Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Sắc Màu Hoàng Hôn (Shades Of Twilight)

Chương 13

Tác giả: Linda Howard

Roanna nhìn lướt qua đồng hồ. Cuộc họp của ủy ban hội động hạt đang diễn ra lâu hơn bình thường, và cô sẽ phải rời khỏi ngay nếu không sẽ bị trễ cuộc hẹn ăn trưa ở Florence. Davenport không có quyền hành chính thức trong những vấn đề của hạt, nhưng nó gần như là một truyền thống là phải có một người đại diện gia đình tham dự những cuộc họp. Các khoản tài trợ của Davenport, mà nếu không có nó, thường là vấn đề sống còn đối với các dự án của hạt.

Lần đầu tiên Roanna bắt đầu tham dự cuộc họp thay mặt cho Lucinda, phần lớn là cô bị lờ đi. Cô chỉ ngồi nghe, và báo cáo lại cho Lucinda; bây giờ thì hầu như là cô vẫn còn làm chuyện đó. Nhưng Lucinda, khi bà có hoạt động nào về vấn đề mà bà quan tâm đến, lại xem đó là điều cần thiết để quyết định, “Roanna nghĩ” hoặc “ấn tượng của Roanna là,” và chẳng bao lâu các ủy viên hội đồng đã nhận ra rằng họ nên chú ý tới cô gái trẻ trang nghiêm ít khi nói chuyện này. Lucinda đã không nói dối; Roanna truyền tải suy nghĩ và ấn tượng của cô. Cô đã luôn là một người quan sát nhưng lại quá năng động đến nỗi thường không nhớ rõ mọi chi tiết, như một người phóng xe quá tốc độ có thể nhìn thấy bảng hiệu trên đường cao tốc nhưng đi qua nó quá nhanh để đọc được bảng tin. Giờ đây Roanna ngồi im lặng, và đôi mắt nâu của cô lang thang hết khuôn mặt người này đến mặt người khác, hấp thụ từng sắc thái biểu đạt, giọng nói và phản ứng. Tất cả những thứ này sẽ được truyền đạt lại cho Lucinda, người sẽ đưa ra quyết định sau cùng dựa vào ấn tượng của Roanna.

Vì Webb đã trở về nên anh sẽ tham dự cuộc họp giống như anh đã từng làm. Đây có lẽ là lần cuối cùng cô ngồi ở đây, lắng nghe và đánh giá, một nơi khác mà sự hữu ích của cô sẽ kết thúc. Ở một vùng xa xăm nào đó trong đầu, cô nhận thức được nỗi đau, và nỗi sợ hãi, nhưng cô không chịu cho phép chúng xuất đầu lộ diện.

Cuộc họp cuối cùng đang đến hồi kết thúc. Cô kiểm tra đồng hồ một lần nữa và thấy có lẽ còn năm phút trước khi cô phải đi không thôi sẽ bị trễ. Thông thường cô dành chút thời gian để tán gẫu với mọi người, nhưng hôm nay cô chỉ có thời gian nói vài lời với ủy viên hội đồng.

Ông đang bước về phía cô, một người đàn ông lùn, chắc nịch, hói đầu với khuôn mặt hằn sâu nếp nhăn. Các nếp nhăn biến thành nụ cười khi ông đến gần cô ở vị trí mà cô luôn ngồi ở phía sau phòng. “Hôm nay cô thế nào, Roanna? “

“Rất tốt, cảm ơn ông, Chet,” Roanna trả lời, nghĩ rằng cô có lẽ nên kể cho ông nghe về sự trở về của Webb. “Còn ông thì sao? “

“Không có gì để phàn nàn cả. Ừm, tôi có thể, nhưng vợ tôi bảo tôi rằng không ai có hứng thú muốn nghe cả.” Ông cười với lời nói đùa riêng của mình, nheo mắt. “Và bà Lucinda thế nào rồi? “

“Khá hơn nhiều, vì sự trở về của Webb,” cô nói một cách bình tĩnh.

