Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Sự Trả Thù Ngọt Ngào

Chương 17

Tác giả: Mary Balogh

Sau này, mỗi lần nghĩ lại, Công tước Withingsby lại thấy thật khó tin khi vợ anh đã bỏ anh đi ngay buổi chiều hôm đám tang cha anh, vậy mà đến sáng hôm sau anh mới phát hiện ra

Anh trở về nhà sau một chuyến cưỡi ngựa dài hơi và nói chuyện khá lâu với Charles, cảm thấy tỉnh táo phần nào. Nhưng anh biết mấy ngày vừa qua cả gia đình anh đều rất căng thẳng. Mọi người bảo anh rằng Charity đã lui về phòng nghỉ ngơi. Anh mong cô sẽ ngủ được và cảm thấy khá hơn. Anh bận rộn tiếp các vị khách còn lưu lại cho đến hết ngày. Anh không ghé qua phòng thay đồ của vợ để đưa cô xuống dưới nhà ăn tối. Khi cô không xuất hiện trong phòng khách vào lúc bữa tối bắt đầu, anh đã sai một người hầu đi tìm hiểu, thì được biết cô hầu gái đã được nữ Công tước cho nghỉ ngày hôm đó vì lệnh bà không cần đến cô, lệnh bà muốn được yên tĩnh.

Anh li

n không quấy rầy cô nữa. Anh thay mặt cô cáo lỗi với khách khứa. Cô đã bận rộn luôn chân luôn tay kể từ lúc đến Enfield. Họ đã rút cạn năng lượng của cô, nhất là Augusta và anh. Hẳn cô đã kiệt sức. Anh không lên gác để đích thân kiểm tra cô – anh sợ làm phiền cô nghỉ ngơi. Và vì lý do nào đó anh cũng không làm phiền cô lúc về giường, dù anh đã nhẹ chân vào phòng thay đồ của cô và để ý thấy không có ánh sáng hắt ra dưới khe cửa phòng ngủ.

Chỉ đến lúc anh xuống dưới nhà ăn bữa điểm tâm muộn vào sáng hôm sau, sau khi đã giải quyết một số công viêc và biết cô vẫn chưa xuống, anh mới đi tìm hiểu. Tất nhiên, bức thư cô để trên gối đã đến tay anh. Cô hầu gái đang đi từ phòng ngủ của cô ra với lá thư trong tay, đôi mắt đầy hốt hoảng. Cô ta nhún gối chào và đưa lá thư cho anh sau khi nói cho anh nơi cô ta đã tìm thấy nó, rồi vội vàng rút lui khi anh gật đầu ra hiệu.

“Đức ngài” vợ anh viết, “chiều nay em sẽ bắt chuyến xe ngựa ở quán trọ trong làng. Em hy vọng ngài không sớm phát hiện ra chuyện này để kịp đuổi theo em. Em biết ngài sẽ làm thế vì chúng ta đã ký hợp đồng và vì ngài là người trọng danh dự, ngài muốn làm đúng cam kết. Nhưng xin ngài đừng tới. Và xin ngài đừng tìm kiếm em. Em giải phóng cho ngài khỏi trách nhiệm trong hợp đồng giữa chúng ta. Em không muốn nhận thù lao cho việc em đã làm. Nó sẽ khiến em day dứt và đau đớn.”

Công tước nhắm mắt và chầm chậm hít vào. Anh vẫn đang đứng giữa hành lang bên ngoài phòng thay đồ của cô.

