Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Sự May Rủi Của Trái Tim

Chương 3

Tác giả: Barbara Cartland

Serena sớm thức dậy trên chiếc giường nhỏ bằng gỗ sồi mà nàng đã từng ngủ từ khi còn bé. Ánh sáng lọt qua khe rèm làm lộ ra những đường nét quen thuộc của căn phòng đã từng là phòng trẻ của nàng, và nàng vẫn thích nó tiếp tục là phòng ngủ cho dù nàng có thể có được căn phòng lớn và rộng hơn trong nhà.

Nàng thích căn phòng nhỏ này từ khi còn là một đứa bé, cùng với thời gian nó trở thành nơi ẩn náu, nơi nàng có thể thoát ra khỏi những bộn bề khó khăn từ những lời càu nhàu của các người hầu già và thậm chí khỏi những lo lắng ngày càng tăng về cha khi gắng sức điều hành cho một ngôi nhà không có tiền bạc.

Mẹ đã mất khi nàng mới lên chín. Serena rất yêu mến mẹ, nhưng sau một lần ngã ngựa, phu nhân Staverley trở nên ốm yếu. Serena vẫn nhớ rằng mẹ chưa bao giờ rời khỏi nhà, bà thường nằm trên chiếc trường kỷ trong phòng tiếp khách, rồi khi bị yếu đi bà lui vào trong phòng ngủ và thường xuyên chịu đựng những cơn đau mà có lẽ cái chết theo cách nào đó lại là lối thoát.

Ngài Giles hết lòng yêu thương vợ mình, ngài có vài người bạn. Trong hạt, ngài được mọi người yêu quý nhưng những người hàng xóm dửng dưng hơn thì không bao giờ có thể hiểu hay thông cảm được với sở thích đánh bạc của ngài, ngài thường dành toàn bộ những chuyến đi tới London trong các sòng bạc nên ngài không có bạn ở đó.

Cuộc sống từ khi vợ ngài qua đời ở Starverley thật là cô đơn và càng cô quạnh hơn cho cô con gái duy nhất. Tất cả là quá sớm cho Serena nhận ra rằng trừ phi cô bé nỗ lực giữ gìn gia sản bằng không cả nơi này sẽ mục dần, đi từ xấu tới tồi tệ nhất và có thể trở thành nơi hỗn độn với những người phục vụ gắt gỏng và những căn phòng trống trải đầy bức bối. Trước khi tới tuổi 12, Serena bắt đầu làm cô chủ. Trong vòng khoảng một năm, người hầu dần học cách vâng lệnh nàng và khi có điều gì cần thiết ở điền trang, những tá điền cũng rụt rè tới xin nàng can thiệp thay cho cha.

Đó là một vị trí lạ lùng với một cô gái trẻ, nhưng Serena dễ dàng chấp nhận điều đó, nàng tìm thấy sức mạnh bên trong con người mình qua việc đáp ứng các yêu cầu hàng ngày. Và nàng được tưởng thưởng bằng sự yêu thích ngày càng tăng của cha, và sự thật là điền trang Staverley, miễn là còn đủ nguồn tài chính, vẫn được chăm lo chu đáo khi có sự quan tâm và quản lý của cô chủ.

Đây là lần đầu tiên nàng nằm trên chiếc giường tiện nghi và nhận ra toàn bộ hệ lụy với mình từ cái chết của cha. Ngay cả khi người ta đặt ngài Giles nằm xuống khu đất nhà thờ nhỏ ở cuối vườn Staverley, tất cả vẫn chỉ như một giấc mơ xa lạ và không có thật. Mọi việc xảy ra quá bất ngờ, và quá là không dự tính trước được; dù cho mắt Serena nhòa lệ khi nàng bám vào tay Nicholas trở về nhà, một phần nào đó trong nàng vẫn òa lên đau đớn rằng đó không phải là sự thật và nàng sẽ thức dậy để thấy rằng mọi thứ vẫn như chúng đã từng như thế.

Quãng thời gian từ lúc an táng cha đến ngày người chủ mới của Staverley xuất hiện chỉ càng làm tăng lên trong Serena cảm giác chuyện đó không có thật. Nàng đã quen với việc sống một mình ngày này qua ngày khác mà không có dấu hiệu nào của hầu tước Vulcan, rồi nàng bắt đầu nghi ngờ câu chuyện lạ lùng bật ra từ đầu môi của Nicholas mà tất cả chúng chẳng có sự khẳng định nào. Liệu Nicholas có tưởng tượng ra mọi chuyện không? Và rằng câu chuyện về trò chơi bài điên rồ đã khiến cả nàng và Staverley bị mất về tay một người lạ mặt chỉ là sản phẩm bịa đặt từ trí tưởng tượng của Nicholas?

Ngày lại qua ngày, Serena chờ đợi, bắt đầu từ mỗi tiếng động rồi những bánh xe không chỉ một lần mà hàng tá lần trong giờ khi có dấu hiệu của một cỗ xe lạ hay một người đánh xe không tên nào đó.

“Nếu ông ta định tới, tại sao ông ta không tới?” nàng mất kiên nhẫn hỏi Nicholas và luôn luôn nhận được cùng câu trả lời.

“Chẳng ai biết được, không ai đoán được Vulcan định làm gì. Anh đã nói với em rồi, Serena, ông ta là một kẻ kỳ quặc và xấu xa.”

Thật là một sự an ủi hững hờ, nhưng đôi khi sự trì hoãn cũng giúp nhẹ bớt nỗi đau khổ của Serena về cái chết của cha và sự lo sợ cho tương lai. Mặc dù ở mức độ nào đó nàng có khả năng giấu Nicholas nỗi sợ hãi từ cái buổi sáng định mệnh đó nhưng nàng cũng chẳng thể nào bình tĩnh và chắc chắn như nàng biểu hiện. Ngay từ lúc còn nhỏ nàng đã học cách che giấu cảm xúc và đặc biệt với những việc liên quan đến đàn ông, nàng giấu nỗi lo lắng sau nụ cười và kiểm soát những câu hỏi đang dâng lên quá nhanh trên bờ môi run rẩy.

