Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Sự Trả Thù Ngọt Ngào

Chương 15

Tác giả: Mary Balogh

Charity bắt đầu nhận ra mức độ sai lầm mình đã phạm phải. Cô đã thản nhiên đồng ý một cuộc hôn nhân giả dối chỉ vì tiền và sự an toàn. Cô đã phạm một tội lỗi khủng khiếp. Em cứ nghĩ chị là một kẻ đào mỏ. Câu nói của Charles cứ bám vào theo cô cả ngày hôm nay. Cô đã kết hôn với ý nghĩ rất ngu ngốc rằng những cảm xúc của mình sẽ không bị ảnh hưởng trong mấy tuần lễ của cuộc hôn nhân tạm bợ, rằng nó cũng giống như cô làm gia sư một thời gian ngắn. Nhưng cô đả nảy sinh tình cảm với hầu hết những người ở Enfield.

Và bây giờ cô biết mình sắp phải chịu đựng hình phạt tàn khốc cho tội lỗi và sự ngu ngốc của mình. Tình cảm của cô đã lún quá sâu theo hướng riêng tư hơn là nỗi lo lắng cho một gia đình đang sống trong địa ngục do chính họ tạo ra.

Cô đã nếm trải sự gần gũi tột bực trong đêm tân hôn và một lần nữa vào đêm qua. Nhưng có lẽ do cô quá ngỡ ngàng trước cảm giác về thể xác trong những lần đó nên không cảm thấy trọn vẹn tác động của nó lên trái tim mình. Nhờ nụ hôn ở bên hồ cô mới bàng hoàng hiểu ra. Nó quá đỗi ngọt ngào, khác hẳn với những gì cô trông đợi. Cô đã trông đợi niềm đam mê, song lại nhận được sự âu yếm dịu dàng. Cô chẳng bao giờ nghĩ sự âu yếm có thể gắn với Hầu tước Staunton nếu không phải chính cô đã trải nghiệm nó trong vòng tay anh và cảm thấy nó trong nụ hôn của anh. Đôi môi anh thậm chí còn run rẩy trêu môi cô.

Charity không mơ mộng khi họ bước lên bãi cỏ trở lại nhà. Cô biết cái gì đang chờ mình phía trước, bảo đó là một viễn cảnh đầy đe dọa còn là nhẹ. Nhưng còn có tối nay. Và dường như tối nay mọi chuyện đều có thể xảy ra. Một buổi tối nhiệm màu, tách rời hiện thực. Thế cho nên cô đã đưa ra một đề nghị khá bốc đồng, là anh hãy tới thư viện cùng cô và đợi cô ở đó.

Nhưng phép nhiệm màu cũng đang hiện diện, ở một nơi khác.

Đột nhiên cô dừng bước, siết chặt tay chồng.

“Ngài nhìn kìa,” cô nói. Cô có lẽ không cần lôi kéo sự chú ý của anh, nhưng cô cảm giác anh cũng đang trong tâm trạng hơi chếch choáng.

Cách ngôi nhà không xa, khuất sau một thân sồi to lớn, một chàng trai trong dạ phục sẫm màu đang đứng mặt đối mặt với một cô gái mặc váy dài trắng thanh nhã, đôi tay anh ta đặt trên eo cô gái, còn cô gái thì nghiêng mình về phía anh ta. Charity thấy họ xích lại gần nhau và hôn nhau. Đó là Charles và Marie.

“Hai đứa chỉ có chuốc lấy đau khổ mà thôi,” Hầu tước thầm thì, lại kéo cô đi tiếp. “Thằng bé là con trai công tước, nhưng nó chỉ là con thứ, khó mà được thay làm người thừa kế. Mà cô gái ấy được nhắm cho người có tước vị như thế. Cha cô ấy không đời nào cho phép đâu.” Giọng anh nghe buồn bã hơn là giễu cợt.

“Biết đâu có thể thuyết phục được ông ấy,” cô nói. “Charles là một chàng trai tuyệt vời. Theo em đoán hai cô cậu đó là bạn từ lâu và họ đẵ yêu nhau chừng một năm rồi. Có thể mọi chuyện cuối cùng sẽ tốt đẹp với họ.”

“Em là người lúc nào cũng tuyệt đối tin vào kết cục hạnh phúc vĩnh viễn của chuyện cổ tích nhỉ?” anh nhận xét, song giọng không hề mang ý chỉ trích.

