Editor: Cửu Vỹ Hồ
Nguồn: viewtopic.php?f=169&t=385518
Sau cùng là Nghiêm Húc đưa Thiên Thảo về nhà, Thiên Thảo từng hỏi qua Nghiêm Húc có biết tên nam sinh che mặt kia hay không, kết quả là Nghiêm Húc cũng không có ấn tượng gì về hắn.
Thiên Thảo nhớ lại bản thân hình như từng dạy thay một tiết toán học. Lớp học kia nàng lười giảng liền để cho các học sinh tự học, hơn nữa đúng là đã từng có một nam sinh đánh rơi thước kẻ. Bất quá lúc đó nàng cảm thấy dù sao cũng là tạm thời dạy thay, không cần tạo quan hệ tốt với học sinh nên không có giúp hắn nhặt, hiện tại nghĩ lại nam sinh che mặt kia nhất định là hắn.
“Lão sư, ngươi ở một mình sao?” Đứng ở dưới tòa nhà Thiên Thảo ở Nghiêm Húc đột nhiên hỏi
“Không, ta đang có ý định nuôi một con chó”
“Nga” Nghiêm Húc cúi đầu, giống như đang tập trung suy nghĩ gì đó, cũng không chú ý lời nói của nàng mắc lỗi: nuôi một con chó cũng tính là ở một mình đi?
Thiên Thảo chỉ chỉ quần áo trên người mình “Ta đây lên trước, quần áo ngày mai giặt sẽ đem trả lại ngươi”
“Không cần giặt” Nghiêm Húc đột nhiên vội vàng đánh gãy lời nói của Thiên Thảo, ý thức được bản thân luống cuống, hắn cười khan tiếp tục giải thích “Không cần phiền toái lão sư”
Tuy rằng Thiên Thảo nói giặt quần áo cho Nghiêm Húc nhưng nàng vốn có ý định ngày mai trực tiếp đưa lại quần áo này cho hắn a, khụ khụ, dù sao giặt hay không giặt hắn cũng không nhìn ra được, vừa vặn lại có thể thể hiện bộ dạng lão sư ôn nhu hiền lương. Nhưng nàng không nghĩ tới Nghiêm Húc này hào phóng như vậy! Cho phép nàng không cần giặt. Đứa nhỏ này thật sự… thật sự…. là tri kỷ!~
Trong lòng nghĩ vậy, Thiên Thảo giả bộ thập phần nghiêm túc lấy tư thế trưởng bối vỗ vỗ vai Nghiêm Húc: “Đứa trẻ ngoan!”
Nghiêm Húc cảm nhận được tay Thiên Thảo đặt trên vai, khuôn mặt vốn vừa bớt đỏ lại vì sự đụng chạm cùng tươi cười của nàng mà trở nên hồng hồng khác thường.
“Hôm nay thật sự cám ơn ngươi. Ta đi lên trước, ngươi cũng mau về nhà đi, bằng không mẹ ngươi sẽ lo lắng” Thiên Thảo vẫy vẫy tay tạm biệt Nghiêm Húc sau đó xoay người đi lên thang máy, không nhìn thấy Nghiêm Húc vẫn chưa đi mà đứng tại chỗ nhìn theo bóng dáng của nàng khuất dần cho đến khi biến mất trong thang máy.
Thời gian trôi qua, cuộc thi âm nhạc đã ở ngay trước mắt, Thiên Thảo làm chỉ huy dẫn theo các học sinh tiến đến hội trường, thứ tự diễn tấu của các nàng là thứ tám.
