NHẬT KÍ # 3
DENDURON
(@Joyce89 type)
Hai bạn ơi, mình đã làm cho công việc rối tung lên mất rồi.
Mình cố gắng gánh vác và làm điều phải, nhưng mình e là chỉ làm cho mọi chuyện tệ hại hơn. Mình đã trải qua một hành trình bão táp kể từ khi gặp hai bạn trong đường tàu điện ngầm, nhưng vấn đề mấu chốt đó là: khi mình ngồi viết dòng nhật ký này đây thì mình và mọi người đang trên bờ một thảm họa có thể làm tan nát Denduron. Không hoàn toàn do lỗi mình, nhưng mình sợ là chính mình đã đẩy sự việc tới bờ vực thẩm. Trước hết, mình trở lại những gì đã xảy ra từ sau lần viết nhật ký trước. Mình đã kết thúc nhật ký đó trước khi đi gặp hai bạn. lẽ ra mình phải kể cho hai bạn biết chuyện gì xảy ra trước chuyến du hành của mình tới Trái Đất Thứ Hai để nhận cái ba-lô từ hai bạn. Thấy hai bạn, tâm hồn mình cứ lâng lâng như ở trên mặt trăng. Ước gì mình đừng bao giờ có chuyến du hành đó, vì chuyến đi đó là một trong những nguyên nhân đưa mọi người tới bờ vực tai ương này.
Khi bà Osa bị giết, đầu óc mình như mở ra, suy nghĩ sáng suốt hơn. Nhưng không có gì là lãng mạn, bi hùng như kiểu: thình lình mình nhận ra là phải hoàn tất sứ mệnh của một Lữ Khách, dẫn dắt người Milago tới chiến thắng và vân vân… không đâu. Mình chỉ nghĩ đến cậu Press. Mình cảm thấy xấu hổ vì đã không cố thử làm gì để giúp cậu. Lý do duy nhất để tự bào chữa chỉ là: cả đống sự việc quái dị đổ ụp lên đầu mình một lúc, nên đầu óc mình quá hoang mang. Nhưng cái chết của bà Osa như hồi chuông thức tỉnh mình. Mất mát của mình không thấm tháp gì với sự mất mát của Loor. Bà Osa là mẹ cô. Mình tưởng tượng nếu mình mất mẹ thì sao. Rồi mình dẹp bỏ ngay ý nghĩ đó. Mình không thể hình dung được sẽ ra sao nếu má mình mất. Ý nghĩ đó khủng khiếp quá.
Bà Osa đâu đáng bị chết như vậy. Tất cả những gì bả đang cố gắng làm chỉ là để giúp một số người có cuộc sống tốt đẹp hơn. Giống như cậu Press. Cậu cũng đang cố giúp người Milago, và chính vì vậy mà cậu mình sắp phải chết. Như vậy có công bằng không? Mình nghĩ là không. Mình nhận ra, phải có ai đó tiến lên và cất lời phản kháng. Rủi thay, mình cũng nhận ra kẻ duy nhất có thể làm điều đó lại là… mình. Mình bảo “rủi” không phải vì mình không muốn giúp cậu Press, mà vì mình biết mình không phải ứng cử viên số một để vào vai lính đánh thuê kiểu Schwarzenegger, xung phong vào lâu đài Bedoowan, tả xung hữu đột, giải thoát ông. Đó chỉ là chuyện hoang đường. Tuy nhiên mình vẫn phải làm một điều gì đó, và nếu mình có bất kỳ một cơ hội nào, thì mình vẫn cần có sự giúp đỡ. Ý mình là Loor. Nhưng mình không thể nói gì để làm Loor nguôi ngoai về những gì đã xảy ra với mẹ cô. Chắc cô ta căm ghét mình ghê lắm. Nhưng cô ta là người duy nhất có thể giúp mình, vì vậy mình phải ráng.
