Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tình Nhân Bé Nhỏ Của Tổng Tài Xấu Xa

Chương 150: Kế hoạch [2]

Tác giả: Cao Sơn Vũ Giả
Chọn tập

Hùng Lập Tân cùng Lâm Hiểu Tình vừa đi, Mạc Tử Bắc liền nói với Giản Tiểu Bạch: “Tiểu Bạch, em đưa Thiên Thiên với Tiểu Túc ra bên ngoài văn phòng một chút được không? Anh có kế hoạch quan trọng muốn nói với Nhân.”

Giản Tiểu Bạch nhìn vẻ mặt anh rất nghiêm túc thì gật đầu. “Được rồi, hai người nói đi! Tiểu Túc chúng ta đi ra ngoài đi!” Dẫn con trai và Tiểu Túc cùng ra ngoài.

Đợi các cô vừa đi ra, Mạc Tử Bắc nói với Doãn Đằng Nhân: “Đóng cửa phòng lại!”

“Nhìn trịnh trọng quá, thần bí quá vậy, có chuyện gì nói đi!” Doãn Đằng Nhân đóng cửa lại trở lại ghế dựa bên giường.

Mạc Tử Bắc cười lại khôi phục vẻ nghiêm trang: “Mình chỉ là thấy Hùng Lập Tân lần này là muốn cùng sống mái với Dạ Lang. Kế hoạch cơ mật như vậy anh ta cũng nói với bọn mình xem ra là thật sự muốn liều mạng. Mình lo anh ta có đi không có về.”

“Mình cũng biết chuyện này thật sự thực rất khó tin. Anh ta là người tính toán chu đáo cặn kẽ, có thể nhẫn nhịn bảy năm không nhận Tiểu Bạch quả thật khiến người ta khâm phục. Nếu mà mới có thể bảy ngày cũng chống đỡ không nổi, biết rõ đó là em gái mình mà lại phải giả vờ như người xa lạ. Anh ta đúng là không phải bình thường!”

“Cậu cũng không phải bình thường, khi nào thì chúng ta cùng nhau cử hành hôn lễ đó!” Mạc Tử Bắc đột nhiên nói.

“À!” Doãn Đằng Nhân kinh ngạc ngớ ra: “Kết hôn? Cùng nhau?”

“Đúng vậy! Cậu với Tiểu Túc đã rất thân mật rồi mà? Nếu hai người chúng ta cùng nhau cử hành hôn lễ thì nhất định sẽ rất náo nhiệt, hơn nữa cũng rất thú vị, cam đoan cả đời khó quên.”

“À! Kết hôn? Nhưng mà mình…” Doãn Đằng Nhân còn có chút ấp úng.

Mạc Tử Bắc khó hiểu cau mày hỏi: “Cậu đối với Tiểu Túc không phải thật lòng?”

Doãn Đằng Nhân bật cười: “Thật lòng, tuyệt đối thật lòng, có trời đất chứng giám. Chẳng lẽ cậu không thấy mình đối đãi với cô ấy hoàn toàn khác với các cô gái khác sao?”

Mạc Tử Bắc lắc đầu. “Không phải mình coi thường cậu. Những người phụ nữ mà trước đây cậu từng quen đúng là rất… uhm! Hình dung như thế nào nhỉ, đúng là rất ghê tởm!”

“Chẳng lẽ cậu không thế sao?” Doãn Đằng Nhân đẩy trở về.

“Tốt lắm chúng ta đừng nói chuyện quá khứ nữa. Tiểu Túc thật sự rất tốt, cô ấy nhìn vừa lạnh nhạt lại không mất đi vẻ xinh đẹp, rất xứng với cậu. Tuyệt đối đúng quy cách.”

“Mình chỉ là không muốn kết hôn, mình có chứng sợ kết hôn.” Doãn Đằng Nhân tùy ý ngụy biện.

“Đi chết đi. Cậu cẩn thận, cứ tiếp tục như vậy rồi có một ngày sẽ mất đó!” Mạc Tử Bắc hảo tâm nhắc nhở. “Nếu không phải chúng ta là bạn tốt nhiều năm thì mình sẽ không muốn cùng cử hành hôn lễ với cậu đâu. Nhân, cậu có biết năm năm là cái gì khái niệm không?”

“Khái niệm gì?”

“Chỉ có bản thân tự suy nghĩ mới thực sự hiểu được mùi vị thương nhớ. Đêm dài người vắng đột nhiên nhớ tới một người, một chuyện đã giấu ở rất sâu rất sâu dưới đáy lòng. Hình như có một bài hát nào đó có nói nỗi nhớ giống như một căn bệnh khiến người ta không thể khống chế mà không ngừng đấu tranh giữa tình cảm và lý trí. Đó là một loại hạnh phúc ưu thương, là một loại phiền muộn ngọt ngào, là một loại thống khổ ấm áp.”

“Wow!” Doãn Đằng Nhân kêu to. “Mạc, mình phát hiện hiện tại cậu thật lãng mạn!”