“Em gắng mang theo nhiều đồ đạc của mình hết mức có thể,“ anh nhìn lại lá thư và đọc tiếp. “Em cũng không thể kìm lòng nên mang theo cả chiếc váy dài vũ hội. Em biết ngài sẽ không để tâm của em nữa. Em nghĩ nó là món quà cưới, và đã có một đám cưới, nên em sẽ không cảm thấy tội lỗi vì mang nó đi. Nó đẹp vô cùng. Em cũng lấy một ít tiền tìm thấy trong ngăn kéo trên cùng bàn làm việc của ngài. Em cần trả tiền mua vé và tiền ăn trên đường. Chuyện này em tin ngài cũng sẽ không để ý. Đó là tất cả những gì em lấy của ngài. Xin hãy nói với Augusta là em yêu con bé. Con bé sẽ không tin ngài đâu, nhưng xin ngài, xin ngài hãy tìm cách nào đó thuyết phục con bé chấp nhận sự thật. Em, thưa Công tước, là người phục vụ của ngài, Charity Duncan. ”

Charity Duncan. Hai chữ ấy như một cái tát đanh gọn vào mặt anh. Anh vò nát lá thư trong tay và trong một khoảnh khắc đáng sợ, anh thực sự cảm thấy mình sắp ngất. Cô là Charity Earheart, nữ Công tước Withingsby. Cô là vợ anh, là người phụ nữ của anh, để anh che chở và chu cấp trong quãng đời còn lại và thậm chí cả sau đó nếu cô sống lâu hơn anh. Dù cô chọn sống với anh hay sống xa anh, cô vẫn mãi mãi thuộc về anh. Cô đã viết về danh dự. Làm thế nào cô nghĩ anh vẫn còn danh dự sau khi cô làm điều này với anh chứ?

Cô sẽ đi đâu? Tâm trí anh hoang mang cóp nhặt những điểm đến có thể. Anh lạnh toát người khi nhận ra mình chẳng biết một nơi nào trên nước Anh để bắt đầu tìm kiếm cô. Chỉ có phòng trọ cũ của cô ở London. Cô ắt sẽ không ở đó nữa. Rất ít khả năng cô quay lại đấy. Không một ai ở khu ấy biết cô đã đi đâu. Anh ngờ rằng cô còn không nói với họ về Enfield. Cô đã lên chuyến xe ngựa chiều qua. Quý tha ma bắt! Chẳng lẽ không có ai nhìn thấy cô rời khỏi Enfield và bàn tán với người nào khác về chuyện đó hoặc chuyện không thấy cô trở về sao?

Đầu tiên anh định hành động theo bản năng, đó là thu xếp hành lý, sai đem xe ngựa ra và đuổi theo cô. Trong giây phút hoảng loạn ban đầu, việc anh không biết mình sẽ đi đâu có vẻ không thành vấn đề. Anh sẽ dừng chân chỗ quán trọ. Có khi chủ quán biết nơi cô sẽ đến, dù có thể nó không phải điểm đến cuối cùng. Bằng cách nào đó anh sẽ theo dấu cô.

Nhưng anh nhắm mắt và hít những hơi thật sâu một lần nữa. Không phải lúc nào cũng làm theo bản năng được. Anh không thể rong ruổi đến chân trời góc biển. Còn bao nhiêu việc cần đến tay anh. Một số khách sẽ rời đi sau bữa sáng, anh phải tiễn chân họ. Sau đấy Bá tước Tillden và vợ con cũng định lên đường. Anh đã hứa với Charles là sẽ có lời với Bá tước Tillden trước. Anh cũng đã sắp xếp một buổi bàn luận với Will trong hôm nay để họ có thể phân chia công việc điều hành điền trang. Anh sẽ nói chuyện với cậu ta ở ngôi nhà dower để Augusta có dịp chơi với hai thằng nhóc. Anh đã định rủ Charity đi cùng. Còn… à, còn một ngàn lẻ một thứ li tinh khác phải thực hiện hôm nay.

Hơn nữa, cô không muốn anh đuổi theo cô. Cô không muốn chấp nhận sự chu cấp của anh. Cô muốn cắt đứt ràng buộc với anh. Anh không biết mình đã để bao nhiêu tiền trong ngăn kéo bàn làm việc, nhưng anh cá rằng cô đã đếm cẩn thận để lấy một khoán chỉ đủ mua vé và những bữa ăn đạm bạc nhất. Cô đã mang theo chuỗi ngọc trai, nhưng hẳn là cô không đem theo sợi dây chuyền ngọc topaz. Có lẽ nó đang nằm một cách khinh suất trong một chiếc hộp cũng ở trên bàn làm việc của anh. Anh đã định trả nó về cho cô vào một thời điểm riêng tư nào đấy – như một món quà của cha anh và của anh.

