“Mọi người đều tụ hết cả lại đây, không cần làm việc sao?” Trần Lâm sầm mặt quát lên.
Ai cũng sửng sốt.
“Chuyện vừa rồi, nếu có ai dám nói ra nửa lời, ngày mai không cần tới làm nữa!” Lời nói của Trần Lâm có phần uy nghiêm.
Suy cho cùng, Bạch Thiên Thiên dù gì cũng là một nhân vật đang làm mưa làm gió. Hình ảnh vừa rồi nếu có người báo cho truyền thông, không thể nghi ngờ sẽ là khối bom nổ dưới nước, có thể làm cho làng giải trí bùng nổ sóng gió. Đến lúc đó, Thi Nam Sênh cũng đừng nghĩ có thể sống yên ổn.
“Vâng, trợ lý Trần. Anh yên tâm, vừa rồi chúng tôi đều không nhìn thấy gì cả.”
Mọi người cùng lên tiếng đáp.
…… .
Chỉ còn lại Thiên Tình đơn độc ngồi ở đó, tay bị bỏng đỏ, cô chỉ sờ nhẹ lên vết thương.
Trong lòng cuồn cuộn trào dâng chua xót. Cô cúi đầu, không dám ngẩng lên, sợ vành mắt đỏ hoe của mình bị người khác nhìn thấy.
“Thiên Tình, cô đã sao chép tài liệu vừa rồi xong chưa?” Trần Diễm Phân hỏi khi thấy Thiên Tình ngồi ủ rũ một mình trong góc.
“Vâng. Đã làm xong, cũng đã đưa cho quản lý Vương rồi.” Thiên Tình xốc lại tinh thần để trả lời cô ta.
“Vậy là tốt rồi.” Trần Diễm Phân gật đầu, dường như phát hiện ra điều gì, nhìn chăm chăm vào hai mắt Thiên Tình, “Ai da, cô làm sao vậy? Sao mắt lại đỏ lên thế kia?”
“Tôi không sao.” Thiên Tình vội vã xua tay, ra vẻ như muốn lấy tài liệu ra xem để tránh khỏi ánh mắt soi mói của đối phương.
Trần Diễm Phân cũng không hỏi thêm gì nữa.
***
Thi Nam Sênh đẩy Bạch Thiên Thiên ra, nhưng cô lại tiếp tục ôm lấ anh từ phía sau.
“Thiên Thiên, mặc áo vào!” Anh kéo người cô ra, đáy mắt chỉ có sự lạnh lẽo.
“Em không tin anh thực sự không có chút cảm giác nào với em!” Bạch Thiên Thiên không cam lòng nói.
Thi Nam Sênh tiện tay lấy âu phục trên đất đưa tới tay cô ta.
Bình tĩnh nhìn cô nói, “Tôi không muốn vụ này bị đưa lên trang bìa. Loại chuyện như thế này, tôi hy vọng hôm nay là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng!” Anh đã từ chối hết mức rõ ràng.
Sắc mặt Bạch Thiên Thiên không nén được giận, cô tóm lấy bộ âu phục, mắt đỏ mặc vào.
Thi Nam Sênh quay mặt sang chỗ khác, phóng tầm nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Một lúc sau….
Căn phòng làm việc lại rơi vào im lặng.
Bạch Thiên Thiên sửa sang xong tất cả, rồi nhìn bóng lưng cao lớn kia.
“Anh sẽ cưới cô ta sao?” Cô khẽ hỏi.
Thi Nam Sênh hơi sửng sốt. Quay mặt lại, nói lời thật lòng mình nghĩ: “Tôi chưa suy nghĩ qua vấn đề này.” Khi nói chuyện trong mắt anh không hề có sự dao động nào.
Bạch Thiên Thiên biết anh không có lừa gạt mình.
Thở ra nhẹ nhõm, mặt mày tươi cười nói, “Nói như vậy là em vẫn còn có cơ hội. Nếu như không phải vì đứa bé, anh vốn sẽ không đến với cô ta, có đúng không?”
Vấn đề này, Thi Nam Sênh không trả lời.
Anh nhíu mày, mím môi tựa như có điều suy nghĩ.
Sở dĩ hiện tại anh còn dây dưa với Cảnh Thiên Tình, chỉ vì mẹ anh muốn vậy hay thực ra anh cũng không bài xích cô?
Đúng vậy, cảm giác Cảnh Thiên Tình mang đến cho anh khi ở trên giường quả thật là không ai có thể thay thế.
Vì vậy….Anh không bài xích, thậm chí còn muốn cô phải luôn ở bên cạnh mình, điều này cũng không có gì lạ!
…..
“Chúng ta không nói đến vấn đề này nữa. Em đã chủ động tới tìm tôi, đúng lúc tôi cũng có chuyện nghiêm túc muốn trao đổi với em.”