Đêm đêm sau cái chết của cha, Serena cầu nguyện không chỉ cho ông được yên nghỉ mà còn cho nàng. Nàng đơn độc! Nàng tự bảo mình chuyện đó lần này qua lần khác, và rằng tương lai nàng đã bị cầm cố, tự do của nàng đã bị xiềng xích. Nàng chẳng còn là con người nữa nếu nàng cứ tiếp tục nghĩ xem Hầu tước Vulcan như thế nào. Mô tả của Nicholas về ông ta chưa chắc chắn lắm, nhưng Serena biết Nicholas có lý do cá nhân để oán ghét hầu tước; cho dù như vậy, vẫn là khôn ngoan khi để ý đến những điều anh nói, vì Nicholas là người đáng tin cậy.

Đêm hôm trước, khi Serena bị Eudora đánh thức dậy và bực tức thông báo với nàng rằng hầu tước và bầu đoàn của ông ta đã tới, thoạt nhiên nàng cảm thấy mình bị rơi vào một chuyện phiền toái. Nàng chưa bao giờ tưởng tượng rằng ông ta sẽ tới khi nàng đang ngủ và nàng đã thường xuyên định kế hoạch trong đầu rằng mình sẽ gặp ông ta với một thái độ điềm tĩnh, lạnh lùng – một bà chủ phong lưu hiểu biết của Staveley, cho dù nàng sẽ phải chuyển nó cho ông ta.

Kế hoạch bị đảo lộn và rối tung lên trong sự nhốn nháo tìm quần áo cho nàng, sự nhặng xị của Eudora với mái tóc nàng và những khó khăn khi cố gắng nhớ ra cùng một lúc liệu đã có những chiếc ly sẵn dùng hay đã đủ nến thắp trên chiếc đèn chùm trong phòng khách chưa.

“Tôi không bao giờ nghĩ là ông ta sẽ tới lúc đêm hôm” Serena rên rỉ.

“Có lẽ đó là thời điểm hợp với ông ta nhất” Eudora u ám nói.

“Già Beaston nói có bao nhiêu người đi cùng hầu tước?” Serena hỏi.

“Ba, nhưng ông ấy cũng quá sửng sốt nên có lẽ nhiều hơn”

“Bà phải chắc rằng Beaston sẽ mang rượu vang tốt nhất ra, Eudora, và tìm thêm hai ly thủy tinh có chân. Tôi thật ngu ngốc khi cho rằng hầu tước sẽ tới một mình hay chỉ thêm một người làm kinh doanh nữa.”

Cuối cùng thì nàng cũng sẵn sàng, và khi Eudora nâng chiếc giá nến lớn bằng bạc ra khỏi phòng thay đồ để xuống hành lang, nàng nhìn lại hình mình trong gương lần cuối, cảm thấy nhẹ người khi nhịp tim đập loạn xạ không hiện ra trên gương mặt điềm tĩnh của nàng.

Nàng được hộ tống bởi Torqo, con chó lớn giống tai cụp. Nó thường ngủ trên chiếc thảm ngoài phòng nàng từ khi cha nàng qua đời, mặc dù chỗ ở thực sự của nó là trong chuồng. Nàng thật biết ơn vì nó đã ở đó. Khi nó bước cùng nàng qua dãy bậc thang dài xuống sảnh, nàng không còn cảm thấy cô đơn, hay tầm thường giữa những kẻ sang trọng lịch sự đến từ London, sành sỏi về thế giới thời trang, hiểu biết những điều mà nàng còn rất mơ hồ.

Nàng bước chậm rãi xuống cầu thang, cảm thấy khoảnh khắc phải đối mặt bất cứ ai thật khó khăn, để rồi biết được chỉ có ba người đàn ông đang ngồi dậy từ ghế trước lò sưởi và chỉ có một người phụ nữ vẫn ngồi – một phụ nữ, với đôi mắt đẹp màu sẫm với cái nhìn như đang muốn thiêu đốt nàng. Serena nhẹ nhàng nhún gối chào và nhìn vào mặt từng người đàn ông đang đứng trước nàng.

“Tôi lấy làm tiếc rằng tôi đã không ở đây để chào đón ngài, thưa hầu tước.”

Nàng tự hỏi ai là hầu tước. Đôi khi nàng đã dự đoán ông ta già, già hơn bất cứ ai trong ba người đàn ông này. Rồi một giọng nói trầm trầm cất lên trả lời.

“Chúng tôi phải xin lỗi vì sự xâm nhập lúc muộn thế này, Tiểu thư Staverley.”

Ấn tượng đầu tiên của nàng là anh ta trẻ hơn rất nhiều so với nàng dự đoán; ấn tượng thứ hai là rốt cuộc thì nàng đã nhầm và những đường nét buồn chán trên gương mặt cùng sự lãnh cảm trong đôi mắt anh ta không thuộc về sự dồi dào sinh lực và nhiệt tình của tuổi trẻ. Nhưng anh ta đẹp trai – người đàn ông đẹp trai nhất mà nàng từng nhìn thấy, và anh ta đã có nàng nhờ thắng bài! Nàng nhìn chằm chằm vào anh ta, đôi mắt nàng mở to. Đột nhiên, có thứ gì đó chuyển động, một lời ta thán từ người phụ nữ ngồi trên ghế, và tiếng gầm gừ từ Torqo. Serena bỗng giật mình nhớ ra vị trí chủ nhà của nàng.

Eudora thắp nến trong phòng khách, những chiếc giá nến lớn trổ hoa chói lọi dưới chiếc dây nến dài bà kéo cao trong đôi cánh tay khô héo. Rồi lò sưởi cũng được đốt cháy bùng lên. Eudora, người khéo léo hơn già Beaston, người đã quá tuổi làm việc từ lâu, rất nhiều mang tới những chiếc bánh ngọt nhỏ mà Isabel nhấm nháp một cách khinh khỉnh như kiểu chúng khó mà đủ ngon cho khẩu vị của cô.

Tất cả đều rất hợp nghi thức, và Serena nhận ra rõ ràng rằng các vị khách đã im lặng từ khi nàng xuất hiện. Nàng đã nghe tiếng họ nói chuyện thậm chí là cười đùa vui vẻ khi nàng bước dọc hành lang dẫn từ phòng ngủ tới cầu thang, nhưng sau đó họ lại im lặng, trừ hầu tước hỏi nàng một vài câu hỏi và lắng nghe nàng trả lời với một nỗ lực lịch sự rành rành.

Mọi chuyện xảy ra trong khoảng thời gian không dài cho tới khi họ rời đi London. Khi giã biệt, hầu tước nói với Serena:

“Ngày mai tôi sẽ trở lại để gặp tiểu thư – một mình. Tôi lấy làm tiếc vì sự bất lịch sự của chúng tôi khi tới sau khi tiểu thư đã đi nghỉ.”

