Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Phấn Hoa Lầu Xanh

Chương 2

Tác giả: Tào Đình

Khi dùng bữa tối, tôi lại nhìn thấy chàng bên bàn ăn.

Mẹ bảo tôi tới chào anh họ. Tôi còn không kịp ngạc nhiên, vội đứng dậy.

“Anh họ.” – Tôi cúi đầu, chào chàng theo đúng nghi lễ.

“Em họ không cần phải đa lễ!” – Giọng nói của anh họ thật ấm áp, hồn hậu. Âm thanh ấy cứ bay lượn trên đầu tôi, khiến khuôn mặt tôi bỗng dưng lại đỏ ửng lên.

Khẽ ngước mắt lên, tôi bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của anh họ đang nhìn mình, tôi giật mình cúi đầu xuống thật thấp. Trong lòng tôi khấp khởi mừng thầm, bởi vì trước khi tới đây, tôi cũng đã trang điểm một chút, thoa một chút son phấn và kẻ một chút đôi lông mày.

Trong phòng ăn, tiếng những người đàn ông nói chuyện rất lớn, trong đó có cả giọng nói tự nhiên thoải mái mà khiêm tốn hòa nhã của anh họ.

Tôi là con gái, thân phận thấp hèn, tôi buộc phải cúi đầu im lặng.

Nhưng rốt cuộc tôi đã không tự kiềm chế nổi bản thân, chốc chốc lại khẽ liếc trộm về phía anh họ. Trong lòng tôi đang thầm so sánh chàng với hình ảnh những chàng công tử hào hoa mà tôi đã được đọc trong sách.

Thỉnh thoảng, ánh mắt của tôi cũng bất chợt gặp phải ánh mắt “tình cờ” của chàng, khuôn mặt tôi lại được dịp ửng đỏ vì xấu hổ, không thể nào ngăn cản được dòng chảy rạo rực đang dâng tràn trong lồng ngực.

Khi bữa ăn kết thúc, quan khách đã về hết, tôi nghe mẹ nói anh họ sẽ ở lại nhà tôi vài hôm, trong lòng tôi lúc ấy vô cùng khấp khởi.

Trên đường trở về phòng, trong đầu tôi đầy ắp những hình ảnh khi nhìn đối diện với anh họ, vừa vui sướng vừa xấu hổ. Trong lúc lơ đãng, tôi đã vô tình đánh rơi chiếc khăn tay xuống đất.

Vừa khom gối xuống định nhặt lại, chiếc khăn đã bị một bàn tay to lớn nắm lấy.

Là anh họ!

Chàng nhặt chiếc khăn lên, nhìn tôi rồi nở một nụ cười rạng rỡ, để lộ hàng răng trắng muốt, đều đặn.

“Em họ, của em này.”

Tôi thẹn thùng liếc nhìn chàng, đôi mắt chàng như đang xoáy sâu vào khuôn mặt tôi. Hai má tôi bỗng chốc lại đỏ ửng lên. Từ trước đến giờ, tôi không biết rằng mình lại hay đỏ mặt như vậy. Đang chuẩn bị đưa tay ra đón lấy chiếc khăn, tôi lại nhìn thấy nó bị nắm chặt trong bàn tay chàng, dường như chàng không hề có ý định buông ra. Tôi bỗng dưng tưởng tượng mình là chiếc khăn tay thêu hoa kia, đang được chàng ôm chặt trong vòng tay rắn chắc…

Tôi lại cảm thấy xấu hổ quá.

Không biết phải làm thế nào, tôi quay người bỏ chạy theo bản năng.

Bỏ lại phía sau là giọng nói đầy ngạc nhiên của anh họ – “Em họ, khăn tay của em này!”.

Tôi không dám quay đầu nhìn lại, càng cố gắng chạy nhanh hơn. Tôi chạy một mạch về khuê phòng. Con bé a hoàn vừa hay lại trở nên nhanh mồm nhanh miệng – “Thưa thiếu gia, tiểu thư chúng em nói rằng, chiếc khăn tay ấy là dành tặng cậu đấy ạ!”.

Về đến phòng mình đã lâu mà trống ngực tôi vẫn đập thình thịch. Anh họ không chạy đuổi theo, tôi thở phào, nhưng lẫn trong đó có một chút thất vọng.

Ráng chiều hôm ấy đỏ rực một cách lạ thường. Trong chiếc gương bằng đồng, khuôn mặt tôi còn đỏ hơn cả sắc đỏ của ráng chiều đó.

