Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Pendragon 7 – Đặt Cược Sinh Mạng

Chương 15

Tác giả: D.J. Machale

Nhật kí #25

(Tiếp theo)

QUILLAN

Mình nói với Veego:

– Tôi nghĩ mình đã vượt qua thử thách. Sao còn đặt tôi vào vụ này?

– Vì tôi không muốn ai bảo tôi phải điều hành công việc của mình như thế nào. Không hiểu sao ban quản trị ép tôi phải dùng cậu trong các cuộc thi đấu. Sự can thiệp của họ sẽ làm hỏng các trò chơi của tôi.

LaBerge lên tiếng:

– Của tôi nữa!

Mình hỏi:

– Bà muốn tôi bị đập trước khi làm hỏng các trò chơi của bà, đúng không?

– Có thể. Nhưng tôi là người không bỏ qua một cơ hội nào hết. Nếu kết quả cậu thật sự có chút khả năng, trò giải trí nho nhỏ này sẽ bắt đầu tạo ra chút hào hứng quanh cậu.

– Ư… Là sao?

– Nếu cậu thi đấu, tôi muốn cá cược phải mạnh. Điều đó sẽ không xảy ra, trừ khi cậu được yêu thích hay bị… ghét.

– Bà sẽ làm như thế nào ?

– Rồi sẽ biết.

Mụ cười lạnh như băng, chỉ tay bảo mình vào đấu trường.

Nevva Winter phản đối:

– Veego. Trò này không có trong chương trình. Đi ngược lại mọi qui tắc mà tôi có thể nghĩ

– Thì đừng nghĩ nữa, cô Winter.

Cả triệu câu hỏi lóe lên trong đầu mình. Ban quản trị là ai? Trên một phương diện nào đó, mình đoán họ là sếp của Veego và LaBerge. Nhưng công việc làm ăn liên quan tới những trò chơi chết người này của họ là gì ? Dù là gì, bằng cách nào đó, phải liên quan tới Saint Dane. Chắc chắn. Còn ai khác biết về mình chứ ?

Câu hỏi bí ẩn đó đành phải chờ. Trước hết, mình cần phải sống sót trong thử thách mới nhất Veego đẩy mình vào này.

Đưa tay vào đấu trường, LaBerge nói:

– Lối này, Đấu thủ Đỏ.

Mình định chạy, nhưng hai dado thình lình xuất hiện ngay sau lưng, làm mình dẹp ngay ý nghĩ đó. Bị kẹt rồi. Mình đứng dậy khỏi ghế, bước tới lối vào đấu trường. Nevva Winter đứng, tay khoanh chặt trước ngực. Cô có vẻ lo lắng thật sự về những gì sắp xảy ra. Gia nhập câu lạc bộ. Không biết cô ta lo cho mình, hay lo bị các sếp khiển trách nếu có chuyện không hay xảy ra cho mình.

Mình đứng lại trước mặt cô ta, hỏi:

– Cô ngăn vụ này lại được không ?

Cô ta nhìn quanh, tránh ánh mắt mình:

– Tôi… tôi rất tiếc. Tôi không muốn chuyện này xảy ra.

– Được, nói vậy là cô mắc nợ tôi rồi đó.

Chết tiệt! Nếu cô ta không xuất hiện, có lẽ mình sẽ không phải trắc nghiệm khả năng thêm lần nữa. Cô ta cũng có phần lỗi trong vụ này. Nếu cô ta cảm thấy có trách nhiệm, rất có thể mình nhờ vả được sau này. Nếu mình còn có sau này.

LaBerge the thé nói:

– Trò này vô cùng hấp dẫn.

Đúng là một gã quấy rầy.

Khi bước lên, mình thử co giãn cơ bắp. Dù không biết trong đấu trường kia là gì, nhưng mình cần phải sẵn sàng. Mình bước qua cửa, tiến vào một nơi giống như một nhà tập thể dục lớn. Ít nhất cũng phải lớn gấp đôi phòng thể dục trong trường. Trung học cơ sở Davis Gregory, cỡ bốn sân bóng rổ. Nền sàn đen như bằng cao su cứng, cảm giác nếu ép xuống nó sẻ nẩy lên một chút. Nhìn lên, mình thấy trần vươn cao nhiều tầng. Trông có vẻ như có những thiết bị để hạ xuống khi cần, giống như trong một phòng tập thể dục. Trên một bức tường cao, mình thấy một màn hình lớn màu đen, giống hệt những màn hình mình thấy trên đỉnh các tòa nhà trong thành phố. Nhưng màn hình này không chiếu lên hình ảnh hoặc mẫu hình học nào. Thay vào đó, là một cột dọc những con số màu rực rỡ. Mình không hiểu mấy con số đó có nghĩa gì, ngoài ba chữ nằm bên trên cột số: ĐẤU THỦ ĐỎ.

