Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Sự Trả Thù Ngọt Ngào

Chương 18

Tác giả: Mary Balogh

Bọn trẻ đang chơi đùa trên bãi cỏ trước nhà – hai thằng bé đang chơi trò trận giả ầm ĩ còn Mary thì ngồi đung đưa trên cái đu treo dưới tán cây, lấy quyến sách mà cô bé định đọc để quạt phe phẩy. Hôm đó là một ngày ấm áp.

Chúng cùng trông thấy cỗ xe ở khúc quanh. Chúng nhìn chăm chăm đầy kính sợ pha lẫn trầm trồ trước cỗ xe tuyệt đẹp với cánh cửa khắc biểu tượng, có người đánh xe và người hầu mặc chế phục. Những đôi mắt càng tròn xoe hơn khi thấy nó giảm tốc độ và rẽ vào cổng, chạy lên lối đi quanh co tới trước cửa nhà.

Nhưng bọn trẻ không chờ xem nốt cuộc hành trình đó. Chúng cắm đầu chạy vào nhà, đứa nào cũng háo hức muốn là người đầu tiên thông báo tin sốt dẻo cho hai chị. Nhưng có mỗi Penelope đang ngồi thêu trong phòng khách – Charity đang ở sau vườn hái hoa. Thế là Penelope phải chịu trận. Một hợp âm hỗn loạn vang lên trước cả khi chúng ào qua phòng tới chỗ cô, tất cả đều chỉ

tay ra cửa.

“Trời ơi!” Penelope kêu lên. “Nói từng chuyện một xem nào. Mấy đứa trông thấy gì? Ai đang đến? Ông Miller à?” cô hỏi với vẻ hy vọng, hai bàn tay bất giác đưa lên kiểm tra những lọn tóc vàng.

Nhưng sự ồn ào đột ngột lắng xuống trước giọng nói vang lên ngoài cửa – tất nhiên chúng đã để cửa mở toang lúc chạy vào nhà. Đó là một giọng đàn ông quen thuộc. Tất cả giương mắt nhìn nhau, kể cả Penelope.”

“Anh Phil?”

“Anh Philip?”

“Đấy là anh Phil.”

“Không tin được. Không thể nào!”

Tất cả cất tiếng cùng một lúc.

Nhưng trước khi chúng kịp lao ra cửa trước, anh trai chúng đã xuất hiện ngay cửa phòng khách, cười toe toét với chúng.

“Anh tưởng tất cả hàng xóm láng giềng đều tụ tập trong này chứ,” cậu nói. “Ồn ào ghê quá!”

Nhưng trước khi bọn trẻ có thể hít đủ không khí vào phổi để ùa đến chào đón người anh vắng nhà lâu ngày theo cách duy nhất mà chúng biết, thì một người khác xuất hiện sau lưng anh chúng. Đó là một quý ông sang trọng, đẹp trai, có vẻ kiêu ngạo, ăn vận giản dị nhưng cực kỳ hợp thời trang trong bộ đồ đen tuyền. Những ngón tay dài đùa nghịch tay cầm chiếc kính một mắt. Lông mày ông ta nhướng lên và môi mím lại. Ông ta thong thả đưa mắt quanh phòng nhìn lũ trẻ.

Lần đầu tiên trong đời cả gia đình nhà Duncan đứng lặng phắc như tờ. Theo như chúng biết thì đó rất có thể là quỷ Satan đã quyết định đến thăm chúng.

“Penny,” anh trai chúng lên tiếng, “David, Howard, Mary – trời đất, mấy đứa đều lớn thế này rồi cơ à! – anh xin giới thiệu đây là Công tước Withingsby.”

Nếu có thể đờ người ra nữa và lặng phắc hơn nữa, nhà Duncan chắc sẽ làm thế thêm vài giây. Rồi Penelope lấy lại được ý thức và nhún gối chào. Mary làm theo. Hai thằng bé nhận thấy thế, mới cúi đầu xuống trước vị Công tước bằng xương bằng thịt trước mặt chúng.

“Chúng ta đi thẳng từ London xuống,” Phillip nói. “Đức ngài có công chuyện quan trọng ở đây. Chị Charity đâu?”

Công tước đã sải chân băng qua phòng và nhìn ra cửa sổ, hai tay chắp sau lưng.