Đêm hôm ấy, tôi mang trong lòng một nỗi niềm không biết tỏ cùng ai, cảm giác ngọt ngào xen lẫn xấu hổ cứ hiện rõ trên khóe môi, trằn trọc khó ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, tôi đứng trên căn gác lửng, nhìn theo bóng một người trong vườn đào phía sau nhà. Bóng dáng ấy có lúc đứng yên nhìn xa xăm, có lúc lại cúi đầu trầm ngâm suy nghĩ.

Chàng đang đợi tôi ư?

Suy nghĩ đó khiến toàn thân tôi run lên vì xúc động.

Vì tính cách kín đáo và cũng vì được hưởng sự giáo dục nghiêm khắc dành cho các thiếu nữ nên tôi không bước xuống khỏi căn gác. Trong đầu tôi, ngay cả dũng khí bước xuống khỏi căn gác đó cũng không có, bởi vì, chỉ cần nghĩ đến điều đó thôi, cũng đã là tội lỗi rồi.

Những việc mà tôi có thể làm được lúc bấy giờ chỉ là âm thầm nép sau cửa phòng, nhìn trộm về phía có hình bóng của anh họ.

Chàng đang ngắm nghía một vật gì đó màu trắng trên tay. Tôi đoán, đó là chiếc khăn tay thêu hoa của mình.

Anh họ đứng trong vườn đào bao nhiêu lâu, tôi cũng đứng trên lầu trộm ngắm chàng bấy nhiêu lâu. Thậm chí, những ngày tháng sau đó, khi chàng đã rời khỏi nhà tôi, tôi vẫn ngây người ngồi nhìn về phía khu vườn đào.

Con bé a hoàn dường như đã đoán được chuyện gì đó, nó nhìn tôi cười trộm. Tôi giả vờ tức giận đuổi nó ra khỏi phòng.

Hai ngày sau đó, tôi như người có tật giật mình, cứ ở lì trong phòng, ngay cả khi ăn cơm cũng vậy.

Tôi muốn gặp anh họ nhưng cũng lại sợ gặp chàng. Tôi sợ thứ tình cảm ái mộ đó của mình với người khác giới. Từ nhỏ, mẹ đã thường nói với tôi, đó là biểu hiện của người không biết giữ mình trong sạch, không biết liêm sỉ.

Nhưng sáng sớm những ngày sau đó, anh họ đều đứng một mình rất lâu trong khu vườn đào.

Tôi không biết chàng đứng đó để ngắm cảnh hay để chờ đợi, trong sâu thẳm tận đáy lòng mình, tôi vẫn không dám thừa nhận nỗi mong mỏi và khát vọng của bản thân.

Tôi chỉ là một cô gái. Tôi không có tư cách để lựa chọn điều gì cả.

Việc trộm ngắm chàng vào mỗi buổi sáng sớm là động lực cho sự chờ đợi và nụ cười của tôi mỗi ngày. Đương nhiên, tôi không dám hé răng tiết lộ với bất kỳ ai về hành động đại nghịch vô đạo này của mình.

Đó là bí mật của riêng một mình tôi.

Mặt trời đang độ rực rỡ, cánh hoa còn ngậm sương đêm, hương thơm vườn đào bồng bềnh lan tỏa, chim non ríu rít trên những cành cây, ở nơi đó, có ý trung nhân của tôi. Tôi có thể mỉm cười mỗi khi nhìn về phía chàng.

Sáng sớm ngày thứ tư, hình bóng anh họ không còn xuất hiện trong khu vườn đào nữa.

Nghe đám a hoàn nói rằng, chàng đã dọn đi khỏi nhà tôi từ chiều ngày hôm trước.

Tôi không còn được nhìn thấy chiếc khăn tay thêu hoa của mình nữa, anh họ chắc đã mang nó đi theo rồi. Chiếc khăn ấy giống như tôi, được chàng luôn mang theo bên người. Nghĩ đến đó, tâm trạng trống trải của tôi được an ủi đôi phần.

Anh họ đi rồi, khu vườn rộng rãi sau một đêm bỗng trở nên hoang vắng. Nơi ấy cũng chẳng còn điều gì có thể thu hút tôi được nữa.

Tôi vứt bỏ đám diều giấy, cũng chẳng buồn ngắm nhìn những chú bướm xinh.

Những lúc rỗi rãi, tôi lại ngồi lên lầu, nơi có thể nhìn về phía khu vườn đào rồi đàn bài Tứ Trương Cơ.

Bà vú già nói rằng, tiểu thư đã đến độ tuổi tương tư rồi đấy.

Tôi hỏi mẹ, tương tư là gì, mẹ vuốt vuốt mái tóc tôi, trong đôi mắt mẹ ngập tràn sự lưu luyến, mãi mà chẳng nói một lời nào.

Khi nỗi niềm băn khoăn của tôi còn chưa tìm được lời giải đáp, người mai mối đã tìm đến nhà.

