Đặt những trang nhật kí xuống, Courtney nói:
– Mình xin lỗi.
Không còn quen với những gường ghế mềm nữa, Bobby nằm trên sàn, nói:
– Đừng. Chỉ mình mới đáng trách vì những gì đã xảy ra.
– Mình không tin vậy. Nhưng ý mình là mình xin lỗi vì những gì mình đang làm.
– Là gì?
– Vì bạn cần nghỉ ngơi, nên mình chưa nói. Mình cần con bạn biết những gì đang xảy ra tại đây. Những chuyện đó chỉ làm tình hình xấu thêm.
Mấy giờ sau đó, Courtney kể cho Bobby tất cả những gì đã xảy ra từ khi chia tay nhau, khi ống dẫn sụp đổ trên Eelong. Không bỏ qua chi tiết nào, cô nói về thời gian không trôi qua trong khi chúng ở trên Eelong ra sao; về vụ cô bị khủng hoảng tinh thần khi biết tin cái chết của Kasha; về sự hồi phục của cô tại trường học hè, và tất nhiên, về Whitney Wilcox. Cô kể toàn bộ câu chuyện của Andy Mitchell, chuyện nó đã gia nhập câu lạc bộ khoa học của Mark như thế nào, trở thành bạn của cô và Mark ra sao, và nhất là nó đã giúp Mark cứu cô bằng cách nào. Cô kể cho Bobby nghe tất cả về đề tài khoa học nó và Mark đang nghiên cứu và chuyện cha mẹ Mark đã chết trong thảm kịch máy bay.
Căng nhất là phần nói về Andy Mitchell là… Saint Dane, suốt từ khi cả bọn còn là lũ nhóc. Sau cùng, cô nói cho Bobby biết, sau khi được tin cha mẹ chết thảm, Mark đã nhảy vào ống dẫn với Andy Mitchell – với Saint Dane. Đi đâu? Cô không biết.
Bobby lẳng lặng nghe, không nói một lời. Thỉnh thoảng Courtney thấy bạn nhíu mày, nhưng không hề ngắt lời cô. Để kết thúc, cô giải thích bằng cách nào mà sau khi bị kéo vào ống dẫn, cô được quăng lại về Trái Đất Thứ Hai, về những chuyện kì lạ như con mèo biết nói, cái máy tính lạ lùng và mấy bình xịt ới nhưng lại không là bình xịt ớt. Kể xong, Courtney như kiệt sức, ngồi lặng trên trường kỷ. Cả hai ngồi im lặng một lúc lâu. Courtney biết Bobby cần thời gian để suy ngẫm về những gì vừa nghe.
Sau cùng Courtney lên tiếng:
– Mình biết bạn về nhà để nghỉ ngơi, nhưng mình nghĩ chẳng còn n nào nghỉ ngơi được nữa.
Bobby gật. Courtney biết đầu óc bạn cô đang quay cuồng vì tất cả những sự kiện mới nghe cô kể. Bobby nói:
– Chuyện này phải giải quyết từ từ. Trước hết, cần xác minh mấy điều. Bạn đi với mình chứ?
– Bạn biết mình sẽ đi với bạn mà.
Việc đầu tiên là kiếm cho Bobby mấy bộ đồ tươm tất. Cha Courtney xấp xỉ khổ người Bobby. Vào phòng ông, cô lấy một quần jean một sơ mi vừa với nó. Trời lạnh, nên cô lấy thêm cho nó áo khoác Polarfleece ông vẫn mặc khi đi bộ thể dục. Cô nghĩ, trông Bobby sẽ bảnh bao hơn, nhưng quan trọng là Bobby sẽ không bị ai chú ý. Chuyện xảy ra cho Bobby và gia đình Pendragon vẫn còn là một bí ẩn. Mọi người không còn bàn tán mỗi ngày nữa, nhưng cuộc điều tra của cảnh sát vẫn đang tiếp Tục. Để họ nhận ra Bobby sẽ rất phiền phức. Nhưng Bobby đã lớn hơn nhiều, Courtney tin chắc không ai có thể nhận ra được bạn cô. Để được an toàn, cô lấy thêm cặp kính râm của cha. Vẻ ngoài thật hoàn hảo. Chẳng còn chút gì giống cậu bé Bobby Mười Bốn tuổi, cậu bé đã biến mất ba năm trước.