“Xin đừng nói vậy, thưa hầu tước”, Serena nói, và nhún gối chào. “Tôi sẽ đợi ngài vào ngày mai.”

Nàng ngước mắt lên nhìn vào khuôn mặt anh ta, nhưng anh ta đã quay đi mất, trong chốc lát bóng vai rộng của anh che lấp bầu trời đầy ánh trăng qua cánh cửa mở. Rồi anh ta đi và âm thanh duy nhất là tiếng móng ngựa di chuyển trên nền đường trải sỏi lịm dần đi theo khoảng cách và sự tĩnh lặng. Nàng lên giường nằm với đầu óc quay cuồng. Nàng không biết nàng cảm thấy hay nghĩ gì về người đàn ông mà nàng bị hứa gả.

Sáng nay, kể cả việc nhớ ra anh ta trông như thế nào cũng thật khó khăn. Việc nhớ ra khuôn mặt hờn dỗi xinh đẹp của Isabel hay ánh nhìn ngưỡng mộ của Quý ngài Gillingham và cái cách Ngài Peter Burley cố gắng mỉm cười với nàng mỗi khi nàng nhìn về phía anh ta cũng dễ hơn rất nhiều. Tất cả đều rối rắm và lộn xộn; và vì ghét nằm nghĩ ngợi một mình nên Serena đã vùng dậy khỏi giường, bước qua phòng và kéo rèm cửa.

Trời còn rất sớm và sương vẫn đọng lại như những hạt kim cương trên cỏ, sương mù đang dâng lên từ mặt hồ, chim chóc bắt đầu cất tiếng hót líu lo trên những ngọn cây. Xa xa nơi những cánh rừng hoang trải dài nối xuống khu vườn, nàng có thể thấy những con chim bồ câu sải cánh bay từ nơi làm tổ của chúng tới các cánh đồng ngô bất tận. Staverley! Nàng mới yêu nó làm sao! Giờ đây cảm giác nó không thuộc về nàng nữa cuối cùng cũng đã làm đau nàng, một nỗi đau đớn hầu như về thể chất.

Bỗng có tiếng động ở cửa phòng và Serena biết rằng việc nàng di chuyển, dù nhẹ nhàng cũng đã bị nghe thấy. Nàng mở cửa để đón Torqo, nó vẫy vẫy đuôi và dụi người vào nàng. Đột nhiên nàng quỳ xuống sàn, choàng tay quanh thân và giấu mặt vào trong cái cổ to lớn và mềm mại của nó.

“Ôi Torqo,” nàng thầm thì, “mày có nhận ra chuyện gì sắp xảy ra với chúng ta không?”

Con chó liếm mặt nàng, rùng mình bởi giọng nàng, quá vui mừng vì nàng hỏi nó có nhận ra chuyện gì không ổn. Serena ngẩng đầu lên, nhìn nó và cười khẽ.

“Được rồi, Torqo,” nàng nói to, “lo lắng chẳng có ích gì cả; chúng ta cứ tiếp nhận mọi việc khi nó tới và cố gắng hạnh phúc khi chúng ta có thể.”

Torqo rên rỉ thích thú và nàng lại cười, chơi với nó cứ như hồi nó còn là một con cún con, lăn nó nằm ngửa lưng ra để cho bốn cái chân to lớn của nó quẫy đạp vô vọng trong không gian.

Đó là lúc Eudora tìm thấy họ khi bà bước vào phòng với một tách sôcôla cho buổi sáng sớm.

“Cô đang cười ư, cô Serena?” bà hồ nghi hỏi, cứ như thể bà nghĩ rằng tai và mắt đang đánh lừa mình.

“Vâng, cười, Eudora. Còn tốt hơn là khóc.”

“Tôi vui là cô có thể cười vào thứ gì đó,” Eudora nói với giọng ảm đạm.

“Nếu như khóc có thể giúp được, Eudora,” Serena trả lời, ngồi lên giường và cầm lấy tách sô cô la, “cháu sẽ khóc. Bên cạnh đó, chúng ta vẫn chưa biết phần tồi tệ nhất.”

“Đúng thế,” Eudora thở dài. “Hôm nay hầu tước sẽ quay lại phải không?”

“Anh ta nói thế,” Serena trả lời. “Tốt hơn hết là chúng ta chuẩn bị một bữa ăn trưa tử tế phòng khi sáng nay anh ta quay lại ”

“Trong nhà còn ít thứ đủ dùng lắm.”

“Có pho mát chúng ta để dành cho lễ Michaelmas 5,” Serena trả lời; “còn đầy đủ gia cầm trong trang trại, và cậu bé coi ngựa có thể vào làng mua ít thịt. Chúng ta giữ mọi thứ lại để làm gì, Eudora? Tôi không nghĩ là hầu tước sẽ sống ở đây.”

Lần đầu tiên giọng nàng tỏ sự chán chường và nỗi sợ hãi đang dâng tràn trong tim không thể che giấu nổi nữa. Tòa nhà Staveley có thể bị đóng cửa. Đóng cửa và phong tỏa, nó sẽ từ từ mục nát, mưa sẽ dột qua nóc nhà, mạng nhện sẽ giăng mờ cửa sổ, các khu vườn sẽ mọc đầy cỏ dại, và hoa sẽ mọc lung tung chẳng ai chăm sóc. Một bức tranh cực kỳ thảm hại. Rồi vì sợ hãi ý nghĩ của chính mình, Serena vội vàng nói rõ:

“Hãy nói về thứ khác đi Eudora. Tôi nên mặc gì bây giờ?”

“Không phải cô còn cái váy muslin khác nữa sao, cô Serena? Tôi đã giặt và ủi nó hôm qua. Nó cực kỳ diêm dúa và sạch sẽ cho cô.”

Serena mỉm cười.

“Vâng, tôi sẽ mặc nó, Eudora. Tôi cảm thấy rằng việc gây ra ấn tượng tốt rất quan trọng.”

Eudora không nói gì và Serena nóng lòng định hỏi xem bà nghĩ sao về hầu tước Vulcan, nhưng vì nàng sợ giọng lưỡi Eudora nên câu hỏi vẫn còn để đó. Khi nàng mặc xong đồ, nàng bước xuống cầu thang. Các cửa sổ trong phòng khách đều được mở, căn phòng thoáng mát sạch sẽ và thơm ngát như thường lệ, chỉ có những dây nến đã cháy tới nửa trên chiếc đèn chùm là gợi cho nàng nhớ các vị khách đã từng ở đó.

