Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Pendragon 1 – Con Buôn Tử Thần

Chương 8

Tác giả: D.J. Machale

TRÁI ĐẤT THỨ HAI
(@ liz_vbaby type)

– Ê, mấy nhỏ.

Đang đọc, Mark và Courtney ngửng lên nhìn trung sĩ D’Angelo đứng trước đồn, gọi hai đứa. Chúng đã ngồi đó suốt thời gian đọc những trang giấy của Bobby. Mark kêu lên :

– Chạy!

Nhưng mới nhổm người, nó đã bị Courtney nắm quần kéo xuống. Cô bé bình tĩnh nói:

– Sao phải chạy? Tụi mình có làm gì bậy đâu.

Mark ngẩn mặt suy nghĩ. Đúng. Chúng nó chỉ ngồi trong ngõ để đọc, có làm gì phạm luật đâu. Nhưng cảnh sát gọi chúng làm gì? Vẫn ngồi tại chỗ, Courtney nhìn viên cảnh sát, hỏi :

– Chú muốn gì?

– Muốn nói chuyện với hai cháu.

– Vậy thì chú lại đây.

Ui cha! Mark nhăn nhó. Courtney hơi bị lếu láo. Trước đó, ông ta có tỏ ra bực dọc, cằn nhằn hai đứa thật, nhưng dù sao cũng là cớm mà. Mark tin chắc ông ta sẽ túm cổ hai đứa.

D’Angelo chống nạnh, bước mấy bước về phía hai đứa, giọng rất hoà nhã:

– Chú muốn nói với các cháu về chuyện nhà Pendragon.

Vẻ hoài nghi, Courtney hỏi:

– Vì sao?

– Vì chú tin các cháu.

Hai đứa nhìn nhau. Thành công rồi! Chắc ông ta đã tìm ra ông bà Pendragon. Cả hai bật dậy. Mark thận trọng cất kĩ cuốn giấy mới đọc được một nửa vào ba-lô, rồi cùng Courtney đi theo trung sĩ D’Angelo trở lại đồn cảnh sát.

Hai đứa được đưa qua hành lang, tiếp tục đi qua những văn phòng phía sau. Mark khoái lắm, vì chưa bao giờ nó được thấy bên trong đồn cảnh sát. Nhưng rồi thực tế không giống như nó tưởng chút nào. Trên ti-vi, đồn cảnh sát lúc nào cũng rộn ràng hoạt động. Luôn luôn có những tay cớm đưa mấy gã tội phạm tay bị còng vào phòng điều tra, các thanh tra bận rộn nhận báo cáo, đội An-ninh phòng-ngừa tội-phạm hấp tấp tới lui làm nhiệm vụ. Nhưng cảnh đó không thấy trong đồn cảnh sát Stony Brook này. Tại đây chỉ thấy một tay đang gọi điện thoại đến cửa hàng Domino đặt món bánh pizza, một tay khác uể oải chơi bài Freecell trên cái máy tính cũ rích. Chẳng có vẻ gì là một sở cảnh sát rộn ràng như tổ ong tất bật với công việc. Quá thất vọng.

Vừa đi, trung sĩ D’Angelo vừa nói:

– Thật tình chú cứ tưởng hai đứa bày trò phá chú, cho đến khi chú nói với đại uý Hirsch…

Mark vội hỏi:

– Đại uý nói sao ạ?

– Gặp ổng cháu tự hỏi.

Trung sĩ mở cửa, ra hiệu cho Mark và Courtney bước vào. Đó là một phòng họp, với một bàn sắt lớn, chung quanh có tám cái ghế. Một tấm gương khổng lồ che kín một bức tường. Ngồi tại đầu bàn là một ông trông vui vẻ, mặc bộ com-lê. Thấy Mark và Courtney vào, ông ta đứng dâỵ mỉm cười, nhưng cả hai đều nhận thấy ông ta có vẻ lo lắng. Tốt. Nên thế. Những chuyện rắc rối đang được xem xét đấy. Ông ta lên tiếng:

– Chào. Chú là đại uý Hirsch. Cảm ơn các cháu đã trở lại.

