Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tokyo Hoàng Đạo Án

Chương 15

Tác giả: Soji Shimada

“Còn gì nữa không?”

“Không, quan điểm của tôi khác họ. Chúng ta chỉ có thể phán đoán những gì đã xảy ra với Nobuyo và Reiko. Các chuyên gia pháp y không sao thống nhất được về thời điểm họ tử vong vì thời gian trôi qua đã khá lâu.”

“Được rồi. Giờ tôi muốn biết về chứng cứ ngoại phạm của tất cả mọi người vào buổi chiều ngày 31 tháng Ba. Đây thực sự là một vụ diệt chủng gia đình Umezawa. Ý tưởng về Azoth có thể chỉ là bỏ bọc cho hành động báo thù. Trên quan điểm đó, người đầu tiên tôi nghĩ đến là Tae, vợ cũ của Heikichi.”

“Tae không thể là hung thủ. Bà phải trông cửa hàng thuốc lá cả ngày và hàng xóm vẫn nhìn thấy bà bán hàng ở đó như lệ thường vào ngày 31 tháng Ba. Chúng ta không biết bà ấy ở đâu lúc Heikichi bị giết, nhưng chắc chắn bà có mặt ở cửa hàng khi các cô gái biến mất. Chủ tiệm hớt tóc đối diện bên kia đường xác nhận rằng Tae ngồi trong cửa hàng suốt cả buổi chiều cho tới khi đóng cửa vào lúc 7 giờ rưỡi tối hôm đó. Cửa hàng của bà ấy bán quanh năm suốt tháng. Thêm nữa, liệu một phụ nữ 48 tuổi có tự mình mang nổi sáu cái xác tới sáu nơi không? Tae không biết lái xe, và Tokiko, con gái bà, cũng nằm trong số các nạn nhân. Theo quan điểm của tôi bà không phải là hung thủ.”

“Nhưng anh có chắc rằng chứng cứ ngoại phạm của Tae ổn thỏa không?” Kiyoshi hỏi, nâng cốc cà phê lên. Nhìn thấy cốc đã cạn, cậu lại đặt nó xuống.

“Chắc chắn.”

“Mặt khác, Masako bị giam giữ vì chứng cứ ngoại phạm không thuyết phục của bà ấy. Nhưng điều đó lại không xảy ra với Heitaro hay mẹ anh ta, phải không?”

“Tôi nghĩ tất cả các nghi can đều bị tạm giữ một thời gian nhất định. Thời đó, cảnh sát có thể giữ bất kỳ nghi can nào mà không cần lệnh bắt và giam họ bao lâu tùy ý muốn. Những người liên quan đều bị tạm giữ và thẩm vấn. Yoshio chắc chắn cũng bị giữ vài ngày.”

“Ngay cả một phát súng tồi cuối cùng cũng trúng đích nếu thường xuyên rèn luyện!” Kiyoshi nói đầy vẻ châm chọc.

“Có lẽ như vậy. Yasue và Heitaro có thể chứng minh họ đều ở de Médicis vào ngày 31 tháng Ba. Khách hàng, người quen và một cô hầu bàn xác nhận rằng nhà Tomita không hề vắng mặt quá ba mươi phút cho tới khi phòng tranh đóng cửa lúc 10 giờ tối. Bạn bè cũng xác nhận có mặt cùng với họ cho tới nửa đêm.”

“Còn với Yoshio, ông ấy có thể chứng minh ông gặp gỡ đối tác ở Gokokuji tại Tokyo từ 1 giờ chiều đến 5 giờ chiều, sau đó bắt tàu hỏa quay về nhà mình ở Meguro với ông Toda, biên tập viên của ông ấy. Họ bù khú với nhau cho tới quá 11 giờ đêm một chút. Chúng ta không biết Ayako, vợ của Yoshio, làm gì lúc 6 giờ chiều, nhưng bà ấy có trò chuyện với một người hàng xóm vào khoảng 4 giờ 50 phút. Chứng cứ ngoại phạm của bà ấy không được thuyết phục lắm, nhưng nếu Ayako là hung thủ thì bà ấy sẽ phải có mặt ở Yahiko từ sớm ngày hôm đó. Ayako không thể đủ thời gian chôn mấy cái xác và về đến nhà vào buổi tối cùng ngày. Ngoài năm người này, không còn nghi can nào khác.”

