Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Sắc Màu Hoàng Hôn (Shades Of Twilight)

Chương 17

Tác giả: Linda Howard

Webb phóng khỏi giường, tỉnh giấc ngay lập tức và chắc chắn một cách khủng khiếp là anh đã nghe tiếng Roanna khóc thét lên, nhưng âm thanh phát ra không phải từ phòng cô. Anh chộp cái quần và kéo mạnh chúng trên, cài chúng trong khi chạy ra cửa. Tiếng thét nghe có vẻ như từ hướng cầu thang : Chúa ơi, chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô ngã xuống chúng –

Tất cả mọi người khác trong nhà cũng đều bị đánh thức. Anh nghe tiếng lắp bắp của những giọng nói, thấy những ánh đèn được bật lên, những cánh cửa mở ra. Gloria ló đầu ra đúng lúc anh chạy qua. “Chuyện gì đang xảy ra vậy?” bà hỏi một cách bực bội.

Anh không màng trả lời, tất cả sự chú ý của anh tập trung vào việc chạy đến cầu thang. Sau đó anh thấy cô, nằm bất động như con búp bê bị vỡ ở hành lang trước vuông góc với cầu thang. Anh bật đèn trên đầu, chùm đèn treo nhiều ngọn làm lóa mắt bởi ánh sáng rực rỡ, và tim anh gần như ngừng đập. Máu, ướt đẫm và đen sẫm, bện vào tóc cô và nhuộm hết thảm dưới đầu cô.

Anh nghe tiếng lách cách ở tầng dưới, như thể ai đó đã vấp ngã vào cái gì đó.

Webb nhìn lên và thấy Brock đứng ở đó chớp đôi mắt ngái ngủ, chưa hoàn toàn hiểu hết chuyện gì đang xảy ra. “Brock,” anh cáu kỉnh. “Có ai đó đang ở dưới lầu.”

Em họ của anh lại chớp mắt, sau đó sự nhận thức làm ánh mắt anh mở to. Không nói lời nào anh lao xuống cầu thang. Greg không do dự khi ông chạy theo con trai ông.

Webb quỳ bên cạnh Roanna và nhẹ nhàng nhấn ngón tay lên cổ cô, gần như không dám thở. Sự hoảng sợ lớn dần trong anh như một quả khí cầu, làm anh thấy ngộp thở. Sau đó anh cảm nhận được nhịp mạch của cô đập mạnh dưới đầu ngón tay của anh, mạnh mẽ một cách trấn an, và anh ngả ra một cách nhẹ nhõm. Anh lờ đi những giọng nói lớn tiếng quanh anh và khẽ lật cô lại. Harlan đang quát tháo, Gloria và Lanette đang ôm nhau rên rỉ. Corliss chỉ đứng tê cứng ngay bên ngoài cánh cửa phòng ngủ của cô ta, mắt cô ta mở to vì khiếp sợ khi cô ta nhìn chằm chằm vào cơ thể bất động của Roanna.

Lucinda vùng vẫy qua đám người và quỵ xuống đầu gối cạnh anh. Mặt bà tái nhợt, và bàn tay run rẩy của bà luồn vào cánh tay của anh. “Roanna,” bà thì thầm, giọng bà tắt nghẽn, “Webb, nó -? “

“Không, cô ấy còn sống.” Anh muốn nói là cô chỉ bị ngất, nhưng vết thương của cô có thể nghiêm trọng hơn. Cô đã không tỉnh lại, và nỗi sợ hãi lại dâng cao trong anh. Một cách sốt ruột anh nhìn Gloria và Lanette, họ đều rất kích động, và cho là họ không giúp được gì. Ánh mắt của anh cáu kỉnh trên Corliss.

“Corliss! Gọi 911. Kêu nhân viên cấp cứu đến đây, và cảnh sát nữa.” Cô ta chỉ nhìn anh chằm chằm, không di chuyển, và anh quát tháo, “Ngay bây giờ! ” cô ta nuốt xuống một cách dữ dội và chạy như bay trở lại vào phòng ngủ. Webb nghe tiếng cô ta, nâng cao và run rẩy, khi cô ta nói với tổng đài viên 911.

“Có chuyện gì vậy?” Lucinda rên rỉ, vuốt mặt Roanna bằng những ngón tay run rẩy. “Nó bị té à?”

“Cháu nghĩ cô ấy làm tên trộm bị bất ngờ,” Webb nói, giọng anh siết chặt với sự tức giận và lo âu, và nỗi sợ hãi làm anh không thể đứng vững. Anh muốn bế Roanna trong vòng tay, ôm cô tì vào ngực, nhưng lẽ thường bảo anh để cho cô nằm yên.

Cô vẫn còn chảy máu, máu của cô thấm ướt cả thảm. Một vết đỏ sẫm đang loang ra từ chỗ đầu cô đang nằm.

“Corliss! ” anh thét. “Mang một tấm chăn và một cái khăn sạch to đến đây! “

Cô ta xuất hiện chỉ trong chốc lát, vấp ngã trên tấm chăn mà cô ta đang kéo theo, và cùng một lúc cố kéo cái áo choàng trên cái áo lụa bó sát của cô ta. Webb lấy tấm chăn và cẩn thận nhét nó quanh người Roanna, sau đó gấp cái khăn lớn và nhẹ nhàng luồn nó dưới đầu của cô, đặt nó nằm giữa đầu và sàn nhà để nó áp sát vào vết thương đang chảy máu.

“Chúng ta – cô ta không sao chứ? ” Corliss hỏi, răng cô ta va vào nhau lập cập từ cú sốc.

“Tôi hy vọng vậy,” anh nói một cách buồn bã. Ngực anh buốt nhói. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô có làm sao đó? Anh sẽ làm gì đây?

Lucinda đổ sập xuống sàn, chân bà gấp lại bên dưới bà. Bà đưa tay ôm mặt và bắt đầu thổn thức đứt quãng.

Gloria đã hết than khóc, âm thanh dừng lại như thể nó đã bị cắt ngang bởi một con dao. Bà ngã quỵ bên cạnh chị bà và ôm choàng lấy bà ấy. “Nó sẽ không sao, nó sẽ không sao,” bà thì thầm lời vỗ về trấn an, vuốt mái tóc bạc của Lucinda.

Roanna cục cựa, rên lên một tiếng nhỏ khi cô cố đưa tay lên đầu mình. Cô không có sức hay sự giúp đỡ nào, và cánh tay của cô yếu ớt rơi trở xuống tấm thảm. Tim của Webb thót lại sợ hãi. Anh cầm tay cô lên và ôm nó trong tay anh. “Roanna? “

Nghe giọng anh, Lucinda buông Gloria ra, điên cuồng bò đến gần hơn. Vẻ mặt của bà vừa kinh hoàng vừa hy vọng.

Roanna hít hai hơi thở sâu, và mí mắt của cô hấp háy mở. Ánh mắt của cô không được tập trung, đờ đẫn, nhưng cô đang tỉnh lại, và đó là điều quan trọng.

Webb phải nuốt cái nút thắt nghẹn trong họng anh. “Roanna,” anh lại nói, nghiêng người trên cô, và cô cố hết sức để nhìn anh, chớp mắt khi cố làm rõ tầm nhìn của mình.

“Anh trông khiếp quá,” cô lầm bầm.

Anh hầu như không thể thở, tim anh đang đập liên hồi. Anh đặt ngón tay cô trên gò má xù xì của anh. “Ừ, anh cần cạo râu.”

“Không,” cô nói, lời của cô líu nhíu. Cô hít một hơi thở sâu khác, như thể cô bị kiệt sức. “Bốn mắt.”

Lucinda nuốt nhanh tiếng nức nở của bà, một tiếng cười nghẹn hoà trộn với nước mắt khi bà với lấy tay kia của Roanna.

Roanna hơi cau mày. “Em thấy đau đầu quá,” cô lúng búng nói, và nhắm mắt lại. Lời nói của cô rõ ràng hơn. Cô thử chạm vào đầu cô lại, nhưng Webb và Lucinda mỗi người giữ một tay, và chẳng ai trong số họ có ý thả nó ra.

“Anh cũng nghĩ vậy,” Webb nói, buộc mình phải nói chuyện một cách bình tĩnh. “Em bị sưng một cục ở đó.”

“Em bị ngã à? ” cô thì thầm.

“Anh đoán vậy,” anh trả lời, không muốn làm cô sợ cho đến khi anh biết chắc chắn một chuyện.