Hôm nay là ngày mà Thiên Thảo hết sức mong đợi, bởi vì đây là lần đầu tiên nàng lấy thân phận chỉ huy chính thức xuất hiện trước mặt mọi người, xuất hiện trên sân khấu. Nhưng hôm nay Thiên Thảo cũng luôn cảm thấy bất an, luôn canh cánh trong lòng đoạn ngắn AV kia nữ nhân vật chính bị mọi người kéo vào toilet XXOO. Tuy rằng lúc trước khi xem nàng cảm thấy bộ phim này khá là thành công, đủ kịch tính cũng đủ kích thích, nhưng là sự thật nếu xảy ra trên người mình thì không thể lấy tâm tình nhẹ nhàng giống như người xem ngoài cuộc được nha, bởi vì trong AV, biểu cảm của nữ chính từ đầu đến cuối đều hết sức thống khổ…
Để tránh cho bản thân khẩn trương mà ra mồ hôi, làm rớt gậy chỉ huy, Thiên Thảo cẩn thận quấn lên gậy một đoạn cao su. Tuy rằng lúc này Thiên Thảo rất muốn trước khi thi đấu đi…tiểu một phen = = nhưng ngày hôm nay toilet đối với nàng mà nói quả thật giống như cái ác mộng, là nơi mà chết cũng không thể đi, nga, không đúng, nếu như không đi sẽ chết thì dẫu biết đầm rồng hang hổ nàng cũng sẽ đi nha >”<
“Thiên Thảo lão sư, ta đang định đi toilet, ngươi có muốn đi cùng không?” Hữu Lệ quay sang hỏi
Thiên Thảo vẫy vẫy tay, giả bộ chăm chú quan sát màn diễn tấu trên sân khấu: “Không, ta muốn ở lại đây quan sát tình hình đối thủ a!”
“Thiên Thảo lão sư thực dụng tâm” Hữu Lệ cùng đám học sinh ngồi bên cạnh Thiên Thảo mở miệng tán thưởng, nàng một bộ kiêu ngạo hất cằm, này còn phải nói sao. Bỗng nhiên nàng phát hiện ban giám khảo ngồi trên hàng ghế đầu đều quay đầu xuống nhìn nàng, này… không khỏi cảm thấy không rét mà run. Nàng cúi xuống nhìn bộ quần áo thể thao mà hôm nay mình cố ý chọn, Thiên Thảo tự thấy cũng rất khí phách a, hơn nữa nàng mặc như vậy cũng để tránh xảy ra bi kịch như trong AV.
“Lão sư, sắp đến lượt chúng ta rồi, ngươi không đi thay lễ phục sao?”
“Ta mặc như thế này là được rồi” Thiên Thảo kéo kéo cổ áo
“Lão sư! Vạn nhất vì vấn đề trang phục mà ban giám khảo trừ điểm chúng ta thì làm sao bây giờ? Quần áo như thế này có vẻ không được hợp quy củ cho lắm.”
“Ta đã hiểu” Thiên Thảo thở dài một hơi, trong lòng âm thầm tiếc hận, bộ trang phục thể phao ‘khí phách’ này là nàng cố ý lựa chọn thật kĩ a.
Rất nhanh liền đến màn biểu diễn của học viện Hợp Tà, đèn trên sân khấu tắt hết, đây là thời gian để cho dàn nhạc của học viện đi lên sân khấu ổn định chỗ ngồi, Thiên Thảo cũng đã đứng ở trên bục trung tâm của dàn nhạc.
Toàn trường ồ lên kinh ngạc, Hữu Lệ dù đang cố gắng duy trì biểu cảm mỉm cười nhưng cơ mặt đều đã run rẩy, bởi vì chỉ huy của bọn họ – Thiên Thảo lão sư cũng không có mặc lễ phục mà trường học chuẩn bị, mà là mặc một bộ ….lễ phục nam…
Một thân trang phục này nhưng là không có sai quy định đâu! Thiên Thảo nghĩ
Nam sinh vừa nãy nhắc nhở Thiên Thảo phải mặc trang phục theo quy định lúc này cúi thấp đầu xuống, trong lòng mặc niệm: không phải tại ta, không phải tại ta a…
Giơ lên gậy chỉ huy, Thiên Thảo làm cái dấu hiệu bắt đầu, nhóm nhạc công lập tức vào tư thế chuẩn bị, trải qua nhiều ngày huấn luyện, tư thế kia của Thiên Thảo tự nhiên đã thành mệnh lệnh cho bọn họ, hiện tại mọi người đều hết sức tập trung, cố gắng diễn xuất thật tốt, vì danh dự của trường học cũng như không phụ công sức bản thân nhiều ngày khắc khổ luyện tập.
