Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Sắc Màu Hoàng Hôn (Shades Of Twilight)

Chương 21

Tác giả: Linda Howard

Corliss luồn vào phòng ngủ của Roanna. Ả đang ở một mình trên lầu, vì những người khác hoặc là đã đi làm hoặc là đang ở dưới lầu ăn sáng. Ả đã cố gắng để ăn, nhưng với cái đầu đau như búa bổ và cái bụng khó chịu cho nên ả chỉ giả vờ ngồi ở đó. Ả cần một ít thuốc, chỉ một ít để làm ả cảm thấy dễ chịu hơn, nhưng tất cả số tiền mà ả đã đánh cắp được lần trước bây giờ đã hết sạch.

Khi Webb và Roanna bước vào phòng điểm tâm, ả đã coi điều cần thiết là phải đứng dậy và lặng lẽ rời khỏi phòng một cách trang trọng, khinh khỉnh, nhưng họ đã không quan tâm, đồ khốn. Ả đã dừng lại ngay bên ngoài cửa và lắng nghe, chờ để nghe những gì họ sẽ nói về ả. Họ đã không đề cập gì đến ả, như thể ả không đủ quan trọng để thảo luận. Webb đã bảo ả rời khỏi Davencourt và vút! cứ như ả không còn là một vấn đề nữa. Thay vào đó, Webb đã công bố là hắn và Roanna sắp kết hôn.

Kết hôn ư! Corliss không thể tin nổi. Ý nghĩ đó làm mờ tâm trí của ả bởi sự cuồng nộ. Tại sao có kẻ, nhất là một người như Webb, lại muốn cưới một người câm như hến giống Roanna chứ? Corliss ghét tên khốn đó, nhưng ả không đánh giá thấp hắn ta. Bất kể những gì hắn đã nói, ả có thể xử lý Roanna, ả chắc chắn vậy. Tuy nhiên ả không thể xử lý Webb. Hắn quá cứng rắn, quá dữ dằn. Hắn sẽ ném ả ra khỏi Davencourt. Và đó là lý do tại sao ả phải dứt bỏ hắn.

Ả không thể rời khỏi Davencourt. Ả cảm thấy phát ốm vì hoảng sợ với cái viễn cảnh đó. Không ai có vẻ quan tâm việc ả cần sống ở đây. Ả không thể quay lại ngôi nhà nhỏ tồi tàn ở Sheffield, trở lại làm một người bà con đáng thướng với bọn nhà giàu Davenports. Bây giờ ả là một người quan trọng, là Cô Corliss Spence của Davencourt. Nếu Webb ném ả ra ngoài, ả sẽ lại trở thành một người không là gì lại. Ả sẽ không có các phương tiện, có tiền cho cái thói quen nhỏ đắt tiền của ả. Ý nghĩ đó thật là không thể chịu đựng nổi. Ả phải trừ khử Webb.

Ả lục xét khắp phòng của Roanna. Ả sẽ lấy tiền, nhưng trước tiên ả muốn lục lọi xung quanh một chút. Ả đã đến phòng của Webb lúc nãy, hi vọng là tìm được cái gì đó mà ả có thể sử dụng, nhưng – thật bất ngờ, thật bất ngờ là chẳng có vẻ gì là hắn đã ngủ ở đó. Giường của hắn đã rất hoàn hảo, không có một nếp nhăn nào. Không biết vì sao ả không thể tin là hắn tự dọn giường của mình, không phải là Webb Tallant kiêu ngạo.

Ồ, hắn không phải là kẻ ranh mãnh sao? Chẳng có gì lạ khi là hắn đã không muốn có lại dãy phòng cũ của hắn. Hắn đã chọn cái phòng bên cạnh phòng Roanna để họ có sự sắp xếp nhỏ của họ, một mình ở phía sau nhà.

Rồi ả vào phòng của Roanna, và không còn nghi ngờ gì nữa, cái giường như là một con tàu bị hỏng, và cả hai cái gối vẫn còn giữ nguyên dấu vết của những chiếc đầu đã gối lên chúng. Có ai sẽ nghĩ tới điều đó từ một cô Roanna khó tính, người thậm chí không hẹn hò chứ? Nhưng cô ta chắc chắn là không cảm thấy bực bội khi làm tình, từ vẻ ngoài của cái giường. Cô ta cũng rất thông minh. Corliss ghét phải thừa nhận điều đó, nhưng đây là lần đầu tiên Roanna làm một chuyện thông minh. Cô ta đã chắc chắn là Webb sẽ không bảo cô ta rời khỏi, do việc dâng hiến cơ thể mình, và bằng cách nào đó cô ta đã thuyết phục hắn kết hôn với cô ta. Có lẽ cô ta ở trên giường sẽ tốt hơn so với bình thường. Corliss lẽ ra đã ngủ với hắn nếu ả nghĩ ra chuyện đó. Nó làm ả thấy bực tức vì ả đã không làm.

Ả lan man đi vào phòng tắm và mở cánh cửa kính của tủ thuốc. Roanna không bao giờ giữ bất cứ thứ gì thú vị trong đó, không có thuốc tránh thai hoặc bao cao su, không có màn tránh thai, chỉ có kem đánh răng và những thứ cực chán ngán như thế. Cô ta thậm chí cũng không có mỹ phẩm nào tốt để Corliss có thể mượn.

Ả nhìn xuống cái sọt rác nhỏ và đờ người ra. “À, thì ra,” ả nói khẽ, cúi xuống để nhặt cái hộp lên. Là hộp đựng que tự thử thai.

Thì ra đó là cách Roanna đã làm được điều đó.

Cô ta là một người nhanh tay, Corliss phải công nhận điều đó. Cô ta chắc đã có kế hoạch và vào giường với hắn ngay khi cô ta đến Arizona. Cô ta có lẽ đã không mong có thai quá nhanh, nhưng chuyện quái gì chứ, thỉnh thoảng phải mạo hiểm mới được trúng mánh.

Không phải Harper Neeley sẽ muốn biết tin tức này sao?

Rốt cuộc ả không cần phải lo lắng đến vấn đề tiền bạc. Điều này tốt đến mức không thể chờ thêm nữa. Ả nhanh chóng lẻn ra khỏi phòng của Roanna và quay về phòng ả. Harper là hy vọng duy nhất của ả. Hắn là một kẻ kỳ lạ; hắn làm ả sợ, nhưng hắn cũng làm ả phấn khích. Hắn trông giống như là không có gì quá thấp hèn hay dâm đãng để cho hắn làm, không có gì mà hắn sẽ ngại ngần làm. Thật kỳ quặc ở cách hắn căm ghét Webb, gần như đến mức hắn không thể nghĩ về bất cứ thứ gì khác, nhưng đó là sự thuận lợi cho ả. Harper đã cẩu thả hai lần, nhưng hắn sẽ vẫn tiếp tục thử. Hắn giống như một cây súng; tất cả ả chỉ cần làm là nhắm đích và bóp cò.

