Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Pendragon 1 – Con Buôn Tử Thần

Chương 21

Tác giả: D.J. Machale

NHẬT KÍ # 4
(TIẾP THEO)
DENDURON
(@Coconut_ptit type)

Chắc mình có thể ngủ li bì suốt mấy tuần trên bờ biển đó, nếu không bị cái gì đó liên tục đập vào chân đánh thức . Trong khi cố ra khỏi giấc ngủ mê mệt, mình nhớ lại con cá mập khổng lồ trong ống dẫn. Một lần nữa mình lại bị đập vào chân, thình lình mình tưởngnhư con cá mập đã sống lại và đang cố ngoạm bàn chân mình. Mình bật dậy, co vội hai chân, thét toáng lên.

Tất nhiên đó không phải là con cá mập. Đó là Loor.

Cô ta đã tỉnh và đang cố đánh thức mình. Loor không ngờ phản ứng của mình “ấn tượng” đến thế, vì vậy khi mình nhảy lên, Loor cũng hết hồn nhảy theo.

Loor bẽn lẽn nói:

-Xin lỗi, Pendragon, Tôi không biết anh có máu nhột.

Trời đất! Nhột nhạt gì? Nhưng mình cũng ngượng, không dám nói sự thật, chỉ bảo:

-Không sao. Cô khỏe chưa?

Loor thoa thoa vết bầm tím trên trán, nhăn nhó nói:

-Tự ái tổn thương hơn cái đầu này.

-Cô có nhớ gì không?

-Một thứ gì đó bổ vào đầu bọn mình trong ống dẫn. Nhưng tôi không nhớ được là gì.

-Đó là một con cá mập. Saint Dane không muốn tụi mình đi theo hắn.

Loor nghĩ ngợi một lúc. Chắc cô ta đang mong cho những gì cô ta nhớ được không phải là một cơn ác mộng.

-Sau đó tôi không nhớ gì nhiều. Nhưng hình như là anh cõng tôi. Đúng không? Hay tôi nắm mơ?

-Không phải mơ đâu.

Loor nhíu mày. Bây giờ không phải lúc cho cô biết từng cho tiết cuộc đáo thoát ”máu lửa” vừa qua. Loor là một chiến binh kiêu hãnh, cô ta sẽ cảm thấy lòng tự ái bị xúc phạm vì để một thằng yếu đuối như mình cứu giúp. Không cần phải xát muối lên vết thương như vậy. Chưa cần. Tin mình đi, mình sẽ tính sổ vụ này, nhưng không phải bây giờ. Loor nói:

-Anh luôn làm tôi ngạc nhiên, Pendragon. Anh đã tự chứng tỏ là một người cam đảm, thông minh. Và bây giờ, sau cùng thì anh đã phản ứng như một chiến binh thực thụ…Cám ơn anh.

Cô ta vừa tán dương mình hết cỡ theo đúng kiểu-của-Loor đó. Trong thâm tâm Loor, mình đã được xếp vào hàng chiến binh cao thủ. Dù chưa chắc mình đã đồng ý với cô ta. Mình chẳng là chiến binh chiến biếc gì ráo. Tất cả những gì mình đã làm, chỉ vì…mình quá sợ. Mình có được suy tính, chọn lựa gì đâu? Thật ra, mình còn mong cô ta đừng coi mình như một chiến binh, vì không muốn cô ta trông chờ thêm bất kỳ hành động hào hùng nào của mình nữa. Những ngày đóng vai trò người hùng Indiana Jones chấm dứt rồi. Nhưng mình không nói ra điều đó với Loor, mình chỉ đơn giản đáp lại lời cảm ơn của cô ta:

-Không có chi.

