Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Sự May Rủi Của Trái Tim

Chương 5

Tác giả: Barbara Cartland

Hariet, hầu tước phu nhân Vulcan, đẩy chiếc gương mạ vàng ra xa một cách thô bạo.

“Quỷ thật, sáng nay trông ta thật xấu xí,” bà nói; “ta không muốn để ý bản thân nữa, mụ kia.”

Người hầu gái lui khỏi chiếc giường, mang cái khay trên đặt chiếc gương và lược cũng như bàn chải nạm vàng, đính kim cương mà bà hầu tước vừa sử dụng ra. Ở phía kia của chiếc giường là một thằng bé da đen bé tẹo, mặc bộ quần áo bằng lụa và sa tanh bóng bảy, đầu đội khăn xếp đính lông công đang giữ chiếc khay trên đựng một tách sô cô la.

“Sôcôla làm ta phát ốm,” bà hầu tước nóng nảy nói. “Mang cho ta chút rượu mạnh, nhóc con.”

“Phu nhân mới nói hôm qua là người thề sẽ từ bỏ rượu mạnh vào buổi sáng,” người hầu gái quay lại từ phía bàn trang điểm nhận xét.

“Ta còn uống gì khác được, mụ kia, khi ta cảm thấy buồn ngủ và đau đầu. La, nhưng đêm qua quả là một đêm mệt nhọc. Ta đã hai lần thắng được một nghìn guinea 8 trong một lần gọi rồi lại mất trắng.” Có một tia sáng lóe lên trong mắt hầu tước phu nhân còn giọng bà, nặng nề và mệt mỏi phải đợi một lúc để lấy lại nhịp du dương rõ ràng thường lệ của nó, rồi bà sụp xuống đống gối trên chiếc giường lớn. “Nhưng có ích gì? Vận may đang chống lại ta. Ta phải nói chuyện với bà Roxana, nhưng trước tiên hãy thông báo cho hầu tước là ta muốn gặp nó.”

“Tôi nghĩ ngài hầu tước ra ngoài cưỡi ngựa,” người hầu gái trả lời.

“Sao sớm thế? Ờ, kiểm tra cho chắc chắn, đồ đần độn, và nếu nó chưa trở lại, hãy báo nó đến gặp ta ngay khi nó quay về. ”

“Dạ rõ, thưa phu nhân.”

Người hầu cúi chào rồi đi ra phía cửa, ngay lúc đó thằng bé da đen lại bước vào. Trên chiếc khay bạc giờ là chai rượu mạnh và một quả cầu thủy tinh. Thằng bé đưa nó cho bà hầu tước người đang nôn nóng giật lấy và tu hết nửa chai. Bà hớp rượu, ho rồi lại uống thêm một hớp chất lỏng bỏng cháy đó.

“Tốt hơn rồi!” bà kêu lên. “Với tất cả những lời rên rỉ của mụ, Martha, cái này đáng giá cả trăm thứ thuốc và phải gọi nó là thuốc cải lão hoàn đồng. Ta bắt đầu cảm thấy trẻ trung lại rồi.”

“Dạ, nhưng được bao lâu, thưa phu nhân?” người nữ hầu chanh chua trả lời và đi ra khỏi phòng trước khi bà hầu tước có thể đáp lại.

“Mụ gà mái già nanh nọc,” bà hầu tước nói và hớp thêm một ngụm rượu. “Mụ ta đã ở với ta quá lâu rồi, sự thật là thế đó.”

Bà nhặt chiếc gương nhỏ đang nằm trên giường trải ga bằng ren và nhìn chăm chăm vào bóng hình phản chiếu trong gương. Thằng bé da đen đặt chiếc khay xuống cạnh bà và đi về phía góc phòng nơi nó cúi đợi những mệnh lệnh tiếp theo.

Trong buổi sáng, những tia sáng không thương xót lọt các khung cửa sổ cao, bà hầu tước hết nghiêng mặt sang bên này lại bên kia. Bà chạm vào những nếp nhăn nhỏ xíu nơi góc mắt và nhìn tới khóe miệng mệt mỏi đang trễ xuống mà có bôi bao nhiêu phấn sáp cũng không che nổi của mình. Chỉ có mái tóc của bà, rực lửa và không hề bị nhạt phai là vẫn còn đẹp như hai mươi năm trước, cái thuở bà đang ở thời kỳ sắc đẹp mặn mà nhất. Khi ấy, có vẻ như bà sẽ không bao giờ già đi.

Kết hôn khi mới mười sáu, và cậu con trai được sinh ra sau sinh nhật lần thứ mười bảy là khi nữ hầu tước phu nhân Vulcan bước vào thế giới thượng lưu như một cơn bão. Những họa sĩ hoàng gia đã tranh nhau mời bà làm người mẫu, những bài thơ viết về bà, sách viết tặng bà, không có bữa tiệc nào là thành công nếu thiếu bà, và không có chủ nhà nào có thể lờ đi yêu cầu của bà cho dù họ có tức giận đến bao nhiêu.

Hariet xinh đẹp, hơn thế nữa bà còn nhanh nhẹn thông minh và mạnh mẽ, đôi khi hơi thái quá trong cách nói trắng ý định của mình làm cho những người tôn sùng bà thích thú và càng bị biến thành nô dịch. Thành công nối tiếp thành công. Hoàng gia sống động hơn với sự xuất hiện của bà, vinh dự và các tước vị đến với bà và người ta nói rằng bà làm cho các buổi họp hành ảm đạm trong cung điện dễ chịu hơn nhờ sự tươi vui và thông minh của mình.

Không ngạc nhiên gì khi có quá nhiều thành công như vậy đến với bà. Bên cạnh đó, khi mọi người nhớ lại chuyện cũ, trong gia đình bà có dòng máu nổi loạn. Gia đình Rapleys luôn chơi bời phóng đãng, và cha bà, trước lúc ông ta chết trong khi bị lưu đày, đã hai lần bỏ trốn về lục địa sau khi dính vào những chuyện tằng tịu hết sức nhơ nhuốc.