Ả gọi hắn để chuẩn bị cho một cuộc gặp mặt.

Mắt Harper hấp háy với vẻ lạnh lùng, hoang dã làm Corliss rùng mình bên trong vì vừa sợ vừa thoả mãn. Phản ứng của hắn còn dữ dội hơn ả đã mong đợi.

“Em có chắc là cô ta có thai hay không?” Hắn khẽ hỏi, ngả người trên ghế để cho hai chân ghế trước rời khỏi sàn nhà. Hắn giữ thăng bằng trên hai chân sau của cái ghế như một con thú chuẩn bị tấn công.

“Tôi đã nhìn thấy hộp đựng que thử thai,” Corliss trả lời. “Nó nằm trong sọt rác, vì thế cô ta chắc đã làm chuyện đó chỉ mới sáng nay. Sau đó họ xuống dưới lầu cười tươi rói và Webb đã nói họ sắp kết hôn. Thế còn tiền của tôi thì sao?” Harper mỉm cười với ả, mắt hắn trở nên rất xanh và trống rỗng. “Tiền ư?”

Sự hoảng sợ rỉa vào thần kinh của ả. Ả cần một ít tiền; Ả đã quá vội vã để thoát khỏi căn phòng của Roanna, và bây giờ ả thật sự cần một hoặc hai liều hít để giữ ả đứng vững. Ả thật sự rất căng thẳng; ả chỉ còn hai ngày trước khi Webb buộc ả dọn đi. Harper phải làm cái gì đó, nhưng sự chờ đợi đang giết chết ả. Ả không thể bám vững nữa trừ phi ả có thể có một ít ma túy để giữ ả bình tĩnh.

“Em chưa bao giờ nói đến chuyện tiền bạc cả,” hắn nói lè nhè, và nụ cười của hắn làm ả lạnh người một lần nữa. Bối rối ả nhìn quanh quất. Ả không thích nơi này. Ả luôn gặp Harper ở những nơi khác nhau, những địa điểm công khai: trạm dừng xe tải, quầy rượu, ở những nơi như thế. Sau lần đầu, họ đã luôn gặp nhau bên ngoài thành phố.

Lần này hắn đã đưa cho ả bản hướng dẫn đến ngôi nhà lưu động nhỏ ọp ẹp ở một nơi xa xôi hẻo lánh. Có nhiều chiếc xe phế liệu trong sân, những cái ghế cũ và những cái lò xo giường chất bừa bãi trong sân, như thể chúng bị thẩy ra bên ngoài và không bao giờ được ngó đến lại. Ngôi nhà lưu động nhỏ xíu, bao gồm một cái nhà bếp nhỏ chật hẹp với một cái bàn bé tẹo và hai cái ghế như phòng ăn, một cái ghế trường kỷ bị nứtvà một cái tivi 19 inch đặt ở cuối cái bàn ọp ẹp, và ả có thể nhìn thấy căn phòng tắm cỡ cái tủ áo và một cái phòng ngủ trong đó cái giường đôi chiếm hết toàn bộ căn phòng. Chén đĩa bẩn, chai bia, bao thuốc lá vò nhàu, đồ gạt tàn đầy thuốc, và quần áo dơ bẩn để khắp nơi.

Đây không phải là nơi mà Harper sống. Có một cái tên khác, chữ viết sơ sài trên hộp thư, nhưng ả không thể nhớ nó là gì. Hắn đã nói phòng lưu động thuộc về một người bạn. Bây giờ ả tự hỏi không biết “người bạn” đó có từng nghe cái tên Harper Neeley hay không.

“Tôi phải có tiền,” ả buột miệng nói ra. “Đó là thoả thuận.”

“Không. Thỏa thuận là em sẽ đưa cho tôi thông tin về Tallant, và tôi sẽ giải quyết vấn đề của em cho em.”

“Anh đã không làm được chuyện gì cả !” ả cáu kỉnh.

Hắn chớp mắt, cái nhìn lạnh lùng của hắn thậm chí còn lạnh lùng hơn, và một cách muộn màng ả ước gì ả đã ngậm miệng lại.

“Nó mất nhiều thời gian hơn tôi mong đợi,” cô nói, cố chỉnh giọng mình thành lời khẩn nài. “Tôi túng quẫn, và tôi cần nhiều thứ. Anh biết con gái là thế nào mà – “

“Tôi biết những kẻ nghiện ma túy là như thế nào,” hắn nói hờ hững.

“Tôi không phải là người nghiện ma túy !” ả giận dữ. “Tôi chỉ thỉnh thoảng dùng một ít để thả lỏng thần kinh của tôi thôi.”

“Đương nhiên, và cứt của em cũng không có mùi hôi thối.”

Ả đỏ mặt, nhưng có cái gì đó trong cách hắn đang nhìn làm ả không dám chọc vào hắn nữa. Bối rối ả đứng dậy từ ghế trường kỷ, nhấc đùi khỏi cái ghế giả da nơi mà mồ hôi đã làm ả dính vào thứ đồ chết tiệt đó. Ả nhìn thấy ánh mắt của hắn thả xuống đôi chân của ả, và ả ước gì là ả đã không mặc quần soóc. Nó nóng một cách khốn kiếp, và ả đã không ngờ là sẽ ngồi lên một cái ghế giả da, vì Chúa. Ả ước gì là ả đã không mặc cái quần soóc này, nhưng nó là cái quần mà ả yêu thích vì nó rất ngắn và bó sát, và ngoài ra nó có màu trắng, thật sự khoe khoang làn da rám nắng của ả.

“Tôi phải đi,” ả nói, cố che giấu sự bối rối của ả. Harper chưa bao giờ thử bất cứ thứ gì với ả, nhưng rồi họ đã chưa bao giờ gặp nhau ở những nơi mà hắn có thể làm được. Không phải là hắn xấu xí, khác xa thì khác, đối với một người đàn ông lớn tuổi, nhưng hắn làm ả sợ vãi linh hồn. Có lẽ nếu họ ở một nơi nào đó mà ả không cô độc một mình, như trong khách sạn, nơi mà ai đó sẽ nghe được nếu ả la hét, vì Harper trông giống như một người đàn ông có thể làm phụ nữ la thét.

