Hội chùa.
Phấn Đại ngồi ở một góc khuất ngoài cửa, đợi Nghễ Nghi dâng hương trở ra.
Kỳ thực, Phấn Đại cũng vào dâng hương và cũng đã thấy Bồ Tát rồi, nàng cũng đã thổ lộ với Bồ Tát tâm nguyện vẫn giấu kín trong lòng bấy lâu nay. Nghễ Nghi cứ năn nỉ mãi, muốn biết được một người con giá dửng dưng như nàng thì có tâm nguyện gì muốn xin Bồ Tát. Nghễ Nghi đã hỏi một câu hỏi mà tất cả mọi người đều muốn biết câu trả lời.
“Chị Phấn Đại này, chị cầu xin Bồ Tát điều gì vậy?” – Cô nàng hiếu kỳ gặng hỏi.
Bởi trong con mắt cô, Phấn Đại thần bí mà lại thanh khiết nữa, cho dù nàng ăn vận thế nào, nói cười giả lả với bọn đàn ông ra sao, tuy nàng đang sống ở lầu xanh, nhưng mọi người tự đáy lòng không muốn thừa nhận thân phận kĩ nữ của nàng.
Khi bước chân ra khỏi chốn lầu xanh kĩ viện, người ta lại càng cho rằng nàng là một tiên nữ.
Vậy là, cùng là thần tiên, nàng quỳ trước mặt Bồ Tát, hai tay chắp lại, miệng lẩm nhẩm đôi ba câu gì, không ai đoán biết được.
Trước những câu hỏi của Nghễ Nghi, nàng chỉ cười mà không đáp lại.
Sau đó, Phấn Đại sớm ra khỏi chùa, tìm một nơi quạnh quẽ vắng bóng người, lặng lẽ chờ Nghễ Nghi. Cứ ngỡ rằng như vậy sẽ không có ai phát hiện ra mình.
Đã vào đầu hạ, mặt trời đang lên ngang đầu, mặc kệ những hạt mồ hôi li ti đã rịn đầy nơi áo váy, Phấn Đại vẫn đắm chìm trong cảnh sắc chan hòa ánh nắng kia.
Con bé Nghễ Nghi, tuy người nhỏ mà gan thì lớn, cứ lầm rầm cầu xin Bồ Tát mãi không thôi. Phấn Đại đứng ngoài chờ cô ấy đã hai canh giờ, nàng tự nhủ, con a đầu này thật sùng bái Bồ Tát quá.
Khóe miệng bất giác nở một nụ cười kiều diễm.
Phấn Đại lặng lẽ ngồi thu mình một góc, nét mặt dịu dàng tao nhã, những đốm nắng nhẹ nhàng mơn trớn trên làn da tựa hồ như trong suốt của nàng, lung linh như vô vàn viên linh đơn kỳ diệu.
Nhan sắc ấy níu chân bao người qua đường, bất kỳ ai bất giác ngoảnh đầu ngoái lại, đều nhìn mãi không thôi.
Nụ cười của nàng đẹp như trong giấc mộng, đến nỗi kẻ nào có gan muốn một mình ngắm nhìn dung nhan ấy cũng là phạm vào một tội ác tày đình. Vì vậy, tất cả đàn ông đều muốn nàng là một kỹ nữ, như vậy mới có thể chia sẻ, mỗi người hưởng một chút; còn tất cả phụ nữ đều mong muốn nàng là loại đàn bà bỏ đi, đáng bị ruồng rẫy, có như thế thì thâm tâm họ mới thôi ấm ức.
Phấn Đại đứng đó, dưới bóng cây, khẽ phe phẩy chiếc quạt tròn trong tay, Tô Kỷ tưởng tượng, chàng đang đứng cách nàng đến hơn mười mét, vậy mà vẫn ngửi thấy mùi hương thoang thoảng tỏa ra từ cơ thể nàng.
Tô Kỷ đứng chôn chân như vậy lâu lắm rồi, từ lúc Phấn Đại bắt đầu bước ra khỏi miếu, từ lúc vô tình nhìn thấy nàng, ánh mắt chàng đã không buông ra được, chân cũng không thể rời đi được nữa.
Tựa hồ dòng người đông đúc đang trẩy hội kia chưa từng tồn tại, tựa hồ những âm thanh hỗn tạp đủ cung bậc kia chưa từng vang lên, những chiếc lá trên cành liễu kia chưa từng lay động, thậm chí những đám mây trắng trên khung trời xanh biếc kia chưa hề bay đi… Thế gian như chìm sâu vào yên lặng, chỉ còn lại chàng và người con gái lặng lẽ ngồi dưới gốc cây đằng kia.
Trong hai giờ đồng hồ ngắn ngủi ấy, từ tiếng sét ái tình đến mong ước được bền lâu mãi mãi, Tô Kỷ đều đã trải qua. Tô Kỷ tâm niệm, chàng nhất định phải kết bạn, phải yêu được người con gái đó, bằng không cuộc đời hai mươi sáu năm qua chàng đã sống coi như bỏ đi.
Nhưng làm sao để làm quen được với nàng đây? Trống ngực chàng đập thình thịch liên hồi.
