Việc thuật lại những gì diễn ra cho những người còn lại là theo ý của Kristen vì Royce không nắm được hết mọi chuyện. Thật không may, đức vua Alfred cũng ở đó để lắng nghe toàn bộ câu chuyện. Nhưng cũng không thể loại trừ ông khỏi câu chuyện vì sự thật giản đơn là ông không thể rời khỏi Wynhurst cho đến khi màn tiến thoái lưỡng nan này được hóa giải.
Alfred đã hầu như không can dự vào cuộc tranh cãi về những gì sẽ cần phải làm. Có một vài ý kiến đưa ra, Selig đã phản đối ý tưởng rõ ràng và sắt đá đến mức anh mất bình tĩnh và bỏ ra ngoài.
Lời cuối anh nói về vấn đề này “ Con sẽ đồng ý bất cứ ý kiến nào, miễn là không kèm theo việc mất tù nhân. Con sẽ đánh nhau với cả gã khổng lồ Turgeis thay vì anh trai cô ta.”
Không ai sẵn lòng đưa ra lời đề nghị đó với những ng Đan Mạch. Chờ đợi bên ngoài vòng vây có lẽ là sự lựa chọn giản đơn nhất, nếu Alfred không ở đó với họ. Những người đàn ông thì hiếu chiến, còn phụ nữ thì ưa hòa bình. Không ai còn muốn dùng tính mạng Erika để đe dọa khi họ không rõ anh trai nàng sẽ phản ứng với điều đó ra sao.
Cuối cùng chính Alfred đề nghị giải pháp logic nhất, giải pháp mà gia đình của Selig sẽ không bao giờ tự nghĩ ra. Và họ chào đón nó với những cung bậc khác nhau của sự hoài nghi.
Royce đơn giản là cười lớn.
Garrick hắng giọng để nói “ Tôi không ước điều đó sẽ xảy ra với con trai mình, nhất là khi nó bướng bỉnh khác thường để giữ con bé”.
“ Đó không phải là vấn đề ”, Kristen khăng khăng “ Selig sẽ không bao giờ đồng ý với điều đó. Anh ấy sẽ ra ngoài và tự kết liễu chính mình. Và ai sẽ nói với anh ấy về lời đề nghị này?”
“ Để anh nói cho”, Royce đề nghị.
Kristen khịt mũi “ Anh còn không nín cười đủ lâu để nói hết câu”.
“ không, anh chắc rằng cơn thịnh nộ sắp tới của anh ấy sẽ khiến anh bình tĩnh hơn – nếu anh ấy không đơn giản là cho anh một đấm” Và Royce lại cười lớn.
Giờ thì Kristen nhìn chằm chằm vào anh “ Anh có thể nói cho em biết có chuyện gì hài hước ở đây không ?”
“ Sự châm biếm”, anh đáp giữa những tiếng khúc khích “ Một sự châm biếm dị thường”.
Brenna nãy giờ chưa nói gì. Garrick nhận ra điều đó, dựa vào bà để hỏi “ Tại sao em không túm tóc hay xỉ vả để phản đối chuyện này?”
Brenna nhún vai “ Vì em không nghĩ con nó sẽ quá để tâm – sau cùng”.
Garrick nhíu mày “ Còn điều gì em giấu anh không ?”
Vẻ nhìn của bà hoàn toàn vô can “ Anh biết những gì em biết. Thằng bé khẳng định rằng căm ghét cô ta, nhưng cô ta có sức hấp dẫn nhất định với nó.Con gái chúng ta và chàng rể của nó cũng từng ở trong hoàn cảnh tương tự”.
“ Hoàn cảnh của chúng có khác nhau, em yêu. Royce không tìm kiếm một sự trả thù”.
“ Và Selig thì đang thực hiện hành động ấy theo một cách khác người”, brenna nói đầy ẩn ý.
Ông lắc đầu với nhận định của bà “ Em thi vị hóa mọi chuyện rồi đó, em nghĩ những hành động ấy có nhiều ý nghĩa hơn thực chất của nó”.
“ Em á? Selig sẽ tức giận khi nghe đề xuất ấy, em nghi ngờ điều đó. Nhưng để xem nó sẽ phản đối trong bao lâu trước khi đồng ý”.
“ em có nghĩ việc này sẽ khiến nó thả cô tar a thay vì thế?”
“ Em sẽ ngạc nhiên nếu điều đó xảy ra”
Garrick không chắc chắn lắm, nhưng ông đề nghị rằng hai vợ chồng ông sẽ tìm và thông báo cho Selig về những gì đã được quyết định, vì có lẽ sẽ cần hiệp lực của hai người để thắng thói bướng bỉnh của anh. Và anh vẫn có hai sự lựa chọn. Một sự lựa chọn châm biếm sẽ khiến Royce thích thú đó là anh sẽ từ chối việc phóng thích tù nhân, và chấp nhận sự lựa chọn thay thế là dính chặt với cô ta.
Hai người tìm thấy anh ở xưởng rèn, đang miêu tả chi tiết về thanh kiếm anh muốn đặt làm để thay thế chiếc đã bị mất sau vị tấn công. Anh cũng đã lường trước được vấn đề khi cả hai người cùng tới. Và anh đã đúng.