Vào lúc ba mươi tuổi, chuyện tình ái của nữ hầu tước phu nhân Vulcan trở thành lời đàm tiếu của cả London. Mọi người không còn nói về vẻ đáng yêu của bà nữa mà thì thầm về những hớ hênh gần đây của bà hay cái cách bà khoe khoang mỗi kẻ mới bị chinh phục. Thời gian càng trôi qua, mọi việc lại càng trở nên tồi tệ. Đến khi sắc đẹp của bà dần bị lu mờ và dấu ấn của tuổi tác bắt đầu xuất hiện thì bỗng có sự thay đổi kỳ lạ. Nữ hầu tước đã từ lâu trở thành tấm gương cho những gì kỳ quái, ngoại lai, vô tắc, những chuyện ngoại tình của bà, các chuyện giật gân trong hai mươi năm qua đã trở thành truyền thuyết, gần như là truyền thống. Ở tuổi bốn mươi, bà tìm được một người tình mới, một người thu hút hoàn toàn những đam mê và mong đợi của bà mà chưa người đàn ông nào từng làm được. Bà bắt đầu chơi bạc. Trò chơi may rủi ấy cuốn hút bà hơn hết thảy mọi thứ. Và điều không tránh khỏi là bà đã đánh bạc một cách bừa bãi, không kiềm chế, không thận trọng hay có được các giác quan bình thường– giống như cách bà đã sống từ bao lâu.

Sự ám ảnh đối với rõ rệt đến mức nó làm ngạc nhiên ngay cả những ai đã nghĩ họ đã qua thời ngạc nhiên bởi những gì Harriet Vulcan làm. Bỏ qua những người cố gắng giúp bà khỏi làm hổ thẹn vị trí của mình trong Hoàng gia, hầu tước phu nhân đánh bạc thâu đêm suốt sáng, thắng và thua những khoản tiền lớn cho đến khi các tờ báo cười vào mặt bà, các bài văn đả kích viết về bà được rao bán trên đường phố, Nhà Vua và Hoàng hậu bị áp lực phải quan tâm tới những gì xảy ra.

Bài Faro bị cấm. Nữ hầu tước cố gắng chơi nó trong mọi cơ hội có được. Công việc của bà ở Hoàng gia bị lơ là. Bà luôn nôn nóng hối hả đi từ ngự phòng đến bàn đánh bạc. Bà không còn lắng nghe những nhà ngoại giao ngợi khen mình hay các nhà thơ đọc những vần thơ mới nhất. Các ngón tay của bà như xoắn lại không kiên nhẫn để nhón lấy những quân bài và bà sẽ phủi các cận thần sang bên, tính nóng vội của bà gây ra nhiều scandal và tạo nhiều kẻ thù hơn bất cứ chuyện tình ái nào bà đã làm xưa kia.

Các quý bà vây quanh Hoàng hậu cuối cùng cũng đã thưa chuyện lên người, và kết quả là Hoàng hậu Charlotte triệu hầu tước phu nhân đến nói chuyện kín. Hoàng hậu nói không thông minh lắm, nhưng ý định của bà là rõ ràng. Hoặc là Harriet phải từ bỏ việc chơi bạc hoặc là Hoàng gia sẽ sa thải bà. Đó là một tối hậu thư mà hầu tước phu nhân đã giải quyết theo cách rất đặc trưng, vì bà tìm thấy một giải pháp thứ ba cho vấn đề.

Bà từ bỏ Hoàng gia. Bà từ bỏ các vị trí, và thôi không làm Phu nhân theo hầu nữa mà trở về Mandrake. Trong chốc lát cả thế giới thời thượng kinh ngạc không tin chuyện này có thể xảy ra – rồi họ hiểu. Hầu tước phu nhân tạo cho Mandrake một bầu không khí và những điều kiện bà thường hưởng thụ ở London, nhưng không còn hạn chế hay các can thiệp về trách nhiệm đáng khó chịu nữa.

Từ lâu rồi, bà có về thăm Mandrake cùng chồng, người yêu thích miền quê hơn, nhưng chỉ trong các khoảng thời gian hiếm có; giờ thì bà ở lâu dài tại đây, bà bắt đầu dành những khoản tiền lớn để nâng cấp khu nhà. Một năm sau, bà trở thành góa phụ; nhưng khi cậu con trai duy nhất của bà được thừa kế; có vẻ như cũng giống cha mình, anh chẳng từ chối mẹ điều gì. Những kiến trúc sư tài giỏi nhát, những thợ trang trí tinh xảo nhất đã nườm nượp đến từ London để làm gia tăng giá trị cho tòa nhà vốn đã rất giàu tính lịch sử, và khi mọi người đang tự hỏi chuyện gì sắp xảy ra, hầu tước phu nhân mở tung các cánh cửa của Mandrake.

Tiệc tùng được mở khắp các đêm, sau đó các vị khách ở lại để đánh bạc. Tiền đặt cược luôn cao hơn câu lạc bộ hay sòng bạc thời thượng nhất ở London. Một vị khách đến Mandrake sẽ thỏa mãn mọi kiểu chơi bạc có thể, từ lối chơi bài pool nhẹ nhàng cho bốn người hay commerce cho đến các trò kích động hơn và chắc chắn là đắt tiền hơn của bài loo, faro, whist và macao 9.

Các căn Phòng Lễ của ngôi nhà to lớn rất thoải mái và đẹp kỳ lạ, đủ để hấp dẫn những tay cờ bạc khó chiều nhất. Thức ăn và rượu thỏa mãn khẩu vị những kẻ sành ăn nhất. Đó là những chuyện mới nhất và lạ lùng nhất đến từ Mandrake. Nó là trung tâm của mọi thứ sáng chói, lấp lánh và táo tợn, trong khi ánh sáng và linh hồn của toàn bộ ngôi nhà là nữ chủ nhân của nó. Lấp lánh, tỏa sáng bởi cả sắc đẹp và trí thông minh của mình, hầu tước phu nhân trở thành Nữ hoàng của Hoàng gia cho một số nhà sử học đã đôi lúc mơ tưởng khi họ phải viết những dòng buồn chán về sự trì độn thần thánh của hoàng gia đương triều.