Mình hỏi Veego:

– Tất cả những cái này là gi?

– Cái đó cho chúng tôi biết diễn tiến cá cược. Với một số cuộc thi đấu khác, người đặt cược có thể đặt vào bất cứ đấu thủ nào khi họ đang tỉ thí với nhau. Nhưng với Tock, họ chỉ có thể đặt một cửa – thắng hay thua – lên một đấu thủ duy nhất.

Mình bàng hoảng hỏi:

– Bà định nói là tất cả mọi người sẽ đặt cược vào tôi?

– Không.

Hú hồn!

– Hầu hết sẽ đặt cược chống lại cậu.

Ôi! Tuyệt vời.

Ba đấu thủ kia đứng trong một vòng tròn lớn vạch trên sàn, đường kính khoảng hai mươi mét. Các đấu thủ giữ khoảng cách đều nhau và cách vành đai tròn chừng năm mét. Mỗi người đứng trong một hình vuông kẻ trên sàn, tay cầm một vũ khí kim loại dài. Chính giữa khoảng cách của mỗi người là một cái bệ cao chừng mét sáu. Trên bệ là một lá cờ với hai màu vàng và tía. Đấu thủ và những cái bệ tạo thành hình trong trong một vòng tròn.

Mình lại hỏi Veego:

– Trò này chơi như thế nào?

LaBerge trả lời:

– Rất đơn giản!

ắn nhảy vào vòng tròn. Ngay chính giữa là một vòng tròn khác đường kính chừng gần một mét. Nhảy vào vòng tròn nhỏ đó, LaBerge nói:

– Cậu bắt đầu tại đây. Ngay chính giữa. Khi máy đếm bắt đầu…

Hắn nhìn lên tường đối diện bảng điểm cá cược. Nhìn theo, mình thấy một màn hình nữa, nhỏ hơn. Như có ám hiệu, số “120” xuất hiện.

– Cậu sẽ có một trăm hai mươi tích tắc để gom mỗi lá cờ và trở lại đây. Không gì có thể dễ hơn!

Để chứng minh, hắn chạy tới một bệ, chộp lá cờ, rồi chạy trở lại giữa vòng tròn.

Hắn nói đúng. Không gì dễ hơn. Nhưng không một thoáng giây nào mình nghĩ là… dễ. Ba gã đấu thủ lăm lăm vũ khí chứng thực là mình đúng. Mình không mơ chúng đứng đó làm cổ động viên. Xanh Dương, Trắng và Đen. Dù thân hình rất ngon lành, chúng chẳng có vẻ gì độc đáo. Chỉ khoảng tuổi mình, hay hơn một chút. Không có gì để có thể cho là “Đã được trui rèn, và là những đấu thủ đáng gờm”. Tốt. Có thể đây là một bài chơi cùng đẳng cấp. Hay sân chơi. Hay phòng thể dục. Hay bất kỳ là thứ chết tiệt gì.

Điểm nổi bật ở chúng là thái độ. Cả ba đứng ngay đơ như những người lính, mắt nhìn thẳng ra trước, không biểu lộ chút cảm xúc nào. Những tên này rõ ràng là đang chơi trò chơi của chúng.

Mình hỏi:

– Họ làm gì?

LaBerge đưa cao bàn tay lên không, nói:

– Các đấu thủ đó là điều khiến cho Tock thú vị.

A, mình hiểu rồi.