Không phải bởi chàng thiếu dũng khí, mà bởi nàng đẹp quá, đẹp đến nỗi chàng không biết phải bắt đầu thế nào.
Phấn Đại bắt đầu đứng dậy, Nghễ Nghi đã đi ra, bọn họ chuẩn bị ra về… Tô Kỷ vẫn ngổn ngang trăm mối, chưa quyết định được điều gì cả.
Thấy hai cô gái đã sắp biến mất vào trong dòng người, Tô Kỷ đánh bạo bước tới nói to:
“Xin hai cô nương dừng bước!”
Nghễ Nghi lanh lẹ quay đầu nhìn lại, khúc khích cười, nhìn Tô kỷ khắp một lượt: mắt sáng mày ngài, ăn mặc sáng sủa, gọn gàng, tay cầm quạt giấy, rõ ràng là bậc danh gia công tử. Nghễ Nghi cười láu cá – “Thưa công tử, có phải là có việc hệ trọng gì không?”.
Tô Kỷ đích thị là một thư sinh, mới vậy mà mặt mũi đã ửng đỏ.
Nhìn bộ dạng đó của chàng, Nghễ Nghi che miệng khúc khích cười giòn.
“Nghễ Nghi đừng trêu ghẹo người ta như vậy!” – Phấn Đại khẽ dịu dàng quở trách Nghễ Nghi rồi ngước đôi mắt trong veo vô ngần ấy về phía Tô Kỷ, đợi xem chàng sẽ nói tiếp điều gì.
“Tại hạ… Tại hạ muốn xin hỏi hai quý cô nương đây cư ngụ nơi nào, bữa khác xin được đến nhà thăm thân quyến… Các cô đây tuyệt thế giai nhân, mong đừng trách tại hạ tò mò!” – Nói rồi, khom người hành lễ, ra dáng con nhà gia giáo, chỉ có điều vẫn đượm vẻ thư sinh.
“Rốt cuộc là đến thăm cha mẹ hay là đến thăm chúng tôi chứ?” – Nghễ Nghi khúc khích cười trêu chàng.
Đôi mày Phấn Đại chợt chùng xuống trong giây lát, thoáng vương vất một nỗi buồn gợn nhẹ. Rồi nàng lấy lại vẻ tự nhiên thật nhanh, cười và nói – “Công tử thương lầm người rồi, thiếp và em đây đều là người của Ngọc Hương Lầu.”
“Ngọc Hương Lầu? Là…” – Tô Kỷ ngập ngừng hỏi.
“Chính là lầu xanh nổi tiếng khắp chốn Tô Châu này.” – Nghễ Nghi nói không chút e ấp vòng vo gì.
Giai nhân của tiếng ái tình lại là một kỹ nữ, trong giây phút đó, Tô Kỷ có chút ngỡ ngàng. Một người con gái yêu kiều nhường vậy, lại là một cô gái lầu xanh, niềm tiếc nuối dâng đầy trong mắt Tô Kỷ. Khi chàng nhìn lại, nàng đã quay đi từ bao giờ.
Chàng thẫn thờ, ngây dại, cứ đứng chôn chân ở đó.
Mãi một lúc sau, Tô Kỷ mới định thần lại được, sự hưng phấn lại bừng lên trong lòng: Nếu chẳng phải là có chút đáng tiếc đó, thì người con gái đẹp nhường vậy, đâu phải để dành cho kẻ phàm trần như mình?
Trong khi chàng còn mải miên man theo dòng suy nghĩ, Phấn Đại đã kéo Nghễ Nghi đi rồi.
Tô Kỷ vội vàng nói lớn với theo – “Xin cho hỏi danh tính hai cô nương?”
“Tôi tên là Nghễ Nghi, chị ấy là Phấn Đại!” – Nghễ Nghi nói lớn, rồi trong chớp mắt, cả hai đã mất hút trong dòng người.
Tô Kỷ không còn lòng dạ nào mà để ý xem nụ cười của Nghễ Nghi là chân tình hay chỉ là trò tinh nghịch, chàng chỉ còn biết thẫn thờ nhìn theo cái bóng vàng nhạt của Phấn Đại, mơ màng hồi tưởng những ngôn từ thanh thoát êm ru vừa lúc trước phát ra từ đôi môi hồng xinh.
“Chị Phấn Đại à, em thấy cái anh chàng mọt sách kia dường như có tình ý với chị em ta đấy! Chị đoán xem là với chị hay với em nhỉ?” – Một hồi lâu sau Nghễ Nghi đột nhiên buông ra câu hỏi như vậy.
“Ừm, chẳng rõ nữa.” – Phấn Đại hờ hững trả lời.
“Em cho rằng anh chàng ấy ắt là người đàn ông si tình. Chắc chắn là công tử con nhà giàu đấy!” – Nghễ Nghi nói với vẻ hớn hở lộ rõ.
“Làm sao em biết?”
“Nhìn chất liệu vải mà anh chàng đó mặc, lại còn miếng ngọc bội đeo bên thắt lưng nữa, nhìn là đoán ra ngay ấy mà! Con nhà nghèo đâu có tiền mua nổi những thứ đó.” – Nghễ Nghi khẽ trề môi, ra vẻ sành sỏi.