“Không,” cô nói. “Ồ không, không phải thế.” Cô ước gì mình có thể tin được.

Họ đi nốt quãng đường còn lại trong im lặng. Khi họ tới thư viện, nó đang chìm trong bóng tối. Anh thấp một giá nến nhiều nhánh và quay lại nhìn cô, lông mày nhướng lên.

“Em không đi lâu đâu,” cô nói. “Ngài sẽ đợi chứ?”

“Tôi sẽ đợi,” anh đáp. Đôi mắt anh, chao ôi, chúng gần như làm cô hoảng sợ. Cô có thể nhìn sâu vào chúng.

Công tước đang thả bước quanh phòng vũ hội giữa các quan khách, thái độ thân mật nhã nhặn. Charity bước tới bên cạnh ông trong lúc ông đang trò chuyện với mấy người hàng xóm – cô chỉ nhớ được vài cái tên dù lúc đón khách cô đã chú ý cẩn thận. Cô quàng tay ông, mỉm cười với ông và với họ, đợi đến khi cuộc trò chuyện kết thúc.

“Chà, con yêu,” ông nói. “Có vẻ như con đã cầm chắc chiến thắng

“Cha,” cô nói, “hãy tới thuu viện với con nhé?”

Ông nhướng đôi mày kiêu ngạo lên.

“Xin cha!” cô nói. “Chuyện này quan trọng lắm.”

“Thật sao?” ông hỏi lại. “Quan trọng đến mức phải kéo ta ra khỏi các vị khách ư? Nhưng được thôi, ta nghĩ mình sẽ không vắng mặt quá lâu.”

Tim Charles đập thình thịch khi hai người rời khỏi phòng vũ hội đi đến thư viện. Cô luôn thích đâm đầu vào rắc rối và lôi kéo người khác làm điều tương tự. Có lúc cô thành công, có lúc ngược lại. Nhưng cô không nghĩ mình từng xử trí một vấn đề nào tầm cỡ thế này. Nếu cô đang làm chuyện hoàn toàn sai lầm thì sao? Nếu cô đang gây ra thảm họa thì sao? Song có lẽ mọi chuyện đã quá tồi tệ rồi. Cô khó mà làm chúng trầm trọng hơn được nữa.

Chồng cô đang đứng xoay lưng lại bên cửa sổ. Anh không cử động hay nói năng gì khi cô đi vào cùng cha anh. Anh chỉ mím môi lại. Công tước cũng chẳng nói chẳng rằng và ngoài việc thoáng khựng lại nơi ngưỡng cửa thì ông không có vẻ gì là ngạc nhiên.

“Cha,” cô nói. “Cha hãy ngồi đi! Chỗ cạnh lò sưởi đây ạ. Con nghĩ nó thoải mái hơn là ngồi sau bàn. Con mang chút đồ uống cho cha nhé!”

Ông ngồi xuống chiếc ghế cô chỉ, điềm tĩnh nhìn con trai rồi nhìn cô. “Không cần đâu,” ông nói. “Con có thể giải thích việc quan trọng này là ở thế nào được rồi đấy.”

Cô đứng cạnh ghế ông và đặt nhẹ bàn tay lên vai ông. “Anthony,” cô nói, “hai ngày trước ngài đã đưa em về đây với ý đồ duy nhất là làm tổn thương cha ngài và phá vỡ mọi hy vọng, mọi kế hoạch của ông. Ngài đã cố tình cưới người phụ nữ địa vị kém xa ngài và phẩm giá hoen ố vì đã đi làm để kiếm sống.”

“Tôi đã không giấu em những ý đồ của tô

“Và, thưa cha,” cô nói, “hôm qua và hôm nay cha đã tỏ ra trìu mến với con nhằm mục đích duy nhất là chọc tức Anthony. Điểm mấu chốt trong kế hoạch của cha là sơi dây chuyền ngọc topaz, cha đã đưa nó cho con tối nay để khiến con trai cha nổi giận.”

“Món quà ấy vẫn là của con,” ông nói. “Ta không lấy lại.”

“Cả hai người đều đã thành công mỹ mãn,” cô nói. “Con phải thừa nhận là mình cũng bị tổn thương khi ở trong kế hoạch, nhưng con không định than phiền. Cả hai người đều thành công như ý muốn. Tuy nhiên, cả hai đều đã bị tổn thương nặng nề.”

