Sáng hôm sau, Sara ngủ quá giấc và tỉnh dậy cũng với cơn đau đầu. Nàng không cảm thấy muốn đối mặt với Max, không phải vì nàng tức giận chàng mà bởi vì nàng tức giận với bản thân mình. Không yên. Nóng nực. Phát sốt. Đó là những gì nàng cảm thấy đêm qua khi chàng rời đi. Chiếc váy ngủ lộn xộn nhìn như thể cơn cuồng phong vừa thổi qua phòng nàng.
Nàng ước có người nào đó già hơn, thông thái hơn có thể giải thích cho nàng làm thế nào người đàn ông này có thể gây tác động đến nàng như vậy. Chàng là cộng tác viên đặc biệt của tờ Người Đưa Tin. Tất cả những gì chàng muốn là một câu chuyện cho bài báo của mình. Nàng không muốn mình muốn chàng, nhưng cái đêm ở Reading đã mở chiếc hộp Pandora và nàng đang phải gánh chịu hậu quả.
(Hộp Pandora còn gọi là bình Pandora: Thần Zeus (Dớt) giận Prométhée đã ăn cắp lửa trên thượng giới mang xuống cho trần gian nên tìm cách trả thù. Ngài tạo ra một phụ nữ và sai các thần truyền cho nàng mọi thứ từ sắc đẹp, tài năng đến tài nói dối, thuyết phục để bẫy Prométhee nhưng chàn khôn ngoan đề phòng và dặn em mình là Épimethee phải cẩn thận. Nhưng em chàng không cưỡng lại được sức hấp dẫn của nàng Pandore nên đã cưới nàng. Zeus tặng cho nàng 1 chiếc hộp (thực ra là bình) và dặn không được mở nhưng vì tò mò nàng lại mở ra xem thế là bao nhiêu cái xấu, khổ ải, bệnh tật đang nhốt trong đó theo nhau chui ra. Nàng sợ hãi đóng lại nhưng không kịp và chỉ còn nhốt được trong hộp 1 cái là hy vọng. Từ đó hi vọng không bao giờ rời bỏ con người nữa.)
Nàng sẽ đấu tranh. Nàng không có lựa chọn. Max Worthe là người đàn ông nguy hiểm.
Suy nghĩ của nàng ong ong trong não, làm cơn đau đầu của nàng càng mạnh thêm và nàng quyết định cưỡi ngựa dạo quanh công viên sẽ tốt cho nàng. Nàng đi xuống cầu thang khi Max lướt vào đại sảnh. Nàng lùi lại để chàng không thấy mình. Hiển nhiên là chàng vừa ra ngoài cưỡi ngựa. Nàng sẵn sàng quay đi và trở về phòng khi chàng đi qua cửa vào phòng ăn sáng. Khi cánh cửa đóng lại, nàng nhanh chóng rời nhà.
Đây là một ngày hoàn hảo để cưỡi ngựa. Đất mềm mại những không lầy lội từ trận mưa như trút đêm qua; mặt trời xuất hiện và cơn gió từ phía tây thổi đến mang theo hơi ấm của biển. Một cậu bé coi ngựa dẫn ngựa đến cho Sara, một con ngựa cái đẹp đẽ với đốm lông màu trắng trên mũi và khuỷ chân. Nó dụi vào cổ Sara điên cuồng chào đón nàng.
“Trông nó như thể rất nhớ cô, thưa tiểu thư.”
“Không nhiều hơn tôi nhớ nó đâu,” Sara nói, “Dobbs đâu rồi?”
“Đang cọ rửa cho Arrogance (Kẻ kiêu ngạo), thưa tiểu thư. Tôi gọi anh ấy đến cho cô nhé?”
Nếu Dobbs, người quản lý đội ngựa, đang cọ rửa cho Arrogance thì chỉ có một người có thể cưỡi nó là Max. Sara ngạc nhiên. Arrogance là ngựa của William và William đã làm hỏng nó. Bây giờ không ai có thể cưỡi nó được.
