Suốt đường đi, Thi Nam Sênh lái xe như bay, không biết đã vượt qua bao nhiêu chốt đèn đỏ.
Áo sơ mi trắng nhuộm đầy máu tươi. Thi Nam Sênh lo lắng nghiêng mắt nhìn sang Thiên Tình.
Sắc mặt cô càng lúc càng tái nhợt, nhắm mắt nằm im lìm ở đó.
Tay anh run run đưa sang nắm nhẹ bàn tay cô.
Tay cô lạnh ngắt, càng lúc càng lạnh….Cái lạnh ấy như lan truyền sang thẩm thấu đến tận trong xương anh.
***
“Bác sĩ! Bác sĩ!” Vừa đến bệnh viện, anh điên cuồng gọi lớn.
Tay Thiên Tình vẫn ôm bụng, nhưng lúc này đã hoàn toàn bất tỉnh.
Bộ váy ‘Thiên Sứ’ trên người đã nhuốm đầy máu tươi, nhìn vô cùng ghê rợn.
Bệnh viện đã nhận được điện thoại từ trước, cho nên đã sắp xếp xong xuôi mọi thứ.
Bác sĩ, y tá vội vàng đẩy xe ra.
“Thưa anh, mau, mau đặt cô ấy nằm lên!” Bác sĩ hối thúc.
Thi Nam Sênh không dám chậm trễ liền bế cô đặt lên.
Bàn tay vẫn nắm chặt tay Thiên Tình, “Ngoan…. Đừng sợ, đến bệnh viện rồi, đến bệnh viện rồi….” Giọng nói của anh chưa từng dịu dàng như lúc này.
Nhưng….
Thiên Tình vẫn nhắm chặt mắt, không còn hơi sức đáp lại anh nữa.
“Nhanh, đẩy tới phòng phẫu thuật.” Bác sĩ hối thúc lần nữa.
Vừa đẩy tới cửa phòng phẫu thuật, Thi Nam Sênh cũng vượt lên trước nói, “Bác sĩ, ông nhất định phải cứu cô ấy! Cứu lấy đứa bé! Không được thiếu một người!” Anh nói mà như rống lên.
“Chúng tôi chỉ có thể cố gắng hết sức.” Bác sĩ vừa mang khẩu trang lên thì giường cũng đã được đẩy vào phòng phẫu thuật.
Bác sĩ quay đầu lại nhìn Thi Nam Sênh, thấy anh đang định xông vào theo liền ngăn lại, “Mời anh đứng chờ ngoài cửa đợi. Có tin gì chúng tôi sẽ lập tức thông báo.”
Thi Nam Sênh đành phải đứng chờ ở bên ngoài.
***
Chiếc đèn có dòng chữ đang phẫu thuật lóe sáng.
Thi Nam Sênh tựa người lên bức tường lạnh lẽo, sắc mặt xám xịt đến không còn chút máu. Anh vùi mặt vào giữa hai lòng bàn tay, qua rất lâu vẫn không ngẩng lên.
Anh chưa từng có cảm giác khó chịu như bây giờ.
Màu máu đỏ tươi trên người Thiên Tình cùng với dáng vẻ đau đớn của cô giống như từng nhát đao chém lên người anh vậy.
“Thiên Tình…. Thiên Tình….” Là Cảnh Vãn Tình đang hốt hoảng chạy tới, sau khi nhận được điện thoại của anh, chị xém chút nữa đã ngất xỉu. Gần như là tập tức hối hả chạy tới đây, vừa nhìn thấy Thi Nam Sênh hốc mắt liền đỏ lên.
Không nói một lời nào chị đã nhào tới, túm lấy cổ áo của Thi Nam Sênh, giáng mạnh cho anh một bạt tai.
Thi Nam Sênh bị đánh sững người.
“Các người nói sẽ chăm sóc em gái tôi là như thế này sao? Các người ức hiếp nó! Ngược đãi nó! Các người nghĩ rằng chúng tôi nghèo hèn cho nên muốn làm gì thì làm, đúng không?” Chị nghẹn ngào khóc lớn lên, đánh đấm Thi Nam Sênh túi bụi.
Thi Nam Sênh vẫn đứng im bất động, không ngăn chị lại mà chỉ đứng đó để mặc chị đánh, để mặc chị phát tiết.
