Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.
Chọn tập

Editor: Cửu Vỹ Hồ

Thiên Thảo ngẩng đầu nhìn Nghiêm Húc, môi hắn hơi nhếch, đôi mắt toát ra cảm xúc khó phân biệt. Thiên Thảo giữ lấy cổ tay của hắn, nàng có thể cảm giác được mạch đập dưới tay nàng dường như đang gào thét lay động… Lúc này nàng thật không biết phải an ủi hắn như thế nào. 

Thiên Thảo thử dò hỏi: “Nghiêm Húc, ngươi cảm thấy cô cô của ngươi cùng vị giám khảo kia là đang bàn cái gì?”  

“Lão sư, vạn nhất ta không thắng được thì làm sao bây giờ.” Tay Nghiêm Húc  đột nhiên lật lại nắm chặt tay nàng, bóng của lan can cầu thang chiếu xuống che đi nửa gương mặt của hắn. Cảm thụ tay Nghiêm Húc dần mất đi độ ấm, Thiên Thảo biết hắn là đang có cùng suy nghĩ với mình, cho nên nguyên bản vốn tự tin tràn đầy biến thành hoang mang, mù mịt.  

Lúc trước Thiên Thảo còn tưởng rằng lão giám khảo kia đánh trượt Nghiêm Húc là bởi vì chuyện lúc trước nàng không đáp ứng làm đồ đệ của hắn, nhưng hôm nay nàng cùng Nghiêm Húc chứng kiến một màn đưa tiền kia, khiến cho hai người liền hiểu ra  cô cô Nghiêm Húc đút tiền cho giám khảo là để kéo Nghiêm Húc xuống ngựa.  

Điều đáng giận nhất là, người này lại chính là Nghiêm Húc cô cô, là người thân duy nhất của hắn sau khi cha mẹ mất đi. 

Thiên Thảo cẩn thận suy nghĩ cũng hiểu được bà ta không muốn cho Nghiêm Húc thắng trận đấu này là vì sao, bởi vì nếu như không thắng được trận này, Nghiêm Húc liền không có được tiền thưởng, hắn giống như lúc trước vẫn phải tìm cách duy trì cuộc sống, nhưng là sức người có hạn, hắn sẽ không tránh khỏi cảnh quẫn bách, đem gia sản cuối cùng mẫu thân để lại là căn nhà kia đi bán.   

Lúc ấy cô cô hắn sẽ lấy bộ dạng như người thân tốt bụng đến giúp đỡ hắn, bắt hắn bán nhà với giá rẻ. Nếu như Nghiêm Húc không đồng ý, bán cho người khác thì hắn sẽ bị gánh trên lưng cái tiếng xấu ăn cây táo rào cây sung….

Thật mệt bà ta vì lợi ích không tiếc bỏ tiền, không tiếc bỏ qua quan hệ máu mủ, huyết thống, vì cuộc sống bản thân trở nên tốt hơn mà không tiếc đẩy đứa cháu của mình hướng vực sâu.  

“Không sao cả, nhiều giám khảo như vậy, cũng không phải ai cũng bị thu mua, chỉ cần ngươi kéo tốt thì sẽ có hi vọng đem điểm bình quân kéo lên thôi…” Thiên Thảo tiếng nói chuyện ngày càng nhỏ, ngay cả chính bản thân nàng còn không dám xác định. Trận bán kết này không giống trận thi đấu vòng loại. Trận này đều là những tinh anh được lựa chọn từ mấy vạn người. Điểm giám khảo chấm tự nhiên không chênh lệch lớn như vòng loại. Nếu lần này lão già kia lại cho hắn điểm 0 thì nếu muốn kéo điểm lên để vào vòng trong thì có vẻ thật khó khăn.  

Nàng biết Nghiêm Húc cũng hiểu rõ tình huống hiện tại, biết nàng là đang an ủi hắn, thậm chí cảm thấy nếu như lúc này hắn tức giận bỏ về cũng là chuyện có thể lý giải được, nhưng là hắn giống như không có một chút gánh nặng tâm lý nào, cười cười, ánh mắt nhìn nàng dịu dàng, nhẹ nhàng khẳng định “Ân, ta biết” 

Đúng, Nghiêm Húc biết, biết bản thân hắn lần này không thể nào thắng, nhưng càng là như vậy, hắn lại càng không muốn chịu thua!  

“Nghiêm Húc, ta đi tìm Nguyễn Tây!” Thiên Thảo buông tay Nghiêm Húc ra nhưng bị hắn kéo lại, trên mặt vẫn như trước là nhàn nhạt mỉm cười, nhưng trong mắt lộ ra vẻ bi ai khó có thể che giấu “Tìm hắn cũng vô dụng, không cần đi!”  