“Giàu hay nghèo, si tình hay vô tình, đều không liên quan đến chị em mình… Đối với gái làng chơi, đàn ông cả thảy đều chỉ là những tên hám tìm lạc thú mà thôi, mong gì có được tình cảm chân tình của họ chứ?”
Phấn Đại lẩm nhẩm, vừa như nhắc nhở cô em Nghễ Nghi vừa như nói với chính mình.
Nghễ Nghi vẫn còn đang ở độ tuổi thiếu nữ, lắm mộng mơ nên không cho rằng mọi sự lại như vậy. Nhưng cũng là thân kỹ nữ như nhau, cô cũng đã quá quen với cảnh đêm thì nồng ấm, sáng ra thành người dưng đó, bởi vậy nhất thời cũng không tìm được lời nào để phản bác.
“À, chị Phấn Đại này, vừa rồi chị cầu xin Bồ tát điều gì vậy? Nói cho em biết đi nào!” – Nghễ Nghi lại bắt đầu tíu tít giục giã.
Phấn Đại không giấu nổi cô em, đành phải nói ra – “Chị chỉ mong người chị yêu thương sẽ sống hạnh phúc.”
“Người chị yêu sao? Chị à, đó là ai vậy? Chẳng phải chị nói rằng người nhà chị đã không còn ai cơ mà?”
“Ừ.” – Phấn Đại trả lời qua quýt cho xong.
“Thế người chị yêu là ai chứ?” – Nghễ Nghi vẫn không buông tha, cố hỏi cho rõ ngọn ngành – “Lẽ nào là đàn ông sao?”
Phấn Đại ngẩng đầu lên trời, nỗi nhớ nhung âu sầu dâng đầy trong đáy mắt. Nàng chìm trong im lặng, dường như đã trôi về miền hoài niệm xa xăm nào rồi.
Nghễ Nghi đứng bên cạnh thấy vậy, hét toáng lên – “Trời đất ạ, đúng là đàn ông rồi! Hoa khôi của chúng ta quả nhiên là có người trong mộng!”
Nghe kiểu nói trẻ con của cô, Phấn Đại nhịn không nổi nhếch mép lên cười. Nàng khẽ vỗ vỗ cái quạt tròn vào lưng Nghễ Nghi, lại xoa xoa đầu nàng, mắng yêu cô em – “Con bé ngốc nghếch.”
Được Phấn Đại cưng chiều như vậy, nét hồn nhiên vô tư của Nghễ Nghi càng được dịp tung hoành, bắt đầu hào hứng mà đoán già đoán non, rằng trước khi bước chân vào lầu xanh thì Phấn Đại hẳn đã từng trải qua những biến cố kinh thiên động địa ra sao, rồi lại vướng vào một mối tình cảm động trời đất như thế nào. Xem ra trong con mắt ngây ngô non nớt của Nghễ Nghi, tình yêu hẳn là cao quý và linh thiêng xiết bao, mà chắc chắn là có tồn tại.
Nghe Nghễ Nghi nói những lời về tình yêu đẹp dễ như vậy, lại ngẫm đến những chuyện trước kia của mình, sao mà giống nhau đến thế, khóe môi Phấn Đại bất giác vẽ ra một nụ cười. Sau một loạt những suy đoán nhằm vào Phấn Đại, Nghễ Nghi lại hào hứng chuyển câu chuyện sang chàng công tử mọt sách mà cẩn trọng mới gặp trên chùa.
“Em thấy hình như anh chàng đó có đôi chút… thích em đấy, chị Phấn Đại à, chị có thấy vậy không? Anh chàng đó cứ chăm chú nhìn em, nhưng sao chàng ấy nhút nhát như vậy chứ, cứ ngây ngây ngô ngô mà đứng yên ở đó, hừ, thế mà cũng đòi làm quen với chị em mình cơ đấy… hừ!” – Nghễ Nghi lại tỏ vẻ rất bất bình, cứ hậm hà hậm hực mãi không thôi.
Trông vẻ ngờ nghệch của cô thiếu nữ e ấp sắp bước sang độ xuân thì ấy, Phấn Đại như gặp lại hình bóng của chính mình năm xưa.
Hồi đó nàng cũng từng ôm ấp tương tư một bóng hình, nhưng có ai dám thổ lộ cùng ai đâu, có nói ra rồi lại càng xấu hổ hơn mà thôi. Thế là chỉ biết âm thầm mà tương tư, đợi chờ khôn nguôi.
Đó chính là thứ rượu nồng say chôn kín tận sâu thẳm tâm hồn, cho tới tận bây giờ, Phấn Đại cũng chỉ dám một mình tiếp tục chưng cất, ấp ủ khi chỉ còn lại một mình trong đêm đen u tịch.
“Chị Phấn Đại à, chị cứ chờ đấy rồi xem nhé! Em đánh cược với chị đấy! Chàng nhất định sẽ đến! Hừ, đến lúc đó em sẽ nói với Tần ma ma, bắt anh chàng đó chờ dài cổ ra, em còn lâu mới thèm gặp cái thứ mọt sách ấy!”