Trong khi LaBerge vẫn đứng với bàn tay đưa cao, mình thấy một thứ từ trên trần hạ xuống. Đó là ba quả bóng lớn màu bạc cột trên đầu những sợi dây. Chúng lớn bẳng trái bóng bãi biển và được buộc vào nhau. Chùm bóng hạ xuống LaBerge. Hắn với tay tháo dây buộc. Lập tức ba quả bóng tách rời nhau ra. Ba sợi dây cột bóng dường như được định vị ngay bên trên vành ngoài của vòng tròn, vì vậy bóng đong đưa ra ngoài. Cả ba quả bóng đu đưa thẳng tới một đấu thủ. Các đấu thủ đặt vũ khí xuống sàn, đón bắt khi bóng tiến tới.

giải thích:

– Họ sẽ cố chặn cậu, tất nhiên. Họ đong đưa những tảng đá Tock để cậu va chạm và mất thăng bằng. Báo cho cậu biết, chúng nặng lắm đó. Bị đập trúng là… hơi bị đau.

Bất ngờ lớn!

– Đương nhiên là các đấu thủ khác không được phép bước ra khỏi hình vuông. Như thế sẽ không công bằng.

Mình mỉa mai nói:

– Sẽ không muốn không công bằng chứ gì.

Nhìn lên khung cảnh này, mình có cảm giác quen quen, nhưng không nhớ vì sao. Chắc chắn mình chưa từng nhìn thấy bất kỳ thứ gì giống thế này trên Trái Đất Thứ Hai, tuy nhiên mình vẫn có cảm giác đã từng thấy trước đây. Nhưng thôi, không thắc mắc lâu nữa, còn nhiều chuyện khác phải toát mồ hôi đây này. Dù vậy, bị một quả bóng đập trúng có vẻ cũng không đến nổi tệ lắm. Thậm chí nếu có bị đập trúng vài cú, tệ nhất thì cũng chỉ bị bầm tím thôi. Giống như chơi trò né bóng ở nhà, chỉ có điều những quả bóng này rắn hơn một tí và phải né tránh khéo hơn. Có gì ghê gớm lắm đâu.

LaBerge giải thích chính xác nó ghê gớm như thế nào:

– Ồ, còn một điều nhỏ xíu nữa. Đó là cậu phải gom cờ thật nhanh. Vì sau sáu mươi tích tắc…

Hắn phẩy tay không nhắm vào cá nhân nào. Cả ba đấu thủ đều buông tay, thả mấy quả bóng bạc tự do đong đưa. Khéo thật, vì ngay sau đó mình nghe tiếng xoèn xoẹt như mài một con dao. Ba con dao mới đúng. Ruột mình thắt lại khi thấy ba quả bóng bạc đã đổi thay. Mỗi quả xuất hiện một vành đai chung quanh, làm chúng trông giống như hành tinh Sao Thổ. Vành đai nhô khỏi quả cầu chừng mười lăm phân.

LaBerge giải thích:

– Sắc như dao cạo.

Rồi mình nghe âm thanh rì rì. Mấy lưỡi dao tròn bắt đầu quay. Mấy khối đá Tock đã thành mấy cái cưa máy.

– Cắt chân tay và những phần cơ thể khác… rất hiệu quả.

Ná thở luôn

LaBerge nói tiếp.

– Ngay khi lưỡi dao xuất hiện, các đẩu thủ sử dụng roi sắt để điều khiển đá Tock. Chúng không muốn bị mất một cánh tay. Trò chơi này là dành cho cậu, không phải dành cho chúng.

Mình bảo hắn:

– Biết không? Ông là một kẻ bệnh hoạn.

Hắn cười khì:

– Mấy lưỡi dao làm cuộc đấu hấp dẫn đó.

Hấp dẫn? Mình có thể nghĩ ra từ khác miêu tả còn chính xác hơn. LaBerge vẫy tay. Lưỡi dao ngừng quay và thu lại vào trong mấy quả bóng bạc. Mỗi đấu thủ thu hồi một quả, rồi lui về vị trí. Mình tự hỏi, ai điều khiển tất cả thiết bị này? Chắc chắn có dado đứng sau hậu trường.

– Điều gì xảy ra, nếu suốt thời gian đó tôi chỉ lo né tránh những vật này, không lấy được cờ?

Tiến đến bên mình, Veego nói:

– Thì sẽ phải bắt đầu lại. Chỉ vòng hai những lưỡi dao mới xuất hiện. Cậu sẽ chơi cho tới khi lấy được hết cờ, hoặc… sẽ bị chảy máu cho tới chết.

