Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ! Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Sở Lưu Hương truyền kỳ

Chương 129: Chết người khách

Tác giả: Cổ Long
Chọn tập

Thuyền của một bang chủ, lại là bang chủ Tử Kình Bang, thì phải gồm những điểm ưu:

đẹp, chắc, đi nhanh, sạch sẽ, có đủ mọi tiện nghi như một biệt thự trên lục địa. Thuyền đẹp, có cái vẻ hấp dẫncủa mỹ nhân, một danh nhân.

Thuyền neo tại đâu là trung tâm điểm thu hút muôn ánh mắt, trong những ánh mắt đó, có nhiều ý niệm tương phản lẫn ý ganh, phục, ước mơ….

Nhưng kẻ thực sự biết giá trị một con thuyền đẹp, một mỹ nhân, một danh họa, một danh mã phỏng có bao nhiêu? Trong số người rất ít đó, dĩ nhiên có Lưu Hương, Hồ Thiết Hoa, nhưng Hồ Thiết Hoa không quan tâm lắm đến khung cảnh, chỉ cố uống rượu mà thôi.

Rượu thuộc loại ngon, chính điểm đó gây niềm sảng khoái nơi y. Khi họ rời Tam Hòa Lâu, đến bờ sông, tất cả xuống thuyền con ra thuyền lớn neo xa bờ vì bải lài.

Lên sàn thuyền rồi Hồ Thiết Hoa nhình quanh tặc lưởi thốt:

– Có được một chổ như thế nầy để nướng cá thì tuyệt. Rất tiếc Trương Tam vắng mặt mà thuyền lại không phải của Kim Linh Chi!….

Lưu Hương mỉm cười hỏi:

– Nếu là của Kim cô nương thì sao?

Hồ Thiết Hoa chớp mắt:

– Thì nghĩ cách bắt buộc nàng đền cho Trương Tam chứ sao?

Lưu Hương cười hì hì:

– Ta xem nếu ngươi không tùy tiện làm gì nàng, thì cũng đã tạ trời tạ đất rồi đó! Hồ Thiết Hoa trừng mắt:

– Ta lại muốn như vậy, nhất định phải như vậy! Sau đó ta bảo nàng lấy ngươi, cho ngươi chịu đựng cái tánh khí của vị thiên kim tiểu thơ đó, thử xem ngươi có tức mà chết chăng? Ngươi chịu nổi nàng quả là một quái sự! Lưu Hương cười nhẹ:

– Hoa điêu ngọt như mật, mỹ nhân mặt như ngọc, dù có phải tức, cái tức đó cũng làm khoái người! Chỉ sợ lúc đó rồi ngươi không có can đảm buông! Từ phía sau có giọng nói vọng tới:

– Buông cái gì? Đại phương như Hồ huynh thì còn cái gì mà không buông được?

Hồ Thiết Hoa không quay đầu xem cũng biết là Câu Tử Trường thốt.

Nếu là người khác thì bước chân đâu có nhẹ như vậy?

Lưu Hương đáp:

– Nam nhân có đại phương đến đâu cũng không có việc nhường vợ cho kẻ khác.

Câu Tử Trường ạ lên một tiếng:

– Thế ra Hồ huynh đã lập gia đình rồi! Vậy mà tại hạ không nhận nổi.

Lưu Hương tiếp:

– Người có vợ không nhất thiết phải đội bảng trên đầu thì làm sao Câu huynh nhận ra?

Hồ Thiết Hoa hỏi gấp:

– Câu huynh nhận ra cái gì? Nơi mặt tại hạ có nở một đóa hoa?

Câu Tử Trường thoáng đỏ mặt ấp úng:

– Tại hạ chỉ thấy…. thấy người có gia thất…. không giống như Hồ huynh….

Hắn không dám buông luôn đoạn cuối.

Lưu Hương thốt thay hắn:

– Câu huynh muốn nói là người có vợ không lổ mảng như hắn.

Câu Tử Trường đỏ mặt. Hắn không nói gì, lại thẹn sượng, đương nhiên là hắn mặc nhận.

Lưu Hương cười vang:

– Vợ hắn không thể buông, nhưng tắm rửa hắn lại buông được. Hắn cho rằng một người tắm rửa kỹ thì ngươn khí bị tổn thương nặng.

Câu Tử Trường cố nhịn song không nhịn được phải bật cười.

Hồ Thiết Hoa hất mặt lên:

– Hoạt kê! Hoạt kê! Con mẹ nó, hoạt kê như ngươi trong thiên hạ khó có một kẻ thứ hai! Đinh Phong, Kim Linh Chi, Hướng Thiên Phi đã đến nơi, toan bước vào mui thuyền, nghe bên trong cười ầm ỉ vội lùi lại. Kim Linh Chi lúc đó chừng như đã lấy lại bình tỉnh rồi nên cất tiếng hỏi trước:

– Các vị vui thích về việc chi thế?

Lưu Hương đáp:

– Bọn tại hạ đang bàn luận về việc thành thân của vị nhân huynh họ Hồ đây.

Kim Linh Chi trừng mắt nhìn Hồ Thiết Hoa buông gọn.

– Hừ! Lưu Hương cười vang tiếp:

– Bở vì hắn sắp thành thân nên mọi người vui thích.