Nàng nhìn vào chiếc ghế nơi hầu tước đã ngồi.

Bây giờ nàng có thể thấy anh ta – một người đàn ông to lớn, anh ta có vẻ kiêu hãnh đường hoàng cho thấy dòng dõi và toàn bộ những gì mà một người đàn ông chắc chắn ở bản thân. Điều đó, Serena nghĩ, có lẽ là một điều nàng nhớ về anh ta trong tất cả những thứ chắc chắn ấy- sự tự tin. Nàng có ghét anh ta không? Nàng không chắc nữa, không chắc hơn những gì nàng chắc chắn sáng nay về vẻ đẹp trai và lịch sự của anh ta, hay về ấn tượng riêng của nàng với anh ta. Nhưng thành thật mà nói rằng nàng sợ anh ta. Tại sao anh ta lại liên lụy tới nàng? Nàng chẳng là ai và trên thế giới này còn đầy người ngang bằng thậm chí là hơn anh ta về vị trí và quyền lực. Nàng nghĩ đến Quý cô Isabel Calver, rất xinh đẹp, ăn mặc rất thanh nhã và những đồ trang sức lấp lánh quanh cườm tay cùng chiếc cổ trắng ngà của cô.

“Mình thật non nớt biết bao!” Serena thở dài. “Mình mới biết rất ít về cuộc sống của những người như vậy! Chúng ta chỉ là những kẻ nhà quê, mày và tao, Torqo ạ.”

Nàng cảm thấy con chó lại dí mũi vào tay và lại lần nữa, nàng tìm kiếm sự an ủi từ nó. Torqo vẫn đứng bên nàng trong sảnh một giờ sau, khi Eudora thông báo có một cỗ xe 6 đang đến..

“Một cỗ xe?” Serena nhắc lại một cách ngạc nhiên, nàng nhớ tới chiếc xe bốn bánh 7 với cặp ngựa nâu to lớn mà hầu tước Vulcan đã đi trong đêm trước.

Eudora nói đúng. Một cỗ xe lộng lẫy màu đỏ và bạc đang tiến tới tòa nhà. Những người xà ích cưỡi ngựa kéo xe và vài người cưỡi ngựa bên cạnh. Đoàn người ngựa dừng lại trước cửa, một người hầu nhảy xuống để xếp bậc lên xuống và mở cửa xe. Hầu tước bước ra ngoài, cũng lộng lẫy như xung quanh mình. Quý ngài mặc một chiếc áo choàng bằng lụa màu xanh da trời với những cúc áo nạm kim cương. Lần này không cần phải rung chuông hay chờ đợi người hầu chậm chạp ra mở cửa.

Beaston, trong bộ chế phục cũ và mớ tóc giả màu trắng đang đợi hầu tước, Serena bước tới khi anh ta đi vào nhà. Nàng nhún người chào và cảm thấy thẹn thùng không sao hiểu nổi. Nàng có cảm giác rằng sự phô trương màu mè cùng với những nghi thức này là một hành động bày tỏ của chính hầu tước theo một cách mơ hồ nào đó nhằm tạ lỗi về sự đường đột trong chuyến thăm tối qua. Anh ta nâng tay nàng lên môi.

“Xin được phục vụ thưa Tiểu thư Staverley.”

“Ngài sẽ vào phòng khách chứ, thưa hầu tước?”

Nàng dẫn lối và Eudora đã tới rót rượu cho hầu tước ngay khi hai người vừa ngồi xuống. Hầu tước cầm ly rượu nhưng chẳng có ý định uống mà chỉ đặt nó lên chiếc bàn bên cạnh. Họ ngồi yên lặng trong giây lát cho tới khi sự căng thẳng bị phá vỡ do Torqo chậm chạp bò đến và hướng tới hầu tước. Nó hơi nghi ngờ hít hít vào hầu tước và rồi, như được cho phép, nó ghếch cái đầu to lớn lên đầu gối của hầu tước.

“Đây là chó của cô?” hầu tước hỏi.

“Chó của tôi, một người bạn rất đáng mến, thưa hầu tước.”

“Tối qua tôi cũng nghĩ thế,” hầu tước nói. Và hai người lại ngưng lại, còn Serena, nhận ra rằng hầu tước đang kiên định nhìn mình bỗng thấy hai má nóng bừng.

“Anh ta còn trẻ” nàng thầm nghĩ. “Vẻ mặt anh ta gây ấn tượng lầm về tuổi tác”

Đôi mắt anh ta, màu xám sẫm có chút lạnh lùng trong chiều sâu, trông lạ hơn bất kỳ đôi mắt ai nàng đã từng gặp nhưng nàng cố gắng không nhìn vào đó. Hai mí mắt nàng rung rung, và đôi bờ mi rợp dài khẽ chớp, hai má nàng mới ửng hồng lúc trước nay lại nhợt nhạt như cũ.

“Có một thỏa thuận quan trọng mà chúng ta cần nói chuyện với nhau, cô Staverley,” hầu tước nói chậm rãi. “Có,” Serena đồng ý.

“Đầu tiên,” anh ta tiếp tục, “liệu tôi có thể bày tỏ sự tiếc nuối sâu sắc tới cái chết của cha cô?”

Giọng anh rõ ràng và thờ ơ, không hiểu sao Serena cảm thấy nó dù không chính xác là sự xấc xược nhưng là một sự xâm phạm vì rốt cuộc anh ta cũng nói về cha cô khi anh ta là duyên cớ, dù gián tiếp, dẫn đến cái chết của ông. Rất kiêu hãnh, Serena ngẩng đầu và trả lời bằng một giọng lạnh lùng và rõ ràng y như hầu tước:

“Tôi nghĩ tốt hơn là, thưa hầu tước, chúng ta không nói về cái chết của cha tôi. Toàn bộ sự thật xung quanh những chuyện dẫn tới cái chết của ông và lý do ông mất đã được anh họ tôi, anh Nicholas Staverley, người cũng có mặt ở câu lạc bộ White khi cha chơi bài với quý ngài, và cũng ở cùng ông sau đó khi ông mất .. trong cuộc đấu với ông Blacknorton, kể lại. Điền trang Staverley và ngôi nhà này giờ là của quý ngài và tôi đã sẵn sàng cung cấp bất cứ thông tin gì liên quan”

Hầu tước Vulcan nghiêng đầu.