Brock và Greg thở hổn hển lên lại cầu thang. Brock chỉ mặc cái quần jean, kéo dây kéo nhưng không cài nút, và bộ ngực rắn chắc của anh lấp lánh mồ hôi. Anh đã nhặt lên cái que cời từ một nơi nào đó, và Greg đã lấy cây súng trường .22 từ giá súng trên lò sưởi trong phòng sách. Webb nhìn họ dò hỏi, và họ lắc đầu. “Hắn đã chạy thoát,” Greg dùng miệng ra dấu.

Có tiếng còi hú vang ở xa. Greg nói, “tôi nên cất cái này lại trước khi cảnh sát trưởng đến đây. Tôi sẽ cho họ vào.” Ông quay lại xuống lầu để đặt cây súng trường lại trên giá súng, vì sợ rằng ông sẽ sách động những cảnh sát đã bị căng thẳng với chất adrenaline mất.

Roanna cố ngồi dậy. Webb đặt tay anh lên vai cô và ấn cô trở xuống lại, cảnh báo là anh làm nó dễ dàng như thế nào. “Em không được ngồi dậy. Em phải nằm ở ngay đây cho đến khi nhân viên cứu thương đồng ý để cho em di chuyển.”

“Đầu em đau quá,” cô lại nói, hơi hung hăng.

Đã quá lâu rồi kể từ khi anh nghe được giọng nói đó trong giọng cô mà anh không thể không cười toe toét, mặc dù nỗi kinh hoàng đã từng cấu xé bên trong anh và giờ chỉ mới bắt đầu thực sự lắng xuống. “Anh biết vậy, cưng ạ. Ngồi lên sẽ chỉ làm nó càng tệ hơn. Nằm yên đi.”

“Em muốn ngồi dậy.”

“Một lúc nữa đã. Để cho nhân viên cấp cứu kiểm tra em trước đã.”

Cô thở dài nôn nóng. “Được rồi.” Nhưng trước khi tiếng còi hụ dừng lại ở bên ngoài, cô lại cố ngồi bật dậy, và anh biết cô bị mất phương hướng. Anh đã nhìn thấy điều đó trước kia ở những người bị thương; bản năng là một thứ nguyên sơ, đứng dậy, tiếp tục đi, đặt khoảng cách giữa mình và bất cứ cái gì đã gây ra sự tổn thương.

Anh có thể nghe tiếng Greg giải thích khi ông đưa một đoàn người lên cầu thang. Có sáu nhân viên cấp cứu và nhiều cảnh sát, với thêm nhiều người đang đến, từ âm thanh của tiếng còi hụ khi những chiếc xe khác tăng tốc trên đường.

Webb và Lucinda bị đẩy qua một bên khi nhân viên cấp cứu, bốn người đàn ông và hai người phụ nữ, vây quanh Roanna. Webb lùi sát tường. Lucinda yếu ớt bám vào anh, run rẩy, và anh vòng một cánh tay đỡ lấy bà. Bà dựa hẳn vào người anh, sử dụng sức mạnh của anh, và anh cảm thấy được cơ thể của bà mong manh như thế nào khi mà đã có lần anh đã cảm thấy được sự mạnh mẽ trong cơ thể đó.

Thêm nhiều cảnh sát nữa đến, và cả cảnh sát trưởng. Booley Watts bây giờ đã nghỉ hưu, nhưng cảnh sát trưởng mới, Carl Beshears, đã từng là cảnh sát phó của Booley trong chín năm trước khi được bầu chọn làm cảnh sát trưởng, và ông ta đã từng theo dõi vụ án của Jessie. Ông là một người đàn ông vạm vỡ với mái tóc muối tiêu và đôi mắt lạnh lẽo, đa nghi. Booley hoạt động với thái độ người-tốt kiểu như Andy Taylor; Beshears thì lỗ mãng hơn, thẳng thắng đi vào vấn đề, mặc dù ông đã học được những chiến thuật để trị kẻ cứng đầu, thẳng tiến tới phía trước mà ông đã học được trong thủy quân. Ông bắt đầu tập hợp gia đình lại với nhau, đẩy họ qua một bên. “Các người, bây giờ hãy nhường chỗ cho nhân viên cấp cứu, và để họ chăm sóc Cô Roanna.” Cái nhìn nghiêm khắc của ông chiếu trên Webb. “Nào, giờ thì đã xảy ra chuyện gì ở đây vậy? “

Cho đến lúc đó, Webb đã không nhận ra sự giống nhau giữa chuyện đã xảy ra với Roanna tối nay và cái chết của Jessie mười năm trước. Anh đã tập trung vào Roanna, kinh hoàng cho cô, chăm sóc cô. Sự cuồng nộ lúc xưa mà anh đã kềm chế bắt đầu hình thành trong anh khi anh nhận ra Beshears tình nghi anh tập kích Roanna, có lẽ đã cố giết cô.

Anh kiềm nén cơn giận của mình, tuy nhiên, vì bây giờ không phải là lúc để làm điều đó. “Tôi nghe tiếng Roanna thét lớn,” anh nói đều đều một cách kiềm nén. “Âm thanh đến từ phía trước nhà, và tôi sợ là cô ấy đã thức dậy mà không bật đèn và bị té xuống cầu thang. Nhưng khi tôi đến đây, tôi thấy cô ấy nằm ngay nơi cô ấy đang nằm bây giờ.”

“Sao cậu biết là Roanna la hét? “

“Tôi chỉ biết,” anh nói thẳng thừng.

“Cậu không nghĩ rằng có thể là từ bất cứ một người nào khác trong nhà đã thức dậy sao? “

Lucinda rụt mình lại, kích động bởi sự nghi ngờ rõ ràng trong giọng của Beshears. “Thường là không,” bà nói trong giọng chắc chắn. “Roanna bị mất ngủ. Nếu có bất kỳ ai lang thang trong nhà trong đêm khuya, thì chỉ có thể là nó.”

“Nhưng cậu đang thức,” Beshears nói với Webb.

“Không. Tôi thức giấc khi tôi nghe tiếng thét của cô ấy.”

“Tất cả chúng tôi đều nghe,” Gloria chêm vào. “Roanna thường hay gặp ác mộng, anh biết đó, và đó là điều tôi nghĩ đang xảy ra. Webb chạy ngang qua cửa của tôi đúng lúc tôi mở nó.”

“Bà chắc chắn là Webb chứ.”

“Tôi biết chắc là vậy,” Brock thêm vào, nhìn thẳng mặt với cảnh sát trưởng. “Tôi đã ở ngay đằng sau anh ấy.”

Beshears trông có vẻ thất vọng, sau đó nhún vai, rõ ràng đang quyết định rốt cuộc là không có sự dính líu giữa hai sự kiện. “Vậy thì, cô ấy bị té hay bị gì? Người nhận điện thoại đã nói cuộc gọi yêu cầu nhân viên cấp cứu và cảnh sát.”

“Chỉ ngay khi tôi đến gần cô ấy,” Webb nói, “tôi nghe tiếng gì đó dưới lầu.”

“Như cái gì?” Mắt Beshears sắc lại.

“Tôi không biết. Tiếng va chạm.” Webb nhìn Brock và Greg.

“Brock và tôi xuống lầu để xem qua,” Greg nói. “Một cây đèn đã bị hất ngã trong phòng sách. Tôi ra ngoài trong khi Brock kiểm tra phần còn lại của ngôi nhà.” Ông do dự. “Tôi nghĩ là tôi thấy ai đó bỏ chạy, nhưng tôi không thể chắc được. Mắt tôi lúc đó chưa quen với bóng tối.”

“Về hướng nào?” Beshears hỏi vắn tắt, đã vẫy tay gọi một trong những người cảnh sát.

“Về phía phải, phía đường cao tốc.”

Người cảnh sát đến gần, và Beshears quay qua anh ta. “Các người lấy đèn và kiểm tra sân ở phía bên kia đường lái xe vào nhà. Tối nay sương dày đặc, cho nên nếu có ai đã bước qua ở đó, thì sẽ để lại dấu chân trên bãi cỏ. Có thể là có kẻ đột nhập vào nhà.” Người cảnh sát gật đầu và rời khỏi, với vài người cảnh sát khác.

Một trong những nhân viên cấp cứu bước đến. Anh ta rõ ràng là đã nhảy ra khỏi giường để trả lời điện thoại; một cái mũ thể thao nằm trên cái đầu chưa chải của anh ta, và mắt anh ta sưng húp vì thiếu ngủ. Nhưng anh ta rất tỉnh táo, ánh mắt sắc sảo. “Tôi khá chắc chắn là cô ấy sẽ không sao, nhưng tôi muốn đưa cô ấy đến bệnh viện để kiểm tra. Và để khâu vết cắt trên đầu của cô ấy. Có vẻ như cô ấy đã bị chấn động nhẹ. Có lẽ họ sẽ muốn giữ cô ấy lại 24 tiếng đồng hồ, chỉ để chắc chắn là cô ấy không bị gì.”

