Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tình Nhân Bé Nhỏ Của Tổng Tài Xấu Xa

Chương 84

Tác giả: Cao Sơn Vũ Giả
Chọn tập

“Anh muốn em!” Lời Mạc Tử Bắc nói không thua gì ném ra một quả bom.

“Cái gì?” Giản Tiểu Bạch thét chói tai.

Anh ta muốn cô, anh ta có ý gì chứ? Muốn cô ngủ với anh ta sao? Anh ta là đồ khốn, cô không muốn.

“Anh là đồ khốn!” Cô khẽ nói.

Lúc Mạc Tử Bắc vào trong thang máy đã xoay người cô đối mặt với mình, giữ chặt eo cô kéo sát về phía mình. “Tiểu Bạch, em có cảm giác được không? Nó rất khao khát em.”

Mặt cô đỏ bừng như là quả đào chín.

“Anh là đồ lưu manh!”

“Đúng! Còn em là dâm phụ, lưu manh cộng với dâm phụ chúng ta vừa lúc lại thành một đôi!” Mạc Tử Bắc cứ nghĩ đến quan hệ không bình thường giữa cô và gã đàn ông tao nhã Hùng Lập Tân kia thì trái tim anh lại kích động, tức giận mà không có chỗ trút nên ngay cả lời nói ra cũng theo đó mà ác độc hơn rất nhiều. Lý trí của anh bị cô tra tấn đã chệch khỏi đường ray, từ lâu đã thể hành sự như quỹ đạo thông thường.

“Anh là đồ khốn!” Giản Tiểu Bạch vẻ mặt phẫn nộ, nước mắt ngân ngấm nơi đáy mắt.

“Anh dựa vào cái gì mà nói tôi như vậy?”

Cô đã phóng đãng ở đâu mà bị nói khó nghe như thế?

“Em có thể làm với người khác thì vì sao lại không thể làm với anh? Điều kiện anh cho em so với người khác còn ưu đãi hơn.” Anh càng nói càng ghê tởm.

Giản Tiểu Bạch giãy dụa muốn tìm cách chạy trốn khỏi người đàn ông này. “Anh buông tay ra, anh là đồ khốn. Tôi sẽ không bao giờ nói chuyện với anh nữa, nếu còn nói chuyện với anh chắc chắn tôi sẽ chết không tử tế. Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!”

Sau tiếng cô thét chói tai là tiếng cô khóc nức nở. Gã đàn ông xấu xa này đã ba lần bốn lượt xỉ nhục cô. Cô vốn còn muốn tha thứ cho anh nhưng xem ra là càng không thể. Đúng là gã đàn ông xấu xa này không phải là cái thứ gì tốt. Anh ta vậy mà lại hết lần này đến lần khác một hồi hoà nhã một hồi ra vẻ lo lắng nghiêm mặt, anh ta chắc là bị bệnh thần kinh rồi.

Tựa vào trong lòng anh đám vào ngực anh. “Mạc Tử Bắc, anh là đồ khốn. Anh là đồ khốn, anh là đồ khốn.” Cô cứ như vậy mà hét, Mạc Tử Bắc khó hiểu nhìn chằm chằm đỉnh đầu của cô, không biết vì sao trong lòng lại buồn bực. Chẳng lẽ anh lại hiểu lầm cô sao?

Nhưng mà bị ghen tuông làm mờ mắt, Mạc Tử Bắc lắc lắc đầu, trong đầu không ngừng giãy dụa. “Anh là đồ khốn. Anh muốn em, mặc kệ là em đã kết hôn hay là có bao nhiêu tình nhân anh vẫn muốn em!”

Giản Tiểu Bạch khóc thút thít không nghe thấy câu anh nói nhưng mà cô rõ ràng cảm giác được cơ thể anh căng lên hình như có cái gì đó tích tụ sức mạnh đang đến lúc phát tác.

Thang máy cạch một cái dừng lại ở tầng bốn mươi hai. Anh ôm lấy cô trực tiếp đi vào căn phòng phía sau phòng tổng giám đốc.

Mạc Tử Bắc gần như là liên tục kéo, túm cô vào trong phòng, ấn công tác đóng cửa tự động, anh buông bàn tay đang ôm eo cô ra.

Vào trong phòng tổng giám đốc, anh liền nhẹ nhàng thở ra, cho dù cô có dùng biện pháp gì cũng đừng hòng thoát được bởi vì khóa cửa này ngoại trừ anh biết mật mã người khác đừng hòng mở ra được

Giản Tiểu Bạch ngồi trên thảm lót sàn, giày cao gót khiến bước chân của cô càng thêm khó chịu, có chút đau đớn từ mắt cá chân truyền đến.Cô vừa cởi giầy vừa khóc vừa tự xoa mắt cá chân.

“Mạc Tử Bắc, anh dựa vào cái gì mà đối xử với tôi như vậy?” Cô vẫn không quên lên án anh, tuy rằng cô biết anh nguy hiểm nhưng cô còn có cái gì phải sợ. Từ nhiều năm trước lúc bị gã này ăn sạch sẽ thì đời này cô cũng chỉ có một mình gã này.

Cô thực sự tức giận, năm năm trước anh xem cô là loại phụ nữ như thế nào thì năm năm sau cũng như thế. Rất xỉ nhục nhân cách của cô.