Nàng lắc đầu. “Không, tôi không đi xa đâu, chỉ xuống khu đồi thôi. Tôi sẽ nói chuyện với Dobbs sau.”
Nàng đi lên dốc, qua vệt cắt cỏ rộng bị cắt giữa những hàng cây sồi và thuỷ tùng rậm rạp. Không có cái hồ nhân tạo nào, không có núi hay vọng lâu cho hợp thời. Cha nàng đã khôi phục công viên nhưng đúng nguyên gốc, khu vực săn bắn của một người đàn ông giàu có. Chỉ có một sự khác biệt là, cha nàng quá từ tâm nên ông không bao giờ cho ai săn bắn ở đây cả.
Ý nghĩ đó làm nàng mỉm cười.
Lần đầu tiên, Sara tự khiến tinh thần mình nâng lên chỉ đơn giản bởi những gì xung quanh nàng. Bầu trời không mây; tia nắng mặt trời xuyên qua những tán lá rậm rạp trên đầu, tạo nên những mẫu trang trí trên nền cỏ; mùi cỏ ướt dưới móng ngựa ngọt ngào và đậm đặc.
Những ký niệm ùa về, những ký ức vui vẻ về những ngày hạnh phúc đầy luyến tiếc khi nàng và Anne lần đầu học cưỡi ngựa Shetland (giống ngựa nhỏ), với Dobbs và cùng đội giữ ngựa như họ có bây giờ, thận trọng dõi mắt nhìn họ. Cuộc đời như vậy thật thảnh thơi và đáng quý, đúng như ngày đáng quý này.
Cây cối bắt đầu thưa dần, và nàng dừng lại khi lên tới đỉnh. Trước mặt nàng đều là đồi trọc, không cây cối nhưng lấm chấm với những bụi cây kim trước và đậu chổi, và thả trên bãi cỏ ngọt ngào, là bầy cừu nhìn nàng với vẻ thờ ơ rồi quay lại nhai cỏ.
Tầm nhìn từ đây thật rộng. Làng Stoneleigh, ở phía xa bên phải nàng, là đám lộn xộn ngôi nhà bằng đá Bath bên hai bờ sông. Thẳng phía dưới nàng, Longfield, chuồng ngựa và những căn nhà của công nhân dường như giống những ốc đảo xâm phạm sự hoang dã của cây cối. Ngôi nhà bà goá được chắn khỏi tầm nhìn nhưng nó chỉ ở dưới Longfield nửa dặm và dọc theo thung lũng là những bãi cỏ màu mỡ và những nông trại Hampshire. Nàng huých nhẹ gót vào sườn cô ngựa cái, và Bonnie phi nước kiệu. Ở vị trí này, phi xuống thật không an toàn. Những ngôi nhà thô sơ bằng đất do con người tạo nên đã sụp tan thành bột phấn, và những công sự suy tàn của người Saxon đã sụp đổ thành một hệ thống những cái hầm ngoằn nghèo không an toàn. Khi William biến mất, nơi đó đã đầy nhung nhúc lũ người đến tìm kiếm thi thể hắn ta.
Nàng không muốn nghĩ về William hay các vấn đề của mình. Nàng chỉ muốn cảm nhận gió trên mặt mình và sự hồi hộp khi nàng lao xuống bãi cỏ.
Nàng lại thúc gót chân vào bên sườn Bonnie, và nhanh chóng, cô ngựa của nàng phi nước đại. Họ nhấp nhô phi lên hết dốc này đến dốc khác và không còn gì cản trở bước đường của họ ngoài bầu trời rộng mở, bao la. Sara cảm thấy mặt trời sau lưng nàng, gió thơm ngát mùi hương kim tước, mùi hương của cây đậu chổi trên mặt nàng và tâm hồn nàng bay vút lên cao. Nàng cảm thấy tự do, không quan tâm gì đến thế giới, và vào giây phút đó nàng chỉ nhận biết được ý muốn của cô ngựa cái sải căng những cẳng chân dài của mình ngốn hết bãi cỏ với tốc độ ánh sáng.