Ông há hốc miệng nhìn cô trong kinh ngạc, và trong một thoáng, vẻ mất tinh thần đó hiện rõ trên khuôn mặt ông. Ông buột miệng thốt ra, “Chúa ơi, các người sẽ làm gì? ” trước khi phần còn lại của lời tuyên bố của cô được hiểu ra và ông nhận ra rằng vẻ thương xót của ông là không thích hợp. Ông đỏ mặt và bắt đầu thở phì phò trong khi ông cố gắng sửa chửa. “Tôi – tôi, đó là – “

Roanna đưa tay lên để ngăn lời nói ấp úng của ông “Dĩ nhiên là anh ấy sẽ nắm quyền lại,” cô nói như thể sự trở về của Webb là chuyện tự nhiên nhất trên đời. “Sẽ mất anh ấy một vài tuần để xem xét lại mọi chuyện, nhưng tôi tin chắc rằng anh ấy sẽ sớm liên lạc với ông.”

Ủy viên hội đồng hít một hơi thật dài. Nhìn ông như muốn phát ốm, nhưng ông đã trấn tĩnh lại. “Roanna, tôi không nghĩ đó là một ý tưởng hay. Cô đã và đang xử lý mọi chuyện khá tốt cho Bà Lucinda, và những người quanh đây sẽ thấy thoải mái hơn với cô – “

Mắt Roanna rất rõ ràng và thẳng thắn. “Webb đang tiếp quản lại,” cô nói nhẹ nhàng. “Lucinda sẽ rất buồn nếu có bất kỳ ai quyết định không giao dịch làm ăn với chúng tôi, nhưng dĩ nhiên đó là sự lựa chọn của họ.”

Khí quản của ông chạy lên xuống khi ông cố nuốt. Roanna đã nói rất rõ ràng là bất cứ ai không chấp nhận Webb sẽ thấy mình không có được sự hỗ trợ hoặc tài trợ của Davenport. Cô chưa bao giờ nổi giận, chưa bao giờ la thét, chưa bao giờ khăng khăng về một chuyện nào đó, và thậm chí ít khi bày tỏ quan điểm, nhưng người trong hạt đã học được rằng không nên bỏ qua ảnh hưởng của người phụ nữ với đôi mắt buồn rười rượi này đối với Lucinda Davenport. Ngoài ra, hầu hết mọi người đều thích Roanna; chỉ đơn giản như thế. Sẽ không có ai muốn có một mối quan hệ rạn nứt với gia tộc Davenport.

“Đây có lẽ sẽ là cuộc họp cuối cùng mà tôi tham dự,” cô tiếp tục.

“Đừng chắc chắn như thế chứ,” một giọng nói sâu trầm, biếng nhác phát ra từ lối vào ngay sau lưng cô.

Giật mình, Roanna quay lại đối mặt với Webb khi anh bước vào phòng. “Gì cơ?” cô nói. Anh đang làm gì ở đây thế này? Anh thậm chí còn chưa thay đồ. Anh đã sợ cô sẽ làm lộn xộn mọi chuyện đến nỗi anh đã phải vội vã chạy đến cuộc họp của ủy ban hội đồng mà thậm chí không dành chút thời gian để thay đồ sao?

“Chào, Chet,” Webb nói một cách thoải mái, chìa tay ra cho ủy viên hội đồng.

Khuôn mặt của ủy viên hội đồng đỏ lựng. Ông do dự, rồi bản năng của một nhà chính trị trỗi dậy và ông bắt tay Webb. ” Webb! Vừa mới nhắc đến là thấy cậu liền! Roanna vừa nói nói với tôi là cậu đã quay về Davencourt. Cậu trông có vẻ khá đấy, thực sự khá.”

“Cám ơn. Ông cũng trông có vẻ phát đạt đấy.”

Chet vỗ nhẹ bụng ông và nở nụ cười vui vẻ. “Quá phát đạt! Willadean nói là tôi đang theo chế độ ăn uống hải sản – tôi ăn mọi thứ khác mà tôi nhìn thấy đấy !”

