Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ! Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Sở Lưu Hương truyền kỳ

Chương 112: Một tô miến kỳ quái

Tác giả: Cổ Long
Chọn tập

Đêm, đêm xuân, mưa xuân ở Giang Nam đặc kẹo như nỗi sầu ly biệt.

Xuân còn sớm lắm, đêm thì đã khuya, ở miền miên viễn xa xăm, có kẻ ly nhân không chừng đang lúc tàn canh, còn hoài niệm đến trăm ngàn vạn ngàn những giọt mưa chặt cũng không chặt đi không đứt được ấy, người trong thành đều đã nằm mộng về miền xa, chỉ ở trong con hẻm lầy lội chật hẹp, có một ánh đèn leo lét còn chưa tắt.

Một cái đèn gió đã bị lửa đốt cháy vàng khè, treo dưới một mái hiên bằng trúc sơ sài, chiếu tỏa lên cái tiệm bán miến nhỏ, vài cái ghế cái bàn xiêu vẹo và hai người mặt mày sầu khổ.

Một đêm mưa thê lương như vậy, một con hẻm vắng vẻ như vậy, còn ai lại chiếu cố cho quán ăn của họ?

Hai vợ chồng chủ tiệm bán miến gương mặt càng lộ nét đăm chiêu. Không ngờ chính ngay lúc đó, trong hẻm bỗng có tiếng chân người vọng lại, có một người áo xanh đang xăm xăm đi lại trong làn mưa gió dày đặc, gương mặt vàng như sáp của y dưới ánh đèn phảng phất như một người bị bệnh đã lâu năm, xem ra y phải nên nằm yên trong giường trùm mền uống thuốc mới phải.

Nhưng y là người đang ra giọng cho ông chủ tiệm miến:

– Ta muốn ăn miến, ba tô miến, ba tô lớn.

Một người như vậy lại có cái vị khẩu ngon lành như vậy.

Ông chủ và bà chủ đều nhịn không nổi nhìn y với một ánh mắt nghi ngờ:

– Khách quan muốn ăn miến loại gì?

Bà chủ dù đã hơn ba mươi tuổi, nhưng thân hình vẫn còn rất quyến rũ, đang hỏi y:

– Ăn miến bạch thái, hay miến nhục ty, hay là miến đế hoa?

– Ta không ăn bạch thái nhục ty, cũng chẳng ăn đế hoa.

Người áo xanh nói một cái giọng thật trầm và ấm ớ:

– Ta muốn ăn một tô kim hoa, một tô ngân hoa, một tô châu hoa.

Y có phải lại ăn miến đâu, y lại gây chuyện đây mà.

Có điều vợ chồng chủ tiệm miến lại không lộ vẻ gì là kinh ngạc kỳ quái cả, chỉ hững hờ hỏi y:

– Ngươi có bản lãnh ăn được không vậy?

– Ta thử xem.

Người áo xanh hững hờ nói:

– Ta thử đây.

Bỗng nhiên, ánh hàn quang lóe lên, đã có một lưỡi kiếm xanh lè dài ba thước từ trong tay người áo xanh như con rắn độc đâm ra, như con rắn độc đâm tới giữa ngực của ông chủ mặt mày ra vẻ mộc mạc đó, xuất thủ còn nhanh hơn, còn độc hơn cả rắn độc.

Ông chủ tiệm miến quay người qua một bên, lấy cây đũa làm bằng trúc để xúc miến làm điểm huyệt quyết, điểm tới huyệt Kiên Tĩnh của người áo xanh.

Bàn tay của người áo xanh vung lên, hàn quang lại càng dày đặc, mũi kiếm đã đâm tới giữa ngực của ông chủ tiệm, bỗng nghe tinh lên một tiếng như chạm vào một tấm thiết bản.

Ánh kiếm lại lóe lên lần nữa, lưỡi kiếm đã vào vỏ, người áo xanh chẳng thèm truy sát, chỉ đưa cặp mắt trầm tĩnh nhìn vợ chồng chủ tiệm.