“Cám ơn”

“Tôi đã chuẩn bị cho quý ngài, thưa hầu tước,” Serena tiếp tục, “các giấy tờ của điền trang, danh sách tá điền và tên những người nhận lương của cha tôi những năm qua. Ngài…ngài vẫn tiếp tục trả cho họ chứ?”

Lần đầu tiên trong giọng nàng có chút gì đó lo lắng.

“Dĩ nhiên.”

“Tôi rất mừng.”

Sự an tâm của nàng bộc lộ qua vẻ điềm tĩnh, rồi nàng cứng người lại và tiếp tục:

“Cũng có các danh sách về gia súc trong trang trại của gia đình. Tôi sợ rằng việc sổ sách không được chỉn chu lắm. Chúng tôi… cha tôi… gần đây đã không thể lo.. ờ .. nhận người làm kinh doanh được.”

“Người của tôi sẽ tới đây ngày mai,” hầu tước nói. “Tôi đã chỉ đạo họ tìm hiểu những vấn đề đó.”

“Ngài sẽ đóng cửa ngôi nhà ư?”

Serena cố gắng giữ giọng mình để không bộc lộ cảm xúc nào, nhưng dù thế, lời nói của nàng vẫn có chút run rẩy.

“Tôi dự định thế” hầu tước Vulcan nhẹ nhàng đáp lời. “Sau này, tất nhiên, sẽ cần tìm một người mua nhà”

Với một nỗ lực gần như siêu phàm, Serena kiềm tiếng khóc đang dâng lên môi. Những ngón tay nàng nắm chặt trong lòng trong giây lát và nàng lại là cô chủ của chính nàng. Giờ thì nàng biết rằng nàng ghét anh ta, ghét người đàn ông đã tới đây hủy hoại thế giới nhỏ bé của nàng, hủy hoại một cách lơ đễnh và thờ ơ không suy nghĩ cũng không cảm thấy thỏa mãn gì từ việc hủy hoại đó.

Nàng không hiểu sao đến giây phút này nàng vẫn cố gắng bào chữa cho hầu tước, thấy rằng thật khó bởi chính nàng đã cường điệu khi chấp nhận những lời mô tả của Nicholas về anh ta. Nàng đã muốn, trong sâu thẳm trái tim mình, nàng sợ hãi điều tồi tệ nhất và tìm kiếm điều tốt đẹp nhất; nàng đã muốn anh ta tốt hơn rất nhiều, hiển nhiên là tốt hơn cái danh tiếng của anh ta.

Giờ thì nàng biết nàng đã xây cho mình một ảo ảnh. Không phải hầu tước Vulcan độc ác có thể làm điều nàng sợ hãi mà là sự vô tâm, vô tình, vô can với cảm xúc của những người đang phải chịu đựng dưới quyền năng của anh ta.

Một người mua Staverley! – Thế là nàng sẽ mất ngôi nhà vĩnh viễn!

Không hiểu sao nàng đã hi vọng rằng ngay cả khi nàng kết hôn với hầu tước, nàng sẽ có thể tới đây và nó vẫn là nhà nàng. Ôi, nàng sẽ không cho anh ta sự thỏa mãn khi thấy anh ta đã làm nàng đau đớn biết bao. Giữ người cứng đờ, nàng nhìn anh ta với đôi mắt tối sầm. Chính sự oán ghét mới nảy sinh bên trong đã giúp nàng đủ nghị lực để bình tĩnh nói về những chuyện khác.

“Ngôi nhà và điền trang, tôi tin rằng, là phần đầu trong món cược của cha tôi với ngài. Phần thứ hai liên quan tới chính tôi.”

“Chính xác.”

Serena hít một hơi dài.

“Tôi tin rằng cha tôi đã nói với ngài, với đám cưới của mình, tôi sẽ được thừa kế tám mươi ngàn bảng.”

“Cũng chính xác.”

“Đó là tiền của ông ngoại tôi,” Serena giải thích; “ông… ông không thích cha tôi, bởi vì, là một con chiên ngoan đạo, ông không ủng hộ bất cứ hình thức đánh bạc nào. Ông để lại tiền trong một quỹ ủy thác cho tôi khi nào tôi kết hôn, và ông đã ra một điều kiện để tôi không thể sử dụng tài sản thừa kế của mình theo bất cứ hình thức nào. Như ngài thấy đấy, ông sợ rằng tôi có thể cho cha mượn tiền. Nếu tôi làm điều đó, người được ủy thác có quyền chuyển số tiền đó cho cứu tế.”

“Tôi hiểu,” hầu tước Vulcan nói.

Serena ngồi nhỏm dậy và bước tới tới cửa sổ. Nàng đứng nhìn ra ngoài khu vườn. Vẫn như mọi khi, vẻ đẹp của nó làm khuấy động trong nàng một cảm xúc vừa đau đớn, vừa hạnh phúc. Nó thật đáng yêu và nó không còn là của nàng nữa. Nàng cảm thấy lệ làm nhòe mắt nàng trong giây lát và làm mờ đi tầm nhìn khiến cho khu vườn trở nên mờ ảo, những chiếc cầu vồng nhảy múa lấp lánh trên mỗi bụi hoa và ngọn cây.

“Cô yêu nơi này ư?” một giọng nói nghiêm trang cất lên bên nàng, làm nàng giật nảy mình, vì nàng cứ ngỡ hầu tước Vulcan vẫn ở phía bên kia của căn phòng.

Serena gật đầu, bởi trong một khoảnh khắc nàng không thể thốt lên được.

“Tôi sẽ cho cô thấy một nơi còn đẹp hơn,” hầu tước Vulcan nói. “Nhà của tôi, Mandrake”

Serena tự bảo bản thân một cách mãnh liệt rằng nàng ghét nó. Làm gì có nơi nào có thể đẹp như Staverley? Anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ qua đầu nàng và bỗng nhiên nàng cảm thấy anh ta, sự gần kề, cảm thấy sức mạnh nằm bên dưới hai bàn tay uể ỏai thanh nhã và sự thanh lịch chỉn chu của cơ thể anh ta. Nàng quay người khỏi cửa sổ với một nỗ lực

“Như ngài đã nói thưa hầu tước, chúng ta có nhiều thứ phải bàn”

“Tôi nghĩ là chúng ta đang bàn về chúng,” hầu tước Vulcan trả lời.

Serena lùi đầu lại.

“Ngài định… làm gì với tôi?” nàng hỏi.