Bị chị đánh rất đau nhưng….Anh vẫn không hề kêu la tiếng nào.
**
Không biết đánh bao lâu, rốt cuộc Vãn Tình cũng khóc đến mệt, trượt dọc theo vách tường ngồi xuống, khuôn mặt đẫm nước mắt chôn giữa hai gối.
“Đã nói là…. Không đáng. Sinh con cho một người đàn ông không hề yêu mình, còn bị đối xử như thế này…. Con bé ngốc….” Chị không nhịn được lẩm nhẩm tự nói, thay em gái giải tỏa uất ức.
Thi Nam Sênh vẫn chẳng mở miệng giải thích lấy một câu, đi tới ghế nghỉ trong hành lang ngồi xuống.
Lối đi hành lang lại truyền đến những tiếng bước chân dồn dập.
“A Sênh!” Là Bạch Thiên Thiên.
Cô ta ngụy trang rất khéo, đội mũ vành rộng, mắt kính cực lớn che già nửa gương mặt, trên người mặc chiếc áo blouse trắng của bác sĩ.
Cô chạy thẳng tới chỗ Thi Nam Sênh, không hề nhìn thấy Cảnh Vãn Tình đang ngồi ở đó.
“A Sênh, Thiên Tình thế nào rồi? Cô ấy không sao chứ?”
Cô ngồi xuống cho ngang bằng tầm mắt anh, vẻ mặt lo lắng hỏi.
“Cô tới đây làm gì?” Thi Nam Sênh nhìn cô ta với vẻ mặt vô cảm.
“Em tới là muốn giải thích với anh. A Sênh, đừng trách em, được không? Em thật sự không cố ý đâu. Nếu em biết sẽ xảy ra chuyện thế này, em nhất định sẽ không kéo Thiên Tình.”
Cảnh Vãn Tình đột ngột lên tiếng hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Bạch Thiên Thiên tháo kính mát ra nhìn cô, “Cô là…?”
Cảnh Vãn Tình lúc này mới nhận ra thì ra cô ta là Bạch Thiên Thiên, vội lau nước mặt trên mặt, “Tôi là Cảnh Vãn Tình, chị của Thiên Tình.”
“Ra là thế.” Bạch Thiên Thiên đánh giá Vãn Tình một lúc, rồi nhìn sang Thi Nam Sênh, sau đó mới trả lời: “Mới vừa tôi và Thiên Tình cùng lên sân khấu trình diễn thời trang, tôi bất cẩn suýt bị ngã, Thiên Tình đưa tay ra muốn kéo tôi lại. Nào ngờ không những không kéo được tôi, cô ấy còn bị ngã. Kết quả đã thành như bây giờ.”
Hóa ra là vậy!
Cảnh Vãn Tình nhìn thẳng mắt Bạch Thiên Thiên, như đang đánh giá thật giả trong lời cô ta nói.
Ai cũng biết cô ta và Thiên Tình là tình địch, hơn nữa, cũng bởi vì đứa bé trong bụng Thiên Tình nên cô ta và Thi Nam Sênh mới không kết hôn được. Nếu nói Bạch Thiên Thiên cố ý cũng không phải là không có khả năng.
Thi Nam Sênh không lên tiếng, đứng dậy cúi đầu nhìn Bạch Thiên Thiên, “Cô đi đi. Bây giờ tôi không muốn nghe gì cả.”
“A Sênh, anh không tin em?” Mắt Bạch Thiên Thiên dâng đầy nước mắt và cả lo lắng.
Cô đứng dậy, ngẩng đầu nhìn anh, “Em thực sự không ngờ mọi chuyện lại xảy ra như vậy. A Sênh, đừng nghĩ em là người độc ác như vậy, được không?”
Thi Nam Sênh không còn kiên nhẫn nữa, mím môi nói thẳng, “Tôi chưa nói có cô cố ý hãm hại cô ấy, chưa chi cô đã vội vã chạy tới đây sốt sắng giải thích rồi.” Ánh mắt anh nhìn Thiên Thiên u ám không một tia sáng, “Tôi cũng không nghĩ cô là người độc ác như vậy, cho nên bây giờ đừng nói gì nữa!”
Bạch Thiên Thiên sững sờ, kinh ngạc nhìn anh.