Những người đi thơ thẩn trong phòng đã nhận ra Webb, và những tiếng rì rầm lại đang lan ra. Roanna nhìn lướt qua Webb, và tia sáng trong đôi mắt xanh bảo với cô là anh biết rõ của sự hiện diện của anh đang gây ra sự kích động gì và không màng đến nó.

“Đừng nghĩ là em sẽ thoát nạn,” anh nói với Roanna, nở nụ cười với cô. “Không phải vì anh có mặt ở nhà mà coi như em có thể lãng phí thời gian vào những việc vớ vẩn từ giờ trở đi. Có lẽ chúng ta sẽ cùng đi họp chung với nhau.”

Mặc dù cô bị sốc, Roanna cũng gật đầu một cách nghiêm trang.

Webb nhìn đồng hồ của anh. “Không phải em có cuộc hẹn ăn trưa ở Florence sao? Em sẽ bị trễ nếu em không đi mau.”

“Em đang chuẩn bị đi. Tạm biệt, Chet.”

“Gặp lại cô trong cuộc họp lần tới,” ủy viên hội đồng nói, vẫn còn giọng điệu vui vẻ giả tạo trong giọng nói đó khi cô đi ngang qua ông và bước vào hành lang.

“Anh sẽ đi cùng với em ra xe.” Webb gật đầu với ủy viên hội đồng và xoay người nối gót Roanna.

Cô nhận thức sâu sắc là anh đang ở ngay bên khuỷu tay cô khi họ đi xuống hành lang. Thân hình cao lớn của anh dễ dàng chi phối cô mặc dù cô đang mang giày cao gót. Cô không biết phải nghĩ gì về những điều vừa xảy ra, vì vậy cô không vội đưa ra bất kỳ kết luận nào. Có lẽ anh thực sự có ý định về việc họ nên làm việc cùng nhau, có lẽ anh chỉ nói thế để làm mọi chuyện được trôi chảy hơn. Chỉ có thời gian mới trả lời được, và cô sẽ không để cho mình hy vọng. Nếu cô không hy vọng, thì cô không bị thất vọng.

Những khuôn mặt ngạc nhiên nhìn theo họ xuống hành lang khi mọi người nhận ra Webb và hướng mắt nhìn. Roanna đi nhanh hơn, muốn thoát khỏi toà nhà trước khi một sự chạm trán có thể xảy ra. Cô đi được đến cuối hành lang, và cánh tay của Webb hướng ra trước mặt để mở cửa cho cô. Cô cảm nhận được cơ thể của anh chạm vào lưng cô.

Họ bước vào ánh sáng chói lòa và không khí nóng bức của buổi sáng mùa hè. Roanna lấy chìa khoá ra khỏi túi xách và đẩy kính mát lên mũi. “Điều gì đã làm anh xuống phố vậy? ” cô hỏi. “Em đã không mong là anh sẽ tới.”

“Anh nghĩ bây giờ là lúc tốt nhất để phá bỏ không khí dè dặt ngượng ngập ban đầu nếu có.”

Đôi chân dài của anh dễ dàng theo kịp bước đi vội vã của cô. “Từ từ đã, quá nóng cho một cuộc chạy đua đấy.”

Một cách ngoan ngoãn cô chậm bước lại. Xe của cô đang đậu ở cuối hàng, và nếu cô bước vội vã cho đến chỗ đó, cô sẽ bị ướt sũng mồ hôi khi đến được chỗ của nó. “Anh nghiêm túc về chuyện cuộc họp à? ” cô hỏi.

“Nghiêm túc một cách chết người đấy.” Anh đã đeo kính mát, và mắt kính đen làm cô không đọc được vẻ mặt của anh. “Lucinda đã khen ngợi em hết lời. Em đã biết chuyện gì đang xảy ra, vì vậy anh là kẻ ngu ngốc nếu anh không sử dụng em.”

