Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tình Nhân Bé Nhỏ Của Tổng Tài Xấu Xa

Chương 46

Tác giả: Cao Sơn Vũ Giả
Chọn tập

Giản Tiểu Bạch đang ngủ say, đột nhiên cảm thấy nhồn nhột liền xoay người lại không cẩn thận đụng phải nơi đó của Mạc Tử Bắc.

Bao nhiêu tích lũy dồn nén bị chạm phải khiến Mạc Tử Bắc hít vào một hơi, tiểu yêu tinh hại người này, anh đột nhiên dùng đầu lưỡi mở môi cô ra rồi luồn vào trong, cùng quấn lấy môi lưỡi cô.

Tay anh xoa lên người cô, một trận tê dại truyền đến làm Giản Tiểu Bạch đột nhiên giật mình tỉnh lại.

Khuôn mặt tuấn tú khếch đại ngay trước mắt, hơn nữa bọn họ còn đang hôn môi!

“Ưm!” Khuôn mặt của cô đỏ bừng.

Mạc Tử Bắc mở to mắt nhìn biểu tình mơ hồ của cô, bàn tay to ở nơi mềm mại của cô dừng sức nhéo một cái. Giản Tiểu Bạch lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo.

Anh đang làm gì vậy?

Đẩy anh ra, thân hình Mạc Tử Bắc cách cô nửa mét, đôi môi nhỏ ngọt ngào của cô làm cho anh vẫn chưa ngớt khao khát.

Giản Tiểu Bạch đỏ mặt khẽ đẩy anh một cái thẹn thùng cúi đầu khẽ nói: “Đừng mà!”

Lời nói này của cô một chút trọng lượng cũng không có, ý tứ cũng không rõ. Mạc Tử Bắc cười khẽ ra tiếng, đôi mắt nhìn cô càng thêm sâu xa. Thân mình hoàn mĩ bóng loáng mà rắn chắc của anh dựa vào cô ngày càng gần, khiến mặt Giản Tiểu Bạch xấu hổ đến thiếu chút nữa là xì khói.

Hơi thở nóng bỏng phả lên mặt cô, kéo nhịp tim cô đập càng lúc càng nhanh. Bàn tay to của anh nhẹ nhàng trượt qua bụng cô, Giản Tiểu Bạch hít phải ngụm khí lạnh, Mạc Tử Bắc trong nháy mắt lại hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô, còn nghe được cả sự cự tuyệt không thành của cô.

Anh hôn mãnh liệt mà nồng cháy, Giản Tiểu Bạch bị hôn đến mê muội, quên cả việc phải từ chối.

Một màn cảnh xuân bên trong phản chiếu tinh tế lên song cửa bên ngoài.

Một chỗ nào đó của anh để vào một chỗ nào đó của Giản Tiểu Bạch, ý thức được đó là một bộ phận trên cơ thể đàn ông mà trong tiết sinh học nhà trường đã dạy. Khuôn mặt nhỏ nhắn nóng như lửa đốt, nhưng đó chỉ là thẹn thùng chứ không phải là ghét.

Giản Tiểu Bạch quay mặt đi không cho anh hôn lên môi mình, với một chút lý trí cuối cùng lúc này cô muốn hỏi anh có phải thật tình hay không. Song Mạc Tử Bắc lại không tiếp nhận sự kháng cự này, anh vừa mạnh mẽ giữ chặt cái eo nhỏ của cô vừa hôn. Hôn từ gò má, lên đến cổ rồi lại chuyển sang ngậm lấy vành tai xinh xắn của cô. Thân thể Giản Tiểu Bạch hơi hơi run rẩy, lúc này anh mới dừng lại cúi đầu nói bên tai cô: “Cho anh!”

Vùi mặt vào bờ vai rộng lớn của anh, phản ứng này của cô bị anh cho là cô ngầm đồng ý. Lúc bọn họ quấn lấy nhau, anh lại rõ ràng cảm nhận được một lớp cản.

Đau đớn như bị xé toạt ra khiến Giản Tiểu Bạch mở to hai mắt mơ hồ, thân thể vô thức cố gắng thích ứng với lần đầu đau đớn, cũng bởi vì đau đớn mà mặt nhăn mày nhó.

“Đau quá!” Nước mắt cũng nhịn không được mà chảy xuống hốc mắt.

Tiếng thét chói tai cũng theo động tác Mạc Tử Bắc nghiêng người tiến hoàn toàn vào người cô mà thoát ra, sau đó cái miệng nhỏ nhắn dần dần chỉ còn những tiếng líu rúi nhỏ nhẹ không rõ.

Mạc Tử Bắc không hiểu sao trong lòng lại tràn đầy vui mừng, cô đúng là lần đầu tiên, là một cô gái sạch sẽ, anh cực lực áp chế bản thân, để cô từ từ thích ứng với sự tồn tại của anh.

Môi anh nhẹ nhàng mà quý trọng hôn cô, khi thì giống con bướm bay qua bụi hoa, khi thì như là sóng biển cuộn trào mãnh liệt vuốt ve bờ cát, cảm nhận được sự săn sóc của anh, cô cố nén đau đớn mà tiến vào sát anh, cơ thể Mạc Tử Bắc rốt cuộc cũng không kiềm chế được nữa bắt đầu chuyển động theo nhịp.

Niềm vui sướng chết người làm cho cả người Mạc Tử Bắc run run, Giản Tiểu Bạch không kìm được mà cong người lên đón lấy tất cả những sự va chạm chậm rãi của anh, để anh đưa cô bay về nơi thiên đường vui sướng chết người.

Trong phòng ngủ tràn ngập tiếng cô nức nở từng hồi hòa cùng với tiếng gầm nhẹ riêng có của người đàn ông là anh.

Niềm vui sướng vượt qua núi cao, bay về phía trời xanh, hướng về nơi thiên đường lí tưởng.

Anh vùi vào nơi sâu nhất trong cơ thể cô mà gieo rắc hạt giống của mình, sau đó tựa vào trên người cô bất động.

Mỏi mệt đến cực điểm, vui thích đến cực điểm, Giản Tiểu Bạch nhắm hai mắt lại tiến vào mộng đẹp.

Từ sáng sớm đến tối muộn, Giản Tiểu Bạch không biết bọn họ đã làm bao nhiêu lần. Buổi tối tỉnh lại chỉ cảm thấy rất đói, đầu của cô gối lên cánh tay anh rắn chắc, thân mình thì bị anh giữ lấy ôm vào trong lòng, khuôn mặt đẹp trai ánh lên làm cô đỏ cả mặt. Cúi đầu nhìn xuống một cánh tay khác của anh đang khoát lên bụng cô, cả người đều là những trái ô mai màu xanh đỏ do chính anh tạo ra.

Chọn tập
Bình luận
× sticky