Ở trên đỉnh đồi, nàng cho cô ngựa cái phi chậm dần rồi gò cương lại. Rồi nàng thấy một người đàn ông, một người cưỡi một con ngựa trắng đi về phía nàng. Nàng quay Bonnie lại nửa vòng để nàng có thể nhìn rõ hơn. Đầu tiên nàng nghĩ có thể là Simon ở Eclipse nhưng khi người cưỡi ngựa tới gần hơn, nàng nhận ra ông ta là quý ngài Ivor Neville.
Nàng choáng váng. Quý ngài Ivor chưa bao giờ cưỡi ngựa đến phần này của khu đồi trọc, chưa bao giờ trong trí nhớ của nàng. Với ông ta, Samuel Carstairs và gia đình chỉ hơn tầng lớp người hầu 1 bậc và ông ta sẽ không tự hạ thấp phẩm giá của mình bằng việc đi chung đường với họ.
Sau khi cơn choáng váng của nàng nhạt đi, sự hoảng loạn sôi sục trong họng nàng. Điều đầu tiên thôi thúc nàng là bỏ đi. Người cuối cùng nàng muốn mặt-đối-mặt là cha William. Nàng dập tắt sự thôi thúc đó bởi vì đã quá muộn. Phía sau nàng là những bụi bách xù và mâm xôi hoang vu; bên tay phải nàng là những ngôi nhà bằng đất và đống đổ nát của người Saxon. Quý ngài Ivor chắn đường thoát của nàng.
Ông dừng lại trước mặt nàng khoảng 10 thước (1yard=0.914m) nên nếu nàng có trốn chạy, ông có thể lại gần và cắt đường trốn của nàng. Ông là người đàn ông đẹp trai kiểu thô ráp nhưng khi ông tức giận, những mạch máu trên mũi và má ông tím lại. Giờ ông đang tức giận.
Tay nàng run rẩy khi nàng vuốt ve cổ cô ngựa cái và nàng gồng người đón nhận những gì sắp đến. Ông thở khó nhọc và giọng nói cục cằn. “Mày là con chó cái tự đắc! Mày không xấu hổ sao? Quay lại đây nơi mày đã giết chết con tao? Có phải đây là nơi mày giấu xác William không? Hay ở vùng đồi trọc?” Giọng nàng cũng run rẩy nhiều như tay nàng vậy. “Tôi không giấu xác con trai ông. Tôi vô tội trong cái chết của anh ta.”
Khi ông thúc ngựa tới gần này hơn, nàng căng thẳng.
“Quay trở lại nơi mày xuất phát!” Ông giận dữ nói. “Mày không được chào đón ở đây.”
“Longfield là nhà tôi. Tôi ở đây.”
Nàng đã nói điều không thích hợp. Ông có cái roi da trong tay và đưa lên doạ nàng khi ông từ từ tiến đến. Sara không đợi. Nàng xoay ngựa lại và thúc Bonnie phi dọc theo bãi cỏ.
Chẳng có nơi nào để đi trừ phóng thẳng đến đống đổ nát Saxon sập xệ. Nàng phát hiện ra chân Bonnie đã phóng được một quãng mà quý ngài Ivor muốn nó làm vậy. Ông điên cuồng vì tiếc thương và giận dữ. Ông thực sự tin rằng nàng đã trốn được tội sát nhân. Nếu nàng bị tai nạn trên đồi, không ai làm nhân chứng. và với quý ngài Ivor, nàng sẽ nhận được không ít hơn những gì nàng đáng phải chịu.
Nàng kiểm tra tốc độ của Bonnie khi họ tiến đến lớp móng bị phá hủy của pháo đài. Nàng nghe thấy quý ngài Ivor đuổi theo như sấm sau lưng mình, tiến sát nàng nhưng nàng không cho phép điều đó làm nàng hoảng hốt. Đây là lãnh thổ của nàng và nàng biết khu này của vùng đồi trọc nhưng lưng bàn tay mình vậy. Và Bonnie cũng thế.