Mình băn khoăn, không hiểu Loor đã tha lỗi cho mình về cái chết của mẹ cô ta chưa? Loor nhìn ra biển lâu đài Bedoowan chỉ còn là một khối đổ nát nhô trên mặt nuớc, giữa những con song nhỏ dập dờn và những con hải âu lượn lờ vây quanh. Với thời gian, biển cả sẽ xói mòn những tảng đá, và biểu tượng đồ sộ của sức mạnh Bedoowan sẽ tan thành cát. Nhưng ngay lúc này, nó là một gợi nhớ đến sự sụp đổ của một bộ tộc hùng mạnh. Nó là tượng đài hoàn hảo cho sự hủy diệt của họ. Loor hỏi:

-Anh nghĩ có nhiều người Bedoowan bị chết không?

-Không biết, nhưng tôi nghĩ họ đã đến xem cuộc chiến rất đông. Sẽ là một ngạc nhiên lớn khi họ trở lại nhà.

-Buồn quá!

Đúng vậy. Tại đây, Bedoowan có một nền văn hóa khá cao. Họ có thể dùng kiến thức đó để phát triển Denduron, nhưng trái lại, họ đã sử dụng kiến thức và sức mạnh đó để bắt người khác làm nô lệ. Những chuyện này đáng lẽ đã không xảy ra, nếu Bedoowan không hành hạ người Milago. Có thể một phần do Saint Dane thúc đẩy, nhưng Bedoowan đã dọn đường trước nó rồi. Họ đã tự chuốc lấy thảm họa này.

Loor lại hỏi:

-Còn mỏ tak thì sao?

-Tiêu rồi. Mình cá là tất cả đã bùng nổ hết. Không phải lo chuyện người Milago sử dụng tak nữa

Quay lại, nhìn thẳng mắt mình, Loor hỏi:

-Nếu chất nổ lật nhào lâu đài này được, chuyện gì đã xảy ra với làng Milago?

Câu hỏi rất chính xác. Mình nghĩ ngay đến cậu Press và Alder. Họ có sống sót không? Nhìn lên đỉnh dốc đá, mình bảo, dù không muốn chút nào:

-Tụi mình phải leo lên đó.

Mình và Loor tiến lại vách đá, tìm đường leo lên, nhưng vách đá dựng đứng, rất nguy hiểm. Loor đề nghị:

-Tôi có thể leo được. Mình sẽ bện một sợi dây nho, buộc hai đứa vào nhau cho an toàn. Nguy hiểm, nhưng có thể leo lên được.

Vừa chậm rãi nhìn lướt khắp dốc đá, mình vừa hỏi:

-Hay…tụi mình leo lên bằng đường kia?

Loor nhìn theo tay mình chỉ. Đó là một lối đi nhỏ với chục khúc ngoằn ngoèo vì vách đá quá dốc, nhưng đó rõ ràng là một đường mòn. Loor kêu kên:

-Ồ, được đó.

-Được thôi.

Mình mỉm cười nói, và bước về hướng con đường mòn. Loor lặng lẽ theo sau.

Đường lên cũng không đến nỗi gay go lắm. Những lối mòn chữ chi làm con đường bớt dốc, nhưng xa hơn nhiều. hai đứa mình cắm cúi leo, không chuyện trò gì. Mình không biết Loor thì sao, nhưng càng tới gần đỉnh, mình càng lo sợ những gì sắp thấy. Lần cuối, hai đứa mình thấy Bedoowan và Milago là khi họ khởi sự trận đánh. Trận đánh kết thúc chưa? Bộ lạc nào đã thắng? Hay khi lên tới đỉnh, tụi mình chỉ còn thấy vụ nổ tak đã tạo thành một cái hố khổng lồ như đáy một núi lửa? Mình cố gạt những ý nghĩ tồi tệ nhất ra khởi đầu. Cũng sẽ sớm biết được sự thật thôi.

Gần tới đỉnh, mình ngừng lại nhìn Loor, cảm thấy cô ta cũng đang lo lắng cho mình. Không đứa nào nói ra lời, nhưng cả hai đều muốn chờ thêm mấy giây, trước khi phải chứng kiến bất cứ sự hãi hùng nào ở phía trước. Một lúc sau, Loor hít sâu một hơi, rồi gật đầu. Mình cũng gật đầu đồng ý và hai đứa leo thêm mấy mét tới đỉnh dốc đá.