Mình ghét Quillan.

Ngó lại thấy Nevva Winter đứng trong lối vào phòng-thể-dục-địa-ngục. Cô ta nhún vai vô vọng. Trông cô ta có vẻ như cảm thấy thật sự tiếc cho mình. Thế cũng chẳng ích gì cho mình.

Veego tuyên bố:

– Bắt đầu!

Mụ tằng hắng rồi rảo bước tới giữa vòng tròn. LaBerge vội vàng trả lá cờ lên bệ, rồi đi theo mụ. Với một vẩy tay của Veego, đèn phụt tắt. Tất cả trở thành tối đen như mực. Từ những loa vô hình, tiếng nhạc bùng lên. Vẫn là âm thanh rầm rầm như mình đã nghe trước trận đấu Tato. Màn trình diễn đã bắt đầu. Một lúc sau, những tia sáng đủ màu sắc quét khắp đấu trường. Ba gã đấu thủ kia không nhúc nhích. Mắt chúng nhìn thẳng. Sáu mươi tích tắc các lưỡi dao sẽ xuất hiện. Mình phải gom hết những lá cờ trong sáu mươi tích tắc đó. Một tích tắc là bao lâu? Một giây? Hai giây? Nửa giây? Dù là bao nhiêu, áu mươi nhịp của chúng, mình sẽ là cá trên thớt.

Một luồng sáng rọi tới Veego và LaBerge.

LaBerge ngân nga hát:

– Tích tắc tích tắc… tới lúc chọn lựa. Mắt ngó đồng hồ, quan sát đá lắc. Tới giờ chơi Tock.

Veego lên tiếng như một bầu xiếc

– Xin gửi lời chào nồng nhiệt tới các bạn tại thành phố Rune này và toàn thể Quillan. Đêm nay chúng tôi xin giới thiệu với quý vị một sự kiện độc đáo. Một đấu thủ mới sẽ tham gia cùng chúng ta, và đã yêu cầu được trao cơ hội thi đấu ngay lập tức.

Láo toét.

– LaBerge và tôi rất vui mừng giúp anh ta toại nguyện, và gửi tới các bạn một cuộc thi tài đặc biệt trong chương trình hôm nay. Chúng tôi rất kì vọng vào đấu thủ này, dù anh ta chưa được thử thách. Liệu anh ta có thoát chết khỏi những nguy hiểm của trò chơi Tock không? Hay anh ta chỉ là kẻ háo danh sẽ gục ngã trước những lưỡi dao?

Trời đất, mụ thực rành nghề bán trò chơi này. Hay bán mình?

– Đương nhiên, đặt cược vào một đấu thủ vô danh là một sự mạo hiểm. Nhưng nếu đấu thủ mới toanh này thành công, gom được hết cờ, bạn sẽ thắng cược một số thực phẩm đủ nuôi mình – và một người nữa tùy bạn chọn – trong một thời hạn chưa từng có là bốn quý.

Cái gì? Người dân ở đây đánh bạc đổi lấy lương thực? Một quý là bao lâu? Một ngày? Một tuần? Một năm? Khung thời gian không quan trọng bằng vật chi trả. Tình trạng trên Quillan thê thảm đến thế nào, nếu con người phải cờ bạc để kiếm miếng ăn?

LaBerge nói thêm:

– Tất nhiên, bạn không phải đặt cược toàn phần. Có thể, bạn đoán đấu thủ này sẽ nhặt được một lá hoặc hai. Hoặc có thể bị hết giờ và phải cố gắng trong lần thứ hai. Cũng có thể bạn đoán anh ta sẽ mất một cánh tay! Có rất nhiều cách để đặt cược. Nhưng các bạn phải tính toán gấp rút, vì trận đấu sắp bắt đầu rồi.

Chuyện này bậy bạ hết sức.Veego tiếp:

– Lần đầu tiên hân hạnh giới thiệu với thành phố Rune và toàn thể Quillan: đấu thủ mới của chúng ta. Anh ta sẽ thành công? Sẽ thất bại? Trở thành một sức mạnh được tung hô? Hay sẽ chết khi mới bắt đầu khởi nghiệp?

Câu hỏi hơi bị hay.

Veego cao giọng tiếp:

– Tôi vui mừng giới thiệu cùng các bạn… Đấu thủ Đỏ!