Không cần đi, xin ngươi hãy lưu lại cùng ta…

Cái loại ánh mắt này giống như một con gấu bông nhỏ bị vứt trong đống rác không ai cần, đột nhiên trước mắt nó lại xuất hiện một tiều hài tử, gấu nhỏ tội nghiệp nhìn đứa nhỏ kia, không vẫy tay với hắn nhưng trong lòng lại cực kỳ khát vọng đứa nhỏ có thể lưu lại bồi nó hoặc là mang nó đi. 

Thiên Thảo cho tới bây giờ đều chưa từng bị người nào nhìn với ánh mắt như vậy.. Nghiêm Húc là người đầu tiên.  

“Không bằng ta đem khúc nhạc chuẩn bị cho trận chung kết kéo đêm nay đi” Nghiêm Húc đột nhiên nói “Bằng không ta liền không có cơ hội thể hiện cho lão sư nghe đâu, lão sư không phải nói muốn ta kéo một khúc vui vẻ, khoan khái hơn cho trận chung kết sao, ta chọn là khúc Khăn định tình”   

Khăn định tình? Khúc này so với khúc dân ca mà Nghiêm Húc chọn lúc trước khó hơn rất nhiều, không có nhiều người bằng tuổi hắn có thể khống chế độ mạnh yếu thuần thục. Nhưng là nàng đối với hắn rất có tự tin, trong mắt cũng dần dần sinh ra một tia hi vọng.  

“Nghiêm Húc, vậy chúng ta liền kéo khúc này đi!” Thiên Thảo nói.

“Chúng ta?”

“Ân! Ta đàn dương cầm bên trong hòa tấu với ngươi!” Thiên Thảo mang theo ý cười gương mặt tràn đầy hưng phấn: “Khả năng ngươi kéo bản nhạc này có thể hay hơn so với người khác một chút, nhưng là không thể khiến cho các nhà phê bình chú ý. Cùng một khúc này chúng ta biến đổi đi một chút, hơn nữa lại là hai người lên đài, nếu như được ai đó chú ý, giám khảo nhất định không dám cho ngươi cái điểm không công bằng, bởi vì bọn hắn không dám mạo hiểm để bị báo chí nói rằng loạn chấm. Cho dù điểm của ngươi bị đánh thấp cũng không sao cả, các tạp chí âm nhạc cùng những nhà phê bình khác đã biết đến tên của ngươi, chuyện này so với việc ngươi thắng trận đấu còn quan trọng hơn” 

Nếu đã không thể nắm chắc chiến thắng, như vậy chúng ta liền làm chuyện khác chắc chắn hơn đi. 

Ánh mắt Nghiêm Húc dừng lại trên gương mặt Thiên Thảo một lúc lâu, ngón tay nàng đưa lên che đôi mắt hắn “Nhìn cái gì” Nàng hoài nghi chẳng lẽ kế hoạch của mình có gì không hợp lý sao! 

“Không sao, tốt lắm.” Khóe miệng Nghiêm Húc nâng lên nụ cười yếu ớt, bàn tay phủ lên đôi mắt mình, đem ngón tay nàng áp ở bên trong, hưởng thụ cảm giác ngón tay nàng chạm vào hắn, mềm mại mà lại thật ấm áp.  

Không biết từ bao giờ, chỉ cần đơn thuần hưởng thụ hơi thở của nàng hưởng thụ ấm áp dù chỉ từ một ngón tay của nàng cũng có thể khiến hắn tâm động. 

Đánh trượt một cái tuyển thủ không có gì nổi trội, nhóm giám khảo đã bắt đầu nhàm chán ngáp lên, trong lòng thật hi vọng cái kì thi nhạt nhẽo này có thể mau chóng kết thúc.  

Rất nhanh, MC liền giới thiệu đến tên Nghiêm Húc, nghe tới ca khúc diễn tấu là Khăn định tình rất nhiều người tâm tình liền hứng thú đi lên, trong lòng có chút chờ mong còn có cả hoài nghi, đấu bán kết đã sử dụng đến khúc nhạc này, tuyển thủ kia liệu có phải hơi kiêu ngạo rồi? 

Nguyễn Tây nãy giờ gương mặt luôn luôn lạnh lùng, nghiêm túc lắng nghe các tuyển thủ để đưa ra phán đoán chính xác, khi nghe đến tên Nghiêm Húc trong đầu lại vang lên một câu nói “Lão sư, lần sau ngươi giúp ta cho Nghiêm Húc điểm cao lên một chút?”  

Xoa xoa huyệt thái dương, Nguyễn Tây bắt đầu tự trách vì bản thân mất tập trung 

Lúc này giám khảo bên cạnh lại phát ra một tiếng ngạc nhiên, Nguyễn Tây ngẩng đầu lên, cũng ngây ngẩn cả người.  

_________________

Chọn tập
Bình luận
× sticky