Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Sự May Rủi Của Trái Tim

Chương 12

Tác giả: Barbara Cartland

Rất là không thoải mái khi phải giữ thăng bằng một cách bấp bênh trên lưng ngựa, nhưng Serena không nghĩ đến điều ấy vì đã thoát khỏi Ngài Wortham; và cuối cùng khi họ ra khỏi tầm nhìn của cỗ xe, tên cướp quay ngựa rời khỏi đường cái vào một con đường cỏ chạy giữa những cánh đồng, nàng thở một tiếng dài sườn sượt nhẹ nhõm.

Như thể nghe thấy nàng, tên cướp kéo dây cương và con ngựa nhả từ nước kiệu sang từng bước đều đều.

“Cô có choáng không, quý cô?” hắn ta hỏi qua vai.

“Không, tôi ổn cả,” Serena trả lời. “và tôi vô cùng mang ơn ông, quý ông, vì đã đến cứu tôi.”

“Nói đùa ngớ ngẩn,” hắn nói, “vì đến giờ tôi vẫn không nghĩ đến việc thực hiện dịch vụ như thế cho một quý cô như cô đâu.”

“Một dịch vụ tuyệt vời đấy, thưa ông,” Serena đáp lại.

Ngay khi nói những từ đó, nàng rùng mình khi nghĩ đến điều đã xảy ra với nàng khi tên cướp dừng chiếc xe ngựa. Cánh tay nàng thâm tím nặng vì sự kềm giữ bạo liệt của Ngài Wortham, nhưng tệ hơn bất cứ nỗi đau nào, nàng đã bị buộc phải chịu đựng cảm giác những ngón tay hắn ta thích thú mơn trớn trên làn da trần của nàng. Với những ký ức đó, vô tình nàng liếc lại qua vai.

“Họ không thể bắt kịp chúng ta chứ?” nàng hỏi.

“Không, cô an toàn,” tên cướp trả lời, “ít nhất từ con quỷ đó. Nhưng cho tôi biết, cô gái, cô không sợ đi với tôi à? Những kẻ theo đuổi công việc như tôi, như người ta nói với tôi, chẳng có ai thơm tho về danh tiếng đâu.”

”Tôi chẳng có gì ông cướp được cả,” Serena ngây thơ.

Tên cướp bật cười.

“Tôi nghĩ quý ông ở xe ngựa không theo đuổi tiền, quý cô à.”

Serena thấy các cơ mình căng ra.

“Tôi đã chuẩn bị để tin ông, thưa ông,” nàng nói nho nhỏ.

Tên cướp im lặng một chốc trước khi hắn đưa tay lên và kéo chiếc khăn bịt mặt màu đen xuống khỏi mặt. “Nếu cô có thể tin tôi, quý cô,” hắn thốt, “tôi cũng có thể tin cô, và cái khăn này đang mau chóng làm tôi ngột ngạt.”

Hắn quay đầu lại khi nói, và Serena thấy thoáng qua một vẻ thô lỗ nhưng không phải là không tử tế. Nàng cũng, nhìn thấy, rằng hắn ta là một người đàn ông gần trung niên, có vài vệt xám trên tóc, và những đường hằn sâu từ mũi đến miệng. Giọng nói hắn ta thô ráp và giáo dục thấp kém, nhưng hóm hỉnh, và khá vui vẻ. Hắn ta cạo râu sạch sẽ và áo khoác, thứ mà nàng buộc phải dúi mặt vào khi con ngựa phi nước kiệu, có mùi thuốc lá và mùi hương trong lành của miền đồng quê. Vải áo cũng sạch sẽ, và không có gì đáng ghê tởm khi ở kề sát hắn như vậy.

Phải, nàng tin tưởng hắn! Tại sao, thì nàng không chắc, nhưng đó là bản năng khi nàng kinh tởm và chán ghét Ngài Wortham, kẻ mà giờ đây đã được chứng minh đầy đủ.

Họ đi đều đều về phía trước, con đường nhỏ đang hướng lên một con dốc cao nên Serena cảm thấy hài lòng khi tên cướp cho ngựa đi rất thong dong và chậm rãi. Đó không phải là một buổi tối lạnh lẽo, nhưng Serena, vì không có gì che bờ vai trần ngoài chiếc khăn choàng mỏng manh và áo dài bị xé một chút, nên với mỗi di chuyển, nàng lại cảm thấy hơi gió ớn lạnh. Nàng rùng mình.

“Theo đường này không hơn một hay hai dặm nữa là đến Mandrake,” tên cướp nói, như thể đoán ra được suy nghĩ của nàng. “Cô sẽ sớm về nhà thôi, quý cô.”

Nhà! Từ đó như ngân vang trong trái tim nàng. Chưa bao giờ nàng tin rằng nàng sẽ xem Mandrake là nhà, hay khao khát nhìn thấy toà nhà vì nó nghĩa là an toàn và bảo vệ. Giờ đây nàng nóng lòng thấy nó; nhưng thậm chí khi nàng nghĩ về sự vững chắc khổng lồ của nó như là một nơi ẩn náu, nàng cũng nhớ đến với một cảm giác giật thót người mất tinh thần khi Ngài Wortham đã có thể bắt cóc nàng.

