Edit: Tuyền Uri
Beta: Phong Nguyệt
Tới ngày tranh tài, Thiên Thảo mặc lễ phục do Nguyễn Tây đưa tới, đi tới hội trường, trong khán đài đã ngồi đầy người, tiếp theo là ban giám khảo lộ ra vẻ mặt uy nghiêm thoạt nhìn rất là kén chọn, mà Nguyễn Tây cũng ngồi cùng một hàng với họ.
Nhìn thấy lễ phục mà Thiên Thảo mặc, Nguyễn Tây ngồi phía xa không thể nhìn rõ cô chỉ có thể gật đầu một cái, Thiên Thảo nhìn về phía Nguyễn Tây giờ tay hình chữ V, Nguyễn Tây cho là Thiên Thảo đang nói: Trận này tội sẽ thắng!
Thật ra thì Thiên Thảo muốn nói là: Buổi lễ này thì dùng chỉ huy dàn nhạc hoàn toàn không có vấn đề gì, sẽ không xảy ra sơ xuất nào!
Đi vào hậu trường khu đợi lên sân khấu, không ít người dự thi ở chỗ này ôn lại bản nhạc mà mình muốn trình bày, hoặc là cố gắng thích ứng với loại không khí so tài này, khiến cho cô trấn định lại. Thiên Thảo nhìn Kony, Kony cũng nhìn thấy cô, bước dài tới trước mặt cô thân mật ôm một cái, tay giống như là vô ý xẹt qua vai trần của Thiên Thảo: “Thiên Thảo tới đây để tiếp sức mạnh cho tôi sao? Tôi thật vui nha~”
Thiên Thảo thấy Kony đứng gần mình nên muốn đẩy anh ta ra, nhưng không ngờ anh ta lại đưa đôi môi về phía cô, xem ra bộ dáng muốn hôn cô, Thiên Thảo né tránh Kony: “Trung Quốc không có tập tục dùng miệng chào hỏi!”
Kha Ni ngẩn người, sau đó cười: “Nhưng là phải nhập gia tùy tục.”
“Nhưng tôi thì không nguyện ý.”
Kony nhíu lông mày, cô gái này không giống như dự liệu của anh ta.
Lần đầu tiên nhìn thấy Thiên Thảo, anh ta bị cô gái xinh đẹp phương Đông này hấp dẫn, anh ta chưa từng qua lại với người phương Đông, hơn nữa anh ta còn nghe nói những cô gái phương Đông thường mềm mại và khít khao, nên anh ta rất muốn thử một chút.
Bởi vì anh ta biết rõ Thiên Thảo là tới tham gia hội giao lưu âm nhạc, anh ta đưa giáo sư mình ra, để cho Thiên Thảo biết anh ta có thể tiến cử cô cho thầy của anh ta. Đi tham gia hội giao lưu này không phải cũng muốn tìm một sư phụ tốt hay sao? Loại mồi này so với bất kỳ vật gì khác thì mê người hơn.
Hơn nữa hiện trường hội giao lưu âm nhạc cũng không phải tao nhã như vậy, không thiếu cô gái vì muốn tìm được một người sư phụ tốt đều không tiếc bán thân để cho người khác tiến cử mình, thậm chí còn trực tiếp chạy đến các vị đứng đầu nền âm nhạc mà van xin, chỉ cần khiến các nhà đầu tư âm nhạc đồng ý thu họ làm đồ đệ thì việc quan hệ tình dục cũng không sao.
Anh ta thích loại con gái bẩn thỉu đó, cũng vui với việc nhuộm đen người khác, thoạt nhìn Thiên Thảo là một khối vải tốt, nhuộm lên nhất định là đặc biệt đẹp.
Nhưng anh ta cứ tưởng cô cố tình nịnh bợ anh ta, nên mới đến nơi này, còn ăn mặc xinh đẹp như vậy để quyến rũ anh ta, cho nên anh ta muốn được voi đòi tiên một chút, nhưng ngoài dự đoán cô ta lại cự tuyệt, rốt cuộc là vì sao? Chẳng lẽ người Trung Quốc lấy lùi làm tiến hay sao?