Kim Linh Chi cúi đầu chui vào mui thuyền, cười lạnh thốt:

– Có người chịu lấy hắn thật là quái sự! Chắc người đó chột mắt nên chọn cái mẫu chồng ma quái như vậy! Hồ Thiết Hoa cao giọng:

– Chẳng những mắt chột, người đó lại còn có chiếc mũi nghẹt cho nên không ngửi được cái mùi thúi của thân thể tại ha, chính lấy người chột mắt, nghẹt mũi hơn là lấy cái thứ cọp cái.

Kim Linh Chi nhảy dựng lên, khẽ lắc mình vọt đến trước mặt Hồ Thiết Hoa trừng mắt hỏi:

– Ai là cọp cái hả? Ngươi nói đi! Nói đi! Hồ Thiết Hoa nghênh mặt lên, hai tat khoanh sau lưng thốt bâng quơ:

– Đêm nay không khí mát quá, rất tiếc không có trăng sáng.

Lưu Hương đáp:

– Trăng sáng ở cạnh ngươi đó, rất tiếc ngươi không trông thấy.

Kim Linh Chi vốn muốn phát xuất tánh khí, song chẳng hiểu nghĩ sao, đôi má ửng hồng rồi nàng dậm chân quay đầu bước luôn vào khoang thuyền.

Đinh Phong chớp mắt nở một nụ cười thốt:

– Nếu quả thật Hồ huynh sắp thành thân thì đó là một việc tốt! Nhưng chẳng hay tân nương là ai?

Lưu Hương đáp:

– Nói đến tân nương…. Một nàng rất xinh đẹp, võ công rất cao, tửu lượng rất lớn, nghe nói có thể uống nổi một vò rượu….

Hồ Thiết Hoa nhảy dựng lên:

– Lão Xú Trùn! Ngươi nói thêm một tiếng nữa là ta…. Ta…. đập ngươi tan xác! Mặt y đỏ bừng lên. Ai ai cũng bật cười, dù cố nhịn.

Vừa lúc đó, một con thuyền nhỏ từ bờ lướt trên mặt nước như bay, tiến về phía họ. Trên thuyền có trương một tấm bố, trên có bốn chữ:

⬞Bán thân chôn bạn ⬞ Đổng Vĩnh ngày xưa bán mình chôn cha nổi danh hiếu tử muôn đời.

Nhưng bán thân chôn bạn thì muôn đời chưa có trường hợp đó.

Bây giờ có! Chỉ có bây giờ, truớc không, sau có lẽ cũng không luôn.

Câu Tử Trường kêu lên:

– Các vị xem kìa! Có người rao bán thân chôn bạn! Con người nghĩa khí như vậy tại hạ muốn kết giao hết sức! Hồ Thiết Hoa tiếp nối:

– Đúng vậy! Nếu muốn kết giao với người đó thì cứ bỏ bạc ra mà mua.

Giả như sau nầy các hạ có ngửi thấy y thúi thì đem bán lại. Chẳng lỗ lã gì đó.

Lưu Hương mỉm cười:

– Miễn y đừng cố uống bất kể chết thì cuối cùng vẫn có người muốn y, làm gì chẳng bán lại được mà sợ thiệt hại?

Hồ Thiết Hoa chưa kịp nói gì, người trên thuyền nhỏ thốt oang oang:

– Tại hạ không thúi, không lổ mãng, không biếng nhác, rượu lại không uống nhiều, cơm cũng ăn rất ít, làm việc thì như trâu, đối với người lại trung thành hơn chó, Vô luận là ai mua tại hạ tuyệt đối sẽ không hối hận, tuyệt đối không uổng đồng tiền, tuyệt đối xứng tâm vừa ý.

Thuyền nhỏ đến dần dần. Hồ Thiết Hoa không cần nhìn, nghe âm thanh cũng biết ngay là Khoái võng Trương Tam.

Y lại cười cười thốt:

– Tên đó hẳn là nghèo rớt mồng tơi mà lại điên loạn đến cao độ.

Trương Tam đứng tại đầu thuyền gọi:

– Các vị Ơi! Trong các cô, các cậu, các ông, các bà, có vị nào biết xem giá trị của món hàng, xin mua hộ.

Đinh Phong chớp mắt mỉm cười hỏi:

– Bằng hữu thật sự muốn bán mình?

Trương Tam thở dài đáp:

– Thật ra tại hạ có một chiếc thuyền, bán được giá lắm, khổ nỗi chọn lầm bạn mà kết giao thành ra liên lụy đến con thuyền. Bây giờ nó đã chìm, nằm im trong lòng nước, chỉ còn thân nầy không đem bán đi thì lấy cái gì mà bán?

Đinh Phong hỏi:

– Bằng hữu định giá bao nhiêu?

Trương Tam đáp:

– Không nhiều, không ít, chỉ cần năm trăm lượng thôi. Nếu không phải có việc khẩn cấp, tại hạ không tự bán với giá đó đâu.

Đinh Phong hỏi:

– Bằng hữu có việc gì cần dùng tiền gấp thế?

Trương Tam lại thở dài! – Chỉ vì tại hạ có hai người bằng hữu, trước mắt thấy rõ họ không còn sống được bao lâu nữa. Nghĩ đến tình giao kết từ lâu, tại hạ không nỡ trông thấy xác họ phơi lộ làm mồi cho chó. Cho nên tại hạ bán mình lo liệu hậu sự cho hai người bạn đó.