Ngay cả khi nàng nói ra những từ đó, nàng vẫn ngạc nhiên về sự bạo dạn của mình. Ngay lập tức cái màu lộ chuyện ấy lại phủ lên má nàng. Nhưng nàng cố giữ sự thẹn thùng, giữ khuôn mặt bướng bỉnh ngay cả khi nàng cảm thấy mạch và tim mình đập nhanh hơn.

“Đó, tất nhiên, là một câu hỏi quan trọng,” hầu tước Vulcan nghiêm nghị nói.

“Hầu tước, tôi phải thú nhận với ngài một điều”

Cặp lông mày của anh nhướng lên trong giây lát.

“Tôi cũng đoán thế. Cô yêu anh họ của mình phải không”

“Không, tất nhiên là không rồi!”

Serena trả lời nhanh chóng, tức thời và gần như phẫn nộ.

“Tôi rất quý Nicholas, nhưng giữa hai chúng tôi không có chuyện gì.. như thế”

“Thế thì có một anh chàng quanh đây đã chiếm mất trái tim của cô rồi chăng?” Hầu tước Vulcan gợi ý, và giọng anh ta có chút âm sắc châm biếm mỉa mai khiến Serena bức bối.

“Ngược lại, chẳng có ai như thế,”, nàng vặn vẹo, “và tôi không muốn nói chuyện về con tim của tôi.”

“Rõ rồi! Những lời thú nhận từ các phụ nữ trẻ đẹp lúc nào cũng liên quan tới sự dao động của con tim họ.”

“Tôi e rằng tôi không đủ kinh nghiệm trong những vấn đề đó như ngài, thưa hầu tước,” Serena trả lời và nghĩ trong giây lát rằng khóe miệng của hầu tước Vulcan khẽ giật giật như thể anh ta đánh giá cao sự công kích của nàng.

“Tôi xin lỗi,” hầu tước trả lời. “Tôi sẽ không đoán xem cô định thú nhận thêm gì nữa”

“Chúng ta đang nói về điều đó,” Serena trả lời, “về số phận của tôi, và thưa hầu tước, ngài đã tin rằng tôi sẽ được thừa hưởng 80 nghìn bảng từ cuộc hôn nhân của mình. Điều đó là không đúng.”

“Thật sao?”

“Thật vậy, chính xác là nó còn 79 ngàn bảng. Tôi phải thành thật với ngài, thực tế là tôi đã sử dụng một nghìn bảng.”

“Nhưng tôi nhớ cô nói,” hầu tước Vulcan nhận xét, “rằng cô không thể làm được điều đó mà.”

“Nếu những người được ủy thác biết được điều đó, họ sẽ đem số tiền cho cứu tế theo di chúc của ông tôi,” Serena nói. “Tôi có thể giải thích chăng?”

“Tôi hi vọng thế,” hầu tước Vulcan nói.

“Chúng ta ngồi xuống được chứ?”

“Dĩ nhiên rồi.”

Serena trở về chỗ ngồi cũ và hầu tước ngồi xuống đối diện với nàng.

“Khi tôi mười sáu tuổi,” Serena lặng lẽ bắt đầu, “Tôi tới London làm lễ ra mắt. Mẹ đỡ đầu đã sắp xếp một sự kiện cho tôi. Tôi vừa trông chờ lại vừa sợ hãi London vì những gì đã xảy ra một năm trước đó. Tôi có một người bạn, một người rất tốt. Chị ấy lớn tuổi hơn tôi và chị cũng yêu Staverley. Chị đã sống ở đây cả đời. Cha chị là người hầu trưởng trong nhà, mẹ chị cũng từng là người hầu của mẹ tôi. Chị ấy là một cô gái đáng yêu; Chị tên là Charmaine, và tôi nghĩ là tất cả mọi người đều yêu thích chị.”

“Chị ấy luôn luôn vui vẻ, ca hát về công việc chị làm, và dù làm việc vất vả nhưng chị vẫn dành thời gian chơi đùa cùng tôi; và vì tôi cô độc, là đứa con duy nhất nên càng ngày tôi càng yêu quý chị như chị ruột. Cha tôi có mở vài bữa tiệc cho việc săn bắn và một trong những người khách ấy là ngài Wrotham. Tôi ít chú ý đến ông ta, một đứa trẻ thường không được xuống bàn tiệc. Nhưng ông ấy là một vị khách khá thường xuyên, rồi tôi cũng thường thấy ông trong vài nơi của toà nhà, nơi những người khách khác chưa hề mạo phạm.”

“Lần thì tôi thấy ông trong phòng trẻ của tôi, lần thì trong phòng chứa quần áo. Một hôm tôi và Charmaine ra ngoài đi dạo cùng nhau, bất thình lình chúng tôi bắt gặp ông ta trong khi lẽ ra ông ta phải đang ngồi cùng cha tôi và các vị khách khác. Còn trẻ con và ngốc nghếch, tôi không hề nghi ngờ rằng hành động của ông ta có lý do đặc biệt cho tới một tối chúng tôi biết được ngài Wrotham đã trở lại London mang theo Charmaine.”

“Lần đầu tiên tôi nếm mùi bội bạc. Tôi đã đớn đau khi Charmaine, người chị tôi yêu mến bỏ đi mà chẳng nói gì với mình, và tôi bị xáo trộn bởi phản ứng của mọi người đối với sự mất tích của chị ấy. Người ta kể với tôi rằng ngài Wrotham không cưới Charmaine, rằng chị ấy trơ trẽn và xấu xa, và rằng tôi đừng có bao giờ nói hay nghĩ về chị ấy nữa. Tôi đã không tin những gì mọi người kể. Trong sự ngây thơ của tôi, Charmaine thật quá đáng yêu nên chị ấy cần phải tìm được hạnh phúc. Tôi chỉ cầu nguyện chị cho tôi biết chị đang ở đâu, nhưng chẳng có tin gì.”

“Một năm qua đi. Cha mẹ chị ấy đau khổ không bao giờ nhắc tới tên chị nữa. Những người hầu khác thậm thụt nói về sự ô nhục của chị, nhưng tôi vẫn yêu quý chị. Tôi được sắp xếp tới nhà mẹ đỡ đầu ở London, và ngay buổi sáng phải rời đi ấy, tôi nhận được tin về Charmaine. Đó là một lá thư cáu bẩn, viết sai đầy lỗi, không phải do chị viết – vì tôi ngờ là chị không biết viết – mà là do người chủ nhà trọ của chị ấy. Charmaine nợ bà ta tiền, bà ấy kể; bà tìm được địa chỉ của tôi; bà mong tôi vui lòng trả nợ dùm hoặc là Charmaine sẽ bị đuổi ra đường.”

