Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Pendragon 1 – Con Buôn Tử Thần

Chương 11

Tác giả: D.J. Machale

TRÁI ĐẤT THỨ HAI
(@conan1306 type)

Courtney đã đọc xong tập nhật ký thứ hai của Bobby và đặt nó lên bàn. Mark đã đọc xong mấy phút trước đó và cũng đã xem qua mấy mảnh giấy da Bobby gửi kèm theo. Courtney lặng thinh một lúc, cô không biết phải nói gì. Câu chuyện chứa đựng trong những trang giấy của Bobby mỗi đoạn lại càng thêm kỳ lạ, cô phải để nó lặng xuống. Sau cùng cô ngước nhìn Mark, hỏi:

-Bobby muốn cậu làm gì?

Mark đứng dậy, đi tới đi lui, suy nghĩ giải quyết công việc trước mắt. Trong tờ giấy gửi kèm với nhật ký, Bobby đã phác thảo việc nhờ Mark làm. Một việc đơn giản thôi, nhưng vẫn có phần nguy hiểm. Nó trả lời Courtney:

-Đây là một danh sách. Bobby muốn mình gửi cho bạn ấy 1 gói đồ.

Courtney giật tờ giấy, vừa liếc qua vừa kêu lên:

-Gửi cho bạn ấy? Bằng cách nào?

Mark giật lại bản danh sách, lắc lắc ngay trước mặt Courtney, lo lắng tuyên bố:

-V…v…vậy mới căng. Cậu ấy có hướng dẫn đây. Trước hết mình phải thử sử dụng cái nhẫn như bà Osa đã làm. Nhưng nếu không thành công, có nghĩa là vì mình không phải là một Lữ khách, thì Bobby muốn mình đi tìm cổng vào ống dẫn trong hầm tàu điện ngầm.

Courtney thảng thốt kêu lên:

-Sao? Bạn định nói là cái nhà ga bỏ hoang ở Bronx với những con chó giết người đó hả? Muốn tự tử à?

-Đó, vậy mới căng.

Cả hai đứa đều im lặng. Bobby đã yêu cầu một việc làm quá nguy hiểm. Sau cùng Courtney hỏi:
-Nhưng cậu sẽ làm chứ?

Mark trả lời ngay, như thể bị xúc phạm vì câu hỏi của cô bạn:
-Tất nhiên. Tưởng mình sẽ bỏ rơi người bạn thân nhất sao?

Courtney liền nói, không chút nghi ngại:

-Vậy mình sẽ đi với bạn.

Mark nói ngay:

-Không được.

Courtney độp liền:

-Có được. Bạn cần có người bảo vệ.

-Ai bảo vệ bạn?

-Mình tự bảo vệ mình.

Courtney nói với vẻ tự mãn muôn thuở. Khó mà tranh cãi chuyện này. Courtney có thể tự bảo vệ cô ta. Đúng vậy. Nhưng Mark nghi ngờ cô bé chưa từng bao giờ có dịp thử khả năng đó trong khu vực hắc ám như phía nam Bronx, đương đầu với một bầy chó-quig và một con quỷ sát nhân có cái tên Saint Dane. Không, chắc chắn Courtney chưa bao giờ gặp một thử thách đặc biệt như vậy. Nhưng… Mark cũng chẳng muốn tới đó một mình chút nào. Cứ nghĩ đến thôi là đủ phát khiếp rồi. Suy đi tính lại hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan này đúng… năm giây. Mark hỏi:

-Bạn thật sự muốn giúp?

-Chính xác.

Courtney đáp và giằng lại bản danh sách của Bobby. Cô bé nhìn lướt qua rồi thông báo:

-Mình hiểu tại sao bạn ấy muốn mấy thứ như đèn pin, đồng hồ… nhưng bạn ấy cần máy nghe đĩa nhạc để làm gì nhỉ?

Mark châm biếm:

-Bạn hỏi mình cũng như không. Làm sao mình biết được. Mình chẳng hiểu gì về tất cả những chuyện này.

Courtney xem lại bản danh sách lần nữa, rồi bảo:

-À, Bobby muốn lấy mấy thứ từ nhà bạn ấy.

-Ừa, mình biết rồi. Mình có thể kiếm đồ thay thế được.

Câu nói của Mark gợi nhắc một vấn đề gai góc khác. Courtney ném cho Mark một cái nhìn chằm chằm nghiêm nghị, nói:

-Nếu chúng ta có thể chuyển những thứ này cho Bobby, cũng có nghĩa là chúng ta có thể cho bạn ấy biết gia đình bạn ấy đã… biến mất.

Sao Mark lại có thể quên khuấy chuyện này nhỉ. Courtney có lý. Bobby cần được biết chuyện gì đang xảy ra. Nhưng chính hai đứa vẫn còn chưa biết chính xác đó là chuyện gì, chỉ biết chắc là gia đình Pendragon biến mất. Vừa suy nghĩ, Mark vừa thận trọng nói:

-Bobby cần biết, nhưng chưa đến lúc. Ngay lúc này cậu ấy cũng chẳng làm được gì.

Courtney phản đối:

-Nhưng đó là gia đình bạn ấy.

-Mình biết. Nhưng cậu Press cũng là người trong gia đình vậy. Mình không biết Bobby định làm gì, nhưng bạn ấy đã quyết định cứu cậu Press. Chắc Bobby chẳng thể giúp được gì trong việc tìm kiếm gia đình bạn ấy tại đây đâu. Courtney thấy Mark nói đúng. Bobby cần làm những việc phải làm tại Denduron. Sau đó vẫn còn khối thời gian để tìm kiếm gia đình. Với lại, hiện nay cảnh sát đã bắt tay vào việc. Bobby có thể làm gì hơn được nữa?

Mark kết luận:

-Chúng ta sẽ cho Bobby biết sau khi bạn ấy an toàn trở về.