“Masako cũng có chứng cứ ngoại phạm phải không?”

“Tiếc thay, bà ấy chỉ có lời chứng của gia đình. Và vì người ta tìm thấy một chai thạch tín trong nhà bà nên năm người kia mặc nhiên vô tội.”

“Ừm. Nhưng giả sử Masako và các con gái bà ấy âm mưu giết Heikichi và họ đã cùng nhau kéo giường ông ta lên cửa trời thì tôi không thể tin được rằng một tháng sau bà ấy lại đột nhiên quyết định giết chết tất cả bọn họ!”

“Ý anh là sao?” Tôi hỏi.

“Tôi sẽ giải thích sau. Mà này, hung thủ – tạm coi là một nghệ sĩ loạn trí – đã có đủ những thành phần cần thiết để tạo ra Azoth. Câu hỏi tiếp theo là: kẻ điên khùng ấy có thành công trong việc tạo ra con quái vật không?”

“Chậc. Liệu đó có thật sự là bí ẩn tối thượng của vụ án này không? Có lẽ là không. Chắc chắn một điều rằng chẳng bao giờ tìm thấy Azoth. Bởi thế không một ai biết hắn thành công hay thất bại. Một số người phỏng đoán rằng các bộ phận cơ thể có thể được chế thành tiêu bản nhồi bông – một tác phẩm nhồi bông quái dị – và được cất giữ ở đâu đó. Trong lúc tìm kiếm hung thủ, có thể chúng ta cũng muốn tìm Azoth. Theo ghi chép của Heikichi, nó được đặt ở “trung tâm 13”, trung tâm của Nhật Bản. Xem ra hung thủ thực hiện theo đúng kế hoạch nên việc chúng ta phải làm là tìm xem “trung tâm 13” là gì. Những tay săn lùng Azoth đã gắng công làm thế trong suốt bốn mươi năm qua. Tae dành một phần khá lớn trong tài sản thừa kế làm phần thưởng cho bất kỳ ai tìm thấy Azoth. Tôi tin phần thưởng vẫn còn nguyên.”

“Chúng ta hãy tập trung tìm hung thủ trước.”

“Anh rất tự tin, Kiyoshi ạ. Nhưng để tôi nhắc lại: tất cả những người liên quan đến nhà Umezawa – kể cả Masako, người bị kết án một cách thiếu công bằng – đều có chứng cứ ngoại phạm. Vụ này ắt do một kẻ ngoài gia đình thực hiện, hoặc chúng ta phải tìm Azoth để có manh mối.”

“Heikichi không có thợ học việc… nhưng ông ấy biết rõ những người ở de Médicis, phải không?”

“Đúng. Heikichi có liên hệ với năm hoặc sáu người ở de Médicis và ở Kakinoki, nhưng họ đều không phải là bạn bè thân thiết. Họ thậm chí không biết xưởng vẽ ở đâu, trừ một người đã tới thăm ông ta. Một người nữa cũng được mời đến, nhưng lại chưa bao giờ đến.”

“Hừm…”

“Tôi tin chắc Heikichi không bao giờ kể về Azoth cho những người này. Heikichi cũng chẳng đề cập đến ai trong ghi chép của mình. Rất khó nghĩ ra ai đó lại thực hiện các vụ giết người vì ông ta, trừ phi giữa họ có một mối liên hệ chặt chẽ, hoặc là quan hệ anh em hay đại loại như vậy.”

“Anh nói đúng…”

“Khả năng duy nhất nữa là Heikichi say rượu, có người đánh cắp chìa khóa xưởng vẽ, lẻn vào và đọc được ghi chép của ông. Giả thiết này rất khiên cưỡng, không có gì nhiều để nói.”

“Hừm. Thực sự là một bí ẩn! Anh cho tôi xem lại ngày tháng tìm thấy các xác chết được không? Biết đâu có một mô thức nào đó chăng.”

“Được thôi, bảng ngày giờ đây.”

Kiyoshi nghiền ngẫm từng chi tiết.