Những gì nhìn thấy chẳng giống chút nào với những gì mình tưởng tượng. Thoạt nhìn, dường như mặt đất vẫn tương đối nguyên vẹn sau vụ nổ. Không có những cái hố giống như miệng núi lửa. Có lẽ những ống thông gió trong mỏ đã tống hết sức mạnh của vụ nổ tak ra ngoài.

Tuy nhiên, cũng có những đổi thay. Hình như tác động dữ dội của vụ nổ trong lòng đất làm mặt đất như mới trải qua một cơn địa chấn. Những nơi trước kia từng khá bằng phẳng, giờ lồi lõm như đường lượn cao tốc. Bãi cỏ lớn, chiến trường của Milago và Bedoowan, bị toạc làm đôi. Rải rác những tảng đá từ đất nhoi lên, đất nứt thành những hố nằm toang hoác. Chất nổ tak đã làm thay đổi diện mạo địa hình nơi này mãi mãi.

Mình bảo Loor:

-Vào làng Milago đi.

Hai đứa lần theo lối cũ vào làng. Dù đất đai như một đồng hỗn độn, nhưng có một điều nổi bật, thật sự làm tụi mình xúc động. Đó là con người. Hàng trăm người vất vưởng, bàng hoàng đi tha thẩn. Trên đường vào làng, tụi mình đã thấy người bedoowan, Nova, hiệp sĩ và thợ mỏ. Tất cả đều sững sờ, ngơ ngác. Không một ai quan tâm đến chuyện mình đang đứng giữa kẻ thù. Hiệp sĩ, thợ mỏ lẳng lặng đi qua nhau. Chẳng ai nói năng, không ai xung đột, không ai sợ sệt. Tất cả đều chỉ…bang hoàng.

Tụi mình cũng thấy những cái xác chết. Không biết đó là những nạn nhân của vụ nổ hay cuộc chiến. Họ đang được chuyển ra khỏi bãi chiến trường, không phân biệt Milago hay Bedoowan, được đặt nằm bên nhau. Mình đã lo sợ, vừa do trận đánh vừa vì chất nổ, tất cả đã bị tiêu diệt. Nhưng bây giờ mình thấy đa số đã sống sót. Bên bãi chiến trường chỉ còn một số ít nạn nhân bất hạnh đang nằm kè lên nhau.

Mình và Loor lặng lẽ nhìn cảnh lạ lùng này, rồi tìm con đường mòn xuyên rừng, nhưng con đường đã biến mất. Cây cối cũng không còn. Chúng mình phải len lỏi qua hàng trăm cây đổ, chồng chất lên nhau.

Rồi mình đứng khựng lại, lom lom nhìn. Một người thợ mỏ bị thương, đầu đầm máu, đang ngồi dựa vào một gốc cây đổ. Một người đàn bà quỳ gối kế bên, săn sóc vết thương cho anh ta. Bà ta nhúng vải vào xô nước, dịu dàng lau vết thương. Không mạnh tay, không vội vàng. Cử chỉ của bà như một người mẹ đang săn sóc đứa con của chính mình. Chắc hai bạn nghĩ chuyện đó có gì là lạ lùng đâu. Có đấy. Vì người đàn bà đang săn sóc cho người thợ mỏ Milago…là một người phụ nữ Bedoowan.

Loor bảo:

-Không thể hiểu nổi. Họ là kẻ thù của nhau mà.

-Có lẽ họ đã tìm thấy một kẻ thù chung.

Qua khu rừng đổ nát, tụi mình tìm đường về làng. Nhiều ngôi lều còn đứng vững, nhưng hầu hết đều hư hại nặng. Có những liều chỉ còn là một đống đất đá vụn. Con đường xuyên qua làng giờ bầy hầy những vết lún, đá tảng, đá vụn. Nhìn vào trung tâm làng, nơi đã diễn ra những buổi lễ Chuyển giao, mình thấy bệ đá vẫn còn đó, nhưng đá đã bị thui đen. Khán đài không còn nữa. Vừa định rủ Loor đi tìm cậu Press và Alder, mình chợt nghe một giọng quen gọi;

-Loor! Pendragon!