Cuộc so tài thứ nhất sẽ chuẩn bị bắt đầu, khảo nghiệm chính là năng lực cơ bản của người chỉ huy ㅡㅡㅡㅡ hiệu đính.
Đang trong quá trình diễn tấu, mười mấy nhạc thủ sẽ có người bất đồng trong điều khiển âm thanh, đồng thời sẽ biến mình thành người trình diễn sai, nếu như người chỉ huy phát hiện ra bọn họ hoặc chỉ ra đúng 90% nơi nghe thấy âm thanh sai lệch thì sẽ được coi như là vượt qua kiểm tra, khảo nghiệm lần này là lỗ tay nhạy bén đối với tiếng nhạc.
Thời điểm đó Kony hết sức tự tin với năng lực của mình, bởi vì lúc trước những người đó ra ngoài so tài mặc dù có nhiều sai lầm nhưng cũng không có chọn lựa được, còn anh ta thì vẫn nghe ra.
Xuống bục, anh ta nhìn thấy Thiên Thảo đang đứng ở khu chờ đợi lên sân khấu, nở nụ cười, xem ra anh ta dự liệu đúng rồi, khi anh ta không để ý tới cô nữa thì cô sẽ khẩn trương mà đi tìm anh ta, thậm chí chạy đến khu chờ của sân khấu mà xem anh ta, nếu không phải nịnh bợ thì là cái gì.
Tay của Kony lướt qua hông của Thiên Thảo, trong mắt Thiên Thảo hiện lên kinh ngạc, Kony thổi khí về phía lỗ tai của cô mà nói: “Phòng của tôi trang trí vô cùng đẹp mắt, nếu như có thời gian, tối nay không ngại thì có thể đến chỗ tôi mà xem một chút…”
Làm cái gì? Thiên Thảo lấy cây gậy chỉ huy chọc tay Kony, đẩy anh ta ra, Kony nhìn thấy cây gậy chỉ huy trong tay Thiên Thảo thì ngẩn người, muốn đoạt lấy: “Đây không phải là đồ chơi cho cô ta tùy tiện dùng, cho dù là người dự thi khác cũng không có dám cầm loạn gậy chỉ huy mà làm vậy~”
Thiên Thảo lui về phía sau một bước, nhanh chóng tránh thoát Kony cướp đoạt gậy, đúng lúc này người chủ trì giới thiệu chương trình: ” Tiếp theo xin mời số 18 tuyển thủ Cửu Thiên Thảo.”
Kony cười nhạo báng: “Tên tuổi rất giống cô đấy.”
“Ừ, tôi đi lên đài đây.” Thiên Thảo đi ngang qua Kony, bước tới trung tâm sân khấu, đợi cô bước lên sân khấu tất cả nam chỉ huy khác đều ngẩn người, Cửu Thiên Thảo? Nữ? Thiên Thảo lên đài, âm nhạc vang lên thủ khúc cô quen thuộc nhất “Đại bản hòa tấu”, bởi vì thời gian trước ở viện âm nhạc Già Lam cô vừa mới chỉ huy qua.
Nhìn thấy người thi đấu là một nữ sinh, tất cả các chỉ huy khác vẻ mặt toàn bộ nghiêm túc, Nguyễn Tây còn không có nhìn Thiên Thảo biểu hiện, bắt đầu ghi trên giấy tròn mười điểm, nói nhảm, nếu không thiên về học trò thì sư phụ như anh ta còn là sư phụ sao? Đồ đệ cũng không phải là cho không.
Thiên vị thì thiên vị, nhưng biểu hiện của Thiên Thảo cũng quả thật làm cho người khác kinh ngạc.
“Người thứ tám là Hoàng Đầu anh kéo đàn vi-ô-lông lộn nhịp rồi, phải là ba phần tư mới đúng!”
“Trống định âm của cô không có gõ E mà là gõ H!” Lại là H, Thiên Thảo lần nữa muốn tức hộc máu.
“Thứ nhất đàn vi-ô-lông điều chỉnh âm phù FIs biến thành H!” Vừa H.
“Biệt hiệu! H biến thành E cùng DIS!” Vài phần còn lại H…… Những thuật ngữ này đến tột cùng có cái gì sâu xa…..