“Xem này, trông qua rất tự nhiên,” cậu nói, “nhưng họ càng bị chôn sâu thì thời gian phát hiện càng muộn. Người bị bỏ lại ngay trên mặt đất được phát hiện đầu tiên. Có lẽ đó là chủ ý của hung thủ chăng? Tôi nghĩ rằng các xác chết được phát hiện theo một trật tự mà hung thủ đã vạch sẵn. Nào, như thế là có ý gì nhỉ? Hừm… Có hai khả năng: một là điều đó giúp thủ phạm che giấu tội ác của mình; hai là trật tự đó liên quan đến chiêm tinh học hoặc giả kim thuật, hai lĩnh vực luôn ám ảnh Heikichi. Người đầu tiên thuộc cung Bảo Bình, thứ hai là Thiên Yết, sau đó là Bạch Dương, Cự Giải, Nhân Mã, Xử Nữ… Không, tôi xin rút lại. Chẳng có trật tự chiêm tinh hay mối liên hệ gì giữa trật tự này và địa lý… Đợi đã, không phải là người được chôn gần Tokyo nhất được tìm thấy đầu tiên sao? Không, tôi nhầm… Dường như chẳng có ý nghĩa gì trong trật tự này cả.”

“Phải thừa nhận rằng tôi cũng không nghĩ trật tự này là quan trọng,” tôi nói. “Hung thủ có thể lên kế hoạch chôn tất cả sáu cái xác, nhưng thấy mệt mỏi. Những cái hố hắn đào càng lúc càng nông, và cuối cùng Tomoko bị ném trên mặt đất. Chúng ta không thể lần theo lộ trình của hung thủ xét từ quan điểm này sao?”

“Những cái xác chôn sâu nhất là ở Hyogo và Nara – vốn không cách xa nhau lắm – nhưng một hố sâu khác lại được phát hiện ở Akita. Đó là một nơi rất xa.”

“Đúng vậy, như thế chỉ làm cho giả thiết thêm rối, phải không? Nếu Yukiko không được chôn sâu như thế ở Akita thì mọi chuyện đã đơn giản hơn… Trước hết, hung thủ đi tới Nara và Hyogo để chôn Reiko và Nobuyo. Tiếp đến, hắn ngược lên Gumma và chôn Tokiko. Sau đó đi thẳng lên phía bắc Aomori và chôn Yukiko ở Kosaka, ngay giáp ranh với Akita, Từ đó, hắn xuôi về nam tới Iwate và chôn Akiko, rồi hắn thấy mệt mỏi nên chẳng buồn chôn Tomoko, nạn nhân thứ sáu nữa. Hắn chỉ việc quăng xác của cô ấy trên mặt đất và trở về Tokyo.”

“Nhiều khả năng là hắn cảm thấy lo sợ sẽ có người phát hiện ra các xác chết trước khi hắn trở về Tokyo, chứ không phải là hắn thấy mệt vì phải đào hố.”

“Đúng, có thể là như vậy. Nhưng Yukiko được chôn sâu ở Akita, trong khi cái xác gần nhất, Tokiko, lại được chôn nông. Trật tự là sâu, sâu, nông, sâu, nông, không chôn. Thực tế là chẳng có trật tự gì cả. Phải chăng chỉ có một hung thủ chạy ngược chạy xuôi từ đông sang tây, hay là điều chúng ta chưa cân nhắc đến: có hai nhóm thuộc cơ quan mật vụ quân đội thực hiện toàn bộ vụ việc cùng lúc? Theo tôi nhớ, hồi ấy có những tổ chức như thế ở Tokyo. Một nhóm đi về phía tây tới Nara và Hyogo sau đó quay lại Gumma; còn nhóm kia tới Akita, Iwate và Miyagi ở phía đông. Nhóm nào cũng có thể chôn nạn nhân đầu tiên sâu hơn. Như thế có ý nghĩa hơn. Nhưng giả định này lại loại bỏ giả thiết về một hung thủ đơn độc.”

“Theo tư duy đó,” Kiyoshi nhận xét, “thì Tokiko sẽ bị nhóm phía tây bỏ lại trên mặt đất.”