“Tôi sẽ đi với nó,” Lucinda nói, nhưng đột ngột chao đảo. Webb chộp lấy bà.

“Đặt bà ấy nằm xuống sàn,” nhân viên cấp cứu nói, đưa tay đỡ bà.

Nhưng Lucinda đánh tay của họ đi và kéo mình đứng thẳng một lần nữa. Màu sắc trên mặt bà không tốt, nhưng bà trừng mắt nhìn họ. “Cậu trẻ ạ, tôi sẽ không nằm xuống sàn nhà. Tôi già và khó chịu, thế thôi. Cậu hãy chăm sóc Roanna và đừng để ý tới tôi.”

Anh ta không thể khám cho bà mà không có sự cho phép của bà, và bà biết điều đó. Webb nhìn xuống bà và nghĩ đến chuyện bồng bà lên và đích thân đưa bà đến bệnh viện, buộc bà phải để cho bác sĩ kiểm tra. Bà chắc đã biết anh đang nghĩ gì, vì bà nhìn lên và gượng cười. “Không có chuyện gì phải lo lắng cả,” bà nói. “Roanna mới là người cần được chăm sóc.”

“Cháu sẽ đi cùng với nó đến bệnh viện, dì Lucinda,” Lanette nói, làm mọi người bất ngờ. “Dì cần được nghỉ ngơi. Dì và mẹ hãy ở lại đây. Cháu sẽ đi mặc quần áo nếu các người đi thu gom những thứ nó sẽ cần đến.”

“Tôi sẽ lái xe,” Webb nói. Lucinda bắt đầu kháng nghị, nhưng Webb ôm choàng lấy bà. “Lanette nói đúng, bà cần nghỉ ngơi. Bà đã nghe nhân viên cấp cứu nói gì rồi, Roanna sẽ ổn thôi. Nó sẽ khác nếu cô ấy đang gặp nguy hiểm, nhưng cô ấy không bị gì. Lanette và cháu sẽ ở đó với cô ấy.”

Lucinda ôm chặt tay anh. “Cháu sẽ gọi cho ta từ bệnh viện, để ta nói chuyện với nó chứ? “

“Ngay khi cô ấy ổn lại,” anh hứa. “Cháu nghĩ họ sẽ phải chụp X- quang trước, vì thế có thể sẽ mất một thời gian. Và cô ấy có thể sẽ không muốn nói chuyện ngay đâu,” anh cảnh báo. “Cô ấy sẽ bị đau đầu.”

“Chỉ cần cho ta biết nó không bị gì là được rồi.”

Nói xong, Lucinda và Gloria đi xuống hành lang dài để đến phòng ngủ ở phía sau, để thu gom những món đồ cá nhân mà Roanna sẽ cần đến khi nằm viện. Webb và Lanette về phòng của mình để mặc đồ. Anh mất không hơn hai phút, và đến bên cạnh Roanna đúng lúc họ đang chuyển của cô sang cái cáng để mang cô xuống lầu.

Giờ cô đã tỉnh táo hoàn toàn, và mắt cô mở to cảnh báo khi cô ngước nhìn anh. Anh nắm tay cô, ôm những ngón tay lạnh cóng, thon thả trong lòng bàn tay thô nhám, ấm áp của anh. “Em không thích cái này,” cô nói bực bội. “Nếu em cần phải may vết thương, tại sao em không thể chỉ lái đến phòng cấp cứu chứ? Em không muốn bị khiêng đi.”

“Em bị chấn động,” anh trả lời. “Thật không an toàn khi để em lái xe.”

Cô thở dài và nhượng bộ. Anh siết tay cô. “Lanette và anh sẽ đi cùng em. Chúng tôi sẽ theo sau xe cứu thương.”

Cô không phản đối nữa, và anh gần như muốn cô làm chuyện đó. Mỗi lần anh nhìn cô, anh lại bị tấn công bởi một làn sóng hoảng sợ khác. Phần khuôn mặt không bị dính máu của cô trắng như giấy. Vết máu sẫm màu đã phủ trên mặt và cổ cô, nơi nó đã chảy xuống từ vết cắt trên da đầu.

Lanette vội vã đi xuống, mang theo một túi xách nhỏ, khi họ đang đẩy trượt cái cáng vào xe cứu thương. “Tôi đã sẵn sàng,” bà nói với Webb, đi ngang qua anh về phía ga – ra.

Cảnh sát trưởng Beshears bước đến bên cạnh Webb. “Họ đã tìm thấy dấu chân trong sương,” ông nói. “Trông giống như ai đó đã chạy băng qua sân. Kẻ đó đã cũng nậy khóa cửa nhà bếp, có một ít vết trầy sướt trên kim loại. Cô Roanna thật là may mắn, nếu cô ấy bất ngờ chạm mặt với kẻ trộm và chỉ bị u đầu.”

Nhớ lại chuyện cô đã trông giống như con búp bê nhỏ nằm cong queo trong hành lang, với máu túa ra quanh cô, Webb nghĩ định nghĩa của Beshears cho từ may mắn khác với của riêng anh.

“Tôi sẽ đến bệnh viện sau để hỏi cô ấy vài câu hỏi,” cảnh sát trưởng tiếp tục. “Chúng tôi sẽ kiểm tra kỹ xung quanh đây.”

Xe cứu thương đang rời khỏi. Webb quay lưng và sải chân đến nhà xe, nơi Lanette đang đợi anh.

Mất vài tiếng đồng hồ và một thay đổi ca ở bệnh viện Helen Keller trước khi Roanna được rọi quang tuyến, khâu vết thương trên đầu, và về phòng riêng. Webb nôn nóng chờ đợi trong hành lang trong khi Lanette giúp cô rửa ráy và mặc đồ ngủ sạch sẽ vào.

Ánh nắng sớm mai đang rọi qua cửa sổ khi anh cuối cùng được cho phép vào lại phòng cô. Cô đang nằm trên giường, bây giờ trông gần như bình thường trở lại khi các vết máu đã được lau sạch. Tóc cô vẫn còn bết lại với nó, nhưng sẽ phải được chăm sóc sau. Một miếng băng trắng che những mũi kim khâu ở phía sau đầu cô, và một tấm gạc quấn quanh đầu của cô để giữ miếng băng nằm yên. Cô rất nhợt nhạt, nhưng nhìn chung cô trông khá hơn nhiều.

Anh ngồi xuống cạnh giường, cẩn thận không làm cô chấn động. “Bác sĩ bảo chúng tôi đánh thức em mỗi tiếng. Đó là một chuyện có hại đối với người bị chứng mất ngủ, đúng không? ” anh trêu chọc.

Cô không cười như anh đã nghĩ. “Em nghĩ em sẽ cứu anh khỏi rắc rối bằng cách thức giấc.”

“Em có cảm thấy muốn nói chuyện qua điện thoại không? Lucinda đang lo lắng.”

Cô cẩn trọng đẩy mình ngồi lên trong giường. “Em khoẻ, chỉ là bị đau đầu. Anh nhấn số cho em được chứ? ” Chỉ bị đau đầu từ bộ não bị bầm dập, anh nghĩ một cách ủ rũ khi anh cầm điện thoại lên và nhấn số cho đường dây bên ngoài, sau đó nhấn số ở Davencourt. Cô vẫn còn nghĩ là cô đã bị té, và không có ai đã kể cho cô nghe bất cứ điều gì khác. Cảnh sát trưởng Beshears sẽ không lấy được nhiều thông tin từ cô.

Roanna nói vắn tắt với Lucinda, chỉ đủ lâu để trấn an bà là cô cảm thấy khá ổn, một lời nói dối, sau đó trả điện thoại lại cho Webb. Anh định nói với Lucinda vài lời trấn an của riêng anh, nhưng anh ngạc nhiên khi Gloria đến nghe điện thoại.

“Lucinda bị xây xẩm một lần nữa sau khi các người rời khỏi,” bà nói. “Chị ấy quá bướng bỉnh để đến bệnh viện, nhưng tôi đã gọi cho bác sĩ và ông ta sẽ ghé qua sáng nay.”