“Anh chính là như vậy. Người làm với em phải là anh! Cho em một lựa chọn hoặc là làm người của anh hoặc là ly hôn với Mai Thiếu Khanh. Anh mặc kệ, anh chỉ có một câu nói kia: Muốn em!” Mạc Tử Bắc cũng không biết mình làm sao lại nói ra câu này.

“Cái gì?” Giản Tiểu Bạch sửng sốt ngay cả nước mắt cũng quên rơi. “Làm người của anh?”

“Đối với loại cực phẩm nhưu em, anh sẽ không bạc đãi em đâu!”

Giản Tiểu Bạch nhìn vẻ mặt tự cho là đúng của anh hừ lạnh nói: “Anh là đồ đàn ông xấu xa. Cũng chỉ có anh mới nghĩ ra loại chuyện xấu xa này. Sao anh không đi tìm người làm người của anh đi?”

Sự khiêu khích của cô khiến Mạc Tử Bắc rất tức giận, nguy hiểm cũng theo đó mà đến. Cô vậy mà dám nói thế. Điều này làm cho trái tim Mạc Tử Bắc tổn thương thật sâu bởi vì mẹ anh vẫn luôn bị người khác khinh thường là một tiểu tam.

Mạc Tử Bắc đột nhiên tới gần cô, cảm nhận được cả người anh phát ra hơi thở nguy hiểm cô vẫn mạnh miệng nói: “Anh là đồ xấu xa. Cả đời tôi cũng sẽ không tha thứ cho anh!”

Cô vốn là đã có khoảnh khắc mềm lòng còn ôm ảo tưởng đối với anh, nhưng hiện tại mọi ảo tưởng đều không còn. Anh vẫn là xem cô thấp hèn như vậy, cô không muốn làm tiểu tam, cho dù cả đời này cô không lấy chồng cũng không muốn làm tiểu tam.

Trong mắt anh lướt qua một tia âm u, trên gương mặt đẹp trai nhếch lên một nụ cười quái dị mà cuồng bạo. “Vậy thì xem ai thắng ai đi!”

Anh đã dự tính rồi. Đêm nay anh muốn cô, mặc kệ cô đã kết hôn hay chưa anh cũng muốn cô. Tin chắc cô cũng sẽ không thể nói đáp án sẽ ly hôn với Mai Thiếu Khanh, vậy anh không tiếc để cô ở bên mình cả đời.

Mạc Tử Bắc dưới đáy lòng thở dài một hơi, đời này của anh sẽ ngã quỵ ở trên người Giản Tiểu Bạch, anh sẽ không rời khỏi người phụ nữ này.

Ham muốn nhiều năm khiến anh trong khoảnh khắc này dễ dàng kìm nén cơn ham muốn to lớn mà chỉ mình anh biết. Anh là một thằng đàn ông bình thường mà lại đối với mọi cô gái đều chán ghét vô vị chỉ muốn có một mình người phụ nữ này. Nhưng mà ông trời thật sự rất không công bằng lại để cho cô kết hôn. Nếu ông trời đã không công bằng như vậy anh chỉ có thể nghịch thiên mà đi.

Giản Tiểu Bạch ngồi ở trên thảm quay đầu đi chỗ khác không nhìn anh.

Anh ngồi chồm hổm ở trước mặt cô, một bàn tay kéo mặt cô qua, buộc cô phải đối mặt với anh.

Giản Tiểu Bạch dứt khoát nhắm mắt lại, tên đáng ghét đó cô không muốn nhìn anh. Đôi mắt Mạc Tử Bắc mang theo đau lòng cùng sầu bi siết chặt mặt cô. Anh phát hiện anh đối cô không thể nào nhẫn tâm được. Anh thật sự yêu cô.

Quyến luyến vuốt ve khuôn mặt trắng muốt của cô, cảm giác ấm nóng, trơn mịn đó khiến anh không nỡ buông tay ra. Trời phú cho cô có làn da trắng khiến anh có cảm giác ý loạn tình mê.

Ham muốn của anh càng sâu càng đậm. Có chút khẩn cấp có chút thấp thỏm bất an. Cảm xúc phức tạp khiến anh cực kỳ buồn bực, dường như một chỗ nào đó trên cơ thể rất trống rỗng, cần phải có một sức mạnh nào đó đến sưởi ấm, bù đắp cho cái cảm giác trống rỗng này.

Anh không tự chủ được vuốt ve mặt cô. Giản Tiểu Bạch chỉ cảm thấy một sự xấu hổ khó hiểu nhanh chóng lan ra khắp người, không chịu nổi mà gạt tay anh xuống.

“Đừng có chạm vào tôi, anh là kẻ đáng ghét nhất trong những kẻ đáng ghét.” Cô tháo một chiếc giày khác ra, đi chân trần đứng lên trốn qua một bên.

Mạc Tử Bắc lại đột nhiên sát lại đây, ôm cô vào lòng. Giản Tiểu Bạch càng giãy dụa tay anh càng siết chặt.

Trên người anh có một mùi hương tươi mát đã lâu khiến Giản Tiểu Bạch nhịn không được hít sâu một hơi nhưng nghĩ đến anh đối xử với mình như vậy trong lòng không khỏi lại tức giận hẳn lên, giãy dụa dữ hơn.

Chọn tập
Bình luận
× sticky