“Em không mặc quần lót,” hắn quan sát, không hề di chuyển khỏi cái vị trí cân đối của hắn trên hai chân sau của cái ghế. “Tôi có thể nhìn thấy được cả cái mảng lờ mờ tối của em qua cái quần soóc.”

Ả biết; đó là lý do tại sao ả thích mặc quần soóc nhất. Ả yêu thích cách đàn ông nhìn ả, sau đó giả vờ ngạc nhiên và nhìn lại lần nữa, với mắt của họ lòi ra và lưỡi của họ thè ra như chó. Nó làm ả cảm thấy hấp dẫn, nóng bỏng. Nhưng khi Harper nhìn ả, ả không cảm thấy nóng bỏng mà cảm thấy sợ.

Hắn nghiêng cái ghế thậm chí ra phía sau hơn và cho tay vào trong túi phải quần jean của hắn. Hắn rút ra một cái túi nhỏ chứa khoảng một ouce bột trắng, vặn lại và được cột lại bằng một sợi len đỏ ở cổ túi. Sợi len thu hút ánh mắt của ả, và giữ nó ở đó. Ả chưa bao giờ nhìn thấy một cái túi thuốc phiện được buộc bằng một sợi len đỏ trước đây. Nó trông có vẻ đẹp kỳ lạ, phi hiện thực.

Hắn đung đưa cái túi nhỏ qua lại. “Em muốn có thứ này, hay tiền?”

Tiền, ả cố nói, nhưng môi ả không thốt ra lời. Cái túi nhỏ đung đưa qua lại. Ả nhìn chằm chằm vào nó, bị thôi miên, đầy thích thú. Có tuyết trong cái túi nhỏ đó, một món quà Giáng sinh được buộc bằng sợi len đỏ.

“C – có lẽ chỉ một ít,” ả thì thầm. Chỉ một ít. Đó là tất cả những gì ả cần. Một cái hít nhỏ để đuổi đi sự căng thẳng.

Một cách cẩu thả hắn quay lại và hất hết mọi thứ khỏi cái mặt bàn nhỏ bẩn thỉu, hất báo chí và những cái gạt tàn thuốc cùng đống chén đĩa dơ bẩn xuống đống rác trên sàn và trông như là đang ở nhà của hắn. Người sở hữu căn phòng lưu động này có thể chẳng hề nhận thấy sự khác biệt. Sau đó hắn tháo sợi len màu đỏ và cẩn thận đổ một ít bột trắng lên bàn. Một cách háo hức Corliss bắt đầu tiến về phía trước, nhưng hắn ném cho ả cái nhìn hờ hững lạnh nhạt làm ả dừng lại. “Đợi đã,” hắn nói. “Nó còn chưa sẵn sàng cho em đâu.”

Một cái cạc chèn vào tạp chí, một trong những cái cạc nhỏ ngớ ngẩn được nhét đầy tất cả các trang, để cho độc giả có cơ hội trở thành người đăng ký, đang nằm trên sàn. Harper nhặt nó lên và bắt đầu chia đống bột trắng nhỏ đó thành từng hàng đều nhau trên bàn. Corliss quan sát cử chỉ nhanh nhẹn, chắc chắn của hắn. Hắn đã làm chuyện này trước đây, nhiều lần. Điều đó làm ả thấy bối rối, vì ả cứ nghĩ là ả biết làm thế nào để nhận diện những con nghiện, và Harper không có bất cứ dấu hiệu nào.

Những hàng nhỏ bây giờ đã được hoàn hảo, có bốn hàng. Chúng không dài lắm, nhưng chúng sẽ dài ra thôi. Ả run rẩy, nhìn chúng chằm chằm, chờ đợi được nghe lời nói là ả đã được phép.

Harper lấy một cái ống hút từ túi của hắn. Đó là một cái ống hút nước ngọt bình thường, được cắt ngắn bớt khoảng hơn một inch. Nó ngắn hơn so với cái ả thích, quá ngắn đến nỗi ả sẽphải cúi xuống ngay ở bàn và cẩn thận không để tay ả đụng trúng hàng thuốc và làm hỏng chúng. Nhưng đó là một cái ống hút, và khi hắn đưa cho ả, ả háo hức nắm lấy nó.

Hắn chỉ một chỗ trên sàn nhà. “Em có thể đứng ở đó.”

Phòng lưu động quá nhỏ đến nỗi chỉ cần bước tới một bước. Ả bước tới, sau đó nhìn cái bàn và nhìn lại hắn. Ả sẽ phải gập người tới phía trước và nhướn người để với được đến hàng thuốc. “Nó quá xa,” ả nói.

Hắn nhún vai. “Em sẽ làm được.”

Ả vươn ra phía trước và chống tay trái lên bàn và cẩn thận giữ cái ống hút nhỏ trong tay phải của ả. Ả cúi mình tới phía trước, chầm chậm, hy vọng là ả sẽ không bị ngã và làm lật đổ cái bàn. Những hàng thuốc đến gần hơn và ả nâng ống hút đến mũi, mong đợi có được cảm giác bay bổng khi đầu của ả giãn ra, phấn khích-

“Em làm không đúng,” hắn nói.

Ả cứng người, ánh mắt của ả vẫn chiếu vào những hàng thuốc nhỏ dễ thương đó. Ả phải có chúng. Ả không thể đợi lâu hơn nữa. Nhưng ả sợ không dám di chuyển, sợ những gì sẽ xảy ra nếu ả di chuyển trước khi Harper nói là ả có thể làm.

“Em phải cở quần ra trước.”

Giọng hắn vô cảm, như thể họ đang chơi trò Tôi-có-thể-không? Nhưng bây giờ ả biết hắn muốn gì, và sự nhẹ nhõm hầu như làm đầu gối ả quỵ xuống. Chỉ là làm tình thôi, không có vấn đề gì hết. Hắn già hơn bất cứ một người nào khác mà ả từng làm tình qua thì sao chứ? Những hàng thuốc vẫy tay ra hiệu, và chuyện hắn mấy tuổi không quan trọng.

Vội vàng ả đứng thẳng lên và cởi khuy quần soóc, để cho chúng rơi xuống mắt cá chân. Ả bắt đầu bước ra khỏi chúng, nhưng hắn lại chặn ả lại. “Để chúng ở đó. Tôi không muốn đôi chân của em dang ra, nó chặt hơn khi chúng ở bên nhau.”

Ả nhún vai. “Bất cứ cái gì làm nổ máy kéo của anh.”

