Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ổ Buôn Người

Chương 10

Tác giả: Giản Tư Hải

Sáng hôm sau ngủ dậy, Long liền nghĩ đến mẩu tin nhắn lạ. Ai nhỉ? Tên thủ phạm giấu mặt nào đó mà anh sắp khui ra định dọa dẫm chăng? Nếu vậy phải dọa sếp Phách chứ dọa anh có ích gì vì phận sĩ quan dưới quền là chỉ đâu đánh đấy. Anh đâu có quyền đình chỉ hay tiếp tục điều tra. Hay là trò đùa của tay vô công rồi nghề nào đó? Không khỏi tò mò, Long lấy máy ra kiểm tra số thuê bao gửi đến và anh không khỏi ngạc nhiên khi nhân ra số gửi đến là của mạng di động Trung Quốc. Tần ngần một lát anh quyết định gọi số máy kia. Đầu bên kia không có tín hiệu nào. Đọc lại 37 nội dung tin lần nữa, đặc biệt Long rất băn khoăn với câu chốt ‘’… đừng để ai biết tin này’’. Một yêu cầu nhẹ nhàng nhưng cũng có thể hiểu là một lời hăm dọa. Long lên Đồn 35 để cập nhật thông tin và nhận mệnh lệnh mới. Khi tiến về bàn hội ý thì Thượng Úy Lương cũng ôm tập hồ sơ trong tay chờ xin ý kiến Trần Phách.

– Long nhìn tập giấy trên tay Lương rồi hỏi.

– Này, anh dò thêm nhân chứng nào nữa gần hiện trường không?

Đúng Lúc Trần Phách từ phòng giám đốc bước ra:

– Đống chí Lương! Cậu đã bao giờ đi một chiếc xe máy xoáy nòng cỡ như 67 hay DD chưa?

– Rồi ạ, nhưng sao sếp hỏi vậy?

Cả Long và Lương nhìn vị sếp chờ đợi.

– Công An Lạng Sơn báo hôm qua có người đi đường phát hiện được một chiếc 67 vứt chỏng chơ bên chân đồi, biển số Hà Nội 31A-34-57. Tôi yêu cầu họ lần theo dấu vết xung quanh để xác định ai đã vứt nó lại. Một mặt chúng ta phải xem chiếc xe này là của ai. Cậu hãy xuống trạm đăng kiểm làm rõ ngay cho. Long khẽ chột dạ khi mường tượng một tên sát thủ nào đó đã chạy sang Trung Quốc qua đường biên Lạng Sơn và nhắn về một mẩu tin cho cảnh sát. Liên hệ với vụ án hai năm trước, khi ra tay giết hại người yêu rồi vứt xác phi tang, kẻ giết người đánh lạc hướng gia đình nạn nhân và cơ quan điều tra bằng cách lấy điện thoại cầm tay nạn nhân nhắn tin cho người thân rằng cô ta phải đi công tác đâu đó vài ngày. Tuy nhiên mục đích thực của kể bắn tin này cho anh là gì thì anh chưa nghĩ ra. Không loại trừ kẻ

sát nhân đang ở ngay sau lưng mình và sẵn sàng loại bỏ anh ngay tức khắc khi hướng điều tra không có lợi cho hắn.

Tiếng thượng úy Lương cắt ngang luồng suy nghĩ của Long.

– Em đi ngay bây giờ, nhưng sếp lúc nãy hỏi em đi xe này bao giờ chưa là ý gì?

– Nó có đặc điểm gì khác xe bình thường. Ý tôi đang nói về khía cạnh phục vụ điều tra ấy.

– Nó nổ rất đinh tai, khá tốn xăng và tốc độ rất nhanh.

– Vậy thì một chiếc xe như vậy chạy từ Hà Nội lên đến Đồng Đăng trong đêm khuya phải gây được sự chú ý. Có thể chủ nó phải cung cấp xăng dọc đường. Cậu biết phải làm gì rồi chứ?

– Vâng em rõ. Em sẽ thu thập thêm nhân chứng.

Long vội vã chắp thêm:

– Báo cáo anh. Tối qua em đã thu thập được một đầu mối quan trọng. Một chiếc mô-tô 67 đã bám theo chiếc BMW sau khi nó rời ngõ Thái Hà độ vài phút.Một nhân chứng tin cậy tại ngõ Thái Hà chứng kiến.

– Sao không gọi điện cho tôi ngay tối hôm qua? – Phách sẵng giọng.

– Dạ, em định sáng nay cùng bàn bạc ạ.