Phấn Đại nhìn điệu bộ chau mày cau mặt làm ra vẻ không chịu đựng nổi của Nghễ Nghi mà thầm ngưỡng mộ cái khí chất thẳng thắn ấy.
Lời tiên đoán của Nghễ Nghi thật chẳng sai, ngay ngày hôm sau Tô Kỷ đã tìm đến Ngọc Hương Lầu.
Có điều, cô mới đoán ra đoạn đầu mà chưa kiệu được hồi kết.
“Tại hạ… muốn tìm cô nương Phấn Đại. Cô ấy có ở nhà chứ ạ?” – Tô Kỷ trốn tránh những cái nhìn tò mò của các cô nàng đang rập rờn như bướm lượn hoa thơm kia, lo lắng hỏi Tần ma ma. Tần ma ma đưa mắt dò xét một lượt khắp người vị khách mới đến, thầm cười nhạo sự non nớt của chàng. Nhưng mồm miệng bà lại nhanh nhảu – “Công tử đây ắt là khách lạ, Ngọc Hương Lầu chúng tôi làm gì có cô nương nào ở nhà hay không ở nhà, chỉ có các cô nương có rảnh hay không rảnh mà thôi…” – nói rồi lại chăm chú nhìn chàng đầy ngụ ý.
“Vậy… vậy… cô nương Phấn Đại có rảnh không?” – Tô Kỷ vội hỏi, chợt mường tượng đến cảnh Phấn Đại giờ này có thể đang nằm trong vòng tay của một người đàn ông nào đó, lòng chàng chùng xuống, trĩu nặng.
“Quan nhân đây thật lòng không hiểu hay cố tình không hiểu vậy?” – Tần ma mà đột nhiên phát hiện ra, trên trần gian này còn có người đàn ông chậm hiểu đến như vậy, tròng mắt như lồi cả ra ngoài.
“Có nghĩa là gì chứ, tôi thật sự không hiểu.” – Nhận thấy bắt đầu có nhiều ánh mắt nhòm ngó đến mình, mặt Tô Kỷ lại bắt đầu đỏ dừ cả lên, hệt như con cua đã bị luộc chín vậy.
“E hèm?” – Tần ma ma đành phải chìa hai tay ra, ám chỉ đòi bạc.
“Ồ… ồ!” – Tô Kỷ nhìn thấy vậy cũng đã hiểu ra. Chàng vội vàng sờ tìm túi bạc, dúi vào tay Tần ma ma, lo lắng hỏi – “Tôi chỉ mang theo ngần này, có đủ dùng không?”
Tần ma ma nắm chặt túi bạc trong tay, hai con ngươi muốn nhảy cả ra ngoài, đến lúc này mới hay mình đã coi thường anh chàng thư sinh mọt sách kia, sắc mặt lập tức vô cùng hoan hỉ, gật đầu, lách mình qua, đi lên phía trước dẫn đường – “Đủ rồi, đủ rồi! Cô nương Phấn Đại đang chờ trong phòng rồi, công tử xin cứ từ từ, mời lên lầu theo lối này…”
“Con gái à, có khách này! Con hãy gắng hết sức hầu hạ cho chu đáo vị công tử đây nhé! Đây là lần đầu tiên công tử này đến đây, hãy còn ngượng ngùng lắm!” – Tần ma ma vừa bước vào đã léo nhéo gọi.
Nghe những lời thẳng thắn không chút giấu giếm che đậy ấy của Tần ma ma, Tô Kỷ muôn phần bối rối. Chàng cứ đứng nghệt ra nơi bậu cửa, không biết có nên vào hay không.
“Con biết rồi, ma ma cứ xuống nhà đi ạ” – Là giọng của Phấn Đại, nàng đến bên cửa, nhẹ nhàng như một cơn gió, định mời khách vào phòng.
Đôi hàng lông mi cong cong, đôi mắt trong veo vô tư. Phấn Đại nhận ngay ra khách chính là chàng thư sinh gặp trong hội chùa hôm qua, nàng sững sờ giây lát, khẽ lẩm bẩm – “Công tử, chàng tìm lầm người rồi phải không? Thiếp không phải là Nghễ Nghi…”
Cuối cùng đã gặp được nàng tiên mà chàng ngày nhớ đêm mong, chàng chợt như không nhớ mình đang ở đâu. Chàng tựa như gã trai khờ khạo vừa đột nhập chốn khuê phòng. Chàng sượng sùng chôn chân ở đó, chỉ thấy máu nóng dạt dào trong huyết quản.
Chàng ngó lơ qua chỗ khác, chân tay chợt như thừa thãi, trán rịn lấm tấm mồ hôi.
“Thiếp đi gọi Nghễ Nghi giùm chàng.” – Phấn Đại chìn chàng, toan bước đi.
“Không! Người ta muốn gặp chính là nàng!” – Cuối cùng Tô Kỷ cũng ngẩng đầu lên, đắm đuối nhìn nàng, tấm chân tình tha thiết dâng đầy trong mắt chàng – “Người ta tìm chính là nàng, cô nương Phấn Đại.”
