Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Sở Lưu Hương truyền kỳ

Chương 154: Vạn phúc vạn thọ viên

Tác giả: Cổ Long
Chọn tập

“Giang sơn đại hữu tài nhân xuất, nhất đại tân nhân hoán cựu nhân”.

Đó là câu tục ngữ, cũng là câu nói cổ xưa, những câu nói vừa là tục ngữ, vừa cổ xưa, thông thường đều là câu nói rất có đạo lý. Nếu không, đời sống cũng không lưu truyền những câu nói xưa, những câu tục ngữ như vậy.

Đặc biệt là trong giang hồ chưa từng có qua một ngày tĩnh lặng thanh bình, càng có nhiều anh hùng xuất thế. Thời thế động loạn là thời thế dễ dàng nhất để tạo anh hùng.

Các thức các dạng anh hùng, có anh hùng tốt, có anh hùng ác, có anh hùng thành danh, cũng có anh hùng vô danh, có anh hùng thành công, cũng có anh hùng thất bại.

Trong nhiều dạng nhiều hình nhiều sắc nhiều thái anh hùng đó, gây ra nhiều tranh luận nhất, có lẽ được người ta đàm luận nhiều nhất, là Sở Lưu Hương.

Thời chàng sống, đã trở thành một nhân vật đầy truyền kỳ tính.

Người người trong giang hồ đều biết có một con người Sở Lưu Hương, nhưng lại không có ai biết chàng ở đâu? Bao nhiêu tuổi? Thậm chí không ai biết chàng sẽ xuất hiện dưới bộ dạng nào?

Mọi người chỉ biết một chuyện, hơn nữa còn rất tin tưởng:

“Sở Lưu Hương nếu muốn tối nay đến lấy trộm cái quần của ngươi, sáng sớm ngày mai ngươi chỉ còn nước quấn mền đi mua quần mới”.

Có rất nhiều người thậm chí tin tưởng rằng:

“Chàng có thể lấy trộm đầu ngươi mà ngươi vẫn không phát giác”.

Sở Lưu Hương quả thật có thể trộm, nhưng lại tuyệt không có ai nói chàng là tên trộm vặt.

Có người chưởi chàng là lưu manh, có người chưởi chàng là cường đạo, nhưng lại chưa từng có ai chưởi chàng là tên trộm vặt.

Bởi vì chàng cho dù có ăn trộm, cũng trộm rất hấp dẫn, trộm rất quang minh lỗi lạc.

Người tôn kính chàng xưng chàng là “Sở Hương Soái”, người không tôn kính chàng, đến khi đối diện chàng, cũng không thể không xưng một tiếng “Sở Hương Soái”.

Cả đám người chưởi chàng cũng không thể không thừa nhận, chàng cho dù có là lưu manh, cũng là quân tử trong đám lưu manh, cho dù có là cường đạo, cũng là đại nguyên soái trong đám cường đạo.

Vô luận chàng là gì đi nữa, chàng đều là độc nhất vô nhị, thậm chí có thể nói không tiền tuyệt hậu.

Thật ra chàng là gì?

Chàng đương nhiên là người, một mặt có nhân tính trung thiện, một mặt cũng có tà ác, chỉ bất quá chàng luôn có thể khống chế mặt tà ác rất tốt, có lúc chàng cũng làm chuyện rất khờ dại, khờ dại đến mức kỳ diệu, nhưng đại đa số lúc đều rất lãnh tĩnh.

Lãnh tĩnh tịnh không phải là lãnh khốc, tâm trường của chàng tịnh không cứng rắn, cho nên chàng ngẫu nhiên có một hai lần bị lừa gạt, chỉ bất quá chàng có thể phát giác rất mau chóng, cho dù đã bị lừa gạt, cũng vẫn có thể cười một tiếng cho qua.

Bởi vì chàng rất cởi mở.

Trong tâm chàng, trên thế gian xem chừng tịnh không có khốn nạn nào chân chính không thể giải quyết. Cho nên không có chuyện gì chân chính có thể làm cho chàng khổ não.

Mũi của chàng từ nhỏ đã có căn bệnh, cho nên thông thường đều nhịn không được phải vuốt vuốt mũi.

Nhưng căn bệnh đó cũng chưa từng làm cho chàng khổ não qua, con đường nào không thông, chàng hoán chuyển đi đường khác, mũi không thông, chàng tự huấn luyện mình dùng phương pháp hô hấp khác, phương pháp đó có một lần không ngờ lại cứu được mạng chàng.

Trong nhân sinh thường có rất nhiều xảo hợp kỳ diệu thú vị, phàm đôi mắt của họa sĩ vĩ đại thường không quá rõ, đôi tai của nhạc sư vĩ đại thường không quá linh mẫ n.

Mũi của Sở Lưu Hương không thông, lại thích hương khí nhất.

Mỗi lần chàng làm chuyện gì rất đắc ý, lại lưu lại một chút hương khí thoang thoảng.

Đó có lẽ là nguồn gốc của cái tên Sở Lưu Hương.

Kỳ thực trên thế gian căn bản không ai biết nguồn gốc của tên chàng. Giả như còn có một người biết, người đó là Hồ Thiết Hoa.

Hồ Thiết Hoa cũng là diệu nhân, hắn thích tìm Sở Lưu Hương để cùng uống rượu, thích bắt chước Sở Lưu Hương vuốt vuốt mũi, có lúc còn thích chọc ghẹo Sở Lưu Hương, tìm Sở Lưu Hương để gây khó dễ.

Nhưng Sở Lưu Hương nếu thật sự gặp rắc rối, hắn có thể lập tức liều mạng.

Hắn đương nhiên cũng như Sở Lưu Hương, thích uống rượu, thích đàn bà, thích hiệp nghĩa, ghét bất công, chỉ bất quá hắn có những phiền não mà Sở Lưu Hương không có.

Nữ nhân thích hắn, hắn đều không thích. Nữ nhân hắn thích, đều không thích hắn.

Sở Lưu Hương quả thật thích nữ nhân.

Chàng thường nói:

“Vô luận là nữ nhân nào, đều nhất định có chỗ khả ái của nàng, ngươi chỉ cần kiên nhẫn mà tìm, nhất định có thể tìm ra”.

Trước mặt thục nữ, chàng là quân tử. Trước mặt đàn bà phóng đãng, chàng là lưu manh.

Có nữ nhân chỉ cần vừa bị chàng nhìn thấy là đã đừng mong trốn thoát, nhưng cũng có những nữ nhân đã sống cùng chàng nhiều năm, chàng đối với bọn họ lại thủy chung đều coi bọn họ như muội muội của mình, coi như bằng hữu của mình.

Có người nói:

“Giữa nam nữ không có tình bằng hữu”. Trên thế gian có lẽ không có nhiều nam nhân có thể chân chính xem nữ nhân như một bằng hữu, Sở Lưu Hương lại là một trong những người có thể làm vậy. Sở Lưu Hương luôn thích có bằng hữu.

Trong số bằng hữu của hắn, có phương trượng đại sư Thiếu Lâm Tự, cũng có hòa thượng khất thực hóa duyên, có thích khách lãnh khốc vô tình, cũng có hán tử trừng mắt sát nhân, có tài tử tài cao nổi bật, cũng có thôn phu một chữ cũng không nhận ra, có đại phú gia tài vạn quán, lại có tiểu khất cái đầu đầy ghẻ chóc…

Những người đó ít nhiều đều đã chịu một chút ân huệ của chàng, được lợi nhờ chàng.

Chàng đã làm không ít chuyện tốt, chuyện khờ dại cũng không ít. Chàng cơ hồ chuyện gì cũng làm. Chỉ trừ một chuyện.

Chàng không bao giờ làm chuyện mình không nguyện ý, trên thế gian này tuyệt không có ai có thể miễn cưỡng chàng!

Trước đây không có, sau này cũng không.

Đó là Sở Lưu Hương, Sở Lưu Hương độc nhất vô nhị.

Sở Lưu Hương thích nữ nhân.

Nữ nhân đều thích Sở Lưu Hương.

Cho nên nơi có Sở Lưu Hương, là không thể không có nữ nhân.

Người khác hỏi chàng có bí quyết gì đối với nữ nhân, chàng luôn luôn cười.

– – Chàng chỉ có thể cười cười, bởi vì, cả chàng cũng thật sự có chút bối rối.

Thường thường dưới những tình huống làm cho chàng bối rối, lại gặp những nữ nhân rất kỳ diệu.

Lúc chàng gặp Trầm San Cô, Trầm San Cô mới từ trên phòng nhảy xuống, trong tay dứ dứ khoái đao, muốn giết chàng.

Lúc gặp Thu Linh Tố, Thu Linh Tố cũng đang chuẩn bị tự sát.

Lúc chàng ở sa mạc khô cháy, gặp Thạch Quan Âm, lại gặp Thủy Mẫu Âm Cơ dưới nước.

Lúc chàng gặp Cung Nam Yến, Cung Nam Yến đang ngồi trên ghế, uống rượu của chàng, lúc gặp Thạch Tố Vân, Thạch Tố Vân đang nằm trong lòng người khác.

Nơi xòe tay ra cũng không thấy năm ngón tay gặp được Đông Tam Nương, lúc gần chết gặp Hoa Chân Chân.

Lúc chàng gặp Tỳ Bà công chúa, Tỳ Bà công chúa đang tắm, gặp Kim Linh Chi lại là lúc mình đang tắm.

Có khi chàng nghĩ tới mấy chuyện đó, chàng không khỏi cảm thấy buồn cười.

Nhưng vô luận là sao, lần kỳ diệu nhất, buồn cười nhất, vẫn phải coi là lần gặp Ngải Thanh.

Chàng có thể gặp Ngải Thanh, chỉ vì Ngải Thanh đánh rắm.

Có rất nhiều người nghĩ rằng chỉ có nam nhân mới đánh rắm, đó có lẽ bởi vì bọn họ còn chưa thấy qua nữ nhân đánh rắm.

Kỳ thực nữ nhân đương nhiên cũng đánh rắm.

Cấu tạo sinh lý của nữ nhân và nam nhân tịnh không khác nhau, lúc muốn đánh rắm, tịnh không nhất định có thể nén nhịn, bởi vì có những cái rắm đến giống như khoái kiếm của Huyết Y Nhân, lúc đến vô ảnh vô tung, làm cho người ta gần như không thể đề phòng.

Nhưng trên thế gian có rất nhiều chuyện đều không công bình, nam nhân tùy tiện bất cứ chỗ nào, tùy tiện đánh rắm bao nhiêu lần, đều không có quan hệ gì trọng đại.

Nữ nhân nếu giữa đám đông mà đánh rắm, đó lại là một đại sự. Truyền thuyết ngày trước đã từng có nữ nhân chỉ vì đánh rắm giữa công chúng, lúc trở về tự mình kiếm dây treo cổ tự tử.

Chuyện đó tuy bất thường, nhưng không thể không tin.

Ngày xuân.

Vạn Phúc Vạn Thọ Viên.

Ngày xuân trong Vạn Phúc Vạn Thọ Viên có lẽ đẹp hơn nhiều so với ngày xuân ở bất cứ chỗ nào khác trên thế gian, bởi vì chỗ khác cho dù cũng có đình viên lớn như vậy, cũng không có vô số hoa lá năm màu hàng hàng lớp lớp như vậy. Cho dù có nhiều hoa, cũng không có nhiều người như vậy. Cho dù có nhiều người, cũng tuyệt không có nhiều dạng nhiều hình như vậy.

Đặc biệt là ngày mùng bảy tháng ba đó.

Đó là ngày đại thọ bát tuần của Kim thái phu nhân.

Kim thái phu nhân có lẽ có thể nói là một vị lão thái thái có phúc khí nhất trên thế gian.

Người ta cho dù có thể sống đến tuổi đó, cũng không có vinh hoa phú quý như vậy.

Cho dù có vinh hoa phú quý, cũng không có nhiều con lắm cháu như vậy. Cho dù có nhiều con lắm cháu, cũng không thể giống như bà ta hôm nay, tất cả con cháu đều tài giỏi hơn người.

Quan trọng nhất là, không những Kim thái phu nhân có phúc khí, hơn nữa còn thông hiểu cách hưởng phúc. Kim thái phu nhân có tổng cộng mười con trai, chín con gái, tám chàng rể, ba mươi chín đứa cháu nội, còn có hai mươi tám đứa cháu ngoại.