Đinh Phong nhìn thoáng qua Lưu Hương, điểm một nụ cười đáp:

– Nếu vậy thì đâu cần năm trăm lượng.

Trương Tam thở dài lượt thứ ba:

– Đại gia có chổ không biết, hai người bằng hữu tại hạ lúc sống là một đôi tửu quỷ, lúc chết đi thì vẩn còn là tửu quỷ giả. Mỗi ngày tại hạ phải mang rượu đến trước mộ phần cho họ, nếu không thì noi cõi âm không có bán rượu, họ tìm mua không được, dám sống lại mà tìm rượu trên dương gian lắm. Họ sống lại là tại hạ phải khổ.

Hồ Thiết Hoa nghe ngứa răng quá, muốn cắn hắn mấy cái.

Câu Tử Trường bật cười:

– Nếu vậy Đinh huynh xuất bạc mua đi.

Đinh Phong cười nhẹ:

– Mua cũng đươc. Bất quá….

Bổng một người thốt:

– Các hạ không mua, tại hạ mua.

Kim Linh Chi từ trong mui bước ra. Ai cũng tưởng một nam nhân nào mới xưng hô như vậy. Không ngờ chính là nàng! Nàng tiếp luôn:

– Năm trăm lượng thì năm trăm lượng.

Trương Tam lắc đầu:

– Nếu cô nương mua thì phải là năm ngàn lượng.

Kim Linh Chi trừng mắt:

– Tại sao?

Trương Tam đáp:

– Chỉ vì nam chủ nhân thì rất dễ phục dịch, còn nữ chủ nhân thì khó tánh lắm, do đó có nhiều lụy phiền sanh ra. Rất có thể đến một lúc nào đó tại hạ quá bực mình phải nhảy xuống sông mà tắm.

Kim Linh Chi không hề suy nghĩ cao giọng thốt:

– Được rồi! Năm ngàn lượng thì năm ngàn lượng! Ta mua.

Trương Tam giật mình hỏi gượng:

– Cô nương mua thật à?

Kim Linh Chi gắt:

– Ai đùa với ngươi chứ?

Trương Tam đảo mắt nhìn quanh:

– Có ai trả giá cao hơn vị cô nương đó chăng?

Hồ Thiết Hoa lắc đầu:

– Con người đó giống trâu mà cũng giống chó, nếu không là quái vật thì là gì chứ? Ta đâu đến đổi điên mà phí bỏ năm ngàn lượng bạc? Ai mà mua hắn thì hẳn là cũng giống hắn, giống quái vật luôn.

Kim Linh Chi nhảy dựng lên hét:

– Ngươi nói ai là quái vật? Hả? Nói đi! Nói đi! Hồ Thiết Hoa điềm nhiên:

– Tại hạ chỉ biết có một người, chẳng những giống chó cái mà còn là giống quái vật! Nhưng lại không biết người đó là ai? Kim cô nương có biết chăng?

Kim Linh Chi tức uất đến đỏ mặt, nói không ra lời.

Hồ Thiết Hoa thở dài lẩm nhẩm:

– Cướp bạc, đoạt tiền, thời nào cũng có người làm được, ham làm, song cướp cả cái thú mắng người, để làm một quyền riêng thì ngàn năm trước không, ngàn năm sau không, vĩnh viễn muôn đời không, trừ hiện tại! Bởi hiện tại có một người.

Y vừa thốt vừa tháo lui, không buồn tiếp tục cuộc đối thoại. Vừa đi y cũng vừa lẩm nhẩm:

– Kỳ quái! Phải cho là kỳ quái! Trương Tam đặng hắng một tiếng thốt:

– Nếu không ai ra giá, tại hạ xin bán mình cho vị cô nương đó.

Bổng có người cất tiếng:

– Ngươi có phải là Khoái võng Trương Tam chăng?

Trương Tam đáp:

– Đúng vậy, thứ thiệt mà! Đừng sợ lầm hàng giả. Giả thì cứ trả lại.

Người nào đó tiếp:

– Tốt! Ta ra giá năm ngàn lẻ một lượng đây! Trên giòng sông, chẳng rõ từ lúc nào, một con thuyên nhỏ xuất hiện, đang từ từ tiến đến. Trên thuyền có người ngồi nơi mũi, chính người nầy đấu giá.

Y vận chiếc áo màu tro, đầu đội mũ, vành mũ chụp sâu che khuất mặt mày, không ai nhìn rõ. Câu nói của y vừa buông xong, mọi người đều kinh ngạc. Không ai tưởng là thực sự có người đấu giá giành mua với Kim Linh Chi.

Lưu Hương nhận thấy sự tình càng diễn, càng gây thích thú.

Kim Linh Chi sôi giận bừng bừng:

– Ta ra sáu ngàn lượng! Người trên thuyền nhỏ tiếp:

– Tại hạ sáu ngàn lẻ một lượng! Kim Linh Chi hô:

– Bảy ngàn lượng! Người đó đáp:

– Bảy ngàn lẻ một lượng! Kim Linh Chi hét:

– Một vạn! Người đó đáp:

– Một vạn lẻ một! Trước sau y vẫn giữ khí độ bình hòa, trong khi Kim Linh Chi hét vang dội.