“Em nhìn nhận tình huống bằng trái tim mềm yếu của em rồi,” Hầu tước nói. “Công tước và tôi không có những trái tim mềm yếu. Tôi ngỡ rằng chúng tôi còn không có trái tim nữa kia.”

“Tại sao ngài chọn biện pháp trả thù đặc biệt này?” cô hỏi anh. “Ngài có nhiều cách khác mà? Ngài có thể không về Enfield. Ngài cũng có thể về nhưng từ chối kết hôn với tiểu thư Marie. Cả hai cách đều có thể chứng tỏ cho cha ngài thấy rằng ông không có quyền điều khiển cuộc sống của ngài. Sao ngài lại chọn một biện pháp quyết liệt như thế?”

Trong một lúc lâu anh không trả lời. Đôi mắt anh hết đi từ cô sang cha anh rồi ngược lại. Rồi một nụ cười nửa miệng lạ lùng nở trên khóe môi anh.

“Bởi vì những đời Công tước Withingsby và người thừa kế chỉ có một nhiệm vụ quan trọng nhất là cưới một phụ nữ môn đăng hộ đối,” anh đáp, “bất chấp ý muốn của cô dâu chú rể. Nếu anh ta đã được chọn vợ từ lúc mới sinh, thì anh ta sẽ lấy cô ấy cho dù cô ấy căm ghét anh ta, dù cô ấy đã đặt trái mình nơi khác. Một hôn nhân thích hợp, một dòng giống thừa kế thích hợp, là quan trọng nhất. Thế nên tôi đã lấy em, phu nhân, một phụ nữ đã phản hồi quảng cáo tìm nữ gia sư của tôi. Ồ đúng thế, thưa ngài. Đấy chính là khởi nguồn câu chuyện.”

Charity cảm thấy vai Công tước cứng lại dưới tay cô trước cả khi con trai ông dứt

“Và cha, thưa cha,” cô nói, “tại sao cha chọn đưa con chuỗi ngọc topaz, trong vô số những đồ trang sức cha có?”

Giống con trai, ông không trả lời ngay mà im lặng khá lâu. “Đó là món quà cưới ta tặng bà ấy,” cuối cùng ông nói, rồi lại im lặng lâu gần bằng lần đầu. “Món quà tình yêu của ta. Bà ấy đã hắt hủi tình cảm của ta hơn hai mươi năm, chỉ lạnh lùng mà thực hiện bổn phận, và trao hết tất cả sự nồng ấm, yếu mềm, cho những đứa con của bà ấy – nhất là đứa con cả. Bà ấy đã đưa món quà của ta cho nó trước khi chết, và vì thế ta đã đánh nó. Ta chưa bao giờ đánh bà ấy, cũng sẽ chẳng khi nào làm thế nếu bà ấy có sống thêm hai mươi năm nữa mà vẫn lạnh nhạt với ta. Tối nay một lần nữa ta đánh nó bằng cách tặng món quà ấy cho vợ nó, vì trước mặt vợ mà nó ra mặt khinh thường ta.”

“Ông không bao giờ hiểu hết ý nghĩa của từ yêu,” Hầu tước nói.

“Đồng ý với anh,” cha anh đáp. “Thế ra, con yêu, con đã tìm cách đưa chúng ta đến đây, hai cha con ta, để bọn ta có thể lầm bầm xin lỗi nhau và trở nên yêu thương hòa thuận trong mấy ngày còn lại của đời ta hả.”

Phải, đó là hy vọng của cô. Nhưng dưới giọng nói lạnh lùng ngạo mạn của Công tước nó nghe mới ngu ngốc làm sao.

“Tôi đã bảo em không thể có chuyện chúng tôi ôm hôn nhau và làm lành mà,” Hầu tước nói. “Em đúng là quá đa cảm, em yêu.”

“Nữ Công tước là căn nguyên của tất cả chuyện này,” cô nói. “Cả hai người đều yêu bà. Và kết quả là cả hai đâm nhau ghét nhau – hoặc cho rằng như thế.”

Hầu tước cất tiếng cười. “Ông ta không yêu mẹ tôi,” anh nói. “Tất cả những gì ông ta làm là giữ rịt bà ở đây trong khi bà thích đi thăm thú London và những suối nước khoáng. Tất cả những gì ông ta làm là chất lên bà gánh nặng sinh nở mỗi năm, bà chỉ biết khóc với tôi. Bà không là gì với ông ta ngoài một phụ nữ cùng địa vị và dòng dõi để sinh con cho ông ta đến khi nào không sinh được nữa thì thôi. Xin lỗi em vì tôi phải nói năng huỵch toẹt như vậy.