Đó là kế hoạch của nữ hầu tước. Đã đủ rõ ràng rồi, nhưng nàng vẫn điếng người vì kinh hãi những hành vi của Ngài Wortham và sự kinh tởm nàng đã phải trải qua với cảm giác thấy những bàn tay của hắn ta, chỉ lúc này nàng mới nhớ ra mình đã bị dụ khỏi phòng khách vì một lời nhắn giả dối từ một người hầu theo chỉ bảo của nữ hầu tước. Nàng được dẫn đến cỗ xe bởi người hầu riêng của nữ hầu tước.

Rõ ràng, như thể có ai đó rung chuông bên tai nàng, những mảnh tình tiết rơi vào đúng chỗ và Serena nhìn thấy toàn bộ âm mưu. Ngài Wortham, đã hứa trả cho nữ hầu tước – 10000 đồng vàng! Phải, đó là cái giá, và nàng chính là “món hàng” mà Isabel tình cờ nghe được bởi một giọng nói lạ mà âm điệu của nó làm cô ấy nhớ ra rằng cô đang nghe trộm. Mười ngàn đồng vàng, chắc chắn sẽ được trả khi nàng đã ở trong tầm kiểm soát của Ngài Wortham và khi đó, ép buộc nàng vào tình huống buộc phải lấy ông ta, ông ta sẽ trở thành người sở hữu tài sản của nàng cũng như chính bản thân nàng.

Thật là một kế hoạch thông minh, thật sự thông minh nếu nó thành công; chẳng có lý do gì để nghĩ rằng nó sẽ không thành công nếu không có sự can thiệp bất ngờ của tên cướp đường làm toàn bộ kế hoạch của Ngài Wortham đi tong. Nữ hầu tước cần tiền. Bà cũng muốn thoát khỏi cô gái đe dọa sự độc lập của con trai bà. Thật sự là một âm mưu đáng ngưỡng mộ, một ná bắn hai chim. Thật không may, về phần nữ hầu tước, đã hoàn toàn không thành công. Bà ta sẽ nói gì? Bà ta sẽ làm gì khi đối mặt với… thất bại?

Serena khẽ thở hổn hển với suy nghĩ ấy. Đây là một tình huống mà nàng không thể mong chờ có được sự can thiệp may mắn từ một người lạ.

“Cô lạnh à, quý cô?” giọng tên cướp ngắt quãng những suy nghĩ của nàng.

“Một chút,” Serena thú nhận, “nhưng tôi nghĩ có lẽ vì sợ hãi hơn là vì nhiệt độ của không khí.”

“Đánh tôi đi vì đã không nghĩ đến điều ấy trước,” hắn ta kêu lên. “Tôi có một phương thuốc chữa bệnh ấy đấy. Ngồi cho vững nhé, vì tôi leo xuống đây.”

Hắn dừng ngựa và rồi, khi Serena chuyển bàn tay từ eo hắn xuống yên ngựa, hắn nhảy phắt xuống đất. Họ đã lên đến đỉnh một ngọn đồi nhỏ mà họ leo lên nãy giờ và giờ Serena có thể nhìn thấy một đường màu bạc của biển ở phía nam họ.

“Mandrake ở đó,” tên cướp nói, chỉ sang trái nơi một cây gỗ to che khuất ngôi nhà khỏi tầm nhìn.

“Nó không xa lắm,” Serena háo hức.

“Không nếu băng qua đồng,” tên cướp trả lời. “Rufus và tôi thường biết những đường tắt ngắn nhất.” Hắn giơ tay ra vỗ vào con ngựa; rồi hắn rút ra một cái bình từ yên ngựa. “Xuống đi, quý cô,” hắn nói. “Tôi sẽ mời cô một thứ để làm ấm trái tim cô.”

“Tôi chắc là không cần đâu, thưa ông, những biện pháp quyết liệt đến thế,” Serena trả lời, nhưng khi nàng lại run, nàng đổi ý và để hắn giúp nàng xuống đất.

Cái bình khá dài và bằng thuỷ tinh dày. Tên cướp mở nút và chuyền cái bình cho Serena. “Nhấp một ngụm đi,” hắn nói, “không hại gì cô đâu.”

Nàng nhấp một ngụm. Cái bình đổ đầy một thứ chất lỏng bốc lửa dường như đốt cháy cổ họng nàng, nhưng ngay lập tức nàng cảm thấy hơi ấm trong người nàng hồi sinh, đẩy lùi sự lạnh giá và cảm giác choáng váng.

“Nữa đi,” hắn ra lệnh.

Nàng vâng lời, và giờ nàng cảm thấy hơi nóng đột ngột bừng lên hai má. Nàng trả cái bình lại cho hắn.

“Tôi cảm ơn rất nhiều, ông tốt quá.”

“Cô khá hơn chưa?”

“Khá hơn nhiều rồi ạ. Nó thực sự là một thứ hỗn hợp ấm áp.”

Hắn đưa cái bình lên môi, ngả đầu ra sau và tu một hơi dài.

“Một quả cầu lửa,” hắn chép môi, “được chưng cất từ những đồn điền nho ở Pháp, và chưa bao giờ tốn một đồng thuế cho nó.”

Hắn ta chăm chú nhìn nàng trong ánh trăng để kiểm tra tác dụng những lời nói của mình; rồi bật cười.

“Chúng ta quả là những tên lừa đảo!”

Tiếng cười của hắn thật dễ lây và Serena thấy mình mỉm cười đáp lại.