Alder! Anh ta còn sống! Chàng hiệp sĩ vụng về to xác lật đật chạy tới tụi mình như một con rối vui vẻ. Nhảy qua một tảng đá, anh ta trượt chân suýt ngã đập mặt vào nếu tụi mình không đỡ kịp. Cú đỡ chuyển thành cái ôm chầm của cả ba đứa. Alder kêu lên:

-Tưởng cả hai đều chết rồi. Làm sao thoát ra khỏi lâu đài vậy?
Mình bảo:

-Chuyện dài lắm. Trên này đã xảy ra những chuyện gì?

-Ôi! Không thể nào tin nổi. Đánh nhau ì xèo. Milago cố chiến thắng Bedoowan bằng tak. Nhưng rồi chất nổ đó bị hết. Hai bên xông vào nhau và…và…chuyện đó xảy ra!

Dù đã quá rõ, Loor vẫn hỏi:

-Chuyện gì?

-Đất sống dậy, quậy đùng đùng như sóng biển. Milago, Bedoowan gì cũng dừng đánh, quay đầu chạy. Nhưng chạy đâu? Cây cối, lều liếc đổ rầm rầm và…cái tiếng…cái tiếng ì ầm ùng ục như sấm rền dưới lòng đât. Rồi là…rồi là lửa…

Anh chỉ tàn tích chảy thành than của khan đài giữa làng:

-Những cột lửa khổng lồ phun ra từ các miệng hàm mỏ. Lửa phun phì phì lên trời như nước phun từ các suối nước nóng. Và rồi…tất cả đều chấm dứt.

Alder im lặng một lúc, đủ để hai đứa mình nhìn một vòng cảnh vật chung quanh, rồi mới hỏi:

-Khi những chuyện đó xảy ra, hai người ở đâu?

Mình nhìn Loor, cô nhún vai, nhường mình trả lời. Mình bèn đáp:

-Lúc đó tụi mình cho nổ mỏ chất tak. Có lẽ đó là một phần gây ra tất cả những xáo trộn trên này.

Alder trừng trừng nhìn tụi mình, miệng há hốc, không thể tin nổi điều mình vừa nói, Mình bảo:

-Khép miệng lại, Alder. Cậu Press đâu?

-À ừ, phải rồi, ông Press. Theo mình.

Alder lật đật đi trước, dẫn hai đứa mình qua những tàn tích của ngôi làng. Tới gần một căn lều gần như còn nguyên vẹn, Alder khẽ “suỵt” một tiếng. Anh ta không muốn tụi mình làm hỏng những gì sắp nhìn thấy. Nép sát tường, Alder lén nhìn lên góc. Mình và Loor cũng nhìn theo.

Cách đó mấy mét là căn lều trước kia từng thuộc về Rellin. Mình còn nhớ, vì trong căn lều đó, ông ta đã yêu cầu mình trở về nhà và cung cấp thêm pin. Nhưng những vách tường đã biến mất. Thật kì cục, mấy người trong đó làm như họ đang ở trong lều, nhưng thật sự họ đang ở…ngoài trời. Và, ba người đó như đang dốc hết nỗi lòng với nhau, rất là thân ái. Mình mừng đến run người, vì một trong ba người chính là cậu Press. Cậu mình còn sống, trông rất khỏe mạnh. Mình vừa định la lên gọi cậu, nhưng thấy cậu đang dở dang một chuyện rất căng, mình đành ngậm miệng.

Người thứ hai-là Rellin, trông như vừa trải qua một cuộc chiến. Mà ông ta vừa trải qua một cuộc chiến thật. Áo quần tơi tả, băng cuốn trên cánh tay đỏ lòm máu khô. Nhưng ông còn sống. Người thứ ba trong lều mới gây sốc bạo cho mình.

Chình là nữ hoàng Kagan. Bà hoàng mập ngồi trên mặt đất, ôm hai đầu gối sát ngực, khóc ti ti như đứa trẻ lên hai. Không nghe rõ họ nói gì với nhau, nhưng mình thấy Rellin đang dịu dàng nói với bà Kagan như một ông bố đang dỗ dành con. Cậu Press không nói gì. Mình đoán cậu có mặt ở đây như một nhà hòa giải.