Một thứ mà Webb không có, đặc biệt về chuyện kinh doanh, là một kẻ ngu ngốc. Roanna cảm thấy choáng váng khi nghĩ thật sự được làm việc chung với anh. Cô đã chuẩn bị cho mọi chuyện, cô đã nghĩ, từ việc bị lừ đi đến bị đuổi, nhưng cô đã không nghĩ anh sẽ cần sự giúp đỡ của cô.

Họ đến chỗ xe của cô, và Webb lấy chìa khoá từ tay cô. Anh mở khoá và mở cửa, sau đó trao chìa khoá lại cho cô. Cô đợi một lát cho sức nóng bị dồn nén trong xe bị xua tan, sau đó ngồi vào sau tay lái. “Cẩn thận đấy,” anh nói, và đóng cửa lại.

Roanna liếc nhìn trong kính chiếu hậu khi cô cho xe ra khỏi bãi đậu xe. Anh đang sải chân quay lại toà nhà; có lẽ anh đã đậu xe ở hướng đó hoặc anh đang quay vào trong lại. Cô để cho ánh mắt của mình nhìn một cách thèm thuồng trên đôi chân dài to lớn đầy rắn chắc, chỉ một giây thích thú, sau đó cô buộc mình chú ý vào việc lái xe và hòa vào làn giao thông.

Webb mở khoá xe của anh và ngồi vào trong. Sự thôi thúc đã khiến anh xuống phố là một lý do đơn giản, nhưng mạnh mẽ. Anh muốn được nhìn thấy Roanna. Chỉ vậy thôi, chỉ muốn được gặp cô. Sau những chuyện đáng sợ mà Lucinda đã nói với anh, bản năng bảo vệ cũ lại trỗi dậy và anh muốn chính mắt nhìn thấy cô không sao.

Dĩ nhiên, cô không sao cả. Anh đã chính mắt nhìn thấy cô xử lý Chet Forrister khéo léo đến mức nào, sự điềm tĩnh của cô không hề bị xê dịch bởi sự đối lập của ủy viên hội đồng – và vì lợi ích của Webb. Bây giờ anh biết rõ những gì Lucinda đã kể cho anh khi bà nói Roanna mạnh mẽ hơn, rằng cô đã thay đổi. Roanna không còn cần anh đấu tranh cho cô.

Nhận thức đó khiến cho anh cảm thấy mất mát một cách kỳ lạ.

Anh đáng lẽ phải vui mừng cho cô. Cô gái Roanna trẻ tuổi đã quá đau khổ và dễ bị tổn thương, là mục tiêu dễ dàng cho bất kỳ ai muốn bắn bừa những lời nói nhắm vào cảm xúc yếu đuối của cô. Anh đã thường xuyên phải can thiệp vào để che chở cho cô, và phần thưởng mà anh đã được là sự mến chuộng không mệt mỏi của cô.

Bây giờ cô đã tạo dựng bộ áo thiết giáp cho riêng mình. Cô thật trầm tĩnh và khép kín, hầu như vô cảm, giữ khoảng cách với mọi người để cây ná và cung tên của họ không thể chạm tới cô. Cô đã trả giá cho cái áo thiết giáp đó bằng nỗi đau và tuyệt vọng, gần như bằng chính cuộc đời của mình, nhưng sự cứng rắn đó thật mạnh mẽ. Cô vẫn còn đau khổ, với chứng mất ngủ và ác mộng khi cô cố ngủ, nhưng bây giờ cô tự mình xử lý vấn đề của cô.

Khi anh bước vào Davencourt hôm nay và nhìn thấy cô đứng phía trên cầu thang, mặc áo lụa tao nhã và đôi bông tai ngọc trai, với mái tóc màu hạt dẻ sẫm màu hợp thời trang, phong cách thanh lịch, anh đã gần như không thốt nên lời với sự tương phản giữa một cô gái ồn ào, không gọn gàng trước kia và người phụ nữ lịch lãm, cổ điển như bây giờ.