Courtney tiến thẳng tới tấm gương, mắt lim dim vì chói sáng, dí mũi sát mặt kính. Cô bé nói:

– Đây là gương hai chiều ạ? Ai ở phía bên kia? Chú lấy khẩu cung chúng cháu đấy à?

Đại uý Hirsch bảo:

– Đúng. Đó là gương hai chiều. Nhưng sau gương không có ai hết và chúng ta không lấy khẩu cung hai cháu.

Courtney vẫn cố nhìn xuyên qua tấm gương. Cô bé không tin lời ông đại uý. Trung sĩ D’Angelo lên tiếng:

– Sao hai đứa không thoải mái ngồi xuống đi.

Mark và Courtney ngồi bên cạnh nhau bên chiếc bàn. Viên trung sĩ đứng kế bên cửa. Đại uý Hirsch ngồi xuống nhìn hai đứa. Hai đứa cũng nhìn lại ông. Đại uý bối rối nhướn mày, như không biết phải bắt đầu từ đâu. Courtney bao giờ cũng là Courtney, cô bé khai hoả trước:

– Vì sao chú lại tin chúng cháu về chuyện nhà Pendragon?

Ông bà Pendragon là bạn thân của chú. Jimmy, con trai chú, chơi cùng đội bóng rổ với Bobby.

– Mark kêu lên:

Jimmy Hirsch! Cháu biết bạn ấy. Một tiền đạo rất mạnh.

– Đại uý Hirsch gật đầu. Tốt. Vậy là bây giờ đã có một người lớn đứng về phía hai đứa rồi. Mà lại là một đại uý cảnh sát hẳn hoi. Mọi chuyện sắp sáng tỏ rồi đây. Ông hỏi:

Lần cuối cũng các cháu thấy Bobby là khi nào?

– Mark biết, nhưng nhường cho Courtnet trả lời:

– Tối qua ạ. Tại nhà bạn ấy, khoảng một tiếng trước trận thi đấu ạ.

Bobby có nói gì làm cho cháu nghĩ là nó sắp ra đi không?

Courtney và Mark nhìn nhau. Chúng biết chính xác Bobby đã đi đâu. Nếu câu chuyện trong những trang giấy da là sự thật, chúng còn biết cậu Press đã chở Bobby bằng chiếc mô-tô của ông tới một vũ trụ xa xôi tên là Denduron. Nhưng cả hai đứa đều không biết chắc chuyện kì quái đó có đúng thật hay không, và chúng không muốn bị coi là những kẻ mắc bệnh tâm thần. Với lại, những trang giấy này cũng không cắt nghĩa chuyện gì đã xảy ra với ngôi nhà của gia đình Pendragon. Trước khi đi gặp cảnh sát, Mark và Courtney đã quyết định chỉ nêu ra những sự thật có thể chứng minh được. Và chứng minh vụ ngôi nhà bị biến mất là chuyện dễ dàng. Vì vậy không cần bàn bạc lại, hai đứa đều nhất trí cứ theo kế hoạch ban đầu. Courtney trả lời:

– Cháu đang nói chuyện với Bobby tại nhà bạn ấy thì cậu Press của bạn ấy tới và cháu ra về. Đó là lần sau cùng cháu gặp Bobby.

– Đại uý Hirsch nhìn xuống mảnh giấy ông đã ghi chép mấy dòng:

Đúng. Cậu Press…

– Ông nói lớn mà dường như đang suy ngẫm điều gì đó hơn là nói ra miệng. Có vẻ ông ta muốn nói ra điều gì, nhưng đắn đo không biết có nên nói hay không. Ông nhìn trung sĩ D’Angelo như tìm lời khuyên. Trung sĩ lên tiếng:

Tôi nghĩ đại uý nên cho các cháu biết…

– Mark hỏi ngay:

Biết…biết gì ạ?

Rõ ràng cảnh sát đã nắm được thông tin gì đáng ngại. Đại uý Hirsch đứng dậy, nóng nẩy nện gót quanh phòng:

– Sau khi hai cháu gặp trung sĩ D’Angelo, anh ấy có nói cho chú biết. Thật ra trung sĩ không tin các cháu, vì anh ấy không tìm được một chút thông tin nào về nhà Pendragon.

Courtney cắt ngang:

– Nhưng đại uý quen họ mà.

– Đúng, chú quen biết họ. Chú đã đến nhà họ nhiều lần.