Âm nhạc theo gậy chỉ huy vang lên, nội tâm Thiên Thảo trở nên khẩn trương, cũng hết sức kích động, rốt cuộc nàng đã được chính thức lên sân khấu với vai trò chỉ huy, mà hôm nay tâm tình của nàng so với bình thường còn muốn tốt hơn a.
Tiếng nhạc hài hòa, mang vẻ trang nghiêm nhưng cũng không kém phần da diết, trữ tình, khúc nhạc này thể hiện một thứ cảm giác mới mẻ, một quá trình đột phá, lột xác ngoạn mục. Nó thật dễ dàng đi vào lòng người bởi vì hầu như mỗi người trong cuộc đời đều đã từng trải qua những biến cố dù lớn hay nhỏ, mà bọn họ cũng đều mong ước không ngừng cố gắng vươn lên, để đột phá, bản nhạc như đem toàn bộ quá trình ấy viết ra, vậy nên mang đến cho người xem thật sâu cảm khái.
Thiên Thảo nhắm mắt lại, đôi mắt thỉnh thoảng khép hờ như đang cảm thụ, nàng chỉ huy rất có sức sống. Có một số nhạc công vì nhớ rõ khúc nhạc mà căn bản không thèm nhìn đến chỉ huy, làm cho chỉnh thể bản nhạc không được hài hòa, mà Thiên Thảo chỉ huy nhưng lại khiến cho mọi người không tự giác hướng về phía nàng, có một loại cảm giác khó có thể bỏ qua.
Hầu hết những người chỉ huy từ trước đến nay đều là nam tử, có rất ít nữ tử đảm nhiệm vị trí này, trên vũ đài quốc tế thì lại càng ít nhìn thấy chỉ huy là nữ bởi vì bọn họ thường không khống chế nổi cục diện. Nhưng Thiên Thảo chỉ huy không thể nghi ngờ là làm cho người ta hoàn toàn rung động, nàng lúc này một thân nam trang nhưng cũng không có vẻ gì là không ăn nhập, ngược lại cùng với khí chất mạnh mẽ của nàng hết sức hài hòa.
Bản nhạc kết thúc, Thiên Thảo rốt cục từ âm nhạc phục hồi tinh thần, nàng mỗi lần chỉ huy đều sẽ nhập tâm, không còn quan tâm gì đến mọi thứ xung quanh. Cho nên khi nàng buông gậy mới phát hiện bản thân đã trở thành tiêu điểm chú ý của toàn trường, vô số ánh mắt hướng về phía nàng trong đó đặc biệt là mấy vị giám khảo ngồi ở hàng ghế đầu, ánh mắt cư nhiên lại cực nóng giống như lửa
Vội càng cúi đầu chào đi xuống, nhóm học sinh kích động vây quanh Thiên Thảo, thậm chí còn bế bổng nàng lên. Chưa nói đến ban giám khảo đánh giá diễn xuất của bọn họ như thế nào nhưng chính bản thân họ cảm thấy, lần diễn xuất này là cực kỳ thành công. Kể cả ban giám khảo không công nhận, nhưng chính bọn họ cũng sẽ tự tán thưởng mình vì lúc này tất cả bọn họ đều tràn đầy tự tin.
Thiên Thảo có chút choáng váng, nam sinh ôm nàng lên còn mượn cơ hội ở trên mặt nàng ăn đậu hủ một chút, một hồi sau son trên mặt nàng đều bị lau a.