-Nhưng nếu Bobby không an toàn trở về thì sao? Mark,có lẽ nên cho ba má tụi mình biết chuyện này thì tốt hơn.

-Không! Không được!

-Vì sao? Ba má tụi mình có thể giúp được chứ! Sẽ an toàn hơn rất nhiều nếu tất cả cùng tới ga tàu điện ngầm. Đúng không?

Mark rất muốn đồng ý với Courtney. Nó rất muốn quăng hết vụ này cho người lớn, những người có thẩm quyền hơn nó nhiều. Nhưng nó cũng biết chắc, nếu làm thế, chuyện gì sẽ xảy ra. Đắn đo từng lời, Mark nói:

-Courtney, mình rất muốn nói cho ba má biết để giúp, rồi cùng với đại úy Hirsch và các cảnh sát có vũ trang tới ga tàu điện ngầm. Nhưng bạn biết chuyện gì sẽ xảy ra, nếu mình kể lại chuyện này với người lớn không? Họ sẽ ngăn cản chúng mình. Có thể họ sẽ nhốt chúng mình trong nhà. Sau đó họ ngồi lại với nhau, cố lý giải chuyện gì đang xảy ra, và…tới khi họ có kết luận thì đã quá muộn cho Bobby và cậu Press rồi.

Courtney ngồi nghe,thấm thía lời Mark .Thằng bạn này thuộc dạng lù khù, nhưng lù khù… khôn. Nếu nói với ba má, chuyện này coi như chấm dứt. Chúng phải tự làm thôi.

Mark nhanh nhẹn thu xếp lại những trang giấy và cuốn gọn lại, hấp tấp nói:

-Tất cả phải đầy đủ trong vài giờ thôi. Điều quan trọng là chuồn ra khỏi nhà, đừng để cho ông bà già biết.

-Hả? Cái gì? Cậu không định làm việc này ngay đêm nay đấy chứ?

Mark nói tỉnh queo:

-Tại sao không?

Courtney nói chậm rãi, rõ ràng từng tiếng như đang nói với một đứa trẻ con:
-Đây là chuyện quan trọng. Nhưng tới khi tụi mình thu gom đủ đồ theo bảng danh sách của Bobby thì trời đã tối rồi. Và theo mình biết, đến cái nơi tụi mình phải đến sau khi trời tối, sẽ…không an toàn lắm đâu.

Mark lại suy nghĩ. Chúng sắp phải đến một khu hắc ám của thành phố, và những khu hắc ám càng hắc ám hơn sau khi trời tối. Điều quan trọng là làm tốt công việc, chứ không phải làm nhanh. Gửi gói đồ này đi vào ban ngày chắc chắn sẽ tốt hơn. Nó bảo:
-Bạn có lý. Mình không nghĩ ra.

-Chứ còn gì nữa. Bạn phấn khích quá đấy. Bây giờ chia bảng danh sách ra, mạnh ai nấy lo. Gặp lại nhau tại đây vào sáng mai.

Nghe có lý. Mai sẽ là ngày khởi sự. Courtney kiếm một mảnh giấy và bút, viết cho mỗi đứa một bảng danh sách riêng. Cô bé cầm mảnh giấy da vàng úa lên và nhìn vào những dòng chữ đẫm mực của Bobby một hồi lâu. Mark có thể thấy cô bé đang nghĩ ngợi điều gì đó khác. Sau cùng, cô bé quay sang Mark hỏi:

-Bà ta trông như thế nào?

-Ai trông thế nào?

-Osa, bà ta đưa cái nhẫn cho bạn, phải không? Bà ta trông ra sao?

Đúng rồi! Mark suýt quên là nó đã thật sự gặp một nhân vật trong cuộc phiêu lưu của Bobby. Bà ta đã xuất hiện ngay trong phòng ngủ của Mark. Đặt cuộn giấy da xuống. Mark để cho dòng hồi tưởng của mình trở về cái đêm trước đó, và khẽ nói:

-Bà ấy như là… một giấc mộng. Nhưng điều mình nhớ nhất là khi bà nhìn mình, mình cảm thấy… được an toàn.

Mark nhìn xuống cái nhẫn trên ngón tay, nói tiếp:

-Vậy mà bây giờ bà đã chết rồi. Rốt cuộc mình đoán bà ta không có khả năng làm cho mọi chuyện được an toàn đâu.

Cả hai lặng lẽ tỏ lòng thương tiếc người đàn bà chúng chỉ được biết qua những trang viết của Bobby. Rồi Courtney cầm bút lên bắt đầu viết ra những món đồ dễ tìm nhất trong bản danh sách của Bobby và lập thành hai bản. Hẹn gặp lại nhau tại nhà Courtney vào bảy giờ sáng hôm sau, chúng tách ra hành động.

Mark về nhà cùng những trang nhật ký của Bobby. Bobby đã bảo nó phải giữ gìn cuộn giấy đó như vàng. Mark có một chỗ cất giấu mà không ai trong nhà nó biết. Rầm thượng nhà nó chất đầy đồ đạc cũ. Nằm trong cùng là một cái bàn cổ lỗ sĩ không ai di dời kể từ khi Mark ra đời. Ngăn kéo bàn đã khóa và ba má Mark chưa lần nào mở thử, vì ông bà không có chìa khóa. Nhưng Mark có. Năm tám tuổi nó đã tìm thấy chìa khóa trong một khe bàn. Nó không kể lại với ba má, vì thấy ông bà không quan tâm. Nhưng với Mark, đó là nơi tuyệt vời để cất giấu tài sản riêng tư quý giá nhất của nó: tạp chí Mad (tạp chí Mad là một tạp chí hài hước của Mỹ, được sáng lập vào năm 1952), hình cầu thủ bóng chày, các nhân vật của Chiến Tranh Các Vì Sao; sổ liên lạc năm lớp bảy với hai điểm D…và cả một đống những thứ vặt vãnh chỉ đặc biệt có giá trị riêng với nó.