Bà chủ nhoẻn miệng cười, gương mặt xem ra vốn rất bình phàm xấu xí, nhờ nụ cười bỗng biến thành thật quyến rũ động lòng người.

– Hay, kiếm pháp hay tuyệt.

Bà ta kéo từ trong hiên ra một chiếc ghế:

– Mời ngồi, ăn miến.

Người áo xanh lẳng lặng ngồi xuống, một tô miến nghi ngút khói đã được đem ra.

Trong tô không có bạch thái, nhục ty, đế hoa, thậm chí ngay cả miến cũng không, nhưng lại có một viên minh châu cỡ lớn nhỏ chừng bằng mắt rồng.

Cái tiệm miến chút xíu trong con hẻm tồi tàn này, lại bán cái thứ miến như vậy, người có bản lãnh ăn được cái thứ miến này, thật tình không có mấy ai, nhưng người này chẳng phải là kẻ duy nhất.

Y vừa ngồi xuống, đã có một người khác nữa lại, là một người trẻ tuổi dáng điệu xem ra rất quy cũ mộc mạc, y cũng muốn ăn ba tô miến, cũng muốn ăn một tô kim hoa một tô ngân hoa, một tô châu hoa.

Ông chủ tiệm miến cũng muốn thử xem y “có bản lãnh ăn được hay không”.

Y cũng có.

Kiếm pháp của người trẻ tuổi này, tuy cũng rất quy cũ như con người y, nhưng vô cùng chính xác và hữu hiệu, không những vậy, kiếm thức liên miên, một kiếm phát ra, nhất định là phải liên hoàn ba nhát, nhiều cũng không thể nhiều hơn, mà ít cũng nhất định không thể ít hơn, ánh kiếm lóe lên, “tinh”, “tinh”, “tinh”, ba tiếng, lồng ngực của ông chủ tiệm đã ăn phải ba nhát, cái người quy cũ này dùng một thứ kiếm pháp quy cũ còn nhanh hơn bất kỳ người nào tưởng tượng tới ba lần.

Ông chủ tiệm biến hẳn cả sắc mặt, bà chủ tiệm thì lại cười tươi rói lên, người trẻ tuổi thấy bà ta cười, ánh mắt bỗng lóe lên một tia dục vọng một người quy cũ không nên có, bà chủ tiệm lại càng cười thêm quyến rũ.

Bà ta thích những người trẻ tuổi nhìn bà ta với ánh mắt đó, nhưng nụ cười của bà ta bỗng sựng lại trên khuôn mặt, người trẻ tuổi ánh mắt cũng lạnh hẳn ra, làm như hai người vừa cảm thấy có một thứ hàn khí vừa chụp vào người mình cùng một lúc.

Kiếm của y đã tra vào vỏ, ngón tay dài mà rắn chắc còn đang nắm chặt chuôi kiếm, y chầm chậm xoay người lại, bèn thấy có một người cụt tay thân hình thì ốm nhách nhưng đôi vai rộng đến lạ lùng, đang đứng trong màn mưa dày đặc, sau vai có dắt ngang một cây gậy trúc màu đen, cái mũ bằng trúc cũ kỹ kéo xuống đến tận mi mắt, chỉ lộ ra một con mắt một bên, nhìn chăm chăm vào người trẻ tuổi như một cái dùi, y nói từng tiếng một:

– Ngươi có phải là môn hạ của Thiết Kiếm Phương Chính?

– Phải.

– Vậy thì người ra đây.

– Tại sao muốn ta ra đó? Ra đó làm gì?

– Ra đây cho ta giết ngươi.

Cái mũ bỗng bay lên, bay vào trong bóng tối đen kịt, ánh đèn lu mờ chiếu lên gương mặt người cụt tay, một gương mặt như một cái thớt của gã bán thịt chặt ngang chém dọc, trên mắt phải của y có một vết thẹo hình chữ thập, đè cứng lên con mắt phải, làm cho con mắt còn lại của y càng thêm sáng rực hung dữ. Bàn tay cầm kiếm của người trẻ tuổi đã rướm đầy mồ hôi, y đã nghĩ ra được người này là ai.