– Mark nói thêm:

Vậy mà… bây giờ ngôi nhà biến mất tiêu.

Viên đại uý nhìn hai đứa, rồi lại nhìn trung sĩ D’Angelo. Sau cùng, ông nói:

– Phải, ngôi nhà đã biến mất. Có thể đây chỉ là một đồn cảnh sát nhỏ trong một thị trấn nhỏ, nhưng chúng tôi lưu giữ từng mẩu thông tin trong hồ sơ dân sự. Sau khi các cháu tới, chúng tôi đã kiểm tra, tìm tòi thông tin về gia đình Pendragon bằng máy tính và… không tìm thấy gì.

Courtney hỏi:

– Đại uý bảo “không có gì” là sao? Không có hồ sơ cảnh sát á?

– Hoàn toàn không có gì. Không khai sinh, không bằng lái xe, không có số an ninh xã hội, không tài khoản ngân hàng, không sổ nợ, không hồ sơ trường học, không thẻ tín dụng, không… có gì hết! Gia đình nhà Pendragon không chỉ biến mất, mà… cứ như họ chưa từng bao giờ tồn tại.

Bước chân của đại uý Hirsch hấp tấp hơn, ông tỏ ra bực tức vì chính những điều ông đang nói thật vô lý, tuy nhiên lại là sự thật. Sau cùng, Mark lắp bắp:

– Nhưng… nhưng họ có… có tồn tại mà… Cháu muốn nói là… chúng ta biết họ.

– Chú biết. Chú đã nhiều lần ăn cơm tại ngôi nhà đó. Đã từng lái xe đưa Bobby tới nơi họp Hướng đạo. Cho hai cháu biết thêm điều này nữa: chúng tôi đã rà soát lại những tờ báo đã từng đăng bài viết về ông Pendragon, không tìm thấy bài nào. Nhưng chú nhớ là mình đã đọc, đã tranh luận với ông ấy về những bài viết đó.

Mỗi giây lại càng thêm kì lạ. Biến mất là một chuyện. Nhưng toàn bộ tiểu sử của một con người cũng “bốc hơi” là chuyện dường như không thể nào chấp nhận nổi.

Mark lo lắng hỏi:

– Còn… còn… cậu Press?

– Cũng vậy, không có gì. Chúng ta không tìm ra bất kỳ điều gì chứng minh những con người này là có thật.

Courtney bần thần nói:

– Chỉ trừ trong trí nhớ của chúng ta.

Mộy ý kiến lạnh người. Nếu những gì đại uý nói là sự thật, thì điều duy nhất Bobby và gia đình nó để lại chỉ còn là những kỉ niệm trong tâm tưởng bạn bè và… cuộn giấy da trong ba-lô Mark. Đại uý Hirsch ngồi lại bàn, nhìn hai đứa trẻ bằng ánh mắt van nài. Ông nói với thoáng chút tuyệt vọng của một người đang bí lối:

– Hai cháu. Hai cháu hãy giúp ta. Nếu còn nhớ thêm bất cứ điều gì, bất cứ điều gì có thể giúp chúng ta khám phá ra chuyện gì đã xảy ra cho nhà Pendragon, làm ơn cho ta biết.

Mark và Courtney còn rất nhiều điều muốn nói thêm. Tất cả đang ở trong ba-lô của Mark, ngay trên bàn, trước mặt họ. Chỉ việc lấy ra, đưa cho đại uý Hirsch. Ông ta sẽ đọc và bắt tay hành động. Việc của người lớn là tiếp quản và làm sáng tỏ sự việc. Nhưng đó không phải chuyện của Courtney. Cuộn giấy đó gửi cho Mark. Nếu phải nói cho cảnh sát vệ những trang giấy đó, thì phải do Mark quyết định.

Courtney thấy Mark đang chăm chăm nhìn cái ba-lô. Cô bé biết chính xác bạn mình đang suy nghĩ gì. Nó đang đấu trang tư tưởng: có nên đưa cho đại uý hay không. Mark ngửng lên nhìn Courtney. Courtney ước gì có thể giúp bạn quyết định, nhưng thật tình chính cô bé cũng không biết phải quyết sao cho đúng. Vì vậy Courtney chỉ nhẹ nhún vai bảo: “Tuỳ bạn” Đại uý Hirsch hỏi:

– Sao? Các cháu có nhớ thêm được gì khác nữa không?