Mạc Tử Bắc trừng mắt liếc anh một cái: “Nhân, mình là thật sự lo lắng cho cậu! Đừng để giống như mình, đợi đến lúc mất đi mới biết quý trọng. Cậu có biết có mấy thứ có lẽ lúc ấy cậu không thèm để ý nhưng lúc mất đi sẽ đau đớn. Khiến cậu quay đầu lại tìm kiếm, lúc không cần thiết có thể ôn lại chuyện cũ bởi vì có lẽ ôn lại chuyện cũ chính là mong ước tốt đẹp của chính cậu mà người khác cũng không nhất định nghĩ như vậy.”

Doãn Đằng Nhân nghe anh nói như thế, khắc sâu rốt cuộc thực sự nghiêm túc gật đầu. “Mạc, cám ơn. Mình cần một chút thời gian để suy nghĩ cho kỹ. Cậu yên tâm đi! Mình sẽ không phụ Tiểu Túc!”

“Vậy là tốt rồi!” Mạc Tử Bắc rốt cuộc yên tâm nhưng lại lập tức nhíu mày. “Chân mình hiện tại lại bị thương còn phải rất lâu mới phục hồi như cũ. Nếu Hùng Lập Tân thật sự sống mái với Dạ Lang thì cậu nghĩ tưởng sẽ có mấy phần thành công?”

“Mình thấy có chút cảm giác lấy trứng chọi đá. Dạ Lang mấy năm nay không ngừng lớn mạnh. Thế lực của hắn tứ phương Tây lan đến toàn bộ Đông Nam Á, với tổ chức lớn như vậy, trực giác tích lũy nhiều năm như vậy, Dạ Lang sẽ không dễ đối phó đâu!”

“Mình cũng biết là rất nguy hiểm nhưng chúng ta đều không ngăn được kế hoạch của Hùng Lập Tân. Cho nên Nhân, chúng ta giúp anh ta đi!”

“Giúp thế nào?” Doãn Đằng Nhân hỏi.

“Cậu đi mời người bạn hắc đạo Nhật Bản!”

“Cậu nói mời Lam Sư?” Doãn Đằng Nhân mở to hai mắt nhìn. “Anh ta chưa chắc sẽ đến!”

“Mình biết tính tình anh ta cổ quái nhưng mình vẫn muốn thử xem. Cậu nghĩ cách liên hệ với anh ta, không tiếc trả giá cao giải quyết Dạ Lang để Hùng Lập Tân cùng Mai Thiếu Khanh bình an trở về.”

“Cậu không phải rất ghét Mai Thiếu Khanh sao?”

Mạc Tử Bắc gật đầu thực thẳng thắn thừa nhận. “Mình đúng là rất ghét anh ta. Nhưng nếu bọn họ bởi vì Dạ Lang mà hy sinh thì mình nghĩ Tiểu Bạch nhất định sẽ rất khổ sở. Đây là tình huống mình không muốn nhìn thấy nhất.”

“À!” Doãn Đằng Nhân chú ý tới đáy mắt rất nghiêm túc của Mạc Tử Bắc mà trong lòng chấn động. “Mạc, đây là yêu ai yêu cả đường đi trong truyền thuyết sao?”

“Đi chết đi!” Mạc Tử Bắc cũng bị anh ta chọc cười. “Nhân, Mai Thiếu Khanh bảo vệ Tiểu Bạch nhiều năm như vậy trong lòng mình vẫn rất cảm kích anh ta. Ít nhất mấy năm nay Tiểu Bạch bởi vì có anh ta mà cảm thấy không cô đơn. Cô ấy xem Mai Thiếu Khanh như người thân mà người thân Tiểu Bạch cũng giống như là người thân của mình. Cho dù mình thật sự rất không quen nhìn cái bộ mặt lạnh nhạt giống như vương tử kia của Mai Thiếu Khanh nhưng mà mình cũng không đành lòng nhìn anh ta liều mạng. Có lúc mình cảm thấy anh ta, Hùng Lập Tân với cô Túc là một loại người, chí ít là trời sinh có tính cách đặc biệt lạnh nhạt.

“À!” Doãn Đằng Nhân lắc đầu. “Tiểu Túc thật ra là một cô gái rất nhiệt tình. Cậu đừng bị bề ngoài lạnh lùng của cô ấy đánh lừa. Cô ấy nhìn có chút lạnh nhạt nhưng tuyệt đối không phải trời sinh.”

“Cậu đã hiểu cô ấy đến như vậy rồi.” Mạc Tử Bắc trêu ghẹo nói: “Cậu chừng nào thì ăn người ta đây?”

“Bí mật!” Doãn Đằng Nhân cười thần bí. “Có điều mình đã bắt đầu hiểu lời cậu đã nói, một khi đã nếm qua hương vị cực phẩm này rồi thì các cô gái khác đều là thứ bình thường, chỉ có cái người cậu cảm thấy khắc sâu nhất mới là cực phẩm cả đời cậu!”

“Ha ha! Xem ra ngày cưới của chúng ta cũng không sẽ xa xôi lắm đâu.” Mạc Tử Bắc thở dài một hơi. “Đừng quên tìm Lam Sư đấy. Mình có thể cho anh ta toàn bộ Mạc thị Duy Bạch, chỉ cần bảo vệ tốt Hùng Lập Tân cùng Mai Thiếu Khanh an toàn.”

“Toàn bộ?” Doãn Đằng Nhân có chút rung động cũng nghiêm túc hẳn. “Uhm, mình hiểu rồi.”

Chọn tập
Bình luận