Sửng sốt một hồi, anh cũng chỉ nhướn mày nói với cô hai chữ, “Về đi.”
…. …. ….
Bạch Thiên Thiên không thể không rời đi. Nhìn dáng vẻ lo lắng như vậy của Thi Nam Sênh, trong lòng cô càng thêm không cam lòng. Không sai! Mới nãy trên sân khấu là cô cố tình bị ngã. Có điều cô không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng đến vậy.
….
Vãn Tình nhìn Thi Nam Sênh. Những vết ngón tay vẫn hằn rất rõ trên mặt anh ta.
Hít hút mũi, chị mới đứng dậy mở miệng: “Mặc dù Thiên Tình bị như vậy không phải do anh, nhưng tôi sẽ không nói xin lỗi anh. Nếu anh đã là cha của đứa nhỏ thì phải có trách nhiệm chăm sóc con bé.”
Thi Nam Sênh vẫn không lên tiếng.
Áy náy, tự trách, còn có đau lòng đã chiếm trọn hô hấp của anh.
Cổ họng như bị cái gì đó chặn lại khiến anh không nói được lời nào.
Anh buồn bã rên nghẹn trong cổ họng, tựa người vào tường.
…. …. ….
Cửa phòng phẫu thuật đột nhiên mở. Một cô y tá vội vã chạy ra.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Thi Nam Sênh bắt cô ta lại hỏi.
“Xin nhường lối. Bệnh nhân xuất huyết quá nhiều, chúng tôi phải đến kho lấy máu.”
Xuất huyết quá nhiều?
Cả người Vãn Tình run lên, sắc mặt Thi Nam Sênh cũng vô cùng khó coi, “Y tá, cô ấy sẽ không bị nguy hiểm đến tính mạng chứ?”
“Tình hình bây giờ rất nguy cấp, nếu bây giờ anh còn cố kéo tôi lại, tôi cũng không đảm bảo được chuyện gì đâu.”
Nghe xong lời này, Thi Nam Sênh liền sợ hãi vội vã thu tay lại, đờ đẫn nhìn y tá nọ.
Vãn Tình đứng bên cạnh mặt cũng xanh lè tái mét.
Y tá được thả vội chạy đi.
Thi Nam Sênh sững sờ chết đứng, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
Thật lâu sau mới ngẩng đầu lên nhìn Vãn Tình hỏi, “Xuất huyết quá nhiều… Có nghĩa là gì?” Lời ra cửa miệng, giọng nói run run đến cả hai hàm răng cũng va vào nhau.
“Có phải, chẵng những không giữ được đứa bé, mà cô….mà cô ấy còn bị nguy hiểm đến tính mạng nữa đúng không?”
Tim anh đập mạnh dữ dội, lúc hỏi câu này trong đầu liền hiện lên hình ảnh Thiên Tình khóc cầu xin anh giữ đứa bé lại, bỗng cảm thấy trái tim mình như bị cái gì đó đâm vào.
Anh không tưởng tượng nổi, nếu như đứa bé không còn nữa liệu cô sẽ ra sao….
Chắc chắn cô sẽ không chịu nổi nỗi đau này!
Vãn Tình cũng không kiềm được nữa, hai mắt ướt đẫm nước mắt.
…. …. ….
Nỗi thấp thỏm chờ đợi cuối cùng cũng được buông lỏng khi đèn sáng báo đang phẫu thuật vừa phụt tắt.
Cánh cửa được mở ra. Linh hồn hai người đang treo lơ lửng lúc này mới bừng tĩnh.
“Bác sĩ, tình trạng của cô ấy thế nào rồi? Cô ấy có bị sao không? Đã tỉnh lại chưa?” Thi Nam Sênh nhanh hơn Vãn Tình, bước lên giữ chặt tay bác sĩ, run giọng hỏi.
“Anh bình tĩnh đã.” Bác sĩ kéo khẩu trang xuống.
“May mắn là tính mạnh bệnh nhân không còn gì nguy hiểm nữa.”
Thi Nam Sênh nhẹ thở ra một hơi, một giây tiếp theo cả người lại căng cứng lên hỏi, “Vậy, còn đứa bé?” Từng chữ giống như rít ra từ kẽ răng của anh.
Lạnh đến khiến bác sĩ cũng thấy run theo.