………………
Về tổng thể, Thiên Thảo cảm thấy mình biểu hiện cũng không tệ lắm, có thể tìm ra người gây sai lệch âm thanh, sẽ không còn bỏ sót cái gì chứ?
Kony khiếp sợ đứng ở khu chờ ở cửa lên sân khấu, anh ta vẫn không đi, một mực đứng ở nơi khoảng cách gần mà nhìn Thiên Thảo ở trên đài.
Người cố ý đánh sai nhịp, thậm chí ngay cả anh ta đều không có nghe ra, thế mà cô lại có thể nghe được!
Đương nhiên lúc sau khi Thiên Thảo bước xuống sân khấu, Kony bước trước một bước chặn lại con đường của cô: “Cô tới đây dự thi?” Là tới dự thi ————trong lòng anh ta như thế mà cảm khái.
Thiên Thảo cười ha hả: “Cảm thấy không để cho anh biết rất là thú vị, cho nên cố ý không có nói cho anh biết ~”
Kony sửng sốt, mặc dù nghe được chính miệng cô thừa nhận nhưng vẫn là không chịu tin được, một cô gái, tại sao có thể so với bọn họ còn lợi hại hơn? Phải biết, chỉ huy quốc tế tranh tài này đã liên tục hai mươi năm không có xuất hiện qua phụ nữ, duy nhất hai mươi năm trước thì có xuất hiện phụ nữ nhưng mà thi trượt, bị người khác chế giễu buộc phải trở về quốc gia. Lập tức Kha Ni rất bội phục đạo sư của Thiên Thảo, có thể bất chấp nguy hiểm thu một cô gái làm đồ đệ học chỉ huy, cái này đối với cô gái mà nói thì thấy ít lựa chọn.
Kế tiếp trận thứ hai tranh tài, Mozart No. 2inBb¬Ma¬jor, Thiên Thảo không chút cản trở nào mà thông qua.
Trận thứ ba, Đức Ốc Hạ Khắc 《thứ chín hòa âm》, bài hát mang âm hưởng lạnh nhạt cũng không làm cho Thiên Thảo bị cản trở một chút nào.
Về sau, trận thứ tư, trận thứ năm, Beethoven 《 thứ chín hòa âm 》 chương nhạc thứ tư, Tchaikovsky 《1812 nhạc dạo 》, khâu cuối cùng của chương nhạc, Thiên Thảo cũng không có trở ngại gì thì thông qua.
Kony rất kinh ngạc, cô chỉ là một phụ nữ, lại xưa nay chưa từng có tiến vào trận chung kết, ngay cả anh ta đều cảm thấy phải dốc hết toàn lực vào mọi lúc, mà anh ta lại thấy Thiên Thảo lại không tốn sức chút nào đã thông qua.
Tiến hành liên tục mười ngày tranh tài, cuộc thi kế tiếp chính là trận chung kết rồi, Thiên Thảo không khỏi kích động trong lòng.
Ngày hôm qua Kony hẹn cô đi dạo ở những địa điểm đặc sắc trên nước Pháp, nhưng là Thiên Thảo không đồng ý, cũng không phải cô vì tranh tài mà ý định đi chơi biến mất, mà là sư phụ Nguyễn Tây anh ta dự định cho cô thời gian một ngày, để cho cô đi đến phòng của anh ta.
Đừng hiểu lầm, nếu như trận chung kết so với bản nhạc mà cô soạn, trước đó Nguyễn Tây đã xem qua bản nhạc của Thiên Thảo, cho nên để cho cô hoàn thiện bản nhạc đó một lần cho hắn xem lại.
Thiên Thảo đã viết chương cuối cùng của bài viết, như vẫn chưa viết xong, lúc trận chung kết chỉ cần từ trong tất cả chương nhạc lựa ra ba đoạn trình diễn là được, Nguyễn Tây chỉ Thiên Thảo chọn chương nhạc thứ nhất, chương nhạc thứ năm, cùng chương nhạc thứ sáu.