– Từ giờ trở đi, có tin gì quan trọng hãy trực tiếp gọi theo máy cầm tay của tôi bất cứ lúc nào. – Viên đại úy vỗ mạnh vỏ bao cài chiếc Siemens mới cứng dằn giọng.

– Đã đến giờ rồi, trong ngày hôm nay hai cậu phải vẽ được cho tôi tên đi xe 67 là ai. Đây là đầu mối rất quan trọng.

– Báo cáo đại úy. Phòng CSDT Lạng Sơn đã huy động gần 70 chiến sĩ vào cuộc để lần manh mối vụ án. Một nửa trong số họ lần theo dấu vết người lái mô tô. Nhiều người bản địa và dân buôn hàng qua biên giới thấy một người đàn ông trạc 30 mặc áo quần màu đen đi theo hướng sang Poshan-Trung Quốc. Tên này có dấu hiệu nghi vấn. Họ chỉ yêu cầu chúng ta xác định lai lịch chủ nhân chiếc xe 67 là ai ạ.

– Lương! Thúc giục bên giám định cung cấp tung tích dấu vân tay xem nó là ai và đối chiếu với chủ nhân chiếc xe xem sao. Chúng ta có lí do để tạm giữ hắn để điều tra rồi. – Trần Phách nắm chặt tay đấm nhẹ lên mặt bàn.

– Rõ! – Hai trinh sát mạnh mẽ bước ra ngoài.

Việc truy bắt đối tượng nguy hiểm là sở trường của ông, nhưng ông không thể dễ dàng thừa lệnh ai đó mà không cho nhân viên của mình điều tra kĩ càng. Sang ngày thứ 3, những nỗ lực của Đồn 35 và CSDT Lạng Sơn đã lần một manh mối rõ ràng.

Đúng 7 giờ 35 sáng, Cuộc hội ý chớp nhoáng diễn ra tại Đồn 35. Trần Phách kiểm tra tiến độ từng người:

– Đồng chí Lương! Công việc tiến triển chưa?

– Báo cáo, Chiếc 67 này có dừng lại mua xăng ở gần Bắc Ninh lúc 10 giờ tối. Anh ta chỉ đi một mình. Đây là một thanh niên khoảng 27-30. Lúc đó khá vắng và chiếc xe đặc biệt nên họ nhớ khá kĩ.

– Giấy tờ xe của ai?

– Đã quá rõ, chủ nhân chiếc xe kia là Nguyễn Hà Phan, đăng kí tại quận Đống Đa Hà Nội

– Dấu vân tay trên ô tô thì thế nào? Có khớp không?

– Chính là một người! Hồ sơ lưu trữ có tên anh ta tại công an tỉnh Hà Nam. Chính là tên Nguyễn Hà Phan. Hắn đã bám theo xe BMW từ Hà Nội. Nó có mặt tại đèo Hốc đúng lúc tai nạn rồi lại đi mở các cửa xe và quanh quẩn ở đó một hồi không biết để làm gì. Ngay sau đó có tin hắn lên Lạng Sơn và biến mất. Thưa đại úy, nếu không bắt ngay hắn, tôi e rằng không kịp nữa!

Trần Phách đáp ngay:

– Khi chúng ta nhận ra hắn thì đã muộn. Tên Phan đã bỏ sang Trung Quốc rồi còn đâu. Còn cả cô Hà Vi bí ẩn này nữa, không loại trừ đã vượt biên theo anh ta. Tôi đã liên lạc với interpol Nam Tu. Họ đã hẹn tôi vào cuộc ngay tức khắc. Động cơ và mục đích hắn bám theo xe BMW là bắt cóc hay để giết hại tên Tà? Các cậu động não đi chứ?

Long đứng phắt dậy:

– Căn cứ lời nhân chứng mà tôi thu thập cộng với các thông tin mới nhất chúng ta hiện có. Tôi được biết, Phan có quan hệ tình cảm với Hà Vi và hay qua lại nhà cô ta. Tuy nhiên tỉ phú Vũ Tất Tà mới là người thắng cuộc trong vụ tranh giành cô người mẫu này. Hà Phan không ưa gì Tà hay đúng hơn là thù địch của nhau. Vậy khi Hà Vi theo Tà đi chơi, hắn đã bám theo lên đến Đèo Hốc. Phan chặn chiếc xe kia lại định hại Tà rồi cướp luôn chiếc xe. Tên Phan này đã hạ gục được Tà và định chiếm đoạt Hà Vi. Quần áo bị cởi bay của cô ta nói lên điều đó. Khi đạt xong mục đích hắn hoảng sợ và không dám lấy chiếc xe nữa. Vẫn dùng chiếc xe 67 của mình để chạy lên Lạng Sơn. Trước khi đi hắn đã làm trôi chiếc xe và nạn nhân xuống vực phi tang.