Vào hầm mỏ chính, mình đi tìm Loor và gặp cô ta đang ngồi một mình khoang chân cuối hang, đẽo gọt một mảnh gỗ nhỏ. Dường như Loor đang khắc một khuôn mặt nửa mặt trăng, nửa mặt trời. Thấy cô tập trung vào việc làm, mình không muốn làm phiền, nên đứng chờ cho cô ta lên tiếng trước. Suốt mấy phút Loor làm như không thấy mình, cứ cắm cúi gọt đẽo. Sau cùng, chắc thấy mình nhất định không chịu bỏ đi, Loor mới lên tiếng nói:
-Đây là một szshaszha. Ở lãnh địa của tôi, vật này tượng trưng cho sư kết thúc một đời người và cũng là sự khởi đầu cho một kiếp khác. Tôi dâng mẹ, vì như người ta nói, để được may mắn trong kiếp sau.
-Rất ý nghĩa.
Loor rắn rỏi nói ngay:
-Chỉ là chuyện cổ tích, chẳng nghĩa lý gì. Nhưng vì mẹ tôi tin vào những điều này, nên tôi tôn trọng.
Chắc mình lại lỡ lời. Muốn định chuồng ngay, để cô ta ngồi lại một mình, nhưng mình cố gắng đứng lại để nói hết ý định. Mình nói, giọng cứng rắn hơn mình tưởng:
-Mai tôi không về. Tôi sẽ đi tìm cậu Press.
Loor ngừng tay, ngửng nhìn mình. Mình ráng nhìn thẳng vào mắt cô ta, không chớp mắt, để cô ta biết mình nói rất nghiêm túc. Nhưng Loor bỗng phá lên cười ngặt nghẽo. Rõ ràng chuyện mình định đánh nhau với tụi hiệp sĩ Bedoowan làm cô ta thấy quá khôi hài. Nín cười, Loor mỉa mai hỏi:
-Sao vậy, Pendragon? Để anh có thể nhìn ông ấy chết giống như mẹ tôi, phải không?
Hừ! Quá đáng! Mình vẫn giữ vẻ nghiêm túc, nói:
– Không. Tôi sẽ giải cứu cậu Press.
Loor thô bạo đốp:
– Đi ngủ đi. Nhìn anh tôi oải quá rồi.
Lại bắt đầu chì chiết mình rồi đấy. Ừ, biết là cô ta giỏi, nhưng cũng đừng xem mình như rác rưởi vậy chứ… Mình không lung lay:
– Cô bảo tôi không quan tâm tới cậu tôi. Cô lầm. Tôi quan tâm đủ để xông vào cái pháo đài đó cứu ông ra.
Cô ta nhạo báng:
– Các hiệp sĩ Bedoowan sẽ xé xác anh, trước khi anh lại gần được cậu Press của anh.
– Cô nói đúng. Đó là lý do cô phải giúp tôi.
Loor bắn cho mình cái nhìn kinh ngạc. Ố ồ, mình có đang mạnh mẽ quá đà không đó? Cô ta từ từ đứng thẳng người, nhìn xuống mình. Mình nhất định không lùi một bước, vì lùi là thua cuộc. Chưa bao giờ mình nghe giọng Loor phẫn uất đến như thế:
– Vì sao tao phải giúp cậu mi trong khi mẹ ta chết chính vì phải bảo vệ mi?
– Đó chính là lý do cô nên giúp tôi. Hai chúng ta đều biết, tôi không phải là người có thể dẫn dắt người Milago chống lại người Bedoowan. Người đó phải là cậu Press. Tôi muốn cứu ông, vì ông là cậu của tôi. Nếu cô quan tâm tới Milago nhiều như cô vẫn nói thì cô phải cứu ông, vì những con người đó cần tới ông.
Loor không phản ứng ngay. Một thoáng suy nghĩ ánh lên trong mắt cô. Phải chăng đó là một thoáng ngờ vực? Quay lưng lại mình, Loor nhặt vũ khí bằng gỗ dưới nền hang động lên, lạnh lùng nói:
– Có một cuộc họp. Tôi sẽ cho anh đi cùng.