Mark hít một hơi thật sâu, rồi nói:

– Không. Chúng cháu cũng bối rối y như chú vậy.

Thế là quyết định. Courtney nói theo Mark:

– Đúng vậy. Chúng cháu cứ như mê sảng vậy

Thở dài mệt mỏi, đại uý Hisrch đứng dậy nói:

– Thôi được rồi. Chúng ta bắt đầu mở cuộc điều tra. Hãy nói với ba má, bạn bè, với bất kỳ ai hai cháu quen biết: nếu họ nghe được điều gì về gia đình Pendragon, hãy phôn cho chú. Được chứ?

Courtney và Mark gật đầu. Đại uý trao cho mỗi đứa một tấm danh thiếp có số điện thoại của ông. Mark xách ba-lô lên, hai đứa quay trở ra.

Ra khỏi đồn, hai đứa lặng lẽ đi một đoạn đường dài. Đồn cảnh sát nằm gần ngay bên đại lộ Stony Brook. Đây là con đường thương mại chính của thị trấn, luôn luôn tấp nập người qua lại. Hầu hết quán ăn, cửa hàng đều nằm trên con đường này. Nhưng hôm nay Mark và Courtney không quan tâm gì tới những cám dỗ của khu phố. Qua cửa hàng băng đĩa Silo, chúng không hề liếc mắt vào quầy; mùi khoai tây chiên béo ngậy của cửa hàng bánh Deli ngon nhất thế giới, hơi kem mát lạnh từ quán kem Scoop cũng không dụ dỗ được chúng; thậm chí hai đứa còn không nghĩ đến chuyện ghé vào thư viện, nơi mọi người đều dừng chân ở mấy bậc thềm phía trước vì biết chắc sẽ gặp vài người quen tại đó.

Nhưng hôm nay thì không. Với Courtney và Mark những nơi chốn lui tới thân quen giờ dường như không còn thân quen nữa. Tất cả như vẫn cũ, nhưng vài tiếng đồng hồ vừa qua đã mở ra cho chúng thấy khả năng thế giới này không vận hành như chúng vẫn tưởng. Chuyến phiêu lưu của Bobby, việc biến mất môt cách kì lạ của gia đình Pendragon làm chúng nghi ngờ tất cả những gì chúng hằng tin tưởng. Với mớ ý nghĩ rối bời trong đầu, nhai khoai tây chiên của nhà hàng Deli cũng không ngon lành gì. Vì vậy hai đứa vượt qua những chỗ quen thuộc, nơi rất dễ đụng mặt bạn bè, để vào một công viên nhỏ, yên tĩnh nằm kẹp giữa hai toà nhà cao tầng.

Tới lúc đó Mark mới nhìn Courtney, hỏi nhỏ:

– Đúng ra mình có nên nói với họ về thư của Bobby không?

– Mình không biết, mình chẳng suy nghĩ gì được nữa.

– Mình cảm giác phải có lí do rất quan trọng, nên Bobby mới gửi thư đó cho mình.

– Sao? Chúng ta chưa đọc xem bạn ấy muốn gì mà.

– Ừa. Mình biết. Nhưng mình vẫn cảm thấy có chuyện lớn đang xảy ra, mà Bobby chỉ là một phần trong chuyện đó. Chuyện… rất nghiêm trọng, chẳng hạn như… mấy cái vụ… bức xạ vũ trụ. Mình kỳ cục quá, phải không?

– Kỳ cục cái gì? Đến lúc này thì còn gì là kỳ với cục nữa.

Chính xác! Cứ nghĩ đến chuyện Lữ khách hiểu được mọi ngôn ngữ, lãnh địa, ống dẫn phóng người ta vượt qua không gian và thời gian… làm thay đổi tất cả nhưng gì chúng ta đã biết.