Dù cả hai đều đã lớn, nhưng cả hai đều không có bằng lái. Quá nhiều việc phải giải quyết, Courtney không có thời gian. Còn trên Eelong, Zadaa hay Quillan thì không có lớp dạy lấy bằng lái. Điều đó có nghĩa là cả hai phải đi bằng xe đạp. Courtney đạp xe của cô, còn Bobby mượn xe của cha cô.
Nhấn bàn đạp, Bobby nói:
– Ê, giống hệt đi xe đạp há.
Courtney vui vẻ cười lớn. Trong khoảnh khắc đó, cô cảm thấy như mọi chuyện đã trở lại bình thường. Bobby đùa giỡn trong khi hai đứa đạp xe qua Stony Brook. Courtney tự cho mình giả bộ đời sống chưa từng thay đổi, dù chỉ là mấy phút quý giá.
Điểm đầu tiên ngừng lại là cửa hàng hoa của chú Andy Mitchell. Cửa hàng đã biến mất, chỉ còn là mảnh đất trống trơn. Cả Bobby và Courtney đều không thốt một lời. Cũng không ngạc nhiên. Điểm thứ hai là trường tiểu học Glenville, nơi Bobby, Courtney, Mark và Andy Mitchell đã học. Bobby chờ bên ngoài, trong khi Courtney vào văn phòng, giải thích việc Andy Mitchell sẽ tham dự một cuộc triển lãm khoa học lớn tại Orlando, và cô đangg giúp nó làm giấy tờ cho hồ sơ của trường trung học. Cô xin phép được lật qua trong hồ sơ cũ, để tìm một tấm hình hoặc bất cứ thứ gì của Andy. Bà thư ký nói không thể trao hồ sơ gốc, nhưng sẽ cố thử xem có tìm được gì kh
Mười lăm phút sau bà ra quay lại với một tin lạ lùng, nhưng chẳng lạ lùng gì với Courtney. Không có hồ sơ của Andy Mitchell. Hoàn toàn không có gì. Bà thư ký không hiểu nổi, vì bà nhớ Andy rất rõ. Đã hơn một lần, bà bắt quả tang Andy hút thuốc trong phòng vệ sinh nam. Bà còn muốn nói nữa, nhưng Courtney đã nghe đủ. Cô cảm ơn rồi rút lui.
Bobby và Courtney đạp xe tới đại lộ Stony Brook, mua mấy hộp khoai tây chiên và mấy lon coca tại cửa hàng cầm viên. Mặt trời ấm áp đã lên, chúng có thể ngồi trong công viên nhỏ gần cửa hàng, vừa thưởng thức bữa trưa ngon lành vừa trò chuyện.
Bobby nói:
– Vậy là đúng thật. Saint Dane là Andy Mitchell suốt thời gian dài. Mình luôn ghét thằng đó. Nó chuyên môn lợi dụng Mark.
– Thật đáng sợ khi nghĩ là nó đã theo dõi chúng mình suốt đời. Nó đã âm mưu vụ này nhiều năm rồi.
– Đề tài khoa học Mark và Andy đang nghiên cứu là gì?
– Hai đứa nó gọi là “lò rèn”. Trông giống như một thỏi đất dẻo nặn đồ chơi, nhưng có thể khởi động bằng giọng nói. Bạn nói lên hình dạng bạn muốn, nó sẽ thành hình dạng đó. Thật lạ lùng. Bạn nghĩ, việc này có ý nghĩa gì không?
– Mình nghĩ mọi thứ đều có ý nghĩa. Còn giữ bình xịt ớt đó không?
Courtney lấy ra từ trong ba lô một ống nhỏ màu bạc, nói:
– Nó không là thứ mình bỏ vào túi khi ra khỏi nhà sáng nay.
Bobby nhìn quanh xem có ai để ý không. Nó chĩa ống bạc vào một bức tượng con cú bằng gỗ, bóp mạnh.
Phụt!
Con cú ngã lộn khỏi chỗ đậu.
Courtney nói:
– Chưa bao giờ mình thấy một thứ như thế này.
Bobby trao lại ống cho cô:
– Mình thấy rồi. Trên Quillan. Cái này cùng loại vũ khí của dado.