Cô không cần anh. Cô thích tự do và độc lập, thích cảnh nghèo túng và cuộc sống của một nữ gia sư hơn là phải chịu ơn anh. Anh hoa mắt vì đau đớn.

Rõ là anh đã đánh giá đúng cô vào buổi tối sau khi cha anh qua đời. Cô là người chỉ biết cho. Cô dâng hiến bản thân mình với sự hào phóng vui vẻ và ấm áp. Cô hoàn toàn không phải người biết nhận. Nhưng cô không thấy có một phần ích kỷ trong việc chỉ cho mà không nhận sao? Cô không nghĩ tới cảm giác của anh khi đọc thư cô lúc này sao? Chẳng lẽ cô cho rằng anh sẽ thở phào nhẹ nhõm? Anh sẽ vui vẻ quên cô đi và tiếp tục cuộc sống của mình?

Đột nhiên anh thấy ghét cô.

Có vài vị khách đang tới gần. Anh giải thích với họ rằng vợ anh không được khỏe và gửi lời xin lỗi của cô tới họ. Anh mời Bá tước Tillden vào thư viện, nói với ông ta rằng ngài Charles Earheart được cha di chúc lại cho một gia tài khá lớn và bản thân anh cũng định tặng lại cho em trai một trong số các dinh thự, so với Enfield thì còn kém xa, nhưng nhất định là đáng giá. Hôm qua Charles vừa thổ lộ ý định xuất ngũ và sống như một người bình thường, quản lí cơ ngơi của mình. Charles đã xin phép anh cả – và được chấp thuận – cho cậu ta tìm hiểu tiểu thư Marie Lucas. Giờ cậu ta xin anh cả tiến cử mình với cha của tiểu thư.

Bá tước Tillden nổi giận đùng đùng và rõ ràng bị xúc phạm trước lời bày tỏ của cậu con thứ trong khi ông muốn người con cả. Nhưng Charles là con trai và em trai một Công tước, cậu ta lại giàu có và sắp trở thành một địa chủ tầm cỡ. Cuối cùng ông đồng ý để cậu ta nói chuyện với mình. Bá tước nán lại trong thư viện trong lúc Công tước cho gọi em trai. Tìm được cậu không khó. Chẳng mấy chốc cậu đã hổn hển chạy tới cửa thư viện, mặt mũi căng thẳng, quai hàm nghiến ch mắt đầy lo lắng.

“Ông ta sẽ nghe em nói,” Công tước bảo và nhìn cậu em hít một hơi sâu trấn tĩnh. “Hãy nhớ mình là ai, Charles. Em không phải một người thấp kém. Em là con trai của cha. Chúc may mắn.”

Thế là Charles quả quyết bước vào thư viện, trông đầy khí thế như một người biết chắc có một đao phủ đang tay rìu tay thớt đợi sẵn mình phía bên kia cánh cửa.

Không thể nói suông với Augusta là Charity không khỏe được. Con bé phải được biết ít nhất một phần sự thật. “Chị Charity có việc phải đi gấp”, anh bảo em gái khi ngồi trên chiếc ghế thấp trong phòng trẻ, một tay ôm lấy nó. Một bà bác bị ốm và cần cô giúp. Anh cũng sẽ lên đường ngay khi có thể để đích thân tìm hiểu xem bà bác ấy cần cô trong bao lâu. Rất có thể anh sẽ đem cô về cùng. Nhưng đôi khi người ta chữa bệnh rất lâu.