Nàng phải vận dụng tất cả sự tập trung để cưỡi Bonnie phóng vút qua cái hố đầu tiên, kiểm tra nó, và phóng nó qua cái hố tiếp theo. Sau vài bước ngắn, họ lại nhảy qua một chướng ngại vật khác và cô ngựa đi xuống một con đường mòn hẹp.
Họ đã thoát.
Sara không quay lại. Không có tiếng săn đuổi nữa nhưng nàng không thể chịu đựng được vẻ căm thù trên mặt quý ngài Ivor. Nàng luôn luôn khinh thường ông nhưng vào khoảnh khắc đó, khi lẽ ra nàng cảm thấy căm ghét ông nhất, thì tất cả những gì nàng cảm thấy là thương hại.
Nàng vẫn đang nghĩ về quý ngài Ivor khi nàng rời khu chuồng ngựa.
“Nếu ta biết em cưỡi ngựa ra ngoài thì ta sẽ không đợi em đâu.”
Nàng xoay tít lại nhìn thấy Max đang tiến đến phía mình. Chàng đi ra từ khu nhà tranh của công nhân.
Chàng nhíu mày khi nhìn thấy mặt nàng. “Em ổn cả chứ?”
Nàng sẽ không nói cho Max nàng vừa có cuộc chạm trán đáng sợ với quý ngài Ivor. Nàng nói nhẹ nhàng, “tôi ngã ngựa. Tôi đã thiếu luyện tập, tôi cho là thế.” Nàng nhìn con đường chàng vừa đi qua.
“Ngài đến gặp Drew à?”
“Ừ, nhưng anh ta không có đó.”
“Anh ấy ở Stoneleigh. Anh ấy có những khách hàng khác ngoài tôi, ngài biết đấy.”
Họ đi cạnh nhau về phía ngôi nhà. “Constance nói với ta,” Max nói, “rằng đôi khi anh ta ngủ lại văn phòng.”
“Chỉ khi anh ấy làm việc muộn thôi.”
“Anh ta có làm việc muộn vào cái đêm William biến mất không?”
Nàng đột ngột dừng lại và quay sang đối mặt với chàng. “Ngài không thể nghĩ Drew làm gì đó với sự biến mất của William được!”
“Ta chỉ hỏi một câu hỏi đơn giản thôi mà.”
“Không,” nàng giận dữ nói. “Anh ấy không. Anh ấy ở Bristol vì công việc, nếu ngài cần biết. Ngoài ra, động cơ nào có thể khiến Drew làm gì với William chứ?”
“Sara, em là kẻ thù lớn nhất của chính mình. Em không cho phép ai có động cơ ngoài em. Nếu William chết, ai đó sẽ phải có động cơ giết anh ta. Và ai biết được điều bên trong đầu của người khác chứ?”
Nàng muốn khóc. Nàng vẫn còn run rẩy sau vụ chạm trán với quý ngài Ivor và giờ là điều này. Max sẽ không bao giờ từ bỏ. Chàng nghĩ nàng vô tội và muốn làm trong sạch tên nàng. Nhưng không đơn giản thế. Không đơn giản chút nào.
Khi bàn tay chàng ôm lấy vai nàng và hôn nàng, nàng không chuyển động để lẩn tránh. Đó là một nụ hôn dịu dàng, không có gì hơn môi chàng cọ lên môi nàng.
“Điều đó là là vì cái gì?” Nàng nín thở hỏi.
“Điều đó,” chàng thì thầm, “là lời xin lỗi cho đêm qua.”
Chàng lại hôn nàng, nhưng lần này bàn tay chàng ôm lấy cổ nàng và nàng không thể tránh đi được. Một chốc sau, nàng không còn muốn tránh nữa. Nàng cảm thấy an toàn trong vòng tay chàng, an toàn và được bao bọc. Khao khát nhanh chóng kéo đến rồi đến lượt cảm xúc. Giá như, giá như, giá như đánh trống trong đầu nàng.