Anh nhìn lướt qua Roanna; điều cuối cùng cô cần nghe ngay lúc này là Lucinda bị bệnh. “Hãy canh chừng bà ấy,” anh nói vắn tắt, và hạ thấp giọng khi anh quay lưng để Roanna không thể nghe anh nói. “Tôi sẽ không nói bất cứ thứ gì với những người khác ngay lúc này, vì vậy đừng nói với họ. Tôi sẽ gọi lại trong vài giờ nữa để kiểm tra bà ấy.”

Anh gác điện thoại vừa lúc cảnh sát trưởng Beshears bước vào và mệt mỏi ngồi vào một trong hai cái ghế trong phòng. Lanette ngồi trong cái kia, nhưng dù sao thì Webb cũng đã không muốn ngồi xuống. Anh muốn ở gần bên Roanna hơn.

“Ừm, cô có vẻ đỡ hơn so với lần cuối cùng tôi thấy cô,” Beshears nói với Roanna. “Cô cảm thấy thế nào? “

“Tôi không tin là tôi có thể đi khiêu vũ tối nay,” cô nói bằng một giọng trang trọng, và ông phì cười.

“Tôi cũng đoán là cô sẽ không thể. Tôi muốn hỏi cô vài câu hỏi nếu cô cảm thấy mình đủ khả năng.”

Cái nhìn thắc mắc hiện qua khuôn mặt cô. “Dĩ nhiên.”

“Cô có nhớ gì về chuyện tối qua? “

“Khi bị té hả? Không gì cả. Tôi không biết nó đã xảy ra như thế nào.”

Beshears bắn cái nhìn lướt qua Webb, anh lắc nhẹ đầu. Cảnh sát trưởng đằng hắng. “Vấn đề ở đây là cô đã không bị té. Trông có vẻ như có người đã đột nhập vào Davencourt tối qua, và chúng tôi nghĩ cô đã chạm trán với hắn.”

Nếu mặt Roanna đã nhợt nhạt trước đây, bây giờ cô hoàn toàn trắng bệch. Khuôn mặt của cô lộ vẻ sợ hãi tái mét. “Ai đó đã đánh tôi à,” cô thì thầm. Cô chẳng nói gì nữa, không di chuyển. Webb, theo dõi cô sát sao, có ấn tượng rõ ràng là cô đang khép kín mình, giữ mọi thứ bên trong, và anh không thích nó. Anh vươn tay ra phía trước và nắm tay cô, siết nó để cho cô biết là cô không đơn độc, và anh không quan tâm đến chuyện Beshears sẽ rút ra kết luận gì từ hành động của anh.

“Cô không nhớ bất cứ thứ gì à? ” cảnh sát trưởng tiếp tục một cách dai dẳng, cho dù ánh mắt của ông thoáng chập chờn ở đôi tay đang chập lại của họ. “Tôi biết bây giờ mọi chuyện có vẻ mơ hồ, nhưng có lẽ cô đã thoáng nhìn thấy hắn và cô chỉ là chưa nhận ra nó. Chúng ta hãy làm từng bước một. Cô có nhớ là đã rời khỏi phòng của cô hay không? “

“Không,” cô nói một cách thiếu sinh khí. Bàn tay cô bất động trong tay Webb. Đã có lần cô đã bám vào anh, nhưng bây giờ cô không nắm giữ anh nữa. Không phải là cô có vẻ không cần anh nữa, mà cô thậm chí không muốn ở bên anh. Trong một thời gian, khi cô đã rất bối rối, tất cả rào chắn đã được hạ xuống và cô dường như thấy được an ủi bởi sự hiện diện của anh, cần anh. Nhưng bây giờ cô lại buông anh ra, tạo một khoảng cách tình cảm giữa họ mặc dù cô đã không hề cố gắng rụt tay lại. Vì chuyện đã xảy ra giữa họ hôm qua, hay là vì chuyện khác, chi tiết về sự tổn thương của cô? Rốt cuộc cô nhớ được chuyện gì đó? Tại sao cô không muốn nói với cảnh sát trưởng?

“Chuyện cuối cùng cô nhớ là gì? ” Beshears hỏi.

“Đi ngủ.”

“Người nhà của cô nói là cô bị bệnh mất ngủ. Có lẽ cô đã thức, và cô đã nghe được cái gì đó và đi xem nó là gì.”

“Tôi không nhớ,” cô nói. Vẻ ngoài càng tái hơn.

Ông thở dài và đứng lên. “Đừng băn khoăn lo lắng về chuyện đó. Có nhiều người lúc đầu không nhớ đã xảy ra chuyện gì ngay trước khi bị đánh bất tỉnh, nhưng đôi khi nó trở về với họ sau một thời gian. Tôi sẽ kiểm tra lại với cô, cô Roanna. Webb, ra ngoài hành lang với tôi, và tôi sẽ kể cho cậu nghe chúng tôi đã đã khám phá ra được chuyện gì.”

Webb đi với ông, và Beshears đi xuống hành lang về hướng thang máy. “Chúng tôi đã lần theo dấu vết đến con đường đồng cỏ cắt ngang đường cao tốc, chỉ qua ngay chỗ quẹo vào Davencourt,” ông nói. “Tôi nghĩ hắn đã đậu xe ở đó, nhưng chúng ta đã không có mưa vài tuần nay và nền đất quá khô khó để cho chúng tôi có thể nhìn thấy được bất cứ dấu vết gì. Chỉ để chắc chắn, chúng tôi đã mang đến vài con chó, và chúng cũng lần theo đến con đường ngoài đồng cỏ, nhưng không phát hiện được gì sau đó. Đó là nơi lý tưởng để giấu xe, bụi rậm quá dày đến nỗi bất cứ thứ gì đậu ở đó thậm chí là dài đến hai mươi mét cũng sẽ rất khó nhìn thấy ngay cả vào ban ngày, càng khó hơn vào ban đêm.”

“Hắn vào nhà từ cửa nhà bếp à? “

“Hình như là vậy. Chúng tôi không thể phát hiện được bất cứ một dấu hiệu nào khác của việc xâm nhập.” Beshears khịt mũi. “Ban đầu tôi cứ tưởng hắn là kẻ ngu ngốc, vì đã không vào từ một trong những khung cửa kính xinh đẹp mà các người có khắp nhà, nhưng có lẽ hắn khá thông minh. Cậu hãy nghĩ xem, nhà bếp là một nơi tốt nhất. Mọi người đã ở trên lầu trên giường lúc đó trong đêm, vì vậy hắn không muốn liều lĩnh đánh thức bất kỳ ai bằng cách đi qua bất cứ cánh cửa của ban công nào ở tầng trên. Cánh cửa trên sân hiên nằm bên hông nhà, có thể nhìn thấy được rõ ràng từ những chuồng ngựa. Nhưng cửa nhà bếp nằm ở phía sau, và không thể nhìn thấy nó từ đường lái xe vào nhà, chuồng ngựa, hoặc bất cứ nơi nào khác.”

Họ đã đi đến thang máy, nhưng Beshears không dừng lại để bấm nút. Ông và Webb tiếp tục đi đến cuối hành lang, ngoài tầm nghe của bất kỳ ai đang ra khỏi thang máy trên tầng đó.

“Có bất cứ thứ thứ gì bị lấy đi hay không? ” Webb hỏi.

“Không ai có thể nói. Một cây đèn bị hất ngã trong phòng sách, nhưng ngoại trừ chuyện đó và khóa cửa nhà bếp thì không có gì trông giống như đã bị chạm vào. Không biết hắn làm gì trong phòng sách, trừ phi hắn đã hoảng sợ khi Cô Roanna la hét. Tôi nghĩ hắn đã chạy trở lại xuống dưới lầu, vội tìm kiếm lối ra, nhưng cửa trước có ổ khoá gấp đôi và hắn không thể mở nó trong bóng tối. Hắn chạy vào phòng sách, thấy nó không có cửa bên ngoài, và vô tình đụng phải cây đèn. Có vẻ như cuối cùng thì hắn cũng đã ra ngoài từ cửa nhà bếp, y như khi hắn đến.”

Webb cộc cằn cào tay qua tóc. “Chuyện này sẽ không tái diễn lại,” anh nói. “Tôi sẽ lắp đặt hệ thống an ninh cài đặt trong tuần này.”

“Các người phải nên có.” Beshears mang lại cho anh vẻ ngoài không chấp thuận. “Booley thường hay lải nhải về chuyện sẽ dễ dàng biết bao nếu muốn đột nhập vào ngôi nhà đó, nhưng ông ta không bao giờ có thể khuyên được Lucinda làm bất cứ thứ gì về chuyện đó. Cậu biết người già là như thế nào mà. Với căn nhà cách quá xa thành phố, bà ấy cảm thấy an toàn.”