Ả không chú ý thêm nữa đến hắn khi hắn di chuyển ra phía sau ả. Ả cúi mình tới phía trước, háo hức tập trung vào mớ thuốc, tay trái tựa trên bàn, tay phải giữ cái ống hút. Đầu ống hút chạm vào thứ bột trắng, và ả hít mạnh đúng lúc hắn đâm vào ả, thúc mạnh, sức đẩy của hắn làm cái ống hút trượt ngang qua bàn và hất mớ thuốc ra khỏi cái hàng gọn gẽ. Ả đang rất khô, và hắn đang làm ả đau. Ả đuổi theo chất thuốc với cái ống hút và hắn lại thúc mạnh, làm ả lại bị hụt. Ả rên rỉ, điên cuồng điều chỉnh vị trí của ả và hít chăm chỉ hết mức có thể để hút hết những hạt bột mà đầu ống hút có thể chạm vào.

Bạch phiến bị đổ khắp bàn. Chẳng ích gì trong việc cố nhắm đích, chỉ chọn đến thời điểm ả hít vào là hắn lại nhịp nhàng đẩy ả tới phía trước. Corliss giữ cái ống hút ngắn đến mũi, ngấu nghiến quét nó qua bàn, hút mạnh qua mũi của ả khi ả đưa người tới lui, qua lại, và chẳng quan trọng gì nữa là hắn đang làm ả đau, khốn kiếp hắn, vì ả đã hít được đủ, và sự sung sướng, sự hưng phấn, đang phát tán qua người ả.Ả không quan tâm đến chuyện hắn đang làm chừng nào mà hắn có thể đưa thuốc cho ả, và chừng nào mà hắn giải quyết Webb Tallant trước khi tên khốn đó tống ả ra khỏi Davencourt.

***

Chiều hôm đó khi Roanna trở về từ cuộc họp của Hội Sử học, cô mở cửa ga ra xe và thấy Corliss đã về nhà trước cô và lợi dụng sự vắng mặt của cô đã đậu xe của cô ta vào chỗ của cô. Thở dài, cô nhấn nút điều khiển từ xa để hạ thấp cửa ga ra lại, và đậu xe của cô bên hông nhà. Corliss sẽ dọn đi trong hai ngày nữa; cô có thể kiên nhẫn cho bao lâu đó. Nếu cô nói bất cứ thứ gì về chỗ đậu xe, sẽ gây thêm một cảnh tượng lớn khác làm Lucinda khó chịu, một chuyện mà cô muốn tránh.

Cô đang đi qua sân để đến cửa sau thì có cái gì đó khẽ lay động trong tận đáy lòng, và cô dừng lại nhìn quanh quất. Đó là một trong những đẹp trời nhất mà cô từng nhìn thấy. Bầu trời có một màu xanh thẫm và không khí rõ ràng là trong trẻo một cách khác thường, không có chút độ ẩm trong hơi nóng như bình thường. Sức nóng quá mãnh liệt đến nỗi tựa như một cái ve vuốt, phát tán mùi hương thơm ngát nồng nàn từ những bụi hoa hồng, đã được cẩn thận trồng qua nhiều thập niên và đang nở rộ. Xuống dưới chuồng ngựa, những con ngựa đang đi nghênh ngang và đung đưa cái đầu bóng loáng đầy sức sống của chúng. Sáng hôm đó, Webb đã ngỏ lời cầu hôn với cô. Và trên tất cả, cô đang mang thai con của anh.

Có thai. Cô đã thật sự có thai. Cô vẫn còn hơi choáng váng, như thể nó không thể xảy đến với cô, và cô đã quá bị phân tâm đến nỗi cô không biết điều gì đã được thảo luận ở cuộc họp Hội Sử Học. Cô đã quá quen thuộc với việc là người duy nhất sống trong cơ thể của cô. Làm sao cô quen với khái niệm này khi có một người khác sống bên trong cô chứ? Nó thật xa lạ, và thật đáng sợ. Làm thế nào lại có một điều rất kỳ lạ rất quý báu như thế? Cô đã hạnh phúc đến phát khóc.

Điều đó, cũng cảm thấy xa lạ. Cô thấy rất vui. Cô kiểm tra cảm xúc một cách cẩn thận. Cô sắp kết hôn với Webb. Cô sẽ nuôi dạy con cái và những con ngựa. Cô nhìn lên ở ngôi nhà cổ khổng lồ và cảm thấy sự hoan hỉ và sự sở hữu bao trùm cô. Davencourt là của cô. Bây giờ nó là nhà cô, thực sự và nghiêm chỉnh. Phải, cô rất vui. Ngay cả với chuyện không thể tránh được là ngày chết của Lucinda đang đến gần hơn nhưng cô vẫn thấy đầy mãn nguyện.

Webb nói đúng; Jessie đã đầu độc cuộc đời cô đủ rồi, làm cô tin rằng cô quá xấu xí và vụng về để cho bất kỳ ai yêu thương được cô. Ồh, Jessie đã từng là một con chó cái đầy ác ý, và cô ta đã nói dối. Roanna cảm thấy nhận thức đó thấm vào từng tế bào trong cô. Cô là một người có năng lực, dễ thương, và cô có năng khiếu đặc biệt với ngựa. Cô đã được yêu thương; Lucinda yêu thương cô, Loyal yêu thương cô, Bessie và Tansy đều yêu thương cô. Gloria và Lanette đã lo lắng khi cô bị thương, và Lanette đã rất hữu ích đến không ngờ. Brock và Greg thích cô. Harlan – Ôi, nào ai biết về Harlan chứ? Nhưng trên hết tất cả là Webb yêu cô. Đôi khi trong ngày, sự chắc chắn về điều đó đã len lỏi tới từng mảnh tâm hồn của cô. Webb yêu cô. Anh sẽ yêu cô suốt đời, như anh đã nói. Anh chắc chắn là bị kích động bởi cô, nghĩa là bề ngoài của cô không kỳ quặc lắm.

Cô mỉm một nụ cười nhỏ khi cô nhớ cách anh đã làm tình với cô vào tối qua, và sáng hôm nay nữa, sau khi que thử thai đã cho thấy là có thai. Không có nghi ngờ gì là cơ thể của anh đã phản ứng với cô như thế nào, cũng như anh không thể nghi ngờ gì về sự khao khát của cô đối với anh.

“Anh đã thấy rồi đấy,” anh nói từ nơi anh đang ngồi uể oải ở lối vào nhà bếp. Cô đã không nghe tiếng anh mở cửa. “Em đã và đang đứng ở đó mơ mộng hết năm phút, và em có nụ cười nhỏ bí ẩn trên khuôn mặt của em. Em đang nghĩ về chuyện gì vậy?”