Tay nàng túm chặt lấy áo khoác chàng. Môi nàng mềm đi. Nàng muốn nụ hôn này kéo dài mãi mãi.
Max kéo ra trước. Chàng mỉm cười vì vẻ mụ mẫm của nàng. “Ta cũng vậy,” chàng nói dịu dàng. “Ta chưa từng cảm thấy như thế này trước đây.”
Tim nàng nện vào lồng ngực. Câu trả lời của nàng chỉ vừa đủ nghe. “Không.”
“Em sẽ tự mình đến với nó sớm hay muộn thôi.” Chàng cười nuối tiếc. “Ta hi vọng nó sớm thôi. Em đã cô đơn quá lâu rồi, Sara, ta muốn thay đổi điều đó.”
Nàng muốn tin chàng. Nàng đang đặt tay lên mặt chàng trước khi lý trí lạnh giá quay trở lại. Nàng đưa tay lên thái dương mình thay thế. “Tôi nghĩ tôi choáng vì cú ngã hơn là tôi đã nghĩ,” nàng nói.
“Một cốc trà đường là những gì tôi cần.”
Họ quay trở lại ngôi nhà trong im lặng.
Họ đang uống trà trong phòng khách khi Anne bước vào. Ngay phía sau nàng, rõ ràng, là mục sư. Ông già hơn là Sara nghĩ, tứ tuần, và mặc toàn màu đen. Ông có khuôn mặt chữ điền, một cái miệng khoẻ mạnh, một cái mũi khoằm và dài.
Anne giới thiệu, rồi ngay lập tức mời ngài Thornley ngôi xuống và dùng chút trà. Ông tập trung vào Sara. “Cho phép tôi cám ơn cô, thưa cô, vì đã hào phóng hỗ trợ cho các công việc của nhà thờ. Cô có thể yên tâm rằng mọi đồng chúng tôi quyên góp sẽ giảm bớt được sự khốn khổ vì đói nghèo cho những giáo dân của chúng ta. Tôi tin rằng chúng tôi có thể viện đến sự giúp đỡ của cô với lễ hội?”
Nàng phản ứng mơ hồ, nửa mong muốn phát hiện ra sự khiếp sợ hoặc chán ghét trong cách cư xử của ông. Nàng trắng án với tội sát nhân nhưng điều đó không giúp nàng vô tội trong ánh mắt của thế gian. Nàng cần không được lo lắng. Vị mục sư toát ra sự tử tế. Nắm tay nàng thả ra và nàng bắt đầu thả lỏng.
Nàng để Max đáp lại biểu hiện chúc mừng của mục sư với đám cưới sắp tới của họ khi nàng tập trung vào Anne. Khuôn mặt Anne điềm tĩnh và chẳng lộ ra điều gì Sara có thể thấy được sự ảnh hưởng đặc biệt của ngài Thornley.
Max nói, “Ngài có nhiều người nghèo trong giáo sư phải không thưa ngài Mục Sư?”
“Vâng, thưa Đức ngài Maxwell. Có cả những giáo dân sung túc như chúng ta nhưng luôn có những người nghèo.”
Ông bỏ thêm đường vào trà. “Nhưng chúng ta phải chấp nhận đúng không? Thế giới không thể tồn tại mà không có người nghèo.”
“Tôi không nghĩ vậy,” Max nói.
“Nếu những tầng lớp thấp hơn không nghèo đói, họ sẽ không bao giờ cần cù chăm chỉ. Họ sẽ tiêu tiền vào đồ uống và sa ngã vào những tính xấu. Không,” ông hấp tấp thêm vào, “có nghĩa điều đó làm giảm bớt bổn phận của tín đồ Cơ Đốc chúng ta trong việc cứu tế họ.”