Thỉnh thoảng Mark lên rầm thượng, ngắm nghía kho tàng của nó và cảm thấy sung sướng như được gặp lại những người bạn cũ. Mark thích nhất những món đồ chơi, dù đã quá lớn để chơi những thứ này, nhưng chúng luôn làm nó nhớ lại một quãng đời đầy vui thích. Đó là một thú vui không ai được biết.

Lần này, khi mở ngăn kéo, Mark không có cái cảm giác luyến tiếc quá khứ quen thuộc. Nhìn đống đồ tạp nhạp, nó có cảm giác kỳ lạ như những thứ này thuộc về một người nào khác. Có lẽ cũng đúng thôi. Những thứ này thuộc về một thằng Mark cũ, thằng Mark ngây thơ của ngày hôm qua, thằng Mark với mối quan tâm lớn nhất là hoàn tất bài tập ở nhà cho đúng giờ và nặn mấy cái mụn trứng cá xù xù trên chóp mũi. Nhưng đó là chuyện của hôm qua. Hôm nay nó phải đương đầu với những vấn đề không chỉ ảnh hưởng đến chuyện sinh tử của một vũ trụ xa xôi, mà còn ảnh hưởng đến thực tại đời sống sát sườn chung quanh. Không phải đến khi mở ngăn kéo, Mark mới nhận ra nó thay đổi đến thế nào từ mấy tiếng trước. Thay vì muốn lật mấy trang tạp chí Mad để lăn bò ra mà cười với “Điệp viên chống điệp viên” hay dắt chó đi dạo với con quay nó giữ từ hôm đi chợ phiên năm lên sáu. Mark lại tìm một hộp carton, mở ngăn kéo, nhồi nhét tất cả những món vớ vẩn đó và hộp, rồi tống xuống gầm bàn cùng những món đồ bám đầy bụi từ lâu không rờ tới. Dường như nó đang dẹp bỏ cuộc đời cũ sang một bên, để lấy chỗ cho cuộc đời mới.
Ngăn kéo bàn này vẫn là nơi giấu tài sản quí báu nhất của Mark, nhưng đó không còn là những đồ chơi lẩm cẩm lưu giữ kỷ niệm tuổi thơ ngọt ngào của nó nữa. Giờ đây, ngăn kéo này sẽ cất giữ câu chuyện của Bobby. Mark thận trọng đặt cuộn giấy da vào ngăn kéo gỗ. Vừa khít. Nó biết vẫn còn đủ chỗ chứa nhiều cuộn nữa. Thường thường Mark cất chìa khóa vào bàn học trong phòng ngủ, nhưng bây giờ nó cảm thấy nơi đó không còn đủ an toàn nữa. Mẹ Mark có cho nó một sợi dây chuyền bạc mà bà đã đeo khi ở vào tuổi nó. Sợi dây là biểu tượng của sự an bình và Mark treo nó trước gương. Lấy sợi dây xuống, Mark thay mặt dây bằng cái chìa khóa và đeo sợi dây lên cổ. Như vậy từ nay chìa khóa ngăn kéo sẽ không bao giờ xa rời nó nữa. Những trang nhật ký của Bobby sẽ an toàn tuyệt đối.

Đúng bảy giờ sáng, chuông của nhà Courtney reo vang. Cô bé mở cửa. Mark đang đứng, vai khoác cái ba lô to đùng với mấy chữ L.L Bean. Mark hỏi:

-Bạn ngủ được không?

-Không. Nhận được thêm trang nào nữa không?

-Không. Nhưng bắt đầu vụ này trước đi.

Hai đứa xuống hầm nhà Courtney. Courtney đã bày ra tất cả những thứ trong danh sách của cô bé. Mark hỏi:

-Ba má bạn đâu?

-Đi làm rồi.

-Hôm nay tụi mình phải bỏ học để làm chuyện này.

-Cậu ngại không?

Mark không cần phải trả lời. Hai đứa đứng nhìn những thứ Bobby yêu cầu, không biết phải làm gì kế tiếp. Courtney phá vỡ bầu không khí căng thẳng:

-Thử cái nhẫn đi.

Mark lướt qua các món đồ và nhặt lên chiếc đèn pin có hình dáng cùng cỡ với cuộn giấy và có vẻ là “ứng cử viên” hợp lý. Rồi nó tháo nhẫn ra, đặt lên sàn. Mark quỳ xuống, chạm ngón tay lên mặt đá xám và nhìn Courtney. Cô bé khích lệ:

-Thử coi.

-Denduron!

Mark thì thầm. Chẳng có gì xảy ra.

-Denduron!

Nó lập lại, lần này hô lớn hơn một chút. Vẫn không có phản ứng nào từ chiếc nhẫn.

-Để mình thử.

Courtney nói và quỳ xuống. Cô bé rờ cái nhẫn, la lên:

-DENDURON!

Hai đứa nhìn lom lom, nhưng cái nhẫn vẫn nằm trơ trơ trên sàn. Mark bình tĩnh nói:

-Ch…chắc chúng mình phải tới ga tàu điện ngầm.

Courtney bật dậy, bắt tay thu xếp các thứ vào ba lô của Mark. Cô bé hấp tấp như sợ sẽ nhút nhát mà bỏ cuộc, nếu cứ nghĩ quá nhiều về những gì sắp gặp.

-Mình có bảng lịch giờ tàu chạy. Mình có thể đi tàu hỏa tới đường 125, rồi chuyển qua tàu điện ngầm.

Vừa nói Courtney vừa gài chốt ba lô, rồi ngửng nhìn Mark. Tới giờ đi rồi. Mark bối rối, ngập ngừng nói:

-Courtney, mình sợ.

Cả hai để cho lời thú nhận đó lơ lửng trong không trung một lát, rồi Courtney đứng thẳng người:
-Bạn biết sao không? Mình không sợ. Chúng mình phải làm cho xong chuyện này.