“Bà ấy không muốn cảm thấy như đang sống trong một pháo đài,” Webb nói, nhớ những lời bình luận mà Lucinda đã làm theo năm tháng.

“Chuyện này có thể sẽ làm bà ấy đổi ý. Đừng màng đến chuyện gắn một hệ thống tự động kêu cứu, vì các người ở cách quá xa thành phố cho nên sẽ chỉ lãng phí tiền bạc. Đặt một hệ thống báo động lớn sẽ đánh thức mọi người, nếu cậu muốn, nhưng nhớ rằng dây điện có thể bị cắt. Tốt nhất là nên gắn những cái khóa khác tốt hơn trên cửa và cửa sổ, và nuôi một con chó. Mọi người nên có một con chó.”

“Lucinda dị ứng với chó,” Webb nói nhăn nhó. Bây giờ anh sẽ không mang về một con nào và làm cho bà khốn khổ với những ngày tháng còn lại của đời bà.

Beshears thở dài. “Tôi cũng đã đoán đó là lý do tại sao cậu không bao giờ nuôi chó. Ừm, quên ý kiến đó đi.” Họ quay đầu lại và đi trở về phía thang máy. “Lucinda lại bị xây xẩm sau khi các người rời khỏi.”

“Tôi biết. Gloria có nói với tôi.”

“Bà cụ thật là bướng bỉnh,” Beshears bình luận. Họ đến chỗ thang máy, và lần này ông nhấn nút. “Gọi cho tôi nếu Roanna nhớ được bất cứ thứ gì, nếu không chúng ta không có cái mẹ gì hết.”

Roanna yên tĩnh nghỉ ngơi cho phần còn lại của ngày, tuy nhiên cô đã cảm thấy buồn nôn. Bác sĩ đã cho một liều thuốc nhẹ để khắc phục chuyện đó, và cô ăn gần hết bữa ăn trưa của cô, bữa ăn nhẹ có canh và trái cây. Lanette giỏi đến không ngờ trong phòng bệnh, đảm bảo Roanna có nhiều nước đá trong cái bình bên cạnh giường nơi cô có thể với tay tới, và giúp cô vào nhà vệ sinh khi cô cần đi. Còn không thì bà ngồi nhẫn nại, đọc cuốn tạp chí mà bà đã mua trong cửa hàng bán quà tặng, hoặc xem ti vi với âm thanh hạ thấp.

Webb đứng ngồi không yên. Anh lang thang trong và ngoài phòng, đăm chiêu ngắm khuôn mặt của Roanna bất cứ khi nào anh ở đó. Có cái gì đó về thái độ của cô làm anh thấy càng lúc càng bực bội. Cô quá yên lặng. Cô có lý do để khó chịu và cảnh báo, nhưng thay vào đó cô không lộ chút phản ứng với bất cứ thứ gì. Cô tránh nhìn vào mắt anh và viện cớ nhức đầu khi anh cố nói chuyện với cô. Y tá đến kiểm tra cô thường xuyên và nói là cô khá ổn, con ngươi của cô phản ứng bình thường, nhưng anh vẫn không thấy thoải mái.

Anh gọi về nhà hai lần để thăm hỏi Lucinda, nhưng cả hai lần Lucinda đều đích thân trả lời điện thoại và sẽ không để cho anh nói chuyện với Gloria. “Ta khoẻ,” bà nói một cách bực tức. “Cháu không nghĩ rằng bác sĩ sẽ đưa ta vào bệnh viện nếu có bất cứ thứ gì nghiêm trọng sao? Ta già, ta bị ung thư, và tim ta không còn như lúc xưa nữa. Theo cháu thì còn cái gì khác có thể không ổn chứ? Thực ra, ta không thể nghĩ tại sao ta lại thậm chí màng đến chuyện uống thuốc cho bệnh cảm lạnh.”

Cả hai lần bà đều đòi được nói chuyện với Roanna, và cả hai lần Roanna nhấn mạnh rằng cô không cảm thấy đủ khoẻ để nói chuyện. Webb lắng nghe cô nói chuyện và nhận ra cô nghe có vẻ phòng thủ, như thể cô đang cố giấu chuyện gì đó.

Rốt cuộc thì cô đã nhìn thấy kẻ tập kích cô chăng?

Nếu đúng vậy, thì tại sao cô lại không nói với Beshears? Không có lý do nào anh có thể nghĩ về chuyện cô giữ bí mật những chuyện như thế, không có ai để cho cô bao che cả. Tuy nhiên, cô đang chắc chắn là che giấu cái gì đó, và anh quyết tâm khám phá đó là gì. Không phải ngay bây giờ, khi mà cô vẫn còn chưa được vững, nhưng ngay khi cô có mặt ở nhà, anh sẽ bảo cô ngồi xuống ở một nơi riêng tư cho một cuộc nói chuyện ngắn.

Lanette nói là bà sẽ ở lại qua đêm, và Webb cuối cùng rời khỏi vào lúc chín giờ đêm đó. Tuy nhiên anh trở lại vào lúc 6 giờ 30 sáng hôm sau, sẵn sàng đón Roanna về nhà ngay khi cô được phép xuất viện. Cô đã sẵn sàng, đã mặc sẵn quần áo ra ngoài và trông khá hơn nhiều so với hôm qua. 24 tiếng đồng hồ bị buộc phải nghỉ ngơi đã giúp ích cho cô rất nhiều, thậm chí trong trường hợp này.

“Em ngủ có được không? ” anh hỏi.

Cô nhún vai. “Nhiều như bất kỳ người nào nằm trong bệnh viện, em nghĩ.”

Đằng sau lưng cô, Lanette nhìn anh và lắc đầu.

Sau tám giờ sáng bác sĩ đến và kiểm tra phản ứng của con ngươi của cô, sau đó mỉm cười và bảo cô về nhà. “Hãy thả lỏng trong một tuần lễ,” ông nói, “sau đó gặp bác sĩ gia đình để kiểm tra sức khoẻ tổng quát.”

Webb lái xe đưa họ về nhà, cố chạy chậm ở mỗi đường gồ và đường rầy xe lửa để không làm chấn động đầu cô. Mọi người ở nhà lúc đó đều ra gặp cô, và kế hoạch của anh về việc có một cuộc nói chuyện riêng với cô đã bị phá hủy. Anh không có cơ hội để ở một mình với cô suốt cả ngày. Cô đã bị đặt vào giường, mặc dù cô than phiền với vẻ hơi cáu kỉnh là cô thà ngồi trong ghế của cô, nhưng không có gì sẽ thỏa mãn Lucinda ngoại trừ việc nằm nghỉ. Lucinda và Gloria chăm chút cô từng li từng tí, Bessie ra vô ít nhất là mười lần để hỏi nếu cô có thấy thoải mái, và Tansy bỏ mặc nhà bếp của bà để đích thân mang khay thức ăn mà bà đã chuẩn bị với những món ưa thích của Roanna. Thậm chí Corliss cũng đưa mình vào thăm và hỏi một cách không thoải mái là liệu cô có ổn không.

Webb cứ xem chừng, biết là anh sẽ có được cơ hội của anh.

Nó đã không đến cho đến cuối đêm đó, khi tất cả những người khác đã đi ngủ. Anh đợi trong bóng tối, theo dõi ban công, và như anh đã nghĩ, chẳng bao lâu sau ánh đèn sáng lên trong căn phòng bên cạnh.

Anh biết cửa ra ban công của cô bị khoá, vì anh đã chính tay khóa chúng trước khi rời khỏi phòng cô lần cuối cùng. Anh đi ra ngoài, bước vào hành lang, nơi những ánh đèn đã được thắp sáng trong đêm kể từ khi Roanna bị thương, và lặng lẽ đi vào phòng cô.

Cô đã rời khỏi giường và một lần nữa ngồi gọn lỏn trong cái ghế khổng lồ, trông có vẻ êm ái đó, tuy nhiên cô không có đọc sách. Anh cho là đầu của cô vẫn còn rất đau cho nên cô không thể đọc. Thay vào đó cô đã bật truyền hình, giảm âm thanh xuống rất thấp đến nỗi anh gần như không nghe thấy.

Cô nhìn quanh với vẻ có tội khi cánh cửa mở ra. “Bắt quả tang nhé,” anh nói khẽ, đóng cửa lại sau lưng.