Courtney im lặng. Mark có lý. Cho đến lúc này cô chỉ nghĩ đến Bobby và gia đình nhà Pendragon. Nhưng những ngụ ý trong những trang giấy hai đứa đã đọc… bao la quá, không lĩnh hội nổi. Mark tiếp tục:

– Khi ngồi trong đồn cảnh sát, mình nghĩ điều gì sẽ xảy ra nếu đưa cuộn giấy của Bobby cho họ. Mình nghĩ đến hai khả năng có thể xảy ra. Một là, họ sẽ tuyên bố rộng rãi, và chúng ta sẽ kẹt trong luồng dư luận cuồng nhiệt rộng lớn đó. Phải nhớ rằng, mình có thể còn nhận thêm nhiều trang nữa. Chắc Bobby không muốn dư luận ồn ào lên như thế đâu, nhất là cậu ấy muốn mình giúp. Vì nếu Bobby muốn đưa ra dư luận, cậu ấy đã bảo mình chuyển cho nhà báo rồi.

– Còn khả năng thứ hai?

– Sẽ xảy ra hoàn toàn ngược lại. Những gì Bobby viết rất có thể làm kinh động thế giới đến mức họ sẽ chôn giấu tất cả mọi chuyện này và làm như chưa hề có gì xảy ra, giống như… giống như chuyện người ngoài hành tinh ở Roswell, hay vụ ám sát tổng thống Kennedy đó.Con người không muốn nghe cái chuyện thế giới tốt lành, trật tự này của họ lại không giống như những gì họ đã nghĩ. Chẳng trách được họ; chính mình cũng vậy.

Courtney thêm vào:

– Còn khả năng thứ ba nữa. Mọi người sẽ đổ trách nhiệm lên đầu hai đứa mình. Ai cũng chỉ mong có lời giải đáp đơn giản dễ hiểu nhất, và câu trả lời dễ nhất là: tất cả đều do hai đứa mình dựng chuyện. Sẽ dễ hiểu cho mọi người hơn khi nghĩ rằng chúng mình là những nhãi ranh bày trò bịp bợm, hơn là tin vào chuyện có kẻ nhảy vào một cái hang để du hành qua vũ trụ.

Thật khó tin là mới chỉ mấy giờ trước mối quan tâm lớn nhất của hai đứa chỉ là chuyện Bobby vắng mặt trong buổi thi đấu bóng rổ.

Courtney nhìn Mark hỏi:

– Cậu nghĩ chúng mình phải làm gì?

Chưa kịp trả lời, Mark bị một kẻ từ phía sau với tay giật cái ba-lô của nó. Mark và Courtney kinh ngạc ngửng nhìn.

– Mày lại có cái gì nữa đây. Dimond? Tạp chí nữa à?

Chính là Andy Mitchell, thằng nhóc đã bắt gặp Mark đang đọc mấy trang nhật kí đầu tiên của Bobby trong phòng vệ sinh nam. Nó rối rít cố mở ba-lô của Mark. Mark đứng bật dậy, kêu lên:

– M… Mitchell, trả lại tao!

Mark xông tới. Thằng Mitchell nhảy ra xa, ha hả cười:

– Thôi nào, mày không muốn cho tao xem với sao?

Nó đưa cái ba-lô về phía Mark. Mark vội đưa tay chụp, nhưng Mitchell giật ngay lại:

– Muốn lấy lại lắm hả? Tới mức nhảy xuống cống mà bơi với chuột để có được nó hả?

Vừa nói nó vừa đi giật lùi đến miệng cống thôi hoắc, rộng dư sức cho chiếc ba-lô lọt xuống. Mark tuyệt vọng la lên:

– Đừng!

Mitchell đong đưa cái ba-lô trên cống:

– Mày muốn đổi lại bằng cái gì đây?

– Mày muốn gì?

Mitchell suy nghĩ giây lát, rồi chỉ lên tay Mark:

– Tao đổi ba-lô lấy… cái nhẫn to đùng cũ rích kia kìa.

Mark không thể đưa cho nó cái nhẫn. Nhưng cũng không thể để mất cuộn giấy chưa đọc hết. Mark chưa biết Bobby muốn nhờ nó làm gì.

– Nghĩ lẹ lên Dimond. Nhẫn hay ba-lô… ba-lô hay nhẫn.