Có thể cô bé dối lòng, nhưng nhìn Courtney với vẻ tự tin quen thuộc, Mark cảm thấy có chút hy vọng. Có lẽ hai đứa sẽ làm được. Mark khoác ba lô lên lưng, và hai đứa cùng nhau ra khỏi nhà để tới nhà ga.

Ga tàu hỏa Stony Brook nằm cuối đại lộ. Vì còn sớm, sân ga đầy hành khách ăn mặc chỉnh tề đón tàu đi làm trong thành phố New York. Courtney và Mark luôn cảnh giác, sợ những phụ huynh biết chúng nó bắt gặp và hỏi vì sao hai đứa không đi học. Chúng thấy một thằng bạn trong hội hướng đạo của Mark, nhưng chúng canh chừng thằng nhóc đó để đảm bảo sẽ lên một toa khác với nó khi tàu vào ga. Thật ra, chúng không cần quá thận trọng như vậy, vì hành khách đều chúi mũi vào mấy tờ báo, chẳng ai nhòm ngó tới ai trên sân ga.
Chuyến tàu đi New York rất yên tĩnh. Hành khách nào không đọc sách báo thì ngủ. Vì vậy Mark và Courtney khó lòng bàn bạc được nhiệm vụ của chúng vì dứt khoát sẽ bị người khác nghe lỏm. Mark cười thầm nhìn những trang báo hành khách đang đọc. Toàn tin tức thể thao, thị trường chứng khoán, hoặc diễn văn của tổng thống. Chẳng tin nào có thể so sánh được với chuyện rất thật mà nó và Courtney sống sờ sờ trước mũi họ đang trải qua. Mark tưởng tượng hàng chữ chạy trên trang nhất: MỘT THIẾU NIÊN ĐỊA PHƯƠNG XUYÊN QUA VŨ TRỤ ĐỂ LÃNH ĐẠO MỘT CUỘC CÁCH MẠNG. Tin tức thế mới là tin tức chứ.

Courtney thì chỉ muốn tranh thủ mấy phút này để thư giãn. Cô bé biết rằng ngay khi bước xuống con tàu này, chuyến phiêu lưu của hai đứa sẽ bắt đầu, và cô muốn có đủ bình tĩnh để xử lý bất cứ chuyện gì xảy ra. Courtney dựa lưng vào ghế, nhắm mắt, cố giữ cho nhịp tim bớt đập rộn ràng.
Chẳng bao lâu tàu đã đến trạm dừng ở đường 125 khu Manhattan. Hầu hết hành khách ngồi lại trên tàu để tiếp tục đi về ga trung tâm. Đường 125 rất gần khu Bronx, và với một cái gật đầu lặng lẽ, Mark và Courtney cùng xuống tàu.

Chúng thường nghe cha mẹ nói đó là khu vực hắc ám của thành phố. Chúng không hoàn toàn hiểu hắc ám nghĩa là sao, nhưng cả hai vẫn cứ lo. Chỉ có một điều chắc chắn: nơi này không phải là ngoại ô Connecticut. Đây là thành phố New York với đầy tiếng ồn, xe cộ và khách bộ hành chen vai thích cánh – tất cả những gì đã tạo thành một New York nổi tiếng. Courtney có một bản đồ tàu điện ngầm New York và đã cẩn thận vạch ra lộ trình đưa tới gần nhà ga bỏ hoang của Bobby. Chỉ phải đi bộ một đoạn ngắn từ ga tàu hỏa trên đường 125 tới trạm ngừng tàu điện ngầm. Hai đứa xuống hầm ga, mua vé rồi lên tàu.

Chuyến đi tới Bronx rất suôn sẻ. Vùng lân cận New York đầy những con người đủ mọi quốc tịch, sắc tộc khác nhau và chẳng ai có vẻ là một… quái vật cả. Tất cả đều chỉ là những con người bình thường đi làm, đi học. Nếu trong một hoàn cảnh khác, Mark và Courtney hẳn đã thích thú được nhìn ngắm cảnh tượng đó. Nhưng lúc này chúng đang trên đường đi làm nhiệm vụ.

Sau khi đổi tàu hai lần, hai đứa tới trạm tàu điện ngầm gần nhà ga bỏ hoang Bobby đã tả. Chúng trở lên mặt đất chan hoàn ánh nắng và lại thấy cảnh náo nhiệt của một khú Bronx giống như cửa đường hầm chúng đã xuống.

Theo bản đồ thì nhà ga hoang phế đó còn cách chừng ba dãy nhà nữa về phía đông. Vừa tiến bước, dù không đứa nào nói ra, nhưng cả hai thầm mong nhà ga mà Bobby và cậu Press đã tới sẽ… không có thật. Hai đứa đều mong manh một hy vọng: tất cả những chuyện này đều không có thật, tất cả đều do Bobby “sáng tác” ra. Nhưng mọi hy vọng đều tiêu tan khi chúng đến một ngã tư đông đúc và nhìn sang bên kia đường.

Mark bối rối hỏi:

-N…nó đó. Phải không?

Courtney không cần trả lời. Nhà ga y hệt những gì Bobby đã tả. Một ki ốt nhỏ long lở sơn xanh. Mark lo ngại nhìn Courtney. Nhưng Courtney chăm chăm nhìn sang nhà ga. Cô bé không muốn Mark biết cô cũng đang bắt đầu lo lắng. Cô bước xuống đường, băng sang nhà ga. Mark đành bước theo. Tới ki ốt, hai đứa nhìn xuống sân ga xi măng tràn ngập rác và gạch vỡ. Chắc chắn đây là một nhà ga bỏ hoang rồi. Nhìn quanh để biết chắc không ai để ý, chúng chạy vội xuống những bậc thềm. Xuống tới chiếu nghỉ, chúng quay nhìn, và đối diện ngay với một lối vào bị ngăn lại bằng gỗ, đúng như Bobby đã tả.