Y cũng nhìn ra được, cái vết thẹo chữ thập là do thứ kiếm pháp gì gây ra.

Người cụt tay đã đưa bàn tay to lớn gân guốc khô đét lên, xoay ngược lại rút cây gậy trúc màu đen sau lưng ra.

Nhưng bà chủ tiệm miến bỗng nhiên đã lướt người lại trước mặt y, lấy hai cánh tay mềm mại ôm choàng vào cổ y như một con rắn, bà ta nhón chân lên, đưa cặp môi mềm nóng bỏng ghé vào tai y, nói nhỏ:

– Hiện tại ông không thể đụng vào y, y là người tôi đặc biệt mời lại đây, và cũng là một người rất hữu dụng, đợi cho chuyện này xong rồi, tùy ông muốn làm gì y thì làm, trước sau gì y cũng chạy không thoát tay ông mà.

Bà ta lại rỉ vào tai:

– Tôi cũng chạy không thoát tay ông.

Bà ta nói giọng điệu và cử chỉ giống như một tình nhân đang rủ rỉ vào tai người yêu, thật tình coi ông chồng mình như một kẻ đã chết rồi, ông chủ tiệm miến hình như cũng không nghe không thấy gì, chẳng nghe chẳng thấy gì cả.

Người cụt tay nhìn bà ta lom lom, bỗng nhiên chụp ngay lấy áo bà ta nhấc lên, nhấc nguyên cả người bà ta lên như một con gà con, nhấc đi qua cái hiên, rồi chầm chậm đặt xuống, sau đó mới nói từng tiếng một:

– Ta muốn ăn miến, ba tô, ba tô lớn.

Bà chủ tiệm miến bật cười, cười tươi như hoa nở:

– Đấy là tôi ước hẹn sẵn với người ta, chỉ bất quá là muốn xác định rõ bọn họ có phải là người tôi đã ước hẹn trước hay không, còn ông thì lại khác, dù ông có cháy thành than, tôi cũng chẳng sợ nhận không ra, ông làm gì phải cần nói với tôi cái thứ đó.

Người cụt tay chẳng nói thêm một lời nào nữa, không những vậy, còn chẳng nhìn đến người trẻ tuổi lấy nửa mắt, làm như y đã coi người đó như một người chết rồi vậy.

Chính ngay lúc đó, bọn họ lại thấy một người nữa đang ung dung đi vào trong con hẻm nhỏ hẹp.

Một người bọn họ chưa từng bao giờ gặp qua, cũng chưa từng bao giờ gặp một người dáng điệu như y.

Người đó thật ra dáng diệu cũng không có gì là kỳ quái, thậm chí còn có thể nói, ngay cả một chút kỳ quái cũng không có.

Xem ra y có vẻ cao hơn người khác một chút, không chừng so với thân hình thực sự của y, có cao hơn một chút, bởi vì y mang một chiếc giày thời Đường hồi xưa, tuy đi trong hẻm nhỏ lầy lội, mà hai chéo áo màu trắng không hề lấm một chút bùn nhơ.

Y ăn mặc tuy không hoa lệ, nhưng chất liệu và thủ công thuộc hàng thượng đẳng, màu sắc phối hợp rất dễ nhìn.

Y không đeo kiếm, cũng không đeo thứ vũ khí gì, y chỉ cầm trong tay một chiếc dù bằng giấy dầu. Có điều, lúc y đang đi trong mưa gió bước vào trong con hẻm tồi tàn này, hình như y đang đi trong một khu vườn đầy trăm hoa đang thi nhau đua nở vậy.

Bất kể là lúc nào, là ở đâu, dáng dấp của y đều không hề thay đổi, bởi vì y vốn là một người như vậy, bất kể đang ở trong tình huống gian khổ nguy khốn đến bao nhiêu, y cũng không hề thay đổi.

Bởi vậy, gương mặt y lúc nào cũng lộ vẻ tươi cười, cho dù y không cười, người khác cũng cảm thấy y đang cười.