Nhạc cuồng nhiệt hơn khi đèn pha rọi thẳng vào mình. Mình cố gắng hết sức không đưa tay lên che mắt. Làm thế trông mình sẽ như thằng ngố. Không phải mình quan tâm chuyện mình có ngố hay không, mà đó là một cảm giác kì quặc. Dù không thấy máy thu hình, mình biết hình ảnh tại đây đang được phát khắp Quillan, giống như trận đấu đã giết chết Lữ khách của Quillan. Nhưng tại đây, trong phòng thể dục vắng vẻ này, không có đám đông. Không tiếng hoan hô cổ vũ. Chỉ có tiếng nhạc. Mình tự hỏi: Saint Dane có đang xem không?

Chậm rãi bước vào vòng tròn, mình tiến tới Veego và LaBerge. Những con số trên bảng điểm bắt đầu nhấp nháy. Giống màn hình máy tính với những con số liên tục lên xuống. Mình không biết diễn tiến cá cược như thế nào. Nhìn mình, người ta nghĩ mình có cơ hội thắng? Hay người ta tội nghiệp mình và nghĩ mình sắp bơi trong máu của chính mình? Nói thật, mình bất cần họ nghĩ gì. Mình không chiến đấu vì miếng ăn, mình chiến đấu để sống còn. Veego và LaBerge ngước nhìn những con số lóe sáng. Cả hai nhíu mày, trao đổi với nhau ánh nhìn hiểu biết.

Mình hỏi:

– Chuyện gì vậy?

Veego trả lời:

– Cậu không tạo được tin tưởng. Điểm đặt cược trên cậu từ hai mươi tụt xuống một.

Tuyệt vời. Mọi người đã nghĩ mình sắp thành thịt bằm.

– Chúc may mắn

Veego nói rồi rảo bước đi. LaBerge bóp vai mình nói:

– Chơi vui vẻ nhé!

Vui vẻ? Câu nói đó trước khi bước vào sân bóng rổ, không phải cho một cuộc gặp gỡ ba cái máy chém đong đưa. LaBerge nhảy ra khỏi vòng. Mình còn lại một mình. Những tia đèn vẫn chớp nháy và đèn pha quét khắp sàn. Mỗi khi luồng sáng quét qua mình, mắt mình như bị lòa. Mình hỏi:

– Bao giờ mới tắt đèn?

– Không tắt. Tất cả sự vui vẻ là ở đó.

Đúng. Như thế càng vui.

Trên đầu mình, những con số trên bảng liên tục di động. Không biết còn chờ bao lâu mới khóa số cá cược. Mình tranh thủ nhìn quanh và tính toán một chiến lược. Một ý tưởng dường như quá tốt đến không ngờ chợt nảy trong đầu mình. Nhìn lên, mình thầm tính xem những quả lắc tròn sát nhân kia đong đưa ra khỏi vành đai tròn bao xa, và ước đoán rằng sẽ không thể xa lắm. Không ai bảo mình không được ra khỏi vành đai. Mình đoán, tất cả những gì phải làm chỉ là chạy khỏi tầm đu đưa của mấy quả bóng đó, rồi nhào vào đoạt cờ. Dễ vậy sao?

Không thể nào. Chỉ một giây sau khi mình lên kế hoạch đó, một âm thanh rì rì chầm chậm vang lên. Vòng tròn mình đang đứng không phải là đã được vẽ trên sàn. Nó nằm trên nóc một cái lồng sắt. Thành lồng vươn lên khỏi mặt sàn cho đến khi thành một tấm màn thép chung quanh mình. Hèn chi họ không thèm bảo mình không được ra khỏi vòng tròn.

Mình kêu lên:

– Còn những gì khác mà các người chưa cho tôi biết không?

LaBerge cười khùng khục:

– Không, chỉ có thế thôi. Sẵn sàng chưa?

Mình gào lại:

– Chưa.

Những con số trên bảng ngừng lại và lóe lên màu đỏ.

Veego tuyên bố:

– Khóa sổ cá cược. Cuộc thi đấu Tock bắt đầu.

Những đèn chớp và đèn pha nhanh hơn, chói lọi hơn. Nhìn quanh, mình cố tìm mấy đấu thủ kia. Chúng đang đứng trong hình vuông, sẵn sàng khệ

LaBerge gào lên đếm:

– Bốn… ba… hai… một… TOCK!