Theo thứ tự là Niết Bàn trùng sinh, khổ sở ly biệt và dịu dàng tìm kiếm. Nguyễn Tây nói, ba chương nhạc này cô viết hay nhất lập luận sắc sảo.
Tiếp đó, Nguyễn Tây dùng piano đàn tấu, Thiên Thảo cầm gậy chỉ huy theo âm nhạc, tưởng tượng Nguyễn Tây không riêng gì đàn vi-ô-lông-xen, còn là vi-ô-lông, thậm chí là trống định âm…… sau khi tới ngày kế tiếp….. Thành công mệt lả……
Nguyễn Tây đắp chăn cho Thiên Thảo vì mệt mỏi ngủ thiếp đi, sau đó đóng khẽ cửa đi ra khỏi phòng ——— tối hôm nay vẫn như cũ bị hẹn đến tiệc của hội giao lưu, mặc dù anh ta không muốn đi, nhưng luôn có người mời anh ta cho nên anh ta cho người ta một chút mặt mũi.
Khi Nguyễn Tây rời đi, Thiên Thảo đột nhiên mở mắt, cô cũng tò mò hội giao lưu âm nhạc là gì rồi, nhưng Nguyễn Tây chính là không cho phép cô đi.
Cầm lên găng tay đã sớm chuẩn bị xong, Thiên Thảo len lén đi theo ra ngoài, thật vất vả mới tới được nước Pháp, người trưởng thành tự do đã không cần người khác hạn chế có được hay không!
Đi theo bóng lưng Nguyễn Tây vào địa phương của hội giao lưu âm nhạc, cảnh vệ muốn cô đưa ra thư mời, cô bối rối thì trực tiếp lấy thẻ chỉ huy cuộc tranh tài mà đưa cho người gác cổng nhìn, không ngờ cư nhiên cho cô đi vào.
Nơi này giống như là một hội party ngoài trời, có thật nhiều người, nhốn nha nhốn nháo, Nguyễn Tây đã sớm không thấy bóng dáng ———— cô bị mất dấu.
Thiên Thảo đi vòng quanh bể phun nước ở nơi này, không ít người châu Âu cũng đến bắt chuyện cô, chỉ là Thiên Thảo xem ra so với những người tóc vàng mắt xanh đẹp trai kia thì cô thích thức ăn ngon hơn, ở chổ này toàn là người nổi tiếng, chuyện ăn uống của cô chỉ là giá áo túi cơm, nhưng đột nhiên cô phát hiện một chuyện quan trọng là quên hỏi WC ở nơi nào.
Trải qua một cái vừa vặn gặp một người đàn ông trung niên, một cô gái kỹ xảo âm nhạc, rồi lại bắt gặp hai người giống như gay trẻ tuổi đang tâm sự, còn có một gã đàn ông Mỹ và một vị tiên sinh người Anh vịn vai cô nói: “Cô gái, cô làm sao vậy?”
“Tôi muốn…… Thải……”
Lời vừa nói ra, vị đàn ông trung niên kia lập tức buông cô ra, run rẩy chỉ cố đi vào đường: “Trước mặt trong rừng cây có một.”
Thật ra thì gã đàn ông trung niên không biết khoảng cách rất gần có trong kiến trúc, anh ta chỉ đi qua rừng cây nhỏ, bởi vì…… Nơi đó anh ta vừa đánh dã chiến.
Thiên Thảo che cái bụng đi vào rừng cây nhỏ, nhưng mà bởi vì uống quá nhiều rượu trái cây lạc mất phương hướng rồi, kỳ quái, thật sự là rượu trái cây sao? Tại sao choáng váng đầu óc!
Vào rừng cây nhỏ, cô sảng khoái giải quyết xong sau khi đi ra, đang nhìn bầu trời trên cao xuyên ánh nắng xuống, đột nhiên cô cảm thấy hội giao lưu âm nhạc này còn có điểm hay. Có đồ ăn ngon, có trai đẹp để nhìn, còn có cảnh đẹp để thưởng thức.
Chỉ là đi vài bước, Thiên Thảo không tự chủ mà dừng lại bước chân.
Trong rừng rậm vang lên những tiếp ba ba liên tiếp không đồng đều, giống như là từ địa phương khác truyền đến.