Thi Nam Sênh khéo léo tránh được đề tài vừa rồi của cô.
Bạch Thiên Thiên bước theo anh.
“Em hẳn đã biết, không lâu nữa công ty bên anh sẽ có một buổi trình diễn thời trang của quý.”
Bạch Thiên Thiên gật đầu, “Vâng, trong giới thời trang đã lan truyền với nhau tin này. Tất cả mọi người đang chờ xem công ty của các anh sẽ mang đến cho mọi người niềm vui bất ngờ gì.”
“Đây là bản thảo thiết kế, hy vọng em sẽ có hứng thú.”
Thi Nam Sênh mở bản thảo thiết kế ra, đưa tới tay Bạch Thiên Thiên.
Bạch Thiên Thiên nghi ngờ liếc nhìn anh. Sau khi tiếp nhận bản thảo thiết kế mắt không kiềm được sáng lên, “Bản thiết kế tuyệt đẹp!”
“Có hứng thú không?” Thi Nam Sênh khoanh tay trước ngực nhìn cô.
“Em?” Bạch Thiên Thiên nhướng mày.
Thi Nam Sênh chỉ vào bộ thiết kế ‘Ác Ma’, “Nhà thiết kế của bộ trang phục nà đã nhận định em rồi.”
“Quả thật là rất đẹp.” Bạch Thiên Thiên vừa nhìn bản thảo thiết kế, đã cảm thấy yêu thích không nỡ buông tay. “Có thể giúp anh em đương nhiên sẵn lòng. Có điều, anh cũng biết hoạt động thương nghiệp phải là công ty em đứng ra quyết định.”
“Tôi đã abor bộ phận PR liên hệ với phía công ty em rồi.”
***
Thiên Tình cố gắng không cho phép mình chú ý đến phòng làm việc đang đóng chặt của tổng giám đốc.
Thế nhưng, suy nghĩ của cô lại không nhịn không mà bay về hướng đó.
Bây giờ họ đang làm gì?
Ban nãy bị mình làm gián đoạn, không biết họ có còn tiếp tục nữa không?
Bao nhiêu câu hỏi dồn dập xẹt qua trong đầu, khiến cô chỉ cảm thấy lòng dạ rối bời không yên.
Cửa phòng làm việc tổng giám đốc đột nhiên từ bên trong kéo ra.
Cô hết hồn vội vàng thu lại ánh mắt thế nhưng đã không kịp.
Thi Nam Sênh đi ra trước, tầm mắt nhìn thẳng tới chỗ cô.
Thiên Tình giật mình. Đôi mắt thâm thúy của anh vẫn không hề có tí gợn sóng nào.
Thiên Tình muốn thu lại tầm mắt, thế nhưng anh lại đưa mắt rời đi trước. Ánh mắt sâu thẳm kia đã chuyển sang Bạch Thiên Thiên đang bước ra từ phía sau anh.
Bạch Thiên Thiên vừa bước ra, theo lẽ tự nhiên mà trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Thiên Tình lặng lẽ thu tầm mắt lại, mím môi cố gắng tập trung vào màn hình máy tính.
Thi Nam Sênh tiễn Bạch Thiên Thiên tới cửa thang máy rồi quay trở lại với vẻ mặt bình tĩnh đi vào phòng làm việc của mình. Khi đến trước cửa anh chỉ buông một câu: “Cảnh Thiên Tình, đi vào thu dọn những thứ bừa bộn này cho tôi!”
Thiên Tình sợ run cả người nhưng cô vẫn ngồi tại chỗ không nhúc nhích. Dường như cô không nghe thấy lời anh nói, chỉ hướng ánh mắt vào máy vi tính, mở hộp thư ra bắt đầu làm việc của mình.
Mọi người đều nhìn Thiên Tình bằng ánh mắt kỳ quái.
Trần Diễm Phân rời ghế, đi đến cầm bút khều tay Thiên Tình, “Tổng giám đốc gọi em kìa”.
Thiên Tình vén tóc ra sau tai, ngước lên mỉm cười nói, “Chị Diễm Phân, em đang có một tài liệu quan trọng. Phiền chị có thể vào đó giúp em được không?”
Trần Diễm liếc nhìn cô, “Chị thấy hôm nay em có gì đó rất không bình thường”. Tuy nói vậy nhưng cô vẫn đứng dậy đi về phía phòng làm việc của tổng giám đốc.
“Cảm ơn chị Diễm Phân”. Thiên Tình ra vẻ thỏa mái nói lời cám ơn. Vừa thấy Diễm Phân xoay người đi thì khóe môi cô đã tắt luôn nụ cười.
***
Tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi.” Thi Nam Sênh tưởng là Thiên Tình, dùng bút chỉ chỉ dưới đất, “Dọn dẹp hết mảnh vụn trên sàn cho sạch sẽ đi. Còn nữa, hả, sao lại là chị?”