Hội chùa.
Phấn Đại ngồi ở một góc khuất ngoài cửa, đợi Nghễ Nghi dâng hương trở ra.
Kỳ thực, Phấn Đại cũng vào dâng hương và cũng đã thấy Bồ Tát rồi, nàng cũng đã thổ lộ với Bồ Tát tâm nguyện vẫn giấu kín trong lòng bấy lâu nay. Nghễ Nghi cứ năn nỉ mãi, muốn biết được một người con giá dửng dưng như nàng thì có tâm nguyện gì muốn xin Bồ Tát. Nghễ Nghi đã hỏi một câu hỏi mà tất cả mọi người đều muốn biết câu trả lời.
“Chị Phấn Đại này, chị cầu xin Bồ Tát điều gì vậy?” – Cô nàng hiếu kỳ gặng hỏi.
Bởi trong con mắt cô, Phấn Đại thần bí mà lại thanh khiết nữa, cho dù nàng ăn vận thế nào, nói cười giả lả với bọn đàn ông ra sao, tuy nàng đang sống ở lầu xanh, nhưng mọi người tự đáy lòng không muốn thừa nhận thân phận kĩ nữ của nàng.
Khi bước chân ra khỏi chốn lầu xanh kĩ viện, người ta lại càng cho rằng nàng là một tiên nữ.
Vậy là, cùng là thần tiên, nàng quỳ trước mặt Bồ Tát, hai tay chắp lại, miệng lẩm nhẩm đôi ba câu gì, không ai đoán biết được.
Trước những câu hỏi của Nghễ Nghi, nàng chỉ cười mà không đáp lại.
Sau đó, Phấn Đại sớm ra khỏi chùa, tìm một nơi quạnh quẽ vắng bóng người, lặng lẽ chờ Nghễ Nghi. Cứ ngỡ rằng như vậy sẽ không có ai phát hiện ra mình.
Đã vào đầu hạ, mặt trời đang lên ngang đầu, mặc kệ những hạt mồ hôi li ti đã rịn đầy nơi áo váy, Phấn Đại vẫn đắm chìm trong cảnh sắc chan hòa ánh nắng kia.
Con bé Nghễ Nghi, tuy người nhỏ mà gan thì lớn, cứ lầm rầm cầu xin Bồ Tát mãi không thôi. Phấn Đại đứng ngoài chờ cô ấy đã hai canh giờ, nàng tự nhủ, con a đầu này thật sùng bái Bồ Tát quá.
Khóe miệng bất giác nở một nụ cười kiều diễm.
Phấn Đại lặng lẽ ngồi thu mình một góc, nét mặt dịu dàng tao nhã, những đốm nắng nhẹ nhàng mơn trớn trên làn da tựa hồ như trong suốt của nàng, lung linh như vô vàn viên linh đơn kỳ diệu.
Nhan sắc ấy níu chân bao người qua đường, bất kỳ ai bất giác ngoảnh đầu ngoái lại, đều nhìn mãi không thôi.
Nụ cười của nàng đẹp như trong giấc mộng, đến nỗi kẻ nào có gan muốn một mình ngắm nhìn dung nhan ấy cũng là phạm vào một tội ác tày đình. Vì vậy, tất cả đàn ông đều muốn nàng là một kỹ nữ, như vậy mới có thể chia sẻ, mỗi người hưởng một chút; còn tất cả phụ nữ đều mong muốn nàng là loại đàn bà bỏ đi, đáng bị ruồng rẫy, có như thế thì thâm tâm họ mới thôi ấm ức.
Phấn Đại đứng đó, dưới bóng cây, khẽ phe phẩy chiếc quạt tròn trong tay, Tô Kỷ tưởng tượng, chàng đang đứng cách nàng đến hơn mười mét, vậy mà vẫn ngửi thấy mùi hương thoang thoảng tỏa ra từ cơ thể nàng.
Tô Kỷ đứng chôn chân như vậy lâu lắm rồi, từ lúc Phấn Đại bắt đầu bước ra khỏi miếu, từ lúc vô tình nhìn thấy nàng, ánh mắt chàng đã không buông ra được, chân cũng không thể rời đi được nữa.
Tựa hồ dòng người đông đúc đang trẩy hội kia chưa từng tồn tại, tựa hồ những âm thanh hỗn tạp đủ cung bậc kia chưa từng vang lên, những chiếc lá trên cành liễu kia chưa từng lay động, thậm chí những đám mây trắng trên khung trời xanh biếc kia chưa hề bay đi… Thế gian như chìm sâu vào yên lặng, chỉ còn lại chàng và người con gái lặng lẽ ngồi dưới gốc cây đằng kia.
Trong hai giờ đồng hồ ngắn ngủi ấy, từ tiếng sét ái tình đến mong ước được bền lâu mãi mãi, Tô Kỷ đều đã trải qua. Tô Kỷ tâm niệm, chàng nhất định phải kết bạn, phải yêu được người con gái đó, bằng không cuộc đời hai mươi sáu năm qua chàng đã sống coi như bỏ đi.
Nhưng làm sao để làm quen được với nàng đây? Trống ngực chàng đập thình thịch liên hồi.