Công tước hếch lên và đôi mắt ông nheo lại. “Bà ấy đã tước đi tuổi thơ và tuổi trẻ của anh,” ông nói. “Bà ấy đã tạo tảng đá nặng nề từ sự miễn cưỡng hay có thể là bất lực khi gắng thích ứng với một cuộc sống hôn nhân sắp đặt. Rồi bà ấy tròng nó lên cổ con trai mình. Cuộc hôn nhân của bà ấy và những gì xảy ra trong đó nên là chuyện của bà ấy – và của ta, chứ đừng nên là nỗi bận tâm của những đứa con. Nhưng bà ấy đã chuyển nó cho anh. Cuộc sống của anh đã bị u ám bởi những hòi hỏi tình thương của bà ấy.”

“Một tình cảnh đáng buồn,” Hầu tước nói, “khi một phụ nữ chỉ có thể dồn tình yêu và sự thấu hiểu cho những đứa con của mình.”

“Đáng buồn cho con cái bà ấy,” Công tước tán thành. “Nhưng cho đến nay, ta chưa từng nói một lời phê phán cung cách của bà ấy và sẽ không bao giờ nói thêm lời nào nữa. Bà ấy là nữ Công tước của ta, là vợ ta – không có mối quan hệ nào riêng tư hơn thế, anh Staunton. Nếu có lúc nào anh lại mở miệng chỉ trích vợ mình, như là tối nay, thì anh không chỉ là thằng ngốc, mà còn là kẻ không có danh dự.”

Họ nhìn nhau chằm chằm, cứng nhắc, lạnh lùng, không ai nhường ai .

“Con nghĩ,” Charity lên tiếng, “chúng ta phải trở lại vũ hội thôi. Con thấy có ở đây thêm cũng sẽ chẳng có kết quả gì cả. Con xin lỗi vì đã làm cho cuộc sống của hai người càng trở nên tệ hơn. Nhưng có lẽ mỗi người sẽ nhớ đến nỗi đau khổ và tình thương của người kia.”

“Tôi cho rằng,” Hầu tước nói, “ngài nên lui về phòng ngủ hơn là tới phòng vũ hội. Vợ tôi và tôi sẽ đảm nhận vai trò chủ nhà ở đó. Tôi có thể đưa ngài lên gác chứ?”

Cha anh lạnh lùng nhìn anh. “Anh có thể rung chuông gọi người hầu của tôi,” ông nói.

Hầu tước rung chuông và tất cả cùng chờ đợi trong im lặng đến khi người hầu tới đưa ông về giường. Công tước trông u buồn và mệt mỏi, dựa hẳn vào vai tên hầu. Charity hôn lên má ông trước khi ông đi khỏi

“Chúc cha ngủ ngon,” cô nói.

Chồng cô không cùng cô trở lại phòng vũ hội ngay. Sau khi cha anh đi mất, anh khiến cô bất ngờ bằng cách nhấc bổng cô lên trông một cái ôm mãnh liệt đến nghẹt thở. Rồi anh tìm đến miệng cô và hôn cô với sự đam mê mà cô đã mong đợi lúc ở bên hồ.

“Một cô chuột nhỏ thích làm chuyện lớn lao,” anh nói, nới lòng vòng ôm, “với đầu óc trên mây và chân trong cát lún.”

Gương mặt anh đanh lại, nhưng giọng nói thì thật dịu dàng. Vậy mà cô cứ tưởng rằng sẽ phải nghe một trận la mắng chứ.

“Chúng ta phải ra tiếp khách thôi”, cô nói.

“Đúng vậy,” anh chìa tay ra và nghiêng đầu lịch sự với cô, rõ ràng là không có ý giễu cợt.

***

Giờ thì anh càng phải rời khỏi Enfiled hơn bao giờ hết. Ngày mai, thật sớm. Sắp sang ngày mai rồi. Vậy mà anh còn chưa ra lệnh cho tên hầu của mình cũng như cô hầu của cô đóng gói hành lý. Lúc vũ hội sắp kết thúc thì đã quá muộn để ra những mệnh lệnh khắc nghiệt như vậy cho người hầu. Dù sao anh cũng không thể khởi hành quá sớm được. Anh muốn chào tạm biệt Charles, Marianne, Augutsa, và cả Will. Lần này anh sẽ không âm thầm bỏ đi nữa. Anh cũng muốn cáo từ cha anh.