“Lừa đảo là một nghề nguy hiểm đấy, thưa ông,” nàng nói. “Ông chưa bao giờ sợ bị bắt à?”

“Sợ?” hắn ta hỏi lại. “Đã nhiều lần, không nghi ngờ gì, những khi tôi bị thúc ép, hay khi tôi ước gì mình đã chọn một nghề ít mạo hiểm hơn, nhưng thường thì tôi luôn may mắn.” Hắn bắt chéo những ngón tay vẻ đầy mê tín và đập xuống đất. “Nghề này chẳng bao giờ chắc chắn để mà khoe khoang, “ hắn lẩm bẩm; “và giờ, quý cô, trong trường hợp tên bịp bợm say đắm đằng kia có ý muốn trả thù – chúng ta nên khôn ngoan mà đi tiếp thôi.”

Hắn đặt tay lên hai bên hông nàng và nâng nàng lên lưng ngựa.

“Thật kỳ cục, nhưng cô chẳng nặng tí nào,” hắn nói; rồi đứng nhìn lên nàng. Ánh trăng phủ khắp mặt nàng, và hắn chăm chăm nhìn nàng một hồi. “Chẳng ngạc nhiên gì là con dê bảnh bao kia quá khao khát muốn đi với cô,” hắn ta nhận xét. “cô quả là một cô gái xinh đẹp và là một con gà mái tơ gan dạ.”

“Ông rất xứng đáng được ca ngợi đấy, thưa ông.”

Serena mỉm cười nhìn xuống hắn. Như thể hắn đột nhiên nhận ra sự quan tâm của nàng, hắn đưa tay lên ôm mặt.

“Tôi trông khó coi lắm à?” hắn hỏi. “Ôi, quên những gì cô nhìn thấy đi. Thật nguy hiểm cho tôi khi để người khác nhìn thấy tình cảm của mình, để mình cô độc với một người thuộc tầng lớp những người mà chẳng có lý do gì phải quan tâm đến những thứ mà Rufus và tôi theo đuổi.”

“Ông nghĩ là tôi có thể phản bội lại ông sau khi ông đã rất tử tế với tôi ư?” Serena hỏi. “Tôi tin ông, quý ông, và ông đã trả lại cho tôi với lời khen là tin tưởng tôi. Tôi sẽ không bao giờ là món nợ của ông vì lòng tốt của ông đối với tôi đêm nay.”

Tên cướp nhìn nàng một lúc lâu. Dường như đối với Serena, hắn không phải chỉ là nhìn nàng mà là đang nhìn về quá khứ của chính mình. Có lẽ hắn dang liên kết hai cái đó lại với nhau, và một biểu hiện trên mặt hắn làm nàng nghĩ rằng hắn đang gợi lại những suy nghĩ về một cái gì đó hay một ai đó và điều đó làm đôi mắt hắn trở nên dịu dàng hơn và đôi môi trở nên mềm mại.

Một cách đầy bản năng, vì bất cứ ai có khó khăn đều làm trái tim nàng xúc động, Serena êm ái nói:

“Ông đang cô đơn!”

Tên cướp thở dài.

“Cô nhắc tôi nhớ đến một người, quý cô. Cô ấy cũng có màu tóc giống cô! Màu vàng như lúa mì khi chín muồi lần đầu tiên.”

Hắn lại thở dài và có một nỗi đau sâu lắng trong đôi mắt hắn.

“Vợ của ông ư, thưa ông?” Serena hỏi.

“Vợ tôi!” hắn đáp. “Ừ, Nellie đã là vợ tôi trong tám hay mười năm.”

“Bà ấy… chết rồi?”

“Không! Có lúc tôi nghĩ rằng tôi có thể chịu đựng tốt hơn nếu cô ấy rời khỏi tôi bằng cái chết, nhưng tôi đã mất cô ấy vì kẻ khác. Vì một tên bẻm mép mà tôi sẽ không làm bẩn tay mình bằng việc bóp cổ hắn; một thằng bị rách, loại tên khốn chỉ thoải mái trong những xó xỉnh bẩn thỉu ngập rượu.”

“Ôi, tôi thấy rất tiếc cho ông!” Serena kêu lên.

“Có lẽ tôi cũng có một phần trách nhiệm,” tên cướp cộc cằn. “Có lẽ tôi đã quá bằng lòng với Nellie xinh đẹp của tôi, với quán rượu của tôi – phải, tôi từng là chủ quán rượu và một người lương thiện – với túi vàng dưới đệm phình thêm ra mỗi tháng. Tôi được kính trọng và chẳng có kẻ nào dám nghĩ tôi keo kiệt hay bủn xỉn. Rồi cái thằng mồm mép trơn tuột ấy đến rình mò xung quanh. Nó chẳng có cắc nào. Vì sao chẳng biết, tôi lại trả cho mỗi miếng bánh mì nó bỏ vào trong mồm! Và trước khi tôi đoán được chuyện gì đang xảy ra, thì nó đã nhảy cẫng lên với Nellie của tôi. Với cả vàng của tôi theo nữa. Thật tàn nhẫn, khi nghĩ rằng cô ta chỉ chỗ tôi giấu nó cho hắn.”

“Thật là nhẫn tâm,” Serena đồng tình.