Không phải bởi chàng thiếu dũng khí, mà bởi nàng đẹp quá, đẹp đến nỗi chàng không biết phải bắt đầu thế nào.
Phấn Đại bắt đầu đứng dậy, Nghễ Nghi đã đi ra, bọn họ chuẩn bị ra về… Tô Kỷ vẫn ngổn ngang trăm mối, chưa quyết định được điều gì cả.
Thấy hai cô gái đã sắp biến mất vào trong dòng người, Tô Kỷ đánh bạo bước tới nói to:
“Xin hai cô nương dừng bước!”
Nghễ Nghi lanh lẹ quay đầu nhìn lại, khúc khích cười, nhìn Tô kỷ khắp một lượt: mắt sáng mày ngài, ăn mặc sáng sủa, gọn gàng, tay cầm quạt giấy, rõ ràng là bậc danh gia công tử. Nghễ Nghi cười láu cá – “Thưa công tử, có phải là có việc hệ trọng gì không?”.
Tô Kỷ đích thị là một thư sinh, mới vậy mà mặt mũi đã ửng đỏ.
Nhìn bộ dạng đó của chàng, Nghễ Nghi che miệng khúc khích cười giòn.
“Nghễ Nghi đừng trêu ghẹo người ta như vậy!” – Phấn Đại khẽ dịu dàng quở trách Nghễ Nghi rồi ngước đôi mắt trong veo vô ngần ấy về phía Tô Kỷ, đợi xem chàng sẽ nói tiếp điều gì.
“Tại hạ… Tại hạ muốn xin hỏi hai quý cô nương đây cư ngụ nơi nào, bữa khác xin được đến nhà thăm thân quyến… Các cô đây tuyệt thế giai nhân, mong đừng trách tại hạ tò mò!” – Nói rồi, khom người hành lễ, ra dáng con nhà gia giáo, chỉ có điều vẫn đượm vẻ thư sinh.
“Rốt cuộc là đến thăm cha mẹ hay là đến thăm chúng tôi chứ?” – Nghễ Nghi khúc khích cười trêu chàng.
Đôi mày Phấn Đại chợt chùng xuống trong giây lát, thoáng vương vất một nỗi buồn gợn nhẹ. Rồi nàng lấy lại vẻ tự nhiên thật nhanh, cười và nói – “Công tử thương lầm người rồi, thiếp và em đây đều là người của Ngọc Hương Lầu.”
“Ngọc Hương Lầu? Là…” – Tô Kỷ ngập ngừng hỏi.
“Chính là lầu xanh nổi tiếng khắp chốn Tô Châu này.” – Nghễ Nghi nói không chút e ấp vòng vo gì.
Giai nhân của tiếng ái tình lại là một kỹ nữ, trong giây phút đó, Tô Kỷ có chút ngỡ ngàng. Một người con gái yêu kiều nhường vậy, lại là một cô gái lầu xanh, niềm tiếc nuối dâng đầy trong mắt Tô Kỷ. Khi chàng nhìn lại, nàng đã quay đi từ bao giờ.
Chàng thẫn thờ, ngây dại, cứ đứng chôn chân ở đó.
Mãi một lúc sau, Tô Kỷ mới định thần lại được, sự hưng phấn lại bừng lên trong lòng: Nếu chẳng phải là có chút đáng tiếc đó, thì người con gái đẹp nhường vậy, đâu phải để dành cho kẻ phàm trần như mình?
Trong khi chàng còn mải miên man theo dòng suy nghĩ, Phấn Đại đã kéo Nghễ Nghi đi rồi.
Tô Kỷ vội vàng nói lớn với theo – “Xin cho hỏi danh tính hai cô nương?”
“Tôi tên là Nghễ Nghi, chị ấy là Phấn Đại!” – Nghễ Nghi nói lớn, rồi trong chớp mắt, cả hai đã mất hút trong dòng người.
Tô Kỷ không còn lòng dạ nào mà để ý xem nụ cười của Nghễ Nghi là chân tình hay chỉ là trò tinh nghịch, chàng chỉ còn biết thẫn thờ nhìn theo cái bóng vàng nhạt của Phấn Đại, mơ màng hồi tưởng những ngôn từ thanh thoát êm ru vừa lúc trước phát ra từ đôi môi hồng xinh.
“Chị Phấn Đại à, em thấy cái anh chàng mọt sách kia dường như có tình ý với chị em ta đấy! Chị đoán xem là với chị hay với em nhỉ?” – Một hồi lâu sau Nghễ Nghi đột nhiên buông ra câu hỏi như vậy.
“Ừm, chẳng rõ nữa.” – Phấn Đại hờ hững trả lời.
“Em cho rằng anh chàng ấy ắt là người đàn ông si tình. Chắc chắn là công tử con nhà giàu đấy!” – Nghễ Nghi nói với vẻ hớn hở lộ rõ.
“Làm sao em biết?”
“Nhìn chất liệu vải mà anh chàng đó mặc, lại còn miếng ngọc bội đeo bên thắt lưng nữa, nhìn là đoán ra ngay ấy mà! Con nhà nghèo đâu có tiền mua nổi những thứ đó.” – Nghễ Nghi khẽ trề môi, ra vẻ sành sỏi.