Mark không biết phải làm sao. Thình lình một bàn tay cứng như thép nắm lấy cổ tay thằng Mitchell. Nó ngửng lên, mặt đối mặt với Courtney. Cô bé đã bình tĩnh ngồi nhìn cảnh này từ băng ghế. Có thể Courtney không biết làm sao để giải quyết vụ mất tích một cách bí ẩn của Bobby và nhà Pendragon, hay chuyện thế giới vừa bị đảo lộn, nhưng một điều cô biết có thể giải quyết gọn lẹ: đó là thằng đầu bò Andy Mitchell. Courtney vặn cổ tay thằng nhóc, dí sát mũi vào mặt nó:

– Cứ bỏ ba-lô xuống cống đi, đầu mày sẽ lộn xuống cống ngay sau đó.

Hai đứa kềm nhau thật lâu. Sau cùng thằng Mitchell đành cười cười:

– Giỡn chút mà. Làm gì dữ vậy?

Courtney với tay kia giật lại cái ba-lô, rồi buông tay Mitchell ra. Nó vội lùi lại, nắn nắn cổ tay cho máu lưu thông trở lại, rồi nói mấy câu với Mark cho đỡ quê:

– Mày lượm được đâu cái nhẫn thấy ghê vậy?

Mark và Courtney trừng trừng nhìn cho tới khi thằng Mitchell quê hết chịu nổi, chỉ còn nước bỏ đi. Nó quay người bước đi, nhưng vẫn vớt vát mấy câu:

– Tươi lên chút coi, căng dữ vậy.

Courtney ném cái ba-lô cho Mark.

– Cám ơn.

Mark hơi bối rối nói. Nó biết không giải quyết được vụ này tốt như cô bạn. Courtney bảo:

– Mình rất ghét thằng láu cá đó.

Mark nghiêm nghị:

– Tìm chỗ nào đọc cho hết thư đi. Ở mấy chỗ công cộng này, mình thấy lo lắm. Về nhà mình đi.

Courtney ngập ngừng:

– Ừ, cũng được. Nhưng phòng cậu hôi như tổ cú ấy.

Mark nhìn xuống ngượng nghịu. Courtney cười nói:

– Nè, có gì mà quê. Phòng con trai nào mà chẳng hôi như tổ cú. Thôi, về nhà mình đi.

Trên đoạn đường ngắn tới nhà Courtney, cả hai đứa đều ít nói, vì tâm trí đều bận rộn về mấy trang thư. Rất nhiều câu hỏi cần giải đáp. Nhưng trên hết là: Bobby muốn nhờ Mark làm chuyện nguy hiểm gì? Courtney nôn nóng muốn biết, Mark cũng vậy. Nhưng cứ nghĩ đến phải làm một chuyện nguy hiểm là nó chẳng thích chút nào, dù có quan trọng mấy đi nữa. Cho đến bây giờ, hành động nguy hiểm nhất nó có thể làm, là ban đêm vội vàng bấm chuông trộm nhà ai đó, rồi ù té chạy. Với những chuyện Bobby đang trải qua, bức tường rào đầy cọc nhọn cao hơn nhiều.

Nhà Courtney rất giống nhà Mark, cũng ở trong một khu ngoại ô yên tĩnh. Nhưng thay vì vào phòng Courtney, cô bé đưa Mark xuống tầng hầm, nơi có xưởng làm việc của cha cô. Mark hơi thất vọng vì không được thấy khuê phòng của cô nàng Courtney Chetwynde xinh đẹp. Nhưng còn những vấn đề lớn hơn cần giải quyết.

Hai đứa ngồi trên cái ghế dài cũ đầy bụi. Mark mở ba-lô, lấy cuộn giấy đặt trên bàn nhỏ trước mặt. Cả hai đứa đều hồi hộp. Dù muốn chết vì tò mò muốn biết chuyện gì xảy ra sau đó cho Bobby, nhưng chúng lại sờ sợ những gì chứa trong những trang giấy và những điều lạ lùng chúng khắp khám phá ra. Hai đứa cũng hít mạnh một hơi, rồi Courtney nhìn Mark hỏi:

– Sẵn sàng chưa?

– Rồi.

Chúng nhìn xuống mấy trang giấy, tìm chỗ đã đọc dở dang:

Mình sẽ tìm cách thoát khỏi đây và hôn chào vĩnh biệt nơi này, cho dù có cậu Press hay không.

Bình luận