“Tôi đã cố tóm chúng, quý cô ạ, nhưng thế giới này quá rộng lớn. Tôi đã sôi sục như một con quỷ, và tôi đã dần hắn lạnh cóng đến tận móng tay khi tôi tóm được hắn. Rồi hàng tháng trôi qua và tôi biết Nellie đã bỏ tôi đi mãi mãi. Tôi chìm vào say sưa, một người đàn ông cô đơn còn cái gì khác mà làm với mình nữa? Tôi thường dữ dằn khi tôi còn tỉnh táo, rồi một ngày một thằng khốn lác mắt làm tôi cau có. Tôi tung ngay quả đấm vào hắn và hắn gục xuống. Hắn nằm chết như một con cá trích khi người ta vác hắn lên, và thế là kết thúc cho tôi, chỉ còn Rufus làm bầu bạn.”

“Đó là lý do ông trở thành cướp sao?” Serena hỏi.

“Phải, lý do đó chắc đủ rồi. Nhưng nếu Nellie không bỏ tôi, thì thằng khốn lác mắt đó vẫn còn được đi lại trên trái đất này và Rufus và tôi sẽ không được treo giá cho cái đầu của mình. Họ treo giá tôi năm mươi đồng vàng đấy, quý cô! Cô nói sao nào?”

Tên cướp đột nhiên phá ra cười như thể đó là một trò đùa hay ho lắm vậy.

“Tôi nghĩ ông rất dũng cảm vì còn cười được,” Serena nói với hắn, “vì tôi thề rằng câu chuyện của ông làm tôi muốn khóc đây.”

“Không, không phải là dũng cảm đâu, quý cô, nhưng sự thật là tôi được sinh ra với một nụ cười chế nhạo trên môi. Cô có biết ngoài đường họ gọi tôi là gì không?”

“Không. Cho tôi biết đi!”

“The Joker (Tên Hề)! Đó là tên tôi và bản chất của tôi. Nếu tôi xỉa ví cô, tôi sẽ làm chuyện ấy với một nụ cười.”

“Tôi sẽ luôn nhớ đến ông, quý ông ạ, như một người có thể cười nhạo chính bản thân mình,” Serena êm ái nói. “Một người đàn ông phải rất can đảm và dũng khí mới có thể làm được điều đó.”

“Tạ ơn Thiên chúa đi, khi cô cầu nguyện,” tên cướp đáp lời, “thì đó cũng là thời điểm họ tròng một sợi dây thừng quanh cổ tôi, và tôi có thể chết với một nụ cười trong cổ họng. Người ta bảo rằng giá treo cổ rất là lạnh đấy.”

Serena khẽ thét lên.

“Ôi, chấm dứt đi, thưa ông! Chấm dứt kiểu sống này đi! Có nhiều nơi ông có thể sống mà không ai biết ông là ai và từ đâu tới. Rủi ro lớn quá – hình phạt nếu ông thất bại quá khủng khiếp để mà nghĩ đến.”

Tên hề lại cười.

“Quý cô, tôi đã làm cho cô khiếp đảm quá rồi. Đừng làm cái đầu xinh đẹp của cô bận lòng vì Tên Hề. Trước tiên họ phải bắt được tôi cái đã, mà Rufus và tôi khéo léo hơn là cô tưởng đấy. Không, tôi sẽ sống nhiều hơn một năm và tôi đã bắt đầu thích cái trò tôi đang chơi. Tôi thấy thú vị khi buộc những gã sang trọng bảnh bao phải chảy vàng ra và lột châu báu của các quý bà quý cô ngon mắt. Là phí phạm khi thương cảm cho Tên Hề, quý cô, nhưng hãy chúc hắn may mắn.”

“Tôi thực sẽ làm vậy.”

“Và giờ thì chúng ta phải cấp tốc đi thôi,” tên cướp nói.

Không nói lời nào nữa, hắn kéo mũ sụp xuống mắt một chút và phóng lên yên ngồi trước Serena.

“Đi nào, chàng Rufus,” hắn ra lệnh, và họ khởi hành khá nhanh về hướng Mandrake.

Giờ họ đã qua đỉnh đồi và không có gì bảo vệ họ khỏi những cơn gió biển. Gió không mạnh lắm, nhưng thổi thẳng vào mặt họ, nâng những lọn tóc quăn quanh trán Serena và thổi hai đầu khăn quàng của Serena bay về phía sau nàng làm nàng nghĩ một cách kỳ quái rằng bóng của họ trông trên nền trời như thể Rufus đã mọc thêm cánh vậy.

Di chuyển quá nhanh làm nàng khó thở và nàng cảm thấy hơi lạnh vỗ vào mình. Nàng biết rằng nếu không nhờ thứ nước mà nàng đã uống, hai hàm răng của nàng hẳn đã va lộp cộp vào nhau. Cũng vì thế, đầu mũi và các ngón tay của nàng tê cóng vì lạnh; nhưng họ đã đi xa hơn vào những bóng cây bao quanh Mandrake. Họ băng qua đường và phía trước những hàng cây, Serena nhìn thấy những cánh cửa của công viên và ánh sáng từ ngôi nhà của người giữ công viên.

“Ông vui lòng cho tôi xuống ở đây nhé?” nàng hỏi.

“Không, tôi có thể đưa cô đến gần hơn,” tên cướp đáp. “vì đủ an toàn trong công viên của Mandrake. Rufus và tôi trước đây đã từng ở đó .”