“Thiên Tình đang còn bận việc, nên tôi làm thay.” Trần Diễm vừa cầm chổi quét, vừa trả lời.
Anh nhíu mày. Cô nàng kia, rốt cuộc là bận thật hay là đang cáu với mình. Vừa rồi, nếu anh không nhìn nhầm thì hình như tay cô đã bị bỏng.
“Tổng giám đốc, đã dọn dẹp xong.” Chỉ sau mấy phút, Trần Diễm Phân đã quét dọn sạch sẽ.
Thi Nam Sênh liếc qua, hài lòng gật đầu: “Được rồi, chị ra ngoài đi”. Trần Diễm Phân cúi chào rồi rời khỏi phòng.
***
Đến giờ tan sở, Thiên Tình vừa nghe các đồng nghiệp trò chuyện phiếm vừa thu dọn đồ đạc chuẩn bị về.
Lúc đi ngang phòng làm việc của tổng giám đốc thì vừa hay Thi Nam Sênh cũng đang ra khỏi phòng làm việc.
Cô và các đồng nghiệp khác sau khi chào hỏi anh xong liền đi như chạy, cười cười nói nói cùng mọi người chen lấn tới cửa thang máy.
Dõi mắt nhìn theo không chớp bóng lưng như đang chạy trốn của cô, Thi Nam Sênh nhướn nhướn mày. Cô cho rằng, chứ trốn tránh anh như thế, thì anh sẽ quan tâm tới cô hay sao?
Đứng ở trạm chờ xe buýt, cô nhìn thấy chiếc xe quen thuộc đi ra từ garage công ty. Hai mắt hơi mờ đi, nhưng cô đã miễn cưỡng nhếch môi cố để mình nở nụ cười. Cô không nên quan tâm chuyện giữa anh và Thiên Thiên. Giữa cô và anh chẳng qua chỉ là một cuộc giao dịch. Mà đến giờ, ngay cả giao dịch cũng không đúng. Chẳng qua vì đột ngột cô mang thai. Cho nên cô lấy tư cách gì mà quan tâm chuyện anh với người phụ nữ khác đến với nhau chứ. Đang miên man suy nghĩ, chiếc xe quen thuộc bỗng dừng lại bên cạnh cô.
Cửa xe từ từ hạ xuống, vóc dáng tuấn lãng bỗng dưng xuất hiện trước mắt khiến cô thoáng chốc sững sờ. Nhưng Thiên Tình đã ngay lập tức ngoảnh mặt đi, coi như không hề nhìn thấy anh.
“Lên xe”. Anh cứ như vậy nghiêm giọng ra lệnh. Giọng của anh, vĩnh viễn tạo cảm giác xa cách.
Thiên Tình hé môi khẽ mỉm cười, điệu bộ vô cùng ngọt ngào: “Không dám phiền tổng giám đốc. Tôi đi xe buýt được rồi.” Thật xa lạ, thật lạnh lùng. Cách từ chối của cô vô cùng khéo léo.
Sắc mặt anh vô cùng khó coi, ánh mắt sâu tối như tỏa ra tia sáng lạnh buối: “Cảnh Thiên Tình, có phải em muốn tôi xuống lôi em lên nhét vào trong xe đúng không?”
“Thật xin lỗi. Xe buýt tới rồi. Hẹn gặp lại tổng giám đốc!”
Cô coi như không nhìn thấy sắc mặt tối thui của anh, vẫy tay về phía anh, nhanh chóng móc tiền lẻ và nhảy lên xe buýt.
Cô nàng to gan này! Dám cự tuyệt mình.
Thi Nam Sênh sầm mặt, mở cửa xe định xuống tóm cô lại. Nhưng hiện tại chính là giờ tan sở cao điểm, mà nơi đây toàn là các văn phòng tòa lầu. Chẳng mấy chốc, Thiên Tình đã khuất trong dòng người chen chúc nhau trên xe.
Đáng chết! Cô ta đang có thai, sao còn học đòi chen lên xe buýt.
Không đợi anh tìm thấy bóng dáng mảnh khảnh của Thiên Tình thì xe đã chuyển động.
Hừm, tốt lắm! Cô nàng này xem ra muốn giận dỗi với mình đây. Vậy cứ để cô ta đánh cược đi. Nếu như cô cho rằng anh sẽ quan tâm tới cảm xúc của cô thì trăm phần trăm sai rồi.
Thi Nam Sênh lạnh lùng xoay người ngồi vào xe. Không chần chờ nữa anh khởi động máy. Phút chốc, chiếc xe sang trọng lướt qua chiếc xe buýt rùa bò, sau đó biến mất trong biển người.
Thiên Tình nhìn chiếc xe vụt qua mắt thật nhanh, mím mím nhẹ môi, cố nén sự khó chịu vào lòng.