“Theo anh làm thế nào lão Takegoshi Con lại biết được việc em gái mình tới gặp anh?” Tôi hỏi Kiyoshi khi chúng tôi đã ổn định chỗ ngồi.
“Tôi cho rằng chắc chắn bà Iida cảm thấy có lỗi khi đến hỏi ý kiến tôi mà chưa được sự tán thành của chồng. Sau khi về nhà, bà ấy thú nhận những gì mình đã làm, và chồng bà ấy gọi điện cho ông anh vợ.”
“Xem ra ông chồng là một tay trung thực.”
“Có lẽ thế. Hoặc ông ta sợ lão đầu bò đó.”
“Phải đấy, lão Takegoshi Con đúng là một tay thô tục. Anh có nghĩ cha lão cũng như thế không, chắc là không nhỉ?”
“Ôi dào, cảnh sát đều như nhau cả thôi. Họ nghĩ vì họ là cảnh sát nên họ có toàn quyền và họ cứ nhắng lên như những ông tướng, cứ như vẫn còn đang ở thời phong kiến ấy. Bà em gái không hỏi ý kiến anh trai trước khi tiết lộ bí mật của cha mình cho một người lạ, điều đó chắc chắn làm cho lão nổi đóa lên – kiểu một thông lệ về trật tự gia đình thời trước bị vi phạm trong xã hội hiện đại ấy mà.”
“Tôi nghĩ người Nhật có xu hướng tuân phục giới chức một cách không cần thiết.”
“Chậc, lão Takegoshi Con cũng hung hăng chẳng kém những gã Nhật khác mà tôi từng gặp. Anh có thể đem lão trưng bày trong bảo tàng như một mẫu hình về sự chuyên quyền.”
“Chả trách em gái lão muốn giữ bí mật với lão về cuốn sổ ghi chép. Tôi có thể hiểu cảm giác của bà ấy.”
“Ồ, thế à?” Kiyoshi nói, đột ngột nhìn tôi đăm đăm. “Nói cho tôi xem, bà ấy cảm thấy thế nào?”
“Sao cơ?”
“Tôi rất muốn biết cảm giác của bà ấy khi phát hiện ra sổ ghi chép của cha mình?”
“Thì bà ấy muốn bảo vệ bí mật của cha nên mới quyết định đưa cho anh với hy vọng rằng vụ việc sẽ được kín đáo giải quyết.”
“Nào, nói tiếp đi!” Kiyoshi xen ngang. “Vậy tại sao sau đó bà ấy lại kể cho chồng biết đã đến gặp tôi? Bà ấy muốn ông chồng giải quyết vụ việc à? Có lẽ bà ấy đã cho ông chồng xem cuốn sổ ghi chép, nhưng ông ấy không nghĩ ra được gì, nên bà mới mang tới cho tôi. Nếu tôi giải quyết được vụ việc, bà ấy có thể giành công trạng đó cho chồng mình – và BÙM, sự nghiệp của ông chồng thăng hoa. Tôi nghĩ bà ấy đã vạch sẵn tất cả mọi chuyện.”
“Anh có đi quá xa không thế? Trông bà ấy đâu có vẻ…”
“Một kẻ tính toán phải không? Tôi không nói bà ấy là người nham hiểm; nhưng một phụ nữ có gia đình nghĩ theo cách đó cũng là lẽ thường mà.”
“Nghe như thể anh nghĩ tất cả phụ nữ đều toan tính. Như thế không công bằng đâu.”
“Hầu hết đàn ông đều ám ảnh với ý nghĩ rằng mọi phụ nữ đều biết tuân phục và không có quyền lực. Như thế là công bằng chắc?”
Tôi chẳng biết nói sao.
“Anh và tôi sẽ chẳng bao giờ thống nhất được vấn đề này,” Kiyoshi nói tiếp, “khác gì một người hiện đại chẳng bao giờ có thể thuyết phục được một võ sĩ về giá trị của điều hòa nhiệt độ.”
“Hả? Anh vẫn đang nói rằng phụ nữ là những kẻ toan tính à?”
“Không phải tất cả bọn họ. Có lẽ cứ một ngàn người thì có một người phụ nữ tốt mà thôi.”
“Một phần ngàn cơ à? Ôi, thôi nào, anh không thể thay đổi tỉ lệ ít ra cũng là một phần mười sao?”
“Không thể được,” Kiyoshi đáp và cười phá lên.
Tôi im lặng một lúc.
“Nào, giờ chúng ta kiểm tra lại tất cả mọi dữ liệu đã biết về vụ việc nhé?” Kiyoshi đề nghị trong khi tàu tăng tốc. “Chúng ta đã biết về Masako, vợ thứ hai của Heikichi. Thế còn bà vợ trước Tae thì sao nhỉ? Anh có nắm được thông tin gì không?”
“Thời con gái Tae có tên là Fujieda. Bà ấy sinh ra và lớn lên gần Rakushisha, ở Sagano, Kyoto.”