Con trai và con rể của bà ta có người là tổng tiêu đầu, có người là tổng bộ đầu, có người là bang chủ, có người là chưởng môn nhân, có thể nói không có ai không là cao thủ tuyệt đỉnh trong giang hồ.

Kỳ trung chỉ có một người bỏ võ học văn là Kim Mã Ngọc Đường, chức vị cực phẩm. Còn có một người xuất thân quân ngũ, chính là tướng quân uy vũ mạnh nhất trong triều đình.

Bà ta có chín cô con gái, lại chỉ có tám chàng rể, chỉ vì có một cô con gái đã cắt tóc đầu nhập làm môn hạ phái Nga Mi, thừa kế y bát của Nga Mi Khổ Ân đại sư.

Các cô cháu gái nội ngoại của bà ta đại đa số cũng đều đã thành danh lập thân.

Cô cháu gái nhỏ nhất của bà ta, là Kim Linh Chi.

Kim Linh Chi đã từng gặp Sở Lưu Hương và Hồ Thiết Hoa cùng một lúc – – cả hai đang tắm trong nhà tẩm quất, nàng đột nhiên xông vào.

Vô luận là ai đều không thể không thừa nhận chuyện đó rất lạ thường, rất kích thích, nhưng những chuyện ba người bọn họ đã gặp sau đó lại càng kích thích lạ thường.

Bọn họ từng trải qua cuộc phiên lưu trên biển rộng trong quan tài, cũng từng chờ chết trong địa ngục tăm tối không ánh mặt trời, bọn họ đã gặp mỹ nhân ngư mắc lưới giữa biển cả, cũng đã gặp biên bức nhân cả đời không thấy ánh quang minh.

Tóm lại bọn họ đã là những kẻ đồng sinh cộng tử, chia sẻ hoạn nạn, cho nên bọn họ đã thành hảo bằng hữu.

Mối giao tình giữa Hồ Thiết Hoa và Kim Linh Chi lại càng đặc biệt bất đồng.

Đại thọ bát tuần của Kim lão phu nhân, bọn họ đương nhiên không thể không đến, hà huống gì cái mũi của Hồ Thiết Hoa đã ngửi thấy mùi hảo tửu chôn cất đã hai chục năm của Vạn Phúc Vạn Thọ Viên.

Kim Linh Chi kiên quyết không muốn hắn đem quà, chỉ muốn bọn họ đáp ứng một chuyện:

“Không say không về”.

Sở Lưu Hương cũng muốn nàng đáp ứng một chuyện:

“Không thể nói ra tên bọn ta trước mặt người khác”.

Hồ Thiết Hoa rất thủ tín.

Hắn đã say quá ba lần, vẫn chưa đi.

Bọn họ mùng ba đã đến, hiện tại là mùng bảy, khách nhân càng đến nhiều, người nhận ra chân diện của Sở Lưu Hương lại cơ hồ không có đến một người.

Kim Linh Chi cũng rất thủ tín.

Nàng tịnh không tiết lộ thân phận của Sở Lưu Hương trước mặt một ai.

Cho nên Sở Lưu Hương vẫn có thể thoải thoải mái mái tản bộ khắp nơi, hắn đơn giản đã đi đến chóng mặt, nơi đây quả thật quá lớn, người quả thật quá nhiều.

Chính ngọ ngày mùng bảy, tất cả mọi người đều phải đến đại đình bái thọ Kim lão phu nhân, sau đó ngồi xuống nhập tiệc mừng thọ.

Vạn Phúc Vạn Thọ Viên đình cho dù rất rộng rãi, cũng không đủ để chứa bao nhiêu người như vậy, cho nên khách nhân chỉ còn cách chia làm ba đợt, mỗi đợt vẫn có rất nhiều người.

Sở Lưu Hương thuộc vào đợt ba.

Chàng vốn từ hậu viên đi ra chung với Hồ Thiết Hoa, đi đến nửa đường, Hồ Thiết Hoa đột nhiên biến mất.

Người ở đó quá nhiều, muốn kiếm cũng không có cách kiếm được.

Sở Lưu Hương chỉ có một mình đi vào, lúc chàng đi đến đại đình, người xem chừng cũng đã giảm đi nhiều, có người đã bắt đầu ngồi ăn, có những cô gái len lén liếc nhìn chàng từ giữa đôi đũa.

Sở Lưu Hương cho dù không để lộ mặt thật, cũng là nam nhân rất có hấp dẫn lực.

Chàng chỉ cúi đầu, mắt nhìn xuống mũi, mũi nhìn xuống ngực, lễ phép đi đến trước mặt bái thọ.

Chàng tịnh không phải là người lễ phép như vậy, nhưng Kim thái phu nhân đang cười tươi nhìn chàng chăm chăm – – luôn luôn không ai dám vô lễ trước mặt tổ mẫu của Kim Linh Chi.

Kim thái phu nhân đã biết chàng là ai, trước mặt một lão thái thái như vậy, Sở Lưu Hương cũng chỉ còn nước tận lực làm ra vẻ lễ phép lịch sự.

Chàng quả thật bị vị lão thái thái này nhìn muốn xói da đầu. Kim thái phu nhân nhìn chàng như đang nhìn cháu rễ tương lai của mình.

Sở Lưu Hương chỉ hy vọng bà ta nhìn lộn người. Chàng trụ mình bước qua, phảng phất có cảm giác có người bước gần sát chàng, hơn nữa còn là một nữ nhân, một hương thơm thoang thoảng ngang mũi chàng.

Chàng thật sự muốn quay đầu lại nhìn. Vào lúc đó, chàng đột nhiên nghe “tụt” một tiếng.

Ngoại trừ Sở Lưu Hương ra, ít nhất còn có bảy tám chục người cũng nghe một tiếng “tụt” đó.

Thứ nhất, bởi vì trước mặt Kim thái phu nhân, mọi người đều không dám làm huyên náo, cho nên trong thọ đường tuy có nhiều người, lại tịnh không quá huyên náo.

Thứ hai, bởi vì thanh âm đó đặc biệt vang vọng.

Một khi là người đã từng đánh rắm, liền nghe được tiếng đó là tiếng đánh rắm.

Ai ai cũng đều đã từng đánh rắm.

Cái đánh rắm đó ngoại trừ một điểm đặc biệt, cũng không còn chỗ nào đặc biệt khác.

Chỉ bất quá lúc đó thật sự không nên đánh rắm, chỗ đó thật sự không nên đánh rắm, càng không nên đánh rắm gần sát người Sở Lưu Hương.

Sở Lưu Hương nhịn không được liếc nhìn một cái, người đứng kế chàng quả nhiên là nữ nhân.

Nữ nhân đó không những rất thơm tho, hơn nữa còn cực đẹp, rất trẻ.

Sở Lưu Hương âm thầm thở dài một hơi, bởi vì lúc đó đã có bảy tám chục cặp mắt đang nhìn chằm chằm phía bên cạnh hắn, trong ánh mắt mang theo vẻ kinh dị, mang theo vẻ hiếu kỳ, cũng mang theo vẻ chế giễu.

Sở Lưu Hương đương nhiên biết cái rắm đó không phải là của mình, nhưng nếu không phải là chàng đánh rắm, thì là cô gái vừa trẻ, vừa đẹp, vừa thơm tho kia.

Một quân tử làm sao có thể để một thiếu nữ mỹ lệ như vậy chịu nhận tội danh đánh rắm?

Đặc biệt là cô gái đang nhìn chàng một cách tuyệt vọng, như muốn cầu xin khẩn khoản chàng trợ giúp, cho dù không phải là quân tử, cũng có thể dũng cảm bước tới.

Sở Lưu Hương tuy không nói lên “cái rắm đó là tôi phóng”, nhưng biểu tình trên mặt chàng thật sự bày tỏ mình là người đánh rắm, hơn nữa còn để mỗi một người đều có thể nhìn rõ.

Lúc cô gái đó nhìn chàng, lại chừng như đang nhìn một anh hùng cứu nàng khỏi cửu tử nhất sinh, trong đao sơn hỏa hải, giữa thiên quân vạn mã.

Chỉ cần có thể được cô gái nhìn bằng ánh mắt như vậy, một chút hy sinh đó có đáng là bao?

Vì một thiếu nữ mỹ lệ như vậy, Sở Lưu Hương trước đây cũng không biết đã bao nhiêu lần làm bao nhiêu chuyện còn hy sinh nặng nề hơn xa.

Vì để cứu một thiếu nữ mỹ lệ như vậy, cho dù muốn Sở Lưu Hương một mình đối phó ba con cọp, hai con sư tử, chàng cũng có dũng khí mà đi.

Người chàng đã từng đối phó thậm chí còn đáng sợ hơn gấp bội so với sư tử và cọp dữ.

Nhưng chàng lại thật sự không có dũng khí dám ngồi xuống ăn tiệc mừng thọ, hiện tại ít nhất còn có bốn năm chục cặp mắt đang nhìn chàng, kỳ trung có ít nhất hai chục cặp mắt của nữ nhân.

Sau khi đã váy lạy mừng thọ, chàng dùng tốc độ nhanh nhất vội lẻn ra ngoài.

Trong vườn cũng có rất nhiều người, tụ đôi tụ ba khắp nơi, cười nói huyên thuyên.

Đám người đó đại đa số là nhân sĩ vang danh trong võ lâm, kỳ trung cũng có nhiều người đã từng gặp Sở Lưu Hương.

Bọn họ đều không nhận ra Sở Lưu Hương, đương nhiên cũng không biết chuyện hồi nãy, nhưng Sở Lưu Hương lại có cảm giác mắc cỡ, đánh rắm giữa đám đông tất càng không phải là chuyện rất quang vinh.

Cho nên chỉ cần người ta nhìn chàng một cái, chàng đã nghĩ tới lẻn đi.

Chàng từ mặt tiền của khu vườn đi đến hoa viên, lại từ hoa viên đi đến hậu hoa viên.

Chàng bỗng phát giác đằng sau luôn luôn có người theo dõi chàng chăm chăm.

Chàng đi đến đâu, người đi theo đến đó, chàng dừng, người đó cũng dừng.

Chàng tuy không nhìn thấy người đó, lại đã có cảm giác.

Trên thế gian tuyệt không có ai có thể ngầm theo dõi Sở Lưu Hương, hơn nữa không ai có thể làm cho chàng không phát giác ra.

Sở Lưu Hương cố ý làm như mình chưa phát giác chút nào, lững thững bước qua cây cầu nhỏ.

Cây cầu nhỏ bắc ngang qua hồ sen, bên hồ sen có hòn giả sơn.

Chàng đi đến phía sau hòn giả sơn, phía sau giả sơn hoàn toàn không có người, nhưng người đó không ngờ vẫn dám tiến qua.

Cước bộ rất nhẹ, người không luyện khinh công tiếng bước chân không nhẹ nhàng được như vậy.

Sở Lưu Hương đột nhiên quay đầu nhìn lại.

Nàng vận áo xanh lợt không viền, tay áo hẹp túm, kiểu mới, trên áo có thêu hoa màu lam, hợp với cái váy màu lam dài chấm đất.

Sở Lưu Hương vừa nhìn nàng một cái là đã có ấn tượng:

“Nữ nhân này rất biết cách mặc quần áo, rất biết cách phối hợp màu sắc.

Nàng yêu kiều dừng chân đứng gần hòn giả sơn, cúi đầu, cắn môi, giơ đôi tay ngọc thon thả vuốt mái tóc dài chấm vai đang bị gió xuân thổi phất phơ.

Ấn tượng thứ hai của Sở Lưu Hương đối với nàng là:

“Răng và tay của nữ nhân này rất hấp dẫn dễ nhìn”.

Trên mặt nàng đang ửng hồng, sắc mặt như vầng mây buổi bình minh, đôi tròng mắt đen nhánh tinh anh đang len lén liếc nhìn Sở Lưu Hương.

Ấn tượng thứ ba của Sở Lưu Hương đối với nàng là:

“Nữ nhân này toàn thân trên dưới đều rất hấp dẫn dễ nhìn”.

Kỳ thực chàng tịnh không phải là lần đầu tiên gặp nàng.

Nàng là nữ nhân hồi nãy đứng cạnh chàng ở thọ đường. Chỉ bất quá hồi nãy Sở Lưu Hương tịnh không nhìn kỹ nàng.

Trước mặt nhiều người như vậy, chàng thật sự ngượng ngịu không dám nhìn kỹ.