“Cưới cô ta? Bố mẹ chắc mất trí rồi!”
Royce đưa ra một lí lẽ hợp lý nhất “Alfred muốn tạo nên một liên minh quân sự thông qua cuộc hôn nhân này. Anh biết đó, không phải lúc nào đức vua cũng đề nghị một việc như vậy”.
“ Và cũng là bất thường nếu anh từ chối nó”, Selig hằn học.
‘Hãy nói cho mẹ biết rằng con không thấy cô ta có một chút hấp dẫn nào”, ,” Brenna nói.
Giờ thì anh không còn nghi ngờ gì, thực ra bà đã trông thấy Erika nằm phía dưới anh, trên hành lang, trần truồng, và đã tự hiểu lấy câu chuyện của hai người. Anh trả lời mẹ “ Điều đó cũng không có ý nghĩ gì. Con sẽ lấy người đàn bà người mà căm ghét con? Đó là những gì mẹ muốn ư?”
Kristen liền trả lời “ TẤt nhiên là không. Mọi người hi vọng anh sẽ hiểu ra mọi chuyện và trả cô ta lại cho anh trai mình, bởi vì anh cũng không có nhiều sự lựa chọn ở đây”.
Và Garrick nói một cách chậm rãi: “ Chúng ta không thể chịu trách nhiệm vì việc giữ chân đức vua ở đây. Đức vua sẽ rời khỏi đây vào sáng mai. Và nếu tình trạng bao vây còn tiếp tục, thì anh trai của cô ta sẽ không giữ được kiên nhẫn mà tấn công mà không biết rằng mình đang tấn công vào nơi ở của vua xứ Wessex. Con có gánh nổi trách nhiệm của một cuộc chiến giữa người Saxon và người Đan Mạch không hả con trai?”
Những người bố luôn biết cách trút tội lỗi theo cách đó, để không có cách nào cho anh thoái lui vào lúc này? Họ còn ở phía anh nữa không đây? Có lẽ anh nên gạt bỏ tự trọng mà chiến đấu một trận với Ragnar Haraldsson – không, anh không thể. Nhưng anh cũng không thể từ bỏ người đàn bà này. Anh cũng không thể cưới người đàn bà mà anh căm ghét.
Alfred xuất hiện ở lối vào ngay lúc đó, cao lớn, và đầy quyền uy: “ Ta thấy là mọi người đã tìm ra cậu ấy”, ngài nói một cách lửng lơ và nhìn xoáy Selig bằng đôi mắt màu da trời của mình “ Vậy câu trả lời của cậu là gì?”
Selig có thể tranh cãi bất cứ điều gì với gia đình của mình, như những người đàn ông khác, nhưng anh thấy thật khó khăn khi chống lại ý muốn của đức vua, thậm chí là đức vua của người Saxon “ Tôi sẽ lấy cô ta”.
Alfred cũng không trông đợi gì hơn thế “ Tốt lắm. Giờ tất cả hãy quyết định xem sẽ mời anh trai cô ta tới buổi lễ hay thông báo cho anh ta sau khi mọi việc đã xong xuôi”.
Royce dề nghị “ Để tránh một cuộc đột kích bất ngờ, có lẽ để sau đi”
Và Kristen sau một thoáng bối rối cũng chỉ ra rằng “ Anh ta có vẻ tấn công chúng ta dù thế nào đi nữa. Liệu anh ta có nghĩ rằng em gái mình bị ép buộc?”
Từng lời nói khiến Selig như bị ong châm. Bất cứ người đàn bà nào cũng run lên vì lời cầu hôn của anh. Bất cứ ai trừ người đàn bà này…
“Cô ta sẽ không bị ép buộc”, anh nói,” ít nhất cô ta sẽ cưới anh một cách tự nguyện, và thuyết phục anh trai mình về điều đó”
Lần này thì mẹ anh nghi ngờ về câu nói ấy “ Con sẽ xoay xở điều đó thế nào khi mà cô ta ghét con như con nói?”
Anh ném một cái nhìn bực tức về mẹ mình. Thực ra bà không tỏ ra thông cảm với tính thế này, mà dường như còn lấy làm thích thú. Nếu ai đó đang bị ép buộc, thì đó là anh, và mẹ anh ít nhất nên tỏ ra chút đau buồn về điều đó.
“Con sẽ có cách”, đó là những gì anh nói.
“ Vậy thì con nên xúc tiến nhanh lên”, Brenna nói, “ Nếu con muốn làm điều đó, việc đó phải được làm trong chiều nay, anh trai cô ta sẽ được thông báo vào buổi sáng. Anh ta sẽ biết quá muộn trước khi có thể làm gì đó để ngăn cản đám cưới đêm nay”.
Một đám cưới đêm? Một ý tưởng điên rồ và khiến anh rùng mình. Đám cưới đêm , với cô ta – không , sẽ không có gì hết. Ngoại trừ sự cám dỗ, anh không hề muốn cô ta. Trả thù là tất cả những gì anh muốn bây giờ – và mãi mãi.