Anh xem thường bản thân vì đã không nói hết sự thật. Nếu không tìm được Charity, nếu anh không thể thuyết phục cô về nhà với anh và làm vợ anh mãi mãi, thì anh sẽ gặp khó khăn thực sự với Augusta. Anh sẽ phái bịa thêm nhiều lời nói dối nữa hoặc thú nhận mình đã nói dối hôm nay. Nhưng anh không thể bắt mình nói ra sự thật, để Augusta biết rằng Charity chưa bao giờ có ý định ở lại Entield và làm một người mẹ vĩnh viễn của con bé. Làm thế là không công bằng với Charity. Nó sẽ biến cô thành người vô tâm lạnh lùng – và sẽ là một lời nói dối xấu xa.

Đôi khi sự thật và dối trá cứ vướng mắc vào nhau không tài nào tháo gỡ.

Anh ở lại Enfield thêm hai ngày trước khi lên đường tìm vợ. Bá tước Tillden và gia đình đã ra về – ông ta đã chấp nhận Charles, và đôi trẻ được phép có mười lăm phút riêng tư. Họ đã được phép tìm hiểu nhau, song tất nhiên sẽ không có lễ đính hôn chính thức cho đến khi Charles hết năm để tang cha. Vợ chồng Bá tước Twynham đã trở về nhà cùng lũ trẻ. Augusta thì được nghỉ học lâu hơn để sang ngôi nhà dower ở với Will và Claudia. Anh chỉ nói với mọi người rằng vợ anh có việc gấp nên phải vội vàng đi đến một nơi nào đó, và anh sẽ hộ tống cô về nhà. Không ai tọc mạch gì thêm – anh đoán là do mấy ngày vừa qua trông anh rất giống với cha hồi ông còn sống.

Cuối cùng Công tước Withingsby cũng bắt đầu chuyến hành trình, theo một dấu vết mơ hồ b.

***

Charity mệt mỏi lê bước ba dặm đường từ trạm xe ngựa về nhà và bước qua cửa vào phòng khách. Lũ trẻ đều ở đó, vừa uống xong trà và đang mè nheo đòi Penelope cho ra ngoài chơi. David đang hứa hẹn với sự giả dối rành rành rằng sẽ không nghịch bẩn nữa, còn Howard khẳng định cái quần ống túm của nó bị rách là do tai nạn – chứ nó lúc nào cũng cẩn thận. Mary thì tuyên bố mình chẳng nghịch bẩn cũng chẳng rách quần nên chẳng có lý do gì để Penny khăng khăng bắt nó ở trong nhà. Giữa lúc Howard đang chỉ ra sự thật không thể chối cãi là Mary thậm chí không măc quần ống túm thì Mary phát hiện ra Charity đang đứng ở bên ngưỡng cửa. Con bé hét toáng lên.

Và rồi tất cả cùng la hét hò reo, vừa tranh nhau nói cười vừa ôm chầm lấy cô. Chả ai trong gia đình Duncan học được rằng nói chuyện cùng lúc với nhiều người sẽ dẫn đến thu được rất ít thông tin hoặc chẳng thu được tí thông tin nào.

“Chà,” cuối cùng Charity lên tiếng, “chị lại về nhà rồi đây, đứa nào cũng đều cao lên ít nhất là hai phân nhỉ. Và nếu chị có thể ngồi xuống rồi được hạ bớt giọng, chị sẽ lại người ngay tức khắc.”

Thế là Penelope chạy đi lấy ấm trà và một cái tách không, Mary thì chuẩn bị một đĩa bánh nướng, hoặc những gì còn lại của nó, còn Howard kể cho Charity nghe nó đã bị rách quần do tai nạn ra sao rồi bị buộc tội oan là bất cẩn. David đưa cho chị gái chiếc khăn tay sạch nhưng khá nhàu nát của nó.

Thật thoải mái khi được về nhà. Tất nhiên cô không nói thật. Nhưng cô tự an ủi bằng ý nghĩ rằng sau ngày hôm nay không cần thêm bất kỳ lời nói dối nào nữa – hoặc chỉ chút ít thôi. Cô nói với các em cô không thích công việc mới nên đã bỏ. Lần này cô về nhà hẳn, điều này sẽ làm Phil hài lòng dù từ giờ một mình cậu phải đảm trách nuôi cả nhà.