Hiện tại chàng đã có thể nhìn.

Có thể kỹ càng tử tế đánh giá một cô gái mỹ lệ như vậy, thật sự là một đón nhận rất lớn.

Bờ má cô gái đó càng ửng hồng, bỗng cười một tiếng, ngọt ngào thốt:

– Tôi tên là Ngải Thanh.

Câu đầu tiên nàng nói đã xưng tên của mình.

Sở Lưu Hương cũng chưa nghĩ ngợi gì, nhưng chàng lại hiểu rõ, con gái nếu chịu nói ra tên mình trước mặt một nam nhân xa lạ, ít nhất cũng biểu thị nàng đối với nam nhân đó tịnh không có chút ghét bỏ.

Ngải Thanh cúi đầu:

– Hồi nãy nếu không có chàng, tôi… tôi rõ ràng không thể không chết.

Sở Lưu Hương cười cười.

Chỉ bất quá vì một cái rắm mà phải chết, sự thật đó thật sự không thể lý giải được.

Chàng chỉ còn nước cười cười.

Ngải Thanh lại nói:

– Cái ơn ứu mạng, tôi tuy không dám chỉ nói cám ơn, nhưng lại không biết làm sao để báo đáp chàng mới trọn.

Nàng càng nói càng nghiêm trọng.

Sở Lưu Hương chỉ cười cười, đáp:

– Đó chỉ bất quá là chuyện nhỏ, làm sao có thể gọi là ơn cứu mạng được.

Ngải Thanh thốt:

– Tuy đối với chàng mà nói là chuyện nhỏ, đối với tôi lại là chuyện đại sự, chàng nếu không cho tôi báo đáp, tôi… tôi…

Nàng đột nhiên ngẩng đầu, trên mặt lộ xuất biểu tình rất kiên quyết:

– Tôi chỉ còn nước chết trước mặt chàng.

Sở Lưu Hương ngẩn người. Chàng có nằm mộng cũng nghĩ không ra nàng lại coi chuyện này nghiêm trọng như vậy.

Ngải Thanh xem chừng vẫn còn sợ chàng không tin, lại bổ sung:

– Tôi tuy là nữ nhân, nhưng cũng biết một người nếu muốn có chỗ đứng trong giang hồ, làm chuyện gì đều phải ân oán phân minh, tôi không thích người ta nợ tôi, cũng không muốn nợ người ta. Chàng nếu không cho phép tôi báo đáp, nghĩa là coi khinh tôi, tôi sống còn có ý nghĩa gì chứ?

Nàng vốn xem chừng không thể nào nói ra những câu như vậy được, rất ôn nhu, rất mắc cỡ, nhưng lời nói lần này lại nói rõ ràng quả quyết từng tiếng.

Sở Lưu Hương cười khổ:

– Nàng muốn báo đáp ta bằng cách nào?

Ngải Thanh trịnh trọng đáp:

– Tùy chàng muốn tôi báo đáp làm sao, tôi đều đáp ứng.

Trên má nàng lại ửng hồng, nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng Sở Lưu Hương, trong thanh âm càng mang theo một thứ dụ hoặc tả không được.

Đại đa số nam nhân nghe lời nói đó, nhìn thấy biểu tình đó, đều nhất định nhận ra được cô gái đó đang câu dẫn hắn, bởi vì nam nhân ít nhiều gì đều tránh không được một chút đa tình.

Nam nhân không minh bạch ý tứ của nàng, nếu không phải là thông minh đáng sợ, thì là ngu ngốc đáng chết.

Sở Lưu Hương cũng không biết là thật sự không hiểu, hay là giả bộ không hiểu, giơ tay vuốt vuốt chót mũi, đột nhiên thốt:

– Nàng nếu nhất định muốn báo đáp ta, hãy đưa cho ta năm trăm lượng bạc.

Ngải Thanh xem chừng giật mình một cái:

– Chàng muốn cái gì?

Sở Lưu Hương đáp:

– Năm trăm lượng bạc, không có năm trăm lượng, giảm một nửa cũng được.

Ngải Thanh tròn xoe mắt:

– Chàng không muốn cái khác?

Sở Lưu Hương thở dài:

– Ta là người cùng khổ, cái gì cũng đều không thiếu, chỉ thiếu bạc, hà huống, một người nếu muốn báo đáp người ta, ngoại trừ cho bạc ra, còn có cái gì khác là biện pháp tốt hơn chứ!

Ngải Thanh trừng mắt nhìn chàng, vốn rất kinh ngạc, dần dần lại biến thành rất thất vọng, bờ má hồng hồng cũng dần dần biến thành xanh xanh, bỗng thở dài một hơi:

– Nghĩ không ra con người chàng không ngờ lại là một ngốc tử.

Sở Lưu Hương nháy mắt:

– Ta có phải đòi quá ít không? Có phải còn có thể đòi nhiều hơn?

Ngải Thanh cắn môi:

– Một nữ nhân nếu muốn báo đáp nam nhân, kỳ thực còn có biện pháp tốt hơn, chàng không hiểu sao?

Sở Lưu Hương lắc đầu:

– Ta không hiểu.

Ngải Thanh dậm chân:

– Được, tôi cho chàng năm trăm lượng.

Sở Lưu Hương cười tươi:

– Đa tạ đa tạ.

Ngải Thanh thốt:

– Tôi hiện tại không có mang tiền trên mình, canh ba tối nay, tôi đem đến đây giao cho chàng.

Vừa nói dứt lời, nàng quay đầu bỏ đi, đi được vài bước, lại quay đầu trừng mắt liếc Sở Lưu Hương một cái cay đắng:

– Quả thật là ngốc tử.

Sở Lưu Hương nhìn theo nàng đi vòng qua hòn giả sơn, chung quy nhịn không được phải mỉm cười, coi bộ còn muốn cười lớn ra tiếng.

Ngoại trừ chàng ra, không ngờ còn có người khác cười, tiếng cười như chuông bạc, xem chừng là từ trong giả sơn truyền ra.

Sở Lưu Hương thật sự giật mình, chàng quả thật không nghĩ ra hòn giả sơn đó lại trống bên trong, hơn nữa bên trong còn có người ẩn trốn.

Một người đã từ bên trong giả sơn ló đầu ra, vẫn còn cười không ngớt.

Sở Lưu Hương cũng giống như những nam nhân khác, thích đem nữ nhân phân hạng chia loại, chỉ bất quá phương pháp phân loại của chàng so với của người khác ít nhiều có chỗ bất đồng, chàng đem nữ nhân phân thành hai loại. Một loại thích khóc, một loại thích cười.

Nữ nhân thích cười thông thường đều rất đẹp, cười rất dễ nhìn, nếu không nàng có lẽ phải chọn khóc.

Sở Lưu Hương đã nhìn qua rất nhiều nụ cười của nữ nhân, nhưng chàng không thể không thừa nhận, nữ nhân hiện tại từ trong giả sơn ló đầu ra, nụ cười hấp dẫn hơn xa so với đại đa số nữ nhân khác. Không những dễ nhìn, hơn nữa còn dễ nghe. Mắt của nàng không to, lúc cười híp lại, giống như trăng lưỡi liềm cong cong. Sở Lưu Hương vốn thích nữ nhân mắt to, nhưng hiện tại lại không thể không thừa nhận con gái mắt nhỏ cũng có chỗ mê người, trên sự thật, chàng từ đó tới giờ chưa từng nhìn quá một ánh mắt mê người như vậy, chàng xem ra đã có chút si ngây.

Nữ nhân đó cười ngất:

– Xem ra lời nói của ả cũng không sai chút nào, nguyên lai ngươi thật sự là một ngốc tử.

Sở Lưu Hương nháy mắt:

– Ngốc tử cũng không có gì không tốt, ngốc tử ít ra không lén nghe người khác nói chuyện.

Cô gái đó trừng mắt nhìn chàng:

– Ai nghe lén các ngươi nói chuyện, ta đã ở trong đó rồi, ai kêu bọn ngươi lại đến chỗ này.

Sở Lưu Hương hỏi:

– Ngươi trốn trong giả sơn làm gì?

Cô gái đó đáp:

– Ta cao hứng.

Đạo lý bao la nào cũng không qua được hai chữ “cao hứng”. Sở Lưu Hương biết mình lại đụng phải nữ nhân không nói lý lẽ.

Chàng thường tự đề tỉnh mình, tuyệt không nên quấy rầy bất cứ nữ nhân nào, càng không nên tranh biện cùng nữ nhân.

Thậm chí có thể đánh ả, nhưng tuyệt không nên tranh biện với ả.

Sở Lưu Hương sờ sờ chót mũi, cười cười, chuẩn bị bước đi, ta không làm phiền ngươi, chỉ còn nước tránh ngươi.

Ai biết được cô gái đó lại đột nhiên nhảy dựng:

– Ủa, tiểu cô nương hồi nãy có vẻ muốn câu dẫn ngươi, ngươi không biết sao?

Sở Lưu Hương đáp:

– Không biết.

Cô gái đó hỏi:

– Những lời nói của ả, ngươi nghe không phải là nói thật sao?

Sở Lưu Hương đáp:

– Giả.

Cô gái đó lại cười:

– Nguyên lai ngươi tịnh không phải là ngốc tử.

Sở Lưu Hương thốt:

– Ta chỉ bất quá không thích nữ nhân câu dẫn ta – – ta thích câu dẫn nữ nhân.

Cô gái đó liếc chàng một cái:

– Vậy tại sao ngươi không câu dẫn ta?

Sở Lưu Hương chung quy cũng không nhịn được cười:

– Ngươi làm sao biết ta không muốn câu dẫn ngươi?

Cô gái đó lại thốt:

– Vậy thì ngươi ít ra trước hết nên hỏi phương danh của ta.

Sở Lưu Hương thốt:

– Xin hỏi phương danh.

Cô gái đó mỉm cười:

– Ta tên là Trương Khiết Khiết, “Trương” như trương cung, “Khiết” như “thanh khiết”.

Sở Lưu Hương lẩm nhẩm:

– Trương Khiết Khiết…

Trương Khiết Khiết thốt:

– Oái, không dám nhận, sao vừa mới gặp ta đã gọi ta là Trương thư thư vậy!

Quả là đứa trẻ láu lỉnh. Nàng nói xong câu đó, đã cười oặt hông.

Sở Lưu Hương đơn giản không cười một chút. Chàng tuy tịnh không thường ăn đậu hủ, nhưng bị nữ nhân ăn đậu hủ, thật sự là lần đầu tiên trong đời.

Trương Khiết Khiết không đợi Sở Lưu Hương đáp lời, vừa cười vừa hỏi:

– Tiểu đệ đệ, ngươi gọi thư thư là gì?

Sở Lưu Hương ngậm bồ hòn:

– Nguyên lai ngươi còn là con nít, chỉ có con nít mới thích chiếm tiện nghi trên người ta như vậy.

Sóng mắt của Trương Khiết Khiết lưu động:

– Ngươi coi ta giống như con nít?

Nàng không giống. Chỗ trên thân thể nàng làm cho mê người nhất tịnh không phải là ánh mắt.

Sở Lưu Hương dặng hắng hai tiếng, phải dùng hết khí lực mới có thể chuyển mục quang tránh khỏi chỗ mê hồn nhất trên người nàng.

Trương Khiết Khiết cười ngất:

– Ngươi tại sao lại không nói gì?

Sở Lưu Hương đáp:

– Lúc ta không nói gì, ngươi tốt hơn hết là nên coi chừng ta.

Trương Khiết Khiết hỏi:

– Tại sao?

Sở Lưu Hương đáp:

– Bởi vì lúc ta không động khẩu, biểu thị là muốn động thủ.

Ánh mắt của chàng lại trừng trừng nhìn vào chỗ mê người nhất trên thân thể nàng, xem chừng quả thật có bộ dạng muốn động thủ.

Trương Khiết Khiết không khỏi hoành tay che đậy:

– Ngươi dám?

Sở Lưu Hương liếm môi:

– Ta không dám sao?

Tay của chàng đã bắt đầu di động.

Trương Khiết Khiết la lên một tiếng, quay đầu bỏ chạy, hét lớn:

– Nguyên lai ngươi không phải là ngốc tử, là một tên háo sắc.

Sở Lưu Hương nhìn nàng chạy vòng qua hòn giả sơn, mới thở phào một hơi, ai biết được nàng lại dừng chân, trừng mắt nhìn chàng:

– Tên háo sắc kia, ngươi nghe cho kỹ, ngươi đã câu dẫn ta, nếu còn dám léng phéng với ả họ Ngải kia, coi chừng ta đánh u đầu đó.