Cô vẫn còn là Roanna, nhưng rất khác. Khi anh nhìn cô bây giờ, anh không còn thấy cô bé tinh ranh ương ngạnh, vụng về nữa. Anh nhìn cô và nghĩ về cơ thể mảnh mai bên dưới lớp áo lụa, làn da của cô trong cái áo lụa sang trọng, cách núm vú của cô săn cứng với cái chạm nhẹ của anh suốt mấy giờ liền trong khách sạn ở Nogales.

Anh đã bao bọc cơ thể trần truồng của cô bằng cơ thể của anh, tách đôi chân của cô mở rộng, và lấy đi sự trong trắng của cô. Thậm chí bây giờ khi đang ngồi trong cái xe nóng như lửa, anh vẫn còn rùng mình với sự hồi tưởng đó. Chúa ơi, anh nhớ từng chi tiết nhỏ – cách anh đã cảm thấy như thế nào khi đẩy sâu vào chỗ nóng bỏng, căng mềm của cơ thể cô như chính anh đi vào người cô. Anh nhớ cơ thể mềm mài của cô bên dưới anh, cơ thể nhỏ của cô bị chi phối bởi kích cỡ của anh, trọng lượng của anh, sức mạnh của anh. Anh đã muốn bế cô vào trong cánh tay, bảo vệ cô, dỗ dành cô, làm cô vui sướng – mọi thứ ngoài việc dừng lại. Anh đã không thể nào dừng lại được.

Những hồi tưởng đó đã làm anh phát điên lên trong mười ngày qua, làm cho anh mất ngủ, làm gián đoạn công việc của anh. Khi anh gặp lại cô hôm nay, anh đã run rẩy bởi một sự chiếm hữu. Cô thuộc về anh. Cô là của anh, và anh muốn cô. Anh muốn cô nhiều đến nỗi tay anh đã bắt đầu run rẩy. Nó đã lấy hết tất cả sự tự chủ của anh để không bước lên cầu thang nơi cô đang đứng, nắm lấy tay cô, và đưa đi cô đi hết phần còn lại của cầu thang để lên lầu đến một trong những căn phòng ngủ, bất cứ căn phòng ngủ nào, nơi anh có thể nâng váy của cô lên và vùi mình vào trong cô một lần nữa.

Anh đã kiềm chế mình vì một lý do, và một lý do duy nhất. Roanna đã cẩn thận xây dựng một pháo đài bên trong cô, nhưng mỗi pháo đài đều có chỗ yếu, và anh biết chính xác chỗ yếu của cô là gì.

Là anh.

Cô có thể tự bảo vệ mình khỏi mọi người, ngoài anh.

Cô đã không cố che giấu, hoặc phủ nhận nó. Cô đã nói với anh sự thật đầy sức công phá rằng anh chỉ cần vẩy một ngón tay và cô sẽ chạy đến. Cô sẽ đi lên cầu thang đó với anh và để cho anh làm bất cứ thứ gì anh muốn với cô.

Webb gõ những ngón tay trên vô lăng nóng hổi. Hình như có thêm một con rồng nữa mà Roanna cần anh chiến đấu, và đó là sự khát khao tình dục của riêng anh đối với cô.

Anh đã nói với cô rằng anh sẽ về nhà nếu cô để cho anh ngủ với cô, và cô đã không do dự. Nếu đó là điều anh muốn, thì cô sẽ làm chuyện đó. Nếu anh cần cô để giải tỏa ham muốn của thể xác, thì cô sẽ sẵn sàng. Cô sẽ làm chuyện đó vì Lucinda, vì Davencourt, vì anh – nhưng còn cho chính cô thì sao?