Cô vẫn chưa xác định có ở lại thật không. Có lẽ một thời gian nữa cô sẽ lại thử đi tìm việc, nhưng chí ít cô khá bằng lòng vì lại được về chỗ của mình, liếm những vết thương, gắng tự động viên là bản thân mình đã làm điều đúng đắn với sự bình yên và mãn nguyện. Chắc chắn cô

Penelope phấn khởi ra mặt khi trông thấy cô. Con bé yêu bọn trẻ và trông nom chúng rất tốt, song không có bản năng của một người mẹ như Charity. Hơn nữa, con bé có một anh chàng tán tỉnh – chính là người đã cầu hôn Charity thuở trước. Penny rất muốn nhận lời anh ta. Con bé chỉ lo rằng có thật Charity không muốn anh ta nữa không.

“Tất nhiên là thật rồi,” Charity nói chắc nịch. “Nếu chị muốn anh ấy, Penny, thì chị đã có anh ấy từ hồi anh ấy thích chị rồi, trước khi em đủ lớn để anh ấy nhận ra là em xinh đẹp hơn cơ.”

“Ôi, không phải đâu,” Penny phản đồi, đỏ bừng mặt. “Nhưng có khi lúc ấy chị từ chối chỉ vì nhà ta cần chị ở đây, Charity.”

Nó là một phần lý do, nhưng một phần cũng vì tình cảm của cô chưa đến mức sâu nặng.

“Chị không có ý định lấy chồng đâu,” cô nói. “Chị sẽ ở đây cho đến khi bọn trẻ trưởng thành, rồi sau đó sẽ sống cuộc đời một bà cô không chồng.” Cô tự hỏi mình đã có mang chưa. Nếu có thì cô sẽ phải đương đầu với một vấn đề hết sức phức tạp.

Thế là cô đã quay lại với cuộc sống ở nhà. Cô viết cho Phillip, cô biết cậu sẽ rất vui mừng. Cô thì không vui mừng lắm, nhưng cô đã khám phá ra rằng những điều kỳ diệu khi xảy đến rốt cuộc lại không đáng ước ao như người ta nghĩ. Bằng cách nào đó gia đình họ sẽ xoay xở đươc. Cách nào đó Phil sẽ đạt được vị trí mà cậu mong muốn, có thể yên tâm kết hôn với Agnes và bắt đầu cuộc sống của riêng mình.

Cô cố gắng không nghĩ đến Enfield hoặc bất cứ người nào ở đó. Đặc biệt cô cố gắng không nghĩ đến anh. Dĩ nhiên là thất bại. Có những lúc Charity cảm giác như anh đã trở thành một phần của cô, như thể sự hòa hợp thể xác với anh trên giường bằng cách nào đó đã len vào tâm hồn cô. Nhưng cô đã thành công trong việc giữ anh trong mức độ suy nghĩ tỉnh táo – vài phút mỗi lần và vài lần mỗi ngày. Còn ban đêm lại là chuyện khác.

Cô giữ cho mình luôn bận rộn. Lúc nào cũng có vô số việc trong nhà và việc bên ngoài. Rất nhiều hàng xóm và bè bạn để tới thăm. Cô đã đi vắng gần năm trời còn gì. Cảm giác được về nhà thật l.