“Giàu hay nghèo, si tình hay vô tình, đều không liên quan đến chị em mình… Đối với gái làng chơi, đàn ông cả thảy đều chỉ là những tên hám tìm lạc thú mà thôi, mong gì có được tình cảm chân tình của họ chứ?”
Phấn Đại lẩm nhẩm, vừa như nhắc nhở cô em Nghễ Nghi vừa như nói với chính mình.
Nghễ Nghi vẫn còn đang ở độ tuổi thiếu nữ, lắm mộng mơ nên không cho rằng mọi sự lại như vậy. Nhưng cũng là thân kỹ nữ như nhau, cô cũng đã quá quen với cảnh đêm thì nồng ấm, sáng ra thành người dưng đó, bởi vậy nhất thời cũng không tìm được lời nào để phản bác.
“À, chị Phấn Đại này, vừa rồi chị cầu xin Bồ tát điều gì vậy? Nói cho em biết đi nào!” – Nghễ Nghi lại bắt đầu tíu tít giục giã.
Phấn Đại không giấu nổi cô em, đành phải nói ra – “Chị chỉ mong người chị yêu thương sẽ sống hạnh phúc.”
“Người chị yêu sao? Chị à, đó là ai vậy? Chẳng phải chị nói rằng người nhà chị đã không còn ai cơ mà?”
“Ừ.” – Phấn Đại trả lời qua quýt cho xong.
“Thế người chị yêu là ai chứ?” – Nghễ Nghi vẫn không buông tha, cố hỏi cho rõ ngọn ngành – “Lẽ nào là đàn ông sao?”
Phấn Đại ngẩng đầu lên trời, nỗi nhớ nhung âu sầu dâng đầy trong đáy mắt. Nàng chìm trong im lặng, dường như đã trôi về miền hoài niệm xa xăm nào rồi.
Nghễ Nghi đứng bên cạnh thấy vậy, hét toáng lên – “Trời đất ạ, đúng là đàn ông rồi! Hoa khôi của chúng ta quả nhiên là có người trong mộng!”
Nghe kiểu nói trẻ con của cô, Phấn Đại nhịn không nổi nhếch mép lên cười. Nàng khẽ vỗ vỗ cái quạt tròn vào lưng Nghễ Nghi, lại xoa xoa đầu nàng, mắng yêu cô em – “Con bé ngốc nghếch.”
Được Phấn Đại cưng chiều như vậy, nét hồn nhiên vô tư của Nghễ Nghi càng được dịp tung hoành, bắt đầu hào hứng mà đoán già đoán non, rằng trước khi bước chân vào lầu xanh thì Phấn Đại hẳn đã từng trải qua những biến cố kinh thiên động địa ra sao, rồi lại vướng vào một mối tình cảm động trời đất như thế nào. Xem ra trong con mắt ngây ngô non nớt của Nghễ Nghi, tình yêu hẳn là cao quý và linh thiêng xiết bao, mà chắc chắn là có tồn tại.
Nghe Nghễ Nghi nói những lời về tình yêu đẹp dễ như vậy, lại ngẫm đến những chuyện trước kia của mình, sao mà giống nhau đến thế, khóe môi Phấn Đại bất giác vẽ ra một nụ cười. Sau một loạt những suy đoán nhằm vào Phấn Đại, Nghễ Nghi lại hào hứng chuyển câu chuyện sang chàng công tử mọt sách mà cẩn trọng mới gặp trên chùa.
“Em thấy hình như anh chàng đó có đôi chút… thích em đấy, chị Phấn Đại à, chị có thấy vậy không? Anh chàng đó cứ chăm chú nhìn em, nhưng sao chàng ấy nhút nhát như vậy chứ, cứ ngây ngây ngô ngô mà đứng yên ở đó, hừ, thế mà cũng đòi làm quen với chị em mình cơ đấy… hừ!” – Nghễ Nghi lại tỏ vẻ rất bất bình, cứ hậm hà hậm hực mãi không thôi.
Trông vẻ ngờ nghệch của cô thiếu nữ e ấp sắp bước sang độ xuân thì ấy, Phấn Đại như gặp lại hình bóng của chính mình năm xưa.
Hồi đó nàng cũng từng ôm ấp tương tư một bóng hình, nhưng có ai dám thổ lộ cùng ai đâu, có nói ra rồi lại càng xấu hổ hơn mà thôi. Thế là chỉ biết âm thầm mà tương tư, đợi chờ khôn nguôi.
Đó chính là thứ rượu nồng say chôn kín tận sâu thẳm tâm hồn, cho tới tận bây giờ, Phấn Đại cũng chỉ dám một mình tiếp tục chưng cất, ấp ủ khi chỉ còn lại một mình trong đêm đen u tịch.
“Chị Phấn Đại à, chị cứ chờ đấy rồi xem nhé! Em đánh cược với chị đấy! Chàng nhất định sẽ đến! Hừ, đến lúc đó em sẽ nói với Tần ma ma, bắt anh chàng đó chờ dài cổ ra, em còn lâu mới thèm gặp cái thứ mọt sách ấy!”