“Ý ngài là,” Max nói lạnh lùng, “cùng những tính xấu mà tầng lớp trên sa ngã?”
Vị mục sư ngay lập tức rơi vào trạng thái bối rối. Ông nghiên cứu Max như thể chàng là một mẫu bướm đêm thú vị mà ông đã ép lên thẻ tiêu bản dưới kính hiển vi của mình. “Ý tôi,” ông nói, “là một điền chủ tốt ban hành những mệnh lệnh và những người khác tuân theo và phục vụ. Mỗi người chúng ta đều đó một vị trí được chỉ định, thưa Đức ngài Maxwell.”
Max nâng ly tách trà lên môi và uống một hơi dài. “Hãy nói cho tôi biết Mục Sư,” chàng nói, “một điền chủ tốt có ban hành mệnh lệnh rằng những đứa trẻ dưới năm tuổi có nên bị mang đi khỏi bố mẹ chúng để trở thành những đứa bé cạo ống khói không? Ngài có bao nhiêu những kẻ nghèo khó bất hạnh bị bỏng và chết ngạt mỗi năm, và chúng gần như chết đói chỉ vì giữ cho mình gầy nhẳng để có thể tiếp tục trèo vào những ống khói hẹp? Và những đứa trẻ chúng ta đã đưa xuống hầm mỏ để khai thác than đá thì sao? Chúa có ra lệnh như vậy không?”
Trông ngài Thornley hết sức lúng túng, nhưng không lúng túng nhiều hơn Sara cảm thấy. Nàng không chú ý đến cuộc nói chuyện lắm. Nàng đang nghĩ về quý ngài Ivor. Giờ thì nàng chú ý, nàng nhận ra rằng Max tức giận phừng phừng, nhưng nàng không hiểu tại sao.
Vị mục sư cười. “Ngài thật từ tâm, tôi nghĩ vậy, Đức ngài Maxwell.”
Max không cười. “Với tất cả sự kính trọng của tôi, thưa ngài, ngài chưa trả lời câu hỏi của tôi.”
Một khoảnh khắc hoàn toàn im lặng. Mặt vị mục sư đỏ như lửa. Max bóp vụn mẩu bánh mì nướng giữa những ngón tay mình, cái nhìn chằm chằm của chàng không rời khỏi mặt vị mục sư.
Anne nói nhẹ nhàng, “Từ ngữ không phải là vấn đề mà ý định mới là quan trọng, đúng không? Và tiền mà chúng tôi quên góp ở hội chợ sẽ dùng để trang bị cho nhà thương dành cho người nghèo. Điều đó mới đáng tính chứ không phải từ ngữ phải không?”
Vị mục sư gật đầu. “Niềm tin thơ trẻ và giản đơn của cô thật đáng khen ngợi, cô Carstairs.”
Ngay khi Max vừa há miệng ra định đáp lại, Sara vội vàng nói. “Bình trà hết rồi. Tôi có nên gọi thêm một bình mới không?”
Ngay khi vị mục sư rời đi cùng Anne để quyên góp cho hội chợ Stoneleigh, Sara gắt gỏng nói, “Thực sự, Max, ngài quá thô lỗ với ngài Thornley đấy.”
Miệng Max xoắn lại tỏ ra chán ghét. “Ta đã gặp kiểu người như ngài Thornley trước đây rồi mặc dù không nhiều người trong số họ là mục sư lắm, cám ơn Chúa.”
“Kiểu người gì?”
“Những kẻ dốt nát, ngu si không biết họ đang nói về điều gì và không muốn em biết, điều đó còn tệ hơn. Nếu họ biết, có lẽ họ sẽ làm gì đó cho điều ấy. Sara, em có biết họ đào tạo những cậu bé nạo ống khói thế nào không?”
“Không.”