Khi dùng bữa tối, tôi lại nhìn thấy chàng bên bàn ăn.

Mẹ bảo tôi tới chào anh họ. Tôi còn không kịp ngạc nhiên, vội đứng dậy.

“Anh họ.” – Tôi cúi đầu, chào chàng theo đúng nghi lễ.

“Em họ không cần phải đa lễ!” – Giọng nói của anh họ thật ấm áp, hồn hậu. Âm thanh ấy cứ bay lượn trên đầu tôi, khiến khuôn mặt tôi bỗng dưng lại đỏ ửng lên.

Khẽ ngước mắt lên, tôi bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của anh họ đang nhìn mình, tôi giật mình cúi đầu xuống thật thấp. Trong lòng tôi khấp khởi mừng thầm, bởi vì trước khi tới đây, tôi cũng đã trang điểm một chút, thoa một chút son phấn và kẻ một chút đôi lông mày.

Trong phòng ăn, tiếng những người đàn ông nói chuyện rất lớn, trong đó có cả giọng nói tự nhiên thoải mái mà khiêm tốn hòa nhã của anh họ.

Tôi là con gái, thân phận thấp hèn, tôi buộc phải cúi đầu im lặng.

Nhưng rốt cuộc tôi đã không tự kiềm chế nổi bản thân, chốc chốc lại khẽ liếc trộm về phía anh họ. Trong lòng tôi đang thầm so sánh chàng với hình ảnh những chàng công tử hào hoa mà tôi đã được đọc trong sách.

Thỉnh thoảng, ánh mắt của tôi cũng bất chợt gặp phải ánh mắt “tình cờ” của chàng, khuôn mặt tôi lại được dịp ửng đỏ vì xấu hổ, không thể nào ngăn cản được dòng chảy rạo rực đang dâng tràn trong lồng ngực.

Khi bữa ăn kết thúc, quan khách đã về hết, tôi nghe mẹ nói anh họ sẽ ở lại nhà tôi vài hôm, trong lòng tôi lúc ấy vô cùng khấp khởi.

Trên đường trở về phòng, trong đầu tôi đầy ắp những hình ảnh khi nhìn đối diện với anh họ, vừa vui sướng vừa xấu hổ. Trong lúc lơ đãng, tôi đã vô tình đánh rơi chiếc khăn tay xuống đất.

Vừa khom gối xuống định nhặt lại, chiếc khăn đã bị một bàn tay to lớn nắm lấy.

Là anh họ!

Chàng nhặt chiếc khăn lên, nhìn tôi rồi nở một nụ cười rạng rỡ, để lộ hàng răng trắng muốt, đều đặn.

“Em họ, của em này.”

Tôi thẹn thùng liếc nhìn chàng, đôi mắt chàng như đang xoáy sâu vào khuôn mặt tôi. Hai má tôi bỗng chốc lại đỏ ửng lên. Từ trước đến giờ, tôi không biết rằng mình lại hay đỏ mặt như vậy. Đang chuẩn bị đưa tay ra đón lấy chiếc khăn, tôi lại nhìn thấy nó bị nắm chặt trong bàn tay chàng, dường như chàng không hề có ý định buông ra. Tôi bỗng dưng tưởng tượng mình là chiếc khăn tay thêu hoa kia, đang được chàng ôm chặt trong vòng tay rắn chắc…

Tôi lại cảm thấy xấu hổ quá.

Không biết phải làm thế nào, tôi quay người bỏ chạy theo bản năng.

Bỏ lại phía sau là giọng nói đầy ngạc nhiên của anh họ – “Em họ, khăn tay của em này!”.

Tôi không dám quay đầu nhìn lại, càng cố gắng chạy nhanh hơn. Tôi chạy một mạch về khuê phòng. Con bé a hoàn vừa hay lại trở nên nhanh mồm nhanh miệng – “Thưa thiếu gia, tiểu thư chúng em nói rằng, chiếc khăn tay ấy là dành tặng cậu đấy ạ!”.

Về đến phòng mình đã lâu mà trống ngực tôi vẫn đập thình thịch. Anh họ không chạy đuổi theo, tôi thở phào, nhưng lẫn trong đó có một chút thất vọng.

Ráng chiều hôm ấy đỏ rực một cách lạ thường. Trong chiếc gương bằng đồng, khuôn mặt tôi còn đỏ hơn cả sắc đỏ của ráng chiều đó.

Đêm hôm ấy, tôi mang trong lòng một nỗi niềm không biết tỏ cùng ai, cảm giác ngọt ngào xen lẫn xấu hổ cứ hiện rõ trên khóe môi, trằn trọc khó ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, tôi đứng trên căn gác lửng, nhìn theo bóng một người trong vườn đào phía sau nhà. Bóng dáng ấy có lúc đứng yên nhìn xa xăm, có lúc lại cúi đầu trầm ngâm suy nghĩ.