Anh biết anh có thể đi vào phòng ngủ của Roanna vào bất kỳ lúc nào và có cô, và cám dỗ đó đang ăn mòn anh. Nhưng anh không muốn Roanna dâng hiến mình cho anh vì tội lỗi, hoặc vì nhiệm vụ, hoặc thậm chí vì sự tôn sùng của cô đối với anh. Anh không phải là một anh hùng, khốn kiếp, anh là một người đàn ông. Anh muốn cô cũng muốn anh như một người đàn ông, một người đàn ông với một người phụ nữ. Nếu cô lẻn vào giường anh chỉ vì cô bị khuấy động và muốn thỏa mãn mình thì anh có thể mang lại cho cô, anh sẽ thậm chí vui mừng làm điều đó, vì nó thật đơn giản và không hề phúc tạp bằng động cơ của những người khác, hoặc thậm chí của riêng cô.

Chúa ơi, thế còn động cơ chính của anh là gì?

Mồ hôi nhỏ giọt vào mắt anh, cay xè, và với tiếng nguyền rủa bị bóp nghẹ khi anh khởi động xe, nổ máy để cho máy điều hoà không khí chạy. Anh sẽ làm cho mình bị say nắng, ngồi trong xe đóng kín mít giữa mùa hè trong khi anh sắp xếp lại những cảm xúc rối ren.

Anh yêu Roanna; anh đã yêu cô suốt đời, nhưng như một cô em gái, với sự thích thú, đam mê được bảo vệ cho cô.

Anh đã không hề lường được sức mạnh và sức nóng của sự ham muốn thể xác đã bùng dậy khi cô quàng tay quanh cổ và hôn anh, cách đây mười năm dài. Nó đến một cách bất chợt, như khí gas xoáy đã được nén chặt cho đến khi chúng đạt đến khối lượng tới hạn, sau đó bùng nổ thành những ngôi sao nóng sáng. Nó đã làm anh run rẩy, làm anh cảm thấy có tội. Mọi thứ về nó dường như là sai trái. Cô còn quá nhỏ; anh đã luôn nghĩ về cô như một đứa em gái; anh đã kết hôn, vì Chúa. Tội lỗi trong tình huống đó đều là của anh. Mặc dù hôn nhân của anh đã sụp đổ, anh vẫn đang là người có gia đình. Anh là người từng trải; anh đáng lẽ phải nhẹ nhàng chuyển nụ hôn thành cử chỉ tình cảm bốc đồng, một chuyện gì đó không làm cô thấy ngượng. Thay vào đó, anh đã ôm chặt cô hơn và chuyển nụ hôn thành cái gì đó hoàn toàn khác, một nụ hôn sâu đậm hơn, nồng nhiệt hơn, chứa đầy nhục dục. Chuyện đã xảy ra hoàn toàn là lỗi của anh, không phải của Roanna, nhưng cô vẫn đang phải trả giá cho chuyện đó.

Hầu hết những rào chắn ban đầu về quan hệ tình dục giữa họ đã hết. Bây giờ Roanna là một phụ nữ, còn anh thì chưa lập gia đình, và anh không cảm thấy như một người anh trai đối với cô. Nhưng rào chắn khác vẫn còn ở đó: áp lực của gia đình, trách nhiệm của Roanna, lòng tự trọng của anh.

Anh khịt mũi với bản thân khi anh cài số xe. Chúa ơi, đúng, đừng quên lòng tự trọng của một người đàn ông. Anh không muốn cô dâng hiến mình cho anh vì Davencourt, vì gia đình, hay vì bất cứ những lý do không quan trọng nào khác. Anh muốn cô nằm cháy bỏng và thở hổn hển bên dưới anh không vì lý do nào khác hơn ngoài việc cô muốn anh. Không phải vì điều gì khác.