“Da họ phải thật chai sạn để họ có thể trèo vào ống khói mà không xé da thịt mình ra từng mảnh. Họ bị ép phải đứng trước lửa nóng rực để đầu gối và khuỷ tay họ…” Chàng dừng lại, nhìn chăm chú nàng với vẻ khó khăn, rồi thở dài. “Không. Có lẽ tốt nhất là em không biết.”
Nét mặt chàng bị giày vò và mắt chàng rực sáng vì giận dữ. Nàng muốn chạm vào chàng, muốn nói rằng nàng hiểu, nhưng tất nhiên, nàng chẳng hiểu gì hết.
“Tôi rất tiếc,” nàng nói. “Tôi không biết. Và ngài đúng. Tôi chưa bao giờ nghĩ về điều đó.”
Sự giày vò dần dần rời khỏi khuôn mặt chàng và chàng cười. “Nếu em là người mua báo Người Đưa Tin thường xuyên, em sẽ biết. Chúng ta có một loạt bài năm ngoái về đời sống những người nghèo và nó không được đọc nhiều lắm. Thực tế, nó tạo ra cơn bão phản đối từ những người đọc của bọn ta.”
“Họ cảm thông?”
“Ngược lại. Họ nghĩ chúng ta nên bị đánh bằng roi ngựa và giam giữ vì những quan điểm nổi loạn của mình. Một số thì tiên đoán chúng ta sẽ khiến đất nước hỗn loạn, vô chính phủ. Hầu hết những lá thư đều nói theo cái giọng của ngài Thornley.”
“Không ai ủng hộ ngài ư?”
“Một ít.” Giọng chàng cay đắng. “Nhưng những người nghèo không đọc báo bởi vì đa số họ không biết đọc. Và nếu họ có biết, họ cũng không có tiền bạc hoặc thời gian để phí hoài với những tờ báo. Họ quá bận rộn kiếm thêm để sống trong những nhà xưởng hoặc khai thác than đá dưới hầm mỏ để những người như chúng ta có thể được sung túc. Họ quá nghèo, họ bán con trai mình thành những nô lệ tập sự, chúng ta gọi họ thế. Nhưng con gái họ mới là người có cuộc sống tồi tệ nhất. Họ-”
Chàng tự vấn mình, hít một hơi thật dài và thở ra từ từ. “Điều ta muốn chỉ ra là người nghèo không có tiếng nói. Phải có ai đó nói thay cho họ. Nhưng em đúng. Ta không nên quá thô lỗ với khách trong nhà em. Ta sẽ xin lỗi vì tư cách của mình.”
Đây là điều nàng chưa từng tưởng tượng ra, Max dồn hết tâm trí mình cho đại nghĩa. Nàng chỉ biết tờ Người Đưa Tin là tờ báo cũng cấp nhưng tin tức nhạy cảm, như phiên toà của nàng. Khi nàng nhìn chàng lúc này, mắt nàng mở to và kiếm tìm, dường như nàng không thể nắm bắt được rõ con người thực của Max.
Cổ họng nàng khô rát và mắt nàng như bị thiêu đốt. Nàng nói từ tốn. “Ngài thực sự là người đàn ông lạ lùng nhất, Max Worthe.”
Nụ cười bắt đầu nở trên môi chàng, rồi lan ra toàn bộ khuôn mặt, cuối cùng làm ấm đôi mắt chàng. “Đây là điều tuyệt với nhất em từng nói về ta, Sara.”
Mắt họ nhìn nhau.
Để che sự bối rối, nàng đùa cợt nói. “Và ngài được phép thô lỗ với ngài Thornley thường xuyên như ngài muốn. Constance nói đúng. Ông ta thật vênh váo.”
Max uống một ngụm lớn trà và nhìn nàng vẻ suy ngẫm. “Em đã lo lắng không cần thiết. Anne không yêu vị mục sư đâu.”
Nàng không nhận ra nàng để lộ ra quá nhiều. “Sao ngài có thể chắc chắn?”
Chàng làm điệu bộ. “Bởi vì cô ấy tạo cho ta ấn tượng là người nhạy cảm còn mục sư thì như cục đất!”