Đúng lúc đó cậu thấy tụi mình và toác miệng cười. Cậu xin lỗi hai người kia, dang rộng hai tay, chạy tới ôm mình như một con gấu già to lớn. Cậu cười ha hả như trong ngày lễ Giáng Sinh. Mình nghĩ, hình như cậu có khóc nữa. Thú thật lúc đó mình cũng vừa cười vừa khóc…tí ti. Cách cư xử của hai Lữ khách cừ khôi phải tỏ ra đúng cách chứ. Để không làm phiền Rellin và bà hoàng Kagan, cậu kéo bọn mình ra phía sau một lều khác. Rồi cậu cũng vòng tay ôm Loor. Lần đầu tiên từ khi bắt đầu chuyến phiêu lưu này, cậu mới lại là cậu Press của mình. Thật thốt quá, buông tay hai đứa mình ra, cậu nghiêm khắc nhìn cả hai. Mình hỏi:

-Chuyện gì vậy, cậu?

-Có phải chính cháu không? Ý cậu là có phải tất cả chuyện này đều do cháu không?

Cậu chỉ cảnh đổ nát quanh làng và mình hiểu rất rõ cậu muốn hỏi gì. Mình nhìn Loor, cô ta lại nhún vai. Cái nhún vai trở thánh tin hiệu của tụi mình, nghĩa là Loor muốn mình nói. Thì mình nói:

-À…dạ phải.

Cậu Press ha hả cười:

-Cậu bảo cháu hủy quả bom, chứ không bảo cháu cho nổ dưới lòng đất.

-Chúng cháu đâu có cho quả bom đó nổ dưới đất.

Mình tóm tắt tất cả những gì xảy ra từ sau khi ông bỏ lại tụi mình lại đấu trường. Mình nói toàn bộ sự thật, vậy mà thú thật, chính mình cũng cảm thấy khá kỳ lạ. Điều kỳ lạ nhất là tất cả sự đổ vỡ này bắt đầu chỉ với một viên tak bằng hạt đậu mình đã ném ra. Nhớ lại chuyện đẩy nhẹ quân cờ đô-mi-nô đầu tiên. Wow! Quá đã!

Cậu Press chăm chú nghe. Alder cũng vậy. Mình tin chuyện phiêu lưu của hai đứa mình trong mỏ thuốc nổ làm cậu xúc động. Mình biết Alder đang bàng hoàng, vì…miệng anh ta há hốc ra. Cậu Press hỏi:

-Còn Saint Dane?

-Biến rồi. Hắn nhảy vào ống dẫn. Chúng cháu đuổi theo, nhưng hắn thả một con cá mập bự chà bá luôn. Hắn chuồn rồi.

Cậu Press nói, vẻ trầm tư:

-Quái vật cá mập? Vậy là Saint Dane đang ở Cloral.

-Chính xác! Sao cậu biết?

-Vì loài quig tại Cloral là những con quái cá mập khổng lồ.

Câu trả lời đang giản vậy đó. Đáng lẽ mình phải biết quig trên Trái Đất Thứ Hai là quái chó, quig tại Dendoowan là quái gấu, và quig ở Cloral là quái cá mập. Quá đơn giản, ai chả biết. Phải ghi nhớ! Tránh xa Cloral.

Quá oải chuyện mấy con quig, dù chúng thuộc loại quái vật gì đi nữa, mình chỉ về phía Kagan và Rellin, hỏi:

-Chuyện gì đang xảy ra vậy cậu?

Tất cả đều quay lại nhìn hai nhà lãnh đạo vẫn đang say sưa trò chuyện. Cậu Press bảo:

-Trước mắt các cháu là hai con người đang khiếp đảm. Cà hai vừa thoáng thấy ngày tận thế. Rellin suýt mất đến người Milago cuối cùng, còn bà hoàng Kagan đã thấy lâu đài của mình nhào xuống biển. Chẳng còn lại gì, ngoại trừ những con người.