Hầu tước đi đi lại lại trong phòng ngủ của mình, rồi dừng bước và nhắm nghiền mắt. Có lẽ mỗi người sẽ nhớ đến nỗi đau khổ và tình yêu thương của nhau, cô đã nói thế. Món quà tình yêu ta tặng bà ấy, lời cha anh nói về chuỗi ngọc topaz. Mẹ anh luôn tuyên bố rằng Công tước là kẻ lạnh lùng từ trong tim. Bà đã nói thẳng như thế về chồng mình với con trai. Bà đã lầm sao? Bà có biết mình đã lầm không?

Anh đã quyết định qua đêm một mình, nhưng nỗi ham muốn vợ cứ gặm nhấm anh. Anh không tin mình có thể qua được đêm nay mà không có cô. Một khi họ về London, một khi anh đã cho cô cuộc sống mới, anh sẽ phải sống thi trong quãng đời còn lại. Nhưng đêm nay thì khác.

Anh cảm thấy quyết tâm của mình đang trượt đi. Có lẽ anh sẽ bám chắc được nó. Staunton nghĩ, nếu nỗi ham muốn chỉ là tình dục. Nhưng không phải thế.

Anh gõ thật nhẹ lên cánh cửa của phòng vợ mình và thận trọng đẩy nó ra. Nếu cô đã ngủ, anh sẽ để cô ngủ yên. Còn một chuyến hành trình dài phía trước. Cô cần được ngủ.

Ban đầu anh không trông thấy cô, anh chỉ thấy chăn trên giường đã kéo xuống mà không có cô ở đó. Cô đang đứng bên cửa sổ, tấm chăn choàng trên vai che khuất sắc trắng của áo ngủ. Cô ngoái đầu nhìn lại.

“Em không ngủ được à?” anh hỏi, bước về phía cô.

Cô lắc đầu. “Có phải em đã làm chuyện sai lầm?”

“Không.” Anh cầm lấy hai bàn tay cô, ủ ấm chúng trong tay mình. Chúng lạnh như hai tảng băng. “Và em không được trách mình vì đã không thành công. Em thấy đấy, đây không phải là chuyện cãi cọ vụn vặt. Những bất hòa giữa chúng tôi là thâm căn cố đế. Em đã cố gắng. Em không việc gì phải cảm thấy xót xa cho bất cứ ai trong gia đình này, chí ít là cho cha tôi và tôi, cả hai đều khiến em phát ốm. Dù sao, em cũng đã cố hết sức rồi. Cảm ơn em. Tôi sẽ luôn nhớ sự dịu dàng của em. Tôi tin là Công tước cũng thế.”

“Ông yếu lắm rồi,” cô nói.

“Đúng vậy.”

“Ngài yêu ông ấy.”

“Thôi bỏ qua đi,” anh nói. “Em bị lạnh rồi. Hãy lại giường với tôi nhé?”

“Vâng,” cô đáp. “Vâng, nhờ ngài.” Và cô dựa vào anh, xoay đầu ngả vào vào vai anh, người chùng xuống trong tiếng thở dài. Anh dám chắc cô đã mệt đến mức có thể ngủ

Nếu không cảm thấy sự kiệt sức của cô, thì anh đã làm tình với cô khi đưa cô về giường của mình, dù anh phải thừa nhận rằng anh cần cô đêm nay không phải vì ham muốn tình dục. Nhưng anh đã thấy nỗi mệt nhọc của cô, và đột nhiên lòng anh dậy lên mong muốn làm một điều gì đó cho cô để đền đáp những gì cô đã làm cho anh tối nay.

Anh kéo cô áp sát vào người mình, quấn chăn thật kín quanh cô, và hôn lên má cô.

“Ngủ đi,” anh bảo cô. “Tôi sẽ làm em ấm lên trong tức khắc. Cứ ngủ đi. Cấm em nghĩ đến chuyện đếm cừu hay chân của chúng đấy nhé.”

“Cừu,” cô thì thầm trong cơn ngái ngủ. “Chúng là ai?”

Có đã sắp ngủ đến nơi – và anh cũng vậy. Nhưng khoảng hai giờ sau, quản gia của cha anh bất thình lình xuất hiện trong phòng và đánh thức anh.