Courtney với tay, nắm một tấm ván kéo sang một bên nhẹ nhàng như cậu Press đã làm. Cô bé vừa mới mở ra cánh cửa tối tăm dẫn vào lòng đất. Chưa kịp có thời gian để thay đổi ý định, Courtney đã tiến vào bóng tối. Mark e dè hít mạnh một hơi rồi theo sát ngay cô bạn. Nó phải lách mình qua cùng cái ba lô, rồi dựng lại tấm ván, đóng kín cửa. Mọi chuyện đều phải làm đúng như Bobby. Nhưng Courtney và Mark đều mong mọi chuyện đúng đến thế này thôi, đừng đúng như những gì Bobby đã gặp: đừng đụng đầu Saint Dane hay mấy con quig.

Xuống hết mấy bậc cuối cùng, hai đứa đứng sát vai nhau trên sân ga hoang phế, hết sức cảnh giác.

-Mình cảm thấy như đã từng tới đây rồi.

Mark sợ sệt nói. Thật sự, tất cả đều quá giống với những gì Bobby đã tả trong nhật ký. Đây là một nhà ga nhiều năm không có hành khách. Rồi chúng nghe tiếng rầm rầm của một đoàn tàu đang tiến tới. Chỉ vài giây sau, đoàn tàu điện ngầm phăng phăng xông vào ga, tốc độ không hề giảm. Dường như đoàn tàu sắp nghiến nát hai đứa đến nơi.

-Lẹ!

Courtney la lên, chạy vội về cuối sân ga.

-Khoan.

Mark kêu lên, cởi phắt ba lô ra. Nó mở ba lô, lục lọi. Courtney hỏi:

-Cậu đang làm gì vậy?

Mark vừa lục ba lô vừa nói:

-Mình có chút hộ thân nho nhỏ rồi đây.

Nó đã tìm thấy thứ nó muốn tìm và lấy ra một gói bọc giấy nâu. Courtney tò mò hỏi:

-Một thứ trong danh sách hả?

-Không. Cái này mình tự nghĩ ra.

Mở gói giấy, Mark giơ cao hai cây xúc xích căng mọng, to đùng, hãnh diện nói :

-Đồ hối lộ. Phòng khi lỡ đụng đầu với lũ quiq đói.

Courtney không nén được nụ cười:

-Cậu hơi bị khôn đấy.

Nói xong, cô bé chộp hai cây xúc xích vượt lên đi trước. Được tiếng khen, Mark khoái chí cười, xốc ba lô chạy theo.

Tới cuối sân ga, hai đứa thấy một cầu thang nhỏ dẫn xuống đường ray tối thui. Mark bật nói ngay:

-Thấy ghê quá! Nếu không có cái cổng ở đó thì sao?

-Cho đến lúc này, tất cả những gì Bobby đã tả đều chính xác. Mình tin là cánh cổng đó cũng có thật.

Ngay lúc đó chúng nghe tiếng một con tàu đang tiến tới. Hai đứa lùi khỏi mép sân ga mấy bước, và chỉ vài giây sau, con tàu băng băng phóng qua. Ý nghĩ lỡ đang ở dưới đường ray khi con tàu lướt qua làm cả hai đứa phát hoảng. Mark xanh mặt:

-Nó nuốt chửng chúng mình mất.

-Đừng nghĩ vớ vẩn nữa. Tiến tới!

Courtney la lên. Cô bé chạy tới mép sân ga, rồi biến xuống đường tàu. Giống như khi phải nhảy xuống nước biển lạnh giá, càng sợ lạnh càng nghĩ ra nhiều lý do để mà chần chừ. Tốt nhất là cứ nhảy phóc xuống. Và Courtney đã làm như vậy đó.

Mark vọt theo. Nó chạy vội qua sân ga, hấp tấp bước xuống mấy bậc thang và thấy Courtney đang đứng dựa lưng sát tường bên dưới. Cô bé hổn hển nói:

-Không thể tin mình đã làm được điều đó.

-Ừa, mình cũng vậy. Nhưng đừng đứng lại đây.

Courtney đi trước. Hai đứa thận trọng đi dọc theo đường hầm tối. Courtney lần tay theo vách hầm nhớp nháp, tránh bị lạc xuống đường tàu. Nó hỏi Mark:

Bobby nói đi bao xa mới tới cánh cửa?

-Không nhớ,nhưng cứ…

Mark bỗng nín bặt, lắng nghe rồi hỏi:

-Cái gì vậy?

-Cái gì là cái gì ?

-Mình nghe thấy cái gì đó, như tiếng…grừ grừ.

Vừa nói Mark vừa giật lại một cây xúc xích trong tay Courtney và giơ ra:

-Êu êu, cún! Êu êu cún ngoan ào!

Bây giờ Courtney cũng nghe thấy, mơ hồ, nhưng không thể lầm được:

-Đó không phải là tiếng grừ grừ. Tiếng tàu! Một con tàu nữa đang đến!

Tiếng còi tàu vang lên, chứng tỏ Courtney nói đúng. Một con tàu nữa đang đến và hai đứa sẽ kẹt cứng. Chung không biết phải chạy đường nào.

-Mình quay lại đây.

Mark la lên, quay đầu định chạy ngược lên sân ga. Nhưng Courtney nắm lấy ba lô, ghì nó lại:

-Không. Chúng mình sắp tới nơi rồi.

Cô bé tiếp tục lần mò theo vách tường tiến bước, Mark từ phía sau thúc tới. Giữa lúc đó, con tàu băng băng rẽ vào, đèn pha rọi thẳng tới làm hai đứa lóa mắt, không nhìn thấy gì. Mark cuống quít năn nỉ:

-Lẹ lên!

Courtney tuyệt vọng sờ soạng lên vách, rồi vấp vào ghi tàu, ngã quỵ xuống. Mark vội vàng kéo bạn đứng dậy, đẩy cô tiến tới. Nguy hiểm cận kề. Tiếng bánh tàu rít trên đường sắt làm chói tai hai đứa. Khoảng cách giữa vách hầm và đường ray chẳng là bao. Courtney gào lên:

-Không kịp đâu! Ép sát tường!