Loor hỏi:

-Họ đang bàn chuyện gì vậy?

-Rất nhiều. Nhưng căn bản là, làm sao để sống chung hòa hợp cùng nhau.

Chỉ mấy tiếng đồng hồ trước, ý tưởng Milago và Bedoowan sống chung trong hợp tác là sự khôi hài. Những cố gắng đem lại sự hòa hợp đó qua nhiều thế kỷ điều vô ích.Làm sao đạt được điều đó chỉ trong một buổi chiều. Nhưng rồi mình nhớ lại hình ảnh người phụ nữ Bedoowan săn sóc cho người thợ mỏ Milago. Dù sao, họ vẫn là người. Lâu đài đã sụp đổ, họ gần như cùng chung cảnh ngộ khốn cùng. Cơ hội tốt nhất để sống còn là phải giúp đỡ lẫn nhau. Dường như đó là một đòi hỏi quá lớn đối với hai kẻ thù không đội trời chung , nhưng mình nghĩ một đại thảm họa sắp hủy diệt tất cả mọi sinh vật sẽ làm người ta phải nghĩ lại điều gì quan trọng.

Cậu Press nói tiếp:

-Họ rất có nhiều điều trao đổi với nhau. Bedoowan có sự tiến bộ về kỹ thuật và hóa học, có thể giúp Milago ra khỏi thời kỳ đồ đá. Người Milago thì làm nông và xây dựng. Họ sẽ được lấy lại những gì do công lao vất vả của chính họ.

Alder hỏi:

-Còn những hầm mỏ thì sao?

-Không còn hầm mỏ nữa. Tak đã làm lún sập hết rồi. Phải nhiều thập kỷ nữa mới có thể đào lại được. Người Milago đã thoát khỏi kiếp làm thợ mỏ.

Mình bảo:

-Như vậy là không còn minh thạch nữa.

-Đúng vậy. Bedoowan đã dung minh thạch để trao đổi với những bộ lạc khác. Bây giờ họ sẽ phải tự bươn trải nhiều hơn.

-Sau tất cả những chuyện này, người Nova sẽ ra sao?

-Họ có thể trở về với bộ lạc của mình. Hoặc ở lại giúp tái thiết nơi này. Tùy họ chọn, nhưng cậu nghĩ họ sẽ ở lại.

Alder hỏi:

-Nhưng nếu người Milago cố sử dụng lại tak? Đó là điều Saint Dane mong muốn, đúng không?

Mình quả quyết:

-Không còn tak nữa. Dú có muốn, Rellin cũng không thể tìm đâu ra thứ chất nổ đó.

Cậu Press nói ngay:

-Rellin là một người tốt. Nhưng ông ta mù quáng vì quá lo lắng cho đồng bào của mình. Giờ đây ông ta sẽ khai thác bầu nhiệt huyết đó vào những công việc chính đáng hơn. Ông ta sẽ là một nhà lãnh đạo vĩ đại. Nhưng Rellin sẽ gặp rất nhiều phiền toái với nữ hoàng Kagan.

Dường như biết bọn mình đang bàn tán về ông ta, Rellin ngước lên. Chúng mình nháy mắt với nhau và Rellin nhoẻn miệng cười. Nụ cười cỏn con đó nói lên rất nhiều điều: Rellin là người khiêm tốn, và dù trông rất mệt mỏi, nhưng dường như ông rất an tâm. Cả núi công việc trước mắt, nhưng Rellin đúng là người được dành cho công việc đó.

Cậu Press nói:

-Suốt nhiều thế kỷ, những con người đã phải làm việc trong sự nghi ngờ và lòng thù hận. Bây giờ họ có dịp xây dựng một xã hội công bằng cho tất cả mọi người. Khó mà có được cơ hội thứ hai như vậy nữa.

