Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tình Nhân Bé Nhỏ Của Tổng Tài Xấu Xa

Chương 87

Tác giả: Cao Sơn Vũ Giả
Chọn tập

“Em đã làm phẫu thuật?” Mạc Tử Bắc nhớ rõ lần trước khi bọn họ gần gũi bụng của cô còn rất bóng loáng, bây giờ lại có thêm một vết sẹo, nhất định là trong mấy năm nay cô đã làm phẫu thuật.

“Ờ!” Giản Tiểu Bạch giả ngu, cô không muốn anh biết chuyện của Thiên Thiên. Cô ghét anh, tên đàn ông thối này luôn hạ nhục cô, cho cô là cái loại phụ nữ không đứng đắn. Cả đời cô cũng không muốn anh biết đến sự tồn tại của Thiên Thiên để anh tiếc nuối cả đời.

“Chuyện gì?” Anh nắm lấy cái eo thon nhỏ của cô mà truy vấn.

Giản Tiểu Bạch qua quýt bịa một cái lý do: “Tôi bị AIDS đấy. Hừ! Vừa rồi anh cũng đã bị lây bệnh rồi.”

Mạc Tử Bắc nhịn không được mỉm cười, cái miệng nhỏ nhắn đáng ghét xem anh làm thế nào trừng phạt cô. Anh xoay người hôn lên môi cô, cho cô một nụ hôn đúng tiêu chuẩn dài mà cháy bỏng.

“Không được nói bậy! Em mà bị bệnh ấy hả?” Anh nhẹ giọng nói.

“Không phải đã nói rồi sao, tôi bị AIDS!” Giản Tiểu Bạch miệng mồm vẫn ác độc như vậy.

“Không sợ! Bị AIDS anh cũng muốn!” Trong giọng nói của anh tràn đầy vẻ cưng chiều.

Giản Tiểu Bạch trong nháy mắt có chút mê muội, anh muốn cô! Nhưng mà…

“Lấy thân phận gì mà muốn tôi?!”

“Chẳng lẽ em còn có thân phận nào thích hợp hơn cho hai người chúng ta sao?” Mạc Tử Bắc chau mày kiếm.

“Tôi cái gì cũng không làm, tôi sẽ không bao giờ gặp anh nữa! Đại tổng giám đốc Mạc ngài không tham dự bữa tiệc đêm nay, bỏ đi với nhân viên nữ của công ty khác, không sợ ảnh hưởng không tốt tới ngài sao?” Cô hảo tâm nhắc nhở anh.

Sau đó cô còn có thể cùng anh dễ chịu nói chuyện phiếm như thế mà không một cước đá bay anh đi thực khiến người ta bất ngờ.

Thấy thời gian đã rạng sáng, Mạc Tử Bắc hôn cô một cái nói: “Chúng ta nên lên rồi!”

Tay anh siết chặt ở trên lưng cô lại nói: “Nhưng mà anh thật sự không nỡ, vẫn còn muốn!”

Anh nói ra lời ái muội làm cô đỏ cả mặt: “Đồ lưu manh!”

Không biết lời của cô có chút ý làm nũng, Mạc Tử Bắc nhịn không được nở nụ cười. Có lẽ là thân thể đã được thỏa mãn nên tâm trạng của anh rất tốt.”

Để trần như nhộng anh nghênh ngang đi vào toilet.

Giản Tiểu Bạch thẹn thùng la to: “Anh mặc quần áo vào đi. Lão già lưu manh. Thật ghê tởm.”

Cô cố ý lộ ra vẻ chán ghét, Mạc Tử Bắc ngược lại không xoay người đi mà đối mặt với cô: “Anh đâu có thu em phí đâu, cứ nhìn đi, free đấy, tuyệt đối đẹp hơn Mai Thiếu Khanh!”

Lời của anh làm cho Giản Tiểu Bạch bùng lửa giận, nhịn không được ném một cái gối lớn: “Anh đi chết đi!”

“Ha ha.”

Tiếng cười trầm thấp mà tươi mát từ trong miệng anh tràn ra, có thể thấy tâm trạng của anh rất tốt.

“Đáng ghét quá.”

Hai người bọn họ không nhắc đến Mai Thiếu Khanh, bị anh hiểu lầm cảm giác chẳng hay ho chút nào. Nhưng cô cũng không tính làm sáng tỏ hiểu lầm bởi vì qua đêm nay cô sẽ không bao giờ muốn xuất hiện nữa. Cô muốn dẫn Thiên Thiên trốn đi, tuyệt đối không xuất hiện ở trong tầm mắt anh. Cô căn bản không thể kháng cự anh, mỗi một lần cô đều bị tước vũ khí mà đầu hàng.

Mạc Tử Bắc sau khi tắm rửa xong quấn khăn tắm đi ra, từng giọt từng giọt bọt nước đang lăn xuống từ trên khối cơ rắn chắc. Giản Tiểu Bạch trong lòng hừ lạnh: Đàn ông thối, đều đẹp mã như vậy.

Cô tám phần trăm là mê trai bị anh sờ đến.

Đồ của cô đã bị anh xé rách rồi, không có đồ thì làm sao cô đi ra ngoài đây?”

Lại một trận ảo não. Khuôn mặt nhỏ nhắn rối rắm không biết nên làm cái gì bây giờ.

Nhìn thấy lông mày cô nhíu chặt, Mạc Tử Bắc vừa lau tóc vừa hỏi: “Sao vậy?”

Cô ôm chăn cẩn thận không để lộ người ra ngoài. “Tôi làm thế nào mà đi ra ngoài đây?”

Ý thức được vấn đề này Mạc Tử Bắc tà ác cười: “Đừng đi ra ngoài, em cứ trong phòng ở anh cả đời đi.”