Cả hai tranh đấu, Trương Tam sững sờ! Hắn không tưởng mình cao giá đến độ đó.

Hồ Thiết Hoa cũng sững sờ như hắn, tự lẩm nhẩm:

– Nếu sớm biết hắn đáng đồng tiền như thế thì mình mua hắn rồi! Mua được hắn là sanh lợi biết bao! Từ năm trăm lượng lên đến một vạn, phải kể là đại sanh lợi. Và còn lên nữa đó nhé. Rất tiếc mình quen tánh tùy tiện đánh giá người, không suy nghĩ kỹ! Uổng! Uổng thật! Người ngồi nơi mủi thuyền nhỏ mường tượng cười nhưng không cười, y thản nhiên thốt:

– Biết giá trị của món hàng thì phải cho rằng một vạn lượng bạc không đắt lắm.

Kim Linh Chi cắn môi đoạn cao giọng hô:

– Ta ra….

Nàng chưa buông giá, Đinh Phong chận lại thốt:

– Khoan! Khoan! Kim cô nương! Đấu giá phải công bình mới được. Công bình là đôi bên cùng trình khả năng tài chánh để bảo đảm cho tiếng đấu của mình.

Trương Tam phụ họa:

– Phải! Phải! Tại hạ muốn bán bằng bạc mặt, chứ bán chịu, bán thiếu có ích lợi gì đâu?

Đinh Phong tiếp:

– Nếu vậy hai bên phải xuất bạc ra cho Trương bằng hữu thấy tận mắt.

Đấu suông mất cả hào hứng.

Kim Linh Chi lập tức lấy ngân phiếu trong mình ra bảo:

– Đinh công tử xem bao nhiêu đây có đủ chăng?

Đinh Phong nhìn tập ngân phiếu cười đáp:

– Đủ lắm! Đủ lắm! Ngân phiếu Lợi Nguyên tại Sơn Tây có giá trị như hiện kim.

Hải Quát Thiên cất tiếng:

– Trên thuyền của tại hạ có chút ít bạc, nếu cần Kim cô nương có thể lấy mà dùng.

Tử Kình Bang giàu nhất nước, câu nói đó có giá trị ngang hiện kim.

Đinh Phong lại cười hỏi:

– Còn vị bằng hữu trên thuyền kia?

Người trên thuyền nhỏ vẫn giữ khí độ bình hòa hỏi lại:

– Các hạ sợ tại hạ quán thông với Trương Tam làm giá cho hắn à?

Đinh Phong chỉ cười không đáp. Cười là nhìn nhận.

Người trên đầu thuyền nhỏ lạnh lùng gọi:

– Mang ra đây! Từ sau lái thuyền một người mang tới một chiếc rương. Người ngồi đầu thuyền mở nắp rương. Từ trong rương, kim quang bốc ra chớp chớp.

Toàn là vàng đỉnh! Hồ Thiết Hoa mở to đôi mắt, cười khổ tiếp:

– Không ngờ có kẻ chịu khó chở vàng đi mua Trương Tam. Ta đánh giá Trương Tam thấp quá! Người ngồi đầu thuyền nhỏ hỏi:

– Đủ chưa nào?

Đinh Phong giật mình cười đáp:

– Đủ lắm! Người đấu giá lạnh lùng tiếp:

– Nếu chưa đủ, tại hạ còn mấy rương nữa, các vị có muốn xem, tại hạ sẽ cho xem. Bây giờ Kim cô nương ra giá đi.

Kim Linh Chi dù sanh trưởng trong gia đinh hào phú, quăng vàng ra cửa như đất, nhưng xuất tiền ra mua một người, xuất với giá cao, chưa biết cao đến đâu, nàng cũng khó tránh chùng lòng. Mặt nàngtrắng nhợt, nàng cắn môi lấy cương quyết thốt:

– Một vạn một ngàn lượng! Người đấu giá đáp:

– Một vạn một ngàn lẻ một lượng! Kim Linh Chi hô:

– Một vạn một ngàn năm trăm! Người đấu giá đáp:

– Một vạn một ngàn năm trăm lẻ một! Kim Linh Chi hô:

– Một vạn hai ngàn! Nàng ở vào cái thế cởi cọp không thể xuống được nữa. Tuy nhiên hào khí kém giảm rồi, nên ra giá yếu hơn trước.

Người đấu giá điềm nhiên buông:

– Một vạn hai ngàn lẻ một! Kim Linh Chi giận quá hét:

– Tại sao ngươi không thể không mua hắn?

Người đấu giá ôn tồn hỏi lại:

– Tại sao cô nương không thể không mua hắn?

Kim Linh Chi sững sờ. Nàng tìm đâu ra một cái lý vững chắc?

Thừ người một lúc, nàng cao giọng:

– Ta cao hứng! Chỉ cần ta cao hứng là ta quăng được hằng vạn lượng bạc xuống nước như thường.

Người đấu giá lạnh lùng:

– Cô nương cao hứng, dễ thường người khác không cao hứng được sao?

Đinh Phong vụt cười chen vào:

– Thực ra cái ý của bằng hữu, tại hạ hiểu rõ rồi.