Hầu tước giật mình thức giấc, và theo bản năng kéo chăn trùm lên vai vợ. Cùng lúc ấy anh nhẹ nhõm nhớ ra cô không khỏa thân.

“Có chuyện gì?” anh hỏi khàn khàn và cảm thấy cô giật thót trong vòng tay anh.

“Tôi có gõ cửa, thưa ngài,” ông ta nói. Trong ánh sáng lúc rạng đông, Hầu tước thấy ông ta đã ăn vận đầy đủ, nhưng không chỉn chu đến hoàn hảo như mọi khi. “Là Công tước, thưa ngài.”

Hầu tước chẳng biết mình rời khỏi giường như thế nào. “Ông ấy bị ốm phải không?” Anh vừa khàn giọng hỏi vừa chộp lấy cái áo choàng đã ném lên lưng ghế trước lúc lên giường.

“Vâng, thưa ngài,” ông quản gia đáp. “Brixton nghĩ ngài nên qua, thưa ngài.” Brixton là người hầu của cha anh.

“Đã gọi bác sĩ chưa?” Hầu tước vừa thắt dây áo choàng vừa sải bước ra cửa. “Cho gọi ông ấy ngay lập tức – gọi cả ngài William, phu nhân Twynham ngài Charles. Còn Augusta thì cứ để cô ấy ngủ đã.”

“Vâng, thưa ngài.” Tiếng ông quản gia nghe có vẻ nhẹ nhõm như vừa cất được trách nhiệm khỏi vai.

Hầu tước vội vã rời khỏi phòng, quên không nghĩ đến vợ, người đã thức giấc trên giường anh.

Cha anh đã lên cơn đau tim. Lần này sẽ không qua khỏi. Ông đang hấp hối. Anh đã thấy rõ ràng điều ấy lúc lao phòng ông. Ông đang nằm trên giường, thở đứt quãng, mỗi hơi thở đều khó nhọc. Brixton đang dùng một miếng vải lớn quạt trước ngực ông, cố gắng đưa càng nhiều không khí vào cho ông càng tốt. Hầu tước chà xát hai bàn tay ông trong nỗ lực vô ích muốn làm một điều gì đó dù bản thân anh biết là vô vọng.

Thời gian trôi qua bao lâu cũng không hay. Marianne đã ở trong phòng, theo sát là Charles. Rồi Twynham cũng có mặt, rồi đến William, Claudia và Charity. Cuối cùng bác sĩ mới xuất hiện và tất cả lùi về một mé phòng quan sát trong lúc ông ta khám cho Công tước. Một lúc sau ông ta đứng thẳng lên và gửi cho họ một thông điệp không thể nghi ngờ bằng cách nhìn họ và khẽ lắc đầu.

Công tước Withingsby sắp chết.

“Gọi cô Augusta đi,” Hầu tước ra lệnh cho bà Aylward đang đứng ở ngưỡng cửa.

“Để em,” Charity nói. “Em sẽ đưa cô bé lên.”

Công tước vẫn đang thở rít từng cơn. Nhưng ông đã tỉnh. Đôi mắt ông mở ra.

“Đến lúc nói lời từ biệt rồi,” Hầu tước nói, tâm trí anh nhận ra rằng tất cả mọi người – gia đình anh, những người hầu, ông bác sĩ – đang trông chờ anh làm người chỉ dẫn. Công tước sắp chết. Anh đang hành động như người chủ gia đình. “William? Claudia?”

Họ bước đến bên giường, mặt Claudia trắng bệch, Will cũng không hơn gì. Rồi đến Marianne và Twynham, sau hai người đó là Charles. Hai ông bà già quản gia được nhận được một cái gật đầu thay lời từ biệt. đầu óc cha anh gần như đã tê liệt. Hầu tước vẫn biết đây là cuộc chia tay mà cha muốn – trang trọng và chuẩn mực, cái chết của ông giống như một nghi lễ được tổ chức chu đáo.

Charity đã trở lại, đem theo Augusta mặt tái nhợt vì sợ hãi. Cô bé níu lấy tay Charity, nép sát vào cô và giấu mặt đi khi Marianne định đón lấy. Thế là Charity đành phải dắt cô bé đến cạnh giường.

“Em hãy chào từ biệt cha đi,” Charity nhẹ nhàng bảo. “Ông đang nhìn em đấy, thấy không?”