“Chị ấy…”

Nhưng Penelope không cần nói hết. Charity, hai tay ôm đầy hoa, đã hiện ra ở ngưỡng cửa. Cô thấy em trai ngay lập tức, mắt cô sáng lên.

“Phil!” Cô kêu lên. “Ôi Phil, thật là một điều ngạc nhiên tuyệt vời. Em không báo cho mọi người biết gì cả, đồ xấu xa! Em là người cuối cùng chị mong được gặp đấy. Em đang làm cái quái gì ở đây chứ? Ôi, để chị đặt chỗ hoa này xuống rồi ôm em cái nào.”

“Có lẽ em không phải người cuối cùng đâu, Charity,” cậu nói, vẻ mặt cực kỳ không thoải mái. “Có lẽ còn một người chị ít mong đợi hơn.”

Charity nhìn em trai nghi hoặc cho đến khi có gì đó chuyển động ở phía cửa sổ khiến cô cảnh giác. Cô quay phắt lại nhìn qua phòng và chết lặng. Anh đứng đó, xoay nửa người vào trong phòng, đang nhìn cô qua vai một cách điềm tĩnh, lông mày nhướng lên.

“Chị Charity,” Penelope cất tiếng phá vỡ căng thẳng và sự im lặng nặng nề, “chị biết Công tước Withingsby sao? Ngài ấy đi cùng Phil có công chuyện…”

“Đó là chồng chị,” Charity lẳng lặng nói.

Nhà Duncan có lẽ chẳng bao giờ gặp phải tình trạng này nữa. Những bức tượng đá cẩm thạch cũng chỉ sánh ngang với họ mà thôi.

“Có lẽ,” Công tước lên tiếng cũng lẳng lặng như thế, “cho phép tôi được ở riêng với vợ tôi một lát.”

“Chúng ta hãy ra ngoài xem xét khu vườn đi,” Phillip đề xuất và kéo các em đi ra. Chúng xếp thành một hàng ngoan ngoãn đi qua trước mặt cậu. Nhưng khi cậu vừa đóng cửa lại thì một dàn hợp xướng đã vang lên. Rồi chẳng mấy chốc những tiếng nói càng lúc càng tắt dần sau cửa.

“Chà, Charity

Kỳ lạ thay, trông anh lại như một người xa lạ, như một người thuộc thế giới khác trong khung cảnh nhà cô. Anh lại giống như người đã phỏng vấn cô cho vị trí gia sư ngày xưa. Trông anh thật ma quái, thật… đàn ông.

“Như ngài thấy đấy, thưa ngài,” cô nói, đặt ôm hoa xuống chiếc bàn gần nhất và khoanh tay trước ngực, “em sống trong một ngôi nhà hết sức thoải mái và có rất nhiều em trai em gái quây quần vui vẻ. Chúng em không giàu có cũng không cơ cực. Quả thực ngài không cần bận tâm đến em đâu.” Cô muốn hỏi anh biết bao điều – Augusta thế nào? Anh có nhớ em không? Anthony, Harry, Claudia và William vẫn khỏe chứ? Anh có nhớ em không? Charles có khổ sở khi tiểu thư Marie về nhà không? Hai người đó có hy vọng nào không? Anh có nhớ em không?

“Tôi không cần bận tâm đến em,” anh lặng lẽ hỏi, “đến vợ tôi ư?”

“Em không phải vợ thật của ngài,” cô trả lời. “Đấy chỉ là một giao dịch có thời hạn. Mục đích của nó đã đạt được, em phải về nhà. Ngài không cần đuổi theo em làm gì.”

“Em không phải vợ thật của tôi?” anh hỏi lại. “Thế mà đã có đám cưới. Cuốn sổ trong nhà thờ đã ghi tên chúng ta. Có một chiếc nhẫn, tôi thấy giờ em không đeo nữa. Em đã sống trong nhà tôi và đã được gia đình tôi chấp nhận. Em đã chia sẻ chiếc giường hôn nhân với tôi khá nhiều lần. Xin hãy cho tôi biết thế nào mới là người vợ thật sự, thưa bà?”

“Ngài thật không công bằng,” cô nói. “Hợp đồng của chúng ta…”

“Hợp đồng của chúng ta,” anh ngắt lời, “là em sẽ làm một việc cho tôi, đổi lại em sẽ là vợ tôi mãi mãi, được tôi chu cấp tương xứng với địa vị của em.”