Người đấu giá buông gọn:

– A?

Đinh Phong tiếp:

– Trên giang hồ ai ai cũng biết Khoái võng Trương Tam chẳng những giỏi thủy công mà lại tinh thông nghề hàng hải, suốt vùng Giang Nam không một người nào sánh bằng. Đi trên mặt nước mà có Trương Tam đồng thuyền là cầm như có ngàn thủy thủ lão luyện. Cái tâm cầu tài của các hạ cấp bách như thế chắc là đang có một chương trình vượt biển?

Người đấu giá nhìn lên không bật cười vang mấy tiếng rồi thốt:

– Hay! Lợi hại! Quả nhiên lợi hại! Đinh Phong hỏi:

– Tại hạ đoán như vậy có đúng không?

Người đấu giá đáp:

– Đúng! Rất đúng! Đứng trước bậc thông minh, tại hạ có dấu cũng chẳng dấu nổi. Thôi thì đành thú nhận là hơn.

Đinh Phong tiếp:

– Nếu vậy tại hạ xin khuyến cáo đôi lời.

Người đấu giá chỉnh sắc mặt:

– Lảnh giáo! Đinh Phong nghiêm giọng:

– Mặt biển biến ảo bất thường, sóng gió bốc dậy tùy thời, tùy khắc, không lường được. Cho nên nghề hàng hải là nghề nguy hiểm, người vượt biển trải gian lao, mạo hiểm, nguy hiểm nhiều hơn kẻ chuyên sinh hoạt trên giang hồ. Nếu các hạ không có lý do cấp bách thì đừng đi là hơn.

Người đấu giá điềm nhiên:

– Đa tạ bằng hữu có hảo ý! Rất tiếc tại hạ không thể không ra khơi lần nầy.

Không để cho Đinh Phong kịp nói gì, y tiếp luôn:

– Cứ theo lời truyền thuyết thì trên mặt biển có một cái lò luyện vàng, các hạ từng nghe đến chăng?

Đinh Phong cau mày:

– Tiêu Kim Quật? Nó ở đâu?

Người đấu giá thốt:

– trên mặt biển, về hướng Đông Nam. Nói là lò, chứ thật ra là một địa phương có sinh hoạt hẳn hòi. Nói ẩn ẩn hiện hiện mông lung phất phưởng, tại đó có hoa quỳnh, có cỏ thơm, trái quý, châu ngọc, mỹ nhân. Nơi đó có vô số cảnh đẹp. Ngoài ra về rượu ngon thì uống mãi muôn đời cũng không hết. Còn chuyện bí mật thì nghe mãi cũng không cùng! Lời hay thì nghe mãi cũng không dứt! Mặt sông rộng gió quét vi vu, hai thuyền cách xa hơn mười trượng, người thường ở trên một công tử thuyền có la hét với nhau vị tất cùng nghe nhau, nhưng người của hai thuyền đều là những tay thượng đẳng trong võ lâm, nội lực thâm hậu, họ đối đáp với nhau trong khoảng cách đó, tiếng nói vọng đến ta đối phương rất rõ ràng. Nhờ họ vận khí đưa âm thinh.

Âm thinh của người đấu giá phát đi, mười phần ổn định, rất tiếc, câu nói khá dài, thốt đến đoạn cuối, chừng như khí lực không còn kế tục nữa, bắt buộc y phải hét to lên.

Hải Quát Thiên, Hướng Thiên Phi, Hồ Thiết Hoa, những người đó nào phải vừa gì, nghe qua rồi họ biết ngay người đấu giá tuy có võ công cao nhưng nội lực không thâm hậu cho lắm. Nếu y là đối thủ cờ đó không đáng sợ nhiều.

Họ biết được, tự nhiên Lưu Hương và Đinh Phong cũng biết được. Cái đó khỏi phải nói.

Hồ Thiết Hoa mỉm cười thốt:

– Các hạ kê khai bất cứ việc gì cũng chẳng quan hệ, duy có việc rượu ngon uống mãi không hết là làm cho tại hạ thích phi thường. Trên đời nầy quả có một địa phương như vậy thì bằng mọi giá tại hạ cũng phải đến đó một lần.

Người đấu giá đáp:

– Địa phương đó không có ghi nơi bản đồ, nơi sử sách, cho nên không ai biết chính xác nó ở tại đâu. Phải có người tiếp dẫn chứ nếu không thì dù cho có phí công hằng mươi năm vị tất đã tìm ra.

Hồ Thiết Hoa hỏi:

– Thế người tiếp dẫn là ai?

Người đấu giá thốt:

– Tự nhiên là môn hạ chủ nhân Tiêu Kim Quật, chỉ có họ mới biết được đường đi đến nơi.

Hồ Thiết Hoa càng thêm hứng thú hỏi luôn:

– Tiêu Kim chủ nhân? Nhân vật đó như thé nào?

Người đấu giá tiếp:

– Không ai biết được chủ nhân như thế nào. Cũng không ai nghe nói đến tánh danh lai lịch của y. Dĩ nhiên không ai biết được mặt mày y. Nhưng có kẻ ức đoán y là một tay đại đạo năm xưa, sau khi rửa tay gác kiếm, vượt biển tìm nơi quy ẩn. Cũng có người nói rằng đó là một thiếu niên, lòng nuôi chí lớn, tại Trung Nguyên không phát triển được sở trường, định lấy biển cả làm đất dụng võ.