Mandrake trở thành nơi hội họp của thế giới thời thượng; nhưng nó nhanh chóng chứng tỏ là nơi duy nhất chỉ những người giàu có nhất có thể đặt chân tới. Rồi cũng bắt đầu có những lời thì thầm ác ý rằng hầu tước phu nhân đang trở nên nhũng nhiễu. Bà đánh bạc dữ dội khi thua và còn khát bạc hơn mỗi khi thắng; nhưng dù theo kiểu nào thì cũng không ai thoát nổi tay bà nếu họ còn tiền để chơi tiếp. Bà tham lam vô độ, một người đàn bà bị nuốt chửng bởi chính những đam mê của mình.

Đôi lúc một số vị khách tới Mandrake khi quay lại London đã thề sẽ không bao giờ trở lại. Bà hầu tước có lẽ vẫn là một phụ nữ đẹp, nhưng không dễ chịu gì khi nhìn bà thèm khát và rộn ràng trước bóng dáng tiền bạc, việc liên quan không chỉ đến cảm xúc sâu xa của mọi người mà còn tới độ dày của cái ví họ nữa.

Ngài hầu tước mới của Vulcan cũng không được ưa thích lắm, và ngay cả những người thường xuyên đến Mandrake cũng cảm thấy anh không chào đón họ. Các lời đồn đại lạ lùng tăng lên và nhân lên, nhưng vẫn còn một số người sẵn sàng bỏ thời giờ giải trí cho việc đặt cược các khoản tiền lớn. Cũng có những người không còn được chấp nhận tại Hoàng gia nữa. Họ tới Mandrake. Nhiều người phải qua Dover 10 tới lục địa, thấy Mandrake, một nơi chỉ cách bờ đông 15 dặm, phù hợp cho việc dành vài ngày để chuẩn bị chuyến hành trình hay hồi phục. Có thừa những vị khách với các lý do cũng đúng đắn như vậy và hầu tước phu nhân Vulcan không bao giờ thiếu đồng minh. Có lẽ thứ duy nhất bà sợ là ý nghĩ sống một mình trong sự mênh mông của ngôi nhà to lớn.

Cánh cửa phòng ngủ của bà bật mở, hầu tước Vulcan bước vào. Chàng mặc bộ đồ cưỡi ngựa, đôi bốt da hessian ăn khớp tuyệt hảo với chiếc quần bó có sắc vàng thời thượng nhất, áo khoác màu nâu sậm được cắt bởi chính người thợ Stulz tài giỏi. “Mẹ cần gặp con à?”

Chàng thong dong bước qua phòng, rồi dừng lại tựa người vào lò sưởi nơi lửa đã được nhóm lên. Chàng đứng nhìn quanh chiếc giường bốn cột cỡ lớn, bên sườn được phủ những chiếc lông đà điểu khổng lồ, nhìn sang những đồ gỗ được chạm trổ và mạ vàng, nhìn vào những chiếc rèm thêu kim tuyến màu xanh sông Nile đang rủ trên các khung cửa sổ.

“Thật là một sự sắp xếp hợp lý,” Chàng tán thành. “Con chúc mừng mẹ.”

“Nó chưa được trả tiền đâu,” bà hầu tước miễn cưỡng đáp.

Mắt hầu tước nheo lại.

“Số tiền lần trước con đưa mẹ,” Chàng nói, “Con đã nghĩ là nó được dành cho việc trang hoàng nhà cửa.”

“Nó chỉ được một phần tư hóa đơn thôi,” mẹ anh trả lời, “và còn việc cày xới mấy khu vườn mới nữa. Bên cạnh đó, thợ may quần áo của ta cũng nài tiền.”

Hầu tước Vulcan lấy hộp thuốc lá ra khỏi túi áo. Chàng có vẻ hoàn toàn thản nhiên nhưng trong giọng có chút cứng rắn khi chàng nhẹ nhàng nói:

“Lúc này con sẽ không đưa cho mẹ thêm nữa.”

“Đứa con gái thì thế nào?”

“Con chưa kết hôn với cô ta.”

Bà hầu tước ngồi nhỏm dậy trong giường.

“Lễ cưới không bao giờ được tổ chức, Justin. Ta đã nói với con từ trước và ta lại nói với con là con không bao giờ kết hôn.”

Ngài hầu tước đóng cái hộp thuốc lá với một tiếng lách cách nhỏ.

“Con đã luôn nói với mẹ, Mẹ, rằng con chưa có ý định gì lúc này.”

“Thế sao còn mang con thỏ nhà quê ấy đến đây? Con khùng rồi, Justin. Nếu chúng ta không thể động đến tiền của nó, thì con nhỏ chỉ như một miệng ăn phải nuôi. Nó sẽ phải đối mặt với chuyện đó lúc này hay lúc khác, sớm hay muộn. Gửi nó đi ngay lập tức – ngay hôm nay.”

“Gửi đi đâu? Mẹ quên là nhà của cô ấy đã bị chuyển sang cho con.”

.

Bà hầu tước phác một cử chỉ nóng nảy.

“Chuyện cô ta đi đâu có quan trọng gì với chúng ta? Cái quái quỷ gì khiến con chấp nhận món cược đó vậy?”

“Sự thật là,” hầu tước Vulcan trả lời với một nụ cười thú vị, “Con cũng đã tự hỏi mình câu đó. Con đã gần như chắc rằng mình không thể thắng được món đó. Con đã thắng liên tiếp; theo như luật xác suất thì ông Giles ấy sẽ có thể trả đũa con.”

“Nhưng con đã thắng,” mẹ anh cắt ngang, “con định tiếp tục trò hề đó làm gì? Con nên xóa món nợ cho con bé đó nếu như con chắc chắn không có cách nào đụng vào món tiền ấy.”

“Không có cách nào, đúng như con nghĩ cô bé ấy nói với mẹ.”

“Làm sao con biết? Nó kể là ta đã nói chuyện với nó à?”

“Không, cô ấy không nói, nhưng vì biết được những phương pháp thẳng thừng của mẹ, Mẹ thân yêu…”

“Ờ, chẳng có lý do tại sao ta lại không nên nói chuyện với con bé, dù sao ta cũng là mẹ con.”