“Ôi, hãy cẩn thận,” Serena nói. “Tôi sẽ không để ông gặp phải bất cứ mạo hiểm nào vì tôi đâu.”

“Lý do này tốt hơn là những cái tôi thường có khi xâm phạm vào đây,” tên cướp trả lời.

Họ đi qua những cánh cửa và thấy có một khe hở ở hàng rào, hắn hướng con ngựa xuyên qua những hàng cây đi đến đó. Những cành cây mọc thấp và Serena buộc phải giữ đầu mình thấp hơn để tránh khỏi vướng vào. Khi nàng ngẩng đầu lên lại, họ đã đi qua rừng cây, và Mandrake sừng sững ngay trước mặt họ trong ánh trăng. Nàng thấy khó thở khi nhìn thấy ngôi nhà. Lúc nào nó cũng đáng yêu, nhưng giờ, tắm trong ánh sáng bạc và hắt bóng trên bầu trời và đường chân trời mờ mờ, trông nó như một lâu đài xinh đẹp. Các cánh cửa sổ rực rỡ với ánh sáng vàng, và có những bí mật cũng như vẻ đẹp trong những tháp canh tối tăm, trong những đường cong to lớn của những mái nhà và ống khói, và trong những dãy nhà bằng đá bao quanh nó như một sợi dây chuyền.

Tên cướp cưỡi ngựa đi vào trong bóng của một trong những cây sồi to tướng cách ngôi nhà khoảng hai trăm yard.

“Cô có thể tìm được đường từ đây không?” hắn hỏi.

Để trả lời, Serena trượt xuống khỏi lưng ngựa. Rồi nàng vuốt thẳng áo, khoác lại khăn quàng sát hơn quanh người và đưa bàn tay ra.

“Xin cảm ơn ông với tất cả trái tim tôi,” nàng nói. “Tôi ước gì có thứ gì đó tôi có thể tặng cho ông để thể hiện lòng biết ơn của mình, nhưng than ôi, tôi chẳng có gì bên mình cả.”

“Dịch vụ mà tôi đã có thể đưa cho cô, như nó là thế, là của cô, và tôi rất sẵn lòng,” tên cướp đáp lại.

“Vậy thì cảm ơn ông, thưa ông, vì đã là một quý ông thực sự của đường phố.”

Hắn cười thầm với lời nói đùa của nàng và cúi xuống, nâng bàn tay nàng lên môi.

“Cẩn thận nhé, quý cô. Lần khác một chuyến hành trình thế này có lẽ không kết thúc vui vẻ như vầy đâu.”

“Tôi thực sự sẽ rất cẩn thận,” Serena nói, “và nếu không quá táo bạo, liệu tôi có thể nói điều tương tự với ông không – hãy cẩn thận, thưa ông hề, và Chúa phù hộ ông.”

Nàng quay đi khi nàng nói và bắt đầu vội vã đi về phía ngôi nhà.

Nàng nhận thức rất rõ rằng tên cướp đã mạo hiểm khi đến Mandrake quá gần và nàng không mong muốn làm cho hắn gặp nguy hiểm bằng việc giữ hắn lại để nói chuyện lâu hơn cần thiết. Nàng đã đi một chút khi nàng quay nhìn lại. Hắn vẫn đứng đó nhìn nàng đi, gần như không thể nhận diện được trong bóng cây, nhưng nàng có thể nhìn thấy hắn ở đó, gương mặt hắn trăng trắng trong bóng tối. Nàng vẫy tay với hắn và rảo bước nhanh.

Khi nàng ra đến con đường trải sỏi, nàng bước chậm lại. Giờ nàng đột nhiên nhận ra mình vô cùng mệt mỏi. Nàng cũng lạnh cóng nữa. Rượu của tên cướp đã từng hồi sinh nàng ngay tức khắc, nhưng giờ hiệu quả của nó hết rồi và nàng cảm thấy không chỉ lạnh, mà còn cứng nhắc và thâm tím. Cánh tay nàng đau nhói, và liếc nhìn xuống, nàng có thể thấy những dấu bầm đen nơi những ngón tay của Ngài Wrotham ấn vào, và trên ngực nàng vẫn còn mấy giọt máu khô từ vết xước bởi nút áo của ông ta.

Nàng đi vào sân trong của Mandrake và bước thẳng đến cổng chính. Nàng mơ hồ nghĩ rằng sẽ khôn ngoan hơn nếu đi vòng qua ngôi nhà và kiếm một lối vào nào ít quan trọng hơn, nhưng nàng quá mệt nên nàng thấy không thể nào buộc mình lê bước đi nhiều hơn nữa. Ngoài ra, rất có khả năng là những cánh cửa vào vườn đã bị khóa vào giờ giấc muộn như thế này.

Khi nàng đến cổng chính, nàng thấy có một cỗ xe đang đợi bên ngoài và những vị khách đang bước xuống bậc thềm. Hai người bước vào trong xe, một người hầu vội vã cuốn lại tấm thảm lông và rồi khi cửa xe đóng sầm lại, những con ngựa bắt đầu khởi hành, Serena bước vào trong nhà. Nếu những đầy tớ có nhìn nàng, nàng cũng chẳng quan tâm.