“Kyoto à? Hay đấy, biết đâu một mũi tên của chúng ta lại trúng hai đích nhỉ.”
“Tae là con một. Khi bà bước vào tuổi thiếu niên, gia đình chuyển tới Imadegawa, khu Kamigyo và mở một cửa hàng bán gấm Nishijin. Không may công việc kinh doanh gặp sự cố, mẹ Tae bị ốm và nằm liệt giường. Gia đình Tae không có họ hàng thân thích nào giúp đỡ được. Cha Tae có một người anh trai ở tận Mãn Châu Lý. Mẹ Tae qua đời, cửa hàng bị phá sản, cha bà treo cổ tự sát. Theo di chúc, cha Tae gợi ý Tae nên đi tìm ông bác ở Mãn Châu Lý để xin giúp đỡ về tài chính. Nhưng Tae chọn cách tới Tokyo. Tôi không biết bà ấy làm thế nào trang trải được khoản nợ của cha mẹ.”
“Có thể Tae chấp nhận từ bỏ quyền thừa kế của mình.”
“Quyền thừa kế ư?”
“Phải, khi đó bà ấy sẽ không thừa kế bất kỳ thứ gì, kể cả các khoản nợ nần của cha mẹ.”
“Tôi hiểu rồi. Tôi không biết chi tiết đó. Tại Tokyo, Tae làm nhân viên thường trực tại một cửa hàng bán kimono. Khi bà ấy khoảng 22 hoặc 23 tuổi, do cảm thông với hoàn cảnh khó khăn của bà, ông chủ đã làm mối Tae cho Yoshio Umezawa, em trai của Heikichi. Nhưng sau này chính Yoshio lại giới thiệu bà ấy với Heikichi.”
“Họ lấy nhau, số phận dường như mỉm cười với Tae, nhưng sau đó Heikichi phụ bạc bà ấy,” Kiyoshi bổ sung những chỗ còn thiếu.
“Một số người không được may mắn. Tôi nghĩ Tae chấp nhận số phận của mình khi bán thuốc lá ở Hoya.”
“Nếu nghiên cứu tử vi, anh sẽ thấy cuộc sống rất bất công. Còn thông tin gì khác về Tae không?”
“Tôi nghĩ chỉ nhiêu đó đủ rồi. À, chi tiết này có thể chẳng có gì liên quan đến vụ việc, nhưng bà ấy có một bộ sưu tập rất nhiều các loại ví shingen – anh biết những cái túi lụa xinh xinh mà phụ nữ vẫn thường cầm theo khi mặc kimono ấy chứ. Theo hàng xóm ở Hoya cho biết, Tae ước mơ được trở lại Rakushisha và mở một cửa hàng bán các loại túi truyền thống.”
“Nhưng Tae là người thừa kế còn lại của Heikichi. Sau chiến tranh, chắc chắn bà ấy đã kiếm được rất nhiều tiền nhờ bán tranh của chồng cũ.”
“Đúng vậy, nhưng Tae bị ốm và chẳng hề chi tiêu gì cho mình. Bà ấy dùng số tiền bán tranh để thuê quản gia, tặng quà cho hàng xóm láng giềng những người đối xử tốt với bà ấy và treo thưởng cho ai tìm ra hung thủ gây ra án mạng Azoth. Bà ấy đã có thể mở một cửa hàng ở Rakushisha, nhưng vì lường trước sức khỏe kém của mình nên bà ấy ở lại Hoya trong suốt quãng đời còn lại.”
“Tôi hiểu. Thế chuyện gì xảy ra với tài sản của bà ấy?”
“Chuyện này rất ngạc nhiên. Một người bà con mà trước đây chả bao giờ thân cận với Tae đột nhiên đến thăm bà bên giường bệnh. Người phụ nữ này là cháu gái ông bác của Tae ở Mãn Châu Lý. Có lẽ cô ta ở lại và chăm sóc Tae một thời gian. Tae đưa tên người phụ nữ này vào di chúc của mình. Câu chuyện hay ở chỗ tại lễ tang, tất cả xóm giềng đều khóc thương Tae vì bà ấy đã rất hào phóng với họ.”
“Vậy thì, có kẻ nào đó không được hưởng tiền của Tae đã giết bà ấy!… Chỉ đùa chút thôi. Thế còn Yasue Tomita, chủ nhân của phòng tranh de Médicis? Có thêm thông tin nào về bà này không?”
“Yasue xuất thân từ một gia đình giàu có. Đó là tất cả những gì tôi biết.”
“Ayako, vợ của Yoshio thì sao?”
“Tên thời con gái của bà ấy là Yoshioka. Ayako sinh ở Kamakura và có một người anh trai. Yoshio được thầy của mình giới thiệu với Yoshioka. Cha của ông thầy này là một tu sĩ[1]. Anh còn cần thêm gì nữa không?”