“Không nghi ngờ gì về điều đó.” Hầu tước Vulcan ngọt ngào nói.

Mẹ anh nhìn ngang qua căn phòng sang anh và bỗng nhiên nét mặt bà dịu lại.

“Justin thân yêu, ta biết là ta đã phiền con chuyện tiền nong, nhưng dầu sao đi nữa, con sẽ không định cưới cái con bé, … trời ơi đất hỡi này chứ? ”

Hầu tước thở dài.

“Con đã nói với mẹ quá nhiều. Con không cưới ai hết trong.. lúc này.”

“Vậy gửi con bé đi.”

“Đi đâu?” Anh đưa tay lên chặn một phản ứng sốt sắng trên môi bà hầu tước. “Không, không có ích gì khi nói ‘bất cứ đâu’. Rốt cuộc con cũng có trách nhiệm trong cái chết của cha cô ấy, theo nhiều cách.”

“Justin, ta bực mình vì cái kiểu ngu xuẩn ấy. Con không thể có trách nhiệm với mọi thằng ngốc đi tự vẫn vì thua bài. Đứa con gái đó chắc phải có bà con. Nếu không, hãy nhanh chóng cho nó lấy một thằng nông dân tốt nết nào đó. Khi đó, nó sẽ có khả năng sống với món thừa kế của mình.”

Hầu tước Vulcan mỉm cười.

“Lạ làm sao đó cũng chính là ý tưởng con có trong đầu sau khi gặp cô ấy ở Staverley, mặc dù cũng khó mà tìm được anh chàng nông dân – ở đâu.”

Có sự châm chọc trong giọng chàng khi chàng nói những từ cuối cùng.

“Ta không biết con có ý gì khi nói thế,” bà hầu tước nói, “nhưng ta dám nói là chúng ta sẽ tìm được ai đó cầu hôn cô ta. Cô ta không phải là không có hấp dẫn, nhưng mà trang phục thì thảm hại.”

“Chắc chắn rồi, Mẹ, mẹ có ai đó khắc phục việc ấy chứ?”

Bà hầu tước nhìn chàng.

“Ta thề với con là ta chưa từng nghĩ về chuyện đó. Nhưng, tất nhiên, nó dễ dàng có tác dụng. Ta có một số món đồ hấp dẫn, vải sa, vải phin– một loại vải dệt sọc nổi có thêu hoa lá là thứ mới nhất. Yvette sẽ may cho cô ta. Chúng ta sẽ kiếm cho nó một người chồng, rồi con thoát khỏi trách nhiệm.”

Bấy giờ bà hầu tước mỉm cười, hai mắt bà lấp lánh, trông bà trẻ hơn nhiều so với vài phút trước.

“Thưa cậu, nhưng cậu làm tôi sợ. Tôi đã nghĩ là cậu thích con bé đó.”

Hầu tước Vulcan bước tới phía cửa sổ. Chàng dựa người vào nó, ánh nắng rọi trên khuôn mặt anh, trong chốc lát, trông anh trẻ trung một cách lạ kỳ và ngoan hiền.

“Một ngày nào đó, Mẹ ạ,” chàng nói rất êm ái, “sẽ cần có một người thừa kế cho Mandrake.”

“Một ngày nào đó, dĩ nhiên rồi,” bà hầu tước nôn nóng nói. “Nhưng giờ thì chưa, Justin. Ta không thể chịu đựng được việc trở thành bà nội. Tại sao ư, Eustace nói tối qua rằng trông con giống em trai hơn là con trai ta.”

“Eustace Carrington mới chỉ hai mươi ba,” hầu tước đáp lời. “Hắn là một gã trai trẻ cực kỳ phóng đãng. Con không thể tán dương mẹ về người tình mới của mẹ được.”

“Hắn ta giàu,” bà hầu tước trả treo; rồi bà phá lên cười. “Justin thân yêu, con luôn phản đối những gã đàn ông trẻ tuổi của ta. Ta sẽ không bao giờ quên được con đã đau khổ mức nào khi lần đầu khám phá ra ta có người tình. Ta giờ khó mà nhớ nổi hắn ta là ai. Charles Sherringham hay William Felton? Ta không thể nhớ lại, nhưng ta có thể gợi lại tốt nỗi tức giận của con. Lúc đó con chưa lớn lắm, nhưng con đã nổi giận với ta. Ta buồn cười làm sao!”

“Còn con thì khóc,” hầu tước Vulcan nói.

“Thật sao?” Bà hầu tước nhìn chàng thích thú. “Ta chẳng nhớ nổi con khóc lúc nào kể cả khi con còn bé tẹo.”

“Con đã cẩn thận không để hổ thẹn bản thân trước công chúng.”

“Nhưng con đã khóc vì ta? Ta được tâng bốc rồi đây. Ta ước ta có thể khiến cho con khóc bây giờ.”

Hầu tước cười gằn và đó không phải là âm thanh dễ chịu gì.

“Quá muộn rồi. Con đã cứng rắn lên. Nhưng dù sao, Mẹ ạ, con không thích nghe tên mẹ cặp kè với cái gã quá trẻ ranh đó. Khoảng cách tuổi tác là quá lớn.”

“Tuổi tác! Ta cứ bồn chồn khi con nói về nó. Ta thề là ta e sợ mỗi khoảnh khắc trôi qua. Ta có thể nhìn thấy những nếp nhăn đang hiện ra. Ôi, Justin, giá mà ta trẻ trung mãi mãi.”

Giọng bà thực sự bi ai thống thiết, nhưng con trai bà chẳng tỏ vẻ cảm động gì. Bà hầu tước chộp chiếc gương nhỏ lên và mạnh bạo với lấy chai rượu đang nằm kế bên.

“Rượu không làm cho mẹ trẻ hơn đâu,” hầu tước Vulcan nhắc nhở.

“Nó làm ta cảm thấy trẻ hơn,” bà hầu tước đáp lại, “và đây là thứ rượu rất ngon. Mới uống chỉ một chút…”

Hầu tước Vulcan nắm chặt tay lại.