Tiếng kèn vang lên. Con số bắt đầu tích tắc xuống từ 120. Không cách nào để biết mình có bao nhiêu thời gian khi nó tụt xuống tới 60 và mình bắt đầu đổ máu. Hoặc thân thể bị cắt thành từng mảnh. Mình phóng xuống sàn, về hướng đại khái của một trong mấy cái kệ. Lộn một vòng, mình đứng bật dậy, nhào tới lá cờ, và bị đập một phát bay tới… tuần sau luôn. Quả bóng bạc húc mình như một xe hơi đang phóng vù vù. Không đau, chỉ… tàn bạo. Quả bóng phang ngay sườn. E là mình bị gãy một – hoặc ba – xương sườn rồi. Cú đập mạnh tới nỗi xô mình ngã nhào xuống, lăn lông lốc, va mạnh vào thành lồng thép, dữ dội không kém quả bóng đã nện mình. May là mình không bị quả bóng đập trúng đầu.

Nằm dưới chân thành lồng, mình cố hít chút không khí vào buồng phổi. Mình ở tại một điểm mấy quả bóng không thể vươn tới. Tốt. Nhưng đồng hồ vẫn tiếp tục tích tắc. Rất nhanh. Nằm ì ra đó không là một chọn lựa hay. Nhìn ra, mình thấy ba gã đấu thủ kia đã sẵn sàng mấy quả bóng Tock trong tay, chờ mình chuyển động. Mình vội lăn tới một kệ gần nhất, nhưng một đấu thủ thiện nghệ đã tung quả bóng lượn theo hình cung, bổ xuống kệ ngay khi mình đứng dậy để giật lá cờ. Những tia chớp nháy làm mình xém không thấy nó, nhưng giây cuối cùng chợt cảm thấy một bóng đen bay qua đầu, mình nhào vội xuống sàn. Không khí vù vù sát đầu mình. Mình bật đứng dậy ngay, vì đoán sẽ có được vài giây giữa hai cú phóng. Mình lầm. Quả bóng thứ hai bay tới từ hướng khác, quất ngay tróc sống lưng mình. Đầu bật ngửa ra sau, mình ngã sóng soài. Chỉ còn cách lăn trở lại chân lồng thép.

Mình đã bị đau và trận đấu mới chỉ bắt đầu. Ba đấu thủ kia là các tài năng hoàn hảo trong việc nhắm phóng những quả lắc. Mình khó có được một cơ hội. Ngước lên mình thấy đồng hồ xuống tới 105. Nếu không nghĩ ra một kế hoạch khác, mình sẽ tiêu.

Thật đáng ngạc nhiên, không hiểu sao trong những khoảnh khắc vô cùng căng thẳng, đầu óc mình lại sáng suốt thế. Trước đây điều này đã từng xảy ra với mình. Không biết nhờ xung lực, sợ hãi hay máu huyết lưu thông, hoặc bất cứ vì điều gì. Nhưng khi áp lực căng nhất, mình lại suy nghĩ minh mẫn nhất. Trong những trường hợp không còn thời gian để cân nhắc lựa chọn thế này, mình làm theo bản năng. Khả năng đó đã cứu mạng mình nhiều lần rồi. Mình nhìn ba gã đấu thủ đang sẵn sàng lại đập đầu mình. Rồi mình nhìn đồng hồ. Nhìn toàn cảnh đấu trường. Mình bỗng có lời giải đáp. Mình biết cách hạ trò chơi này. Ít ra, mình biết cơ hội duy nhất của mình là gì. Phải chi mình nghĩ ra điềuớm hơn. Khi mấy lưỡi dao xoay tít xuất hiện là kế hoạch của mình sẽ hoàn tất rồi. Không còn thời gian để trù trừ, phải liều thôi.