Nhìn cảnh điêu tàn khắp làng Milago, khó hiểu được hết vì sao điều tốt đẹp nhất có thể đến với những con người này lại là khi thế giới của họ gần kề sự hủy diệt. Nhưng có lẽ cậu Press có lý. Con đường duy nhất để đổi thay, là họ sẽ phải dọn dẹp hết đống đổ nát này và bắt tay làm lại từ đầu. Chắc chắn họ sẽ nắm lấy cơ hội, và mình thật sự mong họ sẽ làm được tất cả điều đó.

Bỗng cậu Press tuyên bố:

-Cậu đói rồi. Loor, cháu và Alder có thể tới lều bệnh xá được không? Họ có đặt một trại tiếp tế đồ ăn tại đó.

Loor và Alder chạy đi ngay. Nhưng mình không nghĩ cậu Press thật sự quan tâm đến vấn đề ăn uống. Câu muốn nòi chuyện riêng với mình. Cậu bảo:

-Cậu cháu ta thả bộ một chút.

Khi hai cậu cháu bước qua làng, cậu hỏi:

-Cháu cảm thấy sao, Bobby?

Câu hỏi đơn giàn, nhưng câu trả lời không đơn giản chút nào. Mình cảm thấy sao ư? Mình cảm thấy cả triệu điều khác nhau. Cảm thấy mệt mỏi. Cảm thấy nhức nhối vì cuộc chạy trốn khỏi chất nổ với Loor và bị quăng xuống biển. Cảm thấy hãnh diện vì đã ngửng cao đầu trong khi tất cả sập đổ chung quanh.

Mình cảm thấy như đã học được vài điều. Như đôi khi cảm thấy mình là kẻ yếu đuối cũng không sao, miễn đừng hành động như một đứa ươn hèn. Mình đã học được, dù có mắc sai lầm cũng không là điều quan trong, miễn sao phải biết thừa nhận sai lầm đó và sẵn lòng lắng nghe những người hiểu biết hơn.

Mình cũng cảm thấy buồn. Buồn cho bà Osa, người mẹ tuyệt vời của Loor. Mình ao ước được tìm hiểu về bà nhiều hơn nữa. Mình buồn cho Loor vì đã mất mẹ. Mình cũng buồn cho những người đã bỏ mạng tại đây. Trong mấy ngày vừa qua mình đã thấy quá nhiều điều tại nơi này, không phải tất cả đều là điều tốt. Mình đã thấy những cách đổi xử ghê tởm giữa con người với nhau. Có lẽ đó là điều đáng buồn nhất. Mình đã thấy sự tham lam, lòng căm phẫn, tội sát nhân và hoàn toàn thiếu quan tâm đến đời sống của con người. Đó là phần xấu xa của tâm hồn con người mà mình đã thấy tại Denduron này. Biết có một nơi u ám như thế đang tồn tại làm mình thật buồn.

Mình cảm thấy sao ư? Mình sợ Saint Dane. Không vì mình nghĩ sẽ bị hắn lùng bắt, mà vì sợ một con người có khả năng như hắn. Hắn đã dùng ảnh hưởng ma quỉ để điều khiển người khác làm những việc kinh tởm. Quyền lực của hắn suýt làm tan nát toàn thế giới. Mình sợ hắn có thể lại ra tay hành động ở một nơi khác, và hy vọng việc mình đã ráng ngăn chặn hắn tại đây sẽ khiến kế hoạch của hắn không thể tiến xa hơn nữa. Nhưng điều mình sợ nhất là: làm một Lữ khách. Mình không muốn lãnh trách nhiệm đó tí xíu nào. Vì, trời ạ, mình chỉ là một thằng nhóc. Nếu có điều gì thật sự làm mình sợ, thì đó chính là tương lai của mình.