Đợi đến khi toàn bộ các đội hoàn thành diễn xuất, sân khấu trở nên thập phần yên tĩnh, theo lời ban giám khảo đây chính là thời khắc mấu chốt, khẩn trương nhất của cuộc thi.
Giám khảo không khẩn trương, khẩn trương phải là đám người mà đang bị họ đánh giá, chấm điểm. Sau một hồi lâu, rốt cục có MC lên sân khấu tuyên bố kết quả thứ tự của các đội trong cuộc thi lần này. Sau khi công bố tên đội giành giải ba, giải nhì, MC cuối cùng cao giọng hô tên của đội giành giải nhất: Lần này đội giành quán quân đó là – học viện Hợp Tà!
Kết quả này khiến cho Thiên Thảo thật sâu cảm khái, trong bộ AV nữ chủ là bằng vào sắc đẹp cùng thân thể mình mà đem lại giải nhất cho học viện, mà lần này đồng dạng, giải nhất cũng không có thay đổi, nhưng lần này có được là dựa vào chính thực lực của nàng.
Dưới đài bùng nổ tiếng vỗ tay cùng hò reo, tiếp đó MC mời thủ tịch và chỉ huy lên sân khấu nhận giải. Nghiêm Húc làm thủ tịch đàn violon cùng Thiên Thảo đi lên, trao giải là một đại thúc trung niên bụng phệ.
Dựa theo lễ nghi, người trao giải sẽ trước tiên ôm chỉ huy lại bắt tay với thủ tịch, cho nên Thiên Thảo liền bị đại thúc bụng phệ kia ôm lấy, hắn ta thậm chí còn thừa cơ đưa móng heo nhéo mông Thiên Thảo một cái.
Thiên Thảo bực bội, cho nên tay ở vị trí mọi người không nhìn thấy vòng qua cấu mạnh lên móng heo, vị đại thúc mặt mày vặn vẹo méo mó nhịn đau từ từ buông tay. Thiên Thảo trong lòng lẩm bẩm, hừ cái móng heo nhà ngươi kháp vài cái tuyệt không quá đáng.
Móng heo đại thúc lại quay sang Nghiêm Húc bắt tay, Nghiêm Húc lễ phép hơi hơi khom khom người tỏ vẻ đối với tiền bối trong giới âm nhạc tôn kính. Cuộc thi rốt cục kết thúc, Thiên Thảo cuối cùng thoát khỏi cảnh giả mù sa mưa, giả lả cười cười nói nói, nhanh chóng bước xuống dưới đài, hơn nữa tốc độ đi rất nhanh. Bởi vì nàng cần phải về nhà ngay bây giờ! Bởi vì ….. nàng là muốn đi toilet a….
Thiên Thảo vào phòng thay đồ thay bộ quần áo thể thao. Vừa lúc ra tới cửa lại bị chặn lại. Trước cửa là một cái dáng người cao gầy, mặc âu phục thắt cà vạt chỉnh tề….. một cái lão nhân….
Thiên Thảo nhận ra lão nhân này chính là một trong số các vị giám khảo, liền đối hắn cười gượng một tiếng, lễ phép nói “Có chuyện gì sao?”
Kỳ thực trong lòng Thiên Thảo là đang rít gào:a sao mà âm hồn bất tán vậy chứ, tại sao cái nam nhân vật chính trong bộ AV lại xuất hiện lúc này nha? Nàng nhớ được luân gian nữ chủ đại đa số đều là mấy lão nhân dâm tà không đứng đắn như thế này. Bọn hắn xuất hiện ở nơi này là muốn làm gì nàng đâu?
Kết quả lão nhân kia mở miệng, giọng điệu còn hết sức nho nhã lễ độ: “ Ta thật thưởng thức tài năng âm nhạc của ngươi, ta nhưng đã rất nhiều năm không có thu nhận đồ đệ, ngươi có nguyện ý làm đệ tử của ta hay không?”