“Miễn phần chi tiết cho con,” chàng nói gay gắt. “Con đã nói với mẹ từ trước là con không muốn biết.”

Mẹ chàng cười phá lên, sự phấn chấn của bà đã quay trở lại hoàn toàn.

“Justin yêu dấu! Con thật là kỳ cục! Ta thề là nếu ta không biết rõ con thì ta sẽ nghĩ là con đang trở nên đáng kính rồi đấy.”

Hầu tước Vulcan bước ngang qua phòng và đứng bên cạnh giường, nhìn xuống bà hầu tước. “Giờ con đi đây,” chàng nói “có rất nhiều điều hay ho cần phải xem xét.Trò múa rối vẫn được tổ chức tối nay như mọi khi chứ?”

“Ý con là – chúng ta đang giải trí hả?” bà hầu tước hỏi. “Nhưng dĩ nhiên! Bà công tước Dover sẽ mang một bầu đoàn đến sau bữa tối và một số sĩ quan từ Barracks cũng sẽ dùng bữa ở đây.” Mắt bà mở to. “Có lẽ, Justin yêu quý, sẽ có ai đó trong số họ chú ý tới con chuột nhà quê bé nhỏ của con. Tối nay nó sẽ được ăn vận đúng cách, mẹ hứa với con.”

“Còn ai khác sẽ tới?” hầu tước Vulcan hỏi.

“La! Nhưng ta không thể nhớ ra,” mẹ anh lơ đãng nói. “Chúng ta sẽ có khoảng ba mươi người tới dùng bữa, ta đoán thế, có thể hơn, và sẽ có khiêu vũ trong Phòng Dài. Nhưng điều ta đang nghĩ không liên quan đến vở kịch. Cầu trời tối nay ta thắng. Ta đã suýt cháy túi trong đêm nọ sau khi con rời đi London.”

.

Khuôn mặt hầu tước Vulcan tối sầm lại.

“Con đã nói với mẹ rồi, Mẹ, rằng chuyện này không thể tiếp diễn.”

“Đó chỉ là tạm thời,” bà hầu tước nói. “Vận may của ta sẽ thay đổi, có lẽ là tối nay. Ta phải hỏi bà Roxana và xem xem có ngôi sao nào đang chiếu ta.”

“Bà Roxana! Mụ phù thủy đó vẫn ở đây sao?”

Bà hầu tước ngước nhìn anh.

“Ừ, Justin, bà ấy vẫn ở đây. Ta không thể chơi mà thiếu bà ấy được. Bà ấy giúp ta. Không có chỉ dẫn của bà ấy, ta sẽ thua nhiều hơn cả những gì ta được.”

“Vô lý,” hầu tước nói. “Còn con nói với mẹ là con sẽ không cho mụ đàn bà đó vào trong nhà con.”

Hầu tước phu nhân mỉm cưởi.

“Trong nhà con á, Justin yêu quý?” bà ngọt ngào hỏi.

Con trai bà nhìn bà một lúc lâu, rồi không nói một lời, chàng bước ra khỏi phòng, cánh cửa đóng lại phía sau lưng.

Bà hầu tước vẫn nằm trên gối một lúc trước khi phá lên cười. Một giây sau, bà vỗ tay. Thằng bé da đen chạy ra từ phía góc.

“Bà Roxana! Đưa bà ấy đến đây nhanh,” hầu tước phu nhân ra lệnh.

Nó chạy ngay khi được bảo, và trong lúc thằng bé đi, hầu tước phu nhân uống rượu rồi xoay xoay chiếc nhẫn kim cương to lớn quanh ngón tay sao cho nó hấp thụ ánh sáng mặt trời rồi phản chiếu những tia sáng lóng lánh sắc màu trên đầu bà.

Bà mới nhớ lúc nhận chiếc nhẫn này làm sao. Người đàn ông tặng nó đã yêu bà đến tuyệt vọng. Bà tặng lại ông ta một tấm chân dung nhỏ xíu của mình và ông đã đeo nó quanh cổ cho tới khi chết. Rồi người vợ góa của ông ta trả lại nó cho bà với một mẩu giấy nhắn kiểu cách, lạnh lẽo. Một người tình mới tuyệt làm sao! Mạnh mẽ làm sao! Say đắm làm sao! Bà cũng yêu ông ta, nhưng không nhiều như bà yêu người tiếp theo.

Ông ta cũng chết rồi. Ông ta bị chết chìm ngoài biển khi đang giương buồm đi tìm kho báu để đặt dưới chân bà. Ôi, vẫn còn những người đàn ông trên đời, và bà vẫn đủ xinh đẹp để cuốn hút họ. Nhưng bà đặt cược cả vận may của mình rằng chẳng có sự hồi hộp ly kỳ nào có thể tìm thấy như tại bàn chơi bạc. Vàng! Đó là thứ hiện giờ bà muốn, và bà rất biết cách để tăng giá trị cho nó một khi nó là của bà.

Hầu tước phu nhân mỉm cười với mình một cách bí ẩn. Có ai đó bước vào trong phòng. Bà quay đầu lại và thấy Roxana – với mái tóc màu đen – chiếc mũi khoằm to và đôi mắt sẫm màu gian xảo – trông hệt như bà ta – một người đàn bà gipsy. Bà hầu tước đã thấy Roxana ở trong một căn phòng ở Bond Street 11 nơi bà ta đang nhanh chóng trở thành một thứ mốt. Các quý bà, đeo chàng mạng để che giấu thân phận, leo lên những bậc thang hẹp và tối tăm để xin ý kiến của Roxana về chuyện tình ái của họ. Những quý ông cũng thong dong đến từ các sòng bạc để hỏi xem những ngôi sao nào giúp ích cho họ đêm đó. Bà ta đã đoán đúng một cách đáng ngạc nhiên những chuyện hầu tước phu nhân có liên quan, và Harriet không khó khăn gì mua chuộc bà ta rời khỏi Bond Street để về Mandrake.

