Nó không chỉ là một gánh nặng khủng khiếp mà còn làm cho nàng thành kẻ bạo chúa trong mắt gia đình mình.
Nàng muốn chúng bắn nàng đi cho xong; nàng muốn phá vỡ sự uỷ thác này và muốn cho chúng những gì chúng muốn, nàng chỉ muốn được giải thoát khỏi bọn chúng. Chúng là một lũ người theo đóm ăn tàn, suốt ngày than van. Nàng không thể nào chịu đựng được hơn nữa: Constance thì cứ kêu be be không ngừng trong bức thư về Hội mùa ở London rằng Lucy đã bước sang tuổi 16; các em trai nàng được cho là có số thành những con người giàu sang nhàn rỗi và không bao giờ làm việc thực sự trong cuộc đời chúng; điều cuối cùng nhưng không kém phần quan trọng là Anne đang mơ mộng đến một cha sở ở Stoneleigh và chàng mới tốt bụng và hiểu biết làm sao.
Nàng không thể chê trách cha mình vì lo lắng cho lũ người ăn bám tạp nham này được. Nàng, bản thân nàng, cũng không ngừng lo lắng về bọn chúng. Nhưng tại sao cha lại nghĩ rằng nàng đủ mạnh mẽ và thông thái để kiểm soát các cuộc tình trăng gió của chúng khi mà nàng không thể tự kiểm soát bản thân mình? Tất nhiên, cha nàng đã không lường trước được sự phá hoại mà William Neville gây ra cho gia đình họ… khi mà ông không còn nữa để bảo vệ họ.
Simon đã đứng dậy và đến cạnh tủ ly, rót ra cho mỗi người một ly rượu nâu. “Điều mà chị phải hiểu, chị gái,” chàng nói vẻ lý lẽ, “là bọn em phải mất rất nhiều tiền để bắt kịp với các sinh viên khác. Và chị thì không muốn bọn em thành những kẻ lập dị, đúng không? Tất cả mọi người ở Oxford đều bị nhốt trong những cái hầm.”
Những suy nghĩ lộn xộn nhảy múa trong đầu nàng, và nàng vô tình chấp nhận cốc rượu Simon đưa cho.
“Còn việc bị tạm nghỉ học,” Simon nhún vai, “là vì vấn đề danh dự,.. danh dự của một quý cô. Chị hiểu ý em rồi đấy.”
Nàng ném cho chàng cái nhìn gay gắt. “Chị hi vọng không phải chúng ta đang nói về việc đấu súng đấy chứ?”
“Không, không! Ý em là chỉ có đánh đấm thôi.”
Martin hí hửng xen vào, “Em gọi nó là cãi vã, cuộc tranh cãi thông thường ấy mà. Chỉ không may là cú đấm của Simon hạ cánh xuống mũi thầy giáo, ngoài ra chẳng ai chú ý lắm đâu và bọn em không bị đuổi. Nói cho chị ấy biết đi Simon.”
“Em không biết là Lewis già ở sau em.” Simon cười toe toét khi nhớ lại. “Em cảm thấy một cánh tay đặt lên vai em và quai cho ông ta một cú trước khi…” giọng chàng kéo dài ra rồi ngừng lại khi Sara đứng lên. Nàng lạnh lùng nhìn hai đứa em trai. “Các em dính vào vụ cãi lộn chỉ vì những lời xúc phạm đến một… ả điểm tầm thường phải không? Đó là những gì mà họ dạy các em ở Oxford hả?”
Mặt Simon đỏ bừng.
Martin cắn chặt môi dưới. “Hãy xem này, Sara, nó không giống vậy tí nào. Thực tế là…”
“Ngậm miệng lại, Martin,” Simon rít qua kẽ răng. Chàng nhìn chằm chằm Sara với vẻ ác cảm. “Có một số điều mà những quý ông không được đề cập với những người bạn lịch thiệp, đặc biệt là chị em gái và các ả gái điếm là một trong số đó.”
Ngực phập phồng, nàng bước đến bên bàn, nhặt một cái túi vuông lớn lên và dốc tất cả những gì bên trong ra. “Người ta có thể biết rất nhiều về tính cách của một người đàn ông căn cứ vào hoá đơn mà anh ta chi tiêu. Em có biết những cái hoá đơn này nói cho chị biết điều gì về em không Simon?”
“Chúa lòng lành, lại một bài giáo huấn khác,” chàng hờ hững trả lời.