Họp? Tốt rồi. Mình chẳng biết họp hành gì, nhưng ít ra cô ta đã bớt băng giá và cho mình cùng dự. Đây là bước khởi đầu. Nhưng cô ta bước tới, dí mũi vũ khí gỗ vào mình, hăm dọa:
– Nếu đi với tôi, liệu mà tự giữ lấy thân. Tôi sẽ không bảo vệ anh đâu, Pendragon.
Với lời hứa hẹn ngọt ngào như vậy, cô ta quay phắt đi. Mình chẳng biết phải làm gì, nên cứ đứng ì tại chỗ. Cô ta quay lại gắt:
-Đi! Mau!
Chẳng biết là đi đâu, nhưng mình vẫn theo cô ta. Loor dẫn mình leo ngược mấy cầu thang, lên mắt đất. Đêm đã buông xuống, những vì sao sáng đủ để thấy được mọi vật. Loor đảo mắt nhanh một vòng, chắc xem còn tên hiệp sĩ nào bám theo không. Mình cũng nhìn quanh. Chung quanh hoàn toàn vắng lặng. Mình theo Loor vào làng Milago và tới thẳng căn lều lần đầu tiên mình đã tỉnh lại. Vào trong, mình thấy đã đoán đúng: đây là một bệnh xá. Lúc này, hai cái giường gỗ đều có người nằm. Nhưng hai người này không nằm đây để được điều trị. Đó là bà Osa và người thợ mỏ đã bị giết.
Tại đó còn hai người nữa. Nhưng là hai người sống. Đó là Alder – vị hiệp sĩ mà Loor bảo là Lữ Khách của Denduron, và Rellin, đội trưởng thợ mỏ. Hai người đang ngồi khoanh chân trước ngọn lửa lò sưởi. Loor tiến vào ngồi cùng họ. Mình đoán đây là buổi họp Loor rủ mình tới, vì vậy mình cũng ngồi xuống đối diện cô ta.
Rellin mở đầu cuộc họp bằng lời chia buồn:
– Loor, tôi rất buồn về chuyện mẹ cô. Bà là người tốt. Thay mặt tất cả người Milago, tôi xin gửi lời tri ân của chúng tôi đến với cô và những người của cô đã tới đây giúp đỡ chúng tôi. Điều làm tôi buồn là chuyện đó đã phải kết thúc như thế này.
Loor vội trả lời:
– Xin cảm ơn tình cảm của ông, nhưng cái chết của mẹ tôi không có nghĩa là mọi chuyện kết thúc. Chúng ta sẽ dẫn dắt người Milago tới tự do.
Rellin có vẻ bối rối. Không khí trong lều chợt trở nên căng thẳng. Mình cảm thấy vậy và Loor cũng cảm thấy vậy. Không biết Alder thì sao, vì mình chưa biết rõ về anh ta. Rellin lên tiếng:
– Không đâu. Mọi chuyện kết thúc rồi. Không có cuộc tranh đấu nào nữa.
Với lời tuyên bố đó, ông ta đứng dậy, bỏ đi. Loor nhảy lên, ngăn lại. Những lời nói của Rellin làm cô kinh ngạc:
– Sao ông có thể nói vậy chứ, Rellin? Nếu người Milago không giành lại được tự do từ người Bedoowan, tất cả họ sẽ chết.
– Nhưng nếu chúng tôi tranh đấu, chúng tôi sẽ chết sớm hơn nhiều. Dân tôi không phải là những chiến binh. Cậu biết vậy mà, Alder.
Rellin nhìn Alder, lúc này đang cúi gằm mặt. Rồi quay lại phía Loor, ông ta tiếp:
– Cả cô nữa, cô cũng biết vậy mà, Loor. Chống lại các hiệp sĩ Bedoowan, chúng tôi sẽ bị tàn sát hết.
Loor không chịu thua:
– Hãy nhớ lời ông Press. Các người không phải là chiến binh, nhưng là những người mạnh mẽ. Ông Press đã bảo, Bedoowan sẽ không đủ ý chí chống cự nếu người Milago đồng lòng đứng lên. Ông ấy bảo…
Rellin gào lên:
– Press đi rồi. Và giờ bà Osa cũng không còn nữa. Còn ai để hướng dẫn chúng tôi trong cuộc chiến điên rồ này? Cô? Hay cậu này?