Những người hầu ghét bà ta. Họ cũng khiếp sợ bà, bà thường sử dụng một vài phương thức kỳ lạ để thay đổi bầu không khí trong căn phòng ngủ đẹp đẽ, trần cao thành một nơi tối tăm ẩm thấp, có hơi hướng phương đông, mà những người bước vào sẽ ngỡ do một ảnh hưởng siêu nhiên nào đó.

Thằng bé da đen đưa bà ta đến căn phòng, đóng cửa lại sau lưng bà rồi hối hả chạy tới góc của nó với nỗi sợ hãi nào đó. Hai mắt nó đảo tròn và hiển nhiên là nó vẫn đang sợ hãi. Bà hầu tước không quan tâm đến cảm giác của thằng bé. Bà đón chào bà Roxana với một nụ cười và đưa tay ra cho bà ta hôn.

“Sáng nay sức khỏe của phu nhân, nữ hoàng của tôi, thế nào ạ?” người đàn bà gipsy hỏi.

“Mệt mỏi,” hầu tước phu nhân trả lời, “nhưng rượu cứu rỗi ta.”

Mắt người gipsy dán vào chiếc chai.

“Bà có muốn một chút không?” hầu tước phu nhân hỏi.

“Để sau, để sau,” Roxana nói, “trước tiên chúng ta nói về người. Tối qua người thắng chứ?”

Hầu tước phu nhân lắc đầu.

“Tôi đã báo trước là người không nên chơi,” người gipsy nói. “Các ngôi sao không tốt cho bà lúc này. Người phải chờ đợi, người phải kiên nhẫn. Người sẽ thấy khó khăn, nữ hoàng của tôi, nhưng đừng lo lắng, vận may của người sẽ thay đổi, rồi người sẽ vui vẻ và hạnh phúc và nhớ những lời Roxana già nua này nói.”

“Bà có nghĩ là vận may của ta tối nay sẽ thay đổi không?” hầu tước phu nhân háo hức hỏi. “Nhìn vào các quân bài của bà đi. Ta cần tiền.”

Người đàn bà gipsy lôi ra một hộp các quân bài lớn, bóng nhẫy từ đâu đó trong các nếp gấp của trang phục không ra hình thù gì của bà. Bà ngồi xuống một chiếc ghế đẩu thấp bên cạnh giường.

“Còn có cả chuyện khác nữa,” bà hầu tước nói. “Có một cô gái ở đây. Ta muốn tham khảo ý bà về tương lai của cô ta.”

“Qúy cô bé nhỏ mà hầu tước đã đưa về ư?” Roxana hỏi.

Hầu tước phu nhân liếc nhìn bà và không nói gì về việc Roxana đã biết về Serena. Chuyện không có gì đáng ngạc nhiên. Không có điều nào xảy ra trong ngôi nhà mà bà ta không biết. Harriet cho rằng bà đã cho bà ta dò xét những người hầu hay nói cách khác đó thực sự là việc làm sáng suốt.

“Đọc lá bài của cô ta cho ta nghe,” bà yêu cầu.

Người đàn bà gipsy lắc đầu.

“Roxana này không thể làm được chuyện đó nếu không có mặt cô ấy. Các lá bài phải biết cô ấy, cô ấy phải chạm vào chúng.”

“Thế thì chúng ta sẽ cho gọi cô ta,” bà hầu tước nói. “Ta cũng phải nói chuyện với cô ta về vấn đề khác nữa. Rút các lá bài của bà ra cho ta, Roxana, và hãy cầu nguyện rằng chúng sẽ tốt đẹp.” Vừa nói, hầu tước phu nhân vừa kéo dây chuông lớn bên giường bà. Một lát sau, người hầu gái bước vào. “Ta muốn nói chuyện với cô Staverley,”

“Dạ vâng, thưa phu nhân.”

Người hầu gái nhìn người đàn bà gipsy đang trải những lá bài trơn nhẫy ra sàn và khịt mũi, rồi bà ta lại rời khỏi căn phòng.

Hầu tước phu nhân cười.

“Martha tội nghiệp, mụ ta không ủng hộ bà và việc ta đánh bạc với uống rượu. Thực tế thì tất cả các mối quan tâm và hành động của ta đều bị mụ ấy chỉ trích, mụ ta còn nghĩ là mụ ấy có đặc quyền bộc lộ sự phản đối. Nhưng mà ta không làm được chuyện nếu thíếu bà, Roxana; bà sẽ không rời bỏ ta chứ?”

Người đàn bà gipsy ngước lên nhìn phu nhân, thấy nỗi sợ trong giọng nói.

“Liệu tôi có muốn rời bỏ người không, hỡi phu nhân, nữ hoàng của tôi?” bà ta nói ngọt xớt và thêm: “Nếu người thắng tối nay, liệu người còn nhớ Roxana tội nghiệp của người, kẻ mang may mắn đến cho người không?”

“Có, tất nhiên là ta có nhớ,”hầu tước phu nhân nói. “Không phải ta đã gửi cho bà hai mươi lăm guinea trong lần thắng trước của ta sao? Tối nay sẽ là ba mươi… nếu ta thắng. Nói ta xem, bà nhìn thấy điều gì?”

Roxana uốn cong mấy lá bài.

“Cũng khó nói; các ngôi sao cho phu nhân đang mọc, nhưng chúng chưa lên tới thiên đỉnh. Người có thể thắng, duy chỉ một dúm đồng vàng. Có một người đàn ông tới ngôi nhà – rất tăm tối – tôi có thể thấy hắn ta … hắn cau mày… hắn có cái gì đó khác thường… phải, phải… giờ tôi có thể thấy nó… hắn thuận tay trái … bà sẽ thắng hắn. Hắn giàu, rất giàu. ”

“Ôi chao, ta biết hắn là ai,” hầu tước phu nhân hăm hở, “và hắn sẽ đến vào ngày kia. Thuận tay trái à? Phải, sẽ không có sự nhầm lẫn nào cả. Bà nói ta sẽ thắng hắn sao?”

“Vâng, bà sẽ thắng hắn. Đợi đã, còn có điều khác nữa. Bà nói chuyện với hắn. Bà sẽ làm.. ôi, từ gì nhỉ?… một đồng minh với hắn trong vấn đề nào đó… liên quan đến vàng… nhưng nó kỳ lạ.”