Thật sự động thủ không phải là Sở Lưu Hương. Mà là nàng! Nàng bỗng giơ tay làm như đấm mạnh trên đầu Sở Lưu Hương, lại phóng đi như một làn khói.

Sở Lưu Hương giơ tay xoa xoa đầu, tay kia vuốt vuốt chót mũi, vừa tức giận, vừa tức cười. Nhưng cũng không biết vì sao, trong tâm lại có chút ngọt lịm. Chàng tịnh không phải là một tên thộn khờ, nhưng dạng con gái như vậy, quả thật chưa từng gặp qua.

Gặp được một cô gái như vậy, sợ không có nhiều người.

Chợt nghe có người cười nói:

– Ta nghe có người chưởi tên háo sắc, biết ngay là ngươi, ngươi quả nhiên ở đây.

Sở Lưu Hương không thèm nhìn cũng biết là Hồ Thiết Hoa đã đến. Cho nên chàng căn bản không nhìn, hít một hơi dài, lẩm bẩm:

– Đáng tiếc, đáng tiếc! Ta quả thật tiếc cho ngươi.

Hồ Thiết Hoa ngẩn người:

– Tiếc cái gì?

Sở Lưu Hương đáp:

– Tiếc là ngươi đã mất một cơ hội tốt.

Hồ Thiết Hoa hỏi:

– Mất cơ hội tốt?

Sở Lưu Hương đáp:

– Hồi nãy thư thư muội muội một đôi, ai biểu ngươi lạc mất.

Hồ Thiết Hoa thốt:

– Nói như vậy, xem chừng ta vừa đi khỏi, ngươi đã gặp vận đào hoa?

Sở Lưu Hương đáp:

– Xem chừng là vậy.

Hồ Thiết Hoa nuốt nước miếng:

– Ta cái gì không bội phục ngươi, chỉ bội phục ngươi nói láo… Hồi nãy, ngươi còn lo chuyện… chuyện đánh rắm.

Hắn cười lớn, lại nói tiếp:

– Nghe nói cái rắm hồi nãy vang to nhất thế giới.

Sở Lưu Hương thản nhiên thốt:

– Ai ai cũng có thể đánh rắm to, chỉ bất quá có chỗ xảo diệu bất đồng.

Hồ Thiết Hoa hỏi:

– Xảo diệu cái gì?

Sở Lưu Hương đáp:

– Ngươi nếu biết ta đánh rắm làm sao, ngươi mỗi ngày chắc ít nhất phải muốn đánh rắm mười cái.

Hồ Thiết Hoa hỏi:

– Ngoại trừ xú khí, người còn có thể phóng ra cái gì chứ?

Sở Lưu Hương điềm đạm đáp:

– Ta biết ngươi không tin, nhưng đợi đến sáng sớm ngày mai, ngươi có thể sẽ tin.

Hồ Thiết Hoa bỗng nghiêm mặt:

– Không thể đợi.

Sở Lưu Hương hỏi:

– Tại sao?

Hồ Thiết Hoa đáp:

– Vì bọn ta phải đi, hơn nữa không thể không đi.

Sở Lưu Hương hỏi:

– Ai không thể không đi?

Hồ Thiết Hoa đáp:

– Bọn ta – – ý tứ của “bọn ta” là ngươi và ta.

Sở Lưu Hương hỏi:

– Ta tại sao lại không thể không đi?

Hồ Thiết Hoa đáp:

– Bởi vì nếu không đi sẽ rước phiền lên mình ngay lập tức.

Sở Lưu Hương hỏi:

– Ngươi nói như vậy, có người muốn làm phiền bọn ta?

Hồ Thiết Hoa đáp:

– Không có nhiều. Chỉ có một người.

Sở Lưu Hương hỏi:

– Ai?

Hồ Thiết Hoa thở dài:

– Kim Linh Chi.

Sở Lưu Hương mỉm cười:

– Nàng muốn bắt thì cũng bắt ngươi để làm phiền, tuyệt không nắm đầu ta.

Hồ Thiết Hoa trừng mắt:

– Ngươi có còn là bằng hữu của ta không?

Sở Lưu Hương mỉm cười:

– Nàng muốn tìm ngươi làm phiền chuyện gì? Có phải muốn thành hôn?

Hồ Thiết Hoa lập tức xụ mặt, thở dài một hơi:

– Không sai chút nào.

Sở Lưu Hương hỏi:

– Vậy không phải là chuyện vui thú sao, ngươi không phải vốn rất thích nàng lắm sao?

Hồ Thiết Hoa nhíu mày:

– Vốn quả thật là vậy, nhưng hiện tại…

Sở Lưu Hương hỏi:

– Hiện tại nàng đã thích ngươi, cho nên ngươi không còn thích nàng, có phải không?

Hồ Thiết Hoa bỗng vỗ tay một cái:

– Ta vốn luôn luôn nghĩ không ra tại sao, nhờ ngươi nói một câu, đã thật sự đề tỉnh ta.

Sở Lưu Hương thở dài:

– Đó vốn là căn bệnh của ngươi, không biết chừng nào căn bệnh của ngươi mới cải đổi?

Hồ Thiết Hoa ngây người cả nửa canh giờ, cười khổ:

– Cho dù ta còn thích nàng, nhưng ngươi nghĩ coi, ta làm sao chịu nổi đám cô cô thẩm thẩm thúc thúc bá bá của nàng? Đừng nói gì khác, nói về cúi lạy cũng đủ rồi.

Sở Lưu Hương hỏi:

– Cúi lạy?

Hồ Thiết Hoa đáp:

– Ta nếu cưới Kim Linh Chi, tất biến thành vãn bối của bọn họ, gặp mấy ngày lễ, tất phải cúi lạy bọn họ, cho dù chỉ cúi lạy mỗi người một cái, ta cũng phải biến thành con trùng cúi lạy.

Hắn gãi đầu:

– Cái khác đều có thể làm, con trùng cúi lạy vạn vạn lần không thể làm.

Sở Lưu Hương nhịn không được cười:

– Ngươi luôn luôn tìm lý do để biện hộ cho mình.

Sở Lưu Hương hỏi:

– Ta không đi có được không?

Hồ Thiết Hoa đáp:

– Không được.

Quán rượu nhỏ, quán rượu rất nhỏ.

Sở Lưu Hương không phải là người keo kiệt, cũng không thích thú quán rượu nhỏ như vầy, chàng đến quán rượu nhỏ này hoàn toàn là vì Hồ Thiết Hoa kiên quyết muốn đến. Hồ Thiết Hoa nghĩ nơi đây an toàn hơn, Kim Linh Chi cho dù có muốn bức bách hắn, muốn tìm hắn, cũng không đến quán rượu nhỏ như vầy, nàng nghĩ không ra bọn họ lại đến chỗ này uống rượu. Nhưng quán rượu nhỏ này cũng không hoàn toàn là một nơi không thuận lợi, nơi đây ít ra rất yên tĩnh, đặc biệt đến lúc đêm khuya lại không có khách nhân nào khác, cả đầu bếp lẫn tiểu nhị cũng ngủ gục.

Sở Lưu Hương không thích người ta nghe bọn họ nói chuyện, càng không thích người ta thấy Hồ Thiết Hoa say.

Hồ Thiết Hoa hiện tại cho dù còn chưa say, tới lúc say mèm cũng không còn lâu lắm.

Hắn nằm phục trên bàn, một tay ôm hồ rượu, một tay nắm Sở Lưu Hương, lảm nhảm:

– Ngươi tuy là bằng hữu của ta, nhưng ngươi tịnh không hiểu ta, nỗi thống khổ của ta ngươi căn bản không biết chút nào.

Sở Lưu Hương hỏi:

– Ngươi thống khổ?

Hồ Thiết Hoa đáp:

– Không những chỉ thống khổ, mà còn thống khổ muốn chết.

Sở Lưu Hương cười cười:

– Ta đâu có thấy ngươi có thống khổ gì?

Hồ Thiết Hoa đáp:

– Kim Linh Chi tuy có chút rắc rối, nhưng ai cũng không thể không thừa nhận nàng là một cô gái rất tốt. Người lại cao ráo đẹp đẽ… ngươi có thừa nhận không?

Sở Lưu Hương đáp:

– Ta thừa nhận.

Hồ Thiết Hoa ôm hồ rượu đặt xuống bàn, thốt:

– Ta gặp cô gái tốt như vậy lại không muốn, rượu ngon như vậy lại không uống, lại phải đến chỗ quỷ quái như vầy mà uống nước đái ngựa, ta không thống khổ thì còn ai thống khổ chứ?

Sở Lưu Hương chọc:

– Ai biểu ngươi tới?

Hồ Thiết Hoa vuốt vuốt chót mũi, ngẩn người, lẩm bẩm:

– Ai kêu ta tới?… Xem chừng là ta tự tới…

Sở Lưu Hương hỏi:

– Ngươi tự mình chịu nhận tội, còn trách gì ai? Nhưng còn ta…

Chàng thở dài:

– Ngươi đâu có biết ta đi như vậy là tổn thất thảm thiết tới cỡ nào.

Hồ Thiết Hoa bỗng cười lớn, vỗ vai chàng:

– Chuyện này chỉ có thể trách mình ngươi, ai biểu ngươi kết bằng hữu với ta.

Sở Lưu Hương thốt:

– Tự mình ta.

Hồ Thiết Hoa vỗ tay cười nói:

– Đúng vậy, không phải ngươi tự mình chịu nhận tội đó sao? Còn trách gì ai?

Sở Lưu Hương cũng nhịn không được, phải cười, vỗ vai hắn cười hỏi:

– Có lý, lời nói của ngươi tại sao lại luôn luôn có lý như vậy chứ?

Chàng vỗ vai một cái, Hồ Thiết Hoa bỗng từ trên ghế té xuống, ngồi trên sàn ngẩn người cả nửa ngày, lẩm bẩm:

– Con mẹ nó, cái ghế này chỉ còn ba chân, cố ý muốn giết người cướp tiền mà.

Sở Lưu Hương nhịn không được phải phì cười:

– Có lẽ đây là hắc điếm, hơn nữa thấy ngươi cố ý làm như giàu có.

Hồ Thiết Hoa ngẫm nghĩ, gật gật đầu:

– Ừm, có lý, chỉ bất quá bọn chúng lần này nhìn lầm người rồi, trên người ta cái gì khác không có, ngân phiếu lại có rất nhiều.

Hắn bỗng phát hiện mình rất khôi hài, rất bội phục chính mình, cười lớn một tràng, mới loạng choạng đứng dậy, mắt trừng trừng nhìn thẳng Sở Lưu Hương, nhíu mày:

– Ngươi sao lại biến thành hai người rồi?

Sở Lưu Hương đáp:

– Bởi vì ta có thuật phân thân.

Hồ Thiết Hoa lại ngẫm nghĩ, lắc lắc đầu:

– Có lẽ bởi vì ngươi không phải là người, mà là quỷ, quỷ háo sắc.

Hắn lại tự cười lớn một tràng:

– Nghe nói chỉ cần ta vừa đi khỏi, ngươi lại gặp vận đào hoa, có phải không?

Sở Lưu Hương đáp:

– Xem chừng là vậy.

Hồ Thiết Hoa thốt:

– Được, ta cho ngươi cơ hội.

Hắn thò tay muốn vỗ vai Sở Lưu Hương, cũng may Sở Lưu Hương lần này đã phòng bị nên tránh khỏi, hắn nhìn tay mình, lẩm bẩm:

– Ta sao lại có nhiều tay như vậy, sao lại biến thành ba bàn tay – – sao ta lại nhiễm bệnh của ngươi.

Câu nói đó thật sự quá khôi hài, hắn càng bội phục mình, nghĩ không cười không được.

Cười khẹt khẹt trong cổ họng, hắn chợt nhíu mày, cúi đầu nhìn xuống đất, như đang muốn kiếm vật gì, nhìn cả nửa ngày, chợt ngã người nằm xuống.

Sở Lưu Hương bây giờ mới vội vàng la lớn:

– Ngươi nằm đó ngủ được sao?

Hồ Thiết Hoa càng cười tươi:

– Ai nói không được, cái giường này tuy rất cứng, nhưng lại rất rộng.