Mark bỏ ba lô xuống, ép lưng vào tường. Con tàu chỉ còn cách hai đứa mấy mét. Hai đứa nắm chặt tay nhau.

Mark nhắm tịt hai mắt. Courtney quờ quạng tay lên vách trong một nỗ lực cuối cùng tìm cho ra cánh cửa. Cô bé ngả về phía trước thêm vài phân…và thay chạm vào một vật. Courtney reo lên:

-Mình thấy rồi.

Con tàu vừa tới. Tiếng còi rú nhức tai. Courtney nắm chặt tay Mark, nhào về phía cô bé hy vọng là cánh cửa. Cô đẩy mạnh khoảng lõm tối thui trên vách và khoảng lõm đó mở ra. Mark và Courtney lộn nhào vào trong đúng lúc con tàu vụt qua. Trong tích tắc,tất cả lại hoàn toàn im ắng như chỉ mấy phút trước đó.

Courtney và Mark nằm trên nền đất, muốn tắt thở. Phải mất cả phút hai đứa mới hoàn hồn. Cả hai ngước nhìn và cùng thấy một thứ. Mark kinh ngạc kêu lên:

-Oa!

Đây là một đường hầm bằng đá xám. Vừa lom lom nhìn vòm đá lởm chởm, hai đứa vừa đứng dậy. Courtney chạy vội lại khung cửa gỗ mà hai đứa vừa lao qua, thò đầu nhìn ra ngoài. Cô bé thông báo:

-Đúng chỗ này rồi. Ngôi sao, y chang như Bobby đã nói.

Trở vào đứng bên Mark, lúc này vẫn còn đang ngơ ngác nhìn đường hầm, cô bé phấn chấn nói:
-Nó đây rồi. Tất cả đều là thật. Những gì Bobby viết đều là sự thật.

Đây là nới Bobby yêu cầu Mark tới. Trong thư Bobby dặn hãy tới cánh cửa và chờ. Nhưng chờ gì? Suốt mấy phút hai đứa đứng nhìn quanh, không biết phải làm gì. Sau cùng Courtney nhìn Mark, cười cười bảo:

-Để mình thử coi.

Vừa dợm bước về phía miệng hầm xám xịt, Courtney bị Mark kéo lại:

-Đừng!

-Sao lại đừng? Bobby làm được, tớ cũng có thể làm được.

Đúng là câu đối đáp muôn thuở của Courtney. Cô bé xô Mark ra, bước vào ống dẫn. Mark lùi lại, hốt hoảng nhìn cô bạn đang hướng mặt vào đường hầm tối tăm, sâu thăm thẳm. Courtney đứng thẳng, thoáng liếc Mark, rồi nhìn trở lại vào vùng tối, nói:

-Denduron!

Không có gì xảy ra. Chúng nghe tiếng vọng dội lại. Ngoài ra, hoàn toàn không có gì. Mark bảo:

-Cũng giống như cái nhẫn, không là Lữ Khách không có được năng lực đó đâu.

Courtney lùi lại, thất vọng ra mặt. Cô bé cứ tưởng sẽ được bay bổng trên chiếc thảm ánh sáng thần kỳ như Bobby đã tả. Hơi bực, Courtney hỏi Mark:

-Vậy tại sao Bobby có khả năng đó? Điều gì làm cậu ấy đặc biệt đến nỗi có thể…

Mark giơ tay ra hiệu:

-Suỵt.

-Cái gì vậy?

-Không nghe gì sao?

Courtney lắng nghe:

-Chắc lại có đoàn tàu khác.

Mark căng tai:

-Không. Không phải tàu. Hình như… như tiếng nhạc.

Courtney ráng nghe. Đúng rồi! Tiếng nhạc. Tiếng nhạc văng vẳng. Nhưng không phải một làn điệu mà nhiều làn điệu vút cao, chen lấn nhau.

Mark kêu lên:

-Mình đã nghe thấy âm thanh này, khi cái nhẫn mở lớn ra.

Nó liếc mắt xuống chiếc nhẫn trên ngón tay, nhưng không thấy mặt đá xám sáng lên. Không, tiếng nhạc không phát ra từ chiếc nhẫn. Courtney nhìn vào đường hầm, và điều cô nhìn thấy làm miệng cô há hốc:

-Ôi! Mark! Nhìn kìa!

Mark nhìn. Miệng nó cũng há hốc ra. Có cái gì đó đang tiến về phía chúng. Một đốm sáng, như ngọn đèn tàu hỏa từ xa. Càng lại gần đốm sáng càng rộng hơn và tiếng nhạc êm dịu càng lớn hơn.

Mark hỏi, giọng run bắn:

-Ch…Chạy chứ?

-Ừa…nhưng…chạy đâu?

Khi nguồn sáng tiến gần hơn, hai đứa thấy vách hầm xám bắt đầu thay đổi. Vách hầm như biến mất. Đá xám lởm chởm biến thành pha lê trong suốt, giống như những gì đã xảy ra với mặt đá xám của nhẫn. Bên kia lớp tường trong suốt là hằng hà sa số những vì sao. Ánh sáng chói lòa đến nỗi Mark và Courtney phải đưa tay che mắt. Đồng thời tiếng nhạc cũng lớn hơn. Hai đứa đờ đẫn giật lùi cho tới khi lưng chạm vách hầm. Chúng bị mắc kẹt mất rồi. Quá muộn để tìm cửa ra khỏi đây. Hai đứa chỉ còn biết bịt chặt mắt, ngồi thụp xuống, cầu mong mọi chuyện chóng qua.

Ánh sáng chợt bùng lên lần cuối, rồi bóng tối tràn ngập và tiếng nhạc cũng ngừng bặt. Tất cả trở lại hoàn toàn yên tĩnh. Mark và Courtney từ từ buông tay ra khỏi mắt để nhìn thử chuyện gì đã xảy ra.