“Tiền? Nhiều tiền hơn à?” hầu tước phu nhân hỏi.

“Vâng, có ánh lấp lánh của vàng, nhưng…”

“Ta có lấy được nó không? Ta có thắng không? Ôi, nhìn đi, Roxana, nhìn nhanh đi?”

Giây phút đó, bà cựa quậy đầy kích động trên giường, chiếc gương con rơi xuống sàn với một tiếng xoảng và vỡ tan thành ngàn mảnh.

“Chết tiệt,” hầu tước phu nhân kêu lên nóng nảy. “Mặc kệ, Roxana, tiếp tục đi.”

Nhưng người đàn bà gipsy thẳng người lại.

“Nó đi rồi,” bà ta nói, “tôi không thấy gì nữa. Tiếng ồn làm tôi xao động.”

“Ôi, ta rất tiếc. Chán thế nhỉ!” bà hầu tước nói. “Song bà thấy ta thắng chứ?”

“Một chút, chỉ một dúm tiền tối nay”

“Tạ ơn trời. Nhưng gã này, bà nói hắn ta giàu. Có lẽ ta sẽ thắng hắn một khoản lớn hơn, một khoản lớn hơn.”

Có tiếng gõ cửa và Martha bước vào.

“Cô Staverley đang ở bên ngoài, thưa phu nhân.”

“Cho cô ta vào,” bà hầu tước ra lệnh, “và đừng đi, Martha, ta muốn bà ở lại.”

Serena bước vào căn phòng. Nàng mặc bộ váy muslin màu trắng và choàng chiếc khăn cashmere màu lục để giữ ấm khi đi ngoài hành lang. Lẽ ra nàng phải mặc đồ tang, nhưng nàng không có tiền để mua sắm gì hơn. Nàng trông rất trẻ trung và tươi mới khi bước vào căn phòng lớn, nhún gối chào bà hầu tước, đôi mắt nàng đọng lại hiếu kỳ trên hình thù tăm tối của bà Roxana.

“Đây là cô gái đó,” bà hầu tước nói cộc lốc; rồi nói với Serena: “Cô Staverley, đây là bà Roxana. Bà ấy là một nhà chiêm tinh vĩ đại. Chúng ta có hân hạnh được mời bà làm khách trong nhà và những lời khuyên của bà rất có ích với chúng ta.”

“Quý cô muốn tôi nói cho biết thẻ bài của cô chăng?” Roxana hỏi.

Serena lùi lại một chút.

“Không, cám ơn bà. Tôi không muốn biết trước tương lai.”

“Thật là phi lý!” bà hầu tước kêu lên. “Mọi người đều muốn biết tương lai của mình ra sao. Hãy để Roxana nói thẻ bài cho cô?”

“Không, thực sự,” Serena nói. “Mong bà lượng thứ cho, thưa phu nhân, tôi muốn tiếp tục lơ đi những gì có thể sắp xảy ra. Có quá nhiều chuyện đã xảy ra cho tôi trong mấy ngày qua đến mức tôi thà không biết tới những bất ngờ gì đang đợi mình phía trước.”

Bà hầu tước khó chịu.

“Thế không phải chỉ giống một con bé nhà quê sao? Đây là bà Roxana đến từ Bond Street, người đã được tất cả những người ưu tú và vĩ đại nhất của đất nước cầu kiến. Tại sao à, chẳng phải đích thân hoàng tử cũng đã vinh danh bà ấy sao, phải không Roxana? Và một quý cô đến từ – tên của nơi đó là gì nhỉ – Staverley, lại chẳng hề quan tâm.”

Có quá nhiều bực tức trong giọng bà hầu tước làm Serena luống cuống.

“Tôi xin lỗi, thưa phu nhân, nhưng nếu điều đó làm người vui lòng thì tôi sẽ vui vẻ để bà Roxana đọc thẻ bài cho mình.”

“Đấy, thế thì tốt hơn,” bà hầu tước đồng ý.

“Cầm lấy chúng bằng cả đôi tay xinh xắn của cô,” Roxana nói, chìa bộ bài ra cho Serena. “Xáo chúng và hãy ước những gì trái tim cô mong muốn. Ước , đừng quên ước đấy nhé.”

Serena làm như nàng được bảo, cảm thấy sự không thoải mái không thể giải thích được từ những lá bài cũ nát với các hình trang trí kỳ lạ và mặt sau bóng nhẫy. Nàng đưa cho Roxana, bà ta lấy lại từ nàng và trải chúng ra sàn.

“Cô đã ước chưa?” bà ta hỏi.

Serena gật đầu.

“Lạ quá, nhưng cô vẫn chưa biết được trái tim mình mong muốn điều gì. Đúng thế không, cô gái bé nhỏ?”

“Tôi tin như thế,” Serena nói.

“Nhưng cô sẽ biết,” Roxana tiếp tục, nhìn đăm đăm vào các quân bài. “Một ngày kia cô sẽ biết trái tim mình mong muốn điều gì… và cô sẽ đạt được điều đó.”

“Bà nhìn thấy cái gì?” bà hầu tước cắt ngang.

Trong giây lát, không có tiếng trả lời từ người đàn bà gipsy đang cúi mình trên chiếc ghế đẩu thấp, vặn người theo các lá bài của Serena do bà ta trải chúng theo hình bán nguyệt. Mắt bà khép hờ và đôi vai bà rung nhè nhẹ từ bên này qua bên kia. Sau cùng bà cất tiếng, nhưng giọng nói nhỏ và lưỡng lự không giống cái tông trơn tuột bà thường nói với hầu tước phu nhân.

“Tôi thấy sự hiểm nguy,” bà nói, “nhưng cô sẽ tự cứu mình…cô sẽ luôn luôn được cứu thoát nếu như cô theo trái tim mình dẫn lối… mong muốn của người khác, những người khác sẽ gây sức ép cho cô… Tôi có thể thấy họ tụ tập lại, đàn ông và đàn bà… có mối nguy hiểm nơi đó… đi theo trái tim mình, nó sẽ dẫn cô đi đúng lối… cô sẽ không bị hãm hại…nhưng cái chết không cách xa cô… cô đứng bên nó…có máu chảy…”

Giọng người đàn bà gipsy lạc đi và bỗng nhiên bà ta hơi giật mình. Đầu bà giật về phía trước và bà nhìn Serena chằm chằm.