Nàng lờ lời chế nhạo đi. “Cờ bạc, gái gú, nhậu nhẹt – Chị nghĩ đó là tóm tắt tính cách của em. Em là đồ ăn không ngồi rồi, Simon. Một số người thậm chí có thể gọi em là kẻ ăn bám.” Khi Martin cười khúc khích, nàng quay sang chàng. “Và em cũng chẳng hơn gì. Simon đi đến đâu thì em theo sau đến đó. Các em không nhận thức được mình may mắn thế nào sao? Các em là những người đầu tiên trong gia đình ta được đi học đại học, và không chỉ là một trường đại học bất kỳ, mà là Oxford. Cha đã cố gắng cho các em tất cả những thuận lợi mà ông chưa từng có. Cha muốn các em trở thành những quý ông, những quý ông thực sự, chứ không phải…” Mắt nàng ánh lên vẻ sỉ nhục khi đánh giá chiếc quần ống bó màu da bò, chiếc áo đuôi tôm bó sát và đôi bốt với những nhúm tua rua vàng hết sức lố bịch. “…chứ không phải ma nơ canh. Những hoá đơn may mặc của các em, chị có thể mua sắm quần áo đủ cho chị dùng 10 năm nữa.”
Martin nói, “Tất cả các Corinthian* đều mặc như bọn em. Và ở Oxford, nếu thợ may của chị không phải là Weston, thì cũng chẳng khác gì chị huỷ hoại mình.”
“Corinthian!” Sara kịch liệt nói. “Thời của chị, người ta gọi là ‘công tử bột.’”
Simon nói xen vào, “Nào bình tĩnh lại Sara. Hơn như vậy nhiều. Corinthian là các lực sĩ. Họ là những vận động viên tuyệt vời nhất của nước Anh.”
“Họ là những kẻ ăn không ngồi rồi,” Sara la lên. “Những quý tộc chán ngắt. Có lẽ em phải nhớ rằng chúng ta xuất thân từ tầng lớp thấp. Chúng ta không phải máu xanh. Mọi thứ chúng ta có đều từ sự hi sinh và sự chăm chỉ của những người khác mà ra.”
“Dù sao em cũng chưa từng thích đến Oxford,” Martin lầm bầm. “Tất cả những gã ở đó đều…”
“Ôi, thôi đi, Martin! Sara chẳng có nhiều tình thương với những kẻ hay than vãn hơn mày đâu.”
Lời khiển trách khinh miệt của Simon làm Martin nổi giận. “Đừng có kẻ cả với tôi! Tôi chẳng phải là người khơi mào cuộc chiến và làm chúng ta bị đuổi đâu. Tôi cũng chẳng phải là người tiêu pha đống hoá đơn này. Tôi nói với anh rằng Sara sẽ có cái nhìn tiêu cực nhưng anh không nghe tôi đúng không? Ôi, không. Ý kiến của tôi chẳng được đếm xỉa đến. Nếu như chị ấy phủi tay, điều gì sẽ xảy đến với chúng ta đây? Nếu như chúng ta không trả món nợ cờ bạc đó, chúng ta sẽ bị đánh què cẳng, là như vậy. Và tất cả là lỗi của anh.”
Nhìn Simon như thể sắp nhảy xổ vào em trai mình. “Tại sao, mày…”
“Yên lặng!” Sara có vẻ ngạc nhiên cũng ngạc nhiên về giọng the thé ra lệnh của mình như các em nàng. Nàng ấn tay vào hai bên thái dương. “Trật tự,” nàng nhắc lại với giọng kiềm chế hơn. “và chị sẽ nói cho các em biết các em sẽ ra sao.”
Nàng thả tay xuống rồi nói giọng rõ ràng. “Chị sẽ bảo Drew trả hết nợ nần của các em, nhưng đây là lần cuối cùng. Các em hiểu đấy, chị sẽ kết hôn.” Nàng ngừng lại một chút để nhấm nháp cú sốc ghi dấu trên gương mặt trẻ trung của họ trước khi tiếp tục. “Chị chắc là các em cũng nhận thức được như chị rằng khi người phụ nữ kết hôn, việc kiểm soát tài sản sẽ chuyển qua cho chồng. Vì thế các em biết rằng, từ giờ trở đi mọi thứ sẽ rất khác.”
— —
*Corinthian: người gốc Corinth, một thành phố của Hy Lạp, từ này thường dùng để chỉ những kẻ trác táng, ngông cuồng, những người sống xa hoa hoặc các vận động viên nghiệp dư giàu có đặc biệt là vận động viên đua thuyền nghiệp dư.