Y cười một tiếng rồi tiếp:

– Thậm chí có kẻ cho rằng đó là một nữ nhân có sắc đẹp nghiên trời, lệch đất, thân thủ cao minh, nhờ nhan sắc đó mà nàng sai khiến bọn dị sĩ đa tài làm mọi việc cho nàng như một bầy nô lệ.

Lưu Hương cười nhẹ thốt:

– Nói như thế tức là công nhận nữ nhân đó thần bí cực độ.

Hồ Thiết Hoa tiếp nối:

– Hạng người thần bí tại hạ gặp rất nhiều.

Người đấu giá thốt:

– Nhưng về con người đó, nếu hai vị muốn gặp, thiết tưởng chẳng phải dễ dâu.

Hồ Thiết Hoa hừ một tiếng:

– Dầu sao cũng có người đặt chân đến Tiêu Kim Quật rồi chứ?

Người đấu giá gật đầu:

– Tự nhiên là có. Nếu không thì làm gì tại hạ biết được tại đó có những gì. Bất quá số người đến đó rất ít.

Hồ Thiết Hoa trầm giọng:

– Số người đó làm thế nào đến được?

Người đấu giá đáp:

– Gần đây cứ mỗi năm, Tiêu Kim chủ nhân mời vài người đến đó du ngoạn độ mươi hôm, nửa tháng. Những người được mời đều là đại phú gia.

Lưu Hương mỉm cười thốt:

– Phải là giàu mới được mời chứ. Giàu mới có vàng, mới đáng được có mặt tại địa phương để mà phá hoai vàng.

Hồ Thiết Hoa nhìn quanh bốn phía một lượt đoạn cất tiếng:

– Nói như thế là hiện diện tại đây có mấy nguời đủ tư cách làm khách, xuất du một chuyến.

Kim Linh Chi biến sắc mặt. Song nàng không nói năng gì.

Người đấu giá tiếp:

– Ai được đến đó một lần là cầm như hưởng một phúc hạnh lớn lao.

Song lạ làm sao, trước khi đi họ nôn nao, háo hức mà khi về, họ bưng kín miệng bình, không ai nhắc nhở đến chuyến viễn du nữa. Hơn thế….

Đôi mắt khuất dưới vành mũ lóe lên, y nhìn thoáng qua Đinh Phong, từ từ tiếp:

– Tiêu Kim chủ nhân hành sự cực kỳ bí ẩn, mà người được mời cũng giữ kín sự tình cho nên không ai biết được đã có bao nhiêu người được mời, và những người được mời là ai. Như vậy muốn hỏi han điều chi, còn biết hướng về ai mà hỏi? Còn như ngầm theo dõi họ tìm hiểu sự tình thì đó là công tác của dã tràng lấp biển.

Hồ Thiết Hoa hỏi:

– Tại sao?

Người đấu giá đáp:

– Thên thiếp mời không có ghi điểm đến. Bất quá chỉ là cuộc hẹn ước, vào thời gian nào dó, ở một địa phương nào đó, gặp gỡ nhau, có người chực sẵn để đón khách tiếp dẫn đến tận chổ. Nếu khách có ý gì, người tiếp dẫn không tiếp. Sau khi tiếp rồi thì cã người tiếp lẫn người được tiếp biến mất như bóng ma. Ai muốn theo dõi thì hoặc không biết phương hướng mà theo hoặc theo đúng phương hướng thì cũng bỏ xác giữa đường.

Lưu Hương cùng Hồ Thiết Hoa trao đổi nhau một ánh mắt.

Hồ Thiết Hoa thở dài thốt:

– Đến cái địa phương quỷ đó khó khăn như vậy, thôi đừng đến là hơn.

Người đấu giá đáp:

– Nhưng con người ai ai cũng có tính hiếu kỳ. Việc càng khó họ càng muốn làm. Nói khó đến, họ càng muốn đến.

Đinh Phong bình tịnh nghe câu chuyện. Đến lúc đó y vụt thốt:

– Nếu các hạ thực sự muốn đi, tại hạ thấy có biện pháp nầy, nói thử cho các hạ nghe.

Người đấu giá chớp mắt:

-Hay là các hạ biết Tiêu Kim Quật ở tại đâu?

Đinh Phong cười nhạt:

– Tại hạ may mắn có đến đó một vài lần. Hiện tại các hạ có rất nhiều vàng, tưởng cũng nên di một chuyến. Chắc chắn Tiêu Kim chủ nhân sẽ hoan nghinh các hạ.

Người đấu giá vui ra mặt:

– Nếu vậy xin các hạ chỉ điểm cho đường đi lối tiến, tại hạ hết sức cảm kích.

Đinh Phong cười tiếp:

– Việc đâu tấu xảo lạ lùng thế! Trên thuyền đây có mấy người cũng muốn đi đến đó. Nếu các hạ không nghi ngờ thì tại hạ xin mời lên thuyền nầy, chúng ta cùng đi.

Người đấu giá chưa đáp. Hiển nhiên y do dự.

Hồ Thiết Hoa lạnh lùng cất tiếng:

Tại hạ đã nói mà! Tại đây có mấy người có đủ tư cánh làm cuộc viễn hành!….