Nếu là Thiên Thảo trước kia không có xuyên không liền nhất định sẽ vui mừng đáp ứng, bất quá hiện tại trong đầu nàng hiện lên vô số tình tiết AV mà nàng dã xem qua, hiện tại chỉ sợ trong chuyện này có trá!
Quả nhiên! Thiên Thảo nghĩ tới một cái bộ AV, nói về chuyện xưa lưu lạc của một thiếu nữ thiên tài.
Chuyện xưa là như vậy: Cầm thú giáo sư lấy danh nghĩa thưởng thức tài hoa của thiếu nữ mà thu nàng làm đồ đệ, sau đó luôn gọi nàng đến biệt thự của hắn để luyện đàn, liền sau đó mượn việc dạy đàn mà khiến cho thiếu nữ cùng bản thân nhiều lần phát sinh quan hệ. Cuối cùng thiếu nữ thiên tài bị chà đạp, mất đi tự tôn, trở thành một cái nô lệ bao dưỡng của lão cầm thú.
Về phần phương pháp giảng dạy chính là khi thiếu nữ đánh đàn, cầm thú giáo sư thừa cơ hội mà ăn đậu hũ của nàng, miệng thì nói lời chính nghĩa nói rằng đây là hắn đang khảo nghiệm khả năng tu dưỡng, tập trung của nàng. Một cái chân chính âm nhạc gia là người mà không bị ảnh hưởng bởi những thứ xung quanh quấy nhiễu. Thiếu nữ nghe vậy liền ngu ngốc nhịn xuống, cho rằng giáo sư thật sự đang khảo nghiệm mình. Cuối cùng cầm thú giáo sư tay dâm loạn sờ soạng càng ngày càng lớn mật, còn chui vào váy của nàng. Thiếu nữ kia nhưng lại ngốc ngếch kiên trì đàn dương cầm, vì động tác kịch liệt mà âm nhạc bị ngắt quãng, tuyệt không dễ nghe.
Thiên Thảo thật sự cảm thán: nữ nhân vật chính kia tài năng về âm nhạc như vậy thế nhưng chỉ số thông minh lại tuyệt không đáng khen. Hiện tại nàng không thể không đề phòng lũ biến thái xung quanh, chẳng hạn như lão giáo sư cầm thú trong câu chuyện, đầu năm nay lũ biến thái không thể trêu vào a, huống hồ nàng cũng không tính là thuộc tuýp người thông minh cho lắm…
Mặc dù rất yêu thích âm nhạc nhưng Thiên Thảo cũng không dám lỗ mãng không chừa lại đường sống cho mình, liền đối với lão giám khảo nói “ Để ta về nhà suy nghĩ kĩ đã”
Lão nhân kia thật kinh ngạc, hình như không đoán trước được nàng thế nhưng không đáp ứng ngay, phải biết rằng cơ hội tốt như vậy đối với một học sinh đã đi làm, tuổi lại còn không còn nhỏ mà nói là cực kỳ hấp dẫn, chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.
“Không nghĩ tới tiền bối cũng ở trong này” Lúc này đột nhiên bên cạnh Thiên Thảo truyền đến một thanh âm trầm thấp mà ổn trọng, đó là một gã nam tử trung niên chỉ mặc áo sơ mi cũng không có đeo cà vạt, hơn nữa cúc áo tùy ý cài, lộ ra rõ ràng xương quai xanh nam nhân, hắn đang từ chỗ rẽ chậm rãi đi tới.
Kỳ thực nói hắn là nam tử trung niên cũng có chút không chính xác, tuy rằng bộ dáng của hắn giống như ba mươi mấy tuổi nhưng ánh mắt lại vô cùng trong suốt, ngũ quan được bảo dưỡng rất tốt, tóc được vuốt về phía sau, nhìn qua cũng chỉ giống như mới có hơn hai mươi tuổi.