Sau cao trào cuối của bản Sonata của Scarlatti kết thúc, Sara gập ngón tay lại rồi đột ngột đứng lên khỏi chiếc đàn piano. Bà Beattie đang nhìn nàng. Bà đang nghĩ rằng Sara có thể giấu kín cảm giác của nàng với hầu hết mọi người nhưng không phải với bà. Khi nàng buồn, nàng luôn luôn tìm đến Scarlatti.
“Scarlatti?” bà nói. “Giờ thì là điều gì vậy?”
Sara cười bẽn lẽn, giống như một đứa trẻ bị bắt gặp làm trò tinh nghịch. “Simon nói rằng cháu gióng như cha.”
Bà Beattie quay trở lại để tiếp tục những mũi đan của mình. “Và lý do tại sao nó nói vậy?”
“Bởi vì cháu đã làm những gì cháu nói cháu sẽ không làm. Cháu lên lớp chúng nó. Điều đó còn tồi tệ hơn, Bea. Cháu đe doạ chúng nó. Cháu bảo chúng rằng chồng cháu sẽ kiểm soát tài sản của cháu.”
“Và bọn nó tin cháu?”
Sara cầm lấy cây nến trên chiếc đàn piano và bắt đầu thắp sáng những cây nến khác quanh phòng. “Chúng nó nghĩ cháu đã yêu mãnh liệt ai đó và cháu đã bị tình yêu làm cho mù quáng rằng cháu sẵn sàng huỷ hoại phần của chúng nó trong tài sản của cha để lại. Cứ như là cháu ngu xuẩn lắm! Bác có nghe thấy những gì chúng nó tính toán khi chúng nó bỏ đi không?” Môi Sara giật giật. “Chúng nó sẽ tìm kiếm lời khuyên để xem có đường nào có thể ngăn cháu lại một cách hợp pháp hay không.”
Bà Beattie thận trọng nói, “Cháu nói là cháu sẽ kết hôn với ai?”
Sara cười. “Cháu không nói. Cháu bảo chúng nó sẽ biết vào thời điểm thích hợp với cháu, không phải trước đó. Giờ thì đừng có nhìn cháu như thế, Bea. Simon và Martin vô phương cứu chữa rồi. Chúng nó nhận được quá nhiều thứ mà chúng nó cho là điều dĩ nhiên. Cháu đã khiến chúng nó hoảng sợ cho cuộc đời chúng nó nhưng chúng nó sẽ vượt qua nhanh thôi. Chúng nó luôn vậy mà.”
“Ừm,” bà Beattie nói giọng hi vọng. “có thể sẽ chẳng có gì đâu. Có lẽ cháu sẽ không tìm được người đàn ông nào sẵn sàng chấp nhận những điều khoản của cháu.”
“Cháu có được điều đó nhờ uy quyền cha cháu,” Sara nói, “Tiền có thể mua được mọi thứ.” Nàng mở ngăn kéo tủ, nhấc lên 1 tấm đệm, rõ ràng đang tìm kiếm gì đó.
Bà Beattie vội vàng nói. “Nhưng tại sao cháu lại gánh thêm 1 ông chồng cho nặng nợ? Cháu chỉ phải chờ một năm thôi, chưa đến một năm, rồi cháu có thể làm theo ý mình với tài sản thừa kế của cháu.”
“Bác biết tại sao mà.”
Họ đã nói chuyện này trước đây rồi, và bà Beattie phải chịu thua, rút lại những lý lẽ dài dòng mà bà dẫn ra để phá huỷ cái kế hoạch nông nổi của Sara. Sara muốn được thừa kế ngay bây giờ, không phải tháng tới hay năm tới, và chỉ có một cách nàng có thể làmd được điều đó, theo điều khoản trong di chúc của cha nàng, là cưới chồng trước sinh nhật 25 tuổi. Nhưng Sara không muốn một người chồng thực sự. Đó chỉ là một cuộc dàn xếp mang tính buôn bán. Một khi lễ cưới kết thúc và nàng trả tiền cho người trông chỉ trên danh nghĩa, nàng sẽ không bao giờ muốn gặp lại anh ta nữa.