Mình còn cảm thấy gì nữa? Mình…hơi hơi vui. Vui vì những con người ở Denduron đã có cơ hội làm lại tất cả. Mình hãnh diện về cậu Press. Mình không chắc biết hết những việc cậu làm, nhưng cậu đã quan tâm giúp đỡ một xã hội tưởng như sắp tan rã được hồi sinh. Mình cũng vui vì được gặp gỡ những người mình đã gặp. Alder có một trái tim đầy nhân ái và mình sẽ mãi nhớ đến anh ta như một người bạn. Có thể Rellin đã sai lầm, nhưng những gì ông ta đã làm đều chỉ vì muốn đem lại điều tốt đẹp cho người dân của ông. Mình khâm phục Rellin vì điều đó. Bây giờ ông ta đã có cơ hội giúp họ bằng một đường lối tích cực hơn. Mình vui vì đã được gặp bà Osa. Không bao giờ mình có thể quên ý chí trầm tĩnh của bà, mình hy vọng phần nào ý chí đó cũng ảnh hưởng tới mình. Mình vui vì có những người bạn tốt như hai bạn, Mark và Courtney. Hai bạn đã giúp mình khi cần thiết nhất. Không bao giờ mình quên.

Nhưng, mình nghĩ, điều vui nhất là mình đã gặp Loor. Cô ta là người tuyệt đối trung thực và sẵn sang hiến thân cho lý tưởng. Loor dũng cảm, ân cần, thông minh và…đẹp tuyệt vời. Nhưng trên hết, còn một điều mình không thể không cảm ơn cô ta. Khi chuyến phiêu lưu này phai mờ trong trí – chắc chắn chuyện đó phải tới thôi – mình vẫn không thể quên ơn Loor đã thúc đẩy mỉnh phải nghĩ đến những gì ngoài thế giới nhỏ bé của mình và phải nhận ra sức mạnh của chính mình.

Vậy thì mình đã cảm thấy những gì? Câu trả lời đầy rắc rối, nhưng mình cũng có một câu trả lời đơn giản thôi. Mình bảo:

-Cậu Press. Cháu cảm thấy…muốn về nhà.

Cậu vừa định tranh luận, mình nói ngay:

-Đừng. Khi yêu cầu cháu đi cùng, cậu đã bảo có những người cần sự giúp đỡ của cậu cháu mình. Cháu đã làm tất cả theo yêu cầu của cậu. Bây giờ, cháu muốn về nhà.

Ông không tỏ ra phản đối. Đúng quá, làm sao phản đối được. Cậu Press ân cần nói:

-Được rồi, Bobby. Cháu nói đúng. Cậu rất hãnh diện về cháu. Ngày mai, cậu sẽ đưa cháu về nhà.

Thế chứ. Đó mới là những lời mình muốn nghe. Và điều đó đã đưa mình tới nơi mình đang ngồi viết những trang nhật ký cuối cùng cho hai bạn đây. Chúng mình qua đêm trong lều bệnh xá. Ngày mai còn phải vượt qua đoạn đường dài lên núi để tới ông dẫn. Vì cánh cổng trong hầm mỏ đã bị vùi lấp dưới hang triệu tấn đá mất rồi. Cậu Press đã đảm bảo là sẽ không quá vất vả vì leo núi đâu. Chúng mình sẽ mượn mấy con ngựa của Bedoowan và mang theo mấy cái còi, phòng khi lọt vào bầy quái quig.

Alder và Loor đang ở cùng mình, và họ cũng đang viết nhật kí. Alder đã kể cho mình nghe tất cả những gì xảy ra trong trận chiến, vì vậy mình mới biết đầy đủ chi tiết trong thời gian mình vắng mặt. Nhật ký này sẽ không gửi cho các bạn qua nhẫn như những lần trước. Mình muốn tự trao tận tay cho hai bạn. Mình đang nóng lòng nhìn vẻ mặt hai bạn khi mình xuất hiện đây.

Mình cũng đang nóng lòng gặp lại gia đình. Chưa biết phải ăn nói sao đây. Chẳng hiểu con Marley có nhớ mình nhiều như mình nhớ nó không ?

Hai bạn ơi, đây là lần cuối mình viết cho hai bồ đó. Cám ơn đã chịu khó đọc. Cám ơn vì đã là bạn của mình. Ngày mai mình sẽ rời khỏi Denduron…lần cuối. Mình đang nóng ruột như điên, chỉ muốn bay ngay về nhà.

CHẤM DỨT NHẬT KÍ # 4

Bình luận
× sticky