“Nhưng em không thế chấp nhận sự chu cấp đó,” cô nói. “Những khoản thanh toán ấy đã vượt quá giá trị công việc rồi, thưa ngài. Và em không thể nhận thù lao cho việc làm vợ ngài. Nếu em nhận khoản tiền đó thì có khác nào em là một… một ả gái điếm của ngài?”

Đôi mắt anh long lên khiến cô thực sự sợ hãi. Khi anh dấn một bước về phía cô, phải huy động hết sức lực để đứng vững.

“Gái điếm của tôi?” Anh thì thầm – tiếng thì thầm khiến cô liếm môi trong hoảng hốt. “Gái điếm của tôi ư, thưa bà? Một ả gái điếm sẽ đem hết ngón nghề ra phục vụ tôi trên giường, và được trả công vì làm tôi thỏa mãn. Một ả điếm sẽ không được mang họ của tôi. Một ả điếm sẽ không được đưa về gặp cha tôi và gia đình tôi, không được lên giường tôi trong ngôi nhà của tôi. Một ả điếm sẽ không được chu cấp suốt đời bằng cung cách dành cho một nữ Công tước. Em không phải ả gái điếm của tôi, thưa lệnh bà. Em không đủ kỹ năng để làm gái điếm của tôi. Em là vợ tôi.”

Cô cảm thấy mặt mình nóng rực. Và thấy nhục nhã một cách ngu ngốc. Cô không làm anh hài lòng sao? Chưa kịp nghĩ ngợi cô đã lên tiếng:

“Em xin lỗi nếu em đã không làm ngài hài lòng, thưa ngài,” cô nói cứng nhắc.

Anh nhìn cô chằm chằm. Rồi ánh mắt anh biến đổi. Cô suýt nhảy dựng lên khi anh ngửa đầu ra sau và phá lên cười. Cô chưa thấy anh cười to bao giờ.

“Em mừng vì ít ra cũng làm ngài thích thú,” cô nói với vẻ nghiêm trang.

“Em không làm tôi hài lòng ư?” anh nói. “Em định nói là trên giường phải không, Charity? Em vẫn quá đỗi ngây thơ, em yêu. Em phải biết rằng em đã làm tôi cực kỳ hài lòng.”

Giờ thì Charity khinh miệt cảm giác tự mãn vui sướng trong lòng mà cô gắng không thể hiện ra ngoài mặt.

“Em sẽ không nhận tiền của ngài,” cô nói. “Cảm ơn ngài đã có ý lo lắng đi tìm em. Nhưng ngài không cần lo nữa. Ngài hãy về nhà đi. Augusta cần ngài.”

Trong lúc cô nói thì anh đã đến gần. Anh dừng lại cách cô chỉ một sải tay, làm tăng nỗi bất an trong cô. Nhưng cô sẽ không cho anh toại nguyện bằng cách lùi lại đâu.

“Augusta cần em, Charity,” anh nói. “Con bé cần em ghê gớm.”

Chuyện này thật bất công, hết sức bất công. “Các em em cũng cần em, thưa ngài,” cô đáp. “Ngoài ra, một ngôi nhà có những người hầu và một cỗ xe cùng sáu nghìn bảng mỗi năm sẽ không xứng với việc đáp ứng những nhu cầu của Augusta.”

“Enfield cần em,” anh nói. “Nó cần một nữ Công tước. Vị trí đó để trống quá lâu rồi.”

Ôi, niềm khao khát dội lên khiến cô không kịp trở tay và cô sợ nó có thể lộ ra trên mặt mình. Cô cau mày.

“Và nó cần một người thừa kế,” anh nói. “Một người thừa kế trực hệ.”

Cô phẫn nộ nhìn anh. “Ra là thế,” cô nói. “Ngài tính bổ sung thêm vào hợp đồng ban đầu. Không có phần đó đâu, thưa ngài. Ngài đã nói…”

“Và anh cũng cần em, em yêu,” anh nói. “Anh cần em nhiều tới mức hoảng sợ khi nghĩ có thể anh không thuyết phục được em quay về Enfield nữa. Anh cần em nhiều tới mức không thể sống cho ra hồn trong quãng đời còn lại nếu thiếu em. Cần em nhiều tới mức… Ồ, câu ấy là đủ rồi. Anh cần em.”