Không chừng, đó chính là cái chỗ kỳ quái của người này.

Ánh đèn leo lét cũng chiếu trên gương mặt y, cũng không phải là gương mặt mà các thiếu nữ nhìn vào là mê mệt, nhưng cũng không phải là thứ gương mặt người ta nhìn vào là cảm thấy chán ghét.

Trừ nồi miến thang, dầu tương, dầu mè ra, cái tiệm miến này cũng không khác gì những tiệm miến khác, cũng có một mâm đồ ăn ướp muối, có thịt bò, có ruột non, có đậu hủ, có trứng muối.

Người này hình như cái gì cũng thích cả.

– Mỗi thứ đều cho tôi một chút, đậu hủ khô xắt thêm nhiều nhiều chút nữa.

Y nói:

– Ngoài ra còn thêm hai vò rượu, thứ gì cũng được.

– Còn miến?

Ông chủ hỏi dò:

– Ông muốn ăn miến loại gì? Muốn ăn mấy tô?

– Nửa tô tôi cũng không ăn.

Người này mỉm cười:

– Tôi chỉ muốn uống tý rượu, tôi không muốn ăn miến.

Người này rõ ràng không lại đây ăn miến.

Ba người ăn miến biến hẳn sắc mặt, bàn tay to lớn gân guốc của người cụt tay lại nổi gân lên, ông chủ tiệm miến đã nắm chặt lấy đôi đũa dài xúc miến.

Nhưng bàn chân y đã bị bà chủ đạp lên:

– Tiệm chúng tôi ở đây không có bán sẵn rượu ngon, đậu hủ khô thì ướp muối ngon lắm.

Bà chủ đang tươi cười:

– Xin mời khách quan lại đầu bên kia ngồi, rượu thịt tôi đem lại ngay liền đây.

Trong cái hiên thô sơ đó chỉ có ba cái bàn nhỏ, đều đã bị ba người đến trước ngồi đó.

May mà mỗi cái bàn không phải thông thường chỉ có một người ngồi, thông thường đều có để hai ba cái ghế, cũng như một cái bình trà thường thường có vài cái chung trà đi theo vậy.

Vì vậy người này đại khái cũng có một chỗ để ngồi xuống.

Y chọn cái chỗ ngồi đối diện với người áo xanh, bởi vì cái chỗ đó gần nhất.

Người này hình như rất lười biếng, không những vậy còn có vẻ ngốc nghếch, có vẻ đần độn, người khác đối với y có vẻ thù địch, y chẳng nhận ra tý gì cả, y còn chưa ngồi xuống, đã mở miệng ra nói với người áo xanh:

– Trời đất rộng lớn thế, con người nhỏ bé thế, hai chúng ta ngồi chung được một bàn, xem ra cũng là có duyên.

Y nói:

– Tôi muốn mời ông một ly rượu, được không ạ?

– Không được.

Người mặc áo xanh thái độ cũng không thể nói là không khách khí lắm:

– Ta không uống rượu.

Người này sờ sờ mũi, hình như cảm thấy thất vọng vô cùng. Nhưng đợi đến lúc rượu thịt dọn lên rồi, y lại nổi hứng lên:

– Một người uống rượu tuy không thú vị gì, ít nhất cũng còn khá hơn là không có rượu uống một chút.

Y vừa nói xong câu đó, bèn có người vỗ tay tán thưởng:

– Đây quả là câu danh ngôn quá chí lý ngàn năm không hề thay đổi.

Một người vừa vỗ tay cười lớn vừa bước vào:

– Chỉ câu đó không đã xứng đáng uống say ngất đi rồi.

Tiếng cười của y hào hùng sảng khoái, y đi đứng ngay thẳng, áo quần vừa mới thay, không những vậy vừa mới giặt giũ tinh anh, eo lưng của y có đeo một thanh trường kiếm màu đen, chuôi kiếm bằng đồng màu vàng đánh bóng chói lọi.