Gã con hoang đó đã trở về. Tin tức đã lan truyền khắp hạt và lan đến quán rượu đêm đó. Harper Neeley run người vì tức giận mỗi lần tên của Webb Tallant được đề cập đến. Tallant đã trốn thoát với tội giết Jessie, và bây giờ hắn ta lại quay về để bắt đầu lên mặt với mọi người như thể không có chuyện gì từng xảy ra. Ồ, cái tên cảnh sát trưởng mập ú ngu ngốc đó đã không bắt hắn, đã nói là không có đủ bằng chứng để bắt hắn, nhưng mọi người biết ông ta đã bị mua chuộc. Gia tộc Davenports và Tallants của thế giới này không bao giờ phải đền trả cho những gì họ đã làm. Là người bình thường phải ngồi tù, không phải là những kẻ giàu có sống trong ngôi nhà to lớn, sang trọng và nghĩ luật pháp không áp dụng đối với chúng.

Webb Tallant đã đánh vỡ đầu của Jessie bằng vỉ lò. Hắn vẫn còn khóc khi nghĩ về chuyện đó, Jessie xinh đẹp của hắn với mái tóc dính đầy máu và óc, một bên đầu bị đập dẹp. Không biết vì sao gã con hoang đó đã biết được chuyện giữa hắn và Jessie, và giết cô ta vì điều đó. Hoặc có thể Tallant đã khám phá ra miếng bánh nhỏ trong lò không thuộc về hắn. Jessie đã nói cô ta sẽ xử lý chuyện đó, và cô ta là một kẻ khéo nói dối nhất mà gã từng gặp, nhưng lần này thì cô ta đã không đủ khéo léo.

Không ai từng thuộc về hắn như cách Jessie đã làm. Cô ta thật hoang dã, hoang dã và ác hiểm, và nó đã làm hắn phấn khích nhiều đến nỗi hắn gần như thỏa mãn trong quần ngay lần đầu tiên cô ta lẳng lơ với hắn. Cô ta cũng đã phấn khích, mắt sáng rực và cháy bỏng. Cô ta thích sự nguy hiểm của nó, cảm giác đang làm điều cấm kỵ. Lần đầu cô ta đã giống như một con thú, cào cấu và giãy dụa, nhưng không hề đạt đến khoái cảm. Phải mất một thời gian dài hắn mới hiểu được điều đó. Jessie thích được làm tình vì nhiều lý do, nhưng tìm sự khoái lạc lại không phải là một trong số đó. Cô ta đã lợi dụng cơ thể để làm mụ mị đầu óc của đám đàn ông, để đạt được quyền lực trên họ. Cô ta làm tình với hắn là để trả thù gã chồng đểu cáng của mình, để trả thù mọi người và cho họ thấy cô ta không quan tâm. Cô ta không bao giờ muốn cho bất cứ một người nào khác biết chuyện đó, ngoại trừ chính mình, và đó là làm thế nào cô ta có được cảm giác thoả mãn.

Nhưng một khi hắn hiểu được điều đó, hắn lại không để cô ta thoát khỏi. Không ai được phép sử dụng hắn, thậm chí ngay cả Jessie. Đặc biệt là Jessie. Hắn biết rõ cô ta theo cách mà không có một người nào khác từng có hoặc sẽ bao giờ biết, vì bản chất của cô ta giống như hắn.

Hắn bắt đầu với cô bằng những trò chơi nhỏ lập dị, không bao giờ đẩy cô quá xa ngay lập tức. Cô nàng đã nhận lấy nó như một con mèo đối với kem, cái gì đó thậm chí càng cấm kỵ hơn để cho cô nàng thấy hả hê hơn khi ngồi bên trong ngôi nhà lớn, cư xử giống như một người phụ nữ hoàn hảo và cười vào cái cách cô nàng đã dễ dàng lừa được mọi người vì vừa mới trải qua suốt cả buổi chiều làm tình cho đến mê mụ với một người đàn ông bảo đảm là sẽ làm tất cả bọn họ sợ vãi linh hồn.

Họ đã phải rất cẩn thận; họ không thể đi đến bất cứ một khách sạn nào ở địa phương, và đâu phải lúc nào cô ta cũng có thể có cớ để vắng mặt và không thể liên lạc trong nhiều giờ mỗi lúc. Thường là họ chỉ gặp ở một nơi nào đó trong rừng. Họ đã ở trong rừng khi hắn quyết định hắn đã chán ngấy trò chơi của cô và cuối cùng đã cho cô thấy ai hơn ai.