“Cô may mắn,” bà nói, “rất may mắn. Không, còn hơn cả may mắn, nó tỏa sáng quanh cô… nó có màu trắng sáng, tinh khiết và…”

“Đừng có ngồi đó mà lẩm bẩm,” bà hầu tước nói. “Cho chúng ta sự thật, Roxana! Chuyện gì mà nói về ánh sáng? Ta không hiểu nổi bà. Cô ta có lấy chồng không? Đó mới là thứ chúng ta muốn biết.”

Người đàn bà gipsy thu lại các quân bài.

“Cô ấy sẽ lấy chồng.” bà nói.

“Nhưng mà lấy ai? Bà không thể nói ra ai à?” hầu tước phu nhân thăm dò.

Bà gipsy mỉm cười khiêu khích.

“Chúng ta phải tìm vào lần khác,” bà nói, “giờ tôi mệt rồi.”

Đôi mắt bà lang thang về phía chai rượu. Hầu tước phu nhân cầm nó lên và ấn vào tay bà.

“Lấy đi,” bà nói. “Bà chưa nói cho ta biết một nửa những gì ta muốn nghe, song cũng đủ khi biết rằng ta sẽ thắng tối nay.”

“Một chút thôi, người hãy nhớ lấy,” Roxana nói, “chỉ có một chút.”

Các lá bài biến vào trong túi áo của bà, chai rượu được kẹp dưới nách, bị che lấp bởi các nếp áo vét, và giờ thì bà ta lê bước khỏi phòng, cánh cửa đóng lại nhẹ nhàng sau lưng bà đến mức Serena không chắc là bà đã đi khỏi hay vẫn còn ẩn nấp trong bóng tối.

“Bây giờ,” hầu tước phu nhân phấn chấn nói, “chúng ta phải xem xét trang phục của cô.”

“Trang phục của tôi ư?” Serena nhắc lại với giọng thảng thốt.

“Của cô,” hầu tước phu nhân nhắc lại. “Cô là khách của ta ở đây và ta muốn cô thành công. Có những thanh niên trẻ tuổi đến đây tối nay và mọi tối. Cô phải khiêu vũ với họ và tự hưởng thụ. Chúa ơi, cô bé, hãy mỉm cười với ý nghĩ đó. Tuổi trẻ chỉ có một lần.”

“Vâng, nhưng tôi không hiểu,” Serena nói. “Tôi e rằng tôi chỉ có rất ít quần áo.”

“Phải, phải, ta biết hết,” hầu tước phu nhân đáp, “và đó chính xác là những gì chúng ta sắp xem xét. Martha, mở rương ra. ”

Phía trước một cánh cửa sổ là chiếc rương lớn bọc nhung, nạm ngọc, và những dải viền trang trí. Nó ăn khớp với chiếc khóa và chìa bằng vàng. Martha mở rương ra và Serena nhìn phía trong thấy chứa đầy các chất liệu mọi loại mọi kiểu.

“Yvette sẽ may cho cô cái gì đó tối nay,” hầu tước phu nhân nói. “Tấm vải lưới bằng bạc đâu rồi, Martha?” bà sốt ruột hỏi. “Mà tốt hơn là ta tự kiếm.”

Bà rời khỏi giường còn Martha vội vàng đi tới khoác lên người bà chiếc áo lông chồn ermine mượt như nhung màu trắng muốt.

“Bà sẽ bị lạnh đó, phu nhân. Để tôi đóng cửa sổ lại.”

“Vớ vẩn, mụ đàn bà, trong này thật ngột ngạt.”

Marthan không chú ý đến lời phản đối mà đóng lại ba cửa sổ dài trong khi nữ hầu tước phu nhân đi lại phía chiếc rương, lôi ra từng thứ một.

“Đây là vải lưới màu bạc,” bà nói. “Nó là mốt mới nhất từ Paris và rất hợp với đồ satin màu xám xanh óng… nhưng có lẽ hơi già so với cô. Thế còn loại vải sa có dát những ngôi sao bạc hay loại vải satin màu hồng có đính ngọc trai?” Bà nhặt một súc vải lớn lên và ướm một đầu của nó qua vai Serena. “Cái này thật hấp dẫn,” bà kêu lên. “Martha hãy nhìn xem, sự óng ánh của vải nổi trên làn da trắng muốt của cô ấy. Và loại vải phin này sẽ làm nên chiếc áo choàng ngon lành cho buổi chiều. Nhanh, nhanh lên, gọi ngay Yvette. Chúng ta phải quyết xem cô ta sẽ may cái nào trước. ”

“Bà thật… quá ư… tử tế,” Serena lắp bắp, cuối cùng cũng nhận ra bà hầu tước đang định cho may váy cho nàng, nhưng tự hỏi tại sao thái độ của bà ấy đêm trước lại đột ngột thay đổi.

“Tử tế à? Dĩ nhiên là ta tử tế,” bà hầu tước nói “và sao ta lại không chứ? Nhìn xem cái này mới đáng yêu làm sao.” Bà nâng một súc vải nhung bạch lên. “Con sẽ không tìm thấy loại nhung như thế này trên khắp nước Anh.”

“Tôi chưa bao giờ cảm thấy cái gì mềm mại như vậy!” Serena kêu lên.

“Nó được đem từ nước Pháp,” bà hầu tước nói, “và đáng giá cả gia tài ở Bond Street. Nhưng nó được dành cho con. Trông con sẽ cực kỳ đẹp trong bộ váy này.”

“Ôi, nhưng thưa phu nhân, người không thể cho đi một thứ quý hiếm như thế.” Serena kêu lên.

“Sao lại không?” bà hầu tước hỏi phớt, và hạ giọng xuống, bà đột ngột nói, “Đừng có sốt ruột, con thân yêu, sẽ còn có thừa mứa những thứ này.”

Bình luận