Âm thanh quen thuộc khiến Thiên Thảo…… Cảm giác mình xuất hiện ảo giác. Là ảo giác, nhất định, nhất định là chính mình vài ngày qua trong lúc chỉ huy nghe H nhiều quá nên sinh ra ảo giác.
Nhưng âm thanh này giống như xuất hiện ở cách cô không tới mười mét, chỗ đó đang xảy ra chuyện gì!
Thiên Thảo quay đầu tìm nơi phát ra âm thanh, cô cho là mình nhìn lầm rồi, trừng to mắt, nhưng…… Làm sao có chuyện đó xảy ra!
Một gã đàn ông trung niên bụng bự quang minh chính đại ôm một cô gái có thân thể hòa hoa cả hai đều trần truồng, cái gọi là hào hoa, chính là cô gái có vóc người nóng bỏng quyến rũ.
Nhưng gã đàn ông bụng bự lại cùng nữ thần làm ra chuyên đó, hơn nữa âm thanh vang lên không dứt, nữ thần im lặng, còn gã đàn ông bụng bự thì sảng khoái nói chuyện rầm rì.
Thiên Thảo còn tưởng rằng mình uống rượu quá nhiều nghe nhầm nhìn nhầm, lễ hội âm nhạc tao nhã như vậy làm sao lại xuất hiện cảnh tượng như thế được. Cô đang hoài nghi thính giác của mình thì tiếng của nữ thần bỗng vang lên bên tai cùng với gã đàn ông đó.
Nữ thần: “Osho tiền bối, nếu như ông có thể làm sư phó tôi, ông nói cái gì tôi cũng nghe~”
Gã đàn ông: “Yên tâm đi, thân thể của em xinh đẹp như vậy, anh thật sự không muốn để cho người khác thu em làm đồ đệ đâu.”
Tình huống thế nào?
Đang lúc Thiên Thảo nghi ngờ thì đột nhiên có người chụp tay lên vai cô, một gã đàn ông trung niên miệng còn mang hơi rượu trong ánh mắt còn mang theo tia sắc dục, ánh mắt sáng quét lên bộ ngực của Thiên Thảo: “Em học cái gì? Mọi nhà âm nhạc tội đều biết, nếu như năng lực không nổi bật thì tôi cũng có thể vì em mà khen ngợi vài câu, chỉ cần chúng ta ~”
Người này đang nói cái gì vậy……
Thiên Thảo chỉ coi đối phương là say rượu không có tỉnh nhận lầm người, thì không để ý tới ông ta, tiếp tục xoay người đi về đoạn đường đã tới lúc nảy, đột nhiên người nọ lấy tay ghì vai cô lại: “Em gái nhỏ không nên xấu hổ, đã tới rồi thì cứ làm với anh đi, dù sao những loại chuyện này cũng thường xuyên xảy ra ~”
“Rốt cuộc ông đang nói cái gì……” Gió trong rừng cây thổi tới, Thiên Thảo uống chút rượu trái cây cũng không tính là say, kết hợp với tiếng rên rỉ của gã đàn ông lúc nãy, với lời nói của gã đàn ông này cô cũng bắt đầu hiểu ra.
Không có năng lực mà có dáng vẻ xinh đẹp muốn nổi danh thì chỉ có một lọại đường tắt có thể đi, đó chính là làm gái cao cấp, có thể xem như là bình hoa di động….
Công việc bây giờ có sức cạnh tranh lớn mạnh như vậy, đại đạ số đều học âm nhạc cổ điển đến khi ra trường tìm việc thì lại không tìm được công việc thích hợp, hoặc may mắn hơn thì tìm được việc làm một tay chơi đàn piano trong quán rượu, nhiều người xuất sắc hơn chỉ có thể nổi danh hoặc không nổi danh trong dàn nhạc khi biểu diễn.
Có thể tới hội giao lưu âm nhạc những học sinh này đa số đều lấy được giấy khen hoặc học bổng, không có tài cán cũng có một chút thực lực, nhưng chỉ cần họ có một giải thưởng nào đó thì họ liền có thể được người khác coi trọng, vì thế mà có rất nhiều người chọn đi con đường tắt, mặc dù sẽ bị người khác xem thường, cũng có thể coi là lỗ vốn, Thiên Thảo rất bội phục dũng khí của họ, chỉ là, thứ mà dễ dàng có được thì thứ đó sẽ không chắc chắn.