Vẫn mỉm cười, Roanna đi về phía anh, đôi mắt nâu của cô rạng rỡ và cái biểu hiện làm anh cố giữ nhịp thở bình thường. “Cưỡi ngựa,” cô thì thầm khi cô đi ngang qua, cố tình chạm cơ thể của cô vào người anh. “Và những cái khố da.”

Đôi mắt của anh trở nên âm u hơn, và má anh hơi đỏ. Đó là động thái quyến rũ đầu tiên mà Roanna đã làm đối với anh, và nó làm anh kích động tức thì. Tansy đang ở sau lưng anh trong nhà bếp, vui vẻ bắt đầu công việc nấu nướng hàng ngày của bà. Anh không quan tâm nếu bà có nhận thấy tình trạng kích động của anh hay không. Anh quay lại và một cách lặng lẽ, quả quyết đi theo Roanna.

Cô liếc qua vai nhìn anh khi họ leo lên cầu thang, khuôn mặt của cô ánh lên vẻ hứa hẹn. Cô đi nhanh hơn.

Cánh cửa của phòng ngủ đóng lại ngay sau lưng họ trước khi Webb ôm cô trong tay anh.

***

Việc kết hôn có rất nhiều chuyện lặt vặt cần phải làm, sáng hôm sau Roanna nghĩ khi cô lái xe xuống con đường riêng dài, uốn khúc. Danh sách khách mời cho đám cưới ít hơn nhiều so với bất cứ bữa tiệc nào của Lucinda, với tổng số bốn mươi người, bao gồm cả gia đình, nhưng vẫn còn có những chi tiết cần được xử lý.

Cô và Webb sẽ đi xét nghiệm máu chiều hôm đó. Sáng nay, cô đã thu xếp xong chuyện hoa trang trí, người cung cấp thực phẩm và bánh cưới. Thông thường một cái bánh cưới phải mất nhiều tuần để chuẩn bị, nhưng bà Turner, người chuyên môn về bánh cưới, đã nói là bà có thể làm một cái “đơn giản nhưng thanh lịch” trong mười một ngày còn lại cho đến ngày cưới. Roanna hiểu rằng “đơn giản nhưng thanh lịch” là một cách tế nhị để nói là cái bánh ít được lộng lẫy, nhưng dù sao đó cũng là điều mà cô muốn. Cô phải ghé qua nhà của bà Turner và chọn kiểu bánh mà cô thích nhất.

Cô còn phải đi mua áo cưới. Nếu cô không thể tìm được cái nào cô thích trong Quad Cities trong một thời gian ngắn như vậy thì cô sẽ phải đi đến Huntsville hoặc Birmingham.

May mắn là, Yvonne đã hạnh phúc sung sướng với cái triển vọng của cuộc hôn nhân thứ nhì của Webb. Bà đã dung thứ Jessie nhưng không bao giờ thực sự thích cô. Roanna rất phù hợp với bà, và bà thậm chí còn nói rằng bà đã luôn ước gì Webb đã chờ Roanna lớn lên thay vì đã kết hôn với Jessie. Yvonne đã lao vào việc chuẩn bị, tiếp quản những công việc phiền hà như thư mời và tình nguyện xử lý những chuyện tiếp theo sau khi Roanna đã có sự chọn lựa.

Roanna đi đến đường phụ và dừng lại, chờ cho một chiếc xe đang đến gần đi qua. Thắng xe của cô nhẹ hẫng khi cô đạp chúng, và cô cau mày, đạp xuống bàn đạp lại. Lần này nó bình thường. Có lẽ dầu thắng bị xuống thấp, mặc dù cô đã bảo quản xe rất tốt. Cô sẽ ráng nhớ để ghé vào chỗ sửa xe và nhờ họ kiểm tra dùm.

Cô quẹo phải lên đường phụ, chạy về phía đường cao tốc. Chiếc xe vừa mới chạy ngang qua cô bây giờ chạy cách xe cô ít nhất là một trăm mét ở phía trước. Roanna từ từ thả chân ga, suy nghĩ của cô trôi dạt về kiểu áo cô muốn: cái gì đó đơn giản, màu ngà chứ không phải là trắng muốt. Cô có vài đôi bông tai ngọc trai màu ngà sẽ trông rất lộng lẫy với một chiếc áo cưới ngà. Và cái váy mỏng theo phong cách Empire sẽ hợp với cô hơn là một cái vấy xòe rộng như chiếc áo choàng của công chúa.

Có một chỗ hơi cong trên đường, rồi một bảng hiệu dừng xe nơi con đường cắt ngang với đường cao tốc 43, một xa lộ với bốn làn xe với giao thông đông đúc, liên tục chạy qua. Roanna đánh vòng đường cong và thấy chiếc xe ở phía trước cô dừng lại ở bảng hiệu dừng xe, tín hiệu rẽ trái đang chớp nhá, chờ cho một chỗ mở trên giao thông để vào đường cao tốc.

Một chiếc xe khác rẽ vào đường phụ, chạy về phía cô, nhưng giao thông quá đông đúc nên chiếc xe dừng lại ở ghỗ giao lộ để có thể băng qua phía bên kia. Roanna đặt chân trên phanh để chạy chậm lại, và bàn đạp chạm đến sàn xe nhẹ tênh.

Sự báo động bắn qua người cô. Cô đạp phanh lại, nhưng không có sự hồi đáp như cách nó đã có lúc nãy. Nếu có gì khác thì là chiếc xe có vẻ tăng tốc. Cô không có thắng xe, và cả hai làn xe chạy của con đường đều bị chiếm đóng.

Thời gian bị biến dạng, kéo dài như cọng thun. Con đường dài trước mặt cô, trong khi những chiếc xe đang đến gần hiện ra lờ mờ gấp hai lần kích cỡ bình thường của nó. Những ý nghĩ loé qua tâm trí cô, nhanh như tiếng sét đánh: Webb, đứa con. Một cái hào sâu ở phía tay phải, và lề đường rất hẹp; không có chỗ cho cô dao động quanh chiếc xe đang đậu ở giao lộ, dù là vẫn không có sự nguy hiểm trong việc bắn qua bốn làn xe giao thông.

Webb! Lạy Chúa, Webb. Cô kẹp chặt vô lăng, sự đau khổ hầu như làm cô nghẹn thở khi thời gian tích tắc đi qua và cô không còn thời gian. Cô không thể chết lúc này, không phải bây giờ khi cô có Webb, khi con của anh chỉ đang bắt đầu cuộc sống của nó bên trong cô. Cô phải làm cái gì đó …

Nhưng cô đã biết phải làm gì, cô nhận ra, trí nhớ cô lóe lên một tia sáng xuyên qua nỗi kinh hoàng đã gần như nhấn chìm cô. Cô đã từng là một người tài xế tồi nhất, vì vậy cô đã lấy khoá học lái xe khi cô ở trường đại học. Cô biết làm thế nào để xử lý tình trạng trơn trượt và tình hình đường xá kinh khủng; cô biết phải làm gì trong trường hợp mất phanh.