Điều chúng nhìn thấy dường như không thể nào tưởng tượng nổi. Nó ở đó, rõ ràng là nó
Chính là Bobby. Bobby đứng ngay cửa đường hầm. Vẻ hơi bàng hoàng, nó nhìn quanh như để biết vị trí nơi mình đang đứng,rồi…nhìn thấy Mark và Courtney đang rúm tịt vào tường. Không đứa nào thốt được một lời, cứ trừng trừng nhìn nhau hồi lâu. Sau cùng Bobby chỉ bật ra được một câu: “ủa!”

Nhưng câu đó đủ làm vỡ tảng băng im lặng. Mark và Courtney nhảy lên, chạy lại Bobby. Ba đứa ôm vòng lấy nhau. Không cần phải nói gì. Vòng tay siết chặt đã nói lên tất cả. Bao nhiêu lo lắng, nghi ngại, sợ hãi, buồn rầu dồn nén từ khi chuyến phiêu lưu của Bobby bắt đầu đều tan biến hết. Chúng cứ ôm cứng lấy nhau, cho đến khi Bobby lên tiếng:

-Thôi nào, mình bị nghẹt thở rồi.

Ba đứa miễn cưỡng rời nhau chừng… một giây, rồi lại ôm chặt lấy nhau. Lần này cả ba đều ha hả cười.

-Các cậu thật tuyệt vời.

Bobby nói, nhưng rồi như chợt nhớ ra, nó lùi phắt lại. Nhìn thẳng vào Courtney, nó hỏi:

-Khoan đã, bạn làm gì ở đây vậy?

Mark thú thật:

-Mình cho Courtney xem hết nhật ký. Xin lỗi. Mình không thể tự lo một mình được.
Bobby thoáng suy nghĩ: Nó đã chỉ viết cho Mark và riêng một mình Mark thôi, nhưng như vậy quả là một trách nhiệm quá nặng nề đối với Mark. Có lẽ chia sẻ việc này với một người khác – một người có thể giúp Mark – là một ý hay. Và người đó đúng là Courtney. Nó mỉm cười trấn an Mark:

-Tuyệt lắm, Mark. Mình rất mừng vì cậu đã làm vậy. Còn ai khác biết chuyện này nữa không?

Courtney trả lời:

-Không. Chỉ hai đứa mình thôi.

-Tốt. Lúc đầu mình nghĩ nên để mọi người biết, nhưng bây giờ mình thấy là không nên.

Mark bảo:

-Hai đứa mình cũng nghĩ vậy.

-Sẽ đến lúc mọi người được biết. Nhưng giờ thì chưa được, đúng không nào?

Courtney và Mark gật đầu. Đúng là tâm đầu ý hợp. Bobby hỏi:

-Ba má mình có lo lắng lắm không?

Tới rồi! Đó là câu hỏi cả hai đứa đều không muốn trả lời. Mark và Courtney thoáng nhìn nhau. Hai đứa đã quyết định không nên cho Bobby biết chuyện gia đình nó biến mất vào lúc này. Bobby đã quá đủ chuyện phải lo rồi. Nhưng chúng lại không muốn nói dối bạn. Mark còn đang chưa biết nói sao, Courtney đã lên tiếng:

-Mọi người đều rất lo lắng vì bạn.

Đó không phải là một câu nói dối. Vì rõ ràng mọi người đều đang lo lắng về Bobby. Đó cũng không hoàn toàn là sự thật. Nhưng là một câu nói phải lúc, vì Bobby nói ngay:

-Mình rất ghét phải giữ bí mật, nhưng nếu biết chuyện, mọi người lại càng lo lắng hơn. Vì vậy đừng nói gì hết, OK?

Mark và Courtney gật lấy gật để. Hú hồn. Hai đứa vừa né được một viên đạn. Bobby chợt thấy cái ba lô L.L.Bean, nó liền hỏi:

-Hai bạn đem hết các thứ cho mình chứ?

Mark đáp:

-Đầy đủ.

-Có gặp rắc rối gì khi tới đây không?

Courtney nói ngay:

-Không hề hấn gì.

Bobby lại nhìn thấy hai đứa bạn như thể mới trông thấy chúng lần đầu. Đây là hai người đã vượt qua mọi khó khắn để tới đây vì nó. Bobby thành thật nói:

-Không biết phải nói sao để cảm ơn hai bạn đây. Mình thật không xứng đáng có được những người bạn như hai bạn.

Courtney và Mark chỉ biết cười toe toét đáp lại. Rồi Mark e dè hỏi.

-Bobby, chuyện đó có thật không? Ý mình là những gì cậu viết đó.

-Thật. Kỳ lạ quá, phải không?

Courtney và Mark vừa định hỏi thêm, bobby đã ngăn lại:

-Nè, mình không biết gì hơn những gì đã viết đâu. Mình không biết vì sao mình lại là một Lữ khách. Mình không biết khi nào, ở đâu là Denduron. Chính mình cũng có cả triệu câu hỏi không có câu trả lời. Mình… sợ muốn chết đây này.

Đúng vậy, có quá nhiều câu hỏi không có câu trả lời.

Sau cùng,Courtney tiến một bước về phía Bobby. Cô bé bối rối như sắp phải nói một điều rất khó khăn. Phải thu hết can đảm, cô mới nói lên lời:

-Đừng trở lại nơi đó nữa. Đó không phải thế giới của bạn. Đó không phải cuộc đời bạn. Bạn thuộc về nơi này. Tất cả những gì phải làm, là hãy bước ra khỏi cánh cửa kia cùng với tụi mình. Không ai biết đâu. Mình van bạn đó, Bobby, ở lại đây đi.

Bobby nhìn Mark. Mark gật, như thể đồng ý với Courtney:

-Bây giờ cậu về nhà rồi, Bobby. Ở lại đi.