Hắn lăn người, lăn tới dưới bàn, tiếng ngáy đã từ lỗ mũi truyền ra.

Gã tiểu nhị đang gục đầu ngủ giật mình tỉnh dậy, còn chưa mở miệng, Sở Lưu Hương đã quăng lượng bạc qua. Gã tiểu nhị nhìn bạc, lại ngồi xuống bắt đầu ngủ gục.

Sở Lưu Hương thật sự không muốn cõng tên túy quỷ này đi, đã chuẩn bị nghỉ ở đó một đêm, chàng không lo Hồ Thiết Hoa bị cảm gió, Hồ Thiết Hoa ngủ dưới đất thường như ăn cơm.

Chàng cũng không giải thích gì với gã tiểu nhị, ý tứ của đĩnh bạc đã đủ giải thích rất rõ ràng, hơn nữa lại rất hữu hiệu.

Từ xa xa vọng lại tiếng trống canh.

Canh ba.

Sở Lưu Hương thở dài, giờ này chàng căn bản vốn nên gặp mặt giai nhân.

Chàng bỗng thấy một giai nhân bước vào.

Bảy cái then cài trong số tám cái trên cửa đã khép, cho dù là ai cũng đều nên thấy chỗ này đã đóng cửa, vốn không nên có khách nhân tiến vào.

Cho dù còn có tửu quỷ nửa đêm xô cửa, cũng không nên là tiểu cô nương mười sáu mười bảy tuổi.

Nhưng hiện tại lại khơi khơi có người tiến vào, người tiến vào khơi khơi là một tiểu cô nương.

Quán rượu đó tuy nhỏ, lại cũng có bảy tám bàn, toàn là bàn trống, tiểu cô nương đó cho dù có đến uống rượu, cũng không nên ngồi chung bàn với Sở Lưu Hương.

Nhưng nàng khơi khơi chỗ nào khác không ngồi, lại ngồi đối diện với Sở Lưu Hương, xem chừng có hẹn gặp Sở Lưu Hương.

Nàng tuy cũng rất trẻ, rất đẹp, nhưng lại tuyệt không phải là Ngải Thanh, không phải là Trương Khiết Khiết, không phải là Kim Linh Chi. Cũng tuyệt không phải là bất cứ cô gái nào Sở Lưu Hương có thể nhận ra.

Sở Lưu Hương nãy giờ quay lưng không nhìn nàng. Hiện tại lại không thể không nhìn nàng.

Nàng tròn xoe mắt, sắc mặt đã có phát xanh một chút, xem chừng đang giận ai, bỗng giơ tay túm lấy hồ rượu.

Hồ rượu đương nhiên đã cạn.

Hồ rượu đặt trước mặt Hồ Thiết Hoa làm sao mà không cạn hết.

Tiểu cô nương đó nhíu mày, bỗng nói lớn:

– Điếm gia, mang mấy cân rượu ra đây… mang mười cân rượu ra.

Tiểu nhị đang len lén nhìn nàng, mắt nhìn thẳng, nhưng tay lại sờ soạng đĩnh bạch của Sở Lưu Hương.

Cho nên gã đem ra mười cân rượu.

Trên bàn có cái chén lớn, Hồ Thiết Hoa uống rượu luôn dùng chén.

Tiểu cô nương đó không ngờ cũng dùng cái chén lớn đó để uống rượu, ngửa cổ uống ực một cái, uống cạn cả chén.

Sở Lưu Hương một mực ngồi yên nhìn, không mở miệng.

Chàng luôn luôn rất nhẫn nhịn.

Nhưng đến khi tiểu cô nương đó bắt đầu uống chén thứ hai, chàng không thể không mở miệng.

Trước khi khai khẩu, chàng luôn luôn cười trước.

Chàng vừa cười vừa nói:

– Uống rượu như vậy rất mau say đó.

Tiểu cô nương đó trừng mắt:

– Say thì say, ai mà chưa từng say chứ? Chàng chưa từng say sao?

Sở Lưu Hương hỏi:

– Nàng không nhìn thấy người ở dưới bàn sao?

Tiểu cô nương đáp:

– Tôi không phải mù.

Sở Lưu Hương nói:

– Nàng không sợ biến thành như vậy sao, giống như vậy có lẽ không dễ nhìn đâu.

Tiểu cô nương đáp:

– Tôi không sợ, tôi vốn muốn uống say, càng say càng tốt.

Sở Lưu Hương hỏi:

– Nàng không sợ ta ăn hiếp nàng sao?

Tiểu cô nương đáp:

– Tôi vốn muốn chàng ăn hiếp tôi, chàng tùy tiện ăn hiếp tôi ra sao cũng được.

Sở Lưu Hương ngẩn người, không tự chủ được phải thò tay sờ sờ chót mũi, chầm chậm hỏi:

– Nàng nhận ra ta?

Tiểu cô nương đáp:

– Không nhận ra.

Sở Lưu Hương thốt:

– Ta xem chừng cũng chưa từng gặp nàng.

Tiểu cô nương đáp:

– Chàng vốn chưa từng gặp tôi.

Sở Lưu Hương dịu dàng hỏi:

– Vậy thì một người đẹp như nàng, tại sao lại muốn bị ta ăn hiếp?

Tiểu cô nương đáp:

– Bởi vì tôi không phải là người.

Sở Lưu Hương nhịn không được cười, hỏi:

– Không phải là người thì là gì?

Tiểu cô nương đáp:

– Tôi là năm trăm lượng bạc.

Sở Lưu Hương cuối cùng cũng đã minh bạch, thở dài một hơi:

– Là Ngải Thanh kêu nàng tới.

Tiểu cô nương thốt:

– Chị ta là thư thư của tôi, tôi tên là Ngải Hồng.

Sở Lưu Hương hỏi lại:

– Thư thư của nàng?

Ngải Hồng không nói gì, lại uống cạn chén, chợt mỉm cười nhìn Sở Lưu Hương:

– Tôi nhìn có đẹp hơn không?

Nụ cười của nàng chừng như còn ngọt ngào hơn so với thư thư nàng.

Sở Lưu Hương chỉ còn nước gật gật đầu:

– Rất dễ nhìn.

Làn thu ba của Ngải Hồng chớp chớp:

– Tôi năm nay mới mười sáu, có phải còn chưa thể coi là già?

Giai nhân đôi tám như một đóa hoa, nàng chính là đóa hoa chớm nở.

Sở Lưu Hương chỉ còn nước lắc đầu:

– Không già.

Ngải Hồng ưỡn ngực:

– Chàng đương nhiên cũng thấy là tôi không còn là con nít nữa.

Sở Lưu Hương không muốn nhìn, lại nhịn không được phải nhìn một lần, cười đáp:

– Ta cũng không mù.

Ngải Hồng cắn môi, bỗng lại uống cạn thêm một chén.

Chén rượu đó vừa đặt xuống, trên mặt nàng đã ửng hồng:

– Tôi còn là xử nữ, chàng có tin không?

Sở Lưu Hương vốn không muốn uống rượu, nhưng hiện tại lại lập tức uống cạn một chén.

Rượu cơ hồ phún ra khỏi lỗ mũi.

Ngải Hồng trừng mắt:

– Chàng nếu không tin, có thể kiểm tra.

Sở Lưu Hương đáp vội:

– Ta tin, rất tin.

Ngải Hồng hỏi:

– Dạng người như tôi, có đáng năm trăm lượng bạc không?

Sở Lưu Hương đáp:

– Đáng, rất đáng.

Ngải Hồng hỏi:

– Vậy chàng còn tìm thư thư tôi làm chi? Chị ta có phải đã đem năm trăm lượng bạc hoàn trả cho chàng không?

Sở Lưu Hương đáp:

– Nàng ta tịnh không thiếu ta.

Ngải Hồng thốt:

– Chị ta đã chịu đáp ứng chàng, phải giao tôi. Chị ta không có năm trăm ngân lượng, cho nên muốn tôi đi trả số nợ đó, thư muội bọn tôi tuy nghèo, lại không bao giờ chịu để nợ một ai.

Tròng mắt nàng lại đã ngấn đỏ, cũng không biết bởi vì thương tâm, hai bởi vì chén rượu thứ năm. Nàng đã uống cạn năm chén rượu.

Sở Lưu Hương thở dài:

– Ta xin nàng một chuyện có được không?

Sở Lưu Hương nói tiếp:

– Nàng quay về đi, trở về nói với thư thư của nàng…

Ngải Hồng ngắt lời chàng:

– Chàng muốn tôi trở về?

Sở Lưu Hương gật gật đầu.

Sắc mặt Ngải Hồng xanh dờn:

– Chàng không muốn tôi?

Sở Lưu Hương cười khổ:

– Nàng không phải là năm trăm ngân lượng.

Ngải Hồng thốt:

– Được.

Nàng đột nhiên đứng dậy, cũng không biết rút đao từ đâu ra, phản thủ một đao, nhắm ngay giữa lồng ngực mình mà đâm vào. Nàng thật sự đâm.

Sở Lưu Hương nếu là người khác, nàng hiện tại đã chết. Cũng may Sở Lưu Hương không phải là người khác. Tay nàng vừa động, Sở Lưu Hương đã phóng tới cạnh nàng, đao của nàng mới đâm, Sở Lưu Hương đã nắm chặt tay nàng.

Cả thân người nàng bỗng mềm nhũn ra, mềm mại ngã vào lòng Sở Lưu Hương, một tay kéo cổ Sở Lưu Hương, thì thào:

– Tôi có chỗ nào không tốt chứ? Chàng sao lại không muốn tôi?

Tâm Sở Lưu Hương cũng đã có chút mềm yếu:

– Có lẽ chỉ vì nàng tịnh không phải tự nguyện tới đây.

Ngải Hồng hỏi:

– Ai nói tôi không tự nguyện đến? Nếu không phải tôi đã sớm gặp chàng, đã sớm thích chàng, tôi sao lại chịu đến!

Thân thể nàng vừa thơm tho, vừa mềm mại, hô hấp của nàng vừa ấm cúng, vừa nồng nàn.

Trong lòng một nam nhân ôm một nữ nhân như vậy mà còn chưa động tâm, hắn nhất định không phải là nam nhân chân chính.

Sở Lưu Hương là nam nhân, không có một chút gì giả tạo.

Ngải Hồng thở hổn hển:

– Ẳm tôi đi, tôi biết phụ cận có một chỗ. Chỗ đó không có người…

Thân thể nàng uốn quyện trong lòng Sở Lưu Hương, chân cũng cong cớn. Bàn chân cong cớn của nàng bỗng đá nhẹ về phía trước. Đá vào chân Sở Lưu Hương.

Cái đá của nàng rất nhẹ, có rất nhiều cô gái khi làm ra vẻ hư hỏng, không những có thể ngắt véo, cũng có thể đá người ta.

Nam nhân bị đá không những không có cảm giác đau đớn, còn có cảm giác rất vui sướng. Nhưng lần này Sở Lưu Hương lại tuyệt không có cảm giác vui sướng.

Lúc chân của nàng đá ra, mũi hài đột nhiên bắn ra một mũi đao.

Nàng mang đôi hài đỏ hồng, mũi đao bắn ra lại xanh đậm, giống như màu sắc răng nanh rắn lục lạc.

Mũi đao rất nhỏ, đâm trên thân người, tối đa chỉ bất quá như kim châm một cái, cũng không đau đớn gì mấy.

Rắn lục lạc nếu cắn một phát, cũng không có cảm giác đau đớn gì mấy, thậm chí vĩnh viễn không có cảm giác đau đớn, vĩnh viễn không còn cảm giác gì nữa, bởi vì rất mau chóng chết ngay.

Sở Lưu Hương không chết.

Lúc chân của nàng vừa đá ra, bỗng có một bàn tay từ dưới bàn thò tới, nắm chặt chân nàng.

Thân thể vừa thơm tho vừa mềm mại của nàng lập tức biến thành cứng đơ.

Sở Lưu Hương xem chừng không có chút cảm giác gì, trên chân chàng càng không có mắt.

Nhưng chàng lại đột nhiên mỉm cười, vừa cười vừa nhìn mặt Ngải Hồng:

– Bọn ta hà tất phải đi đâu khác, nơi đây có giường mà.

Sắc mặt Ngải Hồng đã xanh dờn, lại vẫn còn miễn cưỡng cười hỏi:

– Giường ở đâu? Tôi đâu có thấy?

Sở Lưu Hương đáp:

– Nàng hiện tại đang đứng trên giường đó.