“Để chăm sóc Augusta?” cô hỏi. Cô không dám nghe câu trả lời anh nhất định sẽ nói. Cô không dám hy vọng. “Để trông nom Enfield? Để sinh cho ngài người thừa kế?”

“Đúng vậy,” anh nói, và trái tim cô rơi xuống như một hòn đá vỡ vụn. “Và để làm bạn của anh, làm người tâm tình, làm nguồn an ủi. Để làm người yêu của anh.”

“Điều đó không có trong hợp đồng giữa chúng ta.” Cô phải kháng cự, bằng không cô sẽ vỡ thành trăm mảnh mất. Cô nhìn đôi tay của ai đó đang vuốt hai ve áo vest của anh như thể phủi đi những xơ vải, mặc dù chẳng có cái xơ nào để phủi. Đó là đôi tay của cô. Nhưng cô không rút chúng về được nữa. Tay anh đã phủ lên chúng và giữ nguyên tại đó.

“Không có,” anh bình thản công nhận. “Nhưng em đã chơi xấu, Charity. Em không cho anh biết em không phải là một con chuột lặng lẽ. Em không cho anh biết là em xinh đẹp, quyến rũ, ấm áp và luôn quan tâm đến mọi người, hoặc vô cùng can đảm – hoặc rất tuyệt vời trên giường nữa.” Cô giật tay ra, nhưng anh giữ rất chặt. “Em không cho anh biết em là một tên trộm. Anh đã phải đuổi theo em để lấy lại gia tài bị mất cắp của mình.”

“Nhưng chuỗi ngọc…” Cô sẽ chết vì xấu hổ mất. Cô đã tưởng chuỗi ngọc đó là quà tặng.

“Là của em, em yêu,” anh nói. “Đó là món quà cưới. Thứ em lấy cắp, Charity, là trái tim anh. Bằng mọi giá anh phải lấy lại nó. Nhưng anh thích để em giữ nó và mang nó về Enfield cùng với em hơn.”

“Ôi,” tiếng thở của cô gần như đau đớn.

“Và anh cũng đang chơi xấu,” anh nói. “Anh không từ chối những điều khoản của hợp đồng. Chúng đã được viết trên giấy trắng mực đen và cả hai ta đã ký tên. Anh sẽ giữ nó kè kè bên mình nếu buộc phải làm thế. Nhưng em phải để anh thực hiện nó. Anh sẽ vui lòng xé văn kiện đó ra. Anh có mang theo nó đây – nó đang ở trong xe. Anh mong hai ta sẽ cùng nhau xé nó. Nhưng chỉ đồng ý làm thế với một điều kiện. Nếu em làm vợ anh trên thực tế, thì chúng ta sẽ xé vụn thứ chết tiệt đó ra. Nếu em không đồng ý, thì nó phải ở nguyên hình dạng. Em được tự do lựa chọn.”

Anh giữ hai tay cô ép sát ngực mình. Mắt anh giữ chặt ánh mắt cô. Cô có lựa chọn nào sao?

“Mọi người cần em ở đây,” cô nói.

“Không, không nhất thiết phải ở đây. Các em nhỏ cần em. Có lẽ chúng sẽ thích Enfield. Chúng sẽ thích Augusta, con bé ắt sẽ yêu mến chúng. Em gái em có thể cũng sẽ thích Enfield.”

“Penny thích ông Miller,” cô nói.

“Và nếu ông Miller cũng thích Penelope,” anh nói, “thì anh thừa nhận Enfield có lẽ là viễn cảnh kém hấp dẫn hơn nhà ông Miller thật. Chắc ông ta là người thích hợp? Nhưng điều đó do em trai em quyết định. Còn đối với em trai em, cậu ấy và anh đã có một cuộc trò chuyện dài. Cậu ấy bướng như la và đầy tự hào như – theo em cái gì mang nghĩa tự hào nhất? Không thành vấn đề, cậu ấy không phải đối thủ của Công tước Withingsby, em yêu. Anh là con trai của cha anh kia mà. Anh có thể cực kỳ kiêu căng khi nào anh thích. Thực ra người ta còn bảo rằng anh không bao giờ bỏ được thói kiêu căng. Dù thế nào đi nữa, em trai em sẽ quay về đây, nơi thuộc về cậu ấy, và những khoản nợ đã khiến cậu ấy phải làm việc như trâu ngựa sẽ được trả hết – cậu ấy không thú nhận về những khoản nợ đó đâu, nhưng anh đâu phải mới sinh ra ngày hôm qua chứ. Anh nghe ngóng được là có một giai nhân rất xinh đẹp và quyến rũ? Cô Gladstone?”