Mình bò trở lại kệ có lá cờ, dù biết quả bóng bạc sẽ phóng về hướng mình. Vấn đề bây giờ chỉ là nó tới từ đâu? Lần này mình không tập trung vào kệ, mình tập trung vào mấy quả bóng Tock. Quả đúng, mình thấy một bóng đen phóng tới phía mình. Mình tính toán hướng và tốc độ của nó. Canh thời gian sẽ là tất cả. Ngay khi quả bóng sắp đập trúng đầu mình, thay vì né tránh, mình chỉ vội lùi một bước và… nắm lấy nó. Mình phải cố hết sức bình sinh, vì quả bóng vừa nặng vừa di chuyển rất nhanh. Nhưng mình không chịu thua. Nó kéo lê chân mình qua mặt sàn. Mình cần phải kiểm soát được nó, giữ nó cách xa mấy đấu thủ kia. Mình không cố ghì lại, mà chuyển hướng nó bằng cách đạp hai chân lên sàn.

Mình nhìn lên đồng hồ: 74… 73…

Mình kiểm soát được quả bóng đúng khi một quả khác phóng tới. Mình né tránh và nó bay vù qua. Ôm khối đá Tock, mình liếc tìm lá cờ hay mấy gã đấu thủ, mà mình chạy cùng nó, rồi phóng lên không như đánh đu trên một vỏ xe treo. Quả bóng vọt đi, nâng mình lên không, tới thẳng lá cờ. Mình chộp lá cờ khi bay lướt qua. Oa! Mình có được một lá rồi!

Đồng hồ xuống 70. Còn mười tích tắc nữa. Mình theo đà bay vượt qua cái kệ đó, tới cuối vòng cung, chân mình chạm lồng sắt. Khom gối, mình liếc tìm lá cờ khác. Đạp chân vào thành lồng, mình đẩy người tới mục tiêu mới. Dang chân hai bên sợi dây, mình ngồi lên quả bóng thép. Cúi tới trước, mình cố sức điều khiển vòng cung, tiếp tục tới lá cờ thì… keng!

Một quả bóng khác đã va mạnh vào phía sau quả bóng của mình, làm mình suýt bị đánh văng đi, răng mình bập vào nhau. Cố trụ vững, nhưng mình đã rời xa lá cờ. Vội nhảy khỏi quả bóng, nhắm hướng, một tay nắm sợi dây và lá cờ thứ nhất, mình phóng tới. Mình né tránh một quả bóng đong đưa nữa, rồi vọt lại lên không. Một tay vẫn nắm dây lá cờ, tay kia cố vươn càng xa càng tốt. Mình chộp được lá cờ thứ hai… 67… 66… 65…

Mấy gã đấu thủ kia nhặt roi sắt lên, dự định cho các lưỡi dao hoạt động. Đu vượt qua kệ, mình quay vòng vòng tìm lá cờ cuối cùng. Mình ngồi trên quả bóng, hai chân thả đong đưa… ngay chỗ lưỡi dao sẽ xuất hiện trong vài giây nữa. Hy vọng LaBerge tính toán chính xác giờ giấc lưỡi dao ló ra. Nếu dao xuất hiện sớm thì…

Khi lên tới đỉnh vòng cung và bắt đầu hạ xuống, mình mới nhận ra là đang bị sai hướng. Không có sức kéo, cũng không có trọng lực đưa mình tới đó. không còn đủ thời gian để mình đu lại… 63… 62…

Mình đu xuống giữa vòng tròn cùng hai khối đá Tock kia. Theo bản năng, mình nhận ra sẽ có một cú va đập từ ba phía. Mình lọt thỏm ngay chính giữa. Cách duy nhất là vọt lẹ. Búng người khỏi quả bóng đung đưa vừa đúng vài giây trước khi ba quả bóng va đập vào nhau, mình rơi xuống sàn, lăn cả về phía mình hy vọng có lá cờ quyết định… 60.

Ngay trước khi ba quả bóng đâm sầm vào nhau, mình nghe âm thanh chói tai của những lưỡi dao quay vù vù. Ba qủa bóng va đập. Ba lưỡi dao chém vào nhau, toé lửa, mảnh thép vụn rào rào đổ xuống như mưa. Mình thấy một gã đấu thủ hốt hoảng né tránh. Chung quanh mình mảnh dao vỡ bay vù vù. Nhưng mình không ngừng lại, lăn thêm vòng nữa, và đập người vào một vật rất cứng. Ui da! Nhưng cái đau chỉ là một giá quá rẻ, vì mình nhận ra là đã va đập vào cái kệ có lá cờ thứ ba. Nhảy lên, mình chộp lá cờ, rồi bò trở lại giữa vòng tròn. Mấy quả bóng Tock bằng đá đong đưa tự do. Ba gã đấu thủ kia bó tay, không thể điều khiển nổi nữa, kể cả bằng roi thép. Chúng thoải mái nện vào nhau, bật ra đủ mọi hướng trong khi những mảnh dao vỡ bay quanh như bầy ong hoá dại. Mình bò thật thấp, hy vọng không tiến tới lúc này để chỉ bị một mảnh thép nóng hổi chém trúng người.