Sảnh lớn hiện đang trống vắng đầy nhân từ. Nàng vội bước lên cầu thang, vịn tay vào lan can và bước lên nhanh hết mức mà sự mệt mỏi của nàng cho phép. Trong ánh sáng của ngọn đèn treo, nàng biết rõ rằng nàng hẳn trông kỳ cục lắm. Giờ nàng có thể nhìn thấy chiếc áo dài trắng mới của mình nhàu nhĩ và dơ bẩn, đường đăng ten viền cổ áo đã biến thành những mảnh ren rách lộn xộn. Nhưng lúc này nàng cũng chẳng màng.

Nàng có một suy nghĩ và chỉ một suy nghĩ là đến phòng nàng, tìm nơi trú ẩn và nghỉ ngơi với sự an ủi dịu dàng bằng sự hiện diện của Eudora. Sau đó, nàng kiệt sức nghĩ, nàng sẽ đối mặt với nữ hầu tước. Sau đó nữa, sẽ có những màn kịch và buộc tội lẫn nhau, nhưng giờ tất cả có thể chờ, có thể hoãn lại cho đến khi cơ thể nàng được nghỉ ngơi và nàng có thể tìm thấy chút ấm áp để đẩy lùi cơn lạnh giá mà gần như đang làm nàng tê liệt.

Cánh cửa phòng khách mở ra. Tiếng cười đột ngột bùng ra cùng với những giọng nói và tiếng nhạc đến từ phòng tranh dài. Serena bước nhanh hơn một chút, nhưng với nàng cầu thang có vẻ không hề có kết thúc. Quả là một nỗ lực để leo lên từng bậc thang. Nàng chỉ sợ rằng nàng có thể thình lình chạm phải ai đó trên đường đi. Nàng không mong gặp Isabel, người mà không nghi ngờ gì sẽ hỏi những câu hỏi rắc rối, hoặc Nicholas, người có lẽ cảm thấy rằng đủ thân thuộc để anh có thể yêu cầu nàng một lời giải thích.

Ngài Wortham đã thất bại trong kế hoạch bất chính bắt cóc nàng. Đó là tất cả vấn đề và thậm chí suy nghĩ gặp phải nữ hầu tước cũng mờ dần thành vô nghĩa bên cạnh cảm giác nhẹ nhõm hoàn toàn khi nhận ra rằng nàng đã trở lại Mandrake.

Nàng lên đến bậc thang cuối cùng và xoay về phía cầu thang nhỏ hơn dẫn nàng đến tầng hai. Rồi khi nàng bước, kéo lê bàn chân trong sự kiệt sức hoàn toàn, nàng nhận ra có ai đó đang đi đến từ hướng đối diện. Nàng cúi đầu xuống, xoay sang một bên trong một hành động bản năng nhằm hy vọng thoát khỏi việc bị nhận ra. Nhưng vài bước tiếp theo buộc nàng nhìn thấy người đang đến gần. Nàng hầu như đã nhận ra người đó trước khi mắt nàng quay đi, vì cái gì đó bên trong nàng đã nói cho nàng biết sự thật.

Ánh sáng từ những ngọn nến đặt trong những hốc treo tường mạ vàng để lộ ra biểu hiện trên gương mặt hầu tước. Serena nghĩ nàng chưa bao giờ nhìn thấy anh quá khó chịu và lạnh lùng đến thế, và dường như với nàng, anh cũng đang trở nên quá to lớn không thể đo lường được.

Anh vượt hẳn so với nàng làm nàng thấy mình quá nhỏ bé và hoàn toàn bất lực. Nàng đã nghĩ đến những người khác khi bước lên lầu, nhưng giờ nàng biết với một sự tin chắc chợt hiện ra từ tận đáy lòng rằng chính Justin là người nàng muốn tránh hơn bất cứ ai khác. Sâu trong lòng nàng một câu hỏi cứ day dứt mãi không rời suốt thời gian nàng cưỡi ngựa về nhà, một câu hỏi nàng không thể cho phép mình trả lời chính xác ngay cả là trả lời trong đầu mình. Giờ nàng không thể chối bỏ là nó đã ở đó. Nó nhảy ra khỏi nàng, viết rõ ràng như thể được khắc sâu trên mỗi bức tường.

Có phải Hầu tước đã dự tính trước việc Ngài Wortham bắt cóc nàng không? Có phải anh muốn thoát khỏi nàng không? Có phải anh hài lòng khi vấn đề tương lai của nàng được giải quyết mà không cần phải làm cho anh lo lắng không?

Thậm chí khi những câu hỏi xoắn vào nhau, thậm chí khi chúng dội lên dữ dội trong lồng ngực Serena, nàng cũng biết rằng chúng hoàn toàn sai và không có cơ sở. Thực tế chúng thậm chí đã không nên tồn tại bởi vì, bất kể điều gì khác nàng cảm nhận về anh, nàng biết rằng Hầu tước Vulcan là người trọng danh dự và anh sẽ không hạ thấp niềm kiêu hãnh hay lòng tự trọng của mình để theo đuổi những phương thức kiểu như thế, tuy nhiên chúng có thể mang lại cho anh nhiều lợi ích về mặt cá nhân.

Và giờ họ đối diện với nhau. Anh đang nhìn xuống nàng, nhìn chăm chú, Serena cảm thấy, anh nhìn thấy cả từng chi tiết trên mái tóc rối tung vì gió của nàng, và chiếc áo dài bị xé rách của nàng. Theo bản năng, bàn tay nàng đưa lên ngực, nâng cổ áo lên cao hơn một chút, kéo chiếc khăn quàng với những ngón tay run rẩy vòng quanh bờ vai trần.