Chàng lại cười cười nói tiếp:

– Cho nên lúc nàng muốn đá người ta thì trước hết nên nhìn rõ coi có phải đang đứng trên giường của người ta không.

Ngải Hồng cũng thở dài một hơi:

– Nếu sớm biết ở đây có giường, tôi có lẽ đã ngã lưng nằm.

Bỗng có một người trên giường cười lớn:

– Nàng hiện tại nằm xuống vẫn còn kịp mà.

Ngải Hồng chớp chớp mắt:

– Bằng hữu của chàng không lịch sự gì hết, không những ve vãn tôi, còn liều mạng sờ soạng chân tôi.

Sở Lưu Hương cười đáp:

– Không quan hệ gì, ta đã đem chân của nàng nhượng cho hắn. Ta chỉ lo tay của nàng, chân thì để cho hắn.

Ngải Hồng cười ngất:

– Con người chàng quả thật khoái chiếm tiện nghi, cái gì thơm thì giành cho mình, đem cái thúi cho người khác…

Thân người nàng bỗng phóng ngược ra sau, xoay chân vuột bay, lăng không phi thân một cái, đã bay ra khỏi cửa, Sở Lưu Hương cuối cùng chỉ nhìn thấy một bàn chân trần của nàng.

Chỉ nghe tiếng cười của nàng từ ngoài cửa truyền vào:

– Ngươi thích chiếc hài của ta như vậy, để lại cho ngươi làm kỷ niệm đó.

Hồ Thiết Hoa chầm chậm từ dưới bàn chui ra, trong tay còn nắm chiếc giày màu hồng đỏ.

Sở Lưu Hương nhìn hắn:

– Có thúi không?

Hồ Thiết Hoa đưa chiếc giày qua:

– Sao ngươi không tự ngửi đi.

Sở Lưu Hương mỉm cười:

– Đó là vật nàng tặng ngươi, nên giữ cho một mình ngươi hưởng thụ, ngươi hà tất phải khách khí.

Hồ Thiết Hoa nhìn chàng căm ghét:

– Sao ta hồi nãy không để cho nàng đá ngươi, giống người như ngươi đáng bị đá chết vài lần.

Hắn nhíu mày, lại nói:

– Có lúc ta quả thật không hiểu nỗi, ngươi tại sao lại không chết được, có phải vì vận khí của ngươi quá tốt?

Sở Lưu Hương mỉm cười:

– Có lẽ chỉ vì ta rất hiểu ngươi, biết ngươi thích mò chân nữ nhân.

Hồ Thiết Hoa trừng mắt nhìn chàng:

– Ngươi quả thật đã sớm biết ta còn tỉnh?

Sở Lưu Hương đáp:

– Có lẽ vận khí của ta quả thật tốt hơn so với người khác.

Hồ Thiết Hoa trừng mắt nhìn chàng, trừng trừng một hồi rất lâu, mới thở dài một hơi:

– Xem ra ngươi quả nhiên có số đào hoa, hơn nữa vận đào hoa lại là loại rất đặc biệt.

Sở Lưu Hương hỏi:

– Loại nào?

Hồ Thiết Hoa đáp:

– Loại phải chết, một người nếu gặp vận đào hoa như vầy, không đầy nửa tháng, phải mất mạng.

Sở Lưu Hương cười khổ:

– Quả thật có vận đào hoa phải mất mạng sao?

Hồ Thiết Hoa nghiêm sắc mặt:

– Đương nhiên là có, hơn nữa loại đào hoa đó chỉ cần vừa đến, ngươi có muốn trốn cũng trốn không thoát.

Sở Lưu Hương có nguyên tắc. Chàng nếu biết một chuyện không tránh thoát, chàng không tránh.

Đợi đến lúc người ta đi tìm chàng, chàng thông thường đã đi tìm người ta trước.

Trong hoa viên rất tĩnh lặng.

Vô luận là yến tiệc có nhiệt náo tới cỡ nào, đều có lúc tản mác.

Khách đến bái thọ đều đã phân tán, bọn họ trên đường về nhất định vẫn còn ngưỡng mộ phúc khí của Kim thái phu nhân, có lẽ thậm chí còn ghen tị.

Nhưng Kim thái phu nhân thì sao?

Đã tám mươi tuổi, sinh mệnh đã đến màn cuối, vinh hoa phú quý bất tận chớp mắt một cái đều phải thành hư không, cho dù còn có thể sống thêm ba mươi năm, nhưng giai đoạn tươi đẹp nhất trong sinh mệnh đã thành quá khứ, ngoại trừ hồi ức xa xưa, bà ta còn có thể chân chính hưởng thụ được cái gì?

Sở Lưu Hương đối diện với đình viên tịch mịch, nỗi cao hứng bỗng tan biến.

Sớm muộn gì ảo mộng cũng tan thành hư không, hà tất phải khổ cực tranh giành phấn đấu? Nhưng Sở Lưu Hương tịnh không phải là người bi quan tiêu cực, chàng càng hiểu rõ ý nghĩa của sinh mệnh vốn là phấn đấu.

Chàng tịnh không nhất định muốn đợi hưởng thụ thành quả của phấn đấu, phấn đấu bản thân đã là khoái lạc, là hưởng thụ, đó đã đủ để đền bù cho tất cả.

Cho nên lúc canh tác làm nông cũng không cần chờ tới lúc thu hoạch, chỉ cần thấy đất đai được mình cày cấy, sản trừ hết cỏ dại đá sạn, là đã có cảm giác giọt mồ hôi của mình tịnh không phải là vô nghĩa.

Đã có thể có cảm giác thỏa mãn tả không được.

Chỉ cần có thể chứng minh mình không phải là người vô dụng, vô luận là chảy bao nhiêu mồ hôi, đều đã đáng giá.

Đó là ý nghĩa của sinh mệnh, chỉ cần có người hiểu được ý nghĩa, mới có thể chân chính hưởng thụ sinh mệnh, mới có thể sống khoái lạc.

Sở Lưu Hương luôn luôn sống rất khoái lạc.

Chàng ngẩng đầu, thở dài một hơi.

Một người vô luận là sống bao lâu, chỉ cần hắn đích xác có những hồi ức đáng nhớ, không thể coi là sống vô nghĩa được.

Chàng nên thỏa mãn.

Hòn giả sơn so với những nơi khác lại càng tăm tối hơn.

Sở Lưu Hương từ xa đã thấy trong bóng tối có một người đứng tĩnh lặng ở đó.

Chàng bước tới, người đó quay lưng lại phía chàng, trên thân nàng phủ một mảnh áo choàng dài chấm đất, mái tóc mềm mại phất phơ trên vai, đen bóng như lụa.

Nàng phảng phất không biết có người đang bước tới.

Nàng không quay đầu, chỉ lạnh lùng thốt:

– Chàng rất thủ tín.

Sở Lưu Hương đáp:

– Ta đã đến trễ, nhưng ta biết nàng nhất định còn đợi ta.

Nàng vẫn không quay đầu, cười lạnh:

– Chàng coi bộ rất có lòng tin đối với mình.

Sở Lưu Hương điềm đạm cười đáp:

– Một người nếu không tin cả chính mình, còn tin được ai khác?

Nàng bỗng mỉm cười, từ từ quay đầu lại.

Sở Lưu Hương ngẩn người, nụ cười của nàng như hoa xuân nở rộ, nàng lại không phải là Ngải Thanh.

Sở Lưu Hương thất thanh la lên:

– Trương Khiết Khiết.

Trương Khiết Khiết chớp chớp mắt, tất cả sao sáng trên trời như lọt hết vào mắt nàng.

Nàng cười mê hồn:

– Chàng sao lại nhất định phải gọi tôi là thư thư, cho dù lỡ gọi tôi là muội muội một tiếng, tôi cũng đâu có giận.

Sở Lưu Hương nhịn không được, vuốt vuốt chót mũi:

– Nàng đợi ta?

Trương Khiết Khiết đáp:

– Không lẽ chỉ có Ngải Thanh mới có thể đợi chàng? Tôi không thể đợi chàng sao?

Nàng lại thản nhiên mỉm cười, nói tiếp:

– Người có tâm nhẫn nại mới có thể đợi thu hoạch, câu nói đó chàng có nghe qua chưa?

Sở Lưu Hương đáp:

– Đã từng nghe.

Trương Khiết Khiết thốt:

– Tôi nhẫn nại hơn so với ả.

Nàng ngưng thị nhìn Sở Lưu Hương, sóng mắt mông lung, mông lung giống như ánh tinh quang trong biển cả.

Sở Lưu Hương hỏi:

– Nàng đợi đã lâu?

Sóng mắt của Trương Khiết Khiết lưu động:

– Chàng có phải muốn hỏi tôi hồi nãy có gặp ả hay không phải không?

Sở Lưu Hương mỉm cười:

– Ta tịnh không hỏi, nhưng nếu nàng muốn nói, ta nghe.

Trương Khiết Khiết đáp:

– Ta hồi nãy quả thật đã gặp ả, hơn nữa còn biết hiện tại ả đang ở đâu, chỉ bất quá…

Nàng nháy mắt:

– Tôi không muốn nói cho chàng biết.

Sở Lưu Hương hỏi:

– Tại sao?

Câu hỏi đó vốn bất tất phải hỏi, nhưng lúc một nam nhân đứng trước mặt nữ nhân, không thể không biến thành một tên khờ.

Câu trả lời của Trương Khiết Khiết lại vượt ngoài ý chàng, thậm chí làm cho chàng giật mình.

Nàng đáp:

– Tôi không muốn nói cho chàng biết, bởi vì tôi không muốn nhìn thấy chàng chết.

Sở Lưu Hương hỏi:

– Nàng nghĩ nàng ta muốn giết ta?

Trương Khiết Khiết đáp:

– Chàng không phát giác hai ngày nay xem chừng có rất nhiều nữ nhân đến dâng hiến hay sao?

Sở Lưu Hương hỏi:

– Có thì sao?

Trương Khiết Khiết thốt:

– Chàng có biết người có số đào hoa phải bị xui xẻo hay không?

Sở Lưu Hương cười cười:

– Ta tin rằng có rất nhiều nam nhân đều hy vọng gặp thứ xui xẻo đó.

Trương Khiết Khiết hỏi:

– Còn chàng?

Sở Lưu Hương đáp:

– Ta là nam nhân.

Trương Khiết Khiết thở dài:

– Chàng nhất định đi tìm Ngải Thanh?

Sở Lưu Hương đáp:

– Ta cùng nàng ta có ước hẹn.

Trương Khiết Khiết nhìn chàng chằm chằm, bỗng bước qua về phía chàng, cởi tà áo choàng ôm lấy người chàng.

Sở Lưu Hương không động đậy, lại đã có thể cảm thấy da thịt âm ấm run run.

Dưới áo choàng xem chừng không có gì khác.

Ngoại trừ nàng ra, không có gì khác.

Nàng dịu dàng vuốt ve ngực Sở Lưu Hương:

– Chàng muốn tôi hay là muốn Ngải Thanh?

Sở Lưu Hương thở dài:

– Nữ nhân thông minh không nên hỏi câu đó.

Trương Khiết Khiết thốt:

– Tôi không thông minh, nữ nhân si tình đều không thông minh.

Sở Lưu Hương thốt:

– Ta lại rất thủ tín.

Trương Khiết Khiết hỏi:

– Chàng không sợ ả giết chàng?

Sở Lưu Hương trầm mặc, trầm mặc là trả lời.

Trương Khiết Khiết bỗng dùng sức xô chàng ra, lập tức lại khoác áo choàng lên người, thắt rất chặt.

Thậm chí cả Sở Lưu Hương cũng không thể không có cảm giác thất vọng một chút.

Trương Khiết Khiết trừng mắt nhìn chàng, trừng một hồi rất lâu, bỗng la lớn:

– Được, chàng đi chết đi.

Sở Lưu Hương điềm đạm cười hỏi:

– Đi đâu để chết?

Trương Khiết Khiết cắn môi:

– Chàng tùy tiện đi đâu để chết cũng được, tôi không biết, có biết cũng không nói.

Nàng bỗng quay mình chạy đi, chỉ còn lại một mình Sở Lưu Hương cười khổ trong bóng tối.

Con gái mười bảy mười tám tuổi, ai có thể hiểu rõ tâm tình bọn họ?