Tới giữa vành đai, mình ném mạnh ba lá cờ vào vòng tròn. Một tiếng kèn lớn vang lên, đèn trong đấu trường bật sáng. Những tia sáng ngừng nhấp nháy, nhạc im bặt. Tiếng vù vù của những mảnh dao vỡ cũng ngừng, ba khối đá Tock rút lại trên trần. Sau cùng, cái lồng giam hãm mình trong địa ngục tròn nhỏ này lặn trở lại xuống sàn. Trò chơi kết thúc. Nằm đó kiệt sức, mình là kẻ chiến thắng. Hay có lẽ nên gọi là kẻ sống sót. Một bên má mình áp sàn, kế bên một mảnh dao vỡ cắm ngập xuống đó. Mình rũ rượi, nhưng mình nghĩ đó là vụ xung lực đang giảm, không mệt do thể lực đã quá ráng sức. Thậm chí mình không cảm thấy bị bầm tím, chỉ đến khi bình tĩnh lại mới biết. Chống khuỷu tay, nhìn quanh, mình thấy mảnh dao khắp nơi cùng một khối đá Tock lìa khỏi sợi dây.

Bảng điểm loé lên hàng chữ đỏ: NGƯỜI CHIẾN THẮNG – ĐẤU THỦ ĐỎ! Ý nghĩ vài người cảm gan dám đặt cược lên mình sẽ có thực phẩm trong một thời gian làm mình thích thú. Ít ra điều đó cũng đem lại chút ý nghĩa cho trò ngu xuẩn này. Hai đấu thủ kia không sao, nhưng Đấu thủ Trắng bị một vết cắt dài trên cánh tay, máu chảy ròng ròng. Chắc vì mảnh dao bay. Anh ta đứng dậy, và lần đầu tiên nhìn mình. Mình tưởng sẽ gặp một ánh mắt trừng trừng lạnh lẽo của một địch thủ bị thương chờ phục hận. Nhưng không như mình nghĩ, trái lại, anh ta gật đầu với mình. Chỉ là một cử chỉ thoáng qua thôi, nhưng mình cảm thấy đó là sự thừa nhận hoàn cảnh của chúng mình đều khó khăn như nhau. Nhìn hai đấu thủ kia, khi họ rút lui cũng nhẹ gật đầuư vậy. Trước lúc đó, mình vẫn nghĩ về họ hư những kẻ thù vô danh, có bổn phận phải hạ gục mình. Với luật lệ của trò chơi này, hạ gục cũng có nghĩa là giết chết mình. Mình không hề nghĩ họ là người, mà chỉ là những robot dado. Những gì mình nhận ra lúc này, là tất cả tụi mình đều là đấu thủ ngồi chung một con thuyền. Có thể, cũng như mình, họ không muốn phải thi đấu nữa.

Mình bất ngờ thấy người đầu tiên đến với mình là Nevva Winter. Cô chạy vào vòng tròn, rồi quì trước mặt mình, hỏi:

– Anh không sao chứ?

– Tất nhiên. Nhưng cô vẫn còn nợ tôi đó.

– Đúng thế. Nhưng tôi biết là anh sẽ thắng.

– Cô biết? Bằng cách nào?

Nevva Winter liếc nhanh để thấy LaBerge và Veego đang không chú ý đến tụi mình. Cặp đó đang bàn tán sôi nổi về… Mặc xác chúng! Cô ta đưa tay lên ngực, giữa hàng nút áo.

– Vì tôi kỳ vọng nhiều hơn thế…

Cô kéo ra chuỗi hột đen đeo trên cổ, sau làn áo. Tròng vào chuỗi hột là một cái nhẫn

-… từ một thủ lãnh Lữ khách.

Đó là nhẫn Lữ khách.

Bình luận
× sticky