Cô biết phải làm gì !

Chiếc xe đang lao tới phía trước, như thể nó đang tuột dốc và lòng đường đã được bôi trơn.

Giọng của người dạy lái xe vang lên trong đầu cô, bình tĩnh và không sáng tạo: Đừng đụng vào một vật chết nếu cô có thể tránh. Đừng để mình bị đụng trực tiếp vào bất cứ thứ gì, đó là lúc sự thiệt hại nhất xảy ra. Xoay chiếc xe, tránh không va chạm, làm giảm áp lực.

Cô với lấy cần số. Đừng cố kéo cần số vào chỗ đậu, cô nghĩ, nhớ những bài học cách đây đã lâu. Người dạy đã nói nó dù sao cũng có thể sẽ không có tác dụng gì. Cô có thể nghe giọng của ông ta rõ ràng như thể ông ta đang ngồi bên cạnh cô. Đặt cần số vào số thấp nhấp và kéo thắng khẩn cấp. Thắng khẩn cấp hoạt động trên dây cáp, không phải bằng khí. Việc bị mất dầu thắng sẽ không tác động đến chúng.

Chiếc xe đang dừng ở bảng hiệu giờ chỉ còn cách xe cô 50 mét ở trước mặt. Một chiếc xe khác đang đến gần hơn.

Cô kéo cần số vào số thấp nhất và với lấy tay kéo thắng khẩn cấp, dùng hết sức mình kéo nó. Tiếng kim loại rít lên khi hộp số kéo xuống, và khói đen bốc lên từ bánh xe của cô. Mùi khét của cao su cháy tràn ngập chiếc xe.

Đuôi xe có thể sẽ bị xoay 180 độ. Điều khiển chiếc xe khỏi bị trượt bánh nếu cô có thể làm được. Nếu cô không có đủ chỗ trống, và cô sẽ phải tông vào ai đó hoặc bị tông trúng, cố điều khiển nó để không bị xung đột trực diện. Cả hai người có lẽ sẽ không bị tổn thương.

Phần đuôi của chiếc xe dao động vào làn xe khác, ở phía trước một chiếc xe đang đến gần. Tiếng còi xe rống lên, và Roanna thoáng nhìn thấy một khuôn mặt giận dữ, kinh hoàng, mờ nhạt bên trong kính chắn gió. Cô quay ngoặt vô lăng, cảm thấy chiếc xe bắt đầu đẩy trượt về hướng khác, và cũng nhanh chóng quay mạnh vô lăng để khỏi bị trượt.

Chiếc xe đang đến gần quét qua chỉ cách vài inch, tiếng còi xe vẫn còn rống lên. Chỉ còn lại chiếc xe trong làn xe của cô, vẫn còn ngồi nhẫn nại ở bảng hiệu dừng lại, đèn quẹo nhớp nhá không ngừng.

Hai mươi mét. Không còn khoảng trống nữa, không còn thời gian nữa. Với làn xe bên trái bây giờ đã trống, Roanna xoay chiếc xe quay cuồng bay ngang qua nó. Một cánh đồng ngô trải dài ở phía bên kia con đường, rất bằng phẳng. Cô rời khỏi con đường và băng ngang qua lề đường, chiếc xe vẫn còn trượt sang một bên. Cô đâm vào hàng rào, những mảnh gỗ bắn tứ tung, và cả khúc hàng rào bị đổ sụp. Chiếc xe cày xới qua những cây bắp cao khi nó va mạnh và chạy băng qua những luống cày, bụi đất bay tứ phía. Cô bị ném tới phía trước, và sợi dây an toàn nghiến mạnh vào hông và bụng cô, giật mạnh lưng cô vào lưng ghế khi chiếc xe rung chuyển dừng lại.

Cô ngồi ở đó với đầu của cô tựa trên vô lăng, quá yếu và choáng váng để ra khỏi xe. Điếng người cô kiểm tra lại mình. Mọi thứ dường như ổn cả. Cô nhận ra rằng cô đang run rẩy không kềm chế được. Cô đã làm được !

Cô nghe tiếng ai đó la thét, sau đó có tiếng gõ vào cửa sổ bên cạnh cô. “Chị à? Chị à? Chị ổn chứ?”

Roanna ngước đầu và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt sợ hãi của một thiếu nữ. Cố buộc tứ chi run rẩy của mình phải tuân theo, cô tháo dây an toàn và cố bước ra ngoài. Cánh cửa không chịu mở. Cô đẩy, và cô gái kia kéo từ bên ngoài, và họ cùng nhau kéo nó mở đủ để cho Roanna trườn người ra ngoài. “Tôi không sao,” cô cố nói.

“Tôi thấy chị chạy khỏi con đường. Chị có chắc là chị OK chứ? Chị đã đụng khá mạnh vào hàng rào đấy.”

“Chỉ có hàng rào là bị nặng thôi.” Răng của Roanna bắt đầu va lập cập, và cô phải tựa vào xe nếu không sẽ bị quỵ xuống đất. “Thắng xe của tôi bị hư.”

Mắt cô gái mở to. “Ồ, trời ơi! Chị rời khỏi đường để tránh khỏi tông vào xe tôi, đúng không?”

“Nó có vẻ như là một ý tưởng tốt hơn,” cô nói, và đầu gối của cô sụm xuống.

Cô gái nhào tới phía trước, đẩy trượt cánh tay quanh cô. “Chị bị thương à !”

Roanna lắc đầu, buộc đầu gối của cô cứng lại khi cô gái cho thấy dấu hiệu của nước mắt. “Không, tôi chỉ bị hoảng sợ, thế thôi. Đôi chân của tôi cảm thấy mềm nhũn như mì sợi.” Cô lấy một vài hơi thở sâu và đều đều. “Tôi có điện thoại di động trong xe, tôi sẽ gọi ai đó đến …”

“Tôi sẽ lấy nó cho chị,” cô gái nói, giật mạnh cánh cửa mở rộng hơn và trườn người vào trong xe để tìm cái điện thoại di động. Cô thấy nó ở dưới cái ghế trước bên phải.

Roanna hít vài hơi thở để bình tĩnh hơn trước khi cô gọi về nhà. Điều cuối cùng cô muốn làm là báo động quá mức với Webb hoặc Lucinda, điều đó có nghĩa là cô phải giữ giọng mình bình tĩnh.