“Tạm biệt ngài,” đứa trẻ thì thầm.

Nhưng Hầu tước và Charity có thể thấy bàn tay Công tước đang kéo chăn một cách yếu ớt.

“Ông muốn em hôn ông,” Charity nói. “Ông muốn em biết rằng ông yêu em và ông sẽ để em lại cho anh Anthony chăm sóc.”

Augusta phải kiễng chân lên mới nghiêng được qua giường để hôn lên má cha mình. “Con sẽ là một cô bé ngoan đối với anh Anthony, thưa ngài” cô bé nói. “Và con sẽ học hành chăm chỉ hơn.” Cô bé giấu mặt vào váy Charity.

“Cha,” Charity nắm lấy bàn tay run rẩy ấy trong tay mình. “Cha đã đối với con rất tốt. Con xin cảm ơn cha. Con sẽ luôn nhớ về cha.” Cô cúi xuống hôn lên trán ông và mỉm cười với đôi mắt ông. “Với lòng yêu thương,” cô đã thêm vào.

Rồi cô cúi xuống bế Augusta lên, và đi ra phòng ngoài.

Hầu tước bước đến đứng bên giường, hai tay nắm chặt sau lưng, nhìn xuống cha mình.

“Ra ngoài cả đi.” Tiếng thì thào khàn khàn và rời rạc, nhưng ai nấy đều nghe rõ.

“Có lẽ mọi người hãy đợi bên ngoài một lát,” Hầu tước nói, không rời mắt khỏi gương mặt

Tất cả đều im lặng nối gót nhau đi ra trừ Marianne, cô đang lẩm bẩm với Tuynham rằng cô là con gái lớn của Công tước mà bị anh trai đối xử như một người hầu.

Công tước Withingsby không phải người để người khác tự tiện chạm vào mình, và hiếm khi mời ai đó làm thế. Nhưng Hầu tước Staunton nhìn xuống bàn tay xanh xao yếu ớt đặt lên chăn và cầm nó lên. Nó lạnh ngắt dù lúc trước anh đã cố gắng làm ấm lên.

“Cha,” anh nói, cùng lúc ấy nhớ lại ý tưởng về cảnh tượng đa cảm bên giường lâm chung mà anh ta dẫn ra để chế nhạo vợ mình, “con luôn yêu cha. Nhiều đến mức không nói bằng lời. Nếu không yêu cha, con đã không thể ghét cha. Nhưng con yêu cha rất nhiều.” Anh nâng bàn tay ông lên môi.

Đôi mắt sắc bén và ngạo mạn của Công tước chợt sáng lên, nhìn lên từ gương mặt đã xám đi và dưới hàng mi trĩu nặng. “Con là con trai ta,” ông khó nhọc thốt ra. “Ta cũng giống như mẹ con, lúc nào cũng yêu con nhất. Rồi con sẽ có những đứa con của mình. Nữ công tước của con sẽ là người mẹ tốt và người vợ tốt. Con đã có sự lựa chọn may mắn. Các con sẽ yêu thương lẫn nhau. Ta ghen tỵ với con. Con không chọc giận được ta đâu.”

Ông không thể nói tiếp được nữa. Ông nhắm mắt lại. Con trai ông nhìn ông một lúc rồi quỳ xuống, gục đầu lên giường gần bàn tay ông và bật khóc. Anh cảm thấy mình ngu ngốc vì khóc cho người đàn ông anh căm ghét – và yêu thương, nhưng anh không thể ngăn được những tiếng nức nở đau đớn đang cào xé tâm gan. Và rồi bàn tay ấy giơ lên, đặt lên đầu anh. Nó nhúc nhích một lần, hai lần, rồi nằm im trong khi tiếng thở khọt khẹt vẫn tiếp tục.

Đấy là cái chạm của sự tha thứ, xá tội, cầu chúc, ban phúc và hàn gắn. Cái vỗ đầu của một người cha. Như một biểu hiện yêu thương. Hầu tước khinh thường những cảm xúc ấy cùng lúc để cho nó ngập tràn trong anh. Cha anh đã chạm vào anh bằng tình yêu thương.

Nhịp thở của ông thay đổi. Anh đứng dậy và băng ra cửa. Đã đến lúc gọi gia đình trở lại phòng. Họ có quyền chứng kiến thời khắc cuối cùng. Và thời khắc ấy sắp đến rồi.

Bình luận
× sticky