Courtney nhìn cái ống như một sinh vật lạ – vì quả là lạ thật. Cô khiếp đảm hỏi:
– Sao nó đến được đây? Và chui vào túi mình bằng cách nào?
– Mình chỉ có thể đoán, khi bạn vượt qua ống dẫn, đã có chuyện xảy ra.
– Nhưng mình không làm gì hết.
– Người khác làm. Bạn trở về đúng thời điểm ra đi, nhưng sự việc khác hẳn. Bằng cách nào đó, công nghệ đã thay đổi.
Courtney kêu lên:
– Vậy mà không ai nhận ra điều đó! Ghế xe hoàn toàn không giống cũ, nhưng ba mình vẫn không biết. Má mình thậm chí không biết mở máy vi tính, mà lại có thể gửi tin nhắn video từ nơi làm việc.
– Đó là vì đối với họ thì không có sự thay đổi. Nhưng lúc đó bạn không có đây để đón nhận. Bạn đang ở trong ống dẫn.
– Hả? Là sao?
– Là có kẻ xáo trộn quá khứ. Đi thôi.
Hai đứa đạp xe thẳng tới ngân hàng quốc gia Stony Brook, nơi Courtney để tất cả nhật ký của Bobby trong một hộp an toàn. Như vậy là phải trở lại nhà Courtney, nhưng Bobby muốn đi đường vòng, qua nhà cũ của gia đình cậu. Ngôi nhà mà cậu đã lớn lên ở đó. Ngôi nhà đã biến mất khi cậu ra đi. Courtney cố khuyên Bobby đừng trở lại đó, nhưng cậu đã quyết định.
Khi tới số 2 Linden Place, Bobby hiểu vì sao Courtney đã không muốn cậu trở lại nơi này. Khu đất đã có chủ mới. Một ngôi nhà đang được xây dựng. Trông rất hiện đại, không giống chút nào với ngôi nhà vườn kiểu cổ điển mà Bobby đã sống cùng gia đình Mười Bốn năm đầu đời. Đứng bên kia đường, Bobby nhìn lom lom nơi quá quen thuộc và cũng quá xa lạ.
Courtney hỏi:
– Bạn không sao chứ?
Bobby lẩm bẩm:
– Hắn bảo tụi mình là ảo ảnh. Có lẽ hắn nói đúng.
Nắm cánh tay bạn, cô gắt lên:
– Bobby Pendragon, cậu không là ảo ảnh. Mình có thể chạm vào bạn, có thể nghe bạn nói. Những gì bạn làm đều ảnh hưởng lên thực tại vật chất. Với mình, như vậy chẳng có gì là ảo ảnh cả.
– Không ư? Vậy thì mình là gì?
Courtney vừa mở miệng trả lời, nhưng ngừng ngay lại. Sự thật là… cô cũng không biết.
Đôi bạn lặng lẽ đạp xe trở lại nhà Courtney. Vừa vào trong, Bobby kiểm tra ngay cái máy tính đã xuất hiện trong phòng khách, rồi nói:
– Dù không là một tên ghiền máy tính, nhưng mình chưa từng thấy cái nào như thế này.
– Máy tính này không làm mình lạ lùng bằng con mèo.
Bobby thấy con mèo đen đang nằm sưởi nắng trên thành cửa sổ. Đôi bạn tiến lại gần nó. Bobby ngập ngừng đưa tay vuốt bụng nó. Con mèo gừ gừ với vẻ hài lòng, lơ mơ nói:
– Đã quá!
Bobby rụt vội tay lại:
– Khiếp thật!
Cậu lại đưa tay vuốt ve bụng mèo để kiểm tra. Sau mấy giây, Bobby tuyên bố:
– Nó không là thật. Ý mình là nó không là một sinh vật. Rờ thử coi.
– Không. Cám ơn
Con mèo nói:
– Tự nhiên đi. Tớ không cắn đâu.
Courtney liếc nhiên Bobby rồi rụt rè đưa tay vuốt bụng con mèo.
– Nó không mềm, mà… rất cứng.
– Nó bằng máy.
– Mình không biết cái nào thấy ghê hơn, con mèo biết nói hay con mèo má
– Chẳng có gì là huyền bí cả. Mình đã thấy chuyện này. Bình xịt ớt kia, con mèo này đều là công nghệ từ Quillan.