Bessie trả lời điện thoại, và Roanna yêu cầu được nói chuyện với Webb. Anh đến trên điện thoại một lát sau đó. “Em đi còn chưa quá năm phút,” anh trêu chọc. “Em đã nghĩ ra được chuyện gì khác vậy?”

“Không gì cả,” cô nói, và tự hào với giọng nói bình tĩnh của mình. “Hãy xuống ở chỗ giao lộ và rước em. Em gặp trục trặc với thắng xe và bị sa lề.”

Anh không trả lời. Cô nghe tiếng nguyền rủa bạo lực, chèn ép, sau đó có tiếng lách cách và cái điện thoại im bặt. “Anh ấy đang trên đường,” cô nói với cô gái, và nhấn nút END trên điện thoại.

Webb vội đưa Roanna vào xe của anh, cám ơn cô gái đã đến kiểm tra cô, và lái trở lại Davencourt nhanh đến nỗi Roanna phải bám vào dây đai ở trên cao để giữ thăng bằng. Khi họ đến nhà, anh khăng khăng đòi bồng cô vào trong.

“Bỏ em xuống !” cô rít lên khi anh xốc cô lên tay anh. “Anh sẽ làm mọi người làm lo lắng đến chết đấy.”

“Im nào,” anh nói, và hôn cô mạnh mẽ. “Anh yêu em và em đang mang thai. Bế em làm anh cảm thấy tốt hơn.”

Cô choàng cánh tay quanh cổ của anh và im lặng. Cô phải thừa nhận rằng, sự ấm áp và sức mạnh của cơ thể to lớn của anh rất xoa dịu, như thể cô đang hút một ít của chúng qua da cô. Nhưng như cô đã dự đoán, việc cô không tự bước đi làm cho mọi người đặt những câu hỏi lo sợ trên môi họ.

Webb mang cô vào phòng khách và đặt cô lên chiếc trường kỷ một cách cẩn thận như thể cô được làm bằng thủy tinh dễ vỡ. “Tôi không sao, không sao cả,” cô cứ nói với những câu hỏi đồng thanh vang lên. “Tôi thậm chí không bị bầm dập chút nào.”

“Lấy cái gì đó nóng và ngọt cho cô ấy uống,” Webb nói với Tansy, người vội vã tuân theo.

“Không có caffein nhé !” Roanna gọi với theo bà, nghĩ đến đứa con.

Sau khi đảm bảo mình cả chục lần là cô không bị tổn thương, Webb đứng lên và nói với cô là anh sẽ ra ngoài xem xét xe của cô. “Em sẽ đi với anh,” cô nói và đứng dậy, nhẹ nhõm với cái triển vọng thoát khỏi tất cả sự nuông chiều, nhưng ngay lập tức bị nhấn chìm bởi những tràng phản đối từ những người phụ nữ trong nhà.

“Cháu gần như chắc chắn là sẽ không được làm thế, cháu gái ạ,” Lucinda nói, bằng cái giọng độc đoán nhất của bà. “Cháu đã bị sốc, và cháu cần phải nghỉ ngơi.”

“Cháu không bị tổn thương gì hết,” Roanna lại nói, tự hỏi liệu có bất kỳ ai đang thực sự lắng nghe những điều cô nói.

“Vậy thì ta muốn cháu nghỉ ngơi. Ta sẽ vô cùng lo lắng nếu cháu bỏ đi lang thang, khi mà lẽ thường nói là cháu nên cho mình một thời gian để khắc phục cú sốc.”

Roanna liếc nhìn Webb như muốn nói. Anh nhướng mày và nhún vai, chẳng chút thông cảm. “Không thể để em đi lang thang,” anh lẩm bẩm, và nhìn xuống thấp hơn, đến bụng của cô.

Roanna ngồi xuống lại, sưởi ấm bởi sự trao đổi lặng lẽ, ý nghĩ chia sẻ về đứa con của họ. Và trong khi Lucinda đang hiển nhiên sử dụng cảm xúc để đàn áp cô làm theo ý bà, nó đã được làm bởi sự quan tâm chân thật, và Roanna quyết định chắc sẽ không có hại gì trong việc để cho mình được chăm chút cho đến cuối ngày.

Webb ra ngoài để bước vào xe tải của anh, và nhìn tư lự ở chỗ xe của Roanna đã đậu. Có một vết bẩn sẫm màu, ẩm ướt trên mặt đất, thậm chí có thể nhìn thấy từ nơi anh đang đứng. Anh đi qua và ngồi chồm hổm sát mặt đất, kiểm tra vết bẩn một lát trước khi chạm vào nó với ngón tay của anh, sau đó ngửi mùi dầu nhờn. Chắc chắn là dầu thắng, có rất nhiều. Cô chắc là chỉ còn rất ít sót lại trong dây thắng, và nó chắc hẳn đã bị bơm ra ở lần đầu tiên cô sử dụng thắng xe.

Cô có thể đã bị giết. Nếu cô đã đi ngang đường cao tốc thay vì vào cánh đồng ngô, cô rất có khả năng sẽ bị thương trầm trọng, ít nhất, nếu không chết ngay lập tức.

Một ý thức sợ hãi lạnh lẽo chạm vào anh. Kẻ tấn công trong bóng tối, không rõ nhân dạng có thể ra đòn lại, nhưng lần này là nhắm vào Roanna. Tại sao lại không chứ? Không phải hắn đã làm chuyện đó trước kia với Jessie hay sao? Và cũng đã thành công hơn.

Anh không sử dụng điện thoại di động, vì tần số không được an toàn, hay quay trở lại vào trong để đối mặt với những câu hỏi không thể tránh khỏi. Thay vào đó anh xuống chuồng ngựa và sử dụng điện thoại của Loyal. Người huấn luyện lắng nghe cuộc đàm thoại, đôi mày dày, xám của ông chau lại khi mắt ông bắt đầu trở nên giận dữ.

“Cậu nghĩ ai đó cố gây hại đến Cô Roanna à?” Ông hỏi ngay khi Webb gác máy.

“Tôi không biết. Có thể là vậy.”

“Cùng người đã đột nhập nhà chăng?”

“Nếu thắng xe của cô ấy đã bị phá hoại, vậy thì tôi phải đồng ý với ông.”

“Điều đó có nghĩa là hắn đã ở đây tối qua, phá chiếc xe của cô ấy.”

Webb gật đầu, vẻ mặt của anh sắt đá. Anh cố không tưởng tượng quá đáng cho đến khi anh biết chắc là xe của Roanna đã bị phá, nhưng anh không thể ngăn dạ dày đang siết chặt lại vì hoảng sợ và giận dữ khi nghĩ đến việc hắn đã đến quá gần.