– Nghe có vẻ đơn giản, Thế còn mẩu giấy trong váy cô ta xuất phát từ đâu? Lại còn dấu chân bên ngoài chiếc xe thì sao?

– Giấy đánh máy nên không rõ ai viết và để làm gì, nhưng chắc là cô ta định cho ai cái địa chỉ của mình để gửi đồ hoặc dán lên bưu kiện. Có thể từ nhiều hôm trước đó. Cái này không nhất thiết phải quan tâm lắm. Những dấu chân quanh xe là của tên Phan, hắn làm cho xe trôi xuống vực rồi chạy xuống kiểm lại xem tên Tà và Hà Vi còn sống hay chết. Thấy một chết, một văng xuống sông thì hắn hài lòng bỏ đi. Trần Phách chỉ sang Lương. Đây là giờ phút thi thố trí tưởng tượng của họ, và ai cũng háo hức cố đưa những phân tích sắc sảo nhất của mình. Với chất giọng trầm và rõ, viên thượng úy cố thể hiện là một đàn anh chín chắn:

– Chính vì đến giờ phút này chưa có tin tức gì về Hà Vi nên tôi lại có giả thiết khác.

– Lương hẵng giọng rồi tiếp. – Tên Phan và Hà Vi mới là tình nhân thực sự. Hà Vi lợi dụng Tà để đào mỏ thôi. Khi đã kha khá cô ta định cùng người yêu mình trốn đi nước ngoài qua ngả Poshan. Tôi cũng đồng tình với ý kiến Phan định cướp chiếc xe nhưng để chạy trốn mà thôi. Nếu cướp vì tiền thì anh ta nuốt sao trôi con xe đó. Không khéo giờ này chúng đang đoàn tụ đâu đó bên kia rồi đấy.

– Long vặn lại gần như tức thì.

– Nếu như ông nói thì Phan và Vi bỏ đi thì cứ việc đi, sao lại gây trọng án để rồi không sớm thì muộn sẽ phải dựa cột?

– Ô hay, thế cậu còn nhớ vụ án xe LEXUS năm kia tại Hà Nội không hả? Một vụ chân dài giết đại gia để bịt lại quá khứ vụng trộm của họ. Biết đâu chừng tên Tà cũng dọa tiết lộ ảnh Sex với tên Phan thì sao? – Lương nhăn răng nhìn Long cười mặc dù xung quanh anh không ai thấy có gì hay ho cả.

Long đặt vội ly trà xuống bàn định bẻ lại nhưng ngay lúc đó Trần Phách đã đập bàn tay xuống bàn làm anh ta thôi hẳn.

– Đề nghị cậu Lương nghiêm túc, không có lí gì khi cả tên Phan và Hà Vi lại cùng nhau giết hại Tà với một lí do như thế được.

– Em rất nghiêm túc phân tích đấy chứ ạ.

– Thế tôi hỏi cậu, nhỡ may tên Tà dừng xe lột váy định giở trò với cô gái thì sao?

Lúc đó bị tên Phan theo kịp nên Tà bị tên này uy hiếp. Vết thương trên đầu anh ta là hậu quả của hành động này thì sao? Tên Phan hay Hà Vi đánh Tà? Thậm chí là một tên nào khác. Vụ án này không phải là vì tình, lại càng không phải cướp cửa giết người. Thưa các đồng chí, chúng ta thiếu quá nhiều dữ liệu. Nếu chúng ta tìm được Hà Vi hoặc cả tên Phan nữa mới có lời giải chính xác. Tôi tin là có nhiều kẻ đứng sau vụ này với những mục đích hiểm hơn nhiều. Nhiệm vụ hàng đầu bây giờ là tìm bằng được Hà Vi và tên Phan. Tôi đã có tin của biên phòng tỉnh Lạng Sơn về tung tích tên Phan đã

trốn đến tận Poshan. Còn Hà Vi vẫn là ẩn số.

Lương há miệng định nói gì đó nhưng ánh mắt uy lực của viên đại úy chiếu thẳng:

– Cậu Lương! Cậu ở nhà cùng anh em tiếp tục phá án. Mục tiêu tối thượng là tìm ngay Hà Vi trước khi điều đáng tiếc nào đó sẽ xảy ra. Tôi sẽ chỉ thị từ xa. Cậu Khất!

Hãy đặt vé Hà Nội – Nam Tu cho tôi ngay sáng mai

– Rõ!

Bình luận