***

Không thể tin được rằng có vô số những cô gái mặc váy nâu lên và xuống các chuyến xe khách ở các bến khác nhau. Họ biến mất trong những chiếc xe hai bánh, những cỗ xe nhà hoặc xe thuê tỏa theo mọi hướng. Anthony mất mấy ngày trời đuổi theo mấy chiếc xe có vẻ hứa hẹn nhất để rồi thấy chúng chẳng dẫn tới đâu. Cuối cùng anh chỉ còn hai nơi để đi – quay lại Enfield hoặc thẳng tiến tới London. Chắc chắn cô không trở về Enfield. Nhưng nếu cô đi London, thì cơ hội anh tìm được cô rất mỏng manh. Anh có một thoáng hy vọng khi nhớ đến bức thư tiến cử do mục sư nơi giáo xứ cũ của cô viết. Nhưng cố gắng cách mấy anh cũng không nhớ nổi tên địa phương đó ở Hampshire. Lá thư và tất cả đơn xin việc đã bị hủy. Vả lại, cô đã rời khỏi nơi ấy vì không còn nhà ở đó nữa. Giờ cô còn quay lại đấy làm gì.

Anh liền đi London. Và vì phải bắt đầu tìm kiếm ở nơi nào đó, bất kể thấy vô vọng tới đâu, anh đi đến chỗ cô ở trọ trước khi kết hôn với anh. Thậm chí chuyện đó cũng chẳng dễ dàng. Anh không nhớ chính xác nó ở đâu. Cũng may người đánh xe của anh nhớ mang máng. Lúc đầu anh ta đi sai đường, nhưng đến lần sau cả hai đều nhận ra con phố và khu nhà.

Không, cô Duncan không ở đây nữa, chủ nhà cho anh hay, và không, ông ta không biết cô đi đâu. Không, tuần vừa rồi cô ấy không về đấy. Đó là những câu trả lời công tước đã đoán trước, nhưng mãi đến khi nghe thấy anh mới nhận ra anh đã hy vọng mình đoán sai tới mức nào. Giờ anh biết tìm ở đâu? Trước mắt anh là sự trống rỗng đáng sợ. Không còn nơi nào để tìm kiếm ngoại trừ toàn bộ nước Anh, có lẽ bắt đầu với Hampshire.

“Nhưng ông Duncan chắc là biết, thưa ngài,” chủ nhà cất tiếng khi anh xoay người định đi, “nếu ngài chịu khó quay lại đây tối nay khi ông ấy đi làm về.”

Ông Duncan? Công tước nhìn chằm chằm người chủ nhà. Cha cô? Ông mất rồi mà. Chồng cô? Anh trai cô? Cô không có anh em trai. Chồng cô! Anh cảm thấy hai tay đang siết thành nắm đấm bên sườn, và cảm thấy miệng mình khô khốc.

“Tôi sẽ quay lại,” anh nghe thấy mình thốt ra. “Cảm ơn ông” Anh cho ông ta một đồng tiền vàng.

Nhưng, anh nghĩ khi trèo vào xe, đằng đằng sát khí, lúc đó cô vẫn là trinh nữ.

Có một điều anh đã rõ. Charity Earheart, nữ Công tước Withingsby, đã nói dối anh một hoặc hai điều ngay từ đầu. Cô chẳng những không là con chuột nâu lặng lẽ, mà còn không phải là…

Mẹ kiếp, anh chẳng biết tí gì về cô. Không một tí gì. Trừ chuyện cô là vợ anh. Trừ chuyện anh yêu cô.

Ngày hôm đó dài như hai tuần lễ. Nhưng rồi cũng đến lúc anh quay lại nhà trọ và được cho hay ông Duncan vừa về nhà chưa đầy năm phút trước. Công tước trèo lên cầu thang và dùng dầu ba-toong gõ cánh cửa ông chủ nhà đã chỉ.

Một thanh niên vẻ mặt mệt mỏi ra mở cửa và nhìn anh vẻ dò hỏi – cậu ta mang những nét tương đồng không thể nhầm lẫn với Charity. Mắt cậu ta thâu lấy vẻ ngoài sang trọng của vị khách.

“Ông cần gì?” cậu ta hỏi.

“Anh là Duncan?”

“Vâng?” Cậu ta tỏ ra cảnh giác.

“Anh có một… người chị gái, tôi tin là thế,” Công tước nói, “tên là Charity?”