Vì muốn làm người khác có ấn tượng tốt về y, quả thật y đã bỏ ra rất nhiều công phu.

Rất tiếc, bao nhiêu đó không giấu được hết cái dáng điệu tiều tụy lạc phách mệt mỏi của y, chỉ bất quá y hy vọng người khác không thấy được thế thôi.

– Chỉ tiếc là bây giờ tôi còn chưa uống rượu được với ông, tôi còn phải ăn vài tô miến trước đã.

Y lớn bước đi vào trong tiệm miến:

– Ta muốn ăn ba tô miến, ba tô lớn.

Ông chủ tiệm miến trừng mắt nhìn y, làm như hận không bóp được vào cổ họng y để hỏi y tại sao y không thấy nơi đây có người không lại ăn miến, hỏi y tại sao ngay cả có chút đó thôi y còn không thấy được.

Người trung niên đeo kiếm cũng đang mở to mắt nhìn y, bỗng nhiên cười nhạt nói:

– Tại sao ngươi không mở miệng ra? Ngươi làm vậy là có ý gì? Có phải là cho rằng Tiêu Lâm này đã già rồi, không còn ăn nổi tô miến của các ngươi?

Giọng nói của y vì phẫn nộ mà biến ra ấm ớ:

– Cái tô miến này, ta ăn có được hay không cũng không sao, nhưng ta nhất định phải để cho các ngươi thấy ta có còn bản lãnh hay không.

Y đã rút kiếm ra.

Y rút kiếm ra vô cùng chính xác và tiêu chuẩn, nhưng bàn tay của y đã không còn thấy ổn định lắm.

Cây đũa trong tay ông chủ tiệm miến bỗng nhiên đâm ra, dùng thế Song Long Tranh Châu chọc vào cặp mắt y.

Thanh kiếm của y còn chưa đâm tới ngực đối phương, đôi đũa của đối phương đã tới mi mắt của y.

Y chỉ còn nước thoái lui.

Chỉ lui có một bước, đôi đũa bỗng nhiên đánh xuống, đánh vào cổ tay y, tinh lên một tiếng, thanh trường kiếm rớt xuống đất.

Trường kiếm rớt xuống đất rồi, con người của Tiêu Lâm hình như cũng giống một người rớt trên lầu cao xuống, rớt xuống vực sâu vạn kiếp không trở lại được.

Chỉ trong cái khoảnh khắc đó, bao nhiêu nhược điểm trong lòng y muốn che giấu bỗng dưng toàn bộ phơi bày ra ngoài, cái suy lão trong người y, cái lạc phách trong người y, đôi bàn tay y không còn cách nào điều khiển được vững chải, thậm chí ngay cả chỗ bị mòn trên cổ áo và ống tay áo đều trong khoảnh khắc đó đã được phơi bày ra cho người ta thấy rõ rõ ràng ràng.

Có điều chẳng còn người nào muốn nhìn tới y nửa con mắt.

Y chầm chậm khom lưng lại, chầm chậm cúi xuống lượm thanh kiếm rớt dưới đất lên, thoái lui từng bước một, cặp mắt thì vẫn nhìn trừng trừng vào cây đũa bằng trúc của ông chủ tiệm.

Bàn tay của y đang run rẫy, ánh mắt của y đầy vẻ tuyệt vọng và kinh sợ, hình như y biết mỗi bước thụt lùi là mỗi bước tiến gần lại cái chết.

Người đang uống rượu bỗng đứng dậy, y đặt một thỏi bạc xuống bàn trước, rồi cầm cái dù bằng giấy dầu lên, đi lại đỡ lấy người kia.

– Tôi thấy rõ ràng ông đang bị rượu hành rồi.

Y mỉm cười nói:

– Đậu hũ khô nơi đây ngon thật, nhưng rượu chua quá, chúng mình tìm chỗ khác uống rượu đi.

Đôi giày cổ phong cao cao đạp xuống bùn lầy, cây dù bằng giấy dầu mới tinh đưa ra đón lấy những giọt mưa, một tay thì đỡ lấy người kia, chầm chậm bước ra khỏi con hẻm tồi tàn đó.