Đến lúc hắn để cô đi, người cô đầy vết bầm và vết cắn, nhưng cô đã đạt đến khoái cảm quá nhiều lần đến nỗi khó có thể ngồi lên ngựa. Cô đã phàn nàn hắn gay gắt về việc phải cẩn thận và không để cho bất kỳ ai nhìn thấy những vết bầm trên cơ thể của mình, nhưng mắt cô sáng rực. Hắn đã làm tình với cô quá lâu và quá thô bạo đến nỗi hắn đã bị khô cạn và cô thì bị trầy da chảy máu, và cô đã yêu thích điều đó. Phụ nữ lúc nào cũng rên rỉ và thổn thức khi hắn thô bạo với họ, nhưng không phải Jessie. Cô ta đã trở lại để được hơn nữa, và mang ra vũ khí của riêng cô. Hắn đã từng về nhà với tấm lưng bị cào xé đẫm máu nhiều hơn một lần, và mỗi vết trầy rát buốt đó nhắc nhở hắn về cô và làm hắn càng thèm khát hơn.

Chưa từng có một người phụ nữ nào như cô gái của hắn. Cô ta cũng đã trở lại để có hơn nữa, và muốn những trò chơi lập dị càng thô bạo và bẩn thỉu hơn. Họ đã tiếp tục làm tình ở chỗ khác trên cơ thể của cô, và đã mang lại cho cho cô ta sự phấn khích thực sự, một thứ cấm kỵ nhất mà cô ta có thể làm với một người đàn ông cấm kỵ nhất. Jessie hiểm ác. Hắn yêu cô nhiều biết bao.

Không có ngày nào trôi qua mà hắn không nghĩ đến cô, nhớ cô. Không có người phụ nữ nào khác có thể làm hắn bị kích thích như cách cô đã từng làm.

Tên khốn Webb Tallant đó đã giết chết cô, giết cả đứa bé. Rồi hắn ta đã thoát, được tự do như con chim giẻ cùi, và rời khỏi thành phố trước khi hắn ta buộc phải đền trả.

Nhưng hắn ta đã trở lại.

Và lúc này, hắn ta sẽ phải đền trả.

Hắn phải cẩn thận để không bị nhìn thấy, nhưng hắn đã lởn vởn bên ngoài Davencourt nhiều lần, trở lại khi hắn hẹn gặp Jessie, hắn biết rõ lối đi trên mảnh đất đó. Nó rộng lớn đến hàng trăm mẫu Anh, hắn có thể đến gần nhà từ bất cứ hướng nào mà hắn chọn. Đã lâu rồi hắn không đến đó; thật ra là đã mười năm. Hắn sẽ phải đảm bảo mụ già đó không có một con chó giữ nhà và hệ thống báo động chưa được cài đặt. Hắn biết là trước đây không có, vì Jessie đã thử vài lần xúi hắn lẻn vào phòng ngủ của cô ta trong khi tên chồng đi công tác. Cô ta thích cái ý tưởng làm tình với hắn dưới mái nhà của bà ngoại và trên giường của chồng mình. Hắn đã có đủ thông minh để từ chối, nhưng mẹ kiếp, nó đúng là một sự cám dỗ.

Giả sử không có hệ thống báo động thì có cả trăm cách để bước vào ngôi nhà cổ đó. Tất cả các cánh cửa và cửa sổ … Nó sẽ như là một trò đùa của trẻ con. Hắn đã từng vào những ngôi nhà được bảo vệ tốt hơn Davencourt. Những kẻ ngu ngốc có lẽ cảm thấy an toàn, cách xa khỏi thành phố như thế. Những kẻ nhà quê chỉ không bao giờ có thói quen đề phòng dân thành phố.

Ồ, đúng. Webb Tallant sẽ phải trả giá.

Bình luận