Chàng nghe tiếng gió, ngẩng đầu lên, đột nhiên lại thấy Trương Khiết Khiết đứng tại đó, trên mặt lại nở nụ cười như hoa xuân, xem chừng nãy giờ không có chuyện gì xảy ra cả.

Nàng thản nhiên thốt:

– Tôi thích nam nhân thủ tính, chỉ hy vọng chàng không nghĩ mình quá thông minh.

Trương Khiết Khiết nhìn chàng say đắm, bỗng vẫy tay, chỉ về phía xa xa:

– Ả ở đó. Chỗ ả ở có thắp đèn.

Nàng xem chừng biết hành tung của Ngải Thanh rất rõ.

Sở Lưu Hương tuy cảm thấy kỳ quái, lại không hỏi gì, chàng luôn rất ít khi thám thính bí mật của người khác. Đặc biệt là bí mật của nữ nhân. Trương Khiết Khiết hỏi:

– Chàng có thích nữ nhân đeo hoa tai không?

Sở Lưu Hương cười:

– Đó còn tùy coi nàng ta là ai, có nữ nhân đeo hay không đeo hoa tai vẫn khả ái như nhau.

Trương Khiết Khiết thốt:

– Ả có đeo hoa tai.

Sở Lưu Hương “ồ” một tiếng.

Trương Khiết Khiết lại từ từ thốt:

– Có những nữ nhân vừa đeo hoa tai là biến thành rất đáng sợ, chàng tốt hơn hết là đặc biệt cẩn thận.

Trong vườn rất tối tăm, ánh đèn còn dư lại cũng không nhiều.

Ánh đèn đó ở ngoài vườn.

Trên triền đồi ngoài vườn, có căn nhà nhỏ ba gian, ánh đèn le lói qua cửa sổ.

Ngải Thanh đang trú trong căn nhà nhỏ đó sao?

“Có những nữ nhân, đeo hoa tai vào, lại biến thành rất đáng sợ”.

Câu nói đó có thâm ý gì?

Sở Lưu Hương đi trên triền đồi, vượt qua một rào hoa.

Chàng luôn là người có lễ nghĩa, trước khi tiến vào nhà, nhất định phải gõ cửa trước.

Lần này lễ nghĩa của chàng chợt biến mất.

Chàng trực tiếp đẩy cửa bước vào, chàng lập tức nhìn thấy một đôi hoa tai màu thúy lục.

Ngải Thanh quả nhiên ở trong phòng.

Đèn đặt trên bàn. Nàng ngồi bên cạnh đèn. Hoa tai màu thúy lục trên tai lấp lánh dưới ánh đèn.

Lúc nàng nhìn thấy Sở Lưu Hương bước vào, trên mặt tịnh không lộ vẻ thất kinh, chỉ lạnh lùng thốt:

– Chàng rất thủ tín.

Sở Lưu Hương nói:

– Ta đã đến trễ, nhưng ta biết nàng nhất định còn đợi ta.

Ngải Thanh cười lạnh:

– Chàng coi bộ rất có lòng tin đối với mình.

Sở Lưu Hương mỉm cười:

– Một người nếu không tin cả chính mình, còn tin được ai khác?

Chàng cười, bởi vì đó quả thật là chuyện rất đáng cười.

Trên thế gian có rất nhiều dạng nữ nhân khác nhau, nhưng những nữ nhân khác nhau đó, phản ứng đối với nam nhân lại cơ hồ hoàn toàn giống nhau. Cho nên có lúc bọn họ thường nói ra những câu nói giống hệt nhau.

Cho nên nam nhân cũng chỉ còn nước dùng lời nói giống hệt để trả lời.

Ngải Thanh trừng trừng nhìn chàng, trừng một hồi rất lâu, bỗng cười thốt:

– Tôi cũng biết chàng nhất định tới.

Sở Lưu Hương “ồ” một tiếng.

Ngải Thanh thốt:

– Bởi vì tôi biết nam nhân như chàng tuyệt không chịu bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào.

Sở Lưu Hương hỏi:

– Nàng rất hiểu rõ ta?

Ngải Thanh nháy mắt:

– Tôi cũng biết chàng tịnh không phải vì năm trăm lượng bạc, chàng cố ý nói như vậy chỉ bất quá vì chưa nắm được tôi, nên cố ý muốn thử tôi.

Nàng nhìn Sở Lưu Hương chằm chằm, từ từ nói tiếp:

– Hiện tại chàng đã không còn thử nữa, có phải không?

Nàng nhìn Sở Lưu Hương trân trân, lại thủy chung không dám nhìn thẳng vào mắt.

Nàng vẫn ngồi tại đó, ngồi rất lịch sự, thần tình cũng rất có lề lối, giống như một tiểu học sinh ngồi lễ phép trước mặt lão sư phụ.

Nàng chải chuốt rất chỉnh tề, đầu tóc bới gọn gàng, trên mặt thoa phấn cũng không đậm quá, lại không lợt quá, thậm chí cả đôi hoa tai cũng đeo đoan đoan chính chính.

Nhưng vật duy nhất mang trên toàn thân nàng, là đôi hoa tai đó.

Ngoại trừ đôi hoa tay, không còn thấy gì khác.

Một nữ nhân nếu ngồi khỏa thân như một đứa trẻ sơ sinh trước mặt mình, ý tứ của nàng ta đương nhiên đã rất rõ ràng.

Ngải Thanh thốt:

– Chàng không còn thử nữa, bởi vì chàng cũng đã hiểu rõ ý tứ của tôi.

Ý tứ đó làm sao mà không minh bạch, trừ phi là tên khờ.

Sở Lưu Hương chừng như thật sự đã biến thành tên khờ, sờ sờ chót mũi:

– Nàng có phải rất nóng không?

Ngải Thanh không ngờ vẫn nhẫn nhịn:

– Tôi rất lạnh.

Sở Lưu Hương thốt:

– Khí trời như vầy vô luận là ai cũng đều không thể cảm thấy nóng được.

Ngải Thanh nói:

– Cả heo cũng không thể cảm thấy nóng.

Sở Lưu Hương thốt:

– Vậy thì nàng nhất định đang muốn tắm.

Ngải Thanh đáp:

– Tôi đã tắm rồi.

Sở Lưu Hương hỏi:

– Nếu như vậy… nàng không mặc đồ sau khi tắm, có phải không còn y phục để mặc?

Ngải Thanh trừng mắt nhìn chàng, quả thật hận không thể đấm một quyền gãy hết răng chàng.

Sở Lưu Hương thở dài:

– Nàng nếu quả thật không còn quần áo, ta có thể đi tìm về cho nàng, ít ra quần áo của muội muội nàng vẫn có thể vừa người nàng.

Ngải Thanh xem chừng rất kinh ngạc:

– Muội muội của tôi?

Sở Lưu Hương hỏi:

– Nàng nghĩ không ra ta đã gặp qua nàng ta à?

Ngải Thanh hỏi:

– Chàng gặp ả hồi nào?

Sở Lưu Hương đáp:

– Hồi nãy.

Ngải Thanh đáp:

– Vậy thì hồi nãy chàng nhất định đã gặp quỷ, đại đầu quỷ.

Sở Lưu Hương mỉm cười:

– Đầu của nàng ta tịnh không lớn lắm, nàng ta cho dù là quỷ, cũng không phải là đại đầu quỷ, mà là tửu quỷ.

Ngải Thanh bỗng đứng dậy la lớn:

– Vô luận có gặp ma quỷ gì, tuyệt không phải là muội muội của tôi.

Sở Lưu Hương hỏi:

– Sao vậy?

Ngải Thanh đáp:

– Tôi không có muội muội.

Sở Lưu Hương nhíu mày:

– Một muội muội cũng không có?

Ngải Thanh đáp:

– Một nửa cũng không.

Sở Lưu Hương nhìn vào mắt nàng đăm đăm, nhìn một hồi rất lâu, lẩm bẩm:

– Xem ra nàng tịnh không giống nói láo chút nào.

Ngải Thanh hỏi:

– Chuyện đó vì sao tôi lại phải nói láo?

Sở Lưu Hương đáp:

– Có lẽ bởi vì nàng thích nói láo, có những người nói láo nhìn không ra.

Ngải Thanh bỗng nhảy dựng, tay muốn tát lên mặt Sở Lưu Hương.

Nàng không tát được.

Sở Lưu Hương đã nắm chặt tay nàng.

Mắt chàng bắt đầu di động, từ mặt nàng, nhìn xuống chân nàng, lại từ chân nàng, nhìn lên đến mặt nàng.

Đó chính là cách nhìn tiêu chuẩn của một con quỷ háo sắc.

Không có nữ nhân nào có thể để nam nhân nhìn như vậy, cho dù nữ nhân mặc mười tám bộ y phục cũng không chịu đựng được.

Thân thể Ngải Thanh bắt đầu run rẩy, bắt đầu nổi da gà.

Một tay của nàng nếu không bị nắm giữ cũng đã không còn cách đánh người, bởi vì bàn tay đó tất phải che giấu những chỗ không muốn bị nhìn thấy trên thân.

Ánh mắt của Sở Lưu Hương khơi khơi lại nhìn vào những chỗ đó.

Ngải Thanh nghiến răng:

– Chàng… chàng muốn làm gì?

Câu nói đó vốn cũng không nên hỏi, nhưng một nữ nhân trước mặt nam nhân, có lúc cũng không khỏi biến thành ả khờ.

Sở Lưu Hương mỉm cười:

– Ta nghĩ nàng minh bạch hai chuyện.

Ngải Thanh run giọng:

– Chàng… chàng cứ nói.

Sở Lưu Hương đáp:

– Thứ nhất, ta không phải là heo, là người, là nam nhân.

Ngải Thanh chớp chớp mắt:

– Còn chuyện thứ hai?

Toàn thân của nàng có bộ dạng sợ sệt, mặt mày ngập tràn biểu tình sợ sệt, nhưng đôi mắt nàng lại không có vẻ sợ sệt.

Ánh mắt nàng cả một chút ý tứ sợ sệt cũng đều không có.

Sở Lưu Hương nhìn ánh mắt nàng, lại cười cười:

– Thứ hai, ta không phải là quân tử, nàng lại cũng không phải là thục nữ.

Trên mặt Ngải Thanh đã lộ xuất vẻ phẫn nộ, nhưng hiện tại lại mỉm cười, cắn môi thốt:

– Tôi còn biết một chuyện nữa.

Sở Lưu Hương “ồ” một tiếng.

Ngải Thanh thốt:

– Tôi biết chàng là người rất nhút nhát.

Sở Lưu Hương mỉm cười:

– Nàng sẽ rất mau chóng phát giác là mình sai lầm, sai rất trầm trọng.

Sóng mắt của Ngải Thanh lưu động:

– Chàng còn dám làm gì tôi sao?

Sở Lưu Hương đáp:

– Ta không dám.

Miệng của chàng vừa nói “không dám”, tay của chàng đã ôm chặt thân nàng.

Toàn thân nàng bỗng mềm nhũn, nhắm mắt thở dài nhè nhẹ:

– Tôi quả thật đã sai… chàng quả thật dám…

Câu nói còn chưa dứt, nàng bỗng có cảm giác tâm mình chùn xuống, chừng như đôi chân hổng lên không, như đang rơi hụt hẫng từ trên cao trong cơn ác mộng.

Nàng lập tức phát hiện đó không phải là giấc mộng. Bởi vì người nàng đã từ giữa không trung rơi xuống đất, cơ hồ nổ đom đóm.

Đợi đến lúc ánh mắt nàng hết choáng váng, đã thấy Sở Lưu Hương đứng trước mặt nàng vừa cười vừa nói:

– Nàng không sai, ta quả thật không dám.

Ngải Thanh bỗng nhảy dựng, vác ghế ném về phía Sở Lưu Hương, cầm chén trà quăng luôn qua bên Sở Lưu Hương, bất cứ cái gì nàng có thể nắm, đều quăng sang.

Mỗi một thứ nàng quăng qua đều bị Sở Lưu Hương chụp được.

Đến lúc không còn cái gì để quăng, nàng lại quăng cả thân mình sang phía Sở Lưu Hương.

Sở Lưu Hương cũng chụp lấy.

Chàng không phải heo, cũng không phải không còn là người.

Chàng cũng giống những nam nhân khác, có lúc cũng không tránh khỏi dụ hoặc, cũng động tâm.

Lần này chàng thật sự ôm chặt nàng.

Chàng bỗng phát giác, vô luận ra sao, nàng quả thật có thể coi là một cô gái rất khả ái.