Nói tới đó, Rellin chỉ ngay vào mình, rồi nói tiếp:
– Cô cậu chỉ là những đứa trẻ. Lý do hành động thì rất cao quý, nhưng đã tới lúc kết thúc giấc mơ hão huyền này rồi.
Rellin quay người đi phăm phăm ra khỏi lều. Buổi họp chấm dứt. Mình biết Loor muốn đuổi theo ông ta, nhưng cô vẫn đứng yên. Cô ta có thể là một chiến binh, nhưng không đủ lời lẽ để làm thay đổi tư tưởng của Rellin.
Alder thì thầm:
– Rellin đã lầm. Bedoowan không mạnh như ông ta tưởng đâu.
Loor từ từ bước lại bên thi hài mẹ. Nhìn xuống người đàn bà đã ngã xuống, cô vuốt ve cánh tay bà như cố tìm thêm sức mạnh, rồi đặt miếng szshaszha bằng gỗ mới khắc vào bàn tay bất động của bà. Trời ạ, hình ảnh này như xé nát tim mình. Mình chỉ có thể hình dung ra nỗi lòng đau đớn của Loor. Sau cùng Loor nói:
– Ông ta nói dối.
Alder ngửng phắt lên nhìn. Mấy câu của Loor làm mình và anh ta đều kinh ngạc. Mình hỏi:
– Cô nói sao?
– Suốt đời Rellin chỉ mơ ước đánh lại Bedoowan. Lòng căm hờn và oán hận của ông ta còn lớn hơn cả sự sợ hãi. Tôi không tin ông ta thay đổi tư tưởng mau đến vậy được.
Alder đứng dậy, bối rối chẳng khác gì mình. Anh ta hỏi:
-Vậy vì sao ông ta tuyên bố không tranh đấu nữa?
Loor không rời mắt khỏi mẹ cô, đáp:
– Tôi không biết, nhưng có điều gì đó đã thay đổi. Một điều mà ông ta không nói cho chúng ta biết. Có thể ông ta không tin tưởng chúng ta vì chúng ta còn quá trẻ.
Mình nhớ lại hai lần nhìn thấy Rellin trước đây. Lần đầu, tại lễ Chuyển giao. Mặc dù lúc đó ở khoảng cách khá xa, nhưng mình vẫn cảm thấy lòng căm ghét của ông ta với tụi Bedoowan. Lần thứ hai là trong hầm mỏ sau vụ nổ. Sau khi được giải cứu, ông ta đã cười sằng sặc rất lạ lùng không thể hiểu nổi. Loor nói đúng, có chuyện kỳ dị đang xảy ra. Mình hỏi:
– Ông ta tin tưởng mẹ cô, đúng không?
– Tất nhiên.
– Như vậy, nếu có gì thay đổi, ông ta đã nói với bà và chắc chắn bà cũng sẽ cho cô biết, đúng không?
– Anh cho rằng tôi nói không đúng sao?
– Không phải vậy. Ý tôi là nếu cô nói đúng, nghĩa là có chuyện gì đó lạ lùng xảy ra, thì việc Rellin không hề cho mẹ cô biết gì về chuyện đó làm tôi thấy hơi lo.
Cả ba im lặng suy nghĩ về câu hỏi đó. Sau cùng Alder lên tiếng:
– Bây giờ chúng ta phải làm gì?
Mình biết câu trả lời. Loor cũng vậy. Nhưng mình muốn nói trước:
– Chúng ta đi giải cứu cậu Press và đưa cậu về đây.
Mình nhìn Loor. Cô ta không nói năng gì, nhưng mình biết điều cô ta đang nghĩ. Giải cứu cậu Press chính xác là việc cần phải làm và cô ta đã đồng ý giúp mình. Loor nhìn Alder bảo:
– Cuộc chiến này gay đấy, Alder. Anh sẽ phải xuất đầu lộ diện là một Lữ Khách trước mặt chúng.
Alder kiêu hãnh đứng thế nghiêm:
– Tôi biết ngày này phải tới. Tôi đã sẵn sàng.