Thêm cái cau mày trên khuôn mặt cảnh giác của người thanh niên. “Nếu đúng thì sao, thưa ông? Ông có chuyện gì với chị tôi?”

Công tước thở phào. “Tình cờ cô ấy lại là vợ tôi,” anh nói. “Tôi vào được chứ?”

Anh không chờ được mời. Anh bước qua chàng thanh niên, người vẫn đang ngây ra nhìn anh.

“Tôi đoán là,” anh quay lại nói, “nhà anh còn khoảng một tá anh chị em nữa. Nó sẽ giải thích được một số chuyện.” Ví dụ như cách cô quản lý tất cả bọn họ và sắp xếp cuộc sống của h

“Ông là ai?” Duncan hỏi.

“Anthony Earheart…”

“Người chủ cũ của chị ấy,” cậu ta nói, cặp lông mày lại cau vào. “Ông là người đã có gia đình, với bốn đứa con. Nếu tôi thấy trước nguyên nhân khiến chị ấy cảm thấy gượng gạo rồi vội vã bỏ việc như thế, thì tôi…”

“Đúng là tôi đã có gia đình,” Công tước đáp. “Tôi đã kết hôn với chị gái anh ngay sau ngày phỏng vấn cô ấy ở phố Upper Grosvenor. Chúng tôi chưa có lấy một đứa con huống hồ là bốn, nhưng tôi hy vọng được như thế. Điều đó phụ thuộc rất nhiều vào việc tôi có đuổi theo cô ấy tới cùng trời cuối đất được không. Hình như cô ấy ảo tưởng rằng cứ trốn thật xa thì có thể hủy bỏ hôn nhân giữa chúng tôi.”

Duncan nhìn anh như thể cậu ta vừa lạc vào một hành tinh xa xôi. “Ông đã kết hôn với chị ấy?” Cậu ta hỏi yếu ớt. “Và chị ấy đã bỏ ông? Chị ấy đang trốn ông? Chuyện quái gì..”

“Tôi thấy buộc phải nói thêm,” Công tước nói, “là tôi yêu vợ tôi. Tôi tin anh biết nơi cô ấy ở. Chắc là đang chăm sóc cho các em.”

“Ông yêu chị ấy? Thế mà sau vài tuần chị ấy đã chạy trốn khỏi ông?” Cậu ta hỏi lại. “Thú thật là tôi hết sức hoang mang, thưa ông. Và hoàn toàn không muốn cung cấp cho ông bất cứ thông tin nào có thể khiến chị tôi gặp nguy hiểm.”

Công tước thở ra. “Đúng là chị em ruột thịt. Tôi cũng đoán trước chẳng đời nào anh nhào vào tôi hồ hởi ôm vai bá cổ như hai anh em mà. Tôi có đưa Lord Rowling đi cùng. Anh ấy đang ngồi trong xe của tôi ngoài phố, chắc chắn là đã ngao ngán vì đợi lâu. Anh ấy là người làm chứng trong hôn lễ của chúng tôi. Giấy tờ kết hôn cũng ở trong xe. Tôi sẽ đem cả hai vào đây nếu anh hứa sẽ không chốt cửa khi tôi quay lưng. Tôi muốn tìm bằng được vợ tôi.”

“Lord Rowling?” Câu tròn mắt.

“Lord Rowling,” Công tước nhắc lại. “Tôi sẽ đưa địa vị ra những cách khác thất bại. Duncan ạ. Ngoài cái tên Anthony Earheart ra, tôi còn là Công tước Withingsby. Chị gái anh là nữ Công tước của tôi. Tôi sẽ mang bằng chứng vào đây và nói hết tất cả mọi chuyện. Nếu anh cứ ngờ vực chị gái mình có thể bị tâm thần, tôi sẽ sẵn lòng xác nhận những điều anh lo ngại.”

Anh ra khỏi phòng trong lúc Phillip Duncan vẫn bàng hoàng nhìn theo.

Bình luận
× sticky