“Đi chết đi đồ lưu manh!” Giản Tiểu Bạch nổi giận đùng đùng.

Bọn họ cũng thật là kỳ quái, nhìn cứ giống như một đôi vợ chồng già đang trêu đùa nhau, cảm giác thật ấm áp này đột nhiên khiến mũi cô cay xè, nước mắt thiếu chút nữa cũng rơi xuống.

“Mạc Tử Bắc, anh thật đáng ghét!” Cô cảm thấy thật ủy khuất thật khổ sở. Tối nay xem là cái gì? Ôn lại chuyện cũ sau năm năm ư? Chỉ là ở vô hình trung cô ở dưới tình huống quan hệ không rõ ràng với anh mà bị anh ăn sạch sẽ, còn hiểu lầm cô là tình nhân của Hùng Lập Tân.

“Làm người tình của anh đi! Tiểu Bạch!” Anh vẫn thật sự nghiêm túc hỏi cô.

Anh cũng không tiếc sở hữu cô cùng với Mai Thiếu Khanh, anh thấy mình như thế là đã nhượng bộ lắm rồi.

“Tôi sẽ không làm người tình của bất cứ kẻ nào, anh nhớ cho kỹ, chẳng những anh mà là bất cứ kẻ nào. Tối nay xem như là ngoài ý muốn, chuyện như vậy sẽ không xảy ra nữa đâu.”

Giản Tiểu Bạch đã hạ quyết tâm sẽ không để anh tiếp tục ảnh hưởng đến cảm xúc cũng như cuộc sống của cô. Chuyện này chỉ là ngoài ý muốn, sau này sẽ không xảy ra nữa, cô tự an ủi mình.

Trong con ngươi đen của Mạc Tử Bắc chớp động tinh quang, ánh mắt dạo qua một vòng, nở nụ cười tà ác: “Vừa rồi lúc em ngủ, anh đã chụp hết tất cả ảnh em đang nude rồi. Nếu em không làm người tình của anh thì đừng trách anh đưa ảnh này cho Mai Thiếu Khanh xem!”

“Cái gì?” Giản Tiểu Bạch kinh hãi bất chấp mình còn đang trần truồng nhảy xuống giường lao qua, chân trái còn chưa lành lại nóng vội khiến toàn thân lung lay, lúc sắp ngã xuống thì được Mạc Tử Bắc một phen đỡ lấy cô.

Nào ngờ bởi vì kinh hoảng quá mà cô không cẩn thận cũng kéo luôn cái khăn tắm đang quấn quanh người Mạc Tử Bắc. Mạc Tử Bắc cười to: “Lần này đùa giỡn lưu manh không phải là anh mà là em tự mình đùa giỡn lưu manh đấy nha!”

Anh giễu cợt làm cho Giản Tiểu Bạch xấu hổ đến đỏ bừng mặt: “Anh, anh là đồ khốn!”

Cô gần như chỉ biết mắng một câu này, gần như căng thẳng đến nói cũng không rõ ràng.

Mạc Tử Bắc ôm cô, thân mình trắng mịn của hai người tựa vào nhau, anh cười to: “Anh sẽ làm chuyện càng khốn nạn hơn, lần này là do em xúi anh!”

Anh vừa mới tắm xong cả người tỏa ra mùi hương sữa tắm tươi mát. Anh ôm cô, lại một phen “vành tai và tóc mai chạm vào nhau” mới chịu buông cô ra.

Sau khi thở hồng hộc, Giản Tiểu Bạch mệt đến không còn chút sức lực. Buồn ngủ đến cái gì cũng không muốn nghĩ.

Mạc Tử Bắc mắt nhìn cô gái nhỏ vừa bị mình cho ăn no, trong đôi mắt đầy sủng nịch cũng chợt lóe lên vẻ cô đơn. Anh không hiểu mình vì sao lại muốn ép dạ cầu toàn, vì sao lại phải yêu cô gái này nhiều như vậy?

Ý thức được tầm mắt anh nóng cháy dừng ở trên người mình, trái tim Giản Tiểu Bạch lại một hồi kinh hoàng. Cô lại một lần nữa xuống địa ngục, cô căn bản quên mình nhảy xuống giường là vì cái gì.

Nhớ tới anh chụp ảnh mình đang nude, cô liền nổi trận lôi đình: “Anh mau xóa ảnh đi cho tôi. Mạc Tử Bắc, đừng để hận anh!”

“Hận cũng không xóa! Em cứ hận đi.” Trên mặt anh là cái vẻ chẳng hề để ý khiến Giản Tiểu Bạch chán nản.

Biết uy hiếp cũng không được cô dứt khoát từ bỏ.

Bộ váy dài màu đỏ của cô, cô tính tự mình đi tìm nó, cũng chẳng có cách nào cô chỉ có thể tìm nó để mặc thôi, dù sao không có váy thì chả lẽ không mặc gì mà đi ra ngoài sao? Vậy thì đời này còn còn phải sống hay không.

“Tiểu Bạch! Làm người tình của anh đi!” Mạc Tử Bắc lại nói.

“Làm con khỉ ấy! Mạc Tử Bắc, tôi chết cũng sẽ không làm người tình của anh!” Cô còn đang mạnh miệng chứ thật ra trong lòng đang kinh hoàng rối rắm không thôi. “Có thứ anh nói, đừng hòng, tôi không quan tâm!”

“Em!”

“Dù sao tôi cũng không phải chỉ có một mình anh, đàn ông còn nhiều mà! Thân thể đẹp thì khả năng của anh có thể thế nào chứ?” Cô chống nạnh khiêu khích nhìn anh, tính hạ thấp mình để chọc giận anh.

Chọn tập
Bình luận
× sticky