“Thật đáng tiếc, chúng tôi không cách nào giữ được đứa bé. Thể trạng người mẹ quá yếu đuối, thai nhi không ổn định, cuối cùng không giữ được.”
Vãn Tình ôm mặt khóc nức nở, “Thiên Tình đáng thương, đứa nhỏ cũng thật đáng thương…. Còn chưa kịp chào đời mà đã….”
Thi Nam Sênh như bị đông cứng, đờ đẫn bất động, rất lâu sau cũng chưa hoàn hồn lại được.
‘Lộc cộc… lộc cộc… lộc cộc…’ Tiếng bánh xe lăn từ phòng phẫu thuật vâng lên. Nhưng anh vẫn không hề có cảm giác….
“Thiên Tình, Thiên Tình!” Vãn Tình vội vã chạy đến bên giường gọi cô, anh cũng không nghe được.
Anh chỉ thẫn thờ, sững người đứng đó. Anh vẫn luôn nghĩ rằng mình ghét đứa bé này, nó xuất hiện khiến cuộc sống của anh hỗn loạn.
Nhưng….Bây giờ, đứa bé đột ngột rời đi, lại khiến anh có cảm giác mất mát lớn lao đến vậy.
Trong lòng rất rất đau đớn….
Càng không biết mình phải đối mặt với cô như thế nào….
Cô mong đợi đứa bé này biết bao, thương yêu nó biết bao….
***
Trong phòng bệnh vô cùng yên tĩnh.
Trần nhà trắng toát, ga giường trắng toát, không hề có mùi fooc-môn gay mũi mà chỉ có hương hoa hồng thơm ngát.
Thiên Tình chậm rãi mở mắt ra. Đầu tiên nhìn thấy là Vãn Tình.
Chị cô lau nước mắt, quay mặt đi, không nói gì.
Người thấy thứ hai là bà Thi.
Bà cũng giống như Vãn Tình, hốc mắt đỏ ửng, cũng run rẩy nắm chặt tay cô.
“Thiên Tình, là tại bác, bác không nên để con đi làm….”
Tay Thiên Tình sờ lên vùng bụng bằng phẳng của mình.
Cô không tin! Không sao tin được sự thật tàn nhẫn này.
Nhưng….Hốc mắt không kiềm được bỗng cay xè.
Thiên Tình từ từ, từ từ quay đầu sang. Tầm mắt chạm phải Thi Nam Sênh….
Ánh mắt ảm đạm tăm tối, không có một tia sáng….
Tay Thiên Tình siết chặt lên bụng mình. Cô cố gắng mỉm cười với mọi người, “Đứa bé… Đứa bé vẫn ổn, đúng không? Nó chắc chắn vẫn còn mà! Nó rất kiên cường, nó nhất định sẽ không trách mẹ nó không bảo vệ được nó mà tức giận bỏ đi đâu….”
Nụ cười sần sượng cứng ngắc. Khóe mắt cũng ướt đẫm. Tầm mắt lại nhìn thẳng Thi Nam Sênh như đang cầu xin một lời khẳng định. Xin anh đừng phủ nhận lời cô! Cho dù là gạt cô cũng được!
“Đứa bé….” Thi Nam Sênh hít sâu một hơi, ánh mắt cô quấn chặt lấy anh khiến anh không sao thở nổi.
Cuối cùng anh thành thật trả lời, “Đứa bé đã đi rồi.”
Lời vừa dứt, Thiên Tình có cảm giác như sợi dây trong lòng mình bị cắt đứt, trời đất quay cuồng thiếu chút nữa ngất đi.
“Đừng khóc, Thiên Tình, ngoan…. Mặc dù đứa bé không còn, nhưng em vẫn còn có chị.” Vãn Tình ngồi bên mép giường, dịu dàng lau nước mắt cho em gái.
Bà Thi cũng nắm chặt tay Thiên Tình, “Đúng vậy, đứa nhỏ vẫn có thể có lại. Con còn trẻ như vậy, muốn bao nhiêu mà không được. Bây giờ quan trọng nhất là con phải biết giữ gìn sức khỏe….”
Tiếng khóc dồn nén từ sụt sùi, rồi nghèn nghẹn của Thiên Tình cuối cùng không thể kiềm được nữa chuyển thành gào lớn lên. Cô khóc tưởng chừng như không thở nổi nữa.