Mình bước chen vào giữa hai người, kêu lên:
– Ê! Ai nói gì đến đánh đấm đâu?
Loor cười chế nhạo:
– Tưởng cứ tà tà vào thành lũy của Bedoowan, thoải mái đi tìm ông Press, giải thoát cho ông, rồi tà tà ra về sao? Anh thật không chỉ nhát mà còn ngốc nữa!
Tính nóng nảy, hung hăng của Loor lại bốc lên rồi. Mình nói vậy đâu phải để chọc giận cô ta. Mình cũng phải bốc, nếu không cô ta sẽ lấn tới:
– Ủa? Mục đích ở đây là giải thoát cậu Press, và nếu cô nghĩ ba chúng ta làm điều đó bằng cách choảng nhau với những hiệp sĩ của Kagan, thì hình như cô mới là… đồ ngốc.
Loor chưa kịp phản ứng, Alder tiếp lửa cho mình:
– Loor, cậu ấy có lý. Nếu tấn công, chúng ta sẽ bị chết trước khi tìm ra ông Press.
Loor hơi bối rối. Rõ ràng với cô, phản ứng đầu tiên để giải quyết là thượng cẳng chân hạ cẳng tay. Nhưng cô ta không ngốc và cô bắt đầu nhận ra phương pháp đó không phải là cách tốt nhất trong vụ này. Loor hỏi:
– Vậy phải làm gì? Nhã nhặn yêu cầu Kagan thả ông Press ra à? Cứ việc nói “làm ơn đi mà” là xong à!
Chà, cái đầu “cơ bắp” cũng biết châm chọc đấy chứ. Có lẽ cô ta được hơn những gì mình đánh giá. Mình nói:
– Cơ hội duy nhất là chúng ta phải lén lút, xâm nhập mà không cho chúng biết. Chúng càng lâu phát hiện ra chúng ta chừng nào, chúng ta càng có cơ may cứu được cậu Press chừng đó.
Nghe mình nói, Alder sôi nổi hẳn lên:
– Hay lắm. Tôi biết lối vào, biết từng ngóc ngách trong lâu đài. Có nhiều đường tắt, đường hầm gần như bỏ hoang.
Loor không ưa bị cho là sai lầm, nhất là đối với những kẻ cô ta không tôn trọng – và kẻ đó là mình. Nhưng mình nghĩ cô ta đủ thông minh để hiểu là cách của mình hợp lý hơn. Vì vậy cô ta hỏi:
– Anh đã có kế hoạch làm gì sau khi Alder đưa chúng ta xâm nhập vào lâu đài chưa?
Thật ra, mình đã có. Nhưng chỉ một phần thôi. Đó chưa phải là một kế hoạch hoàn chỉnh, chỉ là một mớ các ý tưởng. Thật không may là tất cả ý tưởng của mình lại cần toàn những thứ không hề có ở nhà. Mình hỏi:
– Nếu tôi gửi thư cho bạn bè, có cách nào để họ gửi cho tôi những thứ tôi cần không?
Loor bước lùi ra xa mình. Cô ta biết câu trả lời, nhưng còn đắn đo. Dù sao mình vẫn là lính tò te trong đám Lữ Khách mà. Rất có thể cô ta chưa hoàn toàn tin tưởng mình để có thể tiết lộ hết những bí mật.
Nhưng Alder không bận tâm với điều đó. Anh ta hồn nhiên nói:
– Có cách chứ. Qua ống dẫn, cậu có thể trở về lãnh thổ của mình và lấy bất cứ thứ gì cậu cần…
Mình bắt đầu khoái anh chàng này rồi. Đơn giản vậy sao? Chỉ việc chui vào ống dẫn, bay vào về? Nhưng còn vấn đề gay go là phải leo qua đỉnh núi mới tới được cánh cổng vào ống dẫn. Mình không có đủ thời gian để vượt qua tất cả những điều đó, trở về nhà, rồi trở lại đây, để kịp cứu cậu Press khỏi bị tử hình. Hơn nữa mình rất có thể bị bầy quig ăn thịt. Mình bảo:
– Không được. Còn cách nào khác không?