Bobby đã không nghĩ đến khả năng này. Thật quá dễ dàng. Chỉ việc bước qua cánh cửa kia, nó về nhà, được an toàn. Quá hấp dẫn. Nó không trả lời ngay. Đây là quyết định quan trọng nhất mà nó phải giải quyết trong đời. Nhìn chung quanh, nhìn xuống đường hầm tăm tối, rồi lại nhìn cái ba lô L.L.Bean đầy những thứ bạn nó mang đến cho nó, Bobby quyết định:

-Có cả tỉ điều mình không biết, nhưng có một điều mình biết chắc chắn: nếu mình không làm gì thì cậu Press sẽ phải chết.

Hai bạn nó gục đầu. Bobby có lý. Nếu nó ở lại thế giới này, cậu Press sẽ chết. Nó nói thêm:

-Còn chuyện khác nữa. Mình không phải là kẻ có thể giúp những con người kia chiến đấu trong cuộc cách mạng của họ. Không hiểu sao họ lại tin mình là người sẽ giúp họ. Mình không thể. Người giúp họ phải là cậu Press. Nếu cậu chết, họ sẽ không còn cơ hội nào nữa. Mình phải trở lại, cứu cậu Press, vì lợi ích của người Milago.

Bobby cúi nhặt ba lô, khoác lên vai. Mark hỏi:

-Cậu sẽ dùng những thứ này vào việc gì?

Thắt lại móc ba lô, Bobby tiến một bước về ống dẫn:

-Mình chưa biết chính xác, nhưng sẽ sớm nghĩ ra thôi. Mình không phải là một người hùng, cố gắng cứu cậu Press xong, mình sẽ rời khỏi nơi đó.

Mark bảo:

-Tụi mình chờ bạn đó.

Ba đứa nhìn nhau, không biết phải nói thêm gì. Tới lúc Bobby phải đi rồi. Sau cùng Bobby lên tiếng:

-Mình không biết nói gì để cảm ơn hai bạn việc này và việc đã theo sát nhật ký của mình.

Mark gượng cười:

-Chỉ tiếp tục gửi nữa là được rồi.

Ba đứa lại ôm choàng lấy nhau. Bobby cười cười:

-Mình sẽ viết ngay khi nào có thể.

Cả ba đều cố kềm nước mắt. Bobby vừa quay vào ống dẫn, Courtney vội hỏi:

-Loor có “bảnh” đến thế thật không?

Bobby sững người, lúng túng nói:

-Có thể hai bạn không thấy vậy đâu. Cô ta không hợp gu mình.

Courtney cười láu lỉnh:

-Không hợp? Mình lại nghĩ: mình và cô ta có điểm giống nhau đấy. Hai đứa mình rất có thể… đá đít bạn.

Bobby phì cười. Courtney nói rất đúng. Cô bé nói thêm:

-Hãy cố an toàn trở về nhà nhé.

-Mình sẽ ráng về sớm.

Mark vẫy tay chào khi bạn nó trở vào ống dẫn. Bobby hít sâu một hơi, nói:

-Denduron!

Ống dẫn phản ứng lại ngay tức thi. Vách hầm bắt đầu lung linh tỏa sáng, nhạc lớn dần, một luồng sáng rực rỡ từ sâu trong lòng hầm bùng lên chan hòa khắp căn hầm.

Bobby quay lại nhìn hai bạn, vẫy tay, nói:

-Hẹn gặp lại.

Rồi,trong nháy mắt, Bobby biến mất. Ánh sáng và tiếng nhạc dịu dần vào đường hầm, đưa Bobby đến một nơi xa thẳm. Chẳng bao lâu, tất cả lại hoàn toàn yên lặng. Đôi bạn trừng trừng nhìn vào đường hầm tối tăm, trống rỗng. Giờ thì chẳng còn gì để làm, ngoài việc vượt đường dài để trở về nhà. Bỗng Mark ú ớ. Courtney vội hỏi:

-Chi vậy?

Mark chìa tay ra: cả hai đứa đều thấy mặt đá xám trên chiếc nhẫn bắt đầu tỏa sáng. Mark vội vàng rút nhẫn ra, đặt xuống đất. Hai đứa lùi lại một bước trong khi chiếc nhẫn lớn dần và ánh sáng tiếp tục phát ra từ mặt đá. Chúng lại nghe tiếng nhạc quen thuộc khi ánh sáng chói lòa chợt lóe lên, rồi vụt tắt. Chiếc nhẫn nằm bất động trên mặt đất. Một cuộn giấy da nằm kế bên.

Courtney vụt hỏi:

-Sao Bobby có thể viết nhanh như vậy được?

Mark nhặt cuộn giấy lên, bắt đầu mở ra:

-Có những điều làm mình nghĩ thời gian ở đây và thời gian ở đó không giống nhau.

-Hả? Nói rõ coi.

-Mình nghĩ, Denrudon có thể không chỉ là một nơi khác, mà thời gian cũng khác. Rất có thể cả ngàn năm trước, hay cả triệu năm sau. Ống dẫn không chỉ xuyên không gian, mình cá là nó xuyên qua cả thời gian. (Có lẽ khi dùng khái niện ống dẫn (flume) trong truyện này, tác giả đã lấy ý tưởng từ lý thuyết “hang giun”. Theo các nhà Thiên văn học, có thể có những “đường ống” xuyên qua không-thời gian, dẫn tới những nơi xa thẳm trong vũ trụ. Nếu có 1 vật thể nào đi qua “hang giun”, nó có thể đến nơi trong nháy mắt. (NXB))

Courtney không hiểu hết. Một lần nữa cô bé lại gần như chẳng hiểu nổi những chuyện đang xảy ra là gì. Mark trải mấy trang giấy, nhìn lướt qua, rồi ngửng nhìn Courtney, cười toe toét:

-Thấy chưa? Mình đoán ngay chóc. Nhật ký của Bobby.

Bình luận
× sticky