– Thật sao? Vậy là bằng cách nào đó, Saint Dane đã đưa công nghệ Quillan tới Trái Đất Thứ Hai rồi?
Bobby nện gót quanh phòng:
– Mình tin vậy. Hắn đang cố đập vỡ hàng rào giữa các lãnh địa. Dù chuyện gì đã xảy ra tại đây, sự tiến hoá tự nhiên của Trái Đất Thứ Hai đã bị thay đổi. Mỗi khi có một thứ mới được nhập vào, một thay đổi bắt buộc xảy ra. Đây vẫn chưa là gì cả. Chuyện gì xảy ra khi hắn dớ vào một thứ gây ra thảm hoạ biến đổi? Rất có thể hắn tạo ra một bệnh truyền nhiễm, hoặc một thiên tai. Một lãnh địa có thể ảnh hưởng tới lãnh địa kế tiếp, rồi kế tiếp nữa, cho đến khi…
– Hội Tụ.
– Đúng. Hội Tụ.
– Nó có thể là gì chứ?
– Mình không biết. Nhưng Saint Dane và Nevva tin chắc là sẽ xảy ra.
Cả hai yên lặng.
Courtney vẫn đặt tay trên bụng con mèo. Thình lình cô thét lên, vội rụt tay lại.
Bobby vội hỏi:
– Sao vậy?
– Mình vừa chạm vào một thứ. Nhìn này.
Một miếng ván nhỏ bật khỏi bụng con mèo như bật ra từ một ngăn kéo. Đó là một miếng ván màu trắng, trên có chữ viết.
Bobby hỏi:
– Gì thế?
Courtney cúi sát nhìn. Con mèo tỉnh bơ, tiếp tục rừ rừ thích thú.
– Ôi, thật lạ lùng. Đây là thông tin sản phẩm. Chỉ dẫn bảo quản. Có cả địa chỉ gọi dịch vụ và…
Courtney bặt. Bobby lom lom nhìn, chờ cô nói tiếp. Nhưng cô vẫn yên lặng.
Sau cùng Bobby hỏi:
– Cái gì?
Courtney chậm rãi nói:
– Có nhãn hiệu. Đó là tên công ty sản xuất vật này.
– Hả? Là gì?
Bobby sốt ruột.
Giọng Courtney run run:
– Có thể chỉ là trùng khớp ngẫu nhiên.
– Nói đi!
– Công ty làm con mèo này tên là Dimond Alpha Digital Organization.
– Dimond? Đánh vần như…
– Đúng, đánh vần như họ của Mark.
Bobby bối rối đi tới đi lui, giọng đầy hy vọng:
– Chắc là trùng hợp thôi. Dimond không là một họ phổ biến, nhưng cũng không hiếm.
– Bạn không hiểu à?
– Có, mình đang hiểu đây. Dimond. Mark Dimond. Không thể kết luận ngay là Mark có liên quan đến vật này.
Courtney kêu lên:
– Bobby! Có thể Mark liên quan tới vật này hoặc không. Nhưng nhìn tên công ti đi.
Bobby cúi xuống đọc nhãn hiệu:
– Mình nghe bạn nói rồi mà, Dimond Alpha…
– …Digital Organization. D – A – D – O. Dado.
Đôi bạn nhìn như mấy giây, rồi Bobby nói:
– Mình tới ống dẫn.
– Để đi đâu?
– Đi tìm Mark.
– Mình đi với bạn.
– Không được.
– Được. Mình đã đọc những gì Saint Dane nói. Mình có thể sử dụng ống dẫn, nếu đi cùng một Lữ khách. Đó là bạn.
– Courtney. Trước hết, mình không muốn đặt bạn vào chuyện nguy hiểm.
– Mình đã bị nguy hiểm rồi! Nhiều tháng trời nằm bệnh viện, nhớ không?
– Nhưng bạn vẫn còn đang trong thời gian bình phục.
– Mình khoẻ mà.
– Chỗ của bạn là ở đây. Trên Trái Đất Thứ Hai.