Loor nói:
– Anh không cần phải qua ngả núi. Còn một cổng khác trong hầm mỏ, không có quig canh giữ.
Ồ, tuyệt! Tình hình mỗi giây mỗi khả quan hơn. Tuyệt nhất là có thể Loor đã đủ tin mình để tiết lộ nguồn tin này. Sau cùng thì bọn này đã có thể cộng tác với nhau. Bây giờ mình tin chắc có đường về. Vì vậy mình bắt đầu tính toán tất cả những gì có thể làm để xâm nhập vào lâu đài. Điều quá tuyệt vời là dân Denduron mù tịt về cuộc sống ở thế giới chúng mình. Chỉ một vật đơn giản như cây đèn pin cũng đủ làm họ sợ vãi linh hồn. Chà, quyền năng đây rồi! Mình chưa biết chính xác tác dụng sẽ ra sao, nhưng mình bắt đầu nghĩ cơ hội giải cứu cậu Press rất có thể thực hiện được.
Loor đưa mình trở xuống hầm mỏ. Cuộc tạm đình chiến giữa cô ta và mình rất nặng nề. Cả hai đứa đều biết phải cần đến nhau, nhưng cả hai chẳng thích thú gì chuyện này. Việc đầu tiên là trở về cái phòng trong hốc đá, giống như một xà lim nhỏ xíu, để viết cho xong mấy trang nhật ký và thảo một danh sách những thứ mình cần, cùng cách thức để bạn gửi chúng cho mình. Viết xong, mình cuộn mấy trang giấy và làm giống hệt bà Osa khi bà gửi nhật ký đầu tiên của mình cho bạn. Rút cái nhẫn, mình đặt xuống nền đá, chạm vào mặt đá xám rồi nói:
-Trái Đất!
Chẳng có gì xảy ra. Làm lại lần nữa. Êm ru. Mình chợt có ý nghĩ khủng khiếp: Bà Osa bảo chỉ Lữ Khách mới có quyền lực điều khiển cái nhẫn. Nếu thực sự mình không phải là một Lữ Khách thì sao? Mình đã làm giống hệt bà, nhưng cái nhẫn không hoạt động. Có lẽ rốt cuộc mình không là một Lữ Khách!
Loor đang nhìn vào từ cửa và trước khi mình hốt hoảng thêm, cô ta nói:
– Anh không đến đây từ Trái Đất. Mà là từ Trái Đất Thứ Hai.
Ôi, đúng rồi. Bà Osa cũng đã nói như vậy. Trái Đất Thứ Hai. Như vậy nghĩa là còn có Trái Đất Thứ Nhất? Mình ghim trong đầu vụ này để hỏi sau. Trước mắt còn nhiều nhiệm vụ quan trọng hơn. Mình đặt tay lên mắt nhẫn, nói:
-Trái Đất Thứ Hai!
Chính xác. Đó mới là câu “vừng ơi mở ra”. Mặt đá bắt đầu sáng lên, vành nhẫn nới rộng dần và nhạc trỗi lên. Mình ném cuộn giấy vào chính giữa. Cuộn giấy biến mất ngay và tất cả đều trở lại bình thường. Tuyệt! Nhưng mình chợt nghĩ đến một điều khác:
– Loor, làm cách nào tôi biết thời điểm nên vào ống dẫn để trở lại Trái Đất… à quên… Trái Đất Thứ Hai? Vì các bạn tôi cần thời gian để thu xếp đầy đủ những thứ tôi cần.
Loor cho mình câu trả lời thật tâm nhất kể từ khi mình đến đây. Dường như bản thân cô ta cũng không chắc lắm, như thể cô cũng không hiểu hết gì hết:
-Tôi cũng không biết chính xác như thế nào. Nhưng khi Lữ Khách bay qua ống dẫn họ luôn tới nơi đúng lúc họ cần tới.