Quan trọng nhất là, Thiên Thảo căn bản không phải tới nơi này bái sư học nghệ, mà cô cũng không có cầu xin người đàn ông này giúp cô tìm được một sư phụ tốt, tại sao người đàn ông này lại nắm tay cô không buông!
Đột nhiên, có một cánh tay duỗi đến nắm lấy cánh tay cũa gã đàn ông kia, kéo ông ta và Thiên Thảo tách ra, người này Thiên Thảo rất quen thuộc, âm thanh có chút lạnh lùng lên tiếng: “Cô gái này tôi đã chọn.”
Gã đàn ông say rượu thấy Nguyễn Tây thì lộ ra một tia sáng tỏ mang vẻ mặt kính sợ nói: “Xin lỗi xin lỗi, thì ra cô gái này tới đây là vì ngài… Quấy rầy đến hai người rồi tôi thật vô ý.”
Nói xong gã đàn ông say rượu bước đi, Nguyễn Tây rũ mắt nhìn Thiên Thảo bởi vì uống rượu mặt có chút đỏ: “Không phải bảo cô không nên tới sao? Nơi này rất tối.”
“Đi ra ngoài thì có đèn đường.”
Nguyễn Tây: “…… Đi thôi, đi theo phía sau tôi.”
“Ừ được.”
Một người đàn ông trung niên dẫn theo một cô gái ngăn cản đường đi của hai người, ông ta trông thấy Thiên Thảo thì ngẩn người, vẻ mặt quái dị: “Nguyễn Tây, gọi cậu tới đây không có việc gì khác, chính tôi phát hiện cô gái này là hạt giống tốt, trong dàn nhạc tôi còn thiếu một người, cô ta kéo đàn vi-ô-lông.” Nói xong gã đàn ông trung niên đẩy cô gái có diễn mạo thanh lệ ra.
Cô gái nhìn thấy dáng vẻ của Nguyễn Tây thì trong mắt lộ ra một tia kinh ngạc, nhưng sau đó thì đổi sang khuôn mặt dịu dàng điềm tĩnh nhìn chào Nguyễn Tây một cái: “Thầy Nguyễn Tây khỏe~”
Nếu như Thiên Thảo không nhìn lầm, tiểu nữ sinh này nhìn thấy Nguyễn Tây thì con ngươi uyển chuyển, quyến rũ động lòng người..
Nguyễn Tây liếc cô gái một cái: “Ừ.” Nói xong thì lôi kéo Thiên Thảo bước ra ngoài cánh rừng.
Gã đàn ông trung niên phía sau lớn tiếng kêu Nguyễn Tây: “Cậu không đưa cô ta đi sao?”
“Không được.” Nguyễn Tây đơn giản đáp: “Trở về nước kêu cô ta tới tìm tôi.”
Đi ra khỏi cánh rừng, Thiên Thảo rốt cuộc cũng không nhịn được mà hỏi: ” Sư phụ, có phải anh coi trọng cô gái kia phải không.”
“Người đàn ông tiến cử cô gái đó là Duy Dã Lạp trong coi đại sảnh, đi đâu biểu diễn đều nhờ ông ta ký tên.
“A a, sư phụ anh không cần hiểu lầm, tôi không muốn hỏi cái gì khác.”
Thật ra thì Thiên Thảo đã tự động bổ óc mình ra, sau khi về nước Nguyễn Tây nhốt cô gái này ở trong phòng XXOO…… Tha thứ cho tâm hồn cô không hồn nhiên.
Thì ra Nguyễn Tây đồng ý với gã đàn ông trung kia tiếp nhận cô gái đó chỉ là muốn cho gã đàn ông trung niên đó một chút danh dự, về sau thì ban nhạc dễ dàng biểu diễn.
Nguyễn Tây khẽ nghiêng đầu liếc Thiên Thảo một cái: “Vậy cô đang nghĩ cái gì?”
_________________