Ngải Thanh thở hổn hển, lại thở dài:

– Tôi hiện tại mới minh bạch vì sao có rất nhiều người muốn giết chàng.

Sở Lưu Hương hỏi:

– Rất nhiều người? Là người nào?

Ngải Thanh đáp:

– Người khác tôi không biết, tôi chỉ biết có một người.

Sở Lưu Hương hỏi:

– Ai?

Ngải Thanh đáp:

– Tôi.

Sở Lưu Hương hỏi:

– Nàng? Nàng muốn giết ta?

Ngải Thanh đáp:

– Nếu không, tôi vì sao lại phải câu dẫn chàng? Bộ tôi là một nha đầu ham xác thịt hay sao?

Sở Lưu Hương cười:

– Xem ra quả thật nàng có điểm giống như vậy.

Ngải Thanh “hừ” một tiếng, vùng vẫy muốn xô chàng ra, đánh chàng.

Bàn tay của nàng có vùng vẫy tới cỡ nào cũng không thể thoát được.

Sở Lưu Hương có rất nhiều phương pháp có thể làm cho nữ nhân không thể xô chàng ra, mỗi một phương pháp chàng đều rành rọt.

Hô hấp của Ngải Thanh càng gấp rút, bỗng nói:

– Coi chừng đôi hoa tai của tôi.

Sở Lưu Hương hỏi lại:

– Đôi hoa tay của nàng?

Ngải Thanh thốt:

– Chàng không thể đụng chúng.

Sở Lưu Hương hỏi:

– Tại sao?

Ngải Thanh đáp:

– Trong đôi hoa tai có độc châm, chàng nếu tháo chúng xuống, độc châm tất bắn vào tay chàng.

Nàng cắn môi, lại hỏi:

– Lúc nam nhân vui vầy cùng nữ nhân, đều thích tháo cởi hết những gì trên người nữ nhân, có phải không?

Phải, vào thời đó, nam nhân đều mong muốn trên thân của nữ nhân của hắn đều không có một thứ gì, bởi vì và thời đó, vô luận là dư lại vật gì, không những bị coi là dư, mà còn là khó ưa.

Sở Lưu Hương nhìn đôi hoa tai của nàng:

– Châm trong đó rất độc?

Ngải Thanh đáp:

– Trên mỗi một mũi châm đều có độc, đều có thể đủ giết một con voi.

Sở Lưu Hương thở dài, cười khổ:

– Không trách gì có người nói cho ta biết, có nữ nhân vừa đeo hoa tai vào đã biến thành rất đáng sợ.

Chàng không chờ Ngải Thanh hỏi, đã hỏi trước:

– Nàng nếu muốn giết ta, tại sao lại đem chuyện đó nói cho ta biết?

Ngải Thanh nhắm mắt, buồn bả đáp:

– Bởi vì… bởi vì sao tôi cũng không biết, có lẽ bởi vì tôi quả thật đã biến thành một nha đầu đam mê xác thịt.

Mặt nàng ửng hồng, nhưng chót mũi lại lạnh như băng.

Khi môi một nam nhân đụng vào chót mũi của nữ nhân, hắn nếu còn không động tâm, hắn đơn giản là một tên mất trí.

Hắn nhất định là một khúc gỗ, một khúc gỗ mục.

Sở Lưu Hương không phải là khúc gỗ mục.

Trên chót mũi lạnh như băng có một giọt sương nho nhỏ, giống như mật hoa trên cuống hoa.

Giọt sương ngọt ngào, vừa ngọt, vừa thơm.

Ánh đèn vàng mờ mịt, trên song cửa sổ đã xuất hiện ánh bình minh, trên cửa sổ còn có một đôi hoa tai màu thúy lục.

Ngải Thanh tĩnh lặng nằm dài, ngưng thị nhìn Sở Lưu Hương.

Chàng đã đứng thẳng, giống như một khối ngọc điêu khắc thành, ánh mắt của chàng trong suốt, giống như một đứa trẻ không có chút tà niệm, khóe miệng chàng nhếch xéo lên trên, hiển lộ vẻ tự tin lạc quan.

Đó thật sự là một nam nhân khả ái, đáng cho bất kỳ nữ nhân nào yêu thích.

Hiện tại trên mặt chàng ngập tràn một biểu tình sâu sắc, đang chuyên tâm nhìn đôi hoa tai đó.

Lúc Ngải Thanh tháo đôi hoa tai xuống, tay nàng không ngớt run rẩy.

Sở Lưu Hương bỗng thở dài:

– Ta biết rất nhiều phương pháp giết người, nhưng dùng hoa tai để giết người, quả thật rất khác thường.

Chàng bỗng mỉm cười:

– Ta nếu quả thật đã chết, cũng rất có hứng thú.

Ngải Thanh hỏi:

– Có hứng thú?

Sở Lưu Hương đáp:

– Lúc đó ta nhất định là người đầu tiên trong thiên hạ bị hoa tai giết chết.

Ngải Thanh chớp chớp mắt:

– Nếu không có ai nói cho chàng biết, chàng hiện tại có lẽ đã thành người chết.

Sở Lưu Hương hỏi:

– Nàng nghĩ phương pháp đó nhất định có thể giết ta?

Ngải Thanh hỏi lại:

– Chàng nghĩ sao?

Sở Lưu Hương cười cười:

– Trước đây đã có rất nhiều người muốn giết ta, bọn chúng đều dùng những phương pháp mà bọn chúng nghĩ là nhất định có thể giết ta.

Ngải Thanh hỏi:

– Kết quả ra sao?

Sở Lưu Hương đáp:

– Ít ra ta hiện tại còn chưa chết.

Ngải Thanh ngưng thị nhìn chàng, sắc mặt bỗng ửng hồng. Cắn môi thốt:

– Chàng quả thật còn chưa chết, tôi lại đã gần chết.

Câu nói đó làm cho bất cứ nam nhân nào nghe được cũng đều có cảm giác kiêu ngạo.

Sở Lưu Hương lại không như vậy, chợt hỏi:

– Đôi hoa tai đó ai đeo cho nàng?

Ngải Thanh hỏi:

– Chàng vì sao lại phải hỏi?

Sở Lưu Hương đáp:

– Bởi vì người đeo cho nàng đôi hoa tai đó, chân chính là người muốn giết ta.

Ngải Thanh hỏi:

– Chàng muốn tìm y?

Sở Lưu Hương đáp:

– Không muốn.

Ngải Thanh hỏi:

– Có thật không muốn không?

Sở Lưu Hương đáp:

– Bởi vì ta bất tất phải đi tìm y, y nhất định sẽ đến tìm ta.

Ngải Thanh trầm mặc, chung quy cũng gật gật đầu:

– Y cũng biết tôi vị tất đã có thể giết được chàng, cho nên trừ tôi ra, nhất định còn có rất nhiều người.

Sở Lưu Hương hỏi:

– Những người nào?

Ngải Thanh đáp:

– Nữ nhân.

Sở Lưu Hương mỉm cười:

– Y rất tin tưởng nữ nhân? Y nghĩ nữ nhân biết rõ cách giết người hơn nam nhân?

Ngải Thanh đáp:

– Có lẽ chỉ bất quá là y biết nhược điểm của chàng.

Sở Lưu Hương hỏi:

– Nhược điểm của ta?

Ngải Thanh hé cười:

– Trên giang hồ ai ai cũng đều biết nhược điểm của Sở Lưu Hương. Nhược điểm duy nhất của Sở Hương Soái là nữ nhân, đặc biệt là nữ nhân đẹp.

Sở Lưu Hương thở dài một hơi:

– Nguyên lai nàng đã biết ta là ai rồi.

Ngải Thanh đáp:

– Biết chàng là ai không chỉ có mình tôi.

Sở Lưu Hương thở dài:

– Nhưng ta lại không biết y là ai? Tại sao lại muốn giết ta?

Ngải Thanh trừng mắt nhìn chàng:

– Chàng rất muốn biết?

Sở Lưu Hương đáp:

– Muốn gần chết.

Ngải Thanh cười cười, lại thở dài:

– Tôi vốn không nên nói cho chàng biết, nhưng…

Nàng còn chưa nói dứt lời.

Sở Lưu Hương đột nhiên ôm nàng lăn một vòng.

Một đôi bàn tay bỗng thò qua từ ngoài cửa sổ, quăng đôi hoa tai trên song cửa về phía bọn họ.

Sở Lưu Hương xem chừng ngưng chú nhìn Ngải Thanh, tịnh không quan sát chỗ nào khác.

Nhưng chàng lại thấy được đôi tay đó.

Bàn tay mỹ lệ thon thả, trên móng tay sơn màu tinh hoa phong tiên đỏ tươi.

Móng tay đỏ tươi, hoa tai thúy lục.

Ánh bình minh mới lên, rọi chiếu nhè nhẹ trên song cửa.

Giữa giây phút ngón tay búng ra đó, tất cả giống như một bức đồ họa tuyệt đẹp.

Đó cũng là bức đồ họa giết người.

Sở Lưu Hương lăn đến góc nhà, mới dám quay đầu. Đôi bàn tay vẫn còn trên song cửa, đang hướng về phía chàng.

Thân ảnh của Sở Lưu Hương đã phóng lên, thuận tay câu ngọn đèn trên bàn, nhắm song cửa sổ quăng ra. Người của chàng lại đã lao ra ngoài cửa chính.

Ngoài cửa không có người, ngoài cửa sổ cũng không có người.

Gió đùa lá liễu tươi xanh xào xạc, sương sớm lợt lạt phiêu diêu giữa rặng lá, một cái lồng đèn rớt dưới cửa sổ, chính là cái lồng đèn hồi nãy Sở Lưu Hương quăng ra.

Còn người? Sở Lưu Hương hét lớn một tiếng, biết lần này mình đã gặp một đối thủ cực kỳ đáng sợ.

Ngay lúc đó, đằng sau góc nhà bỗng có một bàn tay thò ra, vẫy vẫy chàng. Vẫn là bàn tay đó, ngón tay vừa mỹ lệ vừa thon thả, móng tay đỏ tươi.

Sở Lưu Hương dùng tốc độ nhanh nhất phóng qua. Chàng đã hoài nghi rất nhiều chuyện, thậm chí đã hoài nghi cả thần thánh, nhưng chưa từng hoài nghi khinh công của mình.

Xưa nay chưa có ai hoài nghi khinh công của chàng.

Khinh công của Sở Lưu Hương vô song, đã không còn là chuyện có thể có nghi vấn nữa, nhưng đợi đến lúc chàng phóng tới phía sau căn nhà, người đã không còn thấy nữa.

Đằng sau nhà không có cây, chỉ có gió, gió lướt qua triền đồi.

Sở Lưu Hương bỗng có cảm giác ngọn gió rất lạnh lẽo.

“Người bàn tay đó muốn giết không phải là ta, là Ngải Thanh”.

Sở Lưu Hương lăng không phi thân, như một mũi tên thoái hồi, cửa vẫn còn mở toang, chàng xông thẳng vào.

Đèn đặt trên bàn.

Không ngờ chính là cái lồng đèn chàng quăng ra ngoài hồi nãy.

Chỉ có đèn, không có người.

Ánh tà dương chiếu vào góc nhà, không thấy Ngải Thanh đâu cả.

Gió từ bên ngoài cửa thổi vào, càng lạnh lẽo.

Lòng bàn tay Sở Lưu Hương dần dần đẫm mồ hôi. Khóe mắt chàng lại bỗng thoáng thấy một đôi bàn tay.

Tay trên song cửa sổ.

Vẫn là đôi bàn tay đó, ngón tay thon thon, móng tay đỏ tươi.

Sở Lưu Hương bắn người qua, đột nhiên xuất thủ!

Lần này chàng không ngờ lại nắm giữ được bàn tay đó, bàn tay lạnh như băng, một luồng khí lạnh từ đầu ngón tay xộc thẳng vào tim Sở Lưu Hương.

Chàng vừa kéo nhẹ đã kéo bàn tay đó theo.

Chỉ có tay, không có người.

Một bàn tay bị chặt đứt.

Bị người ta chặt đứt đoạn nơi cổ tay, vẫn còn ri rỉ máu.

Đợi đến lúc máu rỉ cạn, bàn tay đó dần dần trắng nhợt, dần dần co quắt lại, giống như một đóa hoa tươi đột nhiên khô héo.

Chọn tập
Bình luận