Đến lúc đó mình mới nhận ra sự hiểu biết về một Lữ Khách của Loor cũng chẳng hơn mình là bao. Chắc chắn là cô ta đến với sứ mệnh gai góc này trước nhưng mình nghĩ cô ta vẫn đang cố gắng hình dung hết khái niệm của nó. Cô nói tiếp:
– Mẹ tôi đã cắt nghĩa, ống dẫn du hành qua không gian và thời gian. Nhưng vì sao một Lữ Khách luôn luôn tới đúng thời điểm họ cần tới thì… tôi vẫn chưa hiểu rõ.
– Ý cô là khi ống dẫn đưa tôi về lại Trái Đất…
– Trái Đất Thứ Hai.
– Thì Thứ Hai. Ống dẫn đưa tôi về Trái Đất Thứ Hai sẽ cùng lúc với thời điểm bạn tôi chờ bên kia đầu ống?
– Đúng vậy.
– Hoạt động cả hai chiều chứ? Đi và về?
– Là sao?
– Nghĩa là, nếu tôi dời đây ngay lúc này, thì bạn tôi đã sẵn sàng chờ tôi tại đó rồi à? Mặc dù tôi mới gửi bản danh sách đi một phút trước?
– Tôi nghĩ vậy.
– Vậy thì đi thôi.
Loor dẫn mình trở lại hang động lớn, rồi vào một đường hầm hoang phế hơn tất cả những đường hầm trước. Đá rải rác trên những đường xe đẩy, làm mình nghĩ lâu lắm rồi không một người thợ mỏ nào lai vảng đến đây. Vách hầm trông cũng nham nhở hơn những hầm khác, dường như khi họ đào đường hầm này, kỹ thuật đào chưa thật hoàn chỉnh.
Lầm lũi theo Loor một lúc, mình hỏi:
– Sao cô biết chúng ta đi đúng đường?
Cô ta trả lời bằng cách đưa bàn tay lên. Loor đeo một cái nhẫn giống hệt của mình. Vậy mà trước đây mình không hề để ý. Chắc vào Hội Lữ Khách, ai cũng được phát một chiếc nhẫn đặc biệt. Mặt đá xám trên nhẫn của cô ta tỏa ra làn ánh sáng mờ mờ. Loor cắt nghĩa:
– Mấy hôm trước mẹ tôi đã chỉ cho tôi biết cổng này. Bà cũng hướng dẫn cách đoán biết khi đã đến gần cánh cổng. Mặt nhẫn sẽ cho anh biết.
Đúng vậy. Nhìn xuống chiếc nhẫn của mình, mình thấy mặt đá xám đang sáng dần lên. Qua một khúc quanh nữa, mình đã thấy … một cái cửa gỗ lõm trong đá. Xa xa cuối đường hầm là một lỗ hổng nữa. Trước lỗ hổng đó là một đống đá như vừa được đào lên. Qua khỏi lỗ hổng, có một xe đẩy đá cũ kỹ nằm trên đường ray. Có lẽ cái xe này nằm ì ở đây cả chục năm rồi. Mình hỏi Loor:
– Sao cô biết chính là đường hầm này chứ không phải đường khác?
Cô ta chỉ tay lên cửa. Có một dấu hiệu hình ngôi sao khắc trên mặt gỗ, giống y như cánh cửa trong đường tàu điện ngầm tại Bronx. Bọn mình đã bước vào trong và mình nhìn thấy đường hầm quen thuộc đã đưa mình tới… bất cứ nơi nào. Mình tiến sâu vào mấy bước, rồi quay lại hỏi Loor:
– Tôi phải làm gì?
– Tôi nghĩ là anh biết phải làm gì.
Đúng. Mình biết. Khi mình tiến sâu hơn vào miệng đường hầm, Loor gọi theo: “Pendragon!”. Mình quay lại và cô ấy nói:
– Cậu anh là một người tốt. Tôi cũng muốn giải cứu ông ấy.
Rất tuyệt! Mình gật đầu với Loor, rồi quay lại, đối diện với bóng tối thăm thẳm, hô:
-Trái Đất Thứ Hai!
Các bạn đã biết chuyện gì xảy ra sau đó rồi.