Người cụt tay nhìn bọn họ, con mắt còn lại đã lộ đầy sát cơ, người áo xanh đột nhiên đứng bật dậy, gã môn hạ trẻ tuổi của Thiết Kiếm môn cũng đang nắm chặt chuôi kiếm, ông chủ tiệm miến cũng đang chuẩn bị phóng người ra.

– Không được động đậy.

Bà chủ tiệm miến bỗng đập tay xuống mặt bàn:

– Các ông không ai được động đậy, ai mà làm gì sẽ chết ngay.

Ông chủ tiệm miến biến hẳn sắc mặt:

– Lần này tôi không thể nghe theo bà được, chúng ta không thể để Tiêu Lâm còn sống ra khỏi đây.

Giọng nói của y hạ hẳn xuống:

– Chuyện này quan hệ rất lớn lao, Tiêu Lâm ít nhiều cũng biết được chút ít, dù hạng người làm nghề của y cũng còn tin vào được đi, nhưng chúng ta không thể mạo hiểm như vậy được.

– Chính vì chúng ta mạo hiểm không được, vì vậy mà không thể có chút cử động gì.

Bà chủ nói:

– Chỉ động đậy chút gì, chuyện này của chúng ta chắc chắn là sẽ bị thất bại không nghi ngờ gì nữa cả.

– Không lẽ bà sợ Tiêu Lâm sao? Không lẽ bà không thấy lão ta đã xong đời rồi?

– Không phải tôi sợ Tiêu Lâm.

Bà chủ nói:

– Mười Tiêu Lâm cũng không bằng một ngón tay của người đó.

– Người đó?

Ông chủ hỏi:

– Không lẽ bà sợ đó là cái tên say rượu ăn mặc như một gã công tử diêm dúa kia?

– Đúng không sai điểm nào, tôi sợ là người đó.

Bà chủ nói:

– Tôi vốn đang tính làm thịt y, may mà tôi sực nhớ ra y là ai, nếu không, hiện tại chúng ta cả bọn đều xong cả.

Người cụt tay bỗng cười nhạt:

– Bà có nhận ra ta là ai không? Bà đã quên ta là ai rồi hay sao?

Bà chủ thở ra nhè nhẹ một hơi:

– Tôi cũng biết ông là người không sợ trời không sợ đất gì, tôi cũng biết từ lúc ông bị thua một trận ở Ba Sơn, bốn năm vừa rồi, ông liên tiếp đánh nhau với mười ba tay cao thủ trong bảy kiếm phái lớn, trận nào cũng thắng, tháng trước ông còn đâm chết một tay cao thủ phái Điểm Thương là Trác Phi chỉ trong một chiêu một.

Người cụt tay bỗng cười nhạt:

– Ta giết người chỉ trong một chiêu một không phải chỉ có một mình Trác Phi.

Nhất kiếm đoạt mệnh, đấy là thứ kiếm pháp hung dữ ác độc đến mức nào.

– Nhưng ông không thể nào giết được người này trong một chiêu một.

Bà chủ nói:

– Thiên hạ không một người nào có thể giết y được trong chỉ một chiêu một, cũng không ai có thể giết được y trong vòng một trăm chiêu, một ngàn chiêu, một vạn chiêu.

Bà ta nhỏ nhẹ nói cho mọi người biết:

– Bởi vì tôi nhớ hình như cả đời y chưa bao giờ bị bại lần nào.

Người cụt tay biến sắc hỏi:

– Y rốt cuộc là ai vậy?

Bà chủ rốt cuộc nói ra cái tên của người đó, bà ta nói tên người đó cũng giống như đang nói ra một câu bùa chú vậy, đượm đầy một vẻ ma quái không thể tưởng tượng được, làm cho mỗi người ai ai cũng biến hẳn sắc mặt, ai ai cũng câm hẳn miệng lại.

Cái tên bà ta nói ra đó chính là “Sở Lưu Hương”.

Chọn tập
Bình luận