Vành mắt mọi người đều đỏ ửng, nhất thời không biết nói gì để an ủi cô.
Thi Nam Sênh đau đớn nhìn Thiên Tình hồi lâu, cuối cùng xoay người, như người mất hồn đi ra khỏi phòng bệnh.
…. …. ….
Anh tựa người lên bức tường bên ngoài phòng bệnh, rút ra một điếu thuốc, đốt lên rít mạnh mấy hơi liền.
Nơi này là bệnh viện, cấm hút thuốc lá. Từ trước đến giờ anh vẫn luôn tuân thủ những quy định này, nhưng bây giờ anh không cách nào kiềm chế được. Cõi lòng nặng trĩu, cảm giác khó chịu, đau lòng nát dạ khiến aanh không thể chịu đựng nổi.
Bà Thi nhìn theo bóng lưng con trai, cũng đi theo ra khỏi phòng bệnh.
Thi Nam Sênh vội dập điếu thuốc, thuận tay ném vào thùng rác, “Mẹ.” Anh nhỏ tiếng gọi, giọng nói khản đặc như có gì đó mắc trong cổ họng.
“Con tính thế nào?” Bà Thi hỏi.
Thi Nam Sênh nhìn mẹ, “Con cũng không biết. Con cứ nghĩ rằng mình không thích đứa bé này, thậm chí còn bài xích nó. Nhưng…Bây giờ con cảm thấy rất khó chịu. Mẹ, con nên làm gì đây?”
“Kết hôn với Thiên Tình.” Bà Thi nhìn con trai khẳng định nói.
Thi Nam Sênh sững sờ nhìn mẹ mình. Không phải anh không nghĩ tới chuyện này, nhưng anh và Cảnh Thiên Tình…. Còn có thể sao?
Trước kia, khi đứa bé còn, thì anh và cô còn ràng buộc. Mặc dù có ràng buộc, nhưng cũng đã thương lượng sau khi đứa bé chào đời sẽ đường ai nấy đi.
Bây giờ đứa bé không còn nữa, giữa bọn họ chẳng còn gì ràng buộc cả…
“A Sênh, mẹ biết con và Thiên Tình có hiểu lầm rất lớn. Lần đầu tiên con bé tiếp cận con là do mẹ nhờ vả. Nhất định con cho rằng con bé là đứa hư hỏng, thậm chí còn là một cô gái sống bừa bãi. Nhưng, có lẽ con không biết được tại sao mẹ lại nhờ con bé làm như vậy.”
Thi Nam Sênh nhíu mày, “Không phải là mẹ muốn cô ấy sinh con cho con sao? Mẹ nôn nóng muốn bế cháu, điều này con hiểu.”
“Đúng vậy, đó cũng là một lý do. Nhưng còn một lý do nữa là mẹ cảm thấy con bé là một cô gái tốt. Mỗi sáng con bé đến nhà giao sữa đều cười rất tươi. Con bé cười lên thực sự rất đẹp, mẹ và dì Liễu đều thật sự rất thích con bé. Rất nhiều lần mẹ mời con bé vào nhà, con bé rất vui vẻ, lần nào ngồi chơi cũng đều nhìn hình con một cách say sưa. Lúc đó mẹ đoán ra được con bé thích con. Sau này biết được cuộc sống khó khăn của nó, muốn có tiền để trang trải phẫu thuật cho chị gái, cho nên mẹ mới đề cập với con bé chuyện này. Lúc đầu con bé vốn không đồng ý, nhưng tình trạng bệnh tình của chị con bé thực sự không thể kéo dài hơn được nữa, dù làm nhiều công việc vất vả vẫn không gôm đủ số tiền kia, vì vậy con bé mới đồng ý với mẹ.” Bà Thi nhìn con trai một lúc rồi nói tiếp, “Còn có chuyện này nhất định con chưa nhận ra.”
Thi Nam Sênh sững sờ nhìn mẹ mình. Cô nhóc kia thích mình?
Hơn nữa còn thích từ rất lâu rồi? Nhưng khi đó anh hoàn toàn không hề hay biết gì. Đáy lòng bởi vì biết được sự thật này mà dâng lên cảm giác rất kỳ lạ.
“Còn chuyện gì nữa ạ?” Anh hỏi mẹ.