“Tôi không kể với ai về lá thư, nhưng tôi mang nó đến London. Trong hai hay ba ngày sau khi tôi tới nơi, tôi chẳng thể làm được việc gì ngoài đi theo mẹ đỡ đầu mua sắm quần áo, dạo xe trong công viên hay ra mắt tại một hai sự kiện lớn. Rồi cuối cùng cũng có một cơ hội, tôi lên đường tìm Charmaine ở St Giles-in-the-Fields.”

“Lạy chúa,” hầu tước thốt lên, “cô không định nói rằng cô đã tới chỗ đó một mình chứ?”

“Không, tôi đủ khôn ngoan để không tới đó một mình,” Serena đáp, “Tôi mang theo một trong những người môi giới của mẹ đỡ đầu cho tự tin. May mắn thay hồi trẻ ông ta từng là võ sĩ. Ông cảnh báo tôi về cái nơi chúng tôi sắp tới còn tôi thì mượn áo quần từ một nữ tì. Chúng tôi lên đường. Tôi sẽ không tả về St Giles-in-the-Fields để làm ngài lo lắng. Nếu ngài chưa từng đến đó, rất có thể ngài cũng đã nghe về nó, có thể nói rằng sự ghê rợn và khốn khổ của nó vẫn còn đủ sức ám ảnh tôi. Tôi vẫn có thể thấy những đứa bé trần truồng bò giữa rác rưởi trong những rãnh nước để kiếm thức ăn thừa hay những người đàn ông đàn bà gầy gò, đói khát, say rượu mà hình ảnh và hành vi của họ làm ô nhục con người. Tôi tìm thấy Charmaine nằm trong đống rơm trên một gác mái quá bẩn thỉu đến nỗi những con chuột cũng chẳng bận lòng bỏ chạy khi chúng tôi tới.”

“Chị ấy bị tàn phá đến mức thoạt tiên tôi khó lòng nhận ra cô gái đáng yêu vui vẻ mà tôi từng coi như chị ruột. Chị sinh một đứa bé bị chết non một tháng trước và giờ chị vẫn chưa lấy lại sức. Từ khi sinh nở, chị chẳng được ai chăm sóc. Chị sợ hãi khi nhìn thấy tôi, xin tôi để mặc chị và đi ngay cho. Nhưng chị quá yếu để phản ứng mạnh nên chúng tôi mang chị đi. Tôi đưa chị về nhà mẹ đỡ đầu, và sau đó khi bà từ chối cho chị vào nhà vì nổi giận với hành động của tôi, tôi đã gọi một cỗ xe trở về Staverley. Mẹ đỡ đầu hủy sự kiện bà tổ chức cho tôi và không nói chuyện với tôi từ đó; nhưng tôi đã cứu được chị Charmaine và chuyện đó mới là quan trọng.”

Serena hít một hơi dài.

“Chuyện gì tiếp theo?” hầu tước hỏi.

“Charmaine khỏe mạnh dần lên. Chị ấy không bao giờ nói về những gì đã trải qua, nhưng tôi đoán trong đầu chị đau đớn khôn xiết khi người đàn ông ấy quyến rũ rồi rũ bỏ ngay khi chị mang thai con hắn. Có một thanh niên trẻ trong làng luôn mến mộ chị, và khi chị trở về anh lại tiếp tục tấn công. Đầu tiên chị chẳng muốn gì từ anh, chỉ muốn giấu mình trong nhà làm việc. Nhưng dần dà tôi nhận ra chị đã yêu anh cũng như anh yêu chị, và sự mê đắm xưa kia chỉ là chuyện đã từng giữa một cô gái nông thôn nhẹ dạ với một gã đàn ông đồi bại xấu xa trên đời.”

“Chỉ có một điều cần làm – họ phải rời khỏi Staverley nơi mọi người đều biết chuyện gì đã xảy ra và nơi mà hạnh phúc họ mong chờ sẽ không bao giờ có cơ hội giữa những người luôn chê trách Charmaine không thương tiếc bất kể những gì chị đã phải chịu đựng. Tôi tới London lần thứ hai trong đời và tôi tới tiệm cho mượn tiền của một người mà cha tôi từng nói tới – Messrs Hinks and Israel.”

“Tôi gặp ông Israel. Tôi kể cho ông nghe toàn bộ câu chuyện. Tôi nói với ông rằng tôi muốn cho đôi trai gái kia một ít tiền và tôi không thể đảm bảo gì ngoài việc thề danh dự rằng khi tôi kết hôn, tôi sẽ trả ông một nghìn đồng bảng. Tôi nói với ông ấy tôi không thể viết giấy, vì nếu thế thì tôi sẽ không thể thừa kế tiền từ ông của tôi nữa. Ông ấy chỉ có thể nhận lời với tôi, và chỉ vậy thôi.”

Hầu tước Vulcan nhìn chằm chằm vào Serena một cách nghi ngờ.

“Cô không viết cho Israel thứ gì sao?”

“Không gì cả,” Serena trả lời. “Ông ấy đưa cho tôi sáu trăm bảng và tôi hứa với ông ấy sẽ trả lại một nghìn bảng vào ngày cưới của tôi”

“Tôi biết Israel,” hầu tước Vulcan chậm rãi nói, “lão ta là một kẻ tinh ranh, cứng đầu. Lão có nhiều tiền hơn bất cứ ai ở vương quốc Anh và mọi người không gọi lão là ai khác ngoài một kẻ keo kiệt bủn xỉn.”

“Ông ấy rất tốt với tôi,” Serena nói. “Sáu trăm bảng mà ông ấy cho tôi vay giúp cho Charmaine và chồng chị kiếm được một căn nhà nhỏ ở Bắc Cornwall. Họ sống ở đó rất hạnh phúc. Tôi sẽ không bao giờ hết cám ơn ông Israel.”

Hầu tước Vulcan nhìn Serena. Trong chốc lát khuôn mặt anh ta bộc lộ cả sự ngạc nhiên lẫn ngờ vực.

“Ngài hiểu vấn đề rồi chứ, thưa hầu tước?”

“Tôi hiểu,” hầu tước trả lời.