Chàng đang đợi tôi ư?

Suy nghĩ đó khiến toàn thân tôi run lên vì xúc động.

Vì tính cách kín đáo và cũng vì được hưởng sự giáo dục nghiêm khắc dành cho các thiếu nữ nên tôi không bước xuống khỏi căn gác. Trong đầu tôi, ngay cả dũng khí bước xuống khỏi căn gác đó cũng không có, bởi vì, chỉ cần nghĩ đến điều đó thôi, cũng đã là tội lỗi rồi.

Những việc mà tôi có thể làm được lúc bấy giờ chỉ là âm thầm nép sau cửa phòng, nhìn trộm về phía có hình bóng của anh họ.

Chàng đang ngắm nghía một vật gì đó màu trắng trên tay. Tôi đoán, đó là chiếc khăn tay thêu hoa của mình.

Anh họ đứng trong vườn đào bao nhiêu lâu, tôi cũng đứng trên lầu trộm ngắm chàng bấy nhiêu lâu. Thậm chí, những ngày tháng sau đó, khi chàng đã rời khỏi nhà tôi, tôi vẫn ngây người ngồi nhìn về phía khu vườn đào.

Con bé a hoàn dường như đã đoán được chuyện gì đó, nó nhìn tôi cười trộm. Tôi giả vờ tức giận đuổi nó ra khỏi phòng.

Hai ngày sau đó, tôi như người có tật giật mình, cứ ở lì trong phòng, ngay cả khi ăn cơm cũng vậy.

Tôi muốn gặp anh họ nhưng cũng lại sợ gặp chàng. Tôi sợ thứ tình cảm ái mộ đó của mình với người khác giới. Từ nhỏ, mẹ đã thường nói với tôi, đó là biểu hiện của người không biết giữ mình trong sạch, không biết liêm sỉ.

Nhưng sáng sớm những ngày sau đó, anh họ đều đứng một mình rất lâu trong khu vườn đào.

Tôi không biết chàng đứng đó để ngắm cảnh hay để chờ đợi, trong sâu thẳm tận đáy lòng mình, tôi vẫn không dám thừa nhận nỗi mong mỏi và khát vọng của bản thân.

Tôi chỉ là một cô gái. Tôi không có tư cách để lựa chọn điều gì cả.

Việc trộm ngắm chàng vào mỗi buổi sáng sớm là động lực cho sự chờ đợi và nụ cười của tôi mỗi ngày. Đương nhiên, tôi không dám hé răng tiết lộ với bất kỳ ai về hành động đại nghịch vô đạo này của mình.

Đó là bí mật của riêng một mình tôi.

Mặt trời đang độ rực rỡ, cánh hoa còn ngậm sương đêm, hương thơm vườn đào bồng bềnh lan tỏa, chim non ríu rít trên những cành cây, ở nơi đó, có ý trung nhân của tôi. Tôi có thể mỉm cười mỗi khi nhìn về phía chàng.

Sáng sớm ngày thứ tư, hình bóng anh họ không còn xuất hiện trong khu vườn đào nữa.

Nghe đám a hoàn nói rằng, chàng đã dọn đi khỏi nhà tôi từ chiều ngày hôm trước.

Tôi không còn được nhìn thấy chiếc khăn tay thêu hoa của mình nữa, anh họ chắc đã mang nó đi theo rồi. Chiếc khăn ấy giống như tôi, được chàng luôn mang theo bên người. Nghĩ đến đó, tâm trạng trống trải của tôi được an ủi đôi phần.

Anh họ đi rồi, khu vườn rộng rãi sau một đêm bỗng trở nên hoang vắng. Nơi ấy cũng chẳng còn điều gì có thể thu hút tôi được nữa.

Tôi vứt bỏ đám diều giấy, cũng chẳng buồn ngắm nhìn những chú bướm xinh.

Những lúc rỗi rãi, tôi lại ngồi lên lầu, nơi có thể nhìn về phía khu vườn đào rồi đàn bài Tứ Trương Cơ.

Bà vú già nói rằng, tiểu thư đã đến độ tuổi tương tư rồi đấy.

Tôi hỏi mẹ, tương tư là gì, mẹ vuốt vuốt mái tóc tôi, trong đôi mắt mẹ ngập tràn sự lưu luyến, mãi mà chẳng nói một lời nào.

Khi nỗi niềm băn khoăn của tôi còn chưa tìm được lời giải đáp, người mai mối đã tìm đến nhà.

Bình luận