Y liếc mắt sang Kim Linh Chi. Kim Linh Chi quay đầu đi nơi khác như chẳng thấy gì.

Hải Quát Thiên cao giọng:

– Cái vị bằng hữu đó có rất nhiều vàng, nếu bảo y tùy tiện lên thuyền người lạ thì làm sao y yên tâm được.

Hướng Thiên Phi lạnh lùng:

– Huống hồ con thuyền lại là của một tay cướp biển.

Hắn không mở miệng thì thôi, mở miệng rồi là muốn sanh sự ngay.

Người đấu giá cười nhạt:

– Chẳng phải tại hạ không yên tâm về các vị. Mà chính là các vị không yên tâm về tại hạ đó.

Đinh Phong thốt:

– Đối với kẻ khác có thể là bọn tại hạ không yên tâm nhưng đối với các hạ thì yên tâm vô cùng.

Người đấu giá trầm giọng:

– Tại sao?

Đinh Phong mỉm cười giải thích:

– Một người mang vàng nhiều như các hạ, tự phòng thôi còn mệt thay, có dư hơi đâu mà dòm ngó đến kẻ khác?

Người đấu giá cười nhẹ:

– Nếu thế, cung kính bất như phụng mạng.

Hồ Thiết Hoa buông giọng lạnh:

– Thì ra một người chỉ cần nhiều vàng là không bao giờ dòm ngó đến kẻ khác! Y vổ nhẹ tay lên đầu vai Lưu Hương tiếp:

– Ta thấy mình nên rời thuyền là phải.

Đinh Phong mỉm cười:

– Rượu chưa uống sao Hồ huynh đòi đi?

Hồ Thiết Hoa thốt:

– Trên mình bọn nầy vàng không có một phân, bạc không ció một mảnh, tiền chẳng có một đồng, rất có thể tùy thời tùy khắc sanh chủ ý bại hoại, các vị yên tâm thế nào được.

Y lại liếc mắt sang Kim Linh Chi, lạnh lùng tiếp luôn:

– Thực ra thì điều đó không đáng trách. Người giàu có phải nghi ngờ bọn mạt kiếp cùng căn là sự thường.

Đinh Phong đáp:

– Hồ huynh nói đùa đấy thôi! Lời nói của hai vị có giá ngàn vàng rồi, mà cái danh hiệp nghĩa thì rền vang như sấm động trong thiên hạ. Có hai vị bên cạnh thì còn ai không yên tâm chứ? Hà huống….

Kim Linh Chi chận lời:

– Hà huống hắn chưa uống rượu thi với tôi kia mà. Hắn trốn đi thế nào được?

Lưu Hương cười nhẹ:

– Nếu vậy, cung kính bất như phụng mạng, bọn tại hạ phải lưu lại đây rồi.

Thật tình nghe nói đến một địa phương có nhiều cảnh đẹp như vậy, bọn tại hạ náo nức trong lòng hết sức.

Trương Tam thở dài thốt:

– Tốt! Tốt! Các vị ai cũng có một cô hồn, như một dã quỷ, mới đó ai ai cũng tranh mua, bây giờ thì chẳng còn ai ngó ngàng đến nữa.

Hồ Thiết Hoa đáp:

-Lời nói của kẻ khác không đáng tin tưởng được, thôi thì để ta mua ngươi cho xong Kim Linh Chi ngẩng mặt:

– Lời nói của ta tự nhiên có uy tín.

Hồ Thiết Hoa chớp mắt:

– Cô nương muốn mua hắn?

Kim Linh Chi hừ lạnh:

– Đương nhiên! Hồ Thiết Hoa hỏi:

– Cô nương bỏ ra một số bạc to như vậy à?

Kim Linh Chi lạnh lùng:

– Đương nhiên! Hồ Thiết Hoa lại hỏi:

– Bạc mặt?

Kim Linh Chi hừ thêm một tiếng nữa, vung tay quăng xấp ngân phiếu.

Đột nhiên Trương Tam tung bổng người lên lộn mình trong không gian hai vòng, chụp tất cả các tấm ngân phiếu bay lượn như cánh bướm, cầm nơi tay đoạn đáp xuống sân thuyền.

Hải Quát Thiên vỗ tay tán thưởng:

– Công phu tuyệt diệu! Quả nhiên Kim cô nương có nhản lực. Với một người có công phu như vậy dù cô nương có xuất bạc nhiều hơn nữa cũng xứng đáng lám.

Đinh Phong vòng tay hướng về Kim Linh Chi vái một lượt, cười thốt:

– Cung hỉ Kim cô nương thu dụng được một người đắc lực. Ngày sau, khi vượt biển, chúng ta sẽ nhờ đến y rất nhiều. Tại hạ xin cảm tạ trước. Hắn không cảm tạ Trương Tam lại cảm tạ Kim Linh Chi. Hiển nhiên hắn xem Trương Tam như một tên nô dịch cũa nàng.

Hồ Thiết Hoa cười lạnh gọi:

– Trương Tam ơi! Xem ra ta phải mầng cho ngươi mới được. Có một chủ nhân như thế đó, ngươi sẽ sống những ngày còn lại trong ấm dịu, thảnh thơi.