“Hừm. Thật khó tin là cơ quan mật vụ lại tham gia vụ này. Thực tế, đã có người am tường nội tình giới quân sự xác nhận rằng cơ quan mật vụ không hề thực hiện việc nào như thế này cả.”

“A ha!”

“Cơ quan mật vụ có thể che giấu việc đó!”

“Tôi không tin tưởng lời khai của một kẻ trong cuộc.”

“Chậc, nếu Yukiko bị chôn sâu, có thể suy luận là hung thủ sống ở Kanto, vùng đông Nhật Bản. Nếu hắn sống ở Aomori, thì Yukiko, người được chôn cuối cùng sẽ bị vứt lại trên mặt đất mà không cần bận tâm.”

“Anh đúng một phần,” Kiyoshi thừa nhận. “Nhưng không còn manh mối nào khác à? Có rất nhiều khu mỏ trên các đảo Kyusu và Hokkaido, nhưng các xác chết lại chỉ tìm thấy ở Honshu. Thời đó chưa có đường hầm nối các đảo với nhau, có lẽ hung thủ buộc phải xử lý xác chết ở Honshu. Có phải hung thủ chôn các cô gái theo trật tự tuổi tác của họ không nhỉ? Để xem nào… Tomoko 26 tuổi… Akiko 24 tuổi… Đúng! Ít nhất người ta tìm thấy người lớn tuổi nhất trước tiên, sau đó giảm dần xuống và cuối cùng là người trẻ nhất. Như thế có nghĩa gì nhỉ?…”

“Tôi nghĩ chỉ là trùng hợp thôi. Một vài người cho rằng đây là một manh mối, nhưng họ không giải thích được.”

“Có lẽ đúng… có lẽ không.”

“Tôi nghĩ chỉ vậy thôi,” tôi nói. “Còn anh nghĩ sao?”

“Chậc, khó hơn tôi tưởng,” Kiyoshi đáp, cau mày và day day mí mắt. Có vẻ cậu lại thấy chán nản, hay có lẽ đang hành động. “Tôi không thể giải quyết được trong một ngày. Ít nhất phải mất vài ngày.”

“Anh có thể giải quyết vụ này trong vài ngày sao?!” Tôi nghĩ cậu đang đùa.

“Mọi người đều có chứng cứ ngoại phạm cho toàn bộ vụ Azoth,” Kiyoshi bắt đầu nói, như thể đang nói với chính mình. “Các án mạng dường như được tiến hành một cách ngẫu nhiên, lập luận hay chủ đích duy nhất là phần ghi chép mà Heikichi để lại. Nhưng không ai gần gũi với ông ta đủ để được đọc những ghi chép này. Cơ quan mật vụ cũng không đọc được nó, và nếu có thì tại sao họ lại quan tâm đến vụ Azoth chứ? Kazumi à, cho đến giờ, chúng ta vẫn đang bế tắc!”

“Đúng thế. Vậy tại sao chúng ta không tiếp tục và lý giải phần tiếp theo của bí mật – các con số 4, 6, 3 và 13.”

“À, phải. Heikichi nói Azoth sẽ được đặt ở trung tâm Nhật Bản.”

“Anh nhớ nhỉ.”

“Dĩ nhiên là tôi nhớ rồi. Trung tâm giữa đông và tây – ở kinh độ 138o48’ đông. Có đúng không?”

“Chính xác. Cừ lắm!”

“Như vậy Azoth sẽ phải ở đâu đó trên chặng đường này. Tại sao anh không men theo nó để tìm nhỉ?”

“Không khả thi. Quãng đường dài 355 km, gần bằng khoảng cách từ Tokyo đến Nara. Tuyến này lại bị dãy núi Mikuni, địa thế vùng núi ở Chichibu và khu rừng quanh núi Phú Sĩ chắn ngang, nên không thể sử dụng xe hơi hay xe gắn máy được. Hơn nữa, Azoth có thể được chôn giấu; không thể nào đào như một con chuột chũi suốt 355 km được! Chúng ta cần đoán xem chôn chỗ nào.”

Kiyoshi khịt mũi. “Ồ, không quá khó. Tôi sẽ nói cho anh biết vào sáng mai…”

Giọng nói nhỏ tới mức tôi không nghe nổi phần cuối câu nói của cậu.

Bình luận