Anh lái xe đến giao lộ, trong lúc đó cẩn thận quan sát xung quanh. Anh không nghĩ việc này là một cái bẫy được thiết kế để đưa anh ra ngoài trời, vì không thể nào dự đoán đúng nơi tai nạn của Roanna sẽ xảy ra. Cho dù anh nhận thức sâu sắc rằng đó là nơi rất gần với địa điểm mà anh đã bị bắn từ ổ phục kích, anh e rằng lần này nó đã không nhắm vào anh, nhưng cụ thể là vào Roanna. Có lẽ cô không phải là kém may mắn vào cái đêm cô bị đập vào đầu. Mà thay vào đó cô đã rất may mắn, cô đã cố la hét và báo động cả nhà trước khi tên khốn đó có thể kết thúc công việc.

Jessie đã bị giết, nhưng lạy Chúa, anh sẽ không để cho bất cứ chuyện gì xảy đến với Roanna. Bất kể điều gì anh phải làm, anh sẽ bảo vệ cô an toàn.

Anh đậu xe trên lề đường kế bên chỗ hàng rào bị tông đổ và chờ cảnh sát trưởng. Chẳng bao lâu sau Beshears chạy đến gần, và Booley đang đi cùng với ông ta trong ghế trước. Hai người đàn ông xuống xe và đi đến chỗ Webb, và họ cùng nhau giẫm qua những xác cây bắp đến chỗ chiếc xe đang đậu. Tất cả đều căng thẳng và im lặng. Sau hai sự cố kia, nó đòi hỏi hơi nhiều để tin rằng thắng xe của Roanna đã tự bị hỏng, và tất cả bọn họ đều biết điều đó.

Webb ngả người xuống và chui vào dưới xe. Những thân cây bắp cào vào lưng anh, và những côn trùng nhỏ bay vo ve qua tai anh. Mùi dầu mỡ và dầu thắng tràn vào mũi anh. “Carl, đưa cho tôi mượn cây đèn pin của ông,” anh nói, và một cây đèn pin lớn được chìa vào dưới gầm xe cho anh.

Anh bật nó lên và rọi tia sáng đến chỗ dây thắng. Anh nhìn thấy vết cắt hầu như ngay lập tức. “Các người có muốn nhìn vào cái này không?” anh mời.

Carl nằm xuống và nói làu bàu khi ông nhích người dưới gầm xe để gia nhập với Webb, nguyền rủa khi những thân cây bắp đâm vào da ông. “Tôi quá già cho thứ này,” ông lẩm bẩm.

“Ối !” Booley từ chối không tham gia với họ, vì trọng lượng ông đã tăng đáng kể, kể từ khi ông nghỉ hưu sẽ rất chật chội cho ông ở dưới gầm xe.

Carl kéo mạnh mình vào vị trí kế bên Webb và giận dữ khi ông nhìn thấy đường dây. “Đồ đểu cáng,” ông gầm gừ, ngước đầu sát vào để kiểm tra đường dây mà không chạm vào nó. “Cắt gần đứt luôn. Nhát cắt mới và sạch sẽ. Dù là cô ấy cố lên tới đường cao tốc mà không bị gì, cô ấy sẽ bị đụng nát khi cô ấy đến chỗ đèn giao thông trên cây số 157. Tôi đoán nó hoàn toàn là may mắn khi cô ấy tình cờ gặp cánh đồng này.”

“Là kỹ năng, không phải là may mắn,” Webb, nói. “Cô ấy lấy một số khoá học lái xe ở đại học.”

“Không làm những chuyện vớ vẩn hả. Tôi ước gì có nhiều người hơn sẽ lấy những lớp như thế, vậy thì chúng tôi đã không phải đi nhặt từng mảnh của họ trên đường cao tốc.” Ông nhìn lướt qua Webb, thấy miệng anh mím chặt, và nói, “Xin lỗi.”

Một cách cẩn thận họ lách người ra từ dưới gầm xe, tuy nhiên Carl lại nguyền rủa khi một thân cây chọc vào áo sơ mi của ông và xé một lỗ nhỏ trong nó.

“Cậu có kiểm tra những chiếc xe khác ở nhà không?”Booley hỏi.

“Tôi đã nhìn nhanh dưới tất cả những chiếc xe. Chỉ có xe của Roanna là bị chạm vào. Cô ấy thường đậu xe trong ga ra, nhưng cô ấy đã để xe ở bên ngoài tối qua.”

“Bây giờ, điều đó nghe quá trùng hợp ngẫu nhiên đấy.” Carl gãi cằm ông, một dấu hiệu cho biết là ông đang suy nghĩ. “Tại sao cô ấy lại không đậu xe trong ga ra?”

“Corliss đã đậu xe ở chỗ của cô ấy. Gần đây chúng tôi gặp chút rắc rối với Corliss, và tôi đã bảo cô ta dọn đi nơi khác. Tôi đã định bảo cô ta di chuyển xe của cô ta, nhưng Ro bảo tôi để yên đó và đừng làm nhặng xị lên sẽ làm Lucinda khó chịu.”

“Có lẽ cậu nên làm nhặng xị lên. Cậu có cho là Corliss sẽ làm những chuyện như thế này không?”

“Tôi sẽ là bị bất ngờ nếu cô ta biết phân biệt một cọng dây thắng từ một cọng dây câu.”

“Cô ta có bất cứ bạn bè nào sẽ làm nó cho cô ta không?”

“Tôi đã vắng mặt mười năm,” Webb trả lời. “Tôi không biết cô ta đang chơi chung với ai. Nhưng nếu cô ta có bất kỳ ai phá hỏng dây thắng, thì sẽ là xe của tôi, chứ không phải xe của Roanna.”

“Nhưng xe của cậu đậu trong ga ra.”

“Corliss có thể điều khiển các cánh cửa. Tất cả chúng tôi đều có thể. Nếu cô ta đứng đằng sau chuyện này thì nó sẽ không có vấn đề nếu chiếc xe đậu bên trong ga ra hay không.”

Carl lại gãi cằm của ông. “Những chuyện này thật không ăn khớp với nhau, đúng không? Tựa như chúng ta có những mảnh ghép từ mười câu đố khác nhau, và không có gì đi đôi với nhau cả. Nó tuyệt nhiên không có chút ý nghĩa gì.”

“Ồ, tất cả bọn chúng đều ăn khớp cả,” Booley nói một cách kiên quyết. “Chỉ là chúng ta tuyệt nhiên không thể biết thôi.”

Bình luận
× sticky