Những lý do mà nàng đề xuất cái ý tưởng liều lĩnh này, theo quan điểm của bà Beattie, khiến người ta không tin được. Nàng nói rằng nàng đã cùng đường rồi. Nàng muốn sống cuộc sống của chính mình. Hơn nữa, nếu có điều gì đó xảy ra với nàng, Anne sẽ thừa kế tất cả mọi thứ, và nếu như William Neville xuất hiện, thì gia đình nàng sẽ đi đâu? Là chồng của Anne, William sẽ điều khiển mọi thứ. Nhưng ngược lại, khi nàng kết hôn, nàng sẽ đảm bảo người chồng tương lai của nàng sẽ ký vào bản thoả thuận hôn nhân cứng rắn là chia tài sản của cha nàng ra những phần bằng nhau cho 5 người con của ông trước khi nàng đeo nhẫn lên tay mình. Nếu Sara đề xuất điều này từ ba năm trước, ngay sau phiên toà, thì bà Beattie có lẽ sẽ dễ chấp nhận nó hơn. Nhưng tại sao lại là bây giờ? Đó là những gì mà bà không ngừng tự hỏi. Có điều gì đó đã diễn ra gần đây, điều gì đó làm Sara lo lắng và bà không biết đó là điều gì.
Bà vô tình liếc nhìn lên, lỡ mất một mũi đan và lầm bầm gì đó trong miệng. Bà đã chăm sóc Sara kể từ khi vợ cả ngài Carstairs thuê bà làm bảo mẫu cho đứa con mới sinh. Nếu như Sara tin tưởng để kể cho ai đó nghe, người đó sẽ là bà. Nhưng đó cũng là khuyến điểm lớn nhất của nàng. Nàng là người cực kỳ khép kín và giữ mọi thứ trong lòng. Hiếm khi nàng cho phép để lộ ra cảm xúc của mình. Hầu hết mọi người nghĩ Sara là người lạnh lùng, và hầu hết mọi người không thể sai lầm hơn được nữa. Là con cả của Samuel Carstairs không dễ dàng gì. Chỉ có Sara đủ tháo vát để đứng lên thay ông. Và nếu những người con còn lại có cuộc sống ổn thoả hơn, thì chỉ bởi vì họ luôn luôn biến Sara thành người bảo vệ của họ.
Nhưng người bảo vệ của Sara ở đâu? Một người chồng chỉ trên danh nghĩa không thích hợp chút nào.
“Bea, nó đâu rồi?”
Bà Beattie lại bỏ lỡ thêm một mũi đan nữa và cáu tiết nhìn trừng trừng vào công trình đang được tiến hành của mình, một chiếc áo ngủ bằng ren cho người chị gái đã lấy chồng ở Folkstone. Không nhìn lên, bà nói vẻ ngây thơ, vô tội, “Cái gì ở đâu cơ cháu yêu?”
“Ấn bản tờ Người Đưa Tin ngày hôm nay,” Sara dịu dàng trả lời.
Bà Beattie gần như lờ đi lấy cớ là không biết nhưng nhìn vào cái cằm quyết tâm của Sara làm bà muốn dập tắt cơn bốc đồng.
“Bác không hiểu tại sao cháu lại muốn đọc cái thứ rác rưởi đó,” bà gắt gỏng nói.
“Bác biết mà. Nó ở đâu rồi Bea?”
Bà Beattie thở dài. Tất nhiết là bà biết. Hôm nay là tròn 3 năm kể từ khi Sara được tuyên bố vô tội trong vụ sát hại William Neville và mỗi năm, tờ Người Đưa Tin lại đăng một bài tổng kết câu chuyện. Giờ đây nó đã thành truyền thống của tờ Người Đưa Tin cũng như phần thưởng mà Ngài Ivor Neville đưa ra cho những thông tin dẫn đến nơi có thể tìm thấy William Neville hoặc nơi an nghỉ cuối cùng của anh ta, cũng tăng lên. Với một tiếng thở dài nữa, bà lục trong túi đựng len dưới chân bà, rút ra một tờ báo bị gấp chặt lại và đưa nó cho Sara.
“Phần thưởng bây giờ là bao nhiêu rồi?” Sara hỏi.
“5000 bảng”
Lông mày Sara nhướng lên. “Cháu hiểu.”
Nàng cầm tờ báo đến gần ngọn nến trên bàn, vuốt phẳng nó và bắt đầu đọc. Biểu hiện của nàng vẫn bình thường nhưng điều đó không lừa được bà Beattie. Sara chắc phải làm bằng đá mới không thấy buồn. Toàn bộ câu chuyện được thảo luận chi tiết đến khủng khiếp. Tên của Sara xuất hiện ở tất cả các dòng. Những lời bóng gió – rằng Sara là con mụ ích kỷ, tính toán, kẻ được tuyên trắng án chỉ bởi vì thi thể William không bao giờ được tìm thấy – thật đáng kinh tởm. Nhưng điều thật sự kinh khủng là tờ Người Đưa Tin tuyên bố sẽ theo đuổi câu chuyện này cho đến khi công lý được thi hành. Theo quan điểm của bà, điều tờ báo theo đuổi không phải là công lý, mà là mối thù địch chống lại Sara.