Y tiếp luôn:

– Đời bắt đầu lên hương cho ngươi rồi đấy nhé! Trương Tam cười đáp:

– Ngày sau, bằng hữu của ta có ai chết đi thì ta sẽ không lo là không có tiền chôn cất.

Hồ Thiết Hoa lắc đầu:

– Ta có rất nhiều bằng hữu thuộc đủ loại hạng người nhưng về hàng nô lệ thì mãi đến nay mới có ngươi là người thứ nhất đó.

Trương Tam vẫn cười:

– Ngươi ngu quá! Muốn sung sướng tấm thân phải tìm đến chỗ có tiền mà dung thân chứ. Chơi với thứ không tiền cứ rồi ngày ngày chúng vác xác đến mà ăn bám, ăn chực mãi thì có lúc phải bán nhà, bán cả vợ con, nếu có vợ con, có nhà.

Trong khi Hồ Thiết Hoa và Trương Tam đấu khẩu thì Lưu Hương và Đinh Phong chăm chú nhìn nơi thuyền người đấu giá, xem động tỉnh.

Thuyền đó lớn hơn thuyền hiện tại của Trương Tam, nhưng không quá lớn so với phần nhiều thuyền vượt sông, vượt biển khác. Trên thuyền chỉ có hai người. người ngồi đầu thuyền là người đấu giá, người ngồi sau thuyền là trạo phu. Chính người trạo phu mang rương vàng ra phía trước cho người đấu giá. bây giờ gã mang ra phía trước thêm ba rương nữa.

Quái khách vận áo màu tro, đấu giá với Kim Linh Chi thấp giọng phân phó gì đó với gã, gã không ngừng gật đầu, song không nói gì, mường tượng câm.

Hai thuyền cách nhau độ năm sáu trượng. Hải Quát Thiên và Đinh Phong không gọi người quăng giây thang xuống, hiển nhiên muốn trắc nghiệm võ công của hai người kia, xem họ làm cách nào mang mấy rương vàng lên thuyền.

Gã trạo phu lấy giây cột chung bốn rương. Rồi lấy một sợi dài nữa. Đầu giây có một vật gì trông giống mỏ neo. Gã dụng lực quăng đi, rít gió một tiếng vù, đầu giây bay lên tiếp đó là một tiếng bốp, mỏ neo cắm phập vào đầu thuyền của Hải Quát Thiên.

Mỏ neo cắm rất sâu vào gỗ thuyền. Gã trạo phu nắm sợi giây kéo thử xem có dính cứng hay chưa. Đoạn gã cột đầu giây dưới vào cột chèo.

Hải Quát Thiên mỉm cười thốt:

– Họ định phăng giây leo lên! Đinh Phong điềm nhiên đáp:

– Nếu họ rơi xuống thì thật là thú vị ghê! Mà chúng ta cũng phải nhọc công vớt họ lên! Nhọc song bù lại có một trò vui cũng được.

Thực ra chẳng cần gì phải tay thượng thừa khinh công mới leo giây, đi giây được. Bằng có là những người diễn trò đi giây, đâu phải là những tay khinh công cao tuyệt. Họ có thể vượt một đoạn giây dài độ năm sáu trượng như thường.

Tuy nhiên Hải Quát Thiên và Đinh Phong nhận ra, võ công của người đấu giá chỉ ở mức thường thôi. Nếu hắn lên được trên thuyền thì đúng là gặp lúc hên vậy. Chỉ sợ gã trạo phu đở hắn lên sau đó lại vác luôn mấy rương vàng.

Nhưng làm gì gã có đủ khí lực cáng đáng cả hai việc đó.

Họ đoán sai.

Người đấu giá đứng lên nhún hai chân nhảy lên sợi giây. Hắn nhảy vài lượt, vượt đưọc bốn năm trượng. Trông hắn nhảy, Lưu Hương lo sợ thay cho hắn phải rơi xuống sông, thân hình hắn chao chao, hơi thở vừa to vừa đứt đoạn.

Cuối cùng hắn cũng nhảy được lên thuyền. Hắn rơi xuống, chân chạm ván thuyền bật kêu một tiếng bình như một tảng đá to. Hắn rơi nặng quá, thuyền chao chao, mấy ngọn đèn rung rung.

Con người đó tầm thường quá, nội lực không thâm hậu, khinh công không cao diệu, thế mà dám mang bốn rương vàng lên thuyền của bang chủ Tử Kình Bang, một tay chúa cướp biển.

Thật hắn can đảm không tưởng nổi.

Hải Quát Thiên chấp tay sau lưng, nhìn hắn cười hì hì. Cái nhìn của con hổ bất chợt gặp một con dê béo trên đường.

Lưu Hương thở dài thầm nghĩ:

– Vị nhân huynh nầy không chờ quỷ sứ gọi hồn, tự mình đi tìm Diêm Chúa.

Hải Quát Thiên cười hì hì:

– Thì ra các hạ là cao thủ trong võ lâm! Người quái khách áo màu tro vừa cúi đầu, vừa thở gấp, vừa kêu lên:

– Già rồi! Già rồi! Vô dụng rồi! Hải Quát Thiên hỏi:

– Đồ đệ của tại hạ đó, tại hạ sẽ gọi hắn lên đây bái kiến Hải bang chủ.

Chọn tập
Bình luận