“Cô đã ở đâu?”

Giọng hầu tước rất gay gắt, quá gay gắt đến nỗi làm nàng giật mình, vì nàng chưa bao giờ nghe thấy anh nói bằng cái giọng như thế trước đây. Nàng nhìn anh nín lặng. Nàng muốn nói, nhưng bằng cách nào đó từ ngữ không thể thoát ra khỏi môi nàng.

“Tôi đã đi tìm cô,” anh nói khi nàng không trả lời. “Mẹ tôi bảo tôi rằng tối nay cô mệt. Tại sao cô ở đây? Tại sao cô quá xộc xệch như thế?”

Nàng vẫn không thể trả lời anh. Nàng không thể tưởng tượng chuyện gì đã xảy đến với nàng; nàng chỉ biết rằng sự gay gắt trong giọng nói của anh dường như đã lấy đi hết sức lực của nàng, làm cho nàng yếu ớt và đột nhiên muốn khóc.

“Vậy cô sẽ không trả lời tôi.”

Giọng anh rung lên vì giận dữ, và đột ngột anh bước tới, nắm chặt lấy vai nàng bằng cả hai tay.

“Cô đã ở với ai?” anh cật vấn. “Ai đã có đặc quyền làm rối tóc cô? Là do sự quyến rũ của ánh trăng, tôi cho là thế, và cô không thể giữ mình ở trong nhà. Cô cũng giống như những người khác, đầy dục vọng vì bị kích thích, và tôi sẽ không đánh cược cuộc đời mình rằng cô khác họ. Nhưng cô vẫn im lặng; chúng ta hãy xem người hào hoa nào đã có vinh dự hộ tống cô.”

Bàn tay anh nắm giữ quá mạnh, và Serena, đang nhìn lên khuôn mặt anh, sợ hãi vì sự giận dữ của anh. Có một tia sáng đằng sau đôi mắt anh và miệng anh cong lên đầy khinh miệt.

“Nào, trả lời tôi đi,” Ngài Vulcan tiếp tục. “Hay là cô quá xấu hổ đến nỗi không thể nói được? Có phải là ông anh họ Nicholas của cô là người mà cô đã trốn ra để bí mật gặp gỡ trong một lùm cây khuất mắt nào đó? Hay đó là Ngài Wortham? Khiếp thật, nên cô sẽ không nói cho tôi biết đâu phải không. Có lẽ những chuyện yêu đương như thế tốt nhất là nên được khoá kín trong trái tim của một người trinh nữ.”

Anh nói đầy điên tiết và rồi cũng đột ngột như khi anh chộp lấy vai nàng, anh thả nàng ra.

“Chúc cô ngủ ngon, cô Staverley,” anh nói, có quá nhiều sự khinh bỉ trong giọng nói của anh đến nỗi Serena cảm thấy như có một ngọn roi vừa quất lên người nàng.

Khi anh thả nàng ra, nàng loạng choạng. Trong một thoáng nàng gần như mất cân bằng và rồi nàng ngã vào tường, nàng phải giơ hai tay ra để giúp mình khỏi ngã. Khi nàng làm vậy, chiếc khăn quàng tuột khỏi vai nàng, lớp viền đăng ten rách của chiếc áo rơi thấp xuống khuôn ngực trắng trẻo, làm lộ ra vết xước to đỏ tươi mà chiếc cúc áo của Ngài Wortham đã tạo ra. Ngay khi quay gót, Hầu tước nhìn thấy nó và chết đứng.

“Em bị thương? Ai dám làm điều ấy?”

Giọng anh thay đổi. Vẻ chỉ trích cay đắng nhường chỗ cho một nửa hoảng hốt, một nửa quan tâm. Trong thoáng chốc, Serena đứng đó, hai cánh tay tựa vào tường, hai vai rũ xuống, không quan tâm đến việc mình trông ra sao hay mình nhìn như thế nào. Nàng đang chiến đấu với cơn choáng váng bất ngờ đang đe dọa chế ngự nàng; và rồi đầy quả quyết, với một sự can đảm không biết từ đâu đến, nàng buộc mình lại nhấc đầu lên.

“Tôi sẽ… đi nghỉ, thưa ngài,” nàng nói, giọng nàng nhỏ xíu.

Nhưng anh chặn đường nàng.

“Không cho đến khi em cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra?” anh nói, “tôi không muốn bắt buộc em, nhưng tôi phải biết, Serena.”

Anh nói gấp rút, cơn giận của anh đã đi đâu mất, chỉ còn một sự dịu dàng trong cách anh gọi tên nàng.

“Nó là về… không, không có gì quan trọng,” Serena đáp.

“Quan trọng với tôi,” anh cương quyết. “em bị thương, và…”

Anh bật lên xuýt xoa, vì anh đã nhìn thấy những vết thâm trên cánh tay nàng.

“Serena, cho tôi biết sự thật,” anh kêu lên. “Ai đó đã dám làm hại em. Em không thể giấu diếm điều đó với tôi được.”

“Tôi chẳng có gì để nói hết, thưa ngài… không phải bây giờ… có lẽ ngày mai, có lẽ không bao giờ… tôi không muốn nói về việc đã xảy ra… tôi chỉ muốn… đi ngủ.”