“Agnes,” cô nói.

“Anh dám cá là không bao lâu nữa cô ấy sẽ trở thành bà Duncan,” anh nói, “cho nên anh không buồn nhớ bất cứ cái gì ngoài họ của cô ấy. Anh có bao nhiêu việc để bận tâm rồi, em thấy đấy. Em yêu, có phải em có mang không?”

Má Charity thoắt đỏ bừng. Cô không cần nhìn vào gương để xác nhận sự thật. “Không,” cô đáp.

“À,” anh mỉm cười. “Anh phải thú nhận là anh hơi thất vọng. Nhưng như thế chúng ta sẽ có việc để làm khi trở về Enfield. Không phải anh có ý định bắt em mỗi năm sinh một đứa con trong hai mươi năm tới đâu. Chúng ta sẽ tìm cách ngăn điều đó xảy ra. Nhưng…” Đột nhiên anh ngừng lời, thả tay khỏi tay cô, lùi lại một bước và quay mặt đi. “Nhưng anh đang nói nhảm đấy. Anh sợ rằng anh không biết mình đang nói gì. Anh đang nói năng vô lý đúng không? Có phải anh đang bắt nạt em không? Charity? Charity, em sẽ làm vợ anh chứ?”

“Vậy không chỉ vì,” cô hỏi, “anh cảm thấy có trách nhiệm sao? Rằng anh đã nhận ra bản hợp đồng đó thật xấu xa?”

Anh phát ra âm thanh nghe rất giống một tiếng rên.

“Anh có yêu em thật không?” cô băn khoăn hỏi.

“Quỷ tha ma bắt!” anh thốt lên, ngoái nhìn lại. “Anh đã quên nói câu đó à? Cái câu anh định nói ấy?”

“Em cũng yêu anh,” cô nói. “Em yêu anh nhiều tới nỗi từ lúc về nhà em luôn cảm giác anh đang hiện hữu ở đây.” Cô đặt tay lên ngực chỗ trái tim

“Anh đã bảo là em lấy cắp nó mà,” anh nói, rồi mỉm cười với cô ấm áp và bất ngờ đến nỗi đầu gối cô nhũn ra và loạng choạng. Anh xoay người đỡ lấy cô.

“Anthony,” cô vùi mặt vào ngực anh. “Ôi, Anthony, em đang định nói gì vậy?”

“Anh không biết,” anh trả lời. “Có phải tất cả vẫn chưa được nói ra? Anh sẽ dùng một nụ hôn để thay thế nhé. Chỉ cần em ngẩng mặt lên thôi.”

Cô ngẩng lên và mỉm cười với anh, vòng tay qua cổ anh. “Vậy tốt hơn anh hãy tiến hành đi trong khi chúng ta còn có chút thời gian cho riêng mình,” cô nói. “Em chưa bao giờ trông thấy các em em choáng váng đến im bặt như lúc em bước vào phòng. Mấy đứa nó nào đã bao giờ ở trong cùng địa hạt với một Công tước – nhất là một người quá đỗi khinh khỉnh như thế này. Vài phút trước chúng lại còn khám phá ra chị gái chúng là một nữ Công tước nữa chứ. Nhưng người nhà Duncan chúng em được làm từ đá tảng. Giờ đây cơn sốc sắp tiêu tan rồi, chúng sẽ tràn vào đây và đặt hàng triệu câu hỏi với từng người chúng ta. Anh hãy cảnh giác. Không phải anh chỉ giới thiệu về mình là xong đâu.”

“Khổ thân anh,” Công tước Withingsby thốt lên kèm theo cái nhướng mày kiêu ngạo. “Thế thì chúng ta bắt đầu nụ hôn ấy đi là vừa, thưa lệnh bà. Rõ ràng là anh cần thứ gì đó để tăng cường nhuệ khí.”

“Chính là điều em đang định nói đấy,” cô nói trong khi còn có thể. Chắc chắn cô sẽ không nói được gì nữa trong một lúc rất lâu.

Sau một lúc rất lâu đó, những tiếng nói lao xao bắt đầu đồng loạt vang lên từ phía cửa.

Bình luận