“Nhưng tôi cũng nghĩ” – Serena tiếp tục, và bây giờ thì nàng hơi ngập ngừng và lắp bắp – “rằng.. rằng nếu ngài muốn … thoát khỏi tôi, ngài chỉ cần thông báo cho những người ủy thác về những gì tôi đã kể. Số tiền sẽ được chuyển sang cho quỹ cứu tế và ngài sẽ được giải thoát khỏi giao kèo… ngài sẽ không bị bắt buộc phải lấy một kẻ… không một xu dính túi.”

Hầu tước nhìn nàng một cách nghiêm nghị.

“Cô nghĩ tôi có thể được giải thoát nhờ cái.. ờ .. gút mở đó?”

Serena nhìn vào mắt anh ta.

“Tại sao không? Thật chẳng dễ chịu gì khi phải cưới ai đó mà ngài chẳng hiểu chút gì.”

“Chắc chắn điều đó cũng đúng với trường hợp của cô?”

“Vâng.”

“Cô cũng tính cho mình cái .. gút mở này… hay cái khác?”

Serena vươn thẳng người kiêu hãnh.

“Tôi bị ràng buộc với ngài, thưa hầu tước bởi món nợ danh dự. Ngài là người thắng cuộc trong một trò chơi may rủi… tôi là kẻ bại.”

“Tôi biết.”

Hầu tước Vulcan có vẻ đang cân nhắc vấn đề. Trước khi lại cất tiếng, anh ta nhón lấy một nhúm sợi thuốc lá từ một chiếc hộp nạm ngọc tinh xảo. Serena chờ đợi, tức giận một cách kỳ quặc khi nghĩ đến sự yên lặng trong anh ta, cái khí chất điềm tĩnh của anh ta. Mọi dây thần kinh trong cơ thể nàng đều run rẩy, nhưng nàng vẫn bắt mình ngồi yên, ngẩng cao đầu.

Cuối cùng hầu tước lên tiếng, và môi anh ta hơi nhếch một chút khi nói.

“Ý nghĩ về việc kết hôn với tôi, cô Staverley, theo tôi hiểu, là rất khó chịu với cô? ”

Serena đỏ bừng mặt cho dù nàng cố gắng không thế.

“Tôi…tôi khó có thể mong đợi mình đón chào điều đó, thưa hầu tước, khi tôi biết lý do duy nhất mà ngài làm việc đó là vì tiền.”

Trong giây lát nàng nghĩ nàng đã đánh thức cơn giận của hầu tước, có một ánh thép trong đối mắt xám của anh ta, nhưng những biểu hiện trên gương mặt vô cảm bất cần của anh ta chẳng hề thay đổi.

“Cô rất thẳng thắn, quý cô ạ,” anh ta tinh tế bình luận. “Liệu tôi có một đề nghị chăng?”

“Nếu ngài vừa lòng”

Serena cố gắng để giọng mình cũng vô cảm như giọng anh.

“Vậy chúng ta không làm gì cả lúc này. Cô đã rất tử tế khi gợi ý một gút mở cho tôi. Công bằng thì cô cũng có thể nhận được một điều – đó là danh dự. Nhưng cho đến khi chuyện tự bộc lộ, hãy để chúng ta vẫn là, cô Staverley, như chúng ta vẫn… hai người xa lạ được kết thân nhờ một trò chơi may rủi.”

“Ý ngài, thưa hầu tước, là tôi vẫn tiếp tục sống ở đây… ở Staverley?”

Cố gắng như mọi khi nhưng Serena vẫn không thể giữ được sự háo hức đang du dương trong giọng nàng. Nhưng hầu tước Vulcan lắc đầu.

“Điều đó, tôi nghĩ, sẽ khó khăn vì theo tôi hiểu, cô không có người đi kèm phải không?”

“Một người họ hàng già làm điều đó trong hai năm đã mất tám tháng trước.”

“Vậy nên cô không thể sống ở đây mà không có người đi kèm vì giờ Staverley đã thành tài sản của tôi,” hầu tước Vulcan nói.

“Ý ngài là – mọi người sẽ nghĩ ngài – rằng tôi -”

Nàng thốt lên.

“Đúng như vậy!”

“Ôi!”

Màu hồng lại lần nữa ửng lên đôi má Serena.

“Tôi có thể gợi ý,” hầu tước Vulcan nhận xét, lờ đi sự ngượng nghịu của nàng, “là cho đến khi có được sự sắp xếp thuận tiện hơn, cô hãy tới thăm nhà mẹ tôi ở Mandrake chăng? Tôi sẽ đưa cô đi tới đó trước đêm.”

“Ý ngài là tôi sẽ rời đi hôm nay?”

“Hôm nay!”

“Ôi, nhưng điều đó không thể được. Tôi không thể – tôi -.”

Sự phản đối của Serena bỗng chết lặng, toàn bộ tác động của việc nàng vô dụng biết bao, nàng phải phụ thuộc vào người đàn ông đang sở hữu cả Staverley và bản thân nàng đây, đã kiềm lại những lời nói trên môi nàng. Tranh cãi thì có ích gì, thực ra những tranh cãi nào là đặc ân cho nàng chứ?

“Nếu đó là ý ngài muốn, thưa hầu tước,” nàng nói một cách trang trọng.

“Đó là điều tốt nhất cho cô,” hầu tước đáp lời.

Serena đứng dậy. Nàng cảm thấy sự tự chủ của mình đã dần tới giới hạn. Cần phải rời khỏi đây thật nhanh, rời đi mà không nói tạm biệt; chuyện này thật không thể chịu đựng được! Nàng quay đi để tránh cho hầu tước nhìn thấy những giọt lệ trong mắt nàng.

“Tôi chỉ có một yêu cầu, thưa quý ngài,” nàng nói với giọng nghèn nghẹn.

“Đó là?”

“Tôi có thể mang theo hai người bạn duy nhất trên đời không?”

“Họ là?”

“Eudora – người hầu gái – và Torqo.”

Serena đặt tay lên đầu con chó như để tìm kiếm sự an ủi khi nàng nói.

“Mọi việc sẽ như cô muốn.”

Serena cố gắng nói cảm ơn, nhưng từ ngữ không cất lên được thành lời. Với một nỗ lực lịch sự thống thiết, nàng nhún người chào hầu tước và rời khỏi phòng. Anh ta không nhìn nàng đi. Chậm rãi và với một vẻ vô tình, hầu tước Vulcan nhón lấy một nhúm sợi thuốc lá.

Bình luận