Courtney la lớn:
– Bobby, không chỉ còn là chuyện Trái Đất Thứ Hai nữa! Tất cả mọi chuyện đã liên quan tới nhau. Mình biết bạn đang nghĩ gì. Dù Saint Dane đã làm gì Mark, những chuyện đó, bằng cách nào đó, đã biến đổi những sự kiện trên Trái Đất Thứ Hai. Đó là nguyên nhân vì sao mọi việc đã khác. Nếu mình giúp bạn bảo vệ Trái Đất Thứ Hai, chúng ta phải tìm Mark, mà Mark thì… không có tại đây…
– Nếu để bạn cùng đi, mình sẽ chẳng khác gì Saint Dane. Mình sẽ làm xáo trộn các lãnh địa.
Courtney kêu lên:
– Các lãnh địa đã bị xáo trộn rồi! Con mèo quái dị này là một bằng chứng. Dù rát không muốn, nhưng mình phải nói là Saint Dane đã nói đúng. Mỗi khi tới một lãnh địa, một phần nào đó, chính bạn đã tạo ra sự xáo trộn, đúng không?
Bobby trừng trừng nhìn Courtney. Lời nói của cô thật cay nghiệt nhưng làm cậu sững sờ:
– Thật vậy sao? Mình đã làm đúng những điều cậu Press căn dặn mình không được làm?
– Mình không biết, Bobby…
– Nhưng nếu bọn mình không thể làm bất cứ điều gì, thì mục đích của Lữ khách là gì?
– Là ngăn chặn Saint Dane. Bằng mọi cách bạn có thể. Bằng mọi cách chúng ta có thể.
Bobby bối rối bước tới lui:
– Thật sự Saint Dane đã thuyết phục được Mark theo hắn sao?
– Mình không biết. Nhưng mình không nghĩ chỉ đơn giản thế. Mark rất dễ bị tổn thương. Cha mẹ cậu ấy đã chết. Không thể tưởng tượng nổi, nếu thình lình bị mất cả cha lẫn mẹ thì đầu óc mình sẽ ra sao.
– Nevva đã mất cha mẹ. Đó là một trong những nguyên nhân đẩy cô ấy tới với Saint Dane.
– Bobby, chúng ta phải tìm Mark. Bạn không thể đi một mình. Mình đã đọc nhật ký và biết bạn khó khăn đến ngần nào khi chỉ có một mình. Đừng làm vậy nữa.
Bobby giận dữ dụi mắt, rồi nhìn Courtney như muốn gào lên. Cô nói ngay.
– Cậu ấy cũng là bạn mình.
Một lúc sau, Courtney ngồi bên bàn bếp với giấy bút để viết một điều thật khó khăn. Cô phải nói lời “tạm biệt” cha mẹ. Lom lom nhìn trang giấy trắng, cô không biết diễn tả sao những cảm nghĩ trong đầu.
Bobby nói:
– Chúng ta nên đi thôi.
Courtney gạt nước mắt, cầm bút viết ngắn gọn: “Con yêu ba má nhiều hơn có thể nói ra. Xin đừng lo lắng cho con. Con sẽ sớm gặp lại ba má. Courtney”. Gấp đôi từ giấy, đặt trên bàn bếp nơi dễ thấy nhất, rồi cô nhìn quanh, tự hỏi: còn gặp lại nơi này và cha mẹ nữa không.
Bobby hỏi:
– Lưỡng lự hả?
– Đi thôi.
Nửa giờ sau, đôi bạn đứng trước miệng ống dẫn, nhìn vào ci thăm thẳm. Bobby hỏi:
– Cảm thấy sao? Mình muốn nói về thể chất đó. Bạn vừa trải qua giai đoạn cực kỳ khó khăn.
Courtney im lặng cả giây, như đang thầm kiểm tra các viết thương. Cô hỏi:
– Bạn biết mình cảm thấy sao không?
– Nói đi.
Cô tự tin nói:
– Mình cảm thấy tất cả những gì mình đã làm để bình phục là chuẩn bị cho vụ này. Mình rất sẵn sàng.
Bobby nhoẻn miệng cười. Đó mới đúng là Courtney.
Courtney hỏi:
– Bây giờ làm sao?
– Không biết. Mình nghĩ là chúng ta nên nắm tay nhau.
Bobby đưa tay ra. Courtney nắm tay bạn, cười hỏi:
– Nhớ lần cả bọn đi xem phim sau trận bóng chày đó không?