Đôi môi Justin mím chặt báo điềm gở.

“Cô thích tôi tin rằng cô thích thú với nỗ lực của mình, một nỗ lực mà ai cũng có thể phán xét bằng dấu vết trên ngực cô và tình trạng chiếc áo của cô hơn phải không.”

“Thích thú nó?”

Cuối cùng Serena đã bị chọc tức. Nếu Justin có thể giận dữ, nàng cũng có thể giận dữ.

“Như trước tôi đã nói, ánh trăng hẳn nhiên là đủ khả năng thuyết phục để dụ dỗ cô vào trong vườn.”

“Dụ dỗ tôi! Đó thật sự là những từ đúng đấy,” Serena hét lên. “Và tôi đã bị dụ dỗ như thế nào, thưa ngài? Bởi một trò lừa gạt. Một trò lừa gạt dành cho tôi bởi tên của mẹ ngài và bởi những người hầu của mẹ ngài. Tôi được báo là con chó của tôi gặp tai nạn, và khi tôi chạy ra khỏi nhà, tôi thấy…”

Nàng ngập ngừng và đột nhiên cơn giận dữ của nàng biến đi đâu mất và thay thế bằng cơn lũ nước mắt tràn ngập gương mặt nàng.

“Ôi, nhưng tại sao tôi lại nói về nó?” nàng nói, giọng nàng vỡ vụn. “Tôi đã phải chịu đựng sự sỉ nhục vì bị bắt cóc vẫn chưa đủ sao? Vì bị chạm vào và bị hôn bởi người đàn ông mà tôi vô cùng ghê tởm hơn bất cứ ai trên thế giới? Vẫn chưa đủ sao khi tôi về đến nhà bị thâm tím và kiệt sức chỉ để nghe ngài đe dọa và xúc phạm với những suy đoán đáng hổ thẹn là tôi hẳn đã rất thích thú? Tôi ghét ngài! Ngài đi đi và hãy để tôi một mình! Để tôi lại một mình, tôi yêu cầu ngài đấy!”

Nàng giậm chân và rồi chẳng hiểu sao bị mất kiểm soát lần thứ hai. Nàng vùi mặt vào bàn tay, hai vai rung lên trong tiếng nức nở. Rồi đột nhiên nàng thấy mình trong vòng tay Justin. Anh nâng nàng lên như thể nàng là một đứa bé, và nàng quá kinh ngạc nên chấp nhận mà không làm gì cả. Nàng úp mặt mình vào vai anh và tiếp tục khóc.

Anh mang nàng theo dọc theo hành lang, lên lầu, hướng về phòng nàng. Dù đau khổ và suy sụp, Serena vẫn nhận thức rõ ràng về sức mạnh to lớn của anh, về cảm giác an toàn êm ái đến từ việc nàng được ôm sát như vậy. Nhưng nàng không thể ngừng khóc cũng như nàng không thể ngăn cản cơn thuỷ triều khỏi tràn bờ. Rất lâu sau, các cảm xúc của nàng cũng dịu đi và kềm chế lại được. Tất cả những đau đớn, cô đơn và sợ hãi nàng đã cảm thấy từ khi nàng đến Mandrake giờ được phóng thích trong cơn bão của sự bất hạnh.

Những khiếp sợ và kinh hoàng đã vây quanh nàng từ khi nàng nhìn thấy tên buôn lậu chết, sự ghê tởm những trò của Ngài Wortham, trộn lẫn và hoà vào những đau đớn cực độ mà chỉ có thể tìm thấy sự khuây khỏa trong sự sụp đổ của khả năng tự chủ. Khá là kỳ lạ, nàng gần như cảm ơn Chúa vì đã có thể khóc, giấu mặt vào vai Justin, và biết không mất hết tinh thần khi cảm thấy lớp vải áo khoác dày của anh ướt đẫm nước mắt nàng.

Cửa phòng ngủ của nàng mở tung. Anh mang nàng vào và đặt nàng xuống giường rất dịu dàng. Khi nàng cảm thấy anh buông nàng ra, nàng khẽ kêu lên như tiếc nuối.

Rồi khi anh đứng nhìn xuống nàng, nàng xoay đầu đi khỏi anh, giấu mắt nàng sau những ngón tay.

“Đó là Wortham, phải không?” anh hỏi.

Giọng anh lặng lẽ và rất dữ tợn.

Nàng không trả lời, sau một lúc anh nhắc:

“Em phải trả lời tôi, Serena.”

“Phải, là ông ta,” nàng nói, ngoan ngoãn như một đứa trẻ, “nhưng tôi đã trốn thoát khỏi ông ta nhờ một tên cướp đường và là người đã mang tôi về đây… trên lưng ngựa. Đó là một trò cười hay ho… chỉ là tôi.. tôi không thể cười được.”

Nước mắt nàng lại chảy, nhưng nàng biết rõ Justin đang đứng nhìn xuống nàng. Rồi đột ngột anh quay đầu. Eudora đang đứng ở ngưỡng cửa.

“Chăm sóc cô chủ của bà cẩn thận,” anh nói đầy uy quyền, rồi đi khỏi.

Serena nghe thấy tiếng bước chân anh nhanh nhẹn đi xuống hành lang, nàng lắng nghe cho đến khi không còn nghe thấy nữa.

Bình luận