[1] Ở Nhật, một số giáo phái Phật giáo cho phép tu sĩ được lập gia đình và sinh con.
“Không, có lẽ thế là đủ rồi. Ayako không có vấn đề gì đặc biệt trong quá khứ, phải không?”
“Theo như tôi biết thì không.”
Kiyoshi ngồi yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, tì cằm lên cánh tay. Lúc này trời đã tối và cửa sổ trông như một tấm gương, phản chiếu không gian sáng trưng bên trong tàu.
“Tôi có thể nhìn thấy Mặt Trăng.” Kiyoshi nói khẽ. “Tôi có thể nhìn thấy vài ngôi sao. Chà, thật khoái khi được thoát khỏi đám sương khói ở Tokyo. Anh có nhìn thấy ngôi sao chẳng hề nhấp nháy kia không, ngay bên cạnh Mặt Trăng ấy? Thực tế đó không phải là một vì sao, đó chính là Sao Mộc, một hành tinh đấy. Nếu anh nhìn thấy Mặt Trăng thì anh sẽ luôn định vị được các hành tinh một cách dễ dàng. Hôm nay là ngày 5 tháng Tư và Mặt Trăng ở cung Cự Giải, sắp chuyển sang cung Sư Tử. Sao Mộc cũng nằm trong cung Cự Giải ở 29 độ. Mặt Trăng di chuyển giống như các hành tinh. Anh biết không, nhìn sự di chuyển của các hành tinh mỗi ngày sẽ giúp ta nhận ra cuộc sống thường nhật mới nhỏ nhoi và vô nghĩa làm sao. Chúng ta tranh cãi. Chúng ta đánh nhau. Chúng ta giành giật. Chúng ta cạnh tranh để gia tăng của cải. Hãy nhìn vũ trụ xem. Sự vận hành của vũ trụ sôi động như một cái đồng hồ khổng lồ. Trái Đất chỉ như một răng trên các bánh xe của đồng hồ và con người không là gì khác hơn đám vi khuẩn. Hàng triệu con vi khuẩn sống cuộc đời ngắn ngủi chỉ để tranh đấu trong những trận chiến của chúng. Chúng không dừng lại để suy ngẫm rằng nếu không có cỗ máy vũ trụ, không ai trong chúng ta có thể tồn tại được. Hãy nhìn những gì con người làm – họ giết hại nhau vì một khoản tiền trong ngân hàng mà họ sẽ chẳng bao giờ dùng đến cho tới khi chết. Thật nực cười.” Kiyoshi nói rất nghiêm túc, rồi đột nhiên cười khúc khích. “Chà, ở đây có một con vi khuẩn đang hứng khởi vì một việc ngớ ngẩn. Nó đang đi ‘chuyến tàu cao tốc’ này để tới Kyoto, cố gắng làm mất mặt một con vi khuẩn to béo ngạo mạn khác.”
Tôi phì cười.
“Người ta sống chỉ để phạm hết tội này đến tội khác,” Kiyoshi nói, mặt tươi tỉnh hẳn lên.
“Mà này, chính xác thì chúng ta sẽ làm gì ở Kyoto?” Tôi hỏi.
“Chúng ta sẽ gặp Tamio Yasukawa. Anh rất muốn gặp ông ấy đúng không?”
“Ái chà, đúng, nếu chúng ta có thể.”
“Ông ấy chưa đến 30 tuổi vào năm 1936, như vậy giờ ông khoảng 70 tuổi nếu như còn sống. Thời gian trôi nhanh thật.”
“Phải. Còn gì nữa?”
“Cho đến giờ, đó là việc duy nhất tôi nghĩ đến. Chúng ta sẽ ở chỗ một người bạn của tôi tên là Emoto. Cậu ấy là người rất tốt. Anh sẽ thích cậu ấy cho mà xem. Bạn tôi chỉ mới 25 tuổi nhưng đã là một đầu bếp lành nghề.”
“Làm thế nào anh lại biết cậu ấy?”
“Tôi từng sống ở Kyoto vài năm trước. Đó là một thành phố tuyệt vời. Mỗi lần tới thăm, tôi đều cảm thấy rất hứng thú. Thành phố có một dạng năng lượng đặc biệt, hơn nữa, đây là một trong những thành phố không bị oanh tạc trong chiến tranh. Vì thế mà có cả Kyoto mới giống y như những thành phố hiện đại khác và Kyoto cũ với những đền thờ, những ngôi nhà cổ truyền và các geisha[2]. Đến nơi ấy cũng giống như ta quay trở lại quá khứ cả trăm năm – như đến London của thám tử Sherlock Holmes mà anh thần tượng, ngoại trừ vấn đề nó là của người Nhật mà thôi!”
[2] Cô gái Nhật được huấn luyện để mua vui cho đàn ông bằng cách trò truyện, khiêu vũ hoặc ca hát trong quán rượu.