Sara nói khẽ, như thể nàng đang nói với chính mình. “Bất cứ người nào viết bài báo này cũng thực sự căm ghét cháu. Hắn sẽ không đời nào để thế gian này tha cho tên của cháu. Nhưng hắn là ai? ‘Cộng tác viên đặc biệt’… điều đó chẳng nói cho cháu biết điều gì.” Khi nàng ngừng lại, bà Beattie nói, “Có khác biệt gì trong việc hắn là ai? Hắn là một kẻ bẩn thỉu và ta hi vọng hắn sẽ bị đày xuống địa ngục.”
Sara gấp tờ báo lại và quả quyết nói. “Hắn sẽ ngừng săn lùng cháu nếu hắn có thể tìm được thi thể William.”
“Hoặc William xuất hiện,” bà Beattie thêm vào.
Sara nhìn lên, mặt tỏ vẻ ngăn chặn. Nàng run bắn lên. “Cháu không biết điều gì làm cháu sợ hãi hơn, ý nghĩ bị cộng tác viên đặc biệt của Người Đưa Tin săn lùng từ hết chỗ này đến chỗ khác hay là viễn cảnh William xuất hiện. Giờ thì bác biết tại sao cháu lại kiên quyết phá bỏ sự uỷ thác rồi đúng không? Cháu muốn giành lại cuộc đời mình và bắt đầu lại từ đầu. Chúng ta đã do dự lâu rồi, Bea. Ngay khi việc này được sắp xếp, chúng ta sẽ bắt đầu xuất hành đến Bath.”
“Bath”, bà Beattie nhắc lại.
Đó là điều mà Sara đã giải thích cặn kẽ cho bà. Vào những tháng hè, những cỗ xe ngựa sang trọng theo sau Hoàng tử xứ Wales đến Brighton. Chỉ có một chút khả năng Sara bị nhận ra ở Bath. Và nếu như có vẻ không có ứng viên nào cho vị trí người chồng trên danh nghĩ ở Bath, họ sẽ chuyển đến Cheltenham.
Một tiếng sau, bà Beattie sửa soạn đi ngủ, bà cô tự trấn an mình với ý nghĩ không phải tất cả điều đó đều xấu. Chuyến đi đến Bath có thể là một bước đi đúng đắn. Lần đâu tiên kể từ phiên toà, Sara sẽ mở rộng cửa gặp những người mới. Là một con chiên ngoan đạo nhiệt thành, bà Beattie không thấy lý gì mà Đấng Sáng Thế không xoay chuyển kế hoạch liều lĩnh của Sara và làm cho những điều đó trở nên đúng đắn. Một cú huých nhẹ là tất cả mọi thứ sẽ xong và người chồng trên danh nghĩa đó có thể trở thành người bảo vệ mà Sara cực kỳ cần và vô cùng xứng đáng được có.
Khi bà chìm trong ý nghĩ hạnh phúc đó, bà có được bức tranh về Sara như bà mong muốn. Tủ quần áo xám xịt ảm đạm của nàng sẽ được hiến tặng cho nhà tế bần và được thay thế bàng một tủ quần áo mới với những bộ đồ màu sắc như ngọc làm bằng lụa và vải muslin tao nhã làm nổi bật lên vẻ ưa nhìn đầy ấn tượng của Sara. Sẽ có những bữa tiệc, những buổi khiêu vũ những buổi đi xem hát và dạo chơi trong vườn cảnh. Sara sẽ cười nhiều.
Và sẽ không còn có Sarlatti nữa. Chắc chắn, không Sarlatti nữa.
Và không có những chiếc mũ trùm đầu bằng ren nữa.
Người bảo vệ cho Sara, bà quyết định, sẽ được nhắc đến nhiều lần trong những lời nguyện cầu của bà từ bây giờ trở đi, cũng như bà sẽ nguyện cầu cho những kẻ thù của Sara gặp rắc rối, đặc biệt là tên cộng tác viên đặc biệt đáng khinh, hạ cấp, không có gì tốt đẹp, cái kẻ đã viết bài cho tờ Người Đưa Tin. Không phải là bà muốn điều thảm khốc sẽ xảy ra với hắn. Bà chỉ ước ai đó đấm cho hắn một trận nhừ tử thôi.