Nàng cười lớn. “Chẳng mất nhiều thời gian để ngài nhận định về con người đúng không Max?”
Nụ cười từ từ biến mất khỏi mặt chàng. “Ta đã lầm về em, Sara, khiến ta hối hận vô cùng. Cách này hay cách khác, ta muốn đền bù cho em.”
“Đừng-” Nàng lắc đầu, nhảy dựng lên rồi mau chóng rời phòng.
Max uống ngụm trà nữa. Không phải hoàn toàn tồi tệ, chàng tự nói với mình. Chàng đang làm nàng thay đổi ý kiến. Chậm nhưng chắc, chàng đang làm nàng thay đổi ý kiến. Trong trường hợp này, chàng sẽ thuần hoá nàng trong tay trước khi bánh xe của thế kỷ mới chạy trơn tru (Deco: lúc này đang là năm 1807).
Ngài Ivor đóng sầm cửa thư viện lại và đi thẳng đến tủ ly với một ngăn đựng những bình rượu thon cổ. Ông tự rót cho mình một cốc đầy brandy, uống hết, rồi lại rót một cốc khác. Ông ước con chó cái đấy bị gẫy cổ khi ả cho ngựa thực hiện những cú nhảy đó. Ả phải có sự quyến rũ ma quỷ, một con mụ đàn bà như vậy, kẻ đã lừa lọc tránh được thòng lòng treo cổ chỉ bởi men răng của mình! Ả là một con điếm. Ả đã bắt đầu chuyện tình ái với con trai ông ngay trước mũi em gái mình. Ông không trách mắng William vì đã dính bẫy ả.
Nhưng ông phải tránh xa ả hoặc là, nhờ Chúa, ông sẽ thấy dây thòng lòng siết quanh chính cổ mình. Điều mà ông không hiểu là tại sao Đức ngài Maxwell lại thế. Có phải ngài ấy là hôn phu mà ả đã đưa về nhà không? Vợ ông nói rằng, Sara Carstairs nên nhanh chóng mà học được rằng với quá cao rồi. Người thừa kế của Đức ngài Lyndhurst sẽ không bao giờ mơ đến việc cưới con gái của kẻ ủ rượu, chưa kể đến đó là người đàn bà đã đứng trước toà vì tội giết người. Đức ngài Maxwell là một quý tộc. Ngài sẽ không làm ô uế tên tuổi lớn của gia đình bằng việc cưới một con bồ câu bẩn thỉu.
Tất cả những gì ông phải làm là chờ đợi và Đức ngài Maxwell sẽ đến với ông, tự mình thanh minh. Ngài ấy muốn một câu chuyện cho tờ báo, tất nhiên là vậy. Và có lẽ ngài cũng sẽ xâm nhập vào giường của Sara Carstairs nữa. Quý ngài Ivor mỉm cười. Đó là tất cả những gì ả ta giỏi, trò tiêu khiển của đàn ông.
Một âm thanh giống như tiếng cười của một cô gái trẻ vọng đến từ cửa sổ đang mở, và ông lang thang đi đến đó nhìn ra ngoài. Quý bà Neville đang ở trong vườn hoa hồng với tên hầu. Một tiếng khúc khích trẻ trung nữa dội vào tai quý ngài Ivor. Khi họ mới kết hôn, ông nói với vợ mình rằng bà có nụ cười trong như pha lê cũng như dòng suổi trên núi, và ông đã bị nghe nói suốt ba mươi năm qua.
Ông từ tốn nhấm nháp brandy. Jenny cũng có nụ cười tươi trẻ nhưng đó là thật. Nàng thuần khiết và ông thích thuần khiết. Ông không vội phá trinh nàng. Cơ thể ông cứng lên; hơi thở ông nặng nề.
Ông đặt cốc xuống, đóng cửa sổ và kéo rèm. Ba hồi chuông kéo sẽ mang Jenny đến cho ông. Ông đi đến dây chuông và kéo nó.