Phấn Đại nhìn điệu bộ chau mày cau mặt làm ra vẻ không chịu đựng nổi của Nghễ Nghi mà thầm ngưỡng mộ cái khí chất thẳng thắn ấy.
Lời tiên đoán của Nghễ Nghi thật chẳng sai, ngay ngày hôm sau Tô Kỷ đã tìm đến Ngọc Hương Lầu.
Có điều, cô mới đoán ra đoạn đầu mà chưa kiệu được hồi kết.
“Tại hạ… muốn tìm cô nương Phấn Đại. Cô ấy có ở nhà chứ ạ?” – Tô Kỷ trốn tránh những cái nhìn tò mò của các cô nàng đang rập rờn như bướm lượn hoa thơm kia, lo lắng hỏi Tần ma ma. Tần ma ma đưa mắt dò xét một lượt khắp người vị khách mới đến, thầm cười nhạo sự non nớt của chàng. Nhưng mồm miệng bà lại nhanh nhảu – “Công tử đây ắt là khách lạ, Ngọc Hương Lầu chúng tôi làm gì có cô nương nào ở nhà hay không ở nhà, chỉ có các cô nương có rảnh hay không rảnh mà thôi…” – nói rồi lại chăm chú nhìn chàng đầy ngụ ý.
“Vậy… vậy… cô nương Phấn Đại có rảnh không?” – Tô Kỷ vội hỏi, chợt mường tượng đến cảnh Phấn Đại giờ này có thể đang nằm trong vòng tay của một người đàn ông nào đó, lòng chàng chùng xuống, trĩu nặng.
“Quan nhân đây thật lòng không hiểu hay cố tình không hiểu vậy?” – Tần ma mà đột nhiên phát hiện ra, trên trần gian này còn có người đàn ông chậm hiểu đến như vậy, tròng mắt như lồi cả ra ngoài.
“Có nghĩa là gì chứ, tôi thật sự không hiểu.” – Nhận thấy bắt đầu có nhiều ánh mắt nhòm ngó đến mình, mặt Tô Kỷ lại bắt đầu đỏ dừ cả lên, hệt như con cua đã bị luộc chín vậy.
“E hèm?” – Tần ma ma đành phải chìa hai tay ra, ám chỉ đòi bạc.
“Ồ… ồ!” – Tô Kỷ nhìn thấy vậy cũng đã hiểu ra. Chàng vội vàng sờ tìm túi bạc, dúi vào tay Tần ma ma, lo lắng hỏi – “Tôi chỉ mang theo ngần này, có đủ dùng không?”
Tần ma ma nắm chặt túi bạc trong tay, hai con ngươi muốn nhảy cả ra ngoài, đến lúc này mới hay mình đã coi thường anh chàng thư sinh mọt sách kia, sắc mặt lập tức vô cùng hoan hỉ, gật đầu, lách mình qua, đi lên phía trước dẫn đường – “Đủ rồi, đủ rồi! Cô nương Phấn Đại đang chờ trong phòng rồi, công tử xin cứ từ từ, mời lên lầu theo lối này…”
“Con gái à, có khách này! Con hãy gắng hết sức hầu hạ cho chu đáo vị công tử đây nhé! Đây là lần đầu tiên công tử này đến đây, hãy còn ngượng ngùng lắm!” – Tần ma ma vừa bước vào đã léo nhéo gọi.
Nghe những lời thẳng thắn không chút giấu giếm che đậy ấy của Tần ma ma, Tô Kỷ muôn phần bối rối. Chàng cứ đứng nghệt ra nơi bậu cửa, không biết có nên vào hay không.
“Con biết rồi, ma ma cứ xuống nhà đi ạ” – Là giọng của Phấn Đại, nàng đến bên cửa, nhẹ nhàng như một cơn gió, định mời khách vào phòng.
Đôi hàng lông mi cong cong, đôi mắt trong veo vô tư. Phấn Đại nhận ngay ra khách chính là chàng thư sinh gặp trong hội chùa hôm qua, nàng sững sờ giây lát, khẽ lẩm bẩm – “Công tử, chàng tìm lầm người rồi phải không? Thiếp không phải là Nghễ Nghi…”
Cuối cùng đã gặp được nàng tiên mà chàng ngày nhớ đêm mong, chàng chợt như không nhớ mình đang ở đâu. Chàng tựa như gã trai khờ khạo vừa đột nhập chốn khuê phòng. Chàng sượng sùng chôn chân ở đó, chỉ thấy máu nóng dạt dào trong huyết quản.
Chàng ngó lơ qua chỗ khác, chân tay chợt như thừa thãi, trán rịn lấm tấm mồ hôi.
“Thiếp đi gọi Nghễ Nghi giùm chàng.” – Phấn Đại chìn chàng, toan bước đi.
“Không! Người ta muốn gặp chính là nàng!” – Cuối cùng Tô Kỷ cũng ngẩng đầu lên, đắm đuối nhìn nàng, tấm chân tình tha thiết dâng đầy trong mắt chàng – “Người ta tìm chính là nàng, cô nương Phấn Đại.”