Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Sắc Màu Hoàng Hôn (Shades Of Twilight)

Chương 10

Tác giả: Linda Howard

Roanna hiếm khi ngủ được ngon giấc, nhưng cô đã quá mệt mỏi sau một ngày đi đường dài và mệt mỏi trong cảm xúc đến nỗi khi Webb cuối cùng cũng để yên cho cô ngủ là cô chìm ngay vào giấc ngủ sâu. Cô thấy chuệnh choạng khi thức giấc, trong một thoáng cô không thể nhớ là mình đang ở đâu, nhưng nhiều năm qua cô đã quen với việc thức giấc ở một nơi mà cô đã không đi ngủ trước đó, vì thế cô không thấy sợ.

Thay vào đó cô nằm im trong khi lắp ráp lại những mảnh thực tại trong đầu. Cô bắt đầu nhận ra một vài điều bất thường: một, đây không phải là Davencourt. Hai, cô đang trần truồng. Ba, cô đang ê ẩm ở từng vùng nhạy cảm trên người.

Rồi tất cả mọi chuyện được lắp vào đúng chỗ, và cô ngồi bật dậy trên giường, tìm kiếm Webb. Cô biết ngay lập tức là anh không có ở đó.

Anh đã thức dậy, mặc quần áo, và bỏ lại cô một mình trong phòng khách sạn hạng bét này. Suốt đêm qua sức nóng của anh đã làm tan chảy một vài lớp băng bao bọc quanh cô bấy lâu nay, nhưng khi cô ngồi trần truồng ở đó trong tấm chăn nhăn nhúm bẩn thỉu, cô cảm thấy lớp băng lại từ từ đặc quánh lại.

Dường như đó là câu chuyện của đời cô. Cô đã luôn cảm thấy rằng cô có thể dâng hiến cả thể xác lẫn tâm hồn cho anh, và anh vẫn sẽ không yêu cô. Bây giờ thì cô biết chắc. Cùng với thân thể của cô, cô đã dâng cho anh cả trái tim mình, trong khi anh chỉ muốn có thể xác của cô.

Có đúng là cô thật sự ngu ngốc khi nghĩ rằng anh quan tâm đến cô không? Tại sao anh lại phải vậy chứ ? Cô đã chẳng hề làm được chuyện gì ngoài việc gây rắc rối cho anh. Anh có lẽ thậm chí không đặc biệt để mắt đến cô. Webb lúc nào cũng có thể có bất cứ người phụ nữ nào mà anh muốn, ngay cả là những phụ nữ xinh đẹp nhất. Cô không thể sánh được với mẫu người mà anh đã từng quen, từ gương mặt cho đến cơ thể ; cô chỉ là có sẵn, và anh đang có nhu cầu. Anh đã nhìn thấy cơ hội để thỏa mãn bản thân và nắm lấy nó. Chấm hết.

Gương mặt cô kín bưng khi cô từ từ bò khỏi giường, phớt lờ sự khó chịu ở giữa đùi. Lúc đó cô nhìn thấy một tờ giấy nhắn tin nằm trên cái gối kia, viết nghệch ngoạc trên tập giấy rời in tên của khách sạn này. Cô nhặt nó lên, ngay lập tức nhận ra nét chữ quen thuộc của Webb. Nó ghi, “Sẽ trở lại lúc 10 giờ.” Tin nhắn đã không được ký, nhưng rồi điều đó là không cần thiết. Roanna vuốt ngón tay trên hàng chữ, sau đó rứt nó khỏi tập giấy và cẩn thận gấp nó lại và đút vào túi xách tay của cô.

Cô nhìn đồng hồ đeo tay : đã tám giờ rưỡi. Còn một tiếng rưỡi nữa. Một tiếng rưỡi trì hoãn trước khi cô phải lắng nghe anh bảo với cô rằng đêm qua là một sai lầm, một sai lầm mà anh không có ý định lặp lại.

Điều duy nhất cô có thể làm là bò trở lại lớp vỏ bọc dày cộm của cô, để cô không trông có vẻ tội nghiệp khi anh chấm dứt mối quan hệ với cô. Cô có thể chịu đựng rất nhiều, nhưng cô không nghĩ là cô có thể chịu được nỗi nếu anh cảm thấy tội nghiệp cô.

Quần áo của cô nhầu nhĩ và nhăn nhúm như cảm xúc của cô. Trước tiên cô giặt quần áo lót của cô và phủ nó lên máy sưởi để hong khô, sau đó quay nút điều khiển nhiệt độ lên nóng hết cỡ và mở quạt. Cô mang quần áo vào căn phòng tắm nhỏ xíu với cô, treo chúng trên cánh cửa trong khi đứng cô tắm trên cái sàn nhà nứt nẻ và vàng ố nước. Căn phòng nhanh chóng phủ đầy hơi nước, và đến lúc cô tắm xong, quần áo của cô trông có vẻ mới mẻ hơn.

Cái khối điều khiển nhiệt độ ồn ào hơn là có hiệu quả, nhưng căn phòng vẫn nhanh chóng trở nên ngột ngạt. Cô tắt nó và kiểm tra quần lót ; nó đã khô chỉ còn hơi ẩm ở phần lưng quần. Cô mặc chúng vào, rồi nhanh chóng mặc quần áo để đề phòng Webb quay trở lại sớm hơn anh đã nói. Không phải là anh chưa nhìn hết mọi thứ trên thân thể mình, cô nghĩ, và đã chạm vào nó, nhưng đó là chuyện của tối qua. Với việc bỏ đi như anh đã làm, anh đã nói rõ rằng đêm qua không có bất cứ ý nghĩa nào đối với anh ngoài việc thỏa mãn sinh lý.

Cô chải mái tóc thẳng và dày để cho nó khô một cách tự nhiên. Đó là một điều thuận lợi khi cắt tóc theo một kiểu hợp lí: không cần phải chăm sóc quá nhiều. Số hành lý ít ỏi mà cô mang theo đã bị khóa trong thùng của chiếc xe thuê, có lẽ là vẫn còn đậu bên ngoài quán rượu nhỏ tồi tàn ngay cạnh đường cao tốc, nhưng cô không chắc chính xác là cô đang ở đâu để có thể đến chỗ đó. Mỹ phẩm duy nhất cô có trong túi xách tay là một hộp phấn nhỏ và son môi. Cô dùng nhanh nó, không nhìn vào bóng cô trong gương lâu hơn cần thiết để tô son môi.

Cô mở cửa để cho không khí mát mẻ của buổi sáng tràn vào, bật cái ti vi nhỏ đã được gắn chặt trên vách tường, và ngồi xuống cái ghế duy nhất trong phòng, một cái ghế không thoải mái bọc nhựa dẻo rách nát, trông như thể nó đã được đánh cắp từ một phòng đợi của bệnh viện.

Cô không quan tâm nhiều đến những gì đang xảy ra, một chương trình trò chuyện buổi sáng trên truyền hình. Những tiếng ồn, và đó là tất cả những gì cô cần.Thỉnh thoảng khi cô không ngủ được, cô sẽ bật ti vi để những giọng nói có thể mang lại cho cô ảo tưởng là cô không hoàn toàn một mình trong đêm.

Cô vẫn còn ngồi ở đó khi một chiếc xe dừng ngay bên ngoài cửa. Tiếng máy xe được tắt khi một đám bụi xoáy tung lên. Rồi tiếng cánh cửa mở ra và đóng sầm lại, có âm thanh của đôi giầy ủng trên sàn si măng, và Webb xuất hiện ở ngưỡng cửa. Bóng anh in trên nền ánh sáng mặt trời chói loà, đôi vai rộng của anh gần như lấp đầy khung cửa.

Anh không bước vào trong. Tất cả những điều mà anh nói là, “em sẵn sàng chưa?” và cô lặng lẽ đứng dậy, tắt đèn và ti vi, và nhặt chiếc túi xách tay của mình lên.

Anh mở cửa xe cho cô, cách xử sự lịch thiệp của người miền nam vẫn còn ở trong anh mặc dù anh xa quên đã một thập niên. Roanna leo vào bên trong, cố gắng không lộ vẻ đau nhức, và ngồi vào chỗ. Vì giờ là ban ngày, cô có thể thấy chiếc xe tải có màu xám sậm, với nội thất màu xám, và khá mới. Có một cần số xe khác trên sàn xe, có nghĩa là nó được truyền động bằng bốn bánh, có lẽ là cần thiết để lái qua những đồi núi.

Khi Webb trượt người vào sau tay lái, anh liếc nhìn cô bằng cái nhìn không thể đoán được. Cô tự hỏi không biết anh có mong cô sẽ bắt đầu lập kế hoạch cho đám cưới hoặc la lối ầm ĩ vì anh đã bỏ lại cô sáng nay. Cô không làm gì cả. Cô chỉ ngồi im.

“Có đói không ?”

Cô lắc đầu, sau đó nhớ lại anh thích nghe câu trả hơn. “Không, cảm ơn anh.”

Môi anh bặm lại khi anh bắt đầu khởi động xe và de xe khỏi bãi đậu. “Em sẽ ăn. Em đã lên được vài cân, và trông em khá ổn. Anh sẽ không để cho em bắt chuyến bay của em mà không ăn gì.”

Cô đã không đặt trước chuyến bay khứ hồi, vì cô đã không biết cô sẽ ở lại bao lâu . Cô mở miệng định nói thế, nhưng nhìn thấy cách diễn đạt cứng rắn trong mắt anh và nhận ra là anh đã đặt vé cho cô.

“Em sẽ rời khỏi vào lúc nào ?”

“Lúc một giờ. Anh đã đặt được vé cho chuyến bay thẳng từ Tucson đến Dallas. Thời gian em đổi máy máy ở Dallas hơi eo hẹp, chỉ có bốn mươi lăm phút, nhưng nó sẽ đưa em về đến Huntsville vào giờ hợp lý. Em sẽ về đến nhà khoảng 10 đến 10:30 tối nay. Em có cần gọi cho bất kỳ ai ra đón em ở Huntsville không ?”

“Không.” Cô đã tự lái xe đến sân bay, vì không có người nào khác sẵn sàng dậy lúc 3:30 để làm điều đó. Không, thật không công bằng. Cô đã không yêu cầu bất kỳ ai làm chuyện đó. Cô chưa bao giờ yêu cầu bất kỳ ai làm bất cứ điều gì cho cô cả.

Đến lúc cô ăn xong, chuyện mà anh có vẻ như đã xác định là buộc cô phải làm, cô sẽ phải hầu như rời khỏi ngay lập tức để trả xe thuê ở sân bay và đến cổng đúng giờ để lên máy bay. Anh đã không cho cô chút thời gian nào để thở, có lẽ là cố tình. Anh không muốn nói chuyện với cô, không muốn sử dụng thêm thời gian nữa để bầu bạn với cô hơn là cần thiết.

“Có một quán nhỏ cách đây không xa phục vụ điểm tâm cho đến mười một giờ. Thức ăn đơn giản, nhưng ngon.”

“Anh chỉ cần chở em về lại quán rượu để em có thể lấy xe của em,” cô nói khi cô nhìn ra cửa sổ, nhìn bất cứ nơi nào khác ngoài anh. “Em sẽ ghé vào một tiệm bán thức ăn nhanh.”

“Không được,” anh nói một cách dứt khoát. “Anh sẽ nhìn mỗi miếng thức ăn đi vào miệng của em.”

“Em thỉnh thoảng cũng ăn,” cô trả lời trong giọng nói nhẹ. “Em đã học được cách làm thế nào.”

“Vậy thì em sẽ không thấy ngại nếu anh xem.”

Cô nhận ra giọng nói đó, giọng nói mà anh sử dụng khi anh đã quyết định người khác sẽ làm điều gì đó mà anh muốn, cho nên không nên tranh cãi. Khi cô còn trẻ, giọng nói đó là sự an ủi vô bờ bến, tượng trưng cho sự vững chắc và an toàn mà cô vô cùng cần sau cái chết của cha mẹ cô. Một cách kỳ quặc là nó vẫn còn là sự an ủi ; anh có thể không thích cô, có thể không muốn cô, nhưng ít ra là anh không muốn cô chết đói.

Nhà hàng nhỏ mà anh đưa cô đến không lớn hơn nhà bếp ở Davencourt, với vài cái bàn nhỏ, và bốn cái ghế ở quầy. Đậm mùi thịt muối xông khói và xúc xích, cùng với mùi cà phê và mùi cay của ớt. Hai ông lão với nước da rám nắng ngồi ở cái bàn phía sau quán, và họ đều nhìn lên với vẻ quan tâm khi Webb đưa Roanna ngồi vào bàn.

Một người phụ nữ mảnh khảnh với số tuổi không xác định được, nước da của cô ta cũng thô và rám nắng như của hai ông lão, đến gần bàn. Cô kéo quyển sổ nhỏ ra khỏi túi quần jean và cầm một cây bút chì sẵn sàng ghi.

Rõ ràng là không có thực đơn. Roanna nhìn Webb dò hỏi. “Một đĩa giăm bông và trứng lớn để riêng, chiên ốp la cho tôi,” anh nói, “và cho cô ấy trứng trộn chiên đơn giản, với bánh mì nướng khô, thịt muối xông khói, và khoai tây chiên. Cà phê cho cả hai chúng tôi.”

“Chúng tôi không thể làm trứng chiên ốp la nữa. Luật lệ của Bộ Y Tế,” cô hầu bàn nói.

“Vậy thì tôi muốn chúng được chiên chín, nhưng lấy chúng khỏi lò sớm hơn.”

“Hiểu rồi.” Cô hầu bàn xé tấm giấy trên cùng ra khỏi quyển sổ khi cô ta đi đến một ngưỡng cửa.

Cô ta đặt nó trên ngưỡng cửa. “Betts ! Có người gọi đồ ăn.”

“Chắc anh ăn ở đây thường lắm hả,” Roanna nói.

“Anh thường ghé qua bất cứ khi nào anh vào phố.”

“Trứng trộn chiên đơn giản nghĩa là gì vậy ?”

“Là không bỏ tiêu.”

Cô định mở miệng để hỏi xem họ gọi nó là trứng trộn kiểu cọ à nhưng nén lời bình luận lại. Thật dễ dàng biết bao khi rơi vào thói quen cũ với anh ! Cô nghĩ một cách buồn bã. Nhưng cô đã học được cách đè nén những lời nói dí dỏm của mình, vì hầu hết mọi người không thích nó dù là những lời dí dỏm nhẹ nhàng hơn. Webb cũng đã từng thích thế, nhưng có lẽ là anh chỉ tử tế thôi.

Cô hầu bàn đặt hai tách cà phê nóng hổi trước mặt họ. “Sữa kem ?” cô hỏi, và Webb nói, “không,” để trả lời cho cả hai.

“Anh sẽ mất ít nhất là một, có lẽ là hai tuần, để hoàn tất mọi thứ ở đây,” anh đột ngột nó. “Anh sẽ giữ lại nông trại của mình, vì vậy anh sẽ đi về giữa hai nơi. Davencourt sẽ không phải là mối quan tâm duy nhất của anh.”

Cô nhấm nháp cà phê để che giấu sự nhẹ nhõm. Anh vẫn sẽ quay về ! Anh đã nói thế nếu cô chịu ngủ với anh, nhưng cho đến bây giờ cô đã không tin chắc là anh thật đã có ý đó. Sẽ không có sự khác biệt gì nếu cô biết chắc là anh đang nói dối ; bất kể điều gì đã xảy ra, tối qua đúng là giấc mơ đã thành hiện thực đối với cô, và cô đã chộp lấy nó bằng cả hai tay.

“Lucinda sẽ không mong anh bán nông trại đi đâu,” cô nói.

“Nhảm nhí. Bà ấy nghĩ vũ trụ chỉ quay xung quanh Davencourt đấy. Không có gì mà bà ấy không làm để bảo vệ nó.” Anh ngả người ra và duỗi đôi chân dài, cẩn thận tránh không đụng vào chân cô. “Kể cho anh nghe chuyện gì đã xảy ra ở đó đi. Mẹ anh đã kể cho anh nghe một số tin tức, và cô Sandra cũng vậy, nhưng họ không biết bất cứ thứ gì liên quan đến hoạt động hàng ngày. Anh đã biết Gloria đã chuyển cả nhà của bà ấy vào Davencourt.”

“Không phải là tất cả bọn họ. Baron và gia đình anh ấy vẫn sống ở Charlotte.”

“Sống chung một mái nhà với Lanette và Corliss cũng đủ để làm anh nghĩ đến chuyện mua một chỗ ở cho riêng mình trong phố.”

Roanna không nói ra sự đồng tình, nhưng cô biết chính xác ý anh muốn nói gì.

“Em thì sao?” anh tiếp tục. “Anh biết em đã đến đại học trong Tuscaloosa. Điều gì đã làm em đổi ý vậy ? Anh cứ nghĩ là em muốn học đại học ở địa phương chứ.”

Cô đã đi học xa nhà vì trong một khoảng thời gian dài nó có vẻ dễ thở hơn là ở nhà. Vấn đề mất ngủ của cô đã không trở nên tệ hơn trong khoảng thời gian cô rời nhà, những hồi tưởng đã không bị rát buốt như ở nhà. Nhưng phải mất một năm sau khi anh bỏ đi cô mới có thể bắt đầu vào đại học, và nó đã từng là một năm sống trong địa ngục.

Cô không kể cho anh nghe chút gì về chuyện đó. Thay vào đó cô nhún vai và nói, “anh biết là thế nào mà. Con người có thể sống mà không có nó, nhưng phải có đủ quan hệ mới vào được đại học.” Cô không cần phải cho anh biết là trường đại học nào, vì Webb đã từng đến trường đó.

“Em có tham gia hội nữ sinh không ?”

“Nó đã được mong đợi.”

Một nụ cười miễn cưỡng cong lên miệng anh. “Anh không thể tưởng tượng em làm thế nào. Em hoà hợp với những kẻ trưởng giả học làm sang đó thế nào ?”

“Cũng tốt.” Thật ra, họ đã rất tử tế với cô. Chính họ là người đã dạy cô cách ăn mặc, cách trang điểm, cách tạo ra những cuộc tán gẫu thân thiện. Cô có phần nào đã nghĩ họ xem cô như một sự thách thức và thu nhận cô như một dự án thay đổi bề ngoài của họ.

Cô hầu bàn đến gần với ba đĩa thức ăn nóng hổi. Cô ta đẩy trượt hai cái đĩa ở phía trước Webb và cái còn lại ở phía trước Roanna. “Hãy la lớn khi các người cần châm thêm cà phê,” cô ta nói một cách vui vẻ, và để họ được lại với nhau.

Webb chuyên tâm vào đống thức ăn của anh, phết bơ vào bánh kếp và nhúng chúng trong xi rô, sau đó rắc muối và tiêu vào trứng của anh. Một miếng thịt giăm bông to đùng chiếm hết phân nữa cái đĩa. Roanna nhìn cái núi thức ăn, sau đó nhìn vào cơ thể săn chắc của anh. Cô cố tưởng tượng việc lao động cật lực buộc anh phải ăn nhiều calo, và thậm chí cảm thấy kính trọng anh hơn.

“Ăn đi,” anh gằn giọng.

Cô cầm cái nĩa của mình lên và tuân theo. Đã có lần cô không thể quản lý nó, nhưng kiểm soát được cảm xúc của cô đã làm cho dạ dày của cô được ổn định. Bí quyết là ăn từ từ và ăn từng miếng nhỏ. Thông thường là vào lúc tất cả những người khác kết thúc bữa ăn của họ cô đã cố ăn được phân nửa của cô, và bao nhiêu đó là đủ.

Đó cũng là trường hợp của lúc này. Khi Webb ngả người ra, được no nê, Roanna đặt cái nĩa của cô xuống. Anh nhìn cái đĩa của cô một lúc lâu, bằng ánh mắt gay gắt như thể để tính chính xác là cô đã ăn được bao nhiêu, nhưng cô thấy nhẹ nhõm khi anh quyết định không ép cô.

Bữa điểm tâm đã được giải quyết, anh lái xe đưa cô đến chỗ quán rượu. Chiếc xe thuê nằm cô độc trong bãi đậu xe, trông như bị bỏ rơi và lạc lõng. Tấm biển “đóng cửa” treo nghiêng ngã trên cánh cửa trước cửa quán. Vào ban ngày, toà nhà thậm chí còn xiêu vẹo đổ nát hơn nó đã xuất hiện tối qua.

Bụi đất bay quanh chiếc xe tải khi anh thắng xe lại, và Roanna để cho đám bụi lắng xuống trong khi cô lấy chìa khóa xe trong túi xách. “Cám ơn vì bữa điểm tâm,” cô nói khi cô mở cửa và bước xuống xe. “Em sẽ bảo Lucinda đợi anh về.”

Anh ra khỏi xe và đi đến chiếc xe thuê với cô, đứng ngay cạnh cửa để cô không thể mở nó. “Về chuyện tối qua,” anh nói.

Sự sợ hãi xâm chiếm cô. Chúa ơi, cô không thể nghe chuyện này. Cô đặt chìa khoá vào trong ổ khóa và xoay nó, hi vọng anh sẽ hiểu ý cô và di chuyển. Anh đã không.

“Chuyện đó thì thế nào?” cô cố nói mà không biểu lộ chút cảm xúc gì trong giọng cô.

“Nó đã không nên xảy ra.”

Cô cúi đầu. Đó chính là chuyện tuyệt vời nhất từng xảy đến với cô, và anh ước gì là nó đã không xảy ra.

“Mẹ kiếp, nhìn anh đi!” Như anh đã làm tối qua, anh chộp cằm cô trong tay anh và nâng đầu cô lên để cô đối mặt với anh. Cái mũ của anh đã được kéo thấp xuống trên trán, che đôi mắt anh, nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy sự dứt khoát trong đó và khóe miệng của anh cũng vậy. Rất nhẹ nhàng, anh chạm vào môi cô bằng ngón tay cái của anh. “Anh đã không chính xác là say, nhưng anh đã uống quá nhiều. Em còn là một cô gái trong trắng. Anh đã không nên lấy nó làm điều kiện cho sự trở về, và anh lấy làm tiếc về những chuyện anh đã làm đối với em.”

Roanna giữ thẳng lưng và đứng thẳng. “Đó cũng là trách nhiệm của em nhiều như của anh.”

“Không hoàn toàn. Em không biết chính xác là em đã dấn thân vào chuyện gì. Mặt khác, anh đã biết rằng em sẽ không khước từ anh.”

Cô không thể trốn tránh cái nhìn dữ dội của đôi mắt xanh đó. Nó giống như đêm qua trước khi cô cởi hết quần áo trước mặt anh, ngoại trừ bây giờ là cảm xúc của cô bị trần trụi. Môi dưới của cô run rẩy, và cô nhanh chóng kiểm soát nó. Chẳng ích gì khi từ chối những gì anh đã nói, vì hành động của cô đã chứng minh là anh đúng. Khi anh đã cho cô cơ hội để dừng lại những chuyện đang xảy ra, cô đã cầu xin anh tiếp tục.

“Chuyện em cảm thấy thế nào về anh chưa bao giờ là một bí mật cả,” cuối cùng thì cô cũng nói. “Tất cả anh chỉ cần làm là khẩy một ngón tay, và em sẽ chạy đến và để cho anh làm bất cứ chuyện gì anh muốn làm với em.” Cô gượng cười. Nó không giống một nụ cười, nhưng nó tốt hơn là khóc. “Điều đó chẳng hề thay đổi.”

Anh quan sát khuôn mặt của cô, cố xuyên qua sự xa cách trong vẻ mặt của cô. Một sự giận dữ bực tức loé lên trong mắt anh. “Anh chỉ muốn em biết rằng sự trở về của anh không tùy vào việc em đã ngủ với anh. Em không cần phải biến mình thành một con điếm để đảm bảo Lucinda có được những gì mà bà ấy muốn.”

Lần này cô không thể kiểm soát cái co rúm người. Cô tránh khỏi anh và mang lại cho anh một nụ cười khác, lần này thậm chí căng thẳng hơn nụ cười lúc nãy. “Em hiểu,” cô buộc mình phải nói với vẻ bình tĩnh dễ vỡ. “Em sẽ không làm phiền anh.”

“Chết tiệt là em sẽ không,” anh cáu kỉnh. “Em đã làm phiền anh suốt đời em.” Anh ngả người về phía trước, quắc mắt nhìn cô. “Em làm phiền anh chỉ với việc ở cùng phòng. Em làm phiền anh chỉ với hơi thở.” Anh giận dữ kéo cô vào người mình và áp miệng mình lên môi cô. Roanna đã quá sửng sốt để phản ứng lại. Tất cả cô có thể làm là đứng ở đó trong đôi tay cứng áp của anh và mở miệng ra cho sự đòi hỏi của anh. Nụ hôn sâu đậm hơn và nồng nhiệt hơn, lưỡi của anh di chuyển tì vào lưỡi cô, và tận bên dưới cô có thể cảm thấy thanh sắt cứng rắn của anh ấn vào bụng cô.

Anh bất ngờ đẩy cô ra như khi anh chộp lấy cô. “Giờ thì hãy quay về với Lucinda đi và báo cho bà ấy biết là sứ mệnh đã được thành công. Chuyện em có muốn nói với bà là em đã làm điều đó như thế nào là tùy vào em.” Anh mở cánh cửa xe và đẩy cô ngồi vào trong, sau đó đứng sững một lát nhìn xuống cô. “Và em không hiểu thứ chết tiệt gì hết,” anh nói đều đều, trước khi đóng cửa và sải chân trở lại chiếc xe tải của anh.

Bình luận
× sticky