– Trận đấu mình đã đánh bật bóng của bạn hả?
– Và mình đã đánh bật bạn ra ba lần.
– Có, nhớ chứ.
Courtney thú nhận:
– Mình làm vậy để có thể ngồi kế bên bạn trong rạp. Vì… mình sẽ cố nắm tay bạn.
– Nhưng bạn đã không nắm tay mình.
– Mình sợ.
Bobby nói đùa:
– Bạn á? Bạn mà sợ? Mình cá đó là lần cuối cùng bạn biết sợ.
Courtney cũng cười, rồi nghiêm mặt nói:
– Không là lần cuối đâu, ngay lúc này mình cũng đang sợ. Bobby, mình sẽ cố hết sức, nhưng không bao giờ mình như Loor được đâu.
– Đừng lo chuyện đó. Mình cũng không bằng được cô ấy.
Cả hai khúc khích cười. Courtney hỏi:
– Bạn thật sự nghĩ, Mark đang ở trên Trái Đất Thứ Nhất?
– Có thể. Điều đó có vẻ hợp lý. Nhưng mình không biết sẽ phải bắt đầu tìm cậu ấy ở đâu. Nhất là không có ông Gunny. Mình nghĩ, chúng ta đang làm đúng, ít ra là bắt đầu làm đúng.
– Mình cũng nghĩ vậy. Mình sợ, nhưng hoàn toàn phấn khởi.
Nhìn vào ống dẫn, Bobby nói:
– Vậy thì đi. Sẵn sàng chưa?
Courtney gật đầu. Bobby hô lớn:
– Trái Đất Thứ Ba!
Ống dẫn sống động. Cả hai đều căng thẳng, sợ đường hầm nứt rạn như lần sau cùng Courtney du hành qua ống dẫn. Xa xa, ánh sáng xuất hiện rồi mau chóng lan rộng. Tiếng nhạc rộn ràng hơn. Những vách tường tan chảy thành pha lê…
Và… đường hầm không bị nứt.
Courtney bước lại gần Bobby, khoác tay bạn, nói:
– Mình muốn thấy tương lai.
– Tốt. Bạn sắp được thấy rồi.
Ánh sáng bao phủ đôi bạn. Xiết chặt tay Bobby hơn, Courtney nói:
– Hô hây hô. Lên đường.
Ánh sáng loé trắng xoá, và chỉ một thoáng sau họ biến mất.
* * *
[1] Trò chơi buộc phải động não, có chiến lược, chơi bằng cách di chuyển các quân cờ trên một tấm bảng, đôi khi có cả quân súc sắc. (Nxb)
[2] Nguyên văn Yellow smiley face: huy hiệu mặt tròn cười màu vàng (nd).
[3] Vũ khí của thổ dân Úc, khi ném ra nó sẽ bay tới đích rồi quay về chỗ người ném.
[4] Nguyên văn: Times Square.
[5] The Dark Age: một thời đại của châu Âu từ thế kỷ thứ 5 tới thứ 10 sau công nguyên, đầu thời Trung cổ, thời kỳ được coi là còn tối tăm, ngu dốt.
[6] Đĩa nhựa nhẹ dùng trong trò chơi ném và bắt.
[7] Crisco là cô tiên không làm được chuyện gì ngoài việc làm da người ta trơn dính.
[8] Một loại đồ chơi cho trẻ em làm bằng hợp chất silicon, có thể nảy tưng tưng sẽ vỡ nếu ném mạnh, cũng có thể chảy như chất lỏng.
[9] Mickey và Goofy: hai nhân vật hoạt hình của Wakt Disney.
[10] Orlando Bloom
: ngôi sao điện ảnh trong phim Cưp biển Caribê và Chúa tể những chiếc nhẫn.
[11] Winter: mùa đông.
[12] Một loại nước giải khát của Mỹ.
[13] Một đội bóng rổ chơi trình diễn ở Mỹ.
[14] IMAX là công nghệ điện ảnh và trình chiếu phim màn ảnh rộng của tập đoàn Imax, Canada. Màn hì nh Imax tiêu chuẩn là 22m x 16m.
***
Đọc tiếp Pendragon 8 – Ly Hương Tìm Quá Khứ