Ngay lập tức anh nhìn thấy vẻ băn khoăn trên mặt cô, trước khi cô biến nó thành vẻ trống rỗng. “Em chán phải nằm mãi trên giường,” cô giải thích. “Em nghỉ ngơi quá nhiều đến nỗi em không thấy buồn ngủ chút nào.”

“Anh hiểu,” anh nói. Cô đã nằm trên giường hết hai ngày, cô thấy chán thì đâu có gì là lạ. “Đó không phải là điều mà anh muốn nói đến.”

“Em biết,” cô nhìn xuống tay mình. “Em đã xử sự như một con ngốc vào hôm đó. Nó sẽ không tái diễn nữa.”

Đã có quá nhiều chuyện xảy ra kể từ hôm đó đến nỗi trong chốc lát anh ngây người nhìn cô, sau đó nhận ra cô đang nói về chuyện đã xảy ra khi họ cùng đi cưỡi ngựa. Anh đã là một kẻ vụng về ngốc nghếch, và như thường lệ, Roanna đang nhận trách nhiệm cho chuyện đó.

“Em đã không xử sự như kẻ ngốc,” anh nói một cách khắt nghiệt, đi đến cánh cửa ra ban công để kiểm tra lại, chỉ để chắc chắn là chúng đã được khoá. “Anh đã không muốn lợi dụng em, và anh đã xử lý sai mọi chuyện.” Anh đứng ở đó, ngắm nhìn bóng cô trong kính. “Nhưng đó là chuyện mà chúng ta sẽ nói đến sau này. Ngay bây giờ, anh muốn biết em đã không nói cho cảnh sát trưởng biết chuyện gì.”

Cô cứ giữ ánh mắt trên tay, nhưng anh thấy cách cô cứng đờ người. “Không có gì cả.” Anh có thể nhìn thấy sự hối lỗi, vẻ khó chịu, thậm chí là trong hình ảnh phản chiếu.

“Roanna.” anh quay lại và đi đến chỗ cô, ngồi xổm xuống ở phía trước ghế và nắm tay cô trong tay anh. Cô đang ngồi rõ ràng bằng cái tư thế ưa thích của cô, với chân kéo lên chỗ ngồi và được nhét dưới áo ngủ của cô. Anh nhìn dải băng trên đầu cô chứ không dám nhìn núm vú sẫm màu của cô săn cứng lại qua lớp vải trắng, vì anh không muốn bất cứ thứ gì phân tâm anh khỏi những điều anh muốn khám phá ra, và chỉ ở gần cô cũng đủ tệ hại rồi. “Em có thể đánh lừa người khác, nhưng họ không biết em như anh. Anh có thể biết khi em đang che giấu cái gì đó. Em đã nhìn thấy ai đánh em à? Em có nhớ nhiều hơn là em đang nói không? “

“Không,” cô nói vẻ khổ sở.

“Vậy thì là chuyện gì?”

“Không gì cả – “

“Ro,” anh nói như cảnh cáo. “Đừng nói dối với anh. Anh biết em quá rành. Em đang che giấu chuyện gì vậy?”

Cô cắn môi, bặm nó giữa răng cô, và đôi mắt nâu vàng ngước lên nhìn anh, chứa đầy nỗi đau khổ cùng cực, anh gần như với tay tới để an ủi cô. “Em bị mộng du,” cô nói.

Anh nhìn cô chằm chằm, sững sờ. Bất cứ thứ gì anh đã mong đợi, không phải là nó. “Gì cơ? “

“Em bị mộng du. Em đoán đó là một phần của lý do em bị mất ngủ,” cô giải thích bằng một giọng nhỏ dí, nhìn xuống lại. “Em ghét thức dậy ở những chỗ lạ, không biết em đã đến đó như thế nào, em đã làm gì, nếu có có ai đã từng nhìn thấy em. Em chỉ làm chuyện đó khi em ngủ say, vì thế-“

“Vì thế em không ngủ,” anh kết thúc. Anh cảm thấy mình choáng váng bên trong khi anh nhận ra kích cỡ của cái gánh nặng mà cô đã mang, áp lực mà cô phải sống. Chúa ơi, làm sao cô có thể chịu đựng nỗi điều đó? Làm sao cô có thể hoạt động? Lần đầu tiên, anh cảm thấy cốt lõi vấn đề của cô. Cô không còn là một Roanna bé nhỏ, tội nghiệp, không an toàn nữa. Cô là một người phụ nữ, một người nhà Davenport, cháu nội của Lucinda, chia sẽ sức mạnh của người nhà Davenport. “Em đang bị mộng du vào tối đêm đó.”

Cô hít sâu. “Em chắc là vậy. Em đã vô cùng mệt mỏi, em đi ngủ ngay khi em vào giường. Em không nhớ bất cứ chuyện gì cho đến khi em thức giấc trong hành lang với cái đầu đau như búa bổ và anh và Lucinda đang nghiêng người trên em. Em cứ nghĩ là em đã bị té xuống cầu thang, dù là em chưa bao giờ gặp bất cứ tai nạn nào trước đây khi em bị mộng du.”

“Chúa ơi.” Anh nhìn cô chằm chằm, run rẩy bởi hình ảnh hiện lên trong đầu. Cô đã tiến lại gần kẻ trộm như một con cừu non tiến vào lò mổ, không nhìn thấy hắn mặc dù mắt cô đang mở. Người mộng du trông tỉnh táo, nhưng họ không tỉnh. Có lẽ kẻ trộm thậm chí đã nghĩ cô có thể nhận biết hắn ta. Mưu toan ăn trộm và tấn công không phải là một tội ác mà phải cần đến giết người để tránh bị bắt giữ, nhưng dù sao thì cô cũng có thể gặp nguy hiểm. Không những các ổ khóa mới sẽ được gắn khắp nơi, cũng như hệ thống báo động sẽ làm cho người chết sống lại nếu có ai đó xâm nhập bất hợp pháp, nhưng anh sẽ chắc chắn làm cho mọi người trong hạt biết là cô có sự chấn động và không nhớ bất cứ thứ gì về sự cố. Bài báo về tội mưu toan ăn trộm đã được đăng tải, và như bước tiếp theo, anh sẽ cho in thông tin đó nữa.

“Tại sao em không nói với cảnh sát trưởng là em bị mộng du? “

“Có Lanette ở đó,” cô nói, như thể đó cũng đủ lý do.

Đúng vậy, nhưng phải mất một hồi lâu anh mới nghĩ ra. “Không ai biết cả, đúng không?”

Cô lắc nhẹ đầu, sau đó cau mày và ngưng chuyển động. “Nó thật xấu hổ, biết rằng em lang thang trong bộ đồ ngủ, nhưng còn hơn thế nữa. Nếu có bất kỳ ai biết …”

Một lần nữa, không cần phải là một thiên tài để hiểu rõ suy nghĩ của cô. “Corliss,” anh nói một cách quả quyết. “Em sợ con chó cái nhỏ đó sẽ dở trò bẩn thỉu với em.” Anh rà ngón tay cái qua mu bàn tay của cô, cảm giác được những đốt xương mỏng manh bên dưới lớp da.

Cô không đáp lại điều đó, chỉ nói, “Sẽ tốt hơn nếu không ai biết.”

“Cô ta sẽ không sống ở đây được lâu nữa.” Anh vui mừng là anh có thể thực hiện lời hứa đó.

Roanna giật giật mình. “Cô ta sẽ không sống ở đây nữa à? Tại sao? “

“Vì anh đã bảo cô ta dọn đi nơi khác. Cô ta có thể ở lại cho đến khi Lucinda … cô ta có thể ở lại thêm vài tháng nữa nếu cô ta cư xử đàng hoàng. Nếu cô ta không làm thế, cô ta sẽ phải rời khỏi trước đó. Lanette và Greg cũng sẽ phải tìm một nơi khác để sống. Greg kiếm được nhiều tiền, chẳng có lý do nào cho họ ăn bám vào Lucinda như cách họ đang làm.”

“Em nghĩ sống ở đây là quyết định của Lanette, của cô ấy và của Gloria.”

“Có lẽ, nhưng Greg có thể nói không. Anh không biết nhiều về Brock. Anh luôn thích anh ta, nhưng anh đã không mong anh ta là kẻ ăn bám.”

“Brock có kế hoạch,” Roanna giải thích, và một nụ cười yếu ớt bất ngờ chạm đến đôi môi nhợt nhạt của cô. “Anh ấy đang sống ở đây để anh ấy có thể tiết kiệm càng nhiều tiền càng tốt trước khi anh ấy kết hôn. Anh ấy sẽ xây cho mình một ngôi nhà. Anh ấy và hôn thê của anh ấy đã có kiến trúc sư phác thảo kế hoạch chi tiết.”

Webb nhìn chằm chằm vào miệng cô, bị mê hoặc bởi nụ cười nhỏ, tự phát đó. Anh đã không thể dụ được nó từ cô. “Hừm, ít ra thì có một kế hoạch,” anh làu bàu để che giấu phản ứng của mình. “Gloria và Harlan đang ở tuổi bảy mươi; anh sẽ không buộc họ dọn đi. Họ có thể sống ở đây cho hết phần còn lại của đời họ nếu họ muốn.”

“Em biết là anh không muốn ngôi nhà nhét đầy họ hàng,” cô nói. “Em cũng sẽ dọn đi nơi khác – “

“Em sẽ không đi đâu cả,” anh cắt ngang một cách khắc nghiệt, đứng lên.

Cô nhìn anh sững sờ.

“Đây là nhà của em, mẹ kiếp. Em nghĩ anh đang cố bảo em dọn ra ngoài à? ” Anh không thể đẩy sự tức giận ra khỏi giọng anh, không phải là vì nghĩ đến sự ra đi của cô, mà là vì cô đã nghĩ anh sẽ muốn cô làm thế.

“Em cũng chỉ là một người bà con xa,” cô nhắc anh. “Sẽ thế nào nếu chúng ta cùng sống ở đây, thậm chí là với Gloria và Harlan sống ở đây? Bây giờ thì khác, vì ngôi nhà có quá nhiều người, nhưng khi những người khác dọn đi nơi khác mọi người sẽ lại bàn tán nếu em không làm thế. Anh sẽ muốn kết hôn lại một ngày nào đó, và – “

“Đây là nhà của em,” anh lặp lại, nghiến răng lại để cố gắng hạ giọng xuống. “Nếu phải có một người trong chúng ta dọn ra ngoài thì anh sẽ là người đó.”

“Anh không thể làm thế,” cô nói, sững sờ. “Davenport sẽ thuộc về anh. Thật không đúng khi anh phải dọn ra chỉ để cho em có một chốn để ở.”

“Em chưa bao giờ nghĩ rằng nó phải là của em sao? ” anh cáu kỉnh nói, bị đẩy tới bên kia của sức chịu đựng. “Em là người nhà Davenport. Em không thấy căm ghét chuyện anh đang ở đây à?”

“Không và có.” Cô ngắm nhìn anh trong chốc lát, mắt cô tối và khó hiểu như những lời nói nằm giữa họ. “Em không căm ghét anh, nhưng em ghen tị anh, vì Davencourt sẽ thuộc về anh. Anh đã được nuôi lớn với hứa hẹn đó. Anh đã định hình sắn cuộc sống của mình quanh việc chăm sóc gia đình này, ngôi nhà này. Vì thế, anh xứng đáng có nó, và nó phải là của anh. Em biết khi em đi tìm anh ở Arizona, Lucinda sẽ thay đổi di chúc của bà, để lại mọi thứ cho anh lại; chúng tôi đã thảo luận nó trước. Nhưng mặc dù em ghen tị với anh, em chưa bao giờ nghĩ Davencourt là của em. Nó đã là nhà từ năm em lên bảy tuổi, nhưng nó không phải là của em. Đó là của Lucinda, và chẳng bao lâu nữa nó sẽ thuộc về anh.”

Cô thở dài, và cẩn thận tựa đầu vào lưng ghế. “Em có bằng quản trị kinh doanh, nhưng em có nó chỉ vì Lucinda cần được giúp đỡ. Em chưa bao giờ có hứng thú với kinh doanh và tài chính, trong khi anh thì rất thích. Loại công việc duy nhất mà em từng muốn làm huấn luyện ngựa. Em không muốn sống quãng đời còn lại trong những cuộc họp kinh doanh; anh hãy lấy nó, và chào mừng anh đến với nó. Em sẽ không bị nghèo túng, và anh biết điều đó. Em có di sản được thừa kế của em.”

Anh mở miệng định nói và cô giơ tay lên để chặn anh. “Em còn chưa nói xong. Khi em không còn cần đến ở đây nữa – ” cô ngừng lại, và anh biết cô đang nghĩ về cái chết của Lucinda, như anh đang nghĩ. Nó luôn ở đó, hiện lờ mờ trong tương lai của họ dù là họ có thể tự mình nói đến nó một cách công khai hay không. “Khi mọi chuyện kết thúc, em sẽ tạo dựng những chuồng ngựa của rêng em, một ngôi nhà của riêng em. Lần đầu tiên có một thứ sẽ thuộc về em, và không người nào khác có thể tước đoạt nó.”

Webb siết chặt nắm tay. Ánh mắt của cô rất rõ ràng, tuy nhiên rất xa cách, như thể cô ngoái lại nhìn mọi chuyện và mọi người đã từng bị tước đoạt từ cô khi cô còn quá trẻ và bất lực để có bất cứ kiểm soát gì trong cuộc sống của cô : cha mẹ cô, nhà cô, mỗi trung tâm của sự tồn tại của cô. Lòng tự trọng của cô đã bị lột sạch khỏi cô bởi Jessie, với sự trợ giúp vô tình của Lucinda. Nhưng cô đã có anh như thành trì của cô cho đến khi anh cũng đã quay lưng với cô, và từ đó Roanna đã để cho mình không có ai, không quan tâm đến chuyện gì. Cô đặt mình vào trong trạng thái ngủ. Trong khi cuộc sống của cô được giữ lại để cho cô hiến dâng mình cho Lucinda, nhưng thời gian đó đã đến lúc gần kết thúc.

Khi Lucinda chết, Roanna dự định rời khỏi.

Anh giận dữ trừng trừng nhìn xuống cô. Tất cả những người khác muốn Davencourt, và họ không xứng đáng để có nó. Roanna là người hợp pháp xứng đáng có nó, và cô không muốn nó. Cô muốn rời khỏi.

Anh đã quá giận dữ đến nỗi anh quyết định rằng tốt nhất là anh nên quay về phòng trước khi anh thật sự nổi nóng, một chuyện mà cô đang không ở dưới bất kỳ tình trạng nào để có thể chịu đựng và đó là điều mà anh không muốn làm. Anh hầm hầm đi ra cửa, nhưng ngừng lại ở đó để nói những lời sau cùng. “Chúng ta sẽ bàn lại mọi chuyện sau,” anh nói. “Nhưng em sẽ không dọn ra khỏi nhà này.”

Cô hít sâu. “Em chắc là vậy. Em đã vô cùng mệt mỏi, em đi ngủ ngay khi em vào giường. Em không nhớ bất cứ chuyện gì cho đến khi em thức giấc trong hành lang với cái đầu đau như búa bổ và anh và Lucinda đang nghiêng người trên em. Em cứ nghĩ là em đã bị té xuống cầu thang, dù là em chưa bao giờ gặp bất cứ tai nạn nào trước đây khi em bị mộng du.”

“Chúa ơi.” Anh nhìn cô chằm chằm, run rẩy bởi hình ảnh hiện lên trong đầu. Cô đã tiến lại gần kẻ trộm như một con cừu non tiến vào lò mổ, không nhìn thấy hắn mặc dù mắt cô đang mở. Người mộng du trông tỉnh táo, nhưng họ không tỉnh. Có lẽ kẻ trộm thậm chí đã nghĩ cô có thể nhận biết hắn ta. Mưu toan ăn trộm và tấn công không phải là một tội ác mà phải cần đến giết người để tránh bị bắt giữ, nhưng dù sao thì cô cũng có thể gặp nguy hiểm. Không những các ổ khóa mới sẽ được gắn khắp nơi, cũng như hệ thống báo động sẽ làm cho người chết sống lại nếu có ai đó xâm nhập bất hợp pháp, nhưng anh sẽ chắc chắn làm cho mọi người trong hạt biết là cô có sự chấn động và không nhớ bất cứ thứ gì về sự cố. Bài báo về tội mưu toan ăn trộm đã được đăng tải, và như bước tiếp theo, anh sẽ cho in thông tin đó nữa.

“Tại sao em không nói với cảnh sát trưởng là em bị mộng du? “

“Có Lanette ở đó,” cô nói, như thể đó cũng đủ lý do.

Đúng vậy, nhưng phải mất một hồi lâu anh mới nghĩ ra. “Không ai biết cả, đúng không?”

Cô lắc nhẹ đầu, sau đó cau mày và ngưng chuyển động. “Nó thật xấu hổ, biết rằng em lang thang trong bộ đồ ngủ, nhưng còn hơn thế nữa. Nếu có bất kỳ ai biết …”

Một lần nữa, không cần phải là một thiên tài để hiểu rõ suy nghĩ của cô. “Corliss,” anh nói một cách quả quyết. “Em sợ con chó cái nhỏ đó sẽ dở trò bẩn thỉu với em.” Anh rà ngón tay cái qua mu bàn tay của cô, cảm giác được những đốt xương mỏng manh bên dưới lớp da.

Cô không đáp lại điều đó, chỉ nói, “Sẽ tốt hơn nếu không ai biết.”

“Cô ta sẽ không sống ở đây được lâu nữa.” Anh vui mừng là anh có thể thực hiện lời hứa đó.

Roanna giật giật mình. “Cô ta sẽ không sống ở đây nữa à? Tại sao? “

“Vì anh đã bảo cô ta dọn đi nơi khác. Cô ta có thể ở lại cho đến khi Lucinda … cô ta có thể ở lại thêm vài tháng nữa nếu cô ta cư xử đàng hoàng. Nếu cô ta không làm thế, cô ta sẽ phải rời khỏi trước đó. Lanette và Greg cũng sẽ phải tìm một nơi khác để sống. Greg kiếm được nhiều tiền, chẳng có lý do nào cho họ ăn bám vào Lucinda như cách họ đang làm.”

“Em nghĩ sống ở đây là quyết định của Lanette, của cô ấy và của Gloria.”

“Có lẽ, nhưng Greg có thể nói không. Anh không biết nhiều về Brock. Anh luôn thích anh ta, nhưng anh đã không mong anh ta là kẻ ăn bám.”

“Brock có kế hoạch,” Roanna giải thích, và một nụ cười yếu ớt bất ngờ chạm đến đôi môi nhợt nhạt của cô. “Anh ấy đang sống ở đây để anh ấy có thể tiết kiệm càng nhiều tiền càng tốt trước khi anh ấy kết hôn. Anh ấy sẽ xây cho mình một ngôi nhà. Anh ấy và hôn thê của anh ấy đã có kiến trúc sư phác thảo kế hoạch chi tiết.”

Webb nhìn chằm chằm vào miệng cô, bị mê hoặc bởi nụ cười nhỏ, tự phát đó. Anh đã không thể dụ được nó từ cô. “Hừm, ít ra thì có một kế hoạch,” anh làu bàu để che giấu phản ứng của mình. “Gloria và Harlan đang ở tuổi bảy mươi; anh sẽ không buộc họ dọn đi. Họ có thể sống ở đây cho hết phần còn lại của đời họ nếu họ muốn.”

“Em biết là anh không muốn ngôi nhà nhét đầy họ hàng,” cô nói. “Em cũng sẽ dọn đi nơi khác – “

“Em sẽ không đi đâu cả,” anh cắt ngang một cách khắc nghiệt, đứng lên.

Cô nhìn anh sững sờ.

“Đây là nhà của em, mẹ kiếp. Em nghĩ anh đang cố bảo em dọn ra ngoài à? ” Anh không thể đẩy sự tức giận ra khỏi giọng anh, không phải là vì nghĩ đến sự ra đi của cô, mà là vì cô đã nghĩ anh sẽ muốn cô làm thế.

“Em cũng chỉ là một người bà con xa,” cô nhắc anh. “Sẽ thế nào nếu chúng ta cùng sống ở đây, thậm chí là với Gloria và Harlan sống ở đây? Bây giờ thì khác, vì ngôi nhà có quá nhiều người, nhưng khi những người khác dọn đi nơi khác mọi người sẽ lại bàn tán nếu em không làm thế. Anh sẽ muốn kết hôn lại một ngày nào đó, và – “

“Đây là nhà của em,” anh lặp lại, nghiến răng lại để cố gắng hạ giọng xuống. “Nếu phải có một người trong chúng ta dọn ra ngoài thì anh sẽ là người đó.”

“Anh không thể làm thế,” cô nói, sững sờ. “Davenport sẽ thuộc về anh. Thật không đúng khi anh phải dọn ra chỉ để cho em có một chốn để ở.”

“Em chưa bao giờ nghĩ rằng nó phải là của em sao? ” anh cáu kỉnh nói, bị đẩy tới bên kia của sức chịu đựng. “Em là người nhà Davenport. Em không thấy căm ghét chuyện anh đang ở đây à?”

“Không và có.” Cô ngắm nhìn anh trong chốc lát, mắt cô tối và khó hiểu như những lời nói nằm giữa họ. “Em không căm ghét anh, nhưng em ghen tị anh, vì Davencourt sẽ thuộc về anh. Anh đã được nuôi lớn với hứa hẹn đó. Anh đã định hình sắn cuộc sống của mình quanh việc chăm sóc gia đình này, ngôi nhà này. Vì thế, anh xứng đáng có nó, và nó phải là của anh. Em biết khi em đi tìm anh ở Arizona, Lucinda sẽ thay đổi di chúc của bà, để lại mọi thứ cho anh lại; chúng tôi đã thảo luận nó trước. Nhưng mặc dù em ghen tị với anh, em chưa bao giờ nghĩ Davencourt là của em. Nó đã là nhà từ năm em lên bảy tuổi, nhưng nó không phải là của em. Đó là của Lucinda, và chẳng bao lâu nữa nó sẽ thuộc về anh.”

Cô thở dài, và cẩn thận tựa đầu vào lưng ghế. “Em có bằng quản trị kinh doanh, nhưng em có nó chỉ vì Lucinda cần được giúp đỡ. Em chưa bao giờ có hứng thú với kinh doanh và tài chính, trong khi anh thì rất thích. Loại công việc duy nhất mà em từng muốn làm huấn luyện ngựa. Em không muốn sống quãng đời còn lại trong những cuộc họp kinh doanh; anh hãy lấy nó, và chào mừng anh đến với nó. Em sẽ không bị nghèo túng, và anh biết điều đó. Em có di sản được thừa kế của em.”

Anh mở miệng định nói và cô giơ tay lên để chặn anh. “Em còn chưa nói xong. Khi em không còn cần đến ở đây nữa – ” cô ngừng lại, và anh biết cô đang nghĩ về cái chết của Lucinda, như anh đang nghĩ. Nó luôn ở đó, hiện lờ mờ trong tương lai của họ dù là họ có thể tự mình nói đến nó một cách công khai hay không. “Khi mọi chuyện kết thúc, em sẽ tạo dựng những chuồng ngựa của rêng em, một ngôi nhà của riêng em. Lần đầu tiên có một thứ sẽ thuộc về em, và không người nào khác có thể tước đoạt nó.”

Webb siết chặt nắm tay. Ánh mắt của cô rất rõ ràng, tuy nhiên rất xa cách, như thể cô ngoái lại nhìn mọi chuyện và mọi người đã từng bị tước đoạt từ cô khi cô còn quá trẻ và bất lực để có bất cứ kiểm soát gì trong cuộc sống của cô : cha mẹ cô, nhà cô, mỗi trung tâm của sự tồn tại của cô. Lòng tự trọng của cô đã bị lột sạch khỏi cô bởi Jessie, với sự trợ giúp vô tình của Lucinda. Nhưng cô đã có anh như thành trì của cô cho đến khi anh cũng đã quay lưng với cô, và từ đó Roanna đã để cho mình không có ai, không quan tâm đến chuyện gì. Cô đặt mình vào trong trạng thái ngủ. Trong khi cuộc sống của cô được giữ lại để cho cô hiến dâng mình cho Lucinda, nhưng thời gian đó đã đến lúc gần kết thúc.

Khi Lucinda chết, Roanna dự định rời khỏi.

Anh giận dữ trừng trừng nhìn xuống cô. Tất cả những người khác muốn Davencourt, và họ không xứng đáng để có nó. Roanna là người hợp pháp xứng đáng có nó, và cô không muốn nó. Cô muốn rời khỏi.

Anh đã quá giận dữ đến nỗi anh quyết định rằng tốt nhất là anh nên quay về phòng trước khi anh thật sự nổi nóng, một chuyện mà cô đang không ở dưới bất kỳ tình trạng nào để có thể chịu đựng và đó là điều mà anh không muốn làm. Anh hầm hầm đi ra cửa, nhưng ngừng lại ở đó để nói những lời sau cùng. “Chúng ta sẽ bàn lại mọi chuyện sau,” anh nói. “Nhưng